Edit On Going Game Show Chet Choc Ac Ma Ly Tinh
015. Giày cao gót*(*Tên chương gốc là hành động "đi giày" nhưng mình thấy để nguyên cứ kỳ kỳ nên đổi thành giày cao gót, mn thấy mình nên giữ nguyên hay đổi
ạ :">)===Ngụy Tử Hư đuổi Niên Vị Dĩ về phòng ăn bánh, cậu thì đi lên tầng.Tầng hai tràn đầy mùi bánh ngọt, Từ Khải Tường đeo găng tay bếp 「1」 bằng bông, kéo khay bánh từ lò nướng ra, trên đó có một chiếc gato mềm mại. Nhân lúc Từ Khải Tường không để ý, Ngụy Tử Hử lặng lẽ tới gần. "Cậu hủy 'Cướp điểm' rồi?""Đm!" Từ Khải Tường giật mình: "Làm tao sợ chết đi được, đừng có nhảy ra bất thình lình như vậy.Ngụy Tử Hư đứng cách gã 5 mét, cảnh giác nói: "Trên thiết bị chuyển đổi không hiển thị thông báo.""À, không phải do tao." Từ Khải Tường vẫy vẫy găng tay bông, giải thích: "Khả năng là có giới hạn thời gian, quá thời hạn thì tự động hủy bỏ.""Thật không?" Ngụy Tử Hư cố ý quệt khóe miệng, cười nhẹ: "Đánh người ta một trận rồi quay đầu bỏ chạy, bây giờ làm như chưa có chuyện gì xảy ra à?" Có lẽ do quá chú tâm làm bánh ngọt, Từ Khải Tường không kịp đề phòng Ngụy Tử Hư. Lúc gã nhận ra đưa tay lên phòng vệ, Ngụy Tử Hư đã vượt qua bàn ăn, giơ chân đá vào đùi Từ Khải Tường. Lực quá mạnh khiến gã mất thăng bằng, quỳ rạp xuống đất như lá rụng sau mưa.Đáng lẽ gã không đến mức yếu ớt như vậy, nhưng đối đầu với Jin tiêu hao quá nhiều năng lượng, Ngụy Tử Hư cũng không thèm khách sáo, dồn hết sức vào cước này. Từ Khải Tường quỳ rạp trên đất, ngẩng đầu nhìn Ngụy Tử Hư, cậu nhanh chóng ra đòn kế, lên gối nhằm thẳng vào cằm Từ Khải Tường, đánh cho mặt gã lệch sang một phía, đầu óc choáng váng. "Mày!" Từ Khải Tường gào lên, chuẩn bị đứng dậy phản kích, nhưng lại cảm nhận một đôi tay đặt lên vai mìnhNgụy Tử Hư vịn vai gã ngồi xổm xuống đối diện, mở miệng: Thật ra, tôi không phải người theo chủ nghĩa bạo lực. Nếu cậu muốn tôi sẵn sàng chiều tới cùng. Đánh cậu một cái coi như trả thù vụ 'Cướp điểm', bây giờ tôi muốn về phòng, tránh cho lần sau lại bị nhắm vào."Từ Khải Tường nhíu mày, trông vừa tức giận vừa bối rối, không hiểu mục đích của Ngụy Tử Hư."Coi như chúng ta hòa nhau." Ngụy Tử Hư cười rộ lên, đưa cho gã một lọ Vân Nam Bạch Dược: "Cái này dùng rất tốt, cậu cầm bôi vào vết thương đi."Từ Khải Tường nhận lọ thuốc, thầm chê Ngụy Tử Hư lắm chuyện, gã không định dùng bất cứ thứ gì cậu ta đưa cho mình. Từ Khải Tường giơ tay lên liếc nhìn một cái, nhận ra một vấn đề."Mày không phát động 'Cướp điểm'?""Tại sao phải phát động?" Ngụy Tử Hư không hiểu lắm: "Tôi không thích bạo lực, cũng không thích cướp đồ của người khác. Nhưng tôi bị cậu đánh nhiều như thế làm sao mà nhịn được? Đây chẳng qua là nguyên tắc của riêng tôi mà thôi."Từ Khải Tường không thể hiểu nổi nguyên tắc này. Gã đánh Ngụy Tử Hư là do nhu cầu sinh tồn, Ngụy Tử Hư đánh gã là vì tâm lý trả thù. Cùng một hành vi nhưng bản chất lại hoàn toàn khác nhau. Ngụy Tử Hư đứng trước mặt gã, trông vô hại, nhưng trong lòng Từ Khải Tường cảm thấy không quá yên tâm. Dù Ngụy Tử Hư có vẻ ngoài xinh đẹp, ăn nói lịch sự vẫn đem lại cảm giác nguy hiểm mờ nhạt.Ngụy Tử Hư thấy gã không có ý định đánh trả bèn buông tay, trở lại sau bàn ăn như không có chuyện gì xảy ra.Tốc độ phản ứng của Từ Khải Tường chậm hơn lúc trước, chịu mấy đòn, không thể tiến vào trạng thái 'Strength' để đối đầu với Ngụy Tử Hư. Có vẻ kỹ năng kia rất khó để kích hoạt, Ngụy Tử Hư vừa lùi lại vừa nghĩ. Dựa theo kinh nghiệm lần trước, gã cần ít nhất năm phút trước khi tiến vào trạng thái, luyện tập thêm thì thời gian sẽ được rút ngắn. Ngụy Tử Hư phải lập tức áp đảo gã, nếu không cậu sẽ là người phải bỏ chạy, không thể lãng phí thể lực thêm nữa. Đồng thời cậu cũng muốn xác nhận lời Niên Vị Dĩ nói. Cậu thấy Từ Khải Tường khá quen mắt, chiều cao và thân hình xấp xỉ chính mình, hóa ra trong mắt người khác vóc dáng hai người rất giống nhau. Ngụy Tử Hư đối mặt trực diện với Từ Khải Tường, nhận thấy lời Niên Vị Dĩ không phải là nói suông.Trước khi đi, Ngụy Tử Hư nhìn chiếc bánh trong khay nướng, không nhịn được hỏi: "Sao cậu lại cho tôi bánh quy?""Cho?" Từ Khải Tường hỏi lại, giây sau kịp phản ứng: "Ý mày là tên đồng đội vô liêm sỉ đòi bánh kia?""Ừm..." Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Ngụy Tử Hư. Từ Khải Tường tức giận: "Đó là bánh 'Margaret' tai làm cho Thượng Thượng, anh ta nói mày muốn ăn nên cướp luôn. Hại tao phải tranh thủ thời gian nướng một cái bánh khác để bù đắp, càng để lâu em ấy càng khó dỗ."Dù mặt dày đến đâu, lúc này Ngụy Tử Hư cũng cảm thấy xấu hổ. Cậu không hiểu được sao Niên Vị Dĩ có thể bỉ ổi đến mức này."Khụ, tôi không biết việc này." Ngụy Tử Hư hắng giọng một cái, không muốn chịu tội thay Niên Vị Dĩ, hỏi ngược lại: "Thượng Thượng? Bạn gái của cậu á?""Ừ, hỏi làm gì?""Tôi nghe nói Nghệ Thượng đi qua đúng lúc cậu với Jin đánh nhau, có hơi lo lắng cô ấy bị liên lụy."Từ Khải Tường cau mày: "Em ấy không sao, việc này cũng chẳng cần mày quan tâm."Ngụy Tử Hư cười, quay người rời khỏi phòng bếp: "Tôi đi hỏi thăm một chút vậy."
Ban đầu Ngụy Tử Hư định hỏi khéo xem Nghệ Thượng đang ở đâu, nhưng dường như Từ Khải Tường rất đề phòng nên cậu quyết định giữ im lặng, tránh làm mọi việc khó khăn hơn. Không thấy Nghê Thượng ở đại sảnh tầng hai nên Ngụy Tử Hư mới dám tấn công Từ Khải Tường trực tiếp, không lo làm Nghê Thượng phản cảm.Nghe giọng điệu Từ Khải Tường thì có vẻ bọn họ đang chiến tranh lạnh, đây là thời điểm thích hợp nhất để Ngụy Tử Hư tiếp cận Nghê Thượng. Cậu đi quanh phòng giải trí và bể bơi đều không gặp được cô. Cậu đi tiếp xuống cầu thang, nếu Nghê Thượng ở trong phòng của mình, cơ hội này sẽ vuột mất.Thế nhưng cậu rất may mắn, vừa đi ra hành lang kính đã thấy Nghê Thượng ngồi một mình trên ghế dài cạnh con đường bằng đá. Cô để chân trần, giày cao gót đặt ở một bên."Trùng hợp ghê, chúng ta lại gặp nhau rồi."Nghê Thượng khoanh tay ngồi trên ghế, cô tay bị Từ Khải Tường túm hằn lên một vệt đỏ, qua một buổi trưa vẫn chưa biến mất, đã bị tụ máu. Nghê Thượng giận thái độ vừa rồi của Từ Khải Tường, không thèm nghe gã giải thích, ngồi một mình ở đây phụng phịu.Nghe thấy tiếng, Nghê Thượng ngẩng đầu, hóa ra là Ngụy Tử Hư đúng lúc đi qua, dừng lại bắt chuyện với cô.Da Ngụy Tử Hư trắng bóc khiến vết bầm trên cằm càng nổi bật, khóe miệng thỉnh thoảng rỉ máu,chắc hẳn tổn thương trong miệng rất đau đớn. Từ Khải Tường giải thích với cô nguyên nhân kiếm chuyện với Ngụy Tử Hư là do phát động 'Cướp điểm', nhưng không nói gã đánh Ngụy Tử Hư thê thảm như này. Nghê Thượng "Hic" một tiếng, hỏi Ngụy Tử Hư: "Vết thương của anh...""Cô nói cái này à." Ngụy Tử Hư vừa há miệng, lông mày nhăn tít lại, nhưng vẫn giả vờ ung dung: "Không sao cả, nhìn hơi đáng sợ thôi." Nghê Thượng áy náy nhìn cậu: "Rất xin lỗi, tôi không nghĩ tới Khải Tường sẽ làm ra việc như thế này. Anh ấy trước kia không phải người dễ xúc động."Ngụy Tử Hư cười nhẹ nhàng: "Sao cô lại phải xin lỗi." Cậu nói xong thì nhìn sang chỗ khác, "Tôi mới là người nên nói lời xin lỗi.""Vừa nãy tôi xuống bếp tìm đồ ăn, trùng hợp trông thấy Từ Khải Tường đang ở đó. Tôi tự dưng bị đánh oan một trận nên hơi tức giận, giờ lại thấy cậu ta, nhịn không được xông lên cho cậu ta mấy quyền."Ngụy Tử Hư tự trách: "Đánh xong tôi thấy hối hận ngay lập tức... Thực sự rất có lỗi, nơi quỷ quái này khiến ai cũng trở nên bất thường. Lần tới gặp cậu ta cô có thể chuyển lời giúp tôi không? Tôi hy vọng lần sau gặp mặt tất cả mọi người có thể bình tĩnh một chút."Sao cơ, anh đánh anh ấy?" Nghê Thượng muốn hỏi rõ sự tình nhưng nhìn bộ dáng Ngụy Tử Hư thành khẩn xin lỗi cũng không nên tiếp tục truy cứu, sửa lời: "Ài... Dù sao cũng là anh ấy ra tay trước, hai người về sau đừng gây sự với nhau nữa, cảnh tượng sáng nay quá hỗn loạn.""Đương nhiên rồi." Ngụy Tử Hư đáp xong, chuẩn bị đi, chợt nhớ ra gì đó, quay đầu nói: "Hình như Từ Khải Tường đang tìm cô, có muốn đi lên tầng không?""Không... Bây giờ tôi... không đi được." Nghê Thượng lắc đầu, chân ngọ nguậy.Ngụy Tư Hư thấy mắt cá chân cô hơi sưng đỏ lên, "Bị trẹo chân à?"Nghê Thượng cười: "Đôi giày này quá cao, lúc Khải Tường kéo tôi chạy thì bị trật chân... Thật ra anh ấy nói không sai, tôi không nên đi đôi giày này."Cô chỉ vào đôi giày cao gót màu hồng nhạt bên cạnh, đế nhọn cao khoảng 6cm, vừa nhỏ nhắn vừa tinh xảo. "Sưng không nghiêm trọng lắm, chắc là trật nhẹ thôi." Ngụy Tử Hư quan sát mắt cá chân cô, khẽ nhíu mày: "Sao cậu ta không chăm sóc cô? Xin đừng để ý..." Ngụy Tử Hư ngồi xổm xuống, cách cô khoảng nửa mét, duỗi hai ngón tay ra chạm vào vết thương, cẩn thận hỏi: "Như này đau không?""Có hơi đau." Nghê Thượng trả lời. Động tác của Ngụy Tử Hư rất lịch sự, không khiến cô thấy bị xúc phạm."Ừm, nhiệt độ cơ thể bình thường, không chảy máu trong, chườm nước nóng một lát là tiêu." Ngụy Tử Hư đề nghị: "Tôi đưa cô về phòng nhé, Từ Khải Tường sắp xuống đây, cô có thể nhờ hắn bôi thuốc."Nghê Thương hơi do dự, nếu Từ Khải Tường sắp đến đây, để bạn trai đưa về phòng càng an tâm hơn, sao tự dưng phải tin tưởng người đàn ông xa lạ trước mặt. Nhưng nghĩ lại, Ngụy Tử Hư biết Từ Khải Tường sẽ đến cũng không dám có ý đồ xấu, có lẽ thật sự chỉ xuất phát từ lòng tốt. Trong chốc lát do dự đó, cô cảm thấy mắt cá chân được cầm lấy nhẹ nhàng, Ngụy Tử Hư quỳ một gối trên mặt đất, một tay cầm giày, dịu dàng giúp Nghê Thượng mang vào.Cô và Từ Khải Tường yêu nhau ba năm nhưng Từ Khải Tường chưa bao giờ giúp cô đi giày. Một người đàn ông thể hiện sự phục tùng như vậy, ngay cả người phụ nữ mạnh mẽ nhất cũng không thể kìm nén rung động trong lòng. Trong khi đó, dáng vẻ Ngụy Tử Hư cúi đầu như thể trong mắt anh đây là chuyện đương nhiên phải làm."Rất xinh đẹp. Màu hồng nhạt rất phù hợp với đôi chân thon gọn của cô." Ngụy Tử Hư nhìn lên nói: "Cô cố tình đi đôi giày này dù biết là không nên vì muốn cho Từ Khải Tường nhìn đúng không? Cô bày ra hình ảnh đẹp nhất của mình nhưng cậu ta lại không nhận ra, thật là một tên có phúc không biết hưởng."Lời này nói trúng tim đen Nghê Thượng.Ngụy Tử Hư giúp cô đi giày xong, Nghê Thượng đứng lên. Ngụy Tử Hư đỡ tay cô chậm rãi dìu về phòng. Ngụy Tử Hư dùng khá nhiều sức lực để duy trì thăng bằng, giúp cô đi lại dễ dàng hơn. Hai người không tiếp xúc thân mật ngoài cánh tay, Ngụy Tử Hư không có bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn.
"Thượng Thượng, Thượng Thượng–" Từ Khải Tường bưng bánh gato chạy xuống tầng một, liếc nhìn một vòng không thấy ai.Từ Khải Tường không tiếp tục tìm kiếm ở đại sảnh, đi thẳng đến phòng của Nghê Thượng."Vậy cô nghỉ ngơi đi, cậu ta về ngay thôi, tôi xin phép đi trước." Từ Khải Tường nghe thấy giọng đàn ông truyền ra từ trong phòng Nghê Thượng. Âm thanh này làm cằm gã nhói lên, bởi đó chính là tên Ngụy Tử Hư vừa đánh gã. Từ Khải Tường vô thức bước nhanh hơn, lồng ngực nặng nề, hít thở sâu cũng không giúp khá hơn.Khi gã chạy đến gần bậc thềm trước cửa phòng Nghê Thượng thì Ngụy Tử Hư cũng vừa lúc bước ra, đưa lưng về phía cửa, nhẹ nhàng cười chào tạm biệt Nghê Thượng.Từ Khải Tường ba chân bốn cẳng leo lên bậc thang, dùng tay còn lại túm chặt cổ áo Ngụy Tử Hư, đẩy cậu đến lan can."Ối... Này, buông ra!" Nửa người Ngụy Tử Hư treo trên lan can, cổ áo siết chặt khiến cậu nói chuyện khó khăn. Bậc thang cao chừng 3 mét, té xuống không gây chết người nhưng nếu đập đầu vẫn có thể bị chấn động não. Hiện tại, Ngụy Tử Hư lơ lửng nửa người trông rất nguy hiểm, Nghê Thượng sợ hãi hét lên, ngăn cản Từ Khải Tường: "Khải Tường, buông anh ấy ra!" Từ Khải Tường ngó lơ cô, níu lấy áo Ngụy Tử Hư nhấc đến trước mặt mình: "Cách xa bạn gái tao ra, mày nghe rõ chưa?""Cái gì cơ?" Ngụy Tử Hư không sợ hãi, cười: "Cô ấy là thú cưng của cậu à?""Em đã nói, em đã nói không cho anh đánh người rồi mà!" Nghê Thượng nén cơn đau ở chân đi tới, cố gắng tách hai người ra. Từ Khải Tường tức không chịu nổi, chỉ vào Ngụy Tử Hư nói: "Thượng Thượng, em đừng bị tên này lừa, nó vừa đánh anh một trận trong phòng bếp, nó tiếp cận em chắc chắn không có ý tốt!""Còn không phải vì anh đánh người ta trước! Anh ấy nói hết cho em rồi, còn muốn xin lỗi anh. Anh nhìn lại thái độ của mình đi!" Nghê Thượng biết Từ Khải Tường đang trong cơn giận, không thể bắt gã nhịn được nên tự mình tạ tội: "Xin lỗi, anh đi trước đi, tôi sẽ nói chuyện với bạn trai mình.""Hả? Nó nói cho em rồi?" Từ Khải Tường không hiểu câu này. Rõ ràng bụng dạ Ngụy Tử Hư xấu xa, sao bây giờ lại trở thành gã gây sự vô lý?Ngụy Tử Hư sửa sang lại cổ áo, không để ý đến Từ Khải Tường mà nở một nụ cười với Nghê Thượng: "Không sao."===Chú thích: 「1」 găng tay bếp:
ạ :">)===Ngụy Tử Hư đuổi Niên Vị Dĩ về phòng ăn bánh, cậu thì đi lên tầng.Tầng hai tràn đầy mùi bánh ngọt, Từ Khải Tường đeo găng tay bếp 「1」 bằng bông, kéo khay bánh từ lò nướng ra, trên đó có một chiếc gato mềm mại. Nhân lúc Từ Khải Tường không để ý, Ngụy Tử Hử lặng lẽ tới gần. "Cậu hủy 'Cướp điểm' rồi?""Đm!" Từ Khải Tường giật mình: "Làm tao sợ chết đi được, đừng có nhảy ra bất thình lình như vậy.Ngụy Tử Hư đứng cách gã 5 mét, cảnh giác nói: "Trên thiết bị chuyển đổi không hiển thị thông báo.""À, không phải do tao." Từ Khải Tường vẫy vẫy găng tay bông, giải thích: "Khả năng là có giới hạn thời gian, quá thời hạn thì tự động hủy bỏ.""Thật không?" Ngụy Tử Hư cố ý quệt khóe miệng, cười nhẹ: "Đánh người ta một trận rồi quay đầu bỏ chạy, bây giờ làm như chưa có chuyện gì xảy ra à?" Có lẽ do quá chú tâm làm bánh ngọt, Từ Khải Tường không kịp đề phòng Ngụy Tử Hư. Lúc gã nhận ra đưa tay lên phòng vệ, Ngụy Tử Hư đã vượt qua bàn ăn, giơ chân đá vào đùi Từ Khải Tường. Lực quá mạnh khiến gã mất thăng bằng, quỳ rạp xuống đất như lá rụng sau mưa.Đáng lẽ gã không đến mức yếu ớt như vậy, nhưng đối đầu với Jin tiêu hao quá nhiều năng lượng, Ngụy Tử Hư cũng không thèm khách sáo, dồn hết sức vào cước này. Từ Khải Tường quỳ rạp trên đất, ngẩng đầu nhìn Ngụy Tử Hư, cậu nhanh chóng ra đòn kế, lên gối nhằm thẳng vào cằm Từ Khải Tường, đánh cho mặt gã lệch sang một phía, đầu óc choáng váng. "Mày!" Từ Khải Tường gào lên, chuẩn bị đứng dậy phản kích, nhưng lại cảm nhận một đôi tay đặt lên vai mìnhNgụy Tử Hư vịn vai gã ngồi xổm xuống đối diện, mở miệng: Thật ra, tôi không phải người theo chủ nghĩa bạo lực. Nếu cậu muốn tôi sẵn sàng chiều tới cùng. Đánh cậu một cái coi như trả thù vụ 'Cướp điểm', bây giờ tôi muốn về phòng, tránh cho lần sau lại bị nhắm vào."Từ Khải Tường nhíu mày, trông vừa tức giận vừa bối rối, không hiểu mục đích của Ngụy Tử Hư."Coi như chúng ta hòa nhau." Ngụy Tử Hư cười rộ lên, đưa cho gã một lọ Vân Nam Bạch Dược: "Cái này dùng rất tốt, cậu cầm bôi vào vết thương đi."Từ Khải Tường nhận lọ thuốc, thầm chê Ngụy Tử Hư lắm chuyện, gã không định dùng bất cứ thứ gì cậu ta đưa cho mình. Từ Khải Tường giơ tay lên liếc nhìn một cái, nhận ra một vấn đề."Mày không phát động 'Cướp điểm'?""Tại sao phải phát động?" Ngụy Tử Hư không hiểu lắm: "Tôi không thích bạo lực, cũng không thích cướp đồ của người khác. Nhưng tôi bị cậu đánh nhiều như thế làm sao mà nhịn được? Đây chẳng qua là nguyên tắc của riêng tôi mà thôi."Từ Khải Tường không thể hiểu nổi nguyên tắc này. Gã đánh Ngụy Tử Hư là do nhu cầu sinh tồn, Ngụy Tử Hư đánh gã là vì tâm lý trả thù. Cùng một hành vi nhưng bản chất lại hoàn toàn khác nhau. Ngụy Tử Hư đứng trước mặt gã, trông vô hại, nhưng trong lòng Từ Khải Tường cảm thấy không quá yên tâm. Dù Ngụy Tử Hư có vẻ ngoài xinh đẹp, ăn nói lịch sự vẫn đem lại cảm giác nguy hiểm mờ nhạt.Ngụy Tử Hư thấy gã không có ý định đánh trả bèn buông tay, trở lại sau bàn ăn như không có chuyện gì xảy ra.Tốc độ phản ứng của Từ Khải Tường chậm hơn lúc trước, chịu mấy đòn, không thể tiến vào trạng thái 'Strength' để đối đầu với Ngụy Tử Hư. Có vẻ kỹ năng kia rất khó để kích hoạt, Ngụy Tử Hư vừa lùi lại vừa nghĩ. Dựa theo kinh nghiệm lần trước, gã cần ít nhất năm phút trước khi tiến vào trạng thái, luyện tập thêm thì thời gian sẽ được rút ngắn. Ngụy Tử Hư phải lập tức áp đảo gã, nếu không cậu sẽ là người phải bỏ chạy, không thể lãng phí thể lực thêm nữa. Đồng thời cậu cũng muốn xác nhận lời Niên Vị Dĩ nói. Cậu thấy Từ Khải Tường khá quen mắt, chiều cao và thân hình xấp xỉ chính mình, hóa ra trong mắt người khác vóc dáng hai người rất giống nhau. Ngụy Tử Hư đối mặt trực diện với Từ Khải Tường, nhận thấy lời Niên Vị Dĩ không phải là nói suông.Trước khi đi, Ngụy Tử Hư nhìn chiếc bánh trong khay nướng, không nhịn được hỏi: "Sao cậu lại cho tôi bánh quy?""Cho?" Từ Khải Tường hỏi lại, giây sau kịp phản ứng: "Ý mày là tên đồng đội vô liêm sỉ đòi bánh kia?""Ừm..." Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Ngụy Tử Hư. Từ Khải Tường tức giận: "Đó là bánh 'Margaret' tai làm cho Thượng Thượng, anh ta nói mày muốn ăn nên cướp luôn. Hại tao phải tranh thủ thời gian nướng một cái bánh khác để bù đắp, càng để lâu em ấy càng khó dỗ."Dù mặt dày đến đâu, lúc này Ngụy Tử Hư cũng cảm thấy xấu hổ. Cậu không hiểu được sao Niên Vị Dĩ có thể bỉ ổi đến mức này."Khụ, tôi không biết việc này." Ngụy Tử Hư hắng giọng một cái, không muốn chịu tội thay Niên Vị Dĩ, hỏi ngược lại: "Thượng Thượng? Bạn gái của cậu á?""Ừ, hỏi làm gì?""Tôi nghe nói Nghệ Thượng đi qua đúng lúc cậu với Jin đánh nhau, có hơi lo lắng cô ấy bị liên lụy."Từ Khải Tường cau mày: "Em ấy không sao, việc này cũng chẳng cần mày quan tâm."Ngụy Tử Hư cười, quay người rời khỏi phòng bếp: "Tôi đi hỏi thăm một chút vậy."
Ban đầu Ngụy Tử Hư định hỏi khéo xem Nghệ Thượng đang ở đâu, nhưng dường như Từ Khải Tường rất đề phòng nên cậu quyết định giữ im lặng, tránh làm mọi việc khó khăn hơn. Không thấy Nghê Thượng ở đại sảnh tầng hai nên Ngụy Tử Hư mới dám tấn công Từ Khải Tường trực tiếp, không lo làm Nghê Thượng phản cảm.Nghe giọng điệu Từ Khải Tường thì có vẻ bọn họ đang chiến tranh lạnh, đây là thời điểm thích hợp nhất để Ngụy Tử Hư tiếp cận Nghê Thượng. Cậu đi quanh phòng giải trí và bể bơi đều không gặp được cô. Cậu đi tiếp xuống cầu thang, nếu Nghê Thượng ở trong phòng của mình, cơ hội này sẽ vuột mất.Thế nhưng cậu rất may mắn, vừa đi ra hành lang kính đã thấy Nghê Thượng ngồi một mình trên ghế dài cạnh con đường bằng đá. Cô để chân trần, giày cao gót đặt ở một bên."Trùng hợp ghê, chúng ta lại gặp nhau rồi."Nghê Thượng khoanh tay ngồi trên ghế, cô tay bị Từ Khải Tường túm hằn lên một vệt đỏ, qua một buổi trưa vẫn chưa biến mất, đã bị tụ máu. Nghê Thượng giận thái độ vừa rồi của Từ Khải Tường, không thèm nghe gã giải thích, ngồi một mình ở đây phụng phịu.Nghe thấy tiếng, Nghê Thượng ngẩng đầu, hóa ra là Ngụy Tử Hư đúng lúc đi qua, dừng lại bắt chuyện với cô.Da Ngụy Tử Hư trắng bóc khiến vết bầm trên cằm càng nổi bật, khóe miệng thỉnh thoảng rỉ máu,chắc hẳn tổn thương trong miệng rất đau đớn. Từ Khải Tường giải thích với cô nguyên nhân kiếm chuyện với Ngụy Tử Hư là do phát động 'Cướp điểm', nhưng không nói gã đánh Ngụy Tử Hư thê thảm như này. Nghê Thượng "Hic" một tiếng, hỏi Ngụy Tử Hư: "Vết thương của anh...""Cô nói cái này à." Ngụy Tử Hư vừa há miệng, lông mày nhăn tít lại, nhưng vẫn giả vờ ung dung: "Không sao cả, nhìn hơi đáng sợ thôi." Nghê Thượng áy náy nhìn cậu: "Rất xin lỗi, tôi không nghĩ tới Khải Tường sẽ làm ra việc như thế này. Anh ấy trước kia không phải người dễ xúc động."Ngụy Tử Hư cười nhẹ nhàng: "Sao cô lại phải xin lỗi." Cậu nói xong thì nhìn sang chỗ khác, "Tôi mới là người nên nói lời xin lỗi.""Vừa nãy tôi xuống bếp tìm đồ ăn, trùng hợp trông thấy Từ Khải Tường đang ở đó. Tôi tự dưng bị đánh oan một trận nên hơi tức giận, giờ lại thấy cậu ta, nhịn không được xông lên cho cậu ta mấy quyền."Ngụy Tử Hư tự trách: "Đánh xong tôi thấy hối hận ngay lập tức... Thực sự rất có lỗi, nơi quỷ quái này khiến ai cũng trở nên bất thường. Lần tới gặp cậu ta cô có thể chuyển lời giúp tôi không? Tôi hy vọng lần sau gặp mặt tất cả mọi người có thể bình tĩnh một chút."Sao cơ, anh đánh anh ấy?" Nghê Thượng muốn hỏi rõ sự tình nhưng nhìn bộ dáng Ngụy Tử Hư thành khẩn xin lỗi cũng không nên tiếp tục truy cứu, sửa lời: "Ài... Dù sao cũng là anh ấy ra tay trước, hai người về sau đừng gây sự với nhau nữa, cảnh tượng sáng nay quá hỗn loạn.""Đương nhiên rồi." Ngụy Tử Hư đáp xong, chuẩn bị đi, chợt nhớ ra gì đó, quay đầu nói: "Hình như Từ Khải Tường đang tìm cô, có muốn đi lên tầng không?""Không... Bây giờ tôi... không đi được." Nghê Thượng lắc đầu, chân ngọ nguậy.Ngụy Tư Hư thấy mắt cá chân cô hơi sưng đỏ lên, "Bị trẹo chân à?"Nghê Thượng cười: "Đôi giày này quá cao, lúc Khải Tường kéo tôi chạy thì bị trật chân... Thật ra anh ấy nói không sai, tôi không nên đi đôi giày này."Cô chỉ vào đôi giày cao gót màu hồng nhạt bên cạnh, đế nhọn cao khoảng 6cm, vừa nhỏ nhắn vừa tinh xảo. "Sưng không nghiêm trọng lắm, chắc là trật nhẹ thôi." Ngụy Tử Hư quan sát mắt cá chân cô, khẽ nhíu mày: "Sao cậu ta không chăm sóc cô? Xin đừng để ý..." Ngụy Tử Hư ngồi xổm xuống, cách cô khoảng nửa mét, duỗi hai ngón tay ra chạm vào vết thương, cẩn thận hỏi: "Như này đau không?""Có hơi đau." Nghê Thượng trả lời. Động tác của Ngụy Tử Hư rất lịch sự, không khiến cô thấy bị xúc phạm."Ừm, nhiệt độ cơ thể bình thường, không chảy máu trong, chườm nước nóng một lát là tiêu." Ngụy Tử Hư đề nghị: "Tôi đưa cô về phòng nhé, Từ Khải Tường sắp xuống đây, cô có thể nhờ hắn bôi thuốc."Nghê Thương hơi do dự, nếu Từ Khải Tường sắp đến đây, để bạn trai đưa về phòng càng an tâm hơn, sao tự dưng phải tin tưởng người đàn ông xa lạ trước mặt. Nhưng nghĩ lại, Ngụy Tử Hư biết Từ Khải Tường sẽ đến cũng không dám có ý đồ xấu, có lẽ thật sự chỉ xuất phát từ lòng tốt. Trong chốc lát do dự đó, cô cảm thấy mắt cá chân được cầm lấy nhẹ nhàng, Ngụy Tử Hư quỳ một gối trên mặt đất, một tay cầm giày, dịu dàng giúp Nghê Thượng mang vào.Cô và Từ Khải Tường yêu nhau ba năm nhưng Từ Khải Tường chưa bao giờ giúp cô đi giày. Một người đàn ông thể hiện sự phục tùng như vậy, ngay cả người phụ nữ mạnh mẽ nhất cũng không thể kìm nén rung động trong lòng. Trong khi đó, dáng vẻ Ngụy Tử Hư cúi đầu như thể trong mắt anh đây là chuyện đương nhiên phải làm."Rất xinh đẹp. Màu hồng nhạt rất phù hợp với đôi chân thon gọn của cô." Ngụy Tử Hư nhìn lên nói: "Cô cố tình đi đôi giày này dù biết là không nên vì muốn cho Từ Khải Tường nhìn đúng không? Cô bày ra hình ảnh đẹp nhất của mình nhưng cậu ta lại không nhận ra, thật là một tên có phúc không biết hưởng."Lời này nói trúng tim đen Nghê Thượng.Ngụy Tử Hư giúp cô đi giày xong, Nghê Thượng đứng lên. Ngụy Tử Hư đỡ tay cô chậm rãi dìu về phòng. Ngụy Tử Hư dùng khá nhiều sức lực để duy trì thăng bằng, giúp cô đi lại dễ dàng hơn. Hai người không tiếp xúc thân mật ngoài cánh tay, Ngụy Tử Hư không có bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn.
"Thượng Thượng, Thượng Thượng–" Từ Khải Tường bưng bánh gato chạy xuống tầng một, liếc nhìn một vòng không thấy ai.Từ Khải Tường không tiếp tục tìm kiếm ở đại sảnh, đi thẳng đến phòng của Nghê Thượng."Vậy cô nghỉ ngơi đi, cậu ta về ngay thôi, tôi xin phép đi trước." Từ Khải Tường nghe thấy giọng đàn ông truyền ra từ trong phòng Nghê Thượng. Âm thanh này làm cằm gã nhói lên, bởi đó chính là tên Ngụy Tử Hư vừa đánh gã. Từ Khải Tường vô thức bước nhanh hơn, lồng ngực nặng nề, hít thở sâu cũng không giúp khá hơn.Khi gã chạy đến gần bậc thềm trước cửa phòng Nghê Thượng thì Ngụy Tử Hư cũng vừa lúc bước ra, đưa lưng về phía cửa, nhẹ nhàng cười chào tạm biệt Nghê Thượng.Từ Khải Tường ba chân bốn cẳng leo lên bậc thang, dùng tay còn lại túm chặt cổ áo Ngụy Tử Hư, đẩy cậu đến lan can."Ối... Này, buông ra!" Nửa người Ngụy Tử Hư treo trên lan can, cổ áo siết chặt khiến cậu nói chuyện khó khăn. Bậc thang cao chừng 3 mét, té xuống không gây chết người nhưng nếu đập đầu vẫn có thể bị chấn động não. Hiện tại, Ngụy Tử Hư lơ lửng nửa người trông rất nguy hiểm, Nghê Thượng sợ hãi hét lên, ngăn cản Từ Khải Tường: "Khải Tường, buông anh ấy ra!" Từ Khải Tường ngó lơ cô, níu lấy áo Ngụy Tử Hư nhấc đến trước mặt mình: "Cách xa bạn gái tao ra, mày nghe rõ chưa?""Cái gì cơ?" Ngụy Tử Hư không sợ hãi, cười: "Cô ấy là thú cưng của cậu à?""Em đã nói, em đã nói không cho anh đánh người rồi mà!" Nghê Thượng nén cơn đau ở chân đi tới, cố gắng tách hai người ra. Từ Khải Tường tức không chịu nổi, chỉ vào Ngụy Tử Hư nói: "Thượng Thượng, em đừng bị tên này lừa, nó vừa đánh anh một trận trong phòng bếp, nó tiếp cận em chắc chắn không có ý tốt!""Còn không phải vì anh đánh người ta trước! Anh ấy nói hết cho em rồi, còn muốn xin lỗi anh. Anh nhìn lại thái độ của mình đi!" Nghê Thượng biết Từ Khải Tường đang trong cơn giận, không thể bắt gã nhịn được nên tự mình tạ tội: "Xin lỗi, anh đi trước đi, tôi sẽ nói chuyện với bạn trai mình.""Hả? Nó nói cho em rồi?" Từ Khải Tường không hiểu câu này. Rõ ràng bụng dạ Ngụy Tử Hư xấu xa, sao bây giờ lại trở thành gã gây sự vô lý?Ngụy Tử Hư sửa sang lại cổ áo, không để ý đến Từ Khải Tường mà nở một nụ cười với Nghê Thượng: "Không sao."===Chú thích: 「1」 găng tay bếp:
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me