|EDIT| NGƯỜI VỢ NGỌT NGÀO CỦA TÔI
Chương 4
1.
"Vợ ơi dậy đi."Sáng sớm, ánh mặt trời tỏa xuống dịu dàng, phủ lên hai người đang ôm nhau nằm trong ổ chăn.Lưu Vũ gối đầu lên cánh tay Châu Kha Vũ, mái tóc mềm mại được ánh mặt trời chiếu lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hơi thở đều đặn, vẫn còn đang ngủ say, chăn chỉ kéo tới ngang ngực, lộ ra cần cổ mảnh khảnh xinh đẹp cùng xương quai xanh mê người còn lưu lại dấu vết tình ái rõ ràng, nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức thì hơi nhíu mày lại.Đồng hồ sinh học của Châu Kha Vũ hoạt động vô cùng hiệu quả. Hắn đã thức dậy từ sớm, không biết đã ngắm nhìn người đang say ngủ trong lòng mình được bao lâu rồi. Châu Kha Vũ nhìn qua đồng hồ treo trên tường, không thể không đánh thức Lưu Vũ dậy, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhẵn mịn của anh, cằm khẽ cọ cọ vào mái tóc mềm mại."Vợ ơi, dậy thôi nào."Lưu Vũ cảm nhận được Châu Kha Vũ đang chạm lên mặt mình, liền giống y như con thỏ nhỏ dụi mặt vào lòng bàn tay hắn."Không muốn... Muốn ngủ tiếp..."Châu Kha Vũ bất ngờ xốc bên chăn đang đắp ngang người Lưu Vũ lên, cơ thể mịn màng kiều diễm ngay lập tức bại lộ trong không khí, làn da trắng nõn còn lưu lại những dấu vết màu hồng khả nghi, từ trên xuống dưới lộ ra không sót một chỗ nào. Lưu Vũ thoáng giật mình, bắt đầu tỉnh táo lại, hai tay nhanh chóng ôm lấy cơ thể trần trụi của bản thân, giương mắt nhìn Châu Kha Vũ."Em làm cái gì đấy!"Châu Kha Vũ cười dịu dàng, nhìn thẳng vào mắt Lưu Vũ, vươn tay chạm nhẹ lên sống mũi thẳng tắp của anh, ánh mắt tràn đầy cưng chiều."Em chỉ muốn nhìn rõ cái con sâu lười biếng này thôi.""Lưu manh!"Lưu Vũ dùng giọng mũi khẽ hừ một tiếng, dùng chân kéo chăn về phía mình rồi phủ lên kín cả cơ thể, xoay người sang phía đối diện, chỉ để lại cho Châu Kha Vũ một cái ót.Châu Kha Vũ từ phía sau quấn lấy eo anh, thuận thế liếm lên tuyến thể, hơi thở nóng bỏng toàn bộ phả hết vào gáy Lưu Vũ. Nhìn thấy người trước mắt khẽ run lên, hắn đè thấp giọng nói đầy từ tính."Nhanh rời giường thôi bảo bối ơi, nếu không chúng ta làm chuyện khác?"Lời nói không đứng đắn của Châu Kha Vũ làm chuông báo động trong lòng Lưu Vũ rung lên, khiến anh có một tia dự cảm không lành cho lắm. Nếu như Lưu Vũ có thể cảm nhận được tin tức tố, hẳn là anh có thể thấy Châu Kha Vũ lúc này đang làm càn mà thả phát tán mùi hương chỉ thuộc về riêng hắn ra khắp cả căn phòng. Anh ngay lập tức quay người lại đối mặt với Châu Kha Vũ, hơi di chuyển chăn bông đang bao phủ lấy cơ thể mình, chống hai tay lên ngực hắn, tận lực duy trì khoảng cách với Alpha nguy hiểm này."Ban ngày ban mặt, trời vừa mới sáng thôi đó, em là cầm thú sao?"Châu Kha Vũ nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của anh thì cười cười."Được rồi, trêu anh thôi, nhưng mà phải dậy rồi, kẻo muộn giờ làm của anh mất."Lưu Vũ nghe xong thì thở phào một hơi, buông lỏng cảnh giác, lại chui vào trong ổ chăn.Châu Kha Vũ ghé sát lại, dịu dàng đặt lên trán anh một nụ hôn, sau đó liền xốc chăn đứng dậy bước xuống giường. Hắn đưa lưng về phía Lưu Vũ, tùy ý đứng ở mép giường vươn vai kéo cắng thắt lưng giãn gân cốt. Mấy động tác tập thể dục buổi sáng vô tình phác họa cơ bắp cùng cơ thể rắn rỏi của Châu Kha Vũ, trên lưng hắn còn lưu lại mấy vết cào, cùng với vài vết cắn trên cánh tay vô cùng chói mắt. Lưu Vũ chống tay nằm trên giường thích thú nhìn hắn. Anh cảm thấy người này đúng là dưới giường quân tử lên giường liền biến thành cầm thú, diễn xuất vô cùng giỏi, hai vai phân chia rành mạch rõ ràng, trong đầu anh không khỏi lướt qua một vài suy nghĩ không trong sáng, liền cụp mắt cười trộm.Châu Kha Vũ xoa xoa cổ, ngoái lại nhìn Lưu Vũ, bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều nói."Anh còn cười được, đều là kiệt tác của anh cả đấy."Lưu Vũ nằm trên giường, áp khuôn mặt ửng hồng vào chăn, tỏ vẻ vô cùng hài lòng với 'kiệt tác' do mình tạo ra.Châu Kha Vũ bước đến chỗ bàn ủi ở cạnh giường, trên đó treo sẵn quần áo mà hôm qua Lưu Vũ đã chuẩn bị cho hắn. Châu Kha Vũ nhanh chóng mặc áo sơ mi vào, lấy cà vạt quàng qua cổ, sau đó cúi người hướng về phía Lưu Vũ.Lưu Vũ ngồi thẳng người, thuần thục thắt cà vạt cho hắn, xong lại sửa sang lại cổ áo một lượt, thẳng tới khi trang phục trên người Châu Kha Vũ đã hoàn hảo đến mức không có tới một nếp nhăn mới vừa lòng gật gật đầu. Anh vươn tay choàng qua cổ Châu Kha Vũ, trong mắt mang theo ý cười, giọng nói mềm nhẹ ngọt ngào làm nũng với hắn."Chồng ơi, ôm ôm..."Châu Kha Vũ thấy Lưu Vũ làm nũng thì phì cười, nhẹ nhàng siết chặt lấy thắt lưng trần trụi của anh."Mặc đồ trước đã rồi ôm, anh thế này lại khiến em muốn hóa sói đó."Lưu Vũ không nặng không nhẹ đẩy Châu Kha Vũ ra, ôm cánh tay trách móc."Em đúng là cái đồ mặt người dạ thú, bây giờ thì tỏ ra đứng đắn, không biết là ai cứ quấn lấy anh giày vò suốt cả một ngày, có phải em đã tính toán xong xuôi thời kì mẫn cảm, cố ý không dùng thuốc ức chế đúng không hả?"Châu Kha Vũ chột dạ ho khan một cái, không trả lời anh, nhanh tay mặc lại quần áo cho người còn đang lười biếng ngồi trên giường, chớp chớp mắt mấy cái xong liền "quay xe" chuyển chủ đề."Vợ ơi!"Lưu Vũ nghiêng đầu dùng giọng mũi mềm nhẹ ừ một tiếng, giơ cao hai tay để Châu Kha Vũ giúp mình mặc quần áo.Châu Kha Vũ cài từng nút áo cho Lưu Vũ, tầm mắt hướng lên dọc theo vạt áo tới khi chạm phải ánh mắt mơ màng mang theo vài phần mị hoặc của đối phương."Nếu như lần này trúng thưởng, anh muốn con trai hay con gái?"Lưu Vũ khẽ nhướng mày, lại ngáp một cái."Anh thích thì có tác dụng gì sao, chuyện này đâu phải do anh quyết định được."Lưu Vũ chờ Châu Kha Vũ giúp mình mặc quần áo xong xuôi lại một lần nữa choàng tay lên cổ hắn, hai chân thuần thục câu lấy thắt lưng Châu Kha Vũ, bên môi gợi lên hai dấu ngoặc nhỏ, tinh nghịch nháy mắt. Nụ cười của anh rạng rỡ như nắng sớm, tiếp cho hắn tinh thần cho cả một ngày dài."Chào buổi sáng, Châu tổng."Rồi nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.Châu Kha Vũ đứng thẳng dậy đỡ lấy Lưu Vũ, mãnh liệt đáp trả lại nụ hôn của anh, đáy mắt toàn bộ là thâm tình không thể nào che giấu."Chào buổi sáng, bác sĩ Lưu."Hai người nhìn nhau cười ngọt ngào, hô hấp quyện vào nhau, mặt kề sát mặt, lại không nhịn được mà triền miên cùng nhau trong nụ hôn nóng bỏng. Nụ hôn buổi sáng như có phép thuật, dù có hôn bao nhiêu cũng không đủ. Châu Kha Vũ ôm lấy người vẫn đang bám dính ở trên người hắn, hai người vừa hôn vừa đi tới phòng tắm.Một ngày của Châu Kha Vũ bắt đầu bằng việc đánh thức vợ yêu dậy mỗi buổi sáng, nhìn anh ấy vì không muốn rời giường mà lãm nũng với hắn, sau đó Lưu Vũ sẽ không tình nguyện bị ép cho thức dậy, nhìn hắn đứng bên tủ mặc vào những bộ đồ mà anh đã chuẩn bị, giúp hắn thắt cà vạt, sau đó như con gấu Koala lười biếng treo trên người hắn, để hắn ôm anh đi rửa mặt. Anh ấy còn có thể sẽ nằm trên bàn ăn, nhìn Châu Kha Vũ mặc tạp dề màu đen bận rộn chuẩn bị bữa sáng trong bếp, chầm chậm hình thành thói quen.Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, thế nhưng thói quen này vẫn chưa hề thay đổi, giống như đã trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống.
2.
Trương Gia Nguyên nhìn thấy trên mặt sếp lớn nhà mình lộ ra nét mặt vui mừng, từ tấm lưng cao gầy tới từng sợi tóc đều không thể che giấu được niềm hạnh phúc, sau đó hắn luống cuống tay chân vội vàng vơ lấy áo khoác treo lên khuỷu tay, nhanh chóng chạy ra cửa, lướt qua cậu như một cơn gió.Trong lòng Trương Gia Nguyên thầm nghĩ, cuối cùng cái không khí ngột ngạt, khó chịu cùng bức bối này cũng kết thúc rồi, có khi cuối tháng này cậu còn được tăng lương không biết chừng. Nghĩ vậy liền cười ngốc một mình, lúc liếc sang bàn làm việc của Châu Kha Vũ, nhìn thấy chìa khóa xe vẫn còn nằm ở đó, cậu liền lấy lại tinh thần cầm lấy chìa khóa dùng tốc độ nhanh nhất chạy đuổi theo Châu Kha Vũ."Sếp, anh không lấy chìa khóa xe sao? Không phải anh muốn chạy bộ đấy chứ?""À đúng đúng đúng."Trương Gia Nguyên ném chìa khóa xe về phía Châu Kha Vũ. Hắn chuẩn xác bắt lấy được, sau khi đi được vài bước thì dừng lại vỗ vỗ trán, hắn quên chưa sắp xếp công việc, liền quay lại giao phó cho Trương Gia Nguyên."Gia Nguyên, cậu xem qua văn kiện một lần trước, có vấn đề gì chờ tôi trở lại xử lý."Châu Kha Vũ thuần thục đánh tay lái đi thẳng tới bệnh viện. Tâm trạng phấn khích làm hắn không thể nào bình tĩnh lái xe được, chỉ muốn ngay lập tức nhìn thấy Lưu Vũ. Hắn nhịn không được thầm tính toán trong đầu, suy nghĩ xem khi chăm sóc vợ mang thai cần lưu ý những gì, suốt cả một đường khóe miệng nâng lên không hề hạ xuống.Đạp phanh một cái, Châu Kha Vũ đem chiếc Maserati màu đen dừng lại ở bãi đỗ xe ngoài cổng bệnh viện.Châu Kha Vũ vặn chìa khóa xe, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi ra từ khu ngoại trú của bệnh viện, bên cạnh anh là một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu. Châu Kha Vũ nghiêng người tựa vào trên tay lái, híp mắt lại tập trung quan sát hai người. Theo như hắn thấy, ánh mắt của người đàn ông kia vẫn luôn đặt trên người vợ hắn chưa hề rời đi dù chỉ một giây, hai tay tự nhiên buông xuống bên người, thỉnh thoảng hơi nâng đầu ngón tay lên một chút, tuy không làm ra hành động gì quá phận, thế nhưng lại giống như vẫn luôn cảnh giác duy trì che chở cho Lưu Vũ.Trong lòng Châu Kha Vũ đột nhiên dấy lên cảm giác khó chịu vô cùng, sắc mặt hắn trầm xuống, hít sâu một hơi để bình ổn lại cảm xúc sau đó mới mở cửa xe bước về phía hai người kia.Lưu Vũ nhìn dáng người cao lớn thẳng tắp đang dần dần bước đến gần mình, nhất thời có chút kinh ngạc, xoay người muốn chui vào trong một phòng khám bệnh đông người để lẩn trốn, lại bị Lưu Phong nhìn thấu ý đồ nắm cổ tay giữ lại. Y hơi cúi người, mặt ghé sát bên tai Lưu Vũ."Chồng em tới rồi, em chạy cái gì?"Lưu Vũ trừng mắt liếc y một cái, lùi lại vài bước, sau lưng liền đụng phải lồng ngực rắn chắc, mùi hương chỉ thuộc về người kia thoang thoảng ấp đến, cả người anh rơi vào trong một vòng ôm rộng lớn ấm áp."Xin chào, Châu tổng."Lưu Phong cười khiêm tốn, tiến lại gần Châu Kha Vũ, nhiệt tình vươn tay ra.Một tay Châu Kha Vũ đặt bên eo Lưu Vũ, liếc mắt nhìn bàn tay đang đưa ra của Lưu Phong, tiếp theo lại giương mắt lên nhìn y, không hề có một chút ý tứ nào muốn cùng Lưu Phong bắt tay."Chúng ta có quen biết nhau sao?"Lưu Phong nhướng một bên mày, bình tĩnh thu lại bàn tay đang chìa ra trong không khí, ánh mắt lướt qua Lưu Vũ đang ở trong vòng tay của hắn một cái, nhã nhặn trả lời."Cũng có thể coi là gián tiếp quen biết đi.""Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Lưu Phong, là bác sĩ sản khoa đã kiểm tra cho Lưu Vũ tối qua."Châu Kha Vũ dùng kinh nghiệm đối nhân xử thế nhiều năm thầm đánh giá vị bác sĩ trước mặt một phen. Người này nhẹ nhàng nho nhã, một đôi mắt hạnh lộ ra trầm ổn cùng điềm đạm, cả người toát lên phong thái tiêu sái tự tin, mang đến cho người khác cảm giác tin cậy có thể dựa vào, như vậy y thuật hẳn là không kém, tuy nhiên lại theo học sản khoa, chắc chắn đến 80% người này là một Alpha gieo rắc tình yêu ở khắp nơi. Hắn nghĩ vậy, trong lòng không nhịn được mà cười chế nhạo, trên mặt lại hướng đến Lưu Phong nói ra mấy lời khách khí."Anh vất vả rồi, ngày khác tôi nhất định sẽ tới phòng làm việc của anh tự mình nói cảm ơn.""Được, vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi trước."Lúc đi ngang qua người Châu Kha Vũ, y ở bên sườn mặt hắn thấp giọng hạ xuống một câu: "Dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian", nói xong liền vỗ nhẹ vào vai hắn rồi đẩy nhanh bước chân rời đi.Ánh mắt Châu Kha Vũ liền thay đổi, giống như là dao động của mặt biển ngày mưa bão, thế nhưng trong nháy mắt đã bị hắn áp xuống, tiếp tục chìm đắm trong niềm hạnh phúc sắp được làm ba.Lưu Vũ cầm lấy cánh tay đang ôm lấy bên hông anh của Châu Kha Vũ nhẹ nhàng buông xuống, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy vui sướng của hắn. Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là sáng nay tiểu Cửu trước khi về nước đã nói hết mọi chuyện cho hắn. Lưu Vũ biết, tiểu Cửu là muốn tốt cho anh nên mới làm vậy, thế nhưng quả thực Châu Kha Vũ biết chuyện này quá sớm. Sau khi tiểu Cửu phải đi, từ kết quả siêu âm cùng một loạt các kiểm tra cho thấy cậu thật sự có thai rồi, thế nhưng đứa bé này không chắc có thể giữ lại được.Thật buồn cười, lần đầu tiên một bác sĩ như anh lại nghi ngờ kết quả khám bệnh, một bên tay vẫn đang cắm kim truyền, không ngừng lật giở báo cáo kiểm tra, cố gắng để tìm ra sơ hở, biết đâu y tá phạm sai lầm trong lúc làm báo cáo, hoặc là... Thế nhưng dù sao đây cũng là bệnh viện công lập nổi tiếng nhất vùng, ngay cả một dấu chấm câu cũng không hề sai sót. Báo cáo cho thấy không tìm thấy tim thai, dù thế nào Lưu Vũ cũng không thể tin được, tay anh nắm chặt báo cáo kiểm tra đến nhăn nhúm, tới tận khi vị trí cắm kim truyền dịch trên tay phồng lên, cảm nhận được đau đớn truyền tới từ mu bàn tay, Lưu Vũ liếc mắt nhìn một cái liền trực tiếp rút kim ra.Lưu Phong đứng ở một bên nhìn thấy tất cả những đau thương cùng bất lực của Lưu Vũ, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ đành thở dài thông báo phương án cuối cùng, vừa định giải thích cặn kẽ tình huống như y từng giải thích cho bao nhiêu bệnh nhân khác, thế nhưng Lưu Vũ biết rõ Lưu Phong chuẩn bị nói gì, dù sao anh cũng là bác sĩ, tuy không biết rõ kiến thức chuyên ngành về lĩnh vực sản khoa thế nhưng cũng nắm được sơ lược. Lưu Vũ dựng thẳng ngón tay đặt ở bên môi, thở dài một tiếng, mở bút đặt ở dòng cuối cùng của báo cáo, cuối cùng dứt khoát kí tên lên.Lưu Vũ thà rằng Châu Kha Vũ chưa hề biết chuyện này còn hơn, coi như tiểu Cửu nói đùa với hắn một chút đi, so với chuyện biết được sự thật, cảm giác hạnh phúc đột ngột mất đi càng làm người ta đau đớn khó chịu gấp bội.Lưu Vũ kéo dài giọng mũi ừ một tiếng, trong đầu nghĩ ra đủ mọi cớ để có thể trốn tránh, cuối cùng cũng tìm được lý do."Bên khoa anh còn có việc, anh phải đi xử lý trước."Châu Kha Vũ nghĩ thầm, vợ hắn là người da mặt mỏng, có lẽ anh ngại ở bên ngoài nói chuyện này cho hắn, nghĩ nghĩ thì thấy chính mình cũng có chút xấu hổ, vì vậy hắn đưa tay sờ chóp mũi, cười cười vạch trần anh."Em giúp anh xin nghỉ phép rồi, anh còn có thể có chuyện gì được?"Tiếp theo hai tay nắm lấy bả vai Lưu Vũ, xoay người anh nhìn thẳng vào mình, miệng vẫn luôn mỉm cười dịu dàng."Anh có phải nên nói cho em biết chuyện gì đó không, em muốn nghe anh tự mình nói với em.""Anh thật sự phải tới gặp bệnh nhân."Châu Kha Vũ hoàn toàn bỏ ngoài tai lời anh nói, trái tim giống như bị bóp nghẹt."Anh có thể đừng để ý tới công việc một ngày được không? Đêm qua lúc em về nhà liền ngửi thấy mùi tin tức tố của người khác, lúc đó em vô cùng khó chịu, quả thật là ghê tởm đến cực điểm."Lửa giận trong lòng Lưu Vũ bị chọc cho bùng lên, tất cả oan ức, tủi thân, bất lực cùng đau thương tích tụ trong cả một ngày trong nháy mắt phun trào. Anh dùng hết tất cả khí lực mạnh mẽ đẩy Châu Kha Vũ ra, tức giận hét lên với hắn."Em chê anh ghê tởm? Em hôm nào cũng đêm hôm khuya khoắt mới về tới nhà, Châu tổng, em có từng xem lại bản thân mình chưa?"Châu Kha Vũ bất ngờ bị đẩy ra, không kịp đề phòng lùi lại sau mấy bước, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc khác thường, nhìn thấy dáng vẻ tức giận tới thở phì phì của Lưu Vũ thì vừa bực vừa buồn cười, liền nhanh chóng muốn xoa dịu cơn giận của người trước mặt."Có chuyện gì vậy, anh mới ăn phải thuốc nổ sao?"Lồng ngực Lưu Vũ kịch liệt phập phồng, anh khoát tay tỏ ý không muốn cùng hắn nói chuyện, nếu anh lại nói tiếp có khi tất cả lời nói đều chỉ toàn là công kích hoặc những lời làm tổn thương Châu Kha Vũ.Mùa xuân là mùa của những cơn gió, gió thổi nhẹ nhàng nhưng không hề mang theo cái khô nóng. Vốn dĩ gió xuân đi qua sẽ làm lòng người thoải mái dễ chịu, thế nhưng thân thể Lưu Vũ lúc này không chịu được gió. Anh kéo cao cổ áo không để gió thổi vào, mà toàn bộ hành động này đều bị Châu Kha Vũ thu hết vào trong mắt. Hắn nghiêng người dùng thân mình thay anh hứng gió, lại cởi áo khoác lên người Lưu Vũ. Áo vest size XXXL gần như ôm trọn lấy cả cơ thể Lưu Vũ, khiến anh càng trở nên nhỏ bé. Châu Kha Vũ choàng áo cẩn thận giúp anh, tầm mắt dừng trên khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Lưu Vũ thì vội vàng hỏi."Sắc mặt anh sao lại kém như vậy? Anh khó chịu ở đâu à?"Lưu Vũ xụ mặt lắc đầu, trong lòng nghĩ chờ đợt gió này qua rồi sẽ đẩy Châu Kha Vũ ra rồi xoay người rời đi.Lưu Vũ không nói lời nào làm tim Châu Kha Vũ chùng xuống. Hắn sợ nhất là một Lưu Vũ ngày thường luôn hoạt bát tinh nghịch nói chuyện không ngừng đột nhiên im lặng."Vợ ơi, anh vẫn còn giận em à? Em không nên tức giận với anh, tất cả đều là lỗi của em."Gió lại thổi làm tóc hai người rối tung, khóe mắt Lưu Vũ phiếm hồng, bất lực nhìn hắn.Châu Kha Vũ nhìn thấy bộ dáng thất thần của anh thì càng thêm luống cuống, liền nói tiếp một hơi không ngừng."Rốt cuộc em phải nói với anh như thế nào đây.""Ngày hôm qua em không nên tức giận bỏ đi để anh ở nhà một mình.""Dù sao chúng ta cũng có bé con rồi, đừng ầm ĩ nữa có được không?"Lưu Vũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới cúi đầu tránh đi ánh mắt của Châu Kha Vũ. Dáng vẻ chân thành quan tâm còn có chút hèn mọn của hắn làm anh nhất thời không thể đối mặt, môi anh khẽ mấp máy, vẫn phải mang mũi tên sắc nhọn này bắn ra ngoài, nhẹ nhàng bật ra hai chữ."Mất rồi."Châu Kha Vũ cảm thấy nhất định là do gió thổi quá lớn nên hắn nghe lầm rồi, nhất định là như vậy, vì thế liền hỏi lại."Anh nói cái gì?"Lưu Vũ thở dài, rõ ràng rành mạch trả lời hắn."Anh nói là mất rồi."Đại não Châu Kha Vũ nhanh chóng xử lý thông tin từ câu nói này. Một tiếng trước hắn vui vẻ hạnh phúc bao nhiêu thì hiện tại lại thất vọng bấy nhiêu. Hắn nắm lấy bả vai anh, biết hiện tại thân thể anh rất yếu, thế nhưng giọng nói vẫn không thể nhịn được có phần giống như đang chất vấn."Tại sao lại mất, tại sao anh không trao đổi với em?"Phản ứng của Châu Kha Vũ tất cả đều nằm trong dự đoán của Lưu Vũ, anh có thể đoán được câu tiếp theo hắn sẽ nói là gì. Lưu Vũ hít sâu một hơi, bình tĩnh đối mặt với Châu Kha Vũ."Có rất nhiều lý do, anh không thể giữ lại được đứa bé này.""Bời vì những lời em nói trong lúc nóng giận ngày hôm qua sao? Anh coi đó là thật? Là một sinh mệnh đấy anh có biết không, chúng ta thật vất vả mới có được bé con."Cả đêm Lưu Vũ không về nhà, cũng không liên lạc được, hắn lo lắng tới mức không thể nào chợp mắt, cãi vã trước đó căn bản đã ném ra sau đầu, chỉ biết ngồi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động. Tới khi biết được tin anh đang mang thai, hắn mới tạm thời buông xuống được tất cả lo lắng cùng hoảng hốt, bây giờ lại bị hai chữ "mất rồi" của Lưu Vũ tra tấn.Chắc hẳn là vì anh làm bác sĩ nhiều năm, đã sớm thờ ơ với đạo lý đối nhân xử thế, thờ ơ với cả sinh mệnh của con người.Châu Kha Vũ nhìn anh thật lâu, trong lòng toàn là chua xót, đau đớn giống như bị axit ăn mòn, không thể nào chịu đựng nổi. Hắn trầm giọng, run rẩy mãi mới có thể bật ra thành tiếng."Tại sao ngay cả Cao Khanh Trần cũng biết chuyện này trước em? Vì cái gì em rõ ràng là ba của đứa bé nhưng tới tận khi bé con không còn nữa em mới là người cuối cùng được biết? Em gọi cho anh nhiều lần như vậy, anh có biết em đã lo lắng cho anh như thế nào không, em sợ anh gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, quả nhiên..."Câu nào của Châu Kha Vũ cũng nhắc tới đứa bé làm đầu Lưu Vũ đau như muốn nứt ra. Anh ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Châu Kha Vũ, đôi mắt đỏ hoe, không thể kìm nổi tâm tình, liền lớn tiếng với hắn."Châu Kha Vũ, anh bị sảy thai, đây là phản ứng của em sao? Tất cả đều là vì đứa nhỏ, đúng không?"Lưu Vũ hất hai bàn tay đang nắm lấy bả vai mình của Châu Kha Vũ xuống, bao nhiêu đau đớn dồn nén trong lồng ngực."Anh không phải là công cụ sinh con của em. Nếu em muốn có con như vậy, tùy tiện tìm một Omega không phải tốt hơn sao?"Châu Kha Vũ đột nhiên sững sờ, qua một lúc lâu, hắn đột nhiên bật cười."Anh nghĩ em là người như vậy?"Châu Kha Vũ rất cao, Lưu Vũ phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn vào mắt hắn. Sống lưng anh có chút mỏi, Lưu Vũ cúi đầu xoa xoa cổ, thấp giọng thở dài."Ly hôn đi."Châu Kha Vũ nghe thấy rất rõ ràng, so với hai chữ "mất rồi" hồi nãy còn rõ hơn vạn phần."Anh nói đùa cái gì vậy? Bé con mất rồi chúng ta có thể có lại được, anh đừng cố chấp nữa được không?"Trên môi Lưu Vũ nở một nụ cười, hai khóe miệng gợi lên hai dấu ngoặc, cố gắng để bản thân mình tự nhiên nhất có thể."Chúng ta dừng lại ở đây đi."Anh quay đầu chăm chú nhìn ráng chiều đỏ ửng, mặt trời dù sắp khuất bóng nhưng không hiểu sao vẫn làm anh thấy chói mắt. Lưu Vũ hơi híp mắt, lại nhẹ nhàng nói."Ly hôn đi, anh đang rất nghiêm túc."Lời nói ra nhẹ nhàng bâng quơ, lại giống như đã suy nghĩ rất kĩ càng rồi mới đưa ra quyết định, lẫn vào trong gió, quanh quẩn trong không khí, cuối cùng đánh thật mạnh vào trái tim Châu Kha Vũ, đè nặng trong lòng hắn. Trong nháy mắt, Châu Kha Vũ cảm thấy hắn không thể nào thở nổi.Châu Kha Vũ vẫn đứng im lẳng lặng nhìn về phía sườn mặt Lưu Vũ, bị gió thổi tới mức mắt đã đỏ lên vẫn không hề chớp mắt, bời vì hắn sợ rằng một khi hắn không để ý sẽ bỏ lỡ những biểu tình rất nhỏ trên mặt anh, hắn cố gắng hết sức để tìm ra một chút sơ hở từ khuôn mặt ấy.Thế nhưng, trên khuôn mặt tinh tế lúc này đang bị sắc vàng ấm của mặt trời cuối ngày chiếu lên ấy, hắn chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng, vững vàng không để lộ một tia cảm xúc nào.Cuối cùng, đôi mắt đang chăm chú nhìn Lưu Vũ của hắn kịch liệt đau đớn, hai tay buông thõng bên người từ từ cuộn lại thành nắm đấm.Không đúng, nhất định là hắn nghe lầm rồi, gió hôm nay lớn quá.Lưu Vũ không dám đối diện với khuôn mặt của Châu Kha Vũ, với ánh mắt của hắn, với dáng người của hắn, với tất cả của hắn.Anh không nghe thấy tiếng Châu Kha Vũ đáp lại, ngầm gật gật đầu như thể đạt được thỏa thuận, tới tận khi ánh mắt bị ánh mặt trời làm cho đau nhức mới thu hồi tầm mắt. Lưu Vũ cụp mắt, cởi áo vest khoác trên vai xuống dúi vào trong ngực Châu Kha Vũ, không để ý hắn có cầm lấy hay không, vội vã quay người rời đi.Phía sau lưng truyền tới tiếng gào thét gần như cuồng loạn."Không được! Em nói cho anh biết, em không bao giờ đồng ý!"Tiếng hét đầy phẫn nộ thu hút sự chú ý của những người xung quanh, bao nhiêu ánh mắt đàm tiếu đổ dồn về phía hai người họ.Không đợi Lưu Vũ quay đầu lại, Châu Kha Vũ sải bước dài tiến lên ôm ngang lấy anh khiêng lên vai đi về phía xe ô tô đậu ở cổng bệnh viện. Lưu Vũ bị bất ngờ, hoảng hốt đập loạn vào lưng Châu Kha Vũ."Thả tôi xuống, Châu Kha Vũ!""Sao, ngay cả một tiếng 'chồng' bây giờ cũng không gọi nữa?""Châu Kha Vũ, tôi đã quyết định rồi.""Em khuyên anh nên sớm từ bỏ ý định này đi, bởi vì em sẽ không bao giờ đồng ý."Một tay bấm mở khóa xe, sau khi hai tiếng 'bíp bíp' vang lên, Châu Kha Vũ mở cửa sau, mạnh mẽ nhét Lưu Vũ vào trong, bỏ qua mọi vật lộn cùng giãy dụa của anh, rầm một tiếng đóng cửa xe lại.Vòng một đường đi sang phía ghế lái, liền mạch làm một loạt các động tác tra chìa khóa, mở thiết bị sưởi trên xe, một cước đạp chân ga, Châu Kha Vũ vừa đánh tay lái vừa rút điện thoại ra, kết nối với tai nghe bluetooth."Xin chào viện trưởng, tôi là chồng của Lưu Vũ, vợ tôi mới bị sảy thai, tôi thay anh ấy gọi điện thoại xin nghỉ phép... Được... vẫn ổn... Phiền ngài rồi!"Lưu Vũ sau khi sắp xếp lại thông tin từ lời nói của Châu Kha Vũ liền ngay lập tức ngồi thẳng người dậy, thắc mắc hỏi hắn."Tại sao em có được thông tin liên hệ của lãnh đạo bệnh viện?"Châu Kha Vũ dùng một tay đỡ vô lăng, nhấn còi xe hai tiếng, khéo léo quay trở về vấn đề Lưu Vũ vừa hỏi."Bác sĩ Lưu, bệnh viện anh nhiều người trẻ tuổi lại tài năng như vậy, thế nhưng danh hiệu bác sĩ danh dự tháng nào cũng là anh, anh nghĩ là do đâu?"Lưu Vũ giật mình nhận ra hàm ý ẩn trong lời nói của Châu Kha Vũ, giống như sét đánh giữa trời quang làm anh không hề phòng bị, vô lực tựa vào lưng ghế, ngực như bị thứ gì đè nặng. Khó trách công việc của anh vẫn luôn thuận buồm xuôi gió không hề có một trở ngại nào, dễ dàng trở thành bác sĩ trẻ tuổi có tiếng nhất của bệnh viện.Hóa ra bấy lâu nay anh vẫn luôn sống trong sự bảo vệ cùng kiểm soát vô hạn của người đàn ông này.Châu Kha Vũ quẹt ngón cái qua môi, nở một nụ cười phức tạp, lão luyện thành thục nói."Vợ à, thật ra trên thế giới này không có sự thiên vị nào là không có lý do cả, tất cả đều là vì quan hệ lợi ích mà thôi."Hắn tạm ngừng một chút, nâng mắt nhìn qua gương chiếu hậu, sau đó mới nói tiếp."Thế nhưng bảo bối, anh chính là ngoại lệ của em."Nói về khả năng giao tiếp cùng đối đãi với tư bản, Lưu Vũ sao có thể so sánh được với một người đã từng kinh qua bao nhiêu mưa máu gió tanh, chân giẫm lên bao nhiêu gai nhọn của cuộc đời như Châu Kha Vũ.Lưu Vũ yếu ớt dựa vào một bên cửa xe, trán áp vào tấm kính mát lạnh. Anh nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng không hề muốn suy nghĩ thêm bất kì cái gì nữa.Anh mệt mỏi, thật sự mệt mỏi lắm rồi.
3.
Bầu trời tối đen, phía chân trời mù sương khiến người ta có cảm giác không chân thật. Xe ô tô màu đen xé gió lao vun vút, tiếng phanh xe bén nhọn vang lên "két" một tiếng rồi dừng lại trước cửa biệt thự. Châu Kha Vũ kéo Lưu Vũ ra từ ghế sau xe, trực tiếp ôm ngang anh lên bước vào nhà, đi ngang qua phòng khách, thẳng một đường mang người đặt trên giường trong phòng ngủ.Trước khi Lưu Vũ kịp phản ứng, từ tuyến thể đã truyền đến cơn đau giống như bị cây kim sắc nhọn đâm vào, một lượng lớn tin tức tố Alpha được rót vào trong cơ thể. Trong khoảnh khắc khoái cảm dâng trào như có dòng điện chạy qua, toàn thân Lưu Vũ như mềm ra thành nước, theo phản xạ có điều kiện nắm chặt lấy ga giường, các đốt ngón tay siết mạnh trở nên trắng bệch, nhẹ nhàng bật ra một tiếng rên kiều mị.Sau khi hoàn thành đánh dấu tạm thời, Châu Kha Vũ liếm nhẹ lên tuyến thể của Lưu Vũ. Hắn một tay chế trụ hai tay Lưu Vũ, tay còn lại chậm rãi cởi bỏ từng cúc áo sơ mi của anh, hơi thở nóng rực toàn bộ phả vào cổ Lưu Vũ.Mu bàn tay Châu Kha Vũ không nặng không nhẹ lướt qua gò má thanh tú của Lưu Vũ, giọng nói trầm thấp tận lực đè nén tức giận trong lòng."Vợ à, nếu anh vẫn muốn so sánh anh với Omega, em thấy anh vẫn là tốt nhất."Lưu Vũ cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì, hai tay bị hắn kiểm soát nắm chặt lại thành quyền, cố gắng khắc chế lửa giận.Châu Kha Vũ cúi đầu hôn lên môi anh, Lưu Vũ liền xoay đầu tránh đi, ngược lại càng bị hắn thô bạo nắm cằm ép anh nghiêng đầu lại, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến công càn quét xâm chiếm khoang miệng Lưu Vũ.Lưu Vũ cắn mạnh lên môi hắn, giọng nói run rẩy vang lên giữa từng đợt thở dốc, gian nan mở miệng."Đừng có chạm vào tôi... Cậu... Cậu muốn hủy hoại tôi hoàn toàn phải không..."Châu Kha Vũ đưa lưỡi liếm đi vết máu trên môi, ép anh ngẩng đầu lên nhìn hắn. Thân hình gầy yếu trong ngực hắn đang không ngừng run lên, giống hệt như con bướm đang giãy dụa giữa màng nhện, hai má bị hắn niết tạo thành những vết đỏ ửng, đôi mắt đang nhắm lại cũng hồng hồng, hàng mi cong vút thỉnh thoảng lại khẽ rung lên.Châu Kha Vũ liếm lên hầu kết cùng cần cổ tinh tế của Lưu Vũ, bàn tay đặt bên hông chậm rãi lần mò xuống phía dưới xoa lên đùi anh, từ trong túi quần Lưu Vũ lấy ra chìa khóa xe cùng điện thoại di động.Sau khi thành công, Châu Kha Vũ cầm trong tay "chiến lợi phẩm", tùy tiện tung lên như đùa bỡn, nhìn thấy Lưu Vũ vừa mới lấy lại được tinh thần, vẻ mặt mờ mịt lúng túng của anh làm hắn không nhịn được bật cười. Châu Kha Vũ cao giọng nói."Thật ra em cũng nắm được một chút kiến thức y học, tạm thời em sẽ không làm gì anh."Sóng dục cùng sóng tình trong mắt Lưu Vũ bị câu nói này làm cho tan thành mây khói. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Châu Kha Vũ, nhất thời cảm thấy người đang đứng trước mắt mình lúc này vô cùng xa lạ."Cậu muốn làm gì? Trả lại cho tôi!"Châu Kha Vũ cầm vật trong tay giơ cao lên qua đầu, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống thấy Lưu Vũ hoảng loạn nhào vào trong ngực mình muốn cướp lại đồ, thế nhưng làm thế nào cũng không thể với tới. Hắn vòng một tay ôm lấy eo Lưu Vũ, khẽ cười, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của anh."Mấy ngày này anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."Đồng tử Lưu Vũ ngay lập tức chấn động, tay anh nắm chặt thành quyền nện lên ngực Châu Kha Vũ."Châu Kha Vũ, bây giờ cậu còn muốn giam cầm tôi sao?"Châu Kha Vũ vừa định cúi xuống hôn lên môi anh một lần nữa lại bị Lưu Vũ quay đầu né tránh."Cứ xem như là em lo lắng cho thân thể của anh đi."Khóe miệng Châu Kha Vũ lại treo lên ý cười, hắn nghiêng người về phía trước, từng bước từng bước tiến lại gần Lưu Vũ."Hay là em giúp anh viết đơn xin nghỉ việc luôn nhỉ? Sau này em sẽ nuôi anh. Em thấy ánh mắt của tên bác sĩ Lưu kia nhìn anh rất không bình thường, vừa lúc để anh cách hắn ta xa một chút!"Lưu Vũ theo bản năng muốn chạy trốn, bị hắn dồn tới mép giường. Nhìn thấy khuôn mặt đang kề sát trước mắt, hai mắt anh đỏ bừng, anh nâng tay tát một cái lên mặt Châu Kha Vũ, cơ hồ là dùng hết sức lực của bản thân, tới mức bàn tay cũng trở nên đau rát.Châu Kha Vũ đứng im thản nhiên tiếp nhận một bạt tai của Lưu Vũ, ánh mắt hắn đột nhiên kịch động. Tiếp theo, hắn kéo bàn tay của Lưu Vũ, nhẹ nhàng hôn lên đó, nhẹ giọng hỏi."Tay anh có đau không?"Lưu Vũ nhìn vào đôi mắt hắn, đôi mắt hằn lên tia máu sâu không thấy đáy, khóe môi khẽ nhếch lên, cười mà như không cười. Anh đã không phân biệt nổi đó là thâm tình hay đùa bỡn, trơ mắt nhìn bản thân mình giống như con thú nhỏ, tay bị hắn nắm lấy, thân mình bị hắn đè nặng giam cầm không thể trốn thoát, tất cả quyền chủ động hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn, mà anh cũng nằm trên tay hắn.Lưu Vũ không muốn nói thêm câu nào nữa. Anh rút tay về, nhẹ nhàng nhắm mắt quay mặt đi, trên cằm vẫn lưu lại dấu tay hồng hồng, đôi môi tái nhợt, nước mắt xuôi theo khóe mắt từ từ chảy xuống, trong cổ họng không nén được bật ra một tiếng nức nở."Châu Kha Vũ, cậu đừng làm vậy nữa."Châu Kha Vũ không khỏi nhíu mày, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, liền đứng thẳng người duy trì khoảng cách với anh."Được rồi, được rồi, em không như vậy."Hắn từ trên giường đứng dậy, một tay lắc lắc chìa khóa xe cùng điện thoại di động, tay kia đeo lại kính mắt, ngón tay thon dài vuốt ngược tóc mái ra phía sau làm lộ ra hàng lông mày sắc bén, giọng nói giống như đang thương lượng với Lưu Vũ."Như vậy đi, khi nào anh suy nghĩ cẩn thận không muốn ly hôn nữa, hoặc là khi nào anh lại mang thai con của chúng ta, nếu anh có thể thỏa mãn một trong hai điều kiện trên thì em sẽ thả anh ra."Châu Kha Vũ cầm lấy áo khoác đi tới cửa phòng ngủ, hơi nghiêng đầu lại nói với người trên giường."Vợ ơi, em có chuyện cần phải ra ngoài một lát, tối em sẽ trở về chăm sóc anh."Châu Kha Vũ thuần thục bấm mật mã trên khóa cửa điện tử, đem cửa phòng khóa trái. Ánh sáng chiếu lên gọng kính trên mũi hắn làm lóe lên một tia sáng vàng. Châu Kha Vũ đem tất cả vẻ mặt phức tạp lộn xộn giấu kín sau thấu kính, đèn xe ô tô theo động tác mở khóa của hắn mà nhấp nháyKéo cửa xe ngồi vào vị trí ghế lái, một tay hắn khởi động xe, một tay lấy điện thoại, thuần thục bấm một dãy số. Điện thoại vừa kết nối, Châu Kha Vũ đeo tai nghe bluetooth, không đợi người ở đầu dây bên kia kịp lên tiếng chào hỏi đã trầm giọng ra lệnh."Trương Gia Nguyên, cậu giúp tôi điều tra một người, ngay lập tức."
"Vợ ơi dậy đi."Sáng sớm, ánh mặt trời tỏa xuống dịu dàng, phủ lên hai người đang ôm nhau nằm trong ổ chăn.Lưu Vũ gối đầu lên cánh tay Châu Kha Vũ, mái tóc mềm mại được ánh mặt trời chiếu lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hơi thở đều đặn, vẫn còn đang ngủ say, chăn chỉ kéo tới ngang ngực, lộ ra cần cổ mảnh khảnh xinh đẹp cùng xương quai xanh mê người còn lưu lại dấu vết tình ái rõ ràng, nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức thì hơi nhíu mày lại.Đồng hồ sinh học của Châu Kha Vũ hoạt động vô cùng hiệu quả. Hắn đã thức dậy từ sớm, không biết đã ngắm nhìn người đang say ngủ trong lòng mình được bao lâu rồi. Châu Kha Vũ nhìn qua đồng hồ treo trên tường, không thể không đánh thức Lưu Vũ dậy, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhẵn mịn của anh, cằm khẽ cọ cọ vào mái tóc mềm mại."Vợ ơi, dậy thôi nào."Lưu Vũ cảm nhận được Châu Kha Vũ đang chạm lên mặt mình, liền giống y như con thỏ nhỏ dụi mặt vào lòng bàn tay hắn."Không muốn... Muốn ngủ tiếp..."Châu Kha Vũ bất ngờ xốc bên chăn đang đắp ngang người Lưu Vũ lên, cơ thể mịn màng kiều diễm ngay lập tức bại lộ trong không khí, làn da trắng nõn còn lưu lại những dấu vết màu hồng khả nghi, từ trên xuống dưới lộ ra không sót một chỗ nào. Lưu Vũ thoáng giật mình, bắt đầu tỉnh táo lại, hai tay nhanh chóng ôm lấy cơ thể trần trụi của bản thân, giương mắt nhìn Châu Kha Vũ."Em làm cái gì đấy!"Châu Kha Vũ cười dịu dàng, nhìn thẳng vào mắt Lưu Vũ, vươn tay chạm nhẹ lên sống mũi thẳng tắp của anh, ánh mắt tràn đầy cưng chiều."Em chỉ muốn nhìn rõ cái con sâu lười biếng này thôi.""Lưu manh!"Lưu Vũ dùng giọng mũi khẽ hừ một tiếng, dùng chân kéo chăn về phía mình rồi phủ lên kín cả cơ thể, xoay người sang phía đối diện, chỉ để lại cho Châu Kha Vũ một cái ót.Châu Kha Vũ từ phía sau quấn lấy eo anh, thuận thế liếm lên tuyến thể, hơi thở nóng bỏng toàn bộ phả hết vào gáy Lưu Vũ. Nhìn thấy người trước mắt khẽ run lên, hắn đè thấp giọng nói đầy từ tính."Nhanh rời giường thôi bảo bối ơi, nếu không chúng ta làm chuyện khác?"Lời nói không đứng đắn của Châu Kha Vũ làm chuông báo động trong lòng Lưu Vũ rung lên, khiến anh có một tia dự cảm không lành cho lắm. Nếu như Lưu Vũ có thể cảm nhận được tin tức tố, hẳn là anh có thể thấy Châu Kha Vũ lúc này đang làm càn mà thả phát tán mùi hương chỉ thuộc về riêng hắn ra khắp cả căn phòng. Anh ngay lập tức quay người lại đối mặt với Châu Kha Vũ, hơi di chuyển chăn bông đang bao phủ lấy cơ thể mình, chống hai tay lên ngực hắn, tận lực duy trì khoảng cách với Alpha nguy hiểm này."Ban ngày ban mặt, trời vừa mới sáng thôi đó, em là cầm thú sao?"Châu Kha Vũ nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của anh thì cười cười."Được rồi, trêu anh thôi, nhưng mà phải dậy rồi, kẻo muộn giờ làm của anh mất."Lưu Vũ nghe xong thì thở phào một hơi, buông lỏng cảnh giác, lại chui vào trong ổ chăn.Châu Kha Vũ ghé sát lại, dịu dàng đặt lên trán anh một nụ hôn, sau đó liền xốc chăn đứng dậy bước xuống giường. Hắn đưa lưng về phía Lưu Vũ, tùy ý đứng ở mép giường vươn vai kéo cắng thắt lưng giãn gân cốt. Mấy động tác tập thể dục buổi sáng vô tình phác họa cơ bắp cùng cơ thể rắn rỏi của Châu Kha Vũ, trên lưng hắn còn lưu lại mấy vết cào, cùng với vài vết cắn trên cánh tay vô cùng chói mắt. Lưu Vũ chống tay nằm trên giường thích thú nhìn hắn. Anh cảm thấy người này đúng là dưới giường quân tử lên giường liền biến thành cầm thú, diễn xuất vô cùng giỏi, hai vai phân chia rành mạch rõ ràng, trong đầu anh không khỏi lướt qua một vài suy nghĩ không trong sáng, liền cụp mắt cười trộm.Châu Kha Vũ xoa xoa cổ, ngoái lại nhìn Lưu Vũ, bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều nói."Anh còn cười được, đều là kiệt tác của anh cả đấy."Lưu Vũ nằm trên giường, áp khuôn mặt ửng hồng vào chăn, tỏ vẻ vô cùng hài lòng với 'kiệt tác' do mình tạo ra.Châu Kha Vũ bước đến chỗ bàn ủi ở cạnh giường, trên đó treo sẵn quần áo mà hôm qua Lưu Vũ đã chuẩn bị cho hắn. Châu Kha Vũ nhanh chóng mặc áo sơ mi vào, lấy cà vạt quàng qua cổ, sau đó cúi người hướng về phía Lưu Vũ.Lưu Vũ ngồi thẳng người, thuần thục thắt cà vạt cho hắn, xong lại sửa sang lại cổ áo một lượt, thẳng tới khi trang phục trên người Châu Kha Vũ đã hoàn hảo đến mức không có tới một nếp nhăn mới vừa lòng gật gật đầu. Anh vươn tay choàng qua cổ Châu Kha Vũ, trong mắt mang theo ý cười, giọng nói mềm nhẹ ngọt ngào làm nũng với hắn."Chồng ơi, ôm ôm..."Châu Kha Vũ thấy Lưu Vũ làm nũng thì phì cười, nhẹ nhàng siết chặt lấy thắt lưng trần trụi của anh."Mặc đồ trước đã rồi ôm, anh thế này lại khiến em muốn hóa sói đó."Lưu Vũ không nặng không nhẹ đẩy Châu Kha Vũ ra, ôm cánh tay trách móc."Em đúng là cái đồ mặt người dạ thú, bây giờ thì tỏ ra đứng đắn, không biết là ai cứ quấn lấy anh giày vò suốt cả một ngày, có phải em đã tính toán xong xuôi thời kì mẫn cảm, cố ý không dùng thuốc ức chế đúng không hả?"Châu Kha Vũ chột dạ ho khan một cái, không trả lời anh, nhanh tay mặc lại quần áo cho người còn đang lười biếng ngồi trên giường, chớp chớp mắt mấy cái xong liền "quay xe" chuyển chủ đề."Vợ ơi!"Lưu Vũ nghiêng đầu dùng giọng mũi mềm nhẹ ừ một tiếng, giơ cao hai tay để Châu Kha Vũ giúp mình mặc quần áo.Châu Kha Vũ cài từng nút áo cho Lưu Vũ, tầm mắt hướng lên dọc theo vạt áo tới khi chạm phải ánh mắt mơ màng mang theo vài phần mị hoặc của đối phương."Nếu như lần này trúng thưởng, anh muốn con trai hay con gái?"Lưu Vũ khẽ nhướng mày, lại ngáp một cái."Anh thích thì có tác dụng gì sao, chuyện này đâu phải do anh quyết định được."Lưu Vũ chờ Châu Kha Vũ giúp mình mặc quần áo xong xuôi lại một lần nữa choàng tay lên cổ hắn, hai chân thuần thục câu lấy thắt lưng Châu Kha Vũ, bên môi gợi lên hai dấu ngoặc nhỏ, tinh nghịch nháy mắt. Nụ cười của anh rạng rỡ như nắng sớm, tiếp cho hắn tinh thần cho cả một ngày dài."Chào buổi sáng, Châu tổng."Rồi nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.Châu Kha Vũ đứng thẳng dậy đỡ lấy Lưu Vũ, mãnh liệt đáp trả lại nụ hôn của anh, đáy mắt toàn bộ là thâm tình không thể nào che giấu."Chào buổi sáng, bác sĩ Lưu."Hai người nhìn nhau cười ngọt ngào, hô hấp quyện vào nhau, mặt kề sát mặt, lại không nhịn được mà triền miên cùng nhau trong nụ hôn nóng bỏng. Nụ hôn buổi sáng như có phép thuật, dù có hôn bao nhiêu cũng không đủ. Châu Kha Vũ ôm lấy người vẫn đang bám dính ở trên người hắn, hai người vừa hôn vừa đi tới phòng tắm.Một ngày của Châu Kha Vũ bắt đầu bằng việc đánh thức vợ yêu dậy mỗi buổi sáng, nhìn anh ấy vì không muốn rời giường mà lãm nũng với hắn, sau đó Lưu Vũ sẽ không tình nguyện bị ép cho thức dậy, nhìn hắn đứng bên tủ mặc vào những bộ đồ mà anh đã chuẩn bị, giúp hắn thắt cà vạt, sau đó như con gấu Koala lười biếng treo trên người hắn, để hắn ôm anh đi rửa mặt. Anh ấy còn có thể sẽ nằm trên bàn ăn, nhìn Châu Kha Vũ mặc tạp dề màu đen bận rộn chuẩn bị bữa sáng trong bếp, chầm chậm hình thành thói quen.Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, thế nhưng thói quen này vẫn chưa hề thay đổi, giống như đã trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống.
2.
Trương Gia Nguyên nhìn thấy trên mặt sếp lớn nhà mình lộ ra nét mặt vui mừng, từ tấm lưng cao gầy tới từng sợi tóc đều không thể che giấu được niềm hạnh phúc, sau đó hắn luống cuống tay chân vội vàng vơ lấy áo khoác treo lên khuỷu tay, nhanh chóng chạy ra cửa, lướt qua cậu như một cơn gió.Trong lòng Trương Gia Nguyên thầm nghĩ, cuối cùng cái không khí ngột ngạt, khó chịu cùng bức bối này cũng kết thúc rồi, có khi cuối tháng này cậu còn được tăng lương không biết chừng. Nghĩ vậy liền cười ngốc một mình, lúc liếc sang bàn làm việc của Châu Kha Vũ, nhìn thấy chìa khóa xe vẫn còn nằm ở đó, cậu liền lấy lại tinh thần cầm lấy chìa khóa dùng tốc độ nhanh nhất chạy đuổi theo Châu Kha Vũ."Sếp, anh không lấy chìa khóa xe sao? Không phải anh muốn chạy bộ đấy chứ?""À đúng đúng đúng."Trương Gia Nguyên ném chìa khóa xe về phía Châu Kha Vũ. Hắn chuẩn xác bắt lấy được, sau khi đi được vài bước thì dừng lại vỗ vỗ trán, hắn quên chưa sắp xếp công việc, liền quay lại giao phó cho Trương Gia Nguyên."Gia Nguyên, cậu xem qua văn kiện một lần trước, có vấn đề gì chờ tôi trở lại xử lý."Châu Kha Vũ thuần thục đánh tay lái đi thẳng tới bệnh viện. Tâm trạng phấn khích làm hắn không thể nào bình tĩnh lái xe được, chỉ muốn ngay lập tức nhìn thấy Lưu Vũ. Hắn nhịn không được thầm tính toán trong đầu, suy nghĩ xem khi chăm sóc vợ mang thai cần lưu ý những gì, suốt cả một đường khóe miệng nâng lên không hề hạ xuống.Đạp phanh một cái, Châu Kha Vũ đem chiếc Maserati màu đen dừng lại ở bãi đỗ xe ngoài cổng bệnh viện.Châu Kha Vũ vặn chìa khóa xe, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi ra từ khu ngoại trú của bệnh viện, bên cạnh anh là một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu. Châu Kha Vũ nghiêng người tựa vào trên tay lái, híp mắt lại tập trung quan sát hai người. Theo như hắn thấy, ánh mắt của người đàn ông kia vẫn luôn đặt trên người vợ hắn chưa hề rời đi dù chỉ một giây, hai tay tự nhiên buông xuống bên người, thỉnh thoảng hơi nâng đầu ngón tay lên một chút, tuy không làm ra hành động gì quá phận, thế nhưng lại giống như vẫn luôn cảnh giác duy trì che chở cho Lưu Vũ.Trong lòng Châu Kha Vũ đột nhiên dấy lên cảm giác khó chịu vô cùng, sắc mặt hắn trầm xuống, hít sâu một hơi để bình ổn lại cảm xúc sau đó mới mở cửa xe bước về phía hai người kia.Lưu Vũ nhìn dáng người cao lớn thẳng tắp đang dần dần bước đến gần mình, nhất thời có chút kinh ngạc, xoay người muốn chui vào trong một phòng khám bệnh đông người để lẩn trốn, lại bị Lưu Phong nhìn thấu ý đồ nắm cổ tay giữ lại. Y hơi cúi người, mặt ghé sát bên tai Lưu Vũ."Chồng em tới rồi, em chạy cái gì?"Lưu Vũ trừng mắt liếc y một cái, lùi lại vài bước, sau lưng liền đụng phải lồng ngực rắn chắc, mùi hương chỉ thuộc về người kia thoang thoảng ấp đến, cả người anh rơi vào trong một vòng ôm rộng lớn ấm áp."Xin chào, Châu tổng."Lưu Phong cười khiêm tốn, tiến lại gần Châu Kha Vũ, nhiệt tình vươn tay ra.Một tay Châu Kha Vũ đặt bên eo Lưu Vũ, liếc mắt nhìn bàn tay đang đưa ra của Lưu Phong, tiếp theo lại giương mắt lên nhìn y, không hề có một chút ý tứ nào muốn cùng Lưu Phong bắt tay."Chúng ta có quen biết nhau sao?"Lưu Phong nhướng một bên mày, bình tĩnh thu lại bàn tay đang chìa ra trong không khí, ánh mắt lướt qua Lưu Vũ đang ở trong vòng tay của hắn một cái, nhã nhặn trả lời."Cũng có thể coi là gián tiếp quen biết đi.""Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Lưu Phong, là bác sĩ sản khoa đã kiểm tra cho Lưu Vũ tối qua."Châu Kha Vũ dùng kinh nghiệm đối nhân xử thế nhiều năm thầm đánh giá vị bác sĩ trước mặt một phen. Người này nhẹ nhàng nho nhã, một đôi mắt hạnh lộ ra trầm ổn cùng điềm đạm, cả người toát lên phong thái tiêu sái tự tin, mang đến cho người khác cảm giác tin cậy có thể dựa vào, như vậy y thuật hẳn là không kém, tuy nhiên lại theo học sản khoa, chắc chắn đến 80% người này là một Alpha gieo rắc tình yêu ở khắp nơi. Hắn nghĩ vậy, trong lòng không nhịn được mà cười chế nhạo, trên mặt lại hướng đến Lưu Phong nói ra mấy lời khách khí."Anh vất vả rồi, ngày khác tôi nhất định sẽ tới phòng làm việc của anh tự mình nói cảm ơn.""Được, vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi trước."Lúc đi ngang qua người Châu Kha Vũ, y ở bên sườn mặt hắn thấp giọng hạ xuống một câu: "Dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian", nói xong liền vỗ nhẹ vào vai hắn rồi đẩy nhanh bước chân rời đi.Ánh mắt Châu Kha Vũ liền thay đổi, giống như là dao động của mặt biển ngày mưa bão, thế nhưng trong nháy mắt đã bị hắn áp xuống, tiếp tục chìm đắm trong niềm hạnh phúc sắp được làm ba.Lưu Vũ cầm lấy cánh tay đang ôm lấy bên hông anh của Châu Kha Vũ nhẹ nhàng buông xuống, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy vui sướng của hắn. Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là sáng nay tiểu Cửu trước khi về nước đã nói hết mọi chuyện cho hắn. Lưu Vũ biết, tiểu Cửu là muốn tốt cho anh nên mới làm vậy, thế nhưng quả thực Châu Kha Vũ biết chuyện này quá sớm. Sau khi tiểu Cửu phải đi, từ kết quả siêu âm cùng một loạt các kiểm tra cho thấy cậu thật sự có thai rồi, thế nhưng đứa bé này không chắc có thể giữ lại được.Thật buồn cười, lần đầu tiên một bác sĩ như anh lại nghi ngờ kết quả khám bệnh, một bên tay vẫn đang cắm kim truyền, không ngừng lật giở báo cáo kiểm tra, cố gắng để tìm ra sơ hở, biết đâu y tá phạm sai lầm trong lúc làm báo cáo, hoặc là... Thế nhưng dù sao đây cũng là bệnh viện công lập nổi tiếng nhất vùng, ngay cả một dấu chấm câu cũng không hề sai sót. Báo cáo cho thấy không tìm thấy tim thai, dù thế nào Lưu Vũ cũng không thể tin được, tay anh nắm chặt báo cáo kiểm tra đến nhăn nhúm, tới tận khi vị trí cắm kim truyền dịch trên tay phồng lên, cảm nhận được đau đớn truyền tới từ mu bàn tay, Lưu Vũ liếc mắt nhìn một cái liền trực tiếp rút kim ra.Lưu Phong đứng ở một bên nhìn thấy tất cả những đau thương cùng bất lực của Lưu Vũ, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ đành thở dài thông báo phương án cuối cùng, vừa định giải thích cặn kẽ tình huống như y từng giải thích cho bao nhiêu bệnh nhân khác, thế nhưng Lưu Vũ biết rõ Lưu Phong chuẩn bị nói gì, dù sao anh cũng là bác sĩ, tuy không biết rõ kiến thức chuyên ngành về lĩnh vực sản khoa thế nhưng cũng nắm được sơ lược. Lưu Vũ dựng thẳng ngón tay đặt ở bên môi, thở dài một tiếng, mở bút đặt ở dòng cuối cùng của báo cáo, cuối cùng dứt khoát kí tên lên.Lưu Vũ thà rằng Châu Kha Vũ chưa hề biết chuyện này còn hơn, coi như tiểu Cửu nói đùa với hắn một chút đi, so với chuyện biết được sự thật, cảm giác hạnh phúc đột ngột mất đi càng làm người ta đau đớn khó chịu gấp bội.Lưu Vũ kéo dài giọng mũi ừ một tiếng, trong đầu nghĩ ra đủ mọi cớ để có thể trốn tránh, cuối cùng cũng tìm được lý do."Bên khoa anh còn có việc, anh phải đi xử lý trước."Châu Kha Vũ nghĩ thầm, vợ hắn là người da mặt mỏng, có lẽ anh ngại ở bên ngoài nói chuyện này cho hắn, nghĩ nghĩ thì thấy chính mình cũng có chút xấu hổ, vì vậy hắn đưa tay sờ chóp mũi, cười cười vạch trần anh."Em giúp anh xin nghỉ phép rồi, anh còn có thể có chuyện gì được?"Tiếp theo hai tay nắm lấy bả vai Lưu Vũ, xoay người anh nhìn thẳng vào mình, miệng vẫn luôn mỉm cười dịu dàng."Anh có phải nên nói cho em biết chuyện gì đó không, em muốn nghe anh tự mình nói với em.""Anh thật sự phải tới gặp bệnh nhân."Châu Kha Vũ hoàn toàn bỏ ngoài tai lời anh nói, trái tim giống như bị bóp nghẹt."Anh có thể đừng để ý tới công việc một ngày được không? Đêm qua lúc em về nhà liền ngửi thấy mùi tin tức tố của người khác, lúc đó em vô cùng khó chịu, quả thật là ghê tởm đến cực điểm."Lửa giận trong lòng Lưu Vũ bị chọc cho bùng lên, tất cả oan ức, tủi thân, bất lực cùng đau thương tích tụ trong cả một ngày trong nháy mắt phun trào. Anh dùng hết tất cả khí lực mạnh mẽ đẩy Châu Kha Vũ ra, tức giận hét lên với hắn."Em chê anh ghê tởm? Em hôm nào cũng đêm hôm khuya khoắt mới về tới nhà, Châu tổng, em có từng xem lại bản thân mình chưa?"Châu Kha Vũ bất ngờ bị đẩy ra, không kịp đề phòng lùi lại sau mấy bước, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc khác thường, nhìn thấy dáng vẻ tức giận tới thở phì phì của Lưu Vũ thì vừa bực vừa buồn cười, liền nhanh chóng muốn xoa dịu cơn giận của người trước mặt."Có chuyện gì vậy, anh mới ăn phải thuốc nổ sao?"Lồng ngực Lưu Vũ kịch liệt phập phồng, anh khoát tay tỏ ý không muốn cùng hắn nói chuyện, nếu anh lại nói tiếp có khi tất cả lời nói đều chỉ toàn là công kích hoặc những lời làm tổn thương Châu Kha Vũ.Mùa xuân là mùa của những cơn gió, gió thổi nhẹ nhàng nhưng không hề mang theo cái khô nóng. Vốn dĩ gió xuân đi qua sẽ làm lòng người thoải mái dễ chịu, thế nhưng thân thể Lưu Vũ lúc này không chịu được gió. Anh kéo cao cổ áo không để gió thổi vào, mà toàn bộ hành động này đều bị Châu Kha Vũ thu hết vào trong mắt. Hắn nghiêng người dùng thân mình thay anh hứng gió, lại cởi áo khoác lên người Lưu Vũ. Áo vest size XXXL gần như ôm trọn lấy cả cơ thể Lưu Vũ, khiến anh càng trở nên nhỏ bé. Châu Kha Vũ choàng áo cẩn thận giúp anh, tầm mắt dừng trên khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Lưu Vũ thì vội vàng hỏi."Sắc mặt anh sao lại kém như vậy? Anh khó chịu ở đâu à?"Lưu Vũ xụ mặt lắc đầu, trong lòng nghĩ chờ đợt gió này qua rồi sẽ đẩy Châu Kha Vũ ra rồi xoay người rời đi.Lưu Vũ không nói lời nào làm tim Châu Kha Vũ chùng xuống. Hắn sợ nhất là một Lưu Vũ ngày thường luôn hoạt bát tinh nghịch nói chuyện không ngừng đột nhiên im lặng."Vợ ơi, anh vẫn còn giận em à? Em không nên tức giận với anh, tất cả đều là lỗi của em."Gió lại thổi làm tóc hai người rối tung, khóe mắt Lưu Vũ phiếm hồng, bất lực nhìn hắn.Châu Kha Vũ nhìn thấy bộ dáng thất thần của anh thì càng thêm luống cuống, liền nói tiếp một hơi không ngừng."Rốt cuộc em phải nói với anh như thế nào đây.""Ngày hôm qua em không nên tức giận bỏ đi để anh ở nhà một mình.""Dù sao chúng ta cũng có bé con rồi, đừng ầm ĩ nữa có được không?"Lưu Vũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới cúi đầu tránh đi ánh mắt của Châu Kha Vũ. Dáng vẻ chân thành quan tâm còn có chút hèn mọn của hắn làm anh nhất thời không thể đối mặt, môi anh khẽ mấp máy, vẫn phải mang mũi tên sắc nhọn này bắn ra ngoài, nhẹ nhàng bật ra hai chữ."Mất rồi."Châu Kha Vũ cảm thấy nhất định là do gió thổi quá lớn nên hắn nghe lầm rồi, nhất định là như vậy, vì thế liền hỏi lại."Anh nói cái gì?"Lưu Vũ thở dài, rõ ràng rành mạch trả lời hắn."Anh nói là mất rồi."Đại não Châu Kha Vũ nhanh chóng xử lý thông tin từ câu nói này. Một tiếng trước hắn vui vẻ hạnh phúc bao nhiêu thì hiện tại lại thất vọng bấy nhiêu. Hắn nắm lấy bả vai anh, biết hiện tại thân thể anh rất yếu, thế nhưng giọng nói vẫn không thể nhịn được có phần giống như đang chất vấn."Tại sao lại mất, tại sao anh không trao đổi với em?"Phản ứng của Châu Kha Vũ tất cả đều nằm trong dự đoán của Lưu Vũ, anh có thể đoán được câu tiếp theo hắn sẽ nói là gì. Lưu Vũ hít sâu một hơi, bình tĩnh đối mặt với Châu Kha Vũ."Có rất nhiều lý do, anh không thể giữ lại được đứa bé này.""Bời vì những lời em nói trong lúc nóng giận ngày hôm qua sao? Anh coi đó là thật? Là một sinh mệnh đấy anh có biết không, chúng ta thật vất vả mới có được bé con."Cả đêm Lưu Vũ không về nhà, cũng không liên lạc được, hắn lo lắng tới mức không thể nào chợp mắt, cãi vã trước đó căn bản đã ném ra sau đầu, chỉ biết ngồi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động. Tới khi biết được tin anh đang mang thai, hắn mới tạm thời buông xuống được tất cả lo lắng cùng hoảng hốt, bây giờ lại bị hai chữ "mất rồi" của Lưu Vũ tra tấn.Chắc hẳn là vì anh làm bác sĩ nhiều năm, đã sớm thờ ơ với đạo lý đối nhân xử thế, thờ ơ với cả sinh mệnh của con người.Châu Kha Vũ nhìn anh thật lâu, trong lòng toàn là chua xót, đau đớn giống như bị axit ăn mòn, không thể nào chịu đựng nổi. Hắn trầm giọng, run rẩy mãi mới có thể bật ra thành tiếng."Tại sao ngay cả Cao Khanh Trần cũng biết chuyện này trước em? Vì cái gì em rõ ràng là ba của đứa bé nhưng tới tận khi bé con không còn nữa em mới là người cuối cùng được biết? Em gọi cho anh nhiều lần như vậy, anh có biết em đã lo lắng cho anh như thế nào không, em sợ anh gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, quả nhiên..."Câu nào của Châu Kha Vũ cũng nhắc tới đứa bé làm đầu Lưu Vũ đau như muốn nứt ra. Anh ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Châu Kha Vũ, đôi mắt đỏ hoe, không thể kìm nổi tâm tình, liền lớn tiếng với hắn."Châu Kha Vũ, anh bị sảy thai, đây là phản ứng của em sao? Tất cả đều là vì đứa nhỏ, đúng không?"Lưu Vũ hất hai bàn tay đang nắm lấy bả vai mình của Châu Kha Vũ xuống, bao nhiêu đau đớn dồn nén trong lồng ngực."Anh không phải là công cụ sinh con của em. Nếu em muốn có con như vậy, tùy tiện tìm một Omega không phải tốt hơn sao?"Châu Kha Vũ đột nhiên sững sờ, qua một lúc lâu, hắn đột nhiên bật cười."Anh nghĩ em là người như vậy?"Châu Kha Vũ rất cao, Lưu Vũ phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn vào mắt hắn. Sống lưng anh có chút mỏi, Lưu Vũ cúi đầu xoa xoa cổ, thấp giọng thở dài."Ly hôn đi."Châu Kha Vũ nghe thấy rất rõ ràng, so với hai chữ "mất rồi" hồi nãy còn rõ hơn vạn phần."Anh nói đùa cái gì vậy? Bé con mất rồi chúng ta có thể có lại được, anh đừng cố chấp nữa được không?"Trên môi Lưu Vũ nở một nụ cười, hai khóe miệng gợi lên hai dấu ngoặc, cố gắng để bản thân mình tự nhiên nhất có thể."Chúng ta dừng lại ở đây đi."Anh quay đầu chăm chú nhìn ráng chiều đỏ ửng, mặt trời dù sắp khuất bóng nhưng không hiểu sao vẫn làm anh thấy chói mắt. Lưu Vũ hơi híp mắt, lại nhẹ nhàng nói."Ly hôn đi, anh đang rất nghiêm túc."Lời nói ra nhẹ nhàng bâng quơ, lại giống như đã suy nghĩ rất kĩ càng rồi mới đưa ra quyết định, lẫn vào trong gió, quanh quẩn trong không khí, cuối cùng đánh thật mạnh vào trái tim Châu Kha Vũ, đè nặng trong lòng hắn. Trong nháy mắt, Châu Kha Vũ cảm thấy hắn không thể nào thở nổi.Châu Kha Vũ vẫn đứng im lẳng lặng nhìn về phía sườn mặt Lưu Vũ, bị gió thổi tới mức mắt đã đỏ lên vẫn không hề chớp mắt, bời vì hắn sợ rằng một khi hắn không để ý sẽ bỏ lỡ những biểu tình rất nhỏ trên mặt anh, hắn cố gắng hết sức để tìm ra một chút sơ hở từ khuôn mặt ấy.Thế nhưng, trên khuôn mặt tinh tế lúc này đang bị sắc vàng ấm của mặt trời cuối ngày chiếu lên ấy, hắn chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng, vững vàng không để lộ một tia cảm xúc nào.Cuối cùng, đôi mắt đang chăm chú nhìn Lưu Vũ của hắn kịch liệt đau đớn, hai tay buông thõng bên người từ từ cuộn lại thành nắm đấm.Không đúng, nhất định là hắn nghe lầm rồi, gió hôm nay lớn quá.Lưu Vũ không dám đối diện với khuôn mặt của Châu Kha Vũ, với ánh mắt của hắn, với dáng người của hắn, với tất cả của hắn.Anh không nghe thấy tiếng Châu Kha Vũ đáp lại, ngầm gật gật đầu như thể đạt được thỏa thuận, tới tận khi ánh mắt bị ánh mặt trời làm cho đau nhức mới thu hồi tầm mắt. Lưu Vũ cụp mắt, cởi áo vest khoác trên vai xuống dúi vào trong ngực Châu Kha Vũ, không để ý hắn có cầm lấy hay không, vội vã quay người rời đi.Phía sau lưng truyền tới tiếng gào thét gần như cuồng loạn."Không được! Em nói cho anh biết, em không bao giờ đồng ý!"Tiếng hét đầy phẫn nộ thu hút sự chú ý của những người xung quanh, bao nhiêu ánh mắt đàm tiếu đổ dồn về phía hai người họ.Không đợi Lưu Vũ quay đầu lại, Châu Kha Vũ sải bước dài tiến lên ôm ngang lấy anh khiêng lên vai đi về phía xe ô tô đậu ở cổng bệnh viện. Lưu Vũ bị bất ngờ, hoảng hốt đập loạn vào lưng Châu Kha Vũ."Thả tôi xuống, Châu Kha Vũ!""Sao, ngay cả một tiếng 'chồng' bây giờ cũng không gọi nữa?""Châu Kha Vũ, tôi đã quyết định rồi.""Em khuyên anh nên sớm từ bỏ ý định này đi, bởi vì em sẽ không bao giờ đồng ý."Một tay bấm mở khóa xe, sau khi hai tiếng 'bíp bíp' vang lên, Châu Kha Vũ mở cửa sau, mạnh mẽ nhét Lưu Vũ vào trong, bỏ qua mọi vật lộn cùng giãy dụa của anh, rầm một tiếng đóng cửa xe lại.Vòng một đường đi sang phía ghế lái, liền mạch làm một loạt các động tác tra chìa khóa, mở thiết bị sưởi trên xe, một cước đạp chân ga, Châu Kha Vũ vừa đánh tay lái vừa rút điện thoại ra, kết nối với tai nghe bluetooth."Xin chào viện trưởng, tôi là chồng của Lưu Vũ, vợ tôi mới bị sảy thai, tôi thay anh ấy gọi điện thoại xin nghỉ phép... Được... vẫn ổn... Phiền ngài rồi!"Lưu Vũ sau khi sắp xếp lại thông tin từ lời nói của Châu Kha Vũ liền ngay lập tức ngồi thẳng người dậy, thắc mắc hỏi hắn."Tại sao em có được thông tin liên hệ của lãnh đạo bệnh viện?"Châu Kha Vũ dùng một tay đỡ vô lăng, nhấn còi xe hai tiếng, khéo léo quay trở về vấn đề Lưu Vũ vừa hỏi."Bác sĩ Lưu, bệnh viện anh nhiều người trẻ tuổi lại tài năng như vậy, thế nhưng danh hiệu bác sĩ danh dự tháng nào cũng là anh, anh nghĩ là do đâu?"Lưu Vũ giật mình nhận ra hàm ý ẩn trong lời nói của Châu Kha Vũ, giống như sét đánh giữa trời quang làm anh không hề phòng bị, vô lực tựa vào lưng ghế, ngực như bị thứ gì đè nặng. Khó trách công việc của anh vẫn luôn thuận buồm xuôi gió không hề có một trở ngại nào, dễ dàng trở thành bác sĩ trẻ tuổi có tiếng nhất của bệnh viện.Hóa ra bấy lâu nay anh vẫn luôn sống trong sự bảo vệ cùng kiểm soát vô hạn của người đàn ông này.Châu Kha Vũ quẹt ngón cái qua môi, nở một nụ cười phức tạp, lão luyện thành thục nói."Vợ à, thật ra trên thế giới này không có sự thiên vị nào là không có lý do cả, tất cả đều là vì quan hệ lợi ích mà thôi."Hắn tạm ngừng một chút, nâng mắt nhìn qua gương chiếu hậu, sau đó mới nói tiếp."Thế nhưng bảo bối, anh chính là ngoại lệ của em."Nói về khả năng giao tiếp cùng đối đãi với tư bản, Lưu Vũ sao có thể so sánh được với một người đã từng kinh qua bao nhiêu mưa máu gió tanh, chân giẫm lên bao nhiêu gai nhọn của cuộc đời như Châu Kha Vũ.Lưu Vũ yếu ớt dựa vào một bên cửa xe, trán áp vào tấm kính mát lạnh. Anh nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng không hề muốn suy nghĩ thêm bất kì cái gì nữa.Anh mệt mỏi, thật sự mệt mỏi lắm rồi.
3.
Bầu trời tối đen, phía chân trời mù sương khiến người ta có cảm giác không chân thật. Xe ô tô màu đen xé gió lao vun vút, tiếng phanh xe bén nhọn vang lên "két" một tiếng rồi dừng lại trước cửa biệt thự. Châu Kha Vũ kéo Lưu Vũ ra từ ghế sau xe, trực tiếp ôm ngang anh lên bước vào nhà, đi ngang qua phòng khách, thẳng một đường mang người đặt trên giường trong phòng ngủ.Trước khi Lưu Vũ kịp phản ứng, từ tuyến thể đã truyền đến cơn đau giống như bị cây kim sắc nhọn đâm vào, một lượng lớn tin tức tố Alpha được rót vào trong cơ thể. Trong khoảnh khắc khoái cảm dâng trào như có dòng điện chạy qua, toàn thân Lưu Vũ như mềm ra thành nước, theo phản xạ có điều kiện nắm chặt lấy ga giường, các đốt ngón tay siết mạnh trở nên trắng bệch, nhẹ nhàng bật ra một tiếng rên kiều mị.Sau khi hoàn thành đánh dấu tạm thời, Châu Kha Vũ liếm nhẹ lên tuyến thể của Lưu Vũ. Hắn một tay chế trụ hai tay Lưu Vũ, tay còn lại chậm rãi cởi bỏ từng cúc áo sơ mi của anh, hơi thở nóng rực toàn bộ phả vào cổ Lưu Vũ.Mu bàn tay Châu Kha Vũ không nặng không nhẹ lướt qua gò má thanh tú của Lưu Vũ, giọng nói trầm thấp tận lực đè nén tức giận trong lòng."Vợ à, nếu anh vẫn muốn so sánh anh với Omega, em thấy anh vẫn là tốt nhất."Lưu Vũ cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì, hai tay bị hắn kiểm soát nắm chặt lại thành quyền, cố gắng khắc chế lửa giận.Châu Kha Vũ cúi đầu hôn lên môi anh, Lưu Vũ liền xoay đầu tránh đi, ngược lại càng bị hắn thô bạo nắm cằm ép anh nghiêng đầu lại, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến công càn quét xâm chiếm khoang miệng Lưu Vũ.Lưu Vũ cắn mạnh lên môi hắn, giọng nói run rẩy vang lên giữa từng đợt thở dốc, gian nan mở miệng."Đừng có chạm vào tôi... Cậu... Cậu muốn hủy hoại tôi hoàn toàn phải không..."Châu Kha Vũ đưa lưỡi liếm đi vết máu trên môi, ép anh ngẩng đầu lên nhìn hắn. Thân hình gầy yếu trong ngực hắn đang không ngừng run lên, giống hệt như con bướm đang giãy dụa giữa màng nhện, hai má bị hắn niết tạo thành những vết đỏ ửng, đôi mắt đang nhắm lại cũng hồng hồng, hàng mi cong vút thỉnh thoảng lại khẽ rung lên.Châu Kha Vũ liếm lên hầu kết cùng cần cổ tinh tế của Lưu Vũ, bàn tay đặt bên hông chậm rãi lần mò xuống phía dưới xoa lên đùi anh, từ trong túi quần Lưu Vũ lấy ra chìa khóa xe cùng điện thoại di động.Sau khi thành công, Châu Kha Vũ cầm trong tay "chiến lợi phẩm", tùy tiện tung lên như đùa bỡn, nhìn thấy Lưu Vũ vừa mới lấy lại được tinh thần, vẻ mặt mờ mịt lúng túng của anh làm hắn không nhịn được bật cười. Châu Kha Vũ cao giọng nói."Thật ra em cũng nắm được một chút kiến thức y học, tạm thời em sẽ không làm gì anh."Sóng dục cùng sóng tình trong mắt Lưu Vũ bị câu nói này làm cho tan thành mây khói. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Châu Kha Vũ, nhất thời cảm thấy người đang đứng trước mắt mình lúc này vô cùng xa lạ."Cậu muốn làm gì? Trả lại cho tôi!"Châu Kha Vũ cầm vật trong tay giơ cao lên qua đầu, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống thấy Lưu Vũ hoảng loạn nhào vào trong ngực mình muốn cướp lại đồ, thế nhưng làm thế nào cũng không thể với tới. Hắn vòng một tay ôm lấy eo Lưu Vũ, khẽ cười, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của anh."Mấy ngày này anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."Đồng tử Lưu Vũ ngay lập tức chấn động, tay anh nắm chặt thành quyền nện lên ngực Châu Kha Vũ."Châu Kha Vũ, bây giờ cậu còn muốn giam cầm tôi sao?"Châu Kha Vũ vừa định cúi xuống hôn lên môi anh một lần nữa lại bị Lưu Vũ quay đầu né tránh."Cứ xem như là em lo lắng cho thân thể của anh đi."Khóe miệng Châu Kha Vũ lại treo lên ý cười, hắn nghiêng người về phía trước, từng bước từng bước tiến lại gần Lưu Vũ."Hay là em giúp anh viết đơn xin nghỉ việc luôn nhỉ? Sau này em sẽ nuôi anh. Em thấy ánh mắt của tên bác sĩ Lưu kia nhìn anh rất không bình thường, vừa lúc để anh cách hắn ta xa một chút!"Lưu Vũ theo bản năng muốn chạy trốn, bị hắn dồn tới mép giường. Nhìn thấy khuôn mặt đang kề sát trước mắt, hai mắt anh đỏ bừng, anh nâng tay tát một cái lên mặt Châu Kha Vũ, cơ hồ là dùng hết sức lực của bản thân, tới mức bàn tay cũng trở nên đau rát.Châu Kha Vũ đứng im thản nhiên tiếp nhận một bạt tai của Lưu Vũ, ánh mắt hắn đột nhiên kịch động. Tiếp theo, hắn kéo bàn tay của Lưu Vũ, nhẹ nhàng hôn lên đó, nhẹ giọng hỏi."Tay anh có đau không?"Lưu Vũ nhìn vào đôi mắt hắn, đôi mắt hằn lên tia máu sâu không thấy đáy, khóe môi khẽ nhếch lên, cười mà như không cười. Anh đã không phân biệt nổi đó là thâm tình hay đùa bỡn, trơ mắt nhìn bản thân mình giống như con thú nhỏ, tay bị hắn nắm lấy, thân mình bị hắn đè nặng giam cầm không thể trốn thoát, tất cả quyền chủ động hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn, mà anh cũng nằm trên tay hắn.Lưu Vũ không muốn nói thêm câu nào nữa. Anh rút tay về, nhẹ nhàng nhắm mắt quay mặt đi, trên cằm vẫn lưu lại dấu tay hồng hồng, đôi môi tái nhợt, nước mắt xuôi theo khóe mắt từ từ chảy xuống, trong cổ họng không nén được bật ra một tiếng nức nở."Châu Kha Vũ, cậu đừng làm vậy nữa."Châu Kha Vũ không khỏi nhíu mày, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, liền đứng thẳng người duy trì khoảng cách với anh."Được rồi, được rồi, em không như vậy."Hắn từ trên giường đứng dậy, một tay lắc lắc chìa khóa xe cùng điện thoại di động, tay kia đeo lại kính mắt, ngón tay thon dài vuốt ngược tóc mái ra phía sau làm lộ ra hàng lông mày sắc bén, giọng nói giống như đang thương lượng với Lưu Vũ."Như vậy đi, khi nào anh suy nghĩ cẩn thận không muốn ly hôn nữa, hoặc là khi nào anh lại mang thai con của chúng ta, nếu anh có thể thỏa mãn một trong hai điều kiện trên thì em sẽ thả anh ra."Châu Kha Vũ cầm lấy áo khoác đi tới cửa phòng ngủ, hơi nghiêng đầu lại nói với người trên giường."Vợ ơi, em có chuyện cần phải ra ngoài một lát, tối em sẽ trở về chăm sóc anh."Châu Kha Vũ thuần thục bấm mật mã trên khóa cửa điện tử, đem cửa phòng khóa trái. Ánh sáng chiếu lên gọng kính trên mũi hắn làm lóe lên một tia sáng vàng. Châu Kha Vũ đem tất cả vẻ mặt phức tạp lộn xộn giấu kín sau thấu kính, đèn xe ô tô theo động tác mở khóa của hắn mà nhấp nháyKéo cửa xe ngồi vào vị trí ghế lái, một tay hắn khởi động xe, một tay lấy điện thoại, thuần thục bấm một dãy số. Điện thoại vừa kết nối, Châu Kha Vũ đeo tai nghe bluetooth, không đợi người ở đầu dây bên kia kịp lên tiếng chào hỏi đã trầm giọng ra lệnh."Trương Gia Nguyên, cậu giúp tôi điều tra một người, ngay lập tức."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me