Edit Ngau Binh Giai Duoc
"Ngươi mang theo ta thì không chạy nhanh được đâu, thả ta ra đi, ngươi có thể tha hồ mà cao chạy xa bay."Na Tra cười khẩy: "Nhảm nhí! Thả ngươi ra thì ông đây lại nhập ma mất.""Có Khốn Tiên Tác thì cơn cuồng ma của ngươi ít nhất cũng có thể kiềm chế được bảy phần. Ngươi hãy tìm một Dẫn đường khác, nếu chính thức kết hợp với người đó, cũng chưa chắc đã không thể khống chế được trạng thái ma hóa."Lời Ngao Bính nói rất có lý, nhưng Na Tra nheo mắt nhìn cậu: "Nói nghe hay lắm, tiếc là bao nhiêu Dẫn đường của Thiên Tháp các ngươi đến khai thông cho ta đều thất bại cả rồi, chỉ có một mình ngươi làm tốt thôi, sao ông đây có thể thả ngươi đi được? Hơn nữa, nếu ta tự dùng Khốn Tiên Tác, thì Hỗn Thiên Lăng và Hỏa Tiêm Thương của ta coi như xếp xó hết, chẳng phải là ngồi chờ chết sao?"Ngao Bính liền xua tay: "Ta không có ý đó, nếu ngươi kiểm soát được cơn cuồng ma thì vẫn có thể giống như những thiếu niên bình thường khác, dựng vợ gả chồng này, rồi có cuộc sống riêng..." Nói đoạn, Ngao Bính đột nhiên ý thức được mình lỡ lời, bèn vội vàng bịt miệng lại, hơi áy náy giơ tay lên: "À, xin lỗi..."Cậu không hiểu sao lại muốn vỗ vai Na Tra, định an ủi thiếu niên đang đau buồn vì người thân qua đời này, nhưng tay vừa đưa ra một nửa lại cảm thấy không thích hợp mà rụt về.Na Tra cúi thấp đầu, mắt mũi đỏ hoe, khóe mắt còn lấp lánh ánh nước: "Bọn họ đều chết hết rồi, lấy đâu ra gia đình nữa...""Chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, toàn bộ sự việc không có nhân chứng nào chứng kiến từ đầu đến cuối, có... có lẽ... vẫn còn cơ hội." Ngao Bính động viên hắn.Na Tra ngẩng đầu lên: "Được, nếu đã như vậy thì ngươi giúp ta điều tra rõ chân tướng để báo thù rửa hận, mau đem tất cả những manh mối về Trần Đường Quan mà Thiên Tháp các ngươi thu thập được nói cho ta biết."Ngao Bính chợt ngẩn người, bỗng dưng nhận ra thiếu niên ngây ngô và tinh nghịch trước mặt này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Bầu không khí ấm áp mà cậu cố gắng tạo dựng trước đó tan biến trong nháy mắt, Ngao Bính chau mày, cúi gằm mặt nói:"Ta không thể giúp ngươi.""Tại sao? Chẳng lẽ bây giờ ngươi vẫn không tin ta? Không phải ngươi cũng cảm thấy chuyện này đầy lỗ hổng sao?""Ta thấy chuyện này quả thật có nhiều điểm nghi vấn, nhưng mọi chuyện vẫn cần phải điều tra rõ ràng. Thiên Tháp xử án cũng tuyệt đối không có chuyện giữa chừng tiết lộ nội tình cho người ngoài. Vả lại, ngọn lửa thiêu rụi Trần Đường Quan quả thực bắt nguồn từ Tam Muội Chân Hỏa mà ngươi phóng ra khi nhập ma. Vì vậy, mối nghi ngờ hướng về ngươi..." Ngao Bính ngập ngừng nói nốt, "... vẫn chưa được loại bỏ."Na Tra nổi cơn thịnh nộ, hắn lập tức đập bàn đứng dậy, túm chặt lấy cổ áo Ngao Bính: "Ý ngươi là gì hả? Chẳng phải ngươi đang ám chỉ ta là hung thủ giết hại dân chúng ở Trần Đường Quan sao? Ông đây đã nói là không nhớ gì hết rồi!""Cho dù ngươi mất trí nhớ, hoặc có kẻ khác chủ mưu, thì cũng khó nói rõ mối liên hệ bên trong!" Ngao Bính không kiêu ngạo cũng không hề siểm nịnh, lớn tiếng quát lại, "Ta thân là Dẫn đường của Thiên Tháp phụ trách vụ án này, ta chịu trách nhiệm với những người dân Trần Đường Quan vô tội đã thiệt mạng, không phải riêng mình ngươi! Trước khi mọi cáo buộc hướng về ngươi chưa được xóa bỏ, thì ta sẽ không giúp ngươi!""Hừ, nói nghe cứ như mình đạo mạo lắm, chẳng phải chỉ là một con chó ngoan do Thiên Tháp nuôi thôi sao!""Còn hơn cái tên ma đầu vô sỉ như ngươi!"Thái dương Na Tra giần giật vì cáu tiết, hắn ghét nhất bị người khác gọi là yêu ma, hễ nghe thấy, thì hắn sẽ tẩn cho đối phương tàn phế mới thôi. Ngao Bính vừa nói dứt câu đã bị hắn đánh văng ra xa mấy trượng, ngực cậu nghẹn lại, rồi phun ra một búng máu tươi. Tay Na Tra vẫn siết chặt cổ Ngao Bính, các ngón tay dùng sức đến mức hằn cả vệt máu mờ mờ."Ngươi dám nói lại lần nữa xem!"Tính khí của Ngao Bính vốn ngang bướng, gần như bị bóp đến ngạt thở vẫn cố cãi: "Vậy... thì... có... gì... không... dám! Có bản lĩnh... thì ngươi giết ta đi! Đợi đến khi ngươi nhập ma... thì càng chứng thực ngươi là ma đầu..."Dù Na Tra đang giận điên người, nhưng hắn biết Ngao Bính nói không sai, nên liền buông tay ra, nghe tiếng Ngao Bính ôm lấy mép bàn ho khan dữ dội. "Vậy ngươi nghĩ ta phải làm thế nào mới có thể báo thù?""Khụ... khụ khụ, đương nhiên là phải theo ta về... đầu thú." Ngao Bính xoa xoa cổ, "Ta sẽ bẩm báo với Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngài ấy là người đứng đầu Thiên Tháp, nhất định sẽ tìm ra hung thủ thật sự.""Đầu thú? Ngươi thật sự nghĩ ta ngu ngốc sao?" Na Tra cười khẩy, "Nếu Thiên Tháp các ngươi thật sự muốn tìm hiểu chân tướng sự việc, thì sao chưa phân biệt đúng sai đã vội giết ta rồi?"Ngao Bính tự thấy bản thân đuối lý, cậu nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn cố gắng biện bạch: "... Cho dù cấp dưới có sơ suất, Thiên Tôn cũng sẽ..."Còn chưa kịp thốt nên câu hoàn chỉnh, Na Tra đã ngửa mặt lên trời cười ha hả, Hỗn Thiên Lăng bèn trói nghiến Ngao Bính trong chớp mắt, Tiểu Bính ngay lập tức hiện ra, biến thành một con rồng băng dài mấy trượng giận dữ gầm thét về phía Na Tra, Cẩu Đản cũng thừa thế bay lên, hóa thành một con hỏa kỳ lân đạp lửa to lớn ngang ngửa con băng long. Nó nghiến răng rít gào, mũi khạc khói phì phì. Chỉ là Ngao Bính đang bị Khốn Tiên Tác trói buộc, Tiểu Bính thì không thể rời xa cậu quá, nên hai thực thể tinh thần dù đối đầu căng thẳng, nhưng vẫn chưa xông vào cắn xé lẫn nhau."Tiểu long à tiểu long, ngươi cũng quá ngây thơ rồi, ngươi thật sự cho rằng người của Thiên Tháp đều là người tốt sao? Ngươi là do Thân công... công dạy dỗ, chưa từng học ở học viện do Thiên Tháp mở phải không?"Ngao Bính không ngừng vùng vẫy dưới Hỗn Thiên Lăng, chẳng biết hắn nói lời này là có ý gì, nhưng hắn nói đúng, Ngao Bính quả thật luôn được Thân Công Báo đích thân dạy dỗ, chưa từng theo học ở học viện Dẫn đường và Lính gác chính quy nào."Ta thì khác, trong hai năm sư phụ đi vân du, cha mẹ vì muốn ta kết giao nhiều bạn bè, thế là đưa ta đến học viện do Thiên Tháp mở. Đến lúc đó ta mới biết — thì ra thứ Thiên Tháp dạy cho Lính gác không phải là võ nghệ chiến đấu, mà là dạy bọn chúng cách khống chế, và đùa bỡn Dẫn đường, khéo léo vắt kiệt từng tấc tinh thần lực của họ."Ngao Bính lập tức cảm thấy toàn thân lạnh buốt, chỉ thấy Na Tra lấy từ trong túi ra một vật hình trụ bằng ngọc dài bằng cả bàn tay, phần đầu tròn trịa, khúc giữa thuôn nhỏ, và phần đuôi phình to. Sắc mặt Ngao Bính chợt thay đổi, biết đó... có lẽ là một cây dương cụ* dùng để nới rộng lỗ huyệt."Tuy ta ngang ngược lật bàn, đánh thầy, rồi bị đuổi khỏi học viện, nhưng những nguyên lý cơ bản ta vẫn hiểu. Hôm nay ta sẽ cho con giao long đến cả sừng cũng không dám lộ ra như ngươi, nhìn cho kỹ xem cái gọi là Xiển giáo chính thống, kỵ sĩ Thiên Tháp của các ngươi rốt cuộc là thứ gì!"
Có lời truyền rằng, người trời thông thạo năm giác quan, khi xuống cõi phàm, thì phân ra âm dương, gọi là phạt và khí. Phạt chính là Lính gác hiện nay. Lính gác là những người hiếm có, cả vạn người mới chọn ra được một, Lính gác xuất sắc lại càng giống như viên ngọc sáng ẩn sâu dưới đáy biển, sức chiến đấu của một người có thể sánh ngang cả một đội quân. Dẫn đường là khí, thực chất khí là công cụ dùng tinh thần lực để an ủi Lính gác. Nhưng khác với năng lực hiếm có trân quý của Lính gác, tinh thần lực thì người nào cũng có, chỉ là nhiều hay ít, Dẫn đường chẳng qua là có thể thi triển xúc tu tinh thần để xoa dịu Lính gác chính xác hơn mà thôi. Tuy rằng Lính gác và Dẫn đường sở hữu tỷ lệ tương hợp nhất định, mà tỷ lệ tương hợp cao thì hiệu suất khai thông sẽ cao, nhưng điều này không phải tuyệt đối.Tinh thần lực của con người giống như máu trong cơ thể, máu bị rút ra có thể tái tạo, tỷ lệ tương hợp chỉ quyết định tốc độ rút máu, nhưng nếu lượng máu bị rút quá nhiều hoặc bản thân là người thiếu máu, thì việc làm này sẽ nguy hiểm đến tính mạng.Nói cách khác, trong tình huống thiếu Dẫn đường cấp cao, Lính gác hoàn toàn có thể sử dụng nhiều Dẫn đường để thỏa mãn nhu cầu khai thông của mình. Đồng thời, việc dẫn dắt thông qua tình dục đạt hiệu quả mạnh hơn so với tiếp xúc cơ thể đơn thuần. Nếu như Dẫn đường hoàn toàn khuất phục trước Lính gác, thì việc khai thông sẽ đạt đến một tầm cao mới.Vì vậy, Ngao Bính cũng từng nghe nói trên mảnh đất này âm thầm lưu truyền đủ loại thủ đoạn không đứng đắn nhằm nâng cao tỷ lệ tương hợp, có chuyện Lính gác cưỡng đoạt Dẫn đường đang thất nghiệp để khai thông cho mình, hoặc có người vì dẫn dắt quá độ mà phải bỏ mạng nơi đất khách. Ở những chỗ như Thiên Tháp, lại càng tồn tại vô số Dẫn đường cấp thấp muốn được thăng tiến, nên mặt dày mày dạn dùng mọi cách tình nguyện khai thông cho Lính gác cấp cao, cuối cùng đều trở thành những kẻ hạ tiện trong mấy lời đàm tiếu, hoặc biến thành một cái xác lạnh lẽo bị người ta khiêng ra ngoài.Bất kể là Lính gác theo đuổi khoái cảm hay Dẫn đường tự cam chịu đọa lạc, thì Ngao Bính đều khinh thường không muốn giao du. Thế nhưng, bây giờ trong lòng Na Tra chỉ nghĩ đến chuyện báo thù rửa hận, lại ghét cay ghét đắng Thiên Tháp đã vu oan cho hắn. Bởi lẽ dùng phương pháp mềm mỏng với Ngao Bính thì không xong, mà làm tổn thương cậu thì chẳng được, thế là hắn quyết định dùng cách này để khiến cậu khuất phục.Ngao Bính dưới sự khống chế của Na Tra chỉ có thể mặc cho hắn xoay vần. Hỗn Thiên Lăng không chỉ trói buộc chân tay cậu, thậm chí khi Na Tra khẽ tặc lưỡi không hài lòng, thì y phục trên người cậu cũng có thể bị thần khí này lột sạch, để lại một thân thể trần trùng trục phơi bày trước mắt hắn. Đương nhiên, sự sỉ nhục như vậy chỉ mới là bắt đầu, tay Na Tra khẽ vung lên, Hỗn Thiên Lăng đột nhiên thít chặt lại, hai tay Ngao Bính bị trói sang hai bên sườn, hai chân cũng gập lên dang rộng hạ thân, rồi bị cố định vào cổ tay, buộc phải mở ra. Tư thế nhục nhã này giống như thể Ngao Bính đang chủ động banh hai chân và chào mời Na Tra vậy.Da thịt trắng ngần phối với lụa đỏ, quả thật có một nét thú vị riêng. Na Tra không khỏi động lòng, thầm than Ngao Bính quả là một con chó tuyệt vời được Thiên Tháp huấn luyện, dáng vẻ thì khiến hắn yêu thích không rời tay, còn khuôn mặt lại làm tâm trí hắn xao động. Thế nhưng hắn dứt khoát bóp lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của đối phương, nâng lên mân mê, phát hiện ánh mắt người kia vẫn đầy vẻ quật cường, hai mắt đỏ hoe ngập tràn lửa giận, đâu hề giống dáng vẻ cầu xin, nịnh nọt của những Dẫn đường khác.Hắn khẽ cười, vung tay triệu Hỗn Thiên Lăng bịt kín hai mắt Ngao Bính. Nỗi sợ hãi bị tước đoạt thị giác gần như trong nháy mắt bao trùm lấy Ngao Bính, cơ thể cậu lập tức căng cứng, vừa muốn chửi rủa, nhưng miệng cũng bị lụa đỏ thít chặt, đành bất lực phát ra một chuỗi tiếng rên nghẹn ngào."Ồ đúng rồi, ông đây suýt nữa quên béng cái này." Na Tra lấy ra dương cụ bằng ngọc vừa nãy đã cho Ngao Bính xem, nhìn cơ thể đối phương run lên bần bật, lại càng giãy giụa dữ dội hơn. Na Tra biết con rồng nhỏ thông tuệ này không cần nhìn cũng biết hắn chuẩn bị cho cậu thứ gì. Tiếc là Ngao Bính bị trói chặt tay chân nên căn bản không có sức phản kháng, thậm chí hai chân chỉ có thể duy trì tư thế dang rộng, tạo điều kiện cho Na Tra dễ dàng mò mẫm đến nơi tư mật, ngón tay thô ráp cứ ma sát âm hạch ở lối vào, vừa xoa vừa nắn, vài lượt đã kéo ra một tay đầy tơ nước. Khe thịt của Ngao Bính trong những ngày này đã bị Na Tra chịch đến nghiện, nước nôi dồi dào lại dẻo dai, ngón tay mới tùy ý móc ngoáy vài cái ở cửa mình, mà thịt non đã không ngừng co rút, lộ ra một cái miệng nhỏ tham ăn hấp háy. Na Tra bèn nhét phần đầu tròn của dương cụ vào, cái huyệt kia vậy mà không tốn chút sức nào đã nuốt trọn, theo động tác tay của Na Tra từng tấc từng tấc ăn sâu vào bên trong.Toàn thân Ngao Bính run rẩy, bi ai than thở cơ thể mình vậy mà lại quen với cảm giác từng chút một bị lấp đầy đến thế, âm huyệt lại càng tha thiết với hành vi gian dâm, bị một vật chết cắm vào liền âm ỉ bùng lên một loại ham muốn sâu không thấy đáy. Thế nhưng, ngay khi cậu còn đang cố gắng ép mình bình tĩnh lại, một câu nói nhẹ bẫng đột nhiên lọt vào tai."Ông đây đi trước đây, ngươi tự chơi một mình nhé."Cái gì? Ngao Bính bèn giãy giụa kịch liệt, lại phát hiện dương cụ cắm trong cơ thể đã bị rót vào một chút tinh thần lực yếu ớt, dưới sự điều khiển của Na Tra bỗng dưng rung nhẹ theo vòng tròn, hàng loạt xúc cảm tê dại truyền đến khiến cậu ưỡn cong lưng trong nháy mắt, bên miệng lại bị lụa đỏ chặn lại, một tràng rên rỉ dằn xuống cổ họng liền biến thành tiếng kêu ư ử. Nhưng lúc này, một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, tiếng tim đập của Ngao Bính trong căn phòng trống trải càng lúc càng lớn.Đồ chết tiệt, tên ma đầu... Ngao Bính nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa trong lòng, nhưng nỗi bực tức vẫn lan ra khắp cơ thể. Tên khốn đó thật sự bỏ rơi cậu sao? Thật sự để cậu một mình trần truồng trong phòng trọ, sống chết mặc bây ư? Nhỡ người của Thiên Tháp đã truy tìm đến đây thì sao? Không, chỉ cần có bất kỳ ai bước vào căn phòng này đều sẽ thấy...Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ngao Bính cảm thấy mình như chiếc lá khô cuối cùng đang treo lơ lửng giữa cơn bão dữ, bất kỳ một chút gió thổi cỏ lay nào cũng có thể nghiền nát cậu thành tro bụi. Điều đáng sợ hơn là việc thị giác bị tước đoạt vô hình trung khuếch đại mọi cảm giác trên cơ thể cậu, dương cụ trong cơ thể đã tiến vào rất sâu, đang bị vách thịt ấm nóng chật hẹp nuốt lấy ngon lành, gần như chạm đến cổ tử cung ở tận cùng âm đạo, vừa vặn ở mức đầu trước có thể chạm vào nhưng không thể đâm sâu hơn.Tuy nhiên, điều này vô tình làm tăng thêm gánh nặng cho Ngao Bính. Dương cụ không có điểm tựa, chỉ có thể hờ hững cọ xát vào nơi sâu nhất, với tốc độ chậm rãi ổn định mà rung động vành thịt non nớt mẫn cảm. Loại khoái cảm tích tụ dần dần, dai dẳng không dứt tựa như luộc ếch trong nước ấm từng chút một dày vò cậu, mơ mơ màng màng gần như muốn thiêu đốt đầu óc Ngao Bính, sâu trong âm huyệt cũng bắt đầu thành thật khao khát cái vuốt ve bạo lực khoái trá ngày xưa.Cuối cùng, cậu nghe thấy tiếng cửa bật mở, nhưng qua hồi lâu, mà đối phương vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Lòng cậu càng thêm bất an, thậm chí bắt đầu kinh hãi vì e sợ người bước vào không phải Na Tra, mà là người khác.Cho đến khi một cái tát giáng xuống khe bướm ướt át của cậu, Ngao Bính đành gắng gượng nuốt xuống một tiếng rên khẽ, nhưng lỗ thịt vẫn bị đánh cho bắn nước tung tóe, kích thích đến mức toàn thân run rẩy, âm hạch sưng đỏ bằng hạt đậu co giật trong mớ dâm thủy nhoe nhoét, đi kèm tiếng thở dốc của Ngao Bính báo hiệu cậu lại đón nhận một cơn cao trào kéo dài.
––––––––––
*: Nôm na là dương vật giả đó =))))))))
Có lời truyền rằng, người trời thông thạo năm giác quan, khi xuống cõi phàm, thì phân ra âm dương, gọi là phạt và khí. Phạt chính là Lính gác hiện nay. Lính gác là những người hiếm có, cả vạn người mới chọn ra được một, Lính gác xuất sắc lại càng giống như viên ngọc sáng ẩn sâu dưới đáy biển, sức chiến đấu của một người có thể sánh ngang cả một đội quân. Dẫn đường là khí, thực chất khí là công cụ dùng tinh thần lực để an ủi Lính gác. Nhưng khác với năng lực hiếm có trân quý của Lính gác, tinh thần lực thì người nào cũng có, chỉ là nhiều hay ít, Dẫn đường chẳng qua là có thể thi triển xúc tu tinh thần để xoa dịu Lính gác chính xác hơn mà thôi. Tuy rằng Lính gác và Dẫn đường sở hữu tỷ lệ tương hợp nhất định, mà tỷ lệ tương hợp cao thì hiệu suất khai thông sẽ cao, nhưng điều này không phải tuyệt đối.Tinh thần lực của con người giống như máu trong cơ thể, máu bị rút ra có thể tái tạo, tỷ lệ tương hợp chỉ quyết định tốc độ rút máu, nhưng nếu lượng máu bị rút quá nhiều hoặc bản thân là người thiếu máu, thì việc làm này sẽ nguy hiểm đến tính mạng.Nói cách khác, trong tình huống thiếu Dẫn đường cấp cao, Lính gác hoàn toàn có thể sử dụng nhiều Dẫn đường để thỏa mãn nhu cầu khai thông của mình. Đồng thời, việc dẫn dắt thông qua tình dục đạt hiệu quả mạnh hơn so với tiếp xúc cơ thể đơn thuần. Nếu như Dẫn đường hoàn toàn khuất phục trước Lính gác, thì việc khai thông sẽ đạt đến một tầm cao mới.Vì vậy, Ngao Bính cũng từng nghe nói trên mảnh đất này âm thầm lưu truyền đủ loại thủ đoạn không đứng đắn nhằm nâng cao tỷ lệ tương hợp, có chuyện Lính gác cưỡng đoạt Dẫn đường đang thất nghiệp để khai thông cho mình, hoặc có người vì dẫn dắt quá độ mà phải bỏ mạng nơi đất khách. Ở những chỗ như Thiên Tháp, lại càng tồn tại vô số Dẫn đường cấp thấp muốn được thăng tiến, nên mặt dày mày dạn dùng mọi cách tình nguyện khai thông cho Lính gác cấp cao, cuối cùng đều trở thành những kẻ hạ tiện trong mấy lời đàm tiếu, hoặc biến thành một cái xác lạnh lẽo bị người ta khiêng ra ngoài.Bất kể là Lính gác theo đuổi khoái cảm hay Dẫn đường tự cam chịu đọa lạc, thì Ngao Bính đều khinh thường không muốn giao du. Thế nhưng, bây giờ trong lòng Na Tra chỉ nghĩ đến chuyện báo thù rửa hận, lại ghét cay ghét đắng Thiên Tháp đã vu oan cho hắn. Bởi lẽ dùng phương pháp mềm mỏng với Ngao Bính thì không xong, mà làm tổn thương cậu thì chẳng được, thế là hắn quyết định dùng cách này để khiến cậu khuất phục.Ngao Bính dưới sự khống chế của Na Tra chỉ có thể mặc cho hắn xoay vần. Hỗn Thiên Lăng không chỉ trói buộc chân tay cậu, thậm chí khi Na Tra khẽ tặc lưỡi không hài lòng, thì y phục trên người cậu cũng có thể bị thần khí này lột sạch, để lại một thân thể trần trùng trục phơi bày trước mắt hắn. Đương nhiên, sự sỉ nhục như vậy chỉ mới là bắt đầu, tay Na Tra khẽ vung lên, Hỗn Thiên Lăng đột nhiên thít chặt lại, hai tay Ngao Bính bị trói sang hai bên sườn, hai chân cũng gập lên dang rộng hạ thân, rồi bị cố định vào cổ tay, buộc phải mở ra. Tư thế nhục nhã này giống như thể Ngao Bính đang chủ động banh hai chân và chào mời Na Tra vậy.Da thịt trắng ngần phối với lụa đỏ, quả thật có một nét thú vị riêng. Na Tra không khỏi động lòng, thầm than Ngao Bính quả là một con chó tuyệt vời được Thiên Tháp huấn luyện, dáng vẻ thì khiến hắn yêu thích không rời tay, còn khuôn mặt lại làm tâm trí hắn xao động. Thế nhưng hắn dứt khoát bóp lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của đối phương, nâng lên mân mê, phát hiện ánh mắt người kia vẫn đầy vẻ quật cường, hai mắt đỏ hoe ngập tràn lửa giận, đâu hề giống dáng vẻ cầu xin, nịnh nọt của những Dẫn đường khác.Hắn khẽ cười, vung tay triệu Hỗn Thiên Lăng bịt kín hai mắt Ngao Bính. Nỗi sợ hãi bị tước đoạt thị giác gần như trong nháy mắt bao trùm lấy Ngao Bính, cơ thể cậu lập tức căng cứng, vừa muốn chửi rủa, nhưng miệng cũng bị lụa đỏ thít chặt, đành bất lực phát ra một chuỗi tiếng rên nghẹn ngào."Ồ đúng rồi, ông đây suýt nữa quên béng cái này." Na Tra lấy ra dương cụ bằng ngọc vừa nãy đã cho Ngao Bính xem, nhìn cơ thể đối phương run lên bần bật, lại càng giãy giụa dữ dội hơn. Na Tra biết con rồng nhỏ thông tuệ này không cần nhìn cũng biết hắn chuẩn bị cho cậu thứ gì. Tiếc là Ngao Bính bị trói chặt tay chân nên căn bản không có sức phản kháng, thậm chí hai chân chỉ có thể duy trì tư thế dang rộng, tạo điều kiện cho Na Tra dễ dàng mò mẫm đến nơi tư mật, ngón tay thô ráp cứ ma sát âm hạch ở lối vào, vừa xoa vừa nắn, vài lượt đã kéo ra một tay đầy tơ nước. Khe thịt của Ngao Bính trong những ngày này đã bị Na Tra chịch đến nghiện, nước nôi dồi dào lại dẻo dai, ngón tay mới tùy ý móc ngoáy vài cái ở cửa mình, mà thịt non đã không ngừng co rút, lộ ra một cái miệng nhỏ tham ăn hấp háy. Na Tra bèn nhét phần đầu tròn của dương cụ vào, cái huyệt kia vậy mà không tốn chút sức nào đã nuốt trọn, theo động tác tay của Na Tra từng tấc từng tấc ăn sâu vào bên trong.Toàn thân Ngao Bính run rẩy, bi ai than thở cơ thể mình vậy mà lại quen với cảm giác từng chút một bị lấp đầy đến thế, âm huyệt lại càng tha thiết với hành vi gian dâm, bị một vật chết cắm vào liền âm ỉ bùng lên một loại ham muốn sâu không thấy đáy. Thế nhưng, ngay khi cậu còn đang cố gắng ép mình bình tĩnh lại, một câu nói nhẹ bẫng đột nhiên lọt vào tai."Ông đây đi trước đây, ngươi tự chơi một mình nhé."Cái gì? Ngao Bính bèn giãy giụa kịch liệt, lại phát hiện dương cụ cắm trong cơ thể đã bị rót vào một chút tinh thần lực yếu ớt, dưới sự điều khiển của Na Tra bỗng dưng rung nhẹ theo vòng tròn, hàng loạt xúc cảm tê dại truyền đến khiến cậu ưỡn cong lưng trong nháy mắt, bên miệng lại bị lụa đỏ chặn lại, một tràng rên rỉ dằn xuống cổ họng liền biến thành tiếng kêu ư ử. Nhưng lúc này, một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, tiếng tim đập của Ngao Bính trong căn phòng trống trải càng lúc càng lớn.Đồ chết tiệt, tên ma đầu... Ngao Bính nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa trong lòng, nhưng nỗi bực tức vẫn lan ra khắp cơ thể. Tên khốn đó thật sự bỏ rơi cậu sao? Thật sự để cậu một mình trần truồng trong phòng trọ, sống chết mặc bây ư? Nhỡ người của Thiên Tháp đã truy tìm đến đây thì sao? Không, chỉ cần có bất kỳ ai bước vào căn phòng này đều sẽ thấy...Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ngao Bính cảm thấy mình như chiếc lá khô cuối cùng đang treo lơ lửng giữa cơn bão dữ, bất kỳ một chút gió thổi cỏ lay nào cũng có thể nghiền nát cậu thành tro bụi. Điều đáng sợ hơn là việc thị giác bị tước đoạt vô hình trung khuếch đại mọi cảm giác trên cơ thể cậu, dương cụ trong cơ thể đã tiến vào rất sâu, đang bị vách thịt ấm nóng chật hẹp nuốt lấy ngon lành, gần như chạm đến cổ tử cung ở tận cùng âm đạo, vừa vặn ở mức đầu trước có thể chạm vào nhưng không thể đâm sâu hơn.Tuy nhiên, điều này vô tình làm tăng thêm gánh nặng cho Ngao Bính. Dương cụ không có điểm tựa, chỉ có thể hờ hững cọ xát vào nơi sâu nhất, với tốc độ chậm rãi ổn định mà rung động vành thịt non nớt mẫn cảm. Loại khoái cảm tích tụ dần dần, dai dẳng không dứt tựa như luộc ếch trong nước ấm từng chút một dày vò cậu, mơ mơ màng màng gần như muốn thiêu đốt đầu óc Ngao Bính, sâu trong âm huyệt cũng bắt đầu thành thật khao khát cái vuốt ve bạo lực khoái trá ngày xưa.Cuối cùng, cậu nghe thấy tiếng cửa bật mở, nhưng qua hồi lâu, mà đối phương vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Lòng cậu càng thêm bất an, thậm chí bắt đầu kinh hãi vì e sợ người bước vào không phải Na Tra, mà là người khác.Cho đến khi một cái tát giáng xuống khe bướm ướt át của cậu, Ngao Bính đành gắng gượng nuốt xuống một tiếng rên khẽ, nhưng lỗ thịt vẫn bị đánh cho bắn nước tung tóe, kích thích đến mức toàn thân run rẩy, âm hạch sưng đỏ bằng hạt đậu co giật trong mớ dâm thủy nhoe nhoét, đi kèm tiếng thở dốc của Ngao Bính báo hiệu cậu lại đón nhận một cơn cao trào kéo dài.
––––––––––
*: Nôm na là dương vật giả đó =))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me