TruyenFull.Me

Edit Nguoi Vo Ngot Ngao Cua Toi

1.

"Nhìn khuôn mặt này xem, quả là một Alpha tướng mạo bất phàm, nếu xảy ra chuyện gì thì thật là đáng tiếc."

Bác sĩ gây mê dùng băng dính cố định nội khí quản. Bệnh nhân nằm trên giường phẫu thuật, nửa người dưới phủ chăn, thân trên để trần, lộ ra cơ bắp rắn chắc, vừa nhìn liền có thể khẳng định đây là một Alpha mạnh mẽ cường đại. Thế nhưng người này hiện tại không còn chút phòng bị nào, cơ thể vô cùng yếu ớt, nằm yên một chỗ giống hệt như một con búp bê lớn để người ta tùy ý chạm vào, khiến người ta không nhịn được xót xa, đau lòng muốn vươn tay sờ lên khuôn mặt tuấn lãng của hắn.

Thừa dịp còn chưa phủ khăn phẫu thuật lên người bệnh nhân, bác sĩ gây tê vừa định chạm vào dáng người hoãn mỹ của Alpha trước mặt, lại bị một giọng nói thanh lãnh ngăn lại.

"Đừng chạm vào em ấy!"

Bác sĩ Lưu - trưởng khoa Ngoại tổng hợp đã làm tốt công tác chuẩn bị, hai tay khoanh trước ngực trừng mắt nhìn bác sĩ gây tê, đối phương chỉ có thể thu tay lại.

"Gì mà khẩn trương vậy, ai không biết còn tưởng đây là chồng em không chừng." Chủ nhiệm Ngô bước vào, vẻ mặt lãnh đạm như thể viết trên đó rõ ràng mấy chữ: Đang quạu, chớ có chọc vào.

Hai vị lãnh đạo đều mang tâm tình không tốt, cùng nhau thực hiện ca phẫu thuật. Ngay lập tức, cả phòng phẫu thuật liền bị bao trùm bởi không khí căng thẳng ngột ngạt, các bác sĩ y tá xung quanh cũng không dám cười cợt trêu đùa nữa.

Chăn chuyên dụng phẫu thuật màu xanh được phủ lên người bệnh nhân, đổi vị trí tiêu điểm đèn mổ, mọi công tác chuẩn bị tiền phẫu thuật đã sẵn sàng.

Ngô Hải đứng ở một bên, nhường vị trí mổ chính cho Lưu Vũ, cầm dao lên, hạ giọng hỏi.

"Người này là gì của em? Em quen hắn?"

Lưu Vũ đưa tay nhận lấy dao phẫu thuật y tá đưa tới, trong đôi mắt nặng nề dường như có một chút ánh sáng lóe lên, tập trung cao độ vào vùng cần giải phẫu, từ chỗ miệng vết thương của Châu Kha Vũ hạ xuống một dao, bắt đầu rạch da tầng thứ nhất.

"Không quen, là bệnh nhân của em, một năm trước em có phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa cho người này."

Sau khi từng tầng da được mở, bác sĩ gây mê đẩy vào ống thuốc gây mê cuối cùng.

Không quen...? Thật sao? Bao nhiêu chuyện xảy ra, đổi lại được hai từ "không quen" nghe không ra tâm tình, lời nói ra sao có thể lạnh lùng đến thế?

Gây mê toàn thân làm chức năng của năm giác quan tạm thời biến mất, mà thính giác chính là cơ quan cuối cùng mất chức năng.

Không thể nói, nước mắt từ khóe mắt trào ra.

Không thể nhìn, tim vẫn chân thành tha thiết.

Trái tim đau đớn, chỉ còn duy nhất thính giác, vẫn chưa từ bỏ ý định, hấp hối hết sức cố gắng lắng nghe.

Nếu không có hắn, không biết Lưu Vũ sẽ như thế nào?

Có lẽ anh sẽ thuận lý thành chương kết hôn với một Alpha như Lưu Phong, sau đó dưới sự chăm sóc của một người chồng làm bác sĩ sản khoa, thuận lợi mang thai, sinh con. Tình yêu của bọn họ, hôn nhân của bọn họ có thể thoải mái thừa nhận với người khác, cùng nhau tay trong tay, bình thản trải qua cuộc sống êm đềm hạnh phúc bên nhau.

Có lẽ chính là như vậy...

Trời đầy mây, từng đám mây tụ lại, đè chồng lên nhau rồi lại vội vã bay đi mất. Rõ ràng trời vẫn đang nắng, mặt trời cao giữa đầu, vậy mà cơn mưa bất chợt kéo đến chẳng có lấy một dấu hiệu báo trước. Khí trời nóng hừng hực ngay lập tức được xoa dịu, trong không khí ngai ngái mùi của đất ướt, bão táp thấm ướt đẫm cả người.

Người đi trên đường ai nấy đều vội vã. Hắn mê man đứng giữa đám người, không biết phải đi hướng nào.

Một bóng người đi ngang qua, thân thể gầy nhỏ của anh bị người qua đường xô đẩy, không cẩn thận va vào người hắn. Đối phương nhẹ giọng nói một câu xin lỗi, cho hắn một cái nhìn đạm mạc rồi nhanh chóng rời đi. Bóng lưng anh thật gầy, chẳng mất bao lâu đã biến mất giữa biển người vội vã, để lại hắn một mình đứng đó, nỗi xót xa dâng trào, chớp mắt một cái đã thấy hốc mắt ươn ướt.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cuồn cuộn mây đen, màn mưa dày đặc ép người không thở nổi, từng hạt nước tinh tế đọng lại trên mặt. Cả người hắn ướt đẫm, quần áo dính sát vào cơ thể, nước mưa nhỏ giọt từ vạt áo chảy xuống mặt đường.

Đột nhiên trên đầu có một tán ô trong suốt, mưa rơi trên mặt cũng ngừng lại. Ánh mắt hắn chạm phải một khuôn mặt thanh tú. Người kia hơi ngước lên nhìn hắn, trong mắt là ý cười dịu dàng, xuyên qua tiếng mưa rơi, cất lên giọng nói trong trẻo ngọt ngào, hỏi hắn.

"Mưa lớn như vậy, sao em không mang ô?"

"Em... em không có ô."

Tóc mái ướt đẫm vẫn không ngừng nhỏ nước, một bàn tay ấm áp dịu dàng lau đi nước mưa trên mặt hắn.

"Vậy thì đi cùng nhau đi? Em muốn đi đâu?"

"Em phải về nhà."

Máy gây mê phát ra tiếng rì rì, đèn phẫu thuật chói mắt đã tắt, thiết bị đo thời gian ngừng lại.

Lưu Vũ cởi áo phẫu thuật cùng găng tay dính đầy máu, y tá giúp anh gỡ bỏ khung cố định đầu. Cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy mặt Châu Kha Vũ. Ca phẫu thuật chỉ kéo dài mấy tiếng đồng hồ, vậy mà Lưu Vũ ngỡ như cả một đời, đau đớn dày vò trái tim anh.

Khuôn mặt anh tuấn ấy bây giờ không còn biểu cảm gì nữa, cũng không thể nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến thâm tình như xưa. Anh xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của Châu Kha Vũ, đưa đến bên môi, truyền cho hắn một chút hơi ấm, nhỏ giọng gọi tên hắn, để hắn tỉnh dậy nhìn anh.

Thời gian chờ tỉnh lại sau phẫu thuật càng dài, cơ hội tỉnh lại càng thấp, năng lượng cơ thể sẽ dần dần tiêu hao hết, khiến bệnh nhân rơi vào tình huống nguy hiểm.

Tác dụng của thuốc mê đã hết, đáng lẽ em ấy nên tỉnh lại rồi. Thế nhưng bất kể Lưu Vũ có gọi như thế nào, Châu Kha Vũ vẫn giống y như bức tượng điêu khắc nằm yên một chỗ, đeo mặt nạ thở oxy để duy trì hô hấp, ngoài lồng ngực có tiết tấu phập phồng, hoàn toàn không có bất kì phản ứng cùng cơ năng phản xạ nào.

Lưu Vũ bắt đầu hoảng loạn, trong đầu không ngừng dò lại tiến trình của cuộc phẫu thuật, vội vàng xem lại thật kĩ các trị số hiển thị trên thiết bị theo dõi, giọng nói không thể khống chế được run rẩy.

"Không, không thể nào, rõ ràng ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, mọi thứ đều nằm trong phạm vi bình thường..."

Bác sĩ gây tê nhìn Lưu Vũ.

"Không sao đâu, bệnh nhân này mấy tháng trước bị tiêm thuốc gây mê nồng độ cao, thể chất kháng thuốc, có lẽ sẽ tỉnh lại muộn hơn."

Lưu Vũ lờ mờ đoán được khả năng này. Trước đây anh từng không dưới một lần nghi hoặc không hiểu công việc của Châu Kha Vũ rốt cuộc là như thế nào. Trong mắt Lưu Vũ, hết thảy mọi thứ của hắn đối với anh đều như cách vạn dặm trùng dương, anh chỉ có thể biết được mông lung đại khái, cho dù hắn không hề có ý giấu diếm anh điều gì, thế nhưng tổng thể có thể cảm giác được đây là một chuyện phiền toái, mà Châu Kha Vũ vẫn luôn không muốn anh bị cuốn vào những đám phiền phức này.

Lưu Vũ nhờ y tá lấy cho một miếng bông, cẩn thận lau vết máu cho Châu Kha Vũ, đầu ngón tay dịu dàng lướt qua khuôn mặt trắng nhợt không còn chút sức sống kia.

Ngô Hải xoa thắt lưng, đem tất cả những hành động thân thiết của Lưu Vũ dành cho bệnh nhân này thu hết vào mắt, không thể không thở dài một tiếng. Sau đó, Ngô Hải tháo bao tay ném vào thùng rác, vẫy tay với y tá.

"Mang xe đẩy tới đây, chuyển tới phòng ICU."

Lưu Vũ nghe vậy liền cả kinh.

"Không được! Chờ một chút, dấu hiệu sinh tồn vẫn ổn định."

Rạng sáng, cả đội phẫu thuật thức trắng đêm ai nấy đều mệt mỏi. Ngô Hải liếc mắt nhìn bảng điều khiển, nhất thời có chút tức giận.

"Thời gian đếm ngược sau gây mê đã hết, mấy người còn đứng ngẩn người ra đấy làm gì?"

Lưu Vũ cuống quýt vỗ nhẹ lên mặt Châu Kha Vũ, nâng cao âm lượng, giọng nói bắt đầu trở nên gấp gáp.

"Châu Kha Vũ! Em mau tỉnh lại đi, mở mắt ra nhìn anh! Em ấy sẽ tỉnh lại... Cho tôi hai phút! Hai phút nữa thôi!"

Mắt thấy xe đẩy đã được đưa tới, Lưu Vũ vòng tay ôm lấy cả người Châu Kha Vũ, thủ hộ trên người hắn, không cho bất kì ai được chạm vào.

"Châu Kha Vũ, em mau tỉnh lại đi! Anh không muốn em vào ICU, như vậy anh không thể nhìn thấy em nữa! Vào trong đó mà không ra được nữa thì phải làm sao? Châu Kha Vũ! Anh không thể bảo vệ em được nữa rồi!"

Đây là cơ hội tốt nhất để bệnh nhân có thể tỉnh lại. Sau khi bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, thời gian càng dài, tỉ lệ hồi phục càng thấp.

Các bác sĩ và y tá lại trơ mắt nhìn Ngô Hải.

Một người là chủ nhiệm một người là trưởng khoa, hai vị lãnh đạo khoa ngoại tổng hợp khu A đều ở đây, một người bảo đối giường, người kia sống chết không chịu cho họ chạm vào bệnh nhân, bọn họ quả thật không biết nên nghe lời ai, ánh mắt bối rối hết ngó trái lại ngó phải.

Ngô Hải đi vòng ra phía sau Lưu Vũ, một phen ôm chặt cả người Lưu Vũ kéo anh ra ngoài, lại quát lên với đám người đang đứng như trời trồng ở góc phòng.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đổi giường đi!"

Lưu Vũ ra sức thoát khỏi cánh tay như gọng kìm của Ngô Hải, chật vật vùng vẫy muốn chạy tới chỗ Châu Kha Vũ đang nằm trên xe đẩy. Cún bự của anh lúc này đang bị người khác hết kéo lỗ tai lại nắm lấy cái đuôi, hắn nằm đó, tùy ý để người ngoài động chạm, không hề có chút phản ứng nào.

"Không được!!! Châu Kha Vũ! Không được chạm vào em ấy!"

Cả người Lưu Vũ run rẩy, đem hết khí lực mà hét lên, trong mắt là bất lực cùng sụp đổ, cảm xúc mãnh liệt tới mức tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn vào vị bác sĩ mổ chính của bọn họ lúc này đang không thể khống chế được bản thân.

Một bác sĩ không thể nào có trạng thái kích động cùng cảm xúc kịch liệt như vậy đối với bệnh nhân.

Ngô Hải mạnh mẽ xoay người Lưu Vũ lại đối diện với mình, nghiêm khắc hỏi: "Không thể tự tay phẫu thuật cho người nhà, đạo lý này em có hiểu hay không hả?"

"Em...."

Lưu Vũ nghẹn ngào, cố gắng kiềm chế cảm xúc suy sụp, hai bàn tay buông thõng bên sườn cuộn lại thành nắm đấm.

"Lưu Vũ, anh không quan tâm mối quan hệ giữa em và người này là gì, thế nhưng nếu em đã phẫu thuật cho hắn, em chính là bác sĩ của hắn. Làm tròn trách nhiệm của mình đi."

Ngô Hải gõ nhẹ lên màn hình đếm ngược thời gian sau phẫu thuật.

"Thời gian đếm ngược đã hết, hắn không hề có bất kì một phản ứng gì. Hắn không chết được, vào phòng ICU hắn vẫn có thể tiếp tục thở oxy!"

"Em ấy là chồng của em, là người đàn ông của em, là người mà em yêu nhất."

Giấu diếm bao lâu, cuối cùng Lưu Vũ đã cùng sư ca nói ra sự thật. Không hiểu tại sao, khi nói ra những lời này, trái tim anh lại bình tĩnh đến lạ thường.

Ngô Hải nới lỏng bàn tay, lông mày rũ xuống, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, lại có chút đau đớn xót xa. Trái tim Lưu Vũ phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể chính tay thực hiện ca phẫu thuật đầy rẫy những rủi ro cho người em ấy yêu nhất, người cùng em ấy sớm chiều ở chung. Toàn bộ quá trình thoạt nhìn cứ tưởng em ấy thong dong bình tĩnh, kì thật trong lòng rối rắm như thắt lại thành dây, không một khắc nào dám buông lỏng.

Xe đẩy mang theo bệnh nhân rời khỏi phòng phẫu thuật đi sang phòng ICU ở hướng đối hiện.

Xuyên qua ánh sáng minh ám hỗn loạn, từ khóe mắt Châu Kha Vũ, một giọt lệ trong suốt phải chiếu ánh sáng lấp lánh từ từ rơi xuống. Lưu Vũ đẩy tay Ngô Hải ra, vội vàng đuổi theo đến bên cạnh chiếc xe, chạm nhẹ lên đuôi mắt hắn. Từ đầu ngón tay truyền đến một chút ấm áp, anh gắt gao nắm lấy bàn tay Châu Kha Vũ.

"Châu Kha Vũ! Có phải là em tỉnh rồi không? Mấy người dừng lại hết cho tôi! Em ấy vẫn còn ý thức phản xạ. Dừng lại! Không được đẩy nữa!"

Bác sĩ gây mê vỗ vai Lưu Vũ, nói với anh đó chỉ là phản ứng sinh lý do gây mê toàn thân gây ra, người bệnh thực chất chưa hề tỉnh lại.

Xe đẩy tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước, tiếng tít tít của máy điện tâm đồ giống như âm thanh cảnh báo tín hiệu của sự sống, bình truyền dịch treo trên giá lắc lư theo tiết tấu bước chân người.

Lưu Vũ bỗng nhiên dang hai tay đứng chắn giữa đường, ánh mắt quật cường quét qua những đồng đội vừa cùng mình trải qua trận chiến cướp lại người từ tay tử thần, nói thế nào cũng không chịu tránh ra.

Lối đi của bệnh nhân bị chặn lại, hàng dài bệnh nhân phía sau còn đang chờ tới lượt vào thăm khám sốt ruột nhìn bác sĩ y tá trước mặt, không ngừng xì xào bàn tán.

Ngô Hải nhìn dấu hiệu sinh tồn của Châu Kha Vũ, sau đó không nói một lời đánh nhẹ vào gáy Lưu Vũ làm anh bất tỉnh, đỡ Lưu Vũ tránh sang một bên, cười cười làm lành với nhóm đồng nghiệp.

"Bác sĩ Lưu sau khi sinh còn chưa hoàn toàn hồi phục, tinh thần đôi lúc hơi kích động, mong mọi người tha thứ, xin lỗi, xin lỗi..."

Lưu Vũ ngủ không sâu. Ngô Hải đem anh về phòng nghỉ, để anh ngồi trên ghế sô pha.

"Tiền bối, em ấy tỉnh rồi! Rõ ràng em nhìn thấy em ấy rơi nước mắt! Trên mặt em ấy còn ướt, chắc chắn là em ấy đã tỉnh lại rồi."

Cậu em mà Ngô Hải luôn luôn yêu thương cưng chiều hôm nay nhiều lần lặp đi lặp lại những hành vi chống đối ngỗ nghịch. Khi còn học đại học, cho dù Lưu Vũ có một tay che trời Ngô Hải cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, thế nhưng khi Lưu Vũ không thể khống chế cảm xúc của mình, để ảnh hưởng tới quá trình giải phẫu cùng mọi người trong khoa, không màng tới hậu quả xấu có thể xảy ra, Ngô Hải thật sự không thể nào cứ trơ mắt đứng nhìn như vậy được.

Một tay Ngô Hải giữ chặt lấy người Lưu Vũ, một tay chỉ vào anh, không ngừng mắng.

"Người nên tỉnh là em mới đúng! Em cho rằng kĩ thuật gây tê, tay nghề phẫu thuật của cả khoa chúng ta là cái gì? Bác sĩ gây mê sẽ không nói dối. Phòng giải phẫu có quy tắc của phòng giải phẫu! Em nhớ rõ vị trí của mình đi!"

"Em là bác sĩ mổ chính, là trưởng khoa, là tấm gương cho tất cả mọi người. Em nhìn lại bản thân em lúc này xem, em đang làm gương tốt hay xấu? Em muốn để các bệnh nhân chỉ trỏ chê cười Khoa Phẫu thuật tổng hợp chúng ta hay sao?"

Nói xong một tràng, Ngô Hải ngồi xuống bên cạnh Lưu Vũ, ngữ khí có chút nhẹ đi.

"Nội quy phòng giải phẫu tất cả mọi người đều phải nắm rõ trong lòng bàn tay, vậy mà em lại ném ra sau đầu! Tại sao không được tự tay phẫu thuật cho người nhà, em nói xem?"

Sư ca luôn luôn dịu dàng quan tâm từ trước đến giờ chưa một lần giận dữ lớn tiếng như thế này. Lưu Vũ không dám nhìn thẳng vào Ngô Hải, cúi đầu cắn cắn môi, rụt rè đáp.

"Là do lúc đó em hoảng quá, không khống chế được bản thân..."


2.

Ngày hôm sau, Ngô Hải tới thương lượng với lãnh đạo phòng ICU, nói hết nước hết cái. Ngô chủ nhiệm hèn mọn tới lấy lòng người khác, tất cả đều vì sư đệ mà Ngô Hải luôn yêu thương hết mực.

Sau khi Lưu Vũ tỉnh lại, chuyện đầu tiên anh làm là đi tới khoa nhi thăm bé con, sau đó lại sang phòng ICU. Thấy anh mặc thường phục đi đến, y tá không nhận ra anh là người của bệnh viện liền ngăn anh ở bên ngoài, một mực không cho đi vào trong. Lưu Vũ liều mạng muốn xông vào, y tá ngoài cửa náo loạn một hồi, cuối cùng đưa Lưu Vũ tới chỗ lãnh đạo.

Ngô Hải đã ra mặt giải quyết mâu thuẫn với hai bộ phận, lại vì Lưu Vũ mà cùng lãnh đạo ICU an bài chu toàn, như vậy mới có thể giúp Lưu Vũ nhận được biệt đãi. Thế nhưng không ai cho không ai cái gì, điều kiện là Lưu Vũ phải sang khoa ICU, nhận công tác tư vấn, hội chẩn phẫu thuật tổng quát cho các bệnh nhân.

Ngô Hải chỉ có thể giúp Lưu Vũ tới vậy, tuy rằng lượng công việc khá lớn nhưng mọi người ở đây đều đối xử tốt với anh. Cho dù tinh thần của Lưu Vũ có sa sút đến mức nào đi chăng nữa, chí ít anh cũng là người lãnh đạo của một bộ phận chủ chốt, mọi người sẽ không làm khó Lưu Vũ, vậy nên sẽ không quá mệt mỏi.

Chẳng qua, đang trong thời gian này mà phải làm việc, không thể lo lắng chu toàn cho bé con, một gia đình hoàn chỉnh thoáng cái biến thành như thế này không khỏi làm cho người ta thổn thức. Nghĩ tới tối hôm trước mình còn nặng lời phê bình Lưu Vũ, Ngô Hải có chút hối hận.

Sau khi nhận được sắp xếp của Ngô Hải, Lưu Vũ không nói hai lời liền ngay lập tức đồng ý. Chỉ cần có thể ở bên cạnh Châu Kha Vũ, anh có thể làm bất cứ thứ gì. Ngô Hải trước khi đi còn an ủi Lưu Vũ, nói rằng chuyện của bệnh viện không cần lo lắng, Ngô Hải sẽ cùng mọi người cùng nhau chiếu cố để ý tới bé con.

Nhân duyên của Lưu Vũ ở bệnh viện vẫn luôn không tồi. Tính khí ôn hòa trầm ổn cùng khuôn mặt ưa nhìn, thêm nữa là cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau sinh làm người ta không nhịn được mà xót xa. Tất cả đồng nghiệp ở Khoa Phẫu thuật cũng như phòng ICU đều không làm anh khó xử, hơn nữa mọi người ai cũng nhiệt tình chủ động giúp Châu Kha Vũ tiếp nhận trị liệu.

Khéo léo tiễn mọi người ra ngoài, trong không gian an tĩnh, khóe miệng của Lưu Vũ không giữ nổi ý cười được nữa. Anh cúi đầu thấm ướt khăn mặt trên tay, cẩn thận lau mặt cho Châu Kha Vũ. Khuôn mặt của em ấy thật đẹp, đường cằm sắc bén, mũi cao thẳng tắp, hốc mắt sâu, chỉ có một điều, không biết đôi mắt sáng ngời kia bao giờ mới có thể mở ra, giống như trước đây, một lần nữa chứa cả biển sâu thăm thẳm dịu dàng nhìn anh.

Sau khi giúp Châu Kha Vũ vệ sinh cơ thể, Lưu Vũ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống giữa mi tâm hắn. Điện thoại di động trong túi áo khoác treo trên mắc áo của Châu Kha Vũ đột ngột reo vang. Anh vắt khăn mặt lên thành giường, lau khô tay, thay Châu Kha Vũ nhận điện thoại.

Lưu Vũ nhìn tên hiển thị trên màn hình. Anh thậm chí còn nghĩ tới chuyện nếu như người nhà họ Châu gọi tới thì phải ứng đối như thế nào, thì ra là Trương Gia Nguyên gọi điện tới báo cáo tình hình.

Lưu Vũ cầm điện thoại do dự một chút, sau đó đi ra ngoài hành lang khu ICU, tới một góc khuất vắng người mới nhấn nút nghe.

Trương Gia Nguyên chưa đợi Lưu Vũ lên tiếng đã vội nói dài một hơi.

"Ông chủ! Giá cổ phiếu của chúng ta giảm liên tục, con mẹ nó phía bên tổng công ty đứng xem náo nhiệt không thèm nhúng tay, có người kí tiếp hợp đồng nhưng cũng có mấy tên nộp đơn từ chức. Phía cao tầng hình như biết chuyện gần đây anh không ở công ty, bắt đầu nhân cơ hội này muốn làm phản, mấy người ở ban giám đốc đã rục rịch chuẩn bị hành động rồi. Nếu không để em tới chăm sóc phu nhân cho, anh về công ty đi... À mà không được... Phu nhân đang trong thời kì hồi phục sau sinh, em đến cũng không tiện..."

Lưu Vũ cau mày. Công việc của Châu Kha Vũ nhiều thứ rắc rối như vậy, khó trách em ấy lúc nào cũng bận rộn, hóa ra là bên công ty mẹ chèn ép, ỷ mạnh hiếp yếu. Lưu Vũ dựa vào bức tường trắng phía sau lưng, cẩn thận suy nghĩ, trong đầu nhớ tới bộ dáng của Châu Kha Vũ mỗi lúc hắn làm việc ở nhà.

"Ông chủ, anh có đang nghe em nói không vậy, em sắp bị bức chết rồi! Anh đi rồi ở em ở đây một mình, em không quyền không thế, lời em nói làm gì có ai thèm nghe đâu."

"Gia Nguyên."

Nghe thấy giọng nói trầm ổn còn có chút khàn khàn của Lưu Vũ gọi tên mình, Trương Gia Nguyên hoảng sợ chửi thề một tiếng, suýt chút nữa ném luôn điện thoại trong tay đi. Hai tay cậu nắm chặt điện thoại di động, lắp ba lắp bắp: "Phu.... Phu nhân."

"Cậu tới căn hộ của anh, tìm tài liệu về công ty mẹ trong máy tình của Kha Vũ, sau đó quay lại biệt thự trước đây anh và Kha Vũ ở, lấy cuốn sách kinh tế trên bàn làm việc trong thư phòng giúp anh. Nếu như không có chìa khóa có thể dùng biện pháp bạo lực. Không cần lo lắng đến hậu quả, anh cho cậu hai tiếng, bây giờ cậu lập tức đi ngay."

"Ok... Em đi ngay đây."

Trương Gia Nguyên cúp điện thoại, làm theo chỉ dẫn của Lưu Vũ, trong lòng vô cùng hoang mang. Ấn tượng của cậu về phu nhân dịu dàng mong manh qua cuộc điện thoại vừa rồi dường như đã hoàn toàn thay đổi, thế nhưng chính cậu lại không thể nói ra được điểm khác biệt ở đâu.

Không tới hai tiếng sau, Trương Gia Nguyên đem theo tài liệu về công ty mẹ cùng với sách kinh tế tới bệnh viện đưa cho Lưu Vũ. Cậu nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh, lại không dám hỏi nhiều. Trong không khí ẩn ẩn có một loại cảm giác áp bách khó nói thành lời. Người trước mặt làm cho cậu có cảm giác xa lạ kì quái.

Lâm Mặc đứng bên cạnh Trương Gia Nguyên, nhìn biển đèn sáng trưng của khu ICU, tò mò hỏi Châu Kha Vũ đâu.

"Bởi vì tôi mà em ấy bị thương, trước đây có người tiêm adrenaline nồng độ cao vào cơ thể em ấy, cơ thể có hiện tượng kháng thuốc mê. Tôi sẽ đợi em ấy tỉnh lại."

Lưu Vũ hạ mắt tiếp tục lật xem văn kiện, sau đó nói ra nghi vấn của bản thân.

"Thế nhưng, là ai đã cưỡng chế tiêm adrenaline cho em ấy?"

Lâm Mặc kéo ống tay áo của Trương Gia Nguyên, khẽ hắng giọng, ý muốn ám chỉ cậu dùng một lý do nào đó trả lời qua loa đi.

"Là em, nguyên nhân thì em không thể nói. Ông chủ đã ra tử lệnh, chuyện này không được nhắc tới trước mặt phu nhân dù chỉ một chữ."

Lưu Vũ giương mắt nhìn về phía Trương Gia Nguyên, một tia sáng sắc bén lóe lên trong đôi mắt màu hổ phách.

Cả người Trương Gia Nguyên cứng đờ. Đối diện với ánh mắt của Lưu Vũ, không hiểu sao cậu thấy trong đó có bóng dáng của Châu Kha Vũ, điều này làm cậu có chút hoảng hốt.

Mắt thấy người mặc áo blouse trắng trước mặt sắp sửa nổi giận, Trương Gia Nguyên hạ giọng.

"Phu nhân, ông chủ biết anh sẽ trở về, anh ấy cho dù có phải từ bỏ sinh mệnh cũng muốn chạy tới bên anh, anh chỉ cần biết như vậy là đủ rồi."

Trương Gia Nguyên không biết sau khi nói xong những điều này, thứ nghênh đón cậu sẽ là gì, nhưng hiện tại, trong lòng cậu rõ ràng hơn lúc nào hết, phu nhân bình thường nhìn yếu đuối ôn nhu không phải là một con dê con hiền lành dễ đối phó. Cậu chạm vào tay Lâm Mặc, nhẹ nhàng nắm lấy, giống như cố gắng bám víu vào một điểm tựa. Lâm Mặc khẽ siết lấy tay Trương Gia Nguyên.

Lưu Vũ cật lực áp chế thần sắc trong ánh mắt, giơ ngón tay lên nói.

"Kế tiếp, cậu hãy làm theo những gì tôi sắp nói. Đầu tiên, không được tiết lộ cho bất kì ai ở công ty chuyện Châu Kha Vũ đang hôn mê, nếu có người hỏi cứ nói là Châu tổng ở bệnh viện chăm sóc cho con trai. Thứ hai, từng bước xoa dịu nhân sự của công ty, trước tiên là ban giám đốc. Có thể lôi kéo được sự đồng thuận của bao nhiêu người thì hay bấy nhiêu."


3.

Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy anh dường như quay trở lại thời trung học. Lịch trình cả ngày rất dày, trừ thời gian hội chẩn cùng chăm sóc cho Châu Kha Vũ, những lúc còn lại anh đều vùi đầu vào nghiên cứu sách kinh tế cùng tài liệu công ty.

Lưu Vũ sắp xếp lại chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, vừa đọc sách vừa chăm chỉ ghi chép. Anh vuốt ve trang giấy đã bị lật giở nhiều lần đã nhuốm màu thời gian, mặt giấy hơi nhăn cho thấy chủ nhân của cuốn sách này đã đọc đi đọc lại nó nhiều lần. Cảm giác từ trang giấy truyền tới tay dường như còn truyền tới hơi ấm của Châu Kha Vũ.

Một tay Lưu Vũ nắm tay Châu Kha Vũ, tay kia vẫn không ngừng ghi chép. Ngòi bút dừng một chút, mực chảy ra làm chữ trên giấy hơi nhòe đi. Lưu Vũ cụp mắt, nắm chặt tay Châu Kha Vũ, xót xa rơi nước mắt.

"Chồng à, kinh tế khó quá đi mất! Em dạy cho anh một chút được không?"

Anh nhìn lên mắt Châu Kha Vũ, vẫn như cũ không có phản ứng gì.

"Được rồi". Anh là một sinh viên Y khoa chăm chỉ có năng lực học tập độc lập rất đáng nể đó nha, đọc sách nghiên cứu một lĩnh vực mới chỉ là chuyện nhỏ.

Lưu Vũ cầm sách ngồi lên giường bệnh của Châu Kha Vũ, lật từ trang này đến trang khác, cuối cùng bất tri bất giác ngả người xuống giường ngủ thiếp đi.

Phòng bệnh ICU không giống như những phòng bệnh khác, là một không gian kín hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ngoài thời gian ngủ ra, cả ngày không lúc nào không mở đèn huỳnh quang. Xung quanh bốn phía đều là tường trắng đơn điệu, nhìn qua có chút áp lực, Lưu Vũ liền đặt mua hai bó hoa. Một bó tặng cho các đồng nghiệp khu ICU thay cho lời cảm ơn, một bó cắm vào vào lọ hoa đặt bên giường bệnh của Châu Kha Vũ. Có lẽ ngửi thấy hương hoa ngan ngát, tâm tình em ấy sẽ dễ chịu hơn.

Lưu Vũ lấy ra một trái táo từ trong giỏ quà sư ca gửi tới, ngồi ở đầu giường gọt táo. Anh học theo cách Châu Kha Vũ gọt táo trước đây, vỏ táo màu đỏ được gọt thành vòng tròn theo hình xoắn ốc. Bỗng nhiên vỏ táo bị đứt, lưỡi dao cắt vào ngón tay cái của Lưu Vũ làm anh khẽ hô lên một tiếng, đem con dao dính máu ném sang một bên, vội vàng lấy khăn giấy bịt lại miệng vết thương, tủi thân nhìn về phía Châu Kha Vũ.

"Chồng à, có phải lúc em gọt trái cây cho anh cũng sẽ bị đứt tay không?"

Chỉ là đứt tay thôi đã đau như vậy, thế nhưng con cún bự ngốc nghếch này tự tay cầm dao đâm vào trái tim mình, đau đớn biết bao, hẳn là khắc cốt ghi tâm.

Chẳng phải anh mới chính là con dao sắc nhọn đã làm tan nát trái tim em ấy hay sao? Châu Kha Vũ không muốn tỉnh lại, không muốn gặp lại anh nữa cũng là chuyện bình thường.

Lưu Vũ lấy một miếng băng cá nhân dán lên ngón tay cái, lại tới ngồi bên Châu Kha Vũ, cầm tay hắn đặt bên mặt mình, thấp giọng gọi hắn.

"Thật ra ý của anh không phải như vậy. Anh muốn cùng em bắt đầu lại một lần nữa. Em ngủ lâu như vậy, đã đến lúc phải tỉnh dậy rồi, sau này anh sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh em, có được không..."

"Bác sĩ Lưu! Có bệnh nhân bị thương mới chuyển từ Khoa Ngoại sang, phiền anh tới hội chẩn."

Lưu Vũ vội vàng đứng lên, đặt tay Châu Kha Vũ lại vị trí cũ, giúp hắn dém lại góc chăn. Ngay lúc anh chuẩn bị đẩy cửa rời đi, Lưu Vũ giật mình nghe được một tiếng thở dài ở sau lưng. Anh ngoái đầu nhìn lại, Châu Kha Vũ vẫn nằm yên không hề có một chút thay đổi nào.

Kể từ ngày anh sốt cao do trướng sữa tới giờ, vấn đề này không tiếp tục diễn ra nữa. Lưu Vũ từng đến Khoa Nhi cho Tiểu Bạch bú sữa, thế nhưng bé con quá yếu không thể tự mình hút sữa, hơn nữa sữa của Lưu Vũ cũng không có nhiều. Một vài đồng nghiệp có kinh nghiệm nói cho anh biết, có thể dùng máy hút sữa để hút sữa ra.

Lưu Vũ quay trở lại phòng bệnh, đưa lưng về phía Châu Kha Vũ dùng máy hút sữa, miệng lầm bầm cùng hắn nói chuyện phiếm.

"Chồng ơi, không phải là anh không muốn tự mình cho Tiểu Bạch ăn đâu. Anh từng thử rồi, con còn quá nhỏ, mà anh lại ít sữa, Tiểu Bạch ăn được còn không nhiều bằng ngày đó em..."

Hút rất nhiều...

Mặt Lưu Vũ đỏ bừng không nói tiếp được nữa. Cố gắng nửa ngày không hút ra được đầy một bình sữa nhỏ, ít đến đáng thương. Anh quơ quơ bình sữa, nói.

"Mấy thứ máy móc này không tốt bằng em."

Lưu Vũ cất máy hút sữa vô dụng vào hộp, ánh mắt lướt qua khuôn mặt hồng hồng của Châu Kha Vũ.

Không phải là phát sốt rồi chứ? Anh vội vàng sờ lên trán hắn, lại lấy cặp nhiệt độ đo. 36.8 độ, không hề sốt, lúc này Lưu Vũ mới dám thở phào một hơi.

Phòng ICU thường xuyên tiếp nhận những ca bệnh nghiêm trọng, người ra người vào tấp nập vội vàng. Lưu Vũ cũng bị không khí khẩn trương của nơi này ảnh hưởng.

Buổi tối, Lưu Vũ đọc sách một lúc, nhìn lên thời gian biểu, thấy tới giờ phải uống thuốc rồi, anh lại có chút do dự.

Anh kéo ghế ngồi bên giường Châu Kha Vũ, cầm tay hắn đặt lên môi hôn.

"Chồng ơi, mấy ngày nay anh không thường xuyên khóc nữa, anh cảm thấy đã tốt hơn nhiều rồi, có thể không cần uống thuốc nữa. Nếu em cũng thấy anh không cần uống thuốc nữa thì nắm tay anh đi, được chứ?"

Đầu ngón tay Châu Kha Vũ nhẹ nhàng rung động. Lưu Vũ cảm nhận được dao động vô cùng yếu ớt này, nhất thời vui sướng vạn phần hôn lên khuôn mặt tái nhợt của Châu Kha Vũ.


4.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Vũ cố ý trở lại phòng làm việc của mình ở Khoa Phẫu thuật, thay một thân tây trang màu trắng. Bộ đồ này là món quà Châu Kha Vũ tặng anh vào đêm trước khi anh được thăng chức lên thành bác sĩ mổ chính. Ngày đó, anh đã mặc bộ đồ này đứng giữa buổi lễ thăng chức của bệnh viện đọc diễn văn. Câu đầu tiên anh nói chính là cảm ơn Châu Kha Vũ.

Lưu Vũ đứng trước gương sửa sang lại trang phục. Nhìn mặt mình phản chiếu trong tấm gương trước mặt, sắc mặt ảm đạm không có chút tinh thần nào, dù sao cơ thể anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Lưu Vũ đứng bên bàn làm việc tìm nửa ngày mới tìm thấy thỏi son dưỡng cùng kem che khuyết điểm, lại xịt một ít nước hoa lên cần cổ và cổ tay.

Trước khi xuất phát, anh cố ý tới trước mặt Châu Kha Vũ đi đi lại lại mấy vòng cho hắn xem.

"Nhìn anh được không? Anh biết em thích màu đen, màu đen ngầu hơn, khí thế hơn, nhưng anh lại muốn mặc màu trắng."

Tủ quần áo của Châu Kha Vũ đơn điệu vô cùng, hầu như toàn là đồ màu đen. Bây giờ Lưu Vũ nghĩ, có lẽ là do tuổi còn trẻ đã nắm quyền sinh quyền sát của cả một công ty lớn, có lẽ em ấy muốn làm bản thân trông điềm tĩnh và trưởng thành hơn tuổi thật.

Lưu Vũ dùng bàn tay mềm mại linh hoạt của mình vuốt ve mặt Châu Kha Vũ, ngón tay dịu dàng phác họa từng đường nét trên mặt hắn, lại trìu mến nhéo nhéo cái mũi của hắn.

"Chồng cho anh mượn xe đi chút nha. Hôm nay anh phải ra ngoài một chuyến, lúc về sẽ trả lại cho em."

Lấy lại cho em vị trí vốn nên thuộc về em.

Đây là lần đầu tiên Lưu Vũ lái xe của Châu Kha Vũ, trước đây anh chỉ ngồi ở vị trí phó lái. Sau khi mở cửa xe, anh điều chỉnh lại trục dựa của ghế, sau đó cẩn thận thắt dây an toàn.

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có một mình anh, vô cùng yên tĩnh. Ở chỗ ghế lái vẫn còn lưu lại hương vị thuộc về Châu Kha Vũ. Xe của hắn nếu không tính đến chuyện bên ngoài là màu đen, còn lại mọi nội thất trang trí bên trong đều là phong cách yêu thích của Lưu Vũ. Anh thậm chí còn có thể nghe thấy bên tai tiếng xe Châu Kha Vũ lúc hắn đến đón anh tan tầm, ngón tay thon dài tùy ý nới lỏng cà vạt, tay kia giữ vô lăng, hỏi anh có mệt không, có lạnh không, hôm nay đi làm thế nào, có chuyện gì thú vị.

Trong mắt anh, trong tim anh, đâu đâu cũng đều là bóng dáng của Châu Kha Vũ.

Chóp mũi chua xót không thể chịu nổi, Lưu Vũ đột nhiên gục mặt vào vô lăng khóc lớn.

Lúc Châu Kha Vũ vào phòng phẫu thuật, anh không rơi một giọt nước mắt nào. Anh là bác sĩ mổ chính, không thể thất thố.

Lúc Châu Kha Vũ bị chuyển tới phòng ICU, anh cũng không khóc. Anh là người thân của em ấy, phải tỉnh táo mới có thể chăm sóc cho em ấy thật tốt.

Ngửi thấy mùi hương của Châu Kha Vũ, giống như một chất xúc tác, đem tất cả nước mắt của anh đều dẫn ra ngoài.

Kì thật, Lưu Vũ biết rõ bản thân anh đã suy sụp từ lâu, chẳng qua anh vẫn luôn một mực chịu đựng, cố nén nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn không thể tiếp tục kiên trì giữ vững thành trì kiên cường anh đã xây nên.

Anh gục mặt trên tay lái khóc thật to. Trong trí nhớ của bản thân, Lưu Vũ chưa bao giờ khóc như thế này, khóc như thể muốn trút hết nước trong cơ thể ra ngoài, cả người không kiềm được run rẩy nghẹn ngào.

Lưu Vũ dựa lưng vào ghế ngồi, đưa tay lau nước mắt, hít thở sâu mấy hơi. Anh lấy một lọ thuốc nhỏ màu trắng ra từ túi áo, đổ ra hai viên rồi trực tiếp bỏ vào miệng, dùng sức nuốt xuống, đem cay đắng cùng chua xót toàn bộ nuốt hết vào bụng.

Anh tuyệt đối không thể gục ngã, nếu không gia đình này sẽ hoàn toàn đi tới bước đường cùng.

Phải kiên trì, nhất định phải kiên trì.


5.

Lưu Vũ vừa rời khỏi tòa nhà công ty không bao lâu liền nhận được tin Châu Kha Vũ đã có thể chuyển tới phòng bệnh thường. Anh vừa mới thoát ra từ chốn chiến trường giương cung bạt kiếm, đuôi lông mày từ từ giãn ra.

Châu Kha Vũ được chuyển tới khoa ngoại, nằm ở phòng bệnh VIP số 701. Lưu Vũ giật mình nhớ lại khoảng thời gian Châu Kha Vũ bị viêm ruột thừa phải nhập viện, hắn cũng nằm ở phòng bệnh này. Ngày đó anh bận quá không có thời gian để ý tới hắn, con cún bự này cứ liên tục bày trò quấn lấy anh, quấy rối công việc của anh, còn đòi anh phải hôn hắn.

Có thể rời khỏi phòng ICU chứng tỏ tình hình đã chuyển biến tốt lên, thế nhưng Châu Kha Vũ vẫn nằm yên ở đó. Lưu Vũ nhìn chằm chằm hai phiến môi tái nhợt lúc này đã có chút huyết sắc của hắn, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên.

"Thật ra không cần em đòi hôn anh cũng sẽ hôn em, cún ngốc."

Rõ ràng mới chỉ trôi qua 1 tuần, ở phòng ICU lại có bao nhiêu chuyện phải làm. Lưu Vũ sắp xếp đồ đạc cất gọn vào thùng, nói cảm ơn và tạm biệt với nhóm đồng nghiệp ở đây sau đó đi về phía khoa ngoại. Vốn dĩ đồ trong thùng không có bao nhiêu nhưng anh phải cố hết sức mới bê được, thắt lưng đau, các đốt ngón tay cũng đau nhức. Thùng giấy trên tay bị người ta đoạt mất, Lưu Vũ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người mà anh không muốn gặp nhất. Phải, là Lưu Phong.

Lưu Vũ định lấy lại thùng đồ trong tay Lưu Phong, thế nhưng có lẽ y đoán được ý đồ của Lưu Vũ, cầm thùng đồ sải bước dài về phía phòng 701, dùng khuỷu tay đẩy cửa bước vào phòng, đặt đồ đạc lên bàn sau đó phủi phủi tay.

"Cảm ơn, bây giờ anh có thể đi được rồi."

"Nếu cần giúp gì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp cậu."

"Không cần, tôi tự làm được."

Mặc dù Lưu Vũ đã hạ lệnh đuổi khách nhưng Lưu Phong không hề có ý tứ muốn rời đi. Y dựa vào tường, ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên người Lưu Vũ.

Lưu Vũ đứng ở một bên sắp xếp đồ dùng, không hề để ý đến Lưu Phong. Lúc anh giơ tay lên treo quần áo lên móc, vạt áo blouse trắng hơi mở làm lộ ra thắt lưng tinh tế. Đèn huỳnh quang sáng rọi chiếu lên sườn mặt anh, ngũ quan xinh xắn đã được trang điểm nhẹ lúc này càng thêm phần mị nhân tinh xảo.

Lưu Phong không ngần ngại nói thẳng: "Hôm nay cậu thật đẹp."

Câu nói này của y làm Lưu Vũ xấu hổ đến cực điểm, không biết phải đáp lại như thế nào, hai tiếng "cảm ơn" nửa ngày vẫn còn treo bên miệng.

"Tiểu Vũ, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu một vấn đề."

Lưu Vũ dùng giọng mũi "ừ" một tiếng. Lưu Phong vừa giúp anh dọn dẹp vừa quan sát biểu tình trên mặt anh, chậm rãi hỏi.

"Nếu lúc trước tôi cầu hôn cậu trước hắn, liệu kết cục có thay đổi hay không?"

"Sẽ không."

Lưu Vũ không nghĩ ngợi chút nào lập tức trả lời, thu dọn đồ dùng nha khoa Lưu Phong vừa mới thả vào bồn rửa tay đặt lại lên giá, lại nói thêm một câu.

"Chỉ cần em ấy xuất hiện trong sinh mệnh của tôi, dù sớm hay muộn, bất kể tôi đã trải qua những chuyện gì, kết quả đều sẽ giống nhau."

"Lưu Phong, chồng tôi vẫn đang ở đây, anh không nên hỏi tôi như vậy."

Lưu Phong đối với sự thất lễ của mình chỉ có thể cười cười hối lỗi, liếc mắt nhìn Châu Kha Vũ giống như đang ngủ say nằm trên giường bệnh.

"Lấy tính mạng của mình để đổi lại cuộc sống hạnh phúc về sau, tuy rằng cực đoan nhưng không phải là không có ích."

Sau khi Lưu Phong rời đi, Lưu Vũ đi vào nhà vệ sinh lấy cây lau nhà chuẩn bị tổng vệ sinh cả căn phòng. Trước mắt anh bỗng nhiên tối sầm, hình ảnh nhập nhẹm không thể nhìn rõ, mọi vật như phân ra thành hai, thành ba, mờ nhòe chồng lên nhau.

Dù sao cơ thể Lưu Vũ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, gần đây lại thường xuyên để mắt làm việc với cường độ cao. Lưu Vũ ném cây lau nhà sang một bên, đứng thẳng người tập trung nhìn vào một điểm, cố gắng tìm lại tiêu cự, sờ soạng lần mò tìm đến bên ghế dựa ngồi xuống nghỉ ngơi.


6.

Sáng hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng bệnh, một chùm ánh sáng chói chang rọi lên hai người đang nằm trên giường.

Lưu Vũ gần như là bị cái nóng nực của mùa hè làm cho tỉnh dậy. Anh vừa mở mắt ra liền phát hiện mình bị Châu Kha Vũ gắt gao ôm vào trong ngực, một bàn tay của đối phương lúc này vẫn còn đặt sau thắt lưng anh.

Lồng ngực trần trụi của Châu Kha Vũ đang kề sát vào anh, cả người Lưu Vũ nóng bừng.

Tầm nhìn vẫn có chút hư ảo, khiến Lưu Vũ có cảm giác mọi thứ trước mắt đều là ảo giác. Anh ngẩng đầu lên nhìn Châu Kha Vũ, sau lại bình yên vùi mặt vào lồng ngực hắn.

Bàn tay đang đặt sau thắt lưng anh nhè nhẹ vỗ về.

"Đừng ngủ nữa, lát nữa y tá sẽ vào kiểm tra đó."

Một thời gian dài không nói chuyện, giọng nói khàn khàn của Châu Kha Vũ làm đồng tử Lưu Vũ kịch liệt chấn động. Cả người anh dường như được trút bỏ hết tất cả muộn phiền mệt mỏi. Lưu Vũ chống tay ngồi dậy, ngẩng đầu lên nhìn hắn, chìm sâu vào ánh mắt đen láy quen thuộc ấy.

"Em... Em tỉnh lại từ khi nào?"

Châu Kha Vũ cũng ngồi dậy, dựa vào đầu giường thoải mái nói.

"Em cũng vừa mới tỉnh thôi."

Giấu đi nét kinh hỉ mới vừa lóe lên trong ánh mắt, nhìn người trước mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không giống một người vừa mới trải qua ca phẫu thuật quan trọng, Lưu Vũ ôm chăn, cơn giận ngay lập tức bùng lên.

"Em gần ba mươi tuổi rồi đó, sao vẫn còn hành động bốc đồng như thế! Em có nghĩ tới hậu quả hay không hả? Lúc ở sân bay em đã nói với anh như thế nào? Câu nói kia bây giờ để anh hỏi lại em, em muốn con của chúng ta vừa mới sinh ra đã không có cha hay sao?"

Châu Kha Vũ duỗi tay vuốt tóc Lưu Vũ. Vợ đang xù lông, nhất định phải dỗ. Tầm mắt hắn hạ xuống đối diện với ánh mắt sắp bốc lửa của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ đột nhiên cười ngây ngô.

Lưu Vũ bỏ móng vuốt của Châu Kha Vũ ra khỏi đầu mình.

"Em cười cái gì? Có cái gì buồn cười?"

"Em cười...", Châu Kha Vũ bỗng nhiên nâng tay ôm lấy mặt anh, trong lời nói hoàn toàn là yêu thương cùng dịu dàng, "Cười anh bắt chước em."

Châu Kha Vũ nhìn vào mắt Lưu Vũ, ánh mắt vẫn như trước không giấu nổi nhu tình. Tất cả mọi khó khăn Lưu Vũ đều có thể tự mình chịu đựng, nhưng khi nhìn thấy người mình yêu nhất khỏe mạnh ở ngay trước mắt, tất cả tủi thân cùng uất ức trong nháy mắt trào ra.

"Em đã sớm tỉnh đúng không, thế nhưng em không muốn mở mắt ra nhìn anh..."

Giọng anh càng về sau càng mềm, âm cuối biến thành một tiếng nghẹn ngào, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, giọt lệ nóng hổi ngay lập tức rơi xuống mu bàn tay Châu Kha Vũ.

"Xin lỗi, từ nay về sau em không cần phải vất vả như vậy nữa, anh sẽ chủ động. Chuyện gì Alpha có thể làm anh cũng có thể, ngay cả chuyện Omega làm anh cũng làm được. Đừng rời bỏ anh, anh thật sự không chịu nổi. Cái đồ đáng ghét nhà em, sao lần nào cũng hiểu sai ý của anh!"

Những lời tâm tình từ tận đáy trái tim thốt lên cùng nước mắt không ngừng rơi xuống. Châu Kha Vũ không chờ được nữa, gấp gáp đem Lưu Vũ ôm vào lòng, dùng sức khảm anh vào ngực. Lưu Vũ khóc vô cùng thương tâm, vô tình đụng phải miệng vết thương làm Châu Kha Vũ nén đau hừ nhẹ một tiếng. Lưu Vũ nghe thấy liền ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau, Châu Kha Vũ giúp anh lau nước mắt.

"Anh không làm gì có lỗi với em hết, là em nợ anh quá nhiều. Lúc anh sảy thai, bị giáng chức, khoảng thời gian thống khổ ấy em không ở cạnh anh, khi anh ở nước ngoài liều mạng bảo vệ con, em cũng không thể chăm sóc cho anh, thậm chí tới bây giờ..."

Hắn dừng lại, cầm tay Lưu Vũ đặt lên vị trí trái tim vẫn còn đang dán một tầng băng gạc.

"Là em lạc trong mê cung mãi mới có thể thoát ra, em đến muộn rồi."

Khoảng cách gần trong gang tấc, hô hấp nóng rực giao triền.

Lưu Vũ nhắm mắt lại, chầm chậm thở dài.

Bản thân anh thì sao? Có phải cũng lạc trong mê cung?

Châu Kha Vũ cụp mắt, ghé lại gần hôn lên đôi môi đang hé mở của Lưu Vũ. Anh rên lên khe khẽ.

Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên bật mở. Ngô Hải cúi đầu xem bệnh án, nói với Trần Tử Minh ở bên cạnh.

"701 vừa được chuyển tới từ phòng ICU ngày hôm qua."

"Châu...... Cái tên này quen ghê, hình như anh ta từng nằm viện rồi, lần trước là do Tiểu Vũ phụ trách. Đạ mú! Cái gì đây?"

Trần Tử Minh vừa ngước mắt lên, hình ảnh nóng bỏng ngay lập tức đập vào mắt. Bác sĩ của bệnh viện bọn họ trên người vẫn còn mặc áo blouse trắng ngồi trên người bệnh nhân, ôm cổ đối phương cùng nhau hôn môi. Bị làm phiền, hai người kia chỉ có thể miễn cưỡng tách ra, giương ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía cửa phòng.

Không giống như người đang làm chuyện mờ ám đột nhiên bị bắt gặp, đôi chồng chồng nào đó cực kì bình tĩnh, ngược lại người xấu hổ chính là hai người vừa mới đến.

Trần Tử Minh nhìn bọn họ, căm giận cáo trạng với Ngô Hải.

"Anh nhìn thấy gì chưa? Anh nhìn xem em trai bảo bối của anh kia, bác sĩ phụ trách lại phụ trách cả chuyện trên giường, còn ra cái thể thống gì nữa?!"

Ngô Hải không nhìn hai người kia, xấu hổ sờ sờ lỗ tai đem sổ bệnh án gấp lại.

"Được rồi, chỉnh đốn lại đi, lần sau còn làm thế này ở bệnh viện nữa anh sẽ phạt em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me