TruyenFull.Me

Edit On Going Game Show Chet Choc Ac Ma Ly Tinh

Sỏ gi cả nhà vì lặn quá lâu ><

063. Tương trợ

Không ngờ lại là Chernobyl... Nhìn thảm thực vật xanh um bên ngoài tòa nhà, mới đầu Niên Vị Dĩ tưởng nó chỉ là rừng nhiệt đới hoặc cảnh quan nhân tạo, không ngờ lại là một vùng đất bỏ hoang. Sau vụ rò rỉ hạt nhân, hàng triệu người đã di tản khỏi nơi đây, cho đến nay vẫn hoang vắng không một bóng người, cũng chẳng có bất kỳ cơ sở cứu trợ nào. Thế nhưng điều làm Niên Vị Dĩ bất ngờ hơn cả không phải là địa điểm này, mà chính là sự vô nghĩa trong việc lựa chọn nó.

Đối với những người văn minh như họ, chỉ cần nhốt họ trong một môi trường nguyên thủy, dù là rừng rậm, sa mạc hay đảo hoang, họ sẽ bó tay toàn tập, không cách nào sống sót nếu không có cứu viện. Thế nhưng director lại tốn công sức xây dựng một cơ sở có khả năng thanh lọc cực mạnh trong khu vực phóng xạ, tốn công tốn sức mà chẳng giúp ích gì cho trò chơi chết chóc này cả. Hơn nữa, Niên Vị Dĩ biết được thông tin về vị trí này là nhờ kỹ năng của Tấn Hầu, director không hề công khai để để khiến người chơi sợ hãi. Cho nên việc chọn địa điểm này hoàn toàn là mong muốn cá nhân của director.

Sự khác biệt giữa khu Chernobyl bị bỏ hoang và rừng nguyên sinh thông thường, chính là nó đã dấy lên nghi ngờ về mức độ an toàn của năng lượng hạt nhân, và khu vực bỏ hoang này cũng có ý nghĩa lịch sử độc đáo. Director quả thật rất kỳ lạ, Niên Vị Dĩ nghĩ, dù là những màn kịch chết chóc phi lý hay việc chọn địa điểm gây khó chịu này đều thể hiện một xu hướng nào đó của hắn.

Vì vậy, rõ ràng director là người coi trọng ý nghĩa hơn hẳn hình thức.

Mặc dù Niên Vị Dĩ không thể hỏi thẳng Ngụy Tử Hư về director, nhưng anh nghi ngờ rất có thể cậu chính là director.

Khi Niên Vị Dĩ dùng kỹ năng 'The Tower' để chuyển bộ xương ra ngoài, anh định thử vào tủ quần áo để dịch chuyển chính mình, nhưng Ngụy Tử Hư đã cản anh lại. Lúc đó, dường như Ngụy Tử Hư hơi hoảng sợ, như thể cậu đã biết hậu quả khủng khiếp sẽ xảy đến nếu dịch chuyển người sống. Trong trò chơi ngày thứ ba, họ đã thấy ảnh của Ngụy Tử Hư trong mật thất, Ngụy Tử Hư tỏ ra vô cùng sốc, còn nói rằng không thể nào có ảnh của cậu trong trò chơi này được.

Ngụy Tử Hư hiểu rõ về Death Show, thêm vào đó, hiện tại các bản phát thanh của director đều được ghi sẵn, không ai biết tung tích của director. Niên Vị Dĩ cho rằng một kẻ yêu thích trò chơi chết chóc như director, chắc chắn sẽ trực tiếp chủ trì trò chơi do mình thiết kế. Nhưng giờ director đã biến mất, phải chăng vì bị cuốn vào rắc rối nào đó ở bên ngoài, hay vì lúc này hắn đang mắc kẹt trong trò chơi không thể thoát ra?

Niên Vị Dĩ đã dùng kỹ năng 'The Devil' để tìm ra suy nghĩ thật của Ngụy Tử Hư, anh cảm thấy rất giống với cảm giác mà DEATH SHOW tiết lộ cho anh, nhưng thông tin về director quá ít, Niên Vị Dĩ không thể so sánh trực tiếp. Niên Vị Dĩ từng bóng gió nhắc đến director với Ngụy Tử Hư, phản ứng của Ngụy Tử Hư cũng rất bình thường. Điều khiến Niên Vị Dĩ khó hiểu nhất là, tại sao director lại tự mình tham gia trò chơi? Dù sao Ngụy Tử Hư trông cũng không đến nỗi ngu ngốc đến thế. Vì vậy Niên Vị Dĩ lại không chắc chắn, có lẽ trong các đội khác còn có người hiểu rõ DEATH SHOW hơn mới là director. Có lẽ cấu trúc tổ chức của DEATH SHOW quá phức tạp, Ngụy Tử Hư cũng chỉ là một quân cờ nhỏ.

Niên Vị Dĩ đã từng nghĩ DEATH SHOW chỉ là hành vi bắt cóc giết người của tổ chức tội phạm do director cầm đầu, nhưng giờ xem ra, suy nghĩ đó dường như quá đơn giản.

"Này, anh đang mơ màng gì thế!"

Tấn Hầu vỗ vai Niên Vị Dĩ, kéo anh về thực tại: "Nhanh lên, tôi đã nói cho anh thông tin rồi, mau tìm thuốc cho tôi!"

Niên Vị Dĩ xoa vai, miễn cưỡng bắt đầu kiểm tra hộp thuốc. Chuyện dùng thông tin vị trí để đổi lấy sự giúp đỡ là do chính Tấn Hầu nói, Niên Vị Dĩ có đồng ý đâu, nhưng tình trạng hiện tại của Tấn Hầu cũng chẳng nghe lọt tai được gì, Niên Vị Dĩ đành giúp hắn tìm vậy.

"Loại này tác động lên thụ thể opioid[1]. Đây là ma túy tổng hợp, và chỉ có những loại ma túy này mới ảnh hưởng đến quá trình truyền dẫn thần kinh -- nhưng không phải bằng cách chặn lại. Các phân tử hoạt tính của chúng sẽ cạnh tranh với các chất dẫn truyền thần kinh tự nhiên để chiếm vị trí trên thụ thể, gây ra độc tính của thuốc. Nếu sử dụng quá liều, sẽ dẫn đến tổn thương cơ học không thể hồi phục, hay còn gọi là phản ứng cai nghiện. Cậu chắc chắn muốn thử không?"

"Đưa tôi, đưa tôi!" Tấn Hầu vui mừng khôn xiết nhận lấy ma túy. Đây là lần đầu tiên Niên Vị Dĩ thấy có người coi ma túy như vị cứu tinh, có thể thấy Tấn Hầu sợ hãi tác dụng của kỹ năng "The Judgement" đến mức nào.

Niên Vị Dĩ đưa đồ cho hắn, lại có trách nhiệm tìm ống tiêm dùng một lần và dây cao su, hỏi Tấn Hầu: "Những thứ này uống thì tác dụng quá chậm, cậu biết tiêm tĩnh mạch không? Đưa tay ra đây."

Niên Vị Dĩ buộc dây cao su quanh cánh tay to lớn của Tấn Hầu, bảo cậu ta nắm chặt tay, cẩn thận hướng dẫn cậu ta cách tiêm tĩnh mạch. "Dĩ nhiên, hiệu quả nhanh nhất là tiêm vào tĩnh mạch cổ." Niên Vị Dĩ chỉ vào một bên cổ mình: "Nhưng dễ xảy ra chuyện, tốt nhất đừng thử."

Sau khi học xong, Tấn Hầu khẽ nói với Niên Vị Dĩ một câu "cảm ơn". Niên Vị Dĩ nhìn bộ dạng hoang mang của Tấn Hầu, cũng chỉ là một đứa em trai vô dụng được Tấn Tước cố tình chiều chuộng, cái chết của Tấn Tước đã khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.

"Ừm..." Tấn Hầu lại lên tiếng: "Anh có thể giúp tôi thêm một lần nữa không... Mick đang ở ngoài kia, tôi không dám ra ngoài..."

Niên Vị Dĩ nhớ ra cặp song sinh đã từng âm mưu hãm hại Mick trong trò chơi, lúc này chắc là sợ bị trả thù. Niên Vị Dĩ chưa kịp trả lời, Tấn Hầu đã vội vàng nói: "Nghe tôi nói! Kỹ năng của tôi rất hữu ích, chắc chắn anh có rất nhiều điều muốn biết phải không, tôi có thể giúp anh tìm hiểu hết! Tôi có thể chặn tin nhắn người khác gửi, cũng có thể điều khiển những cơ quan trong trò chơi trước đây! Tôi hứa sẽ giúp anh, anh cũng giúp tôi có được không?"

"Sao lại là tôi..." Niên Vị Dĩ một lần nữa lộ vẻ mệt mỏi. Tuy nhiên, nếu những gì Tấn Hầu nói là thật, cậu ta có thể tự do điều khiển các cơ quan trong trò chơi trước đây, điều này rất có ích để giải quyết tình thế khó khăn hiện tại của Niên Vị Dĩ. Vì vậy, dù có chút do dự nhưng Niên Vị Dĩ vẫn không từ chối Tấn Hầu.

"Tôi không còn cách nào khác, tôi, tôi phải tìm người giúp đỡ..." Tấn Hầu nói ngắc ngứ: "Anh trai nói, nếu tôi bất đắc dĩ phải tìm người giúp đỡ, chỉ có thể tìm nh. Vì anh có năng lực, và anh cũng đáng tin cậy hơn những người khác một chút, chỉ cần cung cấp một số thông tin anh không biết, anh sẽ quan tâm -- giống như chim sẻ vậy."

"Chim sẻ?" Niên Vị Dĩ không đồng tình.

"A, xin lỗi, xin lỗi!" Tấn Hầu vội vàng xin lỗi: "Đó là anh trai tôi nói."

Niên Vị Dĩ tặc lưỡi, để lại một câu "Cậu đợi đã, tôi xem Mick còn ở đó không." rồi đi về phía cửa. Đại sảnh trống không. Sau khi thấy không có mối đe dọa trực tiếp nào, Niên Vị Dĩ bỗng trở nên can đảm hơn, quay lại nói với Tấn Hầu: "Được rồi, tôi quả thật cần kỹ năng 'The World' giúp tôi làm vài việc, trong thời gian đó tôi sẽ cố gắng bảo vệ cậu, trong trò chơi ngày mai cũng sẽ đưa ra lời khuyên cho cậu, như vậy được chứ?"

Niên Vị Dĩ không có ấn tượng sâu sắc về Tấn Hầu. Khi Tấn Tước còn sống, Tấn Hầu giống như cái bóng của anh trai, luôn trốn sau lưng Tấn Tước, cho đến cuối cùng ngay cả việc xử tử cũng để anh trai chết thay. Có lẽ sự hèn nhát và trốn tránh của hắn chính là tội lỗi nguyên thủy mà director nói đến, nhưng may mắn thay Niên Vị Dĩ là người có đạo đức mỏng manh, nên anh vẫn có thể nhìn nhận Tấn Hầu một cách bình thường. Con người vốn ích kỷ, chỉ có vậy thôi.

Niên Vị Dĩ nói sẽ bảo vệ Tấn Hầu, giọng điệu này có vẻ quá tự tin. Hiện tại Ngụy Tử Hư không ở bên cạnh, bản thân Niên Vị Dĩ còn khó bảo đảm, nhưng chẳng biết anh lấy đâu ra tự tin mà cứ cho rằng mình mạnh hơn Tấn Tước nhiều, nếu Tấn Tước có thể bảo vệ tốt đứa em trai vô dụng này thì anh chẳng có vấn đề gì mà không làm được.

===

Sự tự tin đó tan biến chỉ sau vài phút.

"Này," Niên Vị Dĩ dừng lại trước cửa tòa nhà, bực bội nói, "cậu có thể đừng đi theo tôi được không? Tôi sắp ra ngoài, có cậu đi cùng sẽ rất bất tiện." Kể từ khi Niên Vị Dĩ và Tấn Hầu tạm thời liên minh, Tấn Hầu đã quen với việc bám theo anh. Với thân hình to lớn của cậu ta, Niên Vị Dĩ thậm chí cảm thấy như không khí xung quanh mình ngưng đọng lại.

"Tôi sợ lắm," Tấn Hầu thẳng thắn thừa nhận.

Niên Vị Dĩ thở dài, chỉ tay về phía phòng của Tấn Hầu: "Có gì mà phải sợ. Cậu về phòng đi khóa cửa lại, chẳng ai làm hại cậu được đâu. Nếu có chuyện gì xảy ra thì gửi tin nhắn đến thiết bị của tôi - kỹ năng của cậu có thể làm được việc đó, đúng không?"

Tấn Hầu gật đầu: "Được. Tôi cũng có thể xem được tất cả tin nhắn anh gửi, nhưng mà..."

"Không có 'nhưng mà' gì hết, cậu tự lo được, mau về phòng đi, nhớ khóa cửa lại." Không muốn Tấn Hầu tiếp tục bám theo, Niên Vị Dĩ vội vàng đuổi hắn đi.

Bước ra khỏi tòa nhà, xung quanh tràn ngập màu xanh, cảnh quan dễ chịu tạm thời khiến Niên Vị Dĩ thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn vì bố mẹ đã không sinh cho anh một đứa em trai.

Lúc này là giữa trưa, bầu trời hơi u ám, tỏa ánh sáng trắng đục như kim loại. Niên Vị Dĩ tựa người vào tấm kính chắn ngoài cùng của công trình, quan sát cây cối xanh tươi bên ngoài. Lớp kính cách âm rất tốt, anh không nghe được âm thanh từ bên ngoài, chỉ thấy một khung cảnh rừng nguyên sinh tĩnh lặng. Anh đoán rằng trong rừng hẳn phải có nhiều âm thanh phong phú, một sự náo nhiệt khác hẳn với tiếng còi xe trong thành phố. Nhưng khi biết đây là vùng đất hoang bị ô nhiễm phóng xạ, sự náo nhiệt ấy lại mang đến một cảm giác hoang vắng. Những sinh linh vô tội cứ sinh sôi nảy nở không ngừng, tích tụ bệnh phóng xạ qua từng thế hệ.

Kể từ lúc nhìn thấy khung cảnh bên ngoài vào sáng sớm, Niên Vị Dĩ đã rất tò mò không biết nguồn năng lượng ở đây đến từ đâu, vì xung quanh không thấy bất kỳ thiết bị truyền tải điện nào. Anh giơ tay phải lên, cất tiếng trao đổi: "Tấn Hầu, nguồn năng lượng ở đây đến từ đâu vậy?"

Vừa dứt lời, thiết bị đã sáng lên, Tấn Hầu gửi cho anh một bức ảnh: "Năng lượng của cơ sở này đến từ một lò phản ứng nhỏ. Bức ảnh này tôi chụp từ camera gần lò phản ứng, công tắc của nó là loại nút bật bằng tay, tôi không thể xâm nhập được. Tôi chưa từng đến vị trí này, nhưng nhìn qua thì có vẻ nó ở dưới lòng đất."

"Cảm ơn," Niên Vị Dĩ hạ tay xuống. Việc sử dụng năng lượng hạt nhân để duy trì hoạt động của cơ sở trong khu vực bị ô nhiễm phóng xạ quả là một sự mỉa mai lớn, giống như DEATH THEATER vậy, dùng trò chơi giết người để quảng bá công lý, hoàn toàn là một vở hài kịch hoang đường.

Điều đáng chú ý là công tắc năng lượng cần phải vận hành bằng tay, Tấn Hầu nói lò phản ứng hạt nhân ở dưới lòng đất, phải chăng điều này cho thấy nơi làm việc của đạo diễn cũng ở dưới lòng đất?

Vừa suy nghĩ vấn đề này, Niên Vị Dĩ vừa nhìn ra ngoài tấm kính và bước đi. Được một đoạn, khóe mắt anh thoáng thấy một bóng người. Anh quay đầu lại, thấy một người đang ẩn mình trong bụi cây hoàng dương lùn. Người đó quay lưng về phía Niên Vị Dĩ, ngồi sau bụi cây chỉ lộ ra phần vai, mái tóc dài uốn xõa sau lưng, chỉ nhìn bóng lưng thì trông rất trẻ. Niên Vị Dĩ suýt nữa không nhận ra đó là Tần Quy Xán.

Tần Quy Xán đang ôm máy tính bảng gõ chữ. Niên Vị Dĩ nhìn quanh, quả nhiên thấy Trần Lộ Diêu đang đứng canh gác gần đó. Chỉ có điều Trần Lộ Diêu đứng khá xa, cũng không chú ý đến bên này, có lẽ là Tần Quy Xán đã bảo ông ta tránh đi.

Niên Vị Dĩ hơi khom người, rón rén đi đến sau lưng Tần Quy Xán.

Trên màn hình máy tính bảng của Tần Quy Xán đang mở một giao diện trò chuyện, biệt danh của đối phương là "Bình Bình", đằng sau còn có thêm một biểu tượng trái tim đỏ. Niên Vị Dĩ nín thở, lén đọc đoạn tin nhắn giữa Tần Quy Xán và "Bình Bình".

-7:30-

Tần Quy Xán: Bình Bình ơi, mẹ vừa dậy, con có nhận được tin nhắn không, nếu nhận được thì trả lời mẹ nhé.

-7:48-

Tần Quy Xán: Trò chơi sắp bắt đầu rồi, không biết hôm nay mẹ có sống sót được không... Bình Bình ơi, mẹ nhớ con quá.

-9:30-

Tần Quy Xán: Mẹ và chú Trần bị tách ra rồi, chú Trần cầm chìa khóa cà rốt đi tìm mục tiêu rồi, hy vọng chú ấy thuận lợi... Chú ấy bảo mẹ trốn ở đây, nhưng xung quanh có rất nhiều thỏ, mẹ lo quá... Bình Bình ơi, mẹ nhớ con, nói gì với mẹ đi [biểu tượng cảm xúc][biểu tượng cảm xúc]

-10:00-

Tần Quy Xán: Mẹ còn sống!

-12:30-

Tần Quy Xán: Ăn trưa xong rồi, Bình Bình trưa nay ăn gì vậy? Đợi mẹ về nhà, mẹ sẽ bóc sầu riêng cho con ăn, rồi chúng ta cùng đi du lịch Thái Lan nhé - chỉ có hai mẹ con mình thôi, mẹ sẽ mặc bikini gợi cảm cho Bình Bình xem

Tất cả tin nhắn đều gửi thất bại, nhưng Tần Quy Xán vẫn không ngừng nhắn tin cho "Bình Bình", dường như chỉ cần nói chuyện với cái tên "Bình Bình" đã đủ để an ủi chị ta.

Tần Quy Thán gửi tin nhắn đi, vẫn hiện thông báo gửi thất bại như cũ. Chị ta hít một hơi thật sâu, dùng ngón tay lướt lên đoạn hội thoại cũ. Khi còn ở bên ngoài, gần như cứ mỗi giờ chị ta lại nhắn tin cho "Bình Bình" một lần, một cuộc gọi video kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Ngược lại, phản ứng của "Bình Bình" khá lạnh nhạt, thỉnh thoảng còn tỏ ra khó chịu với sự bám dính của Tần Quy Xán. Đôi khi "Bình Bình" gửi ảnh hoặc một đoạn tin nhắn dài, Tần Quy Xán sẽ dừng lại đọc kỹ, khẽ bật cười.

Niên Vị Dĩ say sưa đọc trộm tin nhắn của chị ta, cho đến khi Tần Quy Xán nghe thấy tiếng thở của anh, chị ta lập tức hoảng hốt đứng dậy.

Niên Vị Dĩ cũng đứng thẳng lên theo, làm như không có chuyện gì xảy ra:  "Tôi cảm thấy chị quá phụ thuộc vào con trai mình rồi, điều này không tốt cho sự phát triển của cháu đâu. Tình trạng này của chị hơi nghiêm trọng đấy, có muốn nói chuyện với tôi để giải tỏa không?"

Tần Quy Xán không thèm đếm xỉa gì đến anh, kẹp máy tính bảng vào người rồi quay người đi về phía Trần Lộ Diêu. Niên Vị Dĩ cũng không vội vàng, từ từ bước theo, tiếp tục đưa ra ý kiến chuyên môn: "Con trai chị còn nhỏ phải không? Cần phải cho cháu không gian để tiếp xúc nhiều hơn với bạn bè đồng trang lứa, khuyến khích và quan tâm một cách thích hợp, đó mới là điều cha mẹ nên làm."

"Bình Bình không nhỏ, nó bằng tuổi cậu đấy. Tôi sinh nó lúc 17 tuổi, chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau như vậy," Tần Quy Thán đáp trả Niên Vị Dĩ một câu, giọng điệu lạnh lùng, dường như rất phản cảm với lời nói của anh. "Bình Bình không thích chơi với bạn bè cùng tuổi, nó chỉ cần tôi thôi. Tôi không muốn nghe mấy cái thuyết gì về tình trạng phụ thuộc của anh đâu, Bình Bình là con tôi, nó thuộc về tôi!"

===

Chú thích:

[1] Thụ thể opioid là các protein nằm trên bề mặt tế bào thần kinh, đặc biệt là trong não và tủy sống. Khi các chất như thuốc giảm đau (morphin) hoặc các chất tự nhiên trong cơ thể (như endorphin) gắn vào các thụ thể này, chúng sẽ kích hoạt một chuỗi phản ứng trong tế bào, dẫn đến các hiệu ứng như giảm đau, tạo cảm giác thoải mái, và có thể gây nghiện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me