Edit On Npc My Nhan Co Kha Xoa Diu Dinh Cao
Tạ Tự Bạch nói mình bằng lòng lắng nghe lời bộc bạch của Hứa Thanh Nhiên, cũng không phải là lời nói suông trong lúc diễn kịch.
Lần đầu tiên quan sát đội ngũ này, cậu đã phát hiện ra địa vị của Hứa Thanh Nhiên rất khó xử.
Những đồng đội khác đều là những người dày dặn kinh nghiệm, còn cô ta lại thể hiện ra như một người mới hoàn toàn.
Không biết phải làm gì, không có năng lực, không được coi trọng, thậm chí còn bị xa lánh và kỳ thị. Đồng đội phân tích tình hình, cô ta không chen miệng vào được, gặp nguy hiểm thì ngoài Nghiêm Nhạc ra, không ai muốn cứu cô ta cả.
Giống như một giọt nước giữa biển cả, như tia lửa bắn ra từ đống lửa, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Mê mang, tự ti, kiềm chế, đau khổ.
Nếu không phải những cảm xúc tiêu cực này đè nén Hứa Thanh Nhiên đến mức không thở nổi, cô ta cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng vào sự quan tâm ngoài mặt của một NPC.
Càng không đến mức khi Tạ Tự Bạch lao đến cứu cô ta, cô ta lại lộ ra ánh mắt không dám tin như vậy.
Cho đến khi sau đó tên đầu đinh muốn làm hại Tạ Tự Bạch, cô ta không chút do dự, lập tức che chở cho thanh niên.
Tạ Tự Bạch hiểu rõ hoàn cảnh khó khăn mà Hứa Thanh Nhiên đang phải đối mặt.
Cậu đặt mình vào vị trí của đối phương, nghĩ đến bản thân khi đó sẽ đau khổ, bất an như thế nào, từ đó ánh mắt càng thêm thương tiếc, dịu dàng như có thể vắt ra nước.
Sự đau lòng của cậu cũng không phải giả tạo, cậu đang cố gắng đồng cảm với Hứa Thanh Nhiên.
Được Tạ Tự Bạch nhìn dịu dàng như vậy, từ khi bước vào phó bản đến nay, lần đầu tiên Hứa Thanh Nhiên có cảm giác được người khác coi trọng bằng cả tấm lòng, chứ không phải bị xem là người vô hình.
Sao cô ta có thể không xúc động cho được?Nhưng Hứa Thanh Nhiên cũng có điều kiêng kỵ.
Nếu thật như ông chủ nói, Quỷ Vương không phải bị hãm hại, mà là trời sinh hung ác, theo mạch truyện của phó bản, hai bên nhất định sẽ đánh nhau.
Đến lúc đó, Tạ Tự Bạch bị Quỷ Vương lợi dụng cũng sẽ đứng về phía đối lập với họ.
Thấy ánh mắt Hứa Thanh Nhiên dao động nhưng không nói gì, trong lòng Tạ Tự Bạch khó hiểu.
Suy nghĩ một chút, cậu đoán có thể là do những lời nói lúc nãy của gã béo gây ra ảnh hưởng.
Vấn đề không lớn.
Không tiếp tục truy hỏi, Tạ Tự Bạch an ủi cười với Hứa Thanh Nhiên, dựa người ra sau, giả vờ như kiệt sức, lặng lẽ chờ thuốc phát huy tác dụng.
Nào ngờ ba phút sau, bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói khàn khàn nặng nề của nữ sinh: "... Anh đoán đúng rồi, lúc đầu tôi không phải tự nguyện sống cuộc sống như vậy.""Phần lớn chúng tôi đều không phải."
Tạ Tự Bạch hơi khựng lại, quay đầu nhìn Hứa Thanh Nhiên.
Hứa Thanh Nhiên hỏi: "Anh có biết tôi thích ăn gì nhất không?"
Chưa đợi thanh niên trả lời, cô ta đã tự mình đáp: "Là mì trứng gà mẹ nấu."
Nói đến đây, hốc mắt Hứa Thanh Nhiên đã đỏ hoe.
Cô ta như bị dao kề cổ họng, miệng há ra rồi lại ngậm lại. Nước mắt lưng tròng, nhưng cố chấp không chịu để nó rơi xuống.
Hai tay cô ta bất giác nắm chặt chăn, trong lòng không ngừng tự nhủ: Không được khóc, không được khóc.
Nhưng mà...
"Nhưng mà, tôi không bao giờ được ăn nữa rồi."
Nói xong câu đó, Hứa Thanh Nhiên chớp mắt mới phát hiện có thứ gì đó rơi xuống, luống cuống đưa tay che mắt, nước mắt nóng hổi dính đầy lòng bàn tay.
Cô ta lại điên cuồng tự nhủ trong lòng rằng mình không được khóc, khóc là hành động vô dụng nhất, nhưng ai biết nước mắt càng lau càng nhiều.
Cho đến khi trước mắt hoàn toàn mơ hồ, cô ta khàn giọng nghẹn ngào nói: "Tôi đã thử tự nấu, gia vị giống nhau, cách làm giống nhau, tôi đã nấu mấy chục bát rồi, nhưng mà vị vẫn không đúng... có làm thế nào cũng không đúng!"
Lúc có thì không thấy quý giá, lúc mất đi lại không nhịn được hồi tưởng tiếc nuối.
Hứa Thanh Nhiên nhớ lại mấy năm trước, cô ta ở nhà ôm điện thoại xem video, cười ra tiếng chẳng khác nào tiếng heo kêu, mẹ nhìn cô ta đầy ghét bỏ, nói cô ta ngốc nghếch như vậy, sau này làm sao bước chân vào xã hội. Ba ở bên cạnh cũng vui vẻ cười ha ha.
Lúc đó cô ta chẳng để tâm, không kiên nhẫn nghe mẹ lải nhải, lầm bầm cãi lại: Cái xã hội thối nát này ai muốn vào thì vào, con muốn làm cục cưng của ba mẹ cả đời.
Rồi trò chơi vô hạn giáng xuống.
Cô ta mất mẹ, mất ba, cuối cùng mất luôn cả nhà.
Ngày hôm đó ba mẹ mặc quần áo gì nhỉ? Giây phút cuối cùng mình có nói chuyện với ba mẹ không? Mình có nói với ba mẹ rằng mình rất yêu họ không? Lúc ba mẹ ra đi có đau khổ không?...
Đã không nhớ rõ nữa, càng nghĩ chỉ càng thêm suy sụp.
Hứa Thanh Nhiên nghe thấy tiếng khóc bị kìm nén đến nghẹn ngào phát ra từ miệng mình, nhưng lại nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, giống như chính bản thân cô ta vậy, bất lực, cuối cùng không nhịn được nữa bộc phát: "Tại sao tôi cái gì cũng làm không được? Tại sao tôi lại vô dụng như vậy?!"Tạ Tự Bạch nhìn Hứa Thanh Nhiên đang điên cuồng lau nước mắt, sững sờ, đột nhiên phát hiện ra mình đã hiểu lầm một chuyện.
Lần đầu tiên nhìn thấy mấy người Nghiêm Nhạc, cậu thấy trên người bọn họ mang theo khí chất hung ác như ai cũng từng dính mạng người, trong đội tuân theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé, không chút do dự ra tay với người vô tội, nên lập tức cho rằng người chơi cũng giống như lính đánh thuê vậy, là những kẻ liều mạng hám lợi.
Nhưng lời nói và phản ứng của Hứa Thanh Nhiên đã phá vỡ quan điểm này của cậu.
Cô ta nói cô ta không muốn sống cuộc sống như thế này, phần lớn bọn họ đều bị ép buộc.
Hơn nữa, rất có thể gia đình của Hứa Thanh Nhiên đều đã chết vì chuyện này, nếu không thì một người khát khao sự yên bình như cô ta sẽ không mạo hiểm lang bạt khắp nơi, lại còn tự trách bản thân bất lực.
"Người chơi", "trò chơi", "phó bản".
Đối với những người hiện đại có trí tưởng tượng phong phú, chỉ cần một vài từ khóa là có thể liên tưởng ngay đến một loạt nội dung câu chuyện.
Nhưng chưa kịp để cho Tạ Tư Bạch suy nghĩ sâu hơn, đầu óc đột nhiên bắt đầu đau nhức, cơn đau còn dữ dội hơn lần thứ hai rất nhiều.
Như thể có một thế lực vô danh nào đó đang cảnh cáo cậu, đây không phải là [tri thức] mà cậu ở hiện tại có thể nhận thức được!
Trong thời khắc cấp bách này, Tạ Tư Bạch chỉ có thể tự kiềm chế bản thân không được suy nghĩ lung tung.
Quay đầu lại thấy Hứa Thanh Nhiên đã khóc đến mức thở không ra hơi, vội vàng xuống giường lấy khăn giấy.
"Ngoan, đừng khóc nữa." Cậu dịu dàng an ủi.
Sau khi khóc lớn một trận trút hết nỗi lòng, Hứa Thanh Nhiên đột nhiên cảm thấy một cơn mệt mỏi không thể cưỡng lại ập tới, mí mắt nặng trĩu không mở ra nổi.Không chỉ là thuốc an thần đang phát huy tác dụng.
Là một người chơi mới sau khi "xào bài"*, cô ta không có khả năng chịu đựng áp lực như những người chơi cũ, từ khi vào phó bản thần kinh cô ta đã luôn căng thẳng, cơ thể từ lâu đã ở bên bờ vực sụp đổ.
[*Ẩn dụ việc người chơi cũ đã mất mạng "hồi sinh" trở thành người mới và lại vào phó bản bất kỳ để tiếp tục trò chơi sinh tồn. Giống như khi chơi bài, người chơi phải xào bài để tiếp tục chơi một ván mới.]
Trước khi mí mắt khép lại, cô ta trìu mến nhìn Tạ Tư Bạch, ánh mắt tan rã và đau buồn, dường như muốn xuyên qua cơ thể thanh niên nhìn về phía vị thần linh cao thượng kia.
"Tôi muốn về nhà..." Nữ sinh nhỏ giọng thì thầm.
Bỏ qua năng lực "gian lận" của Tạ Tư Bạch, Hứa Thanh Nhiên thực ra cũng không tiết lộ thông tin gì.Những lời cô ta nói, áp dụng cho bất kỳ ai trong gia đình đột ngột gặp biến cố cũng đều phù hợp.
Cho dù Tạ Tư Bạch đối xử tốt với cô ta như thế nào, cho dù cô ta có động lòng với Tạ Tư Bạch được mấy phần, cho dù quy tắc phó bản có tàn nhẫn với người mới như cô ta ra sao.
Cô ta vẫn kiên định đứng về phía con người.
"..." Tạ Tư Bạch cúi đầu không nói, bế nữ sinh đã ngã cạnh giường lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô ta.
Những hồn ma xuất hiện ngay sau đó, chạm chạm vào ngón tay của cậu.
Tạ Tư Bạch hoàn hồn, nhìn xung quanh căn phòng đầy bùa chú màu vàng, chợt nhớ tới hỏi: "Những lá bùa này sẽ không ảnh hưởng đến mấy đứa chứ?"
Những hồn ma khinh thường lắc lư lên xuống, loại bùa chú này sao có thể làm hại được chúng?
Tạ Tư Bạch yên tâm, vỗ vỗ đầu chúng: "Mấy đứa đã tìm thấy gì à? Dẫn anh đi xem thử đi."
Trước đó cậu đã dặn dò những hồn ma không được manh động, lúc này đột nhiên đến tìm cậu, chắc hẳn là có phát hiện quan trọng gì đó.
Bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, những tia sét trắng bạc dài ngoằn ngoèo như rắn luồn lách trong những đám mây, mây đen bao phủ bầu trời, tối đen như mực.
Nhưng nhìn kỹ mới biết, những đám mây đen đó lại được tạo thành từ vô số oan hồn. Còn những tiếng sấm sét không ngừng kia, đương nhiên là chiêu thức tấn công do người chơi thi triển.
Hai bên đánh nhau ác liệt, người chơi vẫn chiếm thế hơn.
Nhưng so với trận chiến ban ngày, rõ ràng bọn họ phải vất vả hơn rất nhiều.
Không phải người chơi yếu đi, mà là sức mạnh của những oan hồn này đã được tăng cường, như thể đang gióng lên hồi chuông báo tử cho người chơi.
Người chơi phát hiện ra điều này cũng bối rối: "Phó bản đang tăng độ khó lên!"
"Mẹ nó, rõ ràng còn chưa đến ngày thứ ba, chẳng lẽ là do chúng ta đã kích hoạt cốt truyện ẩn trước?"
Người chơi ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn tâm tư để ý đến Tạ Tư Bạch bên dưới. Cậu mượn kiến trúc lò mổ để che giấu thân hình, đi một mạch đến phía sau xưởng.
Nơi này càng thêm hoang vắng, mặt đất toàn là đá vụn, ngay cả cỏ dại cũng rất ít nhìn thấy. Có một cái giếng cạn, có vẻ như đã lâu không được sử dụng, gạch đá mọc đầy rêu xanh, nước giếng bên trong đã cạn khô từ lâu, tỏa ra mùi hôi thối khó chịu.Tạ Tự Bạch mở đèn pin điện thoại lên, ánh sáng từ đèn pin rọi vào sâu trong giếng, ngoài đá và đất ra thì không còn gì đáng chú ý.
Nhìn thấy những hồn ma vẫn đang lảng vảng quanh giếng cạn, cậu không do dự thêm nữa, cầm lấy sợi dây thừng buộc trên thùng gỗ, kéo mạnh thử độ chắc chắn rồi nói với một hồn ma trong số đó: "Em ở lại đây canh gác, giúp anh canh xem có ai đến không."
Hồn ma gật đầu.
Tạ Tự Bạch quấn sợi dây thừng quanh cổ tay mấy vòng, nhìn xuống cái giếng sâu gần mười mét, hít một hơi thật sâu, học theo động tác leo núi trên TV, vụng về trèo xuống giếng.
Nào ngờ vách giếng phía dưới cũng mọc đầy rêu xanh trơn trượt.
"...!"
Cậu vừa đặt chân xuống đã trượt ngã, cảm giác mất trọng lực ập đến, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
May mà cậu phản ứng nhanh, nhanh tay lẹ mắt bám vào miệng giếng, nếu không thì đã ngã thành thịt nát rồi.
Những hồn ma vội vàng đỡ lấy cơ thể thanh niên, Tạ Tự Bạch nắm chặt lấy sợi dây thừng, đầu óc trống rỗng hai ba giây mới hoàn hồn lại được, lòng còn sợ hãi nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Sau này nếu có thời gian anh nhất định phải đi học lớp huấn luyện leo núi."
Những hồn ma trìu mến vỗ vỗ ngón tay có hơi run rẩy của cậu.
Mười mét có vẻ rất sâu, nhưng trèo xuống cũng chỉ mất vài chục giây.
Tạ Tự Bạch đang chuẩn bị tiếp đất, bỗng nhiên ánh mắt tụ lại, phát hiện ra điểm khác thường từ sự khác biệt giữa đất mới và đất cũ.
Cậu treo mình giữa không trung, duỗi một chân, đá vào chỗ đất mới ẩm ướt.
Chỉ nghe thấy "ầm" một tiếng, phía dưới lại truyền đến tiếng va chạm của lớp ván gỗ.
Thấy quả nhiên có cơ quan, mắt Tạ Tự Bạch sáng lên, lập tức làm theo cách cũ, lại hung hăng đá thêm mấy cái.Ầm, ầm, ầm —!
Tấm ván gỗ cuối cùng cũng bị đá vỡ, đất cát phủ trên đó ào ào rơi xuống.
Một mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt, nồng nặc hơn gấp mười mấy lần so với lúc nãy!
Tạ Tự Bạch vội vàng lấy tay che mũi miệng, nhắm chặt hai mắt, cứ như vậy kiên trì vài phút, mùi hôi thối có thể khiến người ta ngất xỉu tại chỗ kia mới từ từ tản đi.
Lúc này, sợi dây thừng cũng đã kéo đến cuối cùng, cậu ước chừng độ cao, buông tay nhảy xuống, tiếp đất cũng coi như khá vững vàng.
Nơi này giống như một tầng hầm.
Tạ Tự Bạch thử bước về phía trước.
Đi chưa được vài bước, mũi chân đã va phải một thứ gì đó có nửa hình bầu dục, chất liệu giòn, lăn lông lốc trên sàn nhà vài vòng rồi dừng lại.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, đồng tử đột nhiên co lại. Thứ bị đá kia lại là một hộp sọ!Nói chính xác hơn, là hộp sọ của chó.
Tạ Tự Bạch dừng bước, ngửi thấy mùi máu tanh quanh quẩn nơi chóp mũi, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, lại bật đèn pin lên, chiếu lờ mờ xung quanh.
Chỉ thấy một tầng hầm rộng lớn như vậy, bốn phương tám hướng đều chất đầy xương chó mèo, chúng như bị cưỡng ép móc ra khỏi cơ thể, hoặc bị phân chia bằng dụng cụ cắt, một phần thịt vẫn còn dính trên xương cốt, đã dần hư thối rồi chuyển sang màu đen theo thời gian.
Không có một bộ xương nào còn nguyên vẹn, hoặc là gãy một nửa, hoặc là gãy thành mấy đoạn, không biết là lúc còn sống hay sau khi chết đã bị người ta dùng vật sắc đập tan nát.
Chúng chất đống như núi, không thể đếm xuể, nhìn xa xa, quả thực chẳng khác nào một bãi tha ma thu nhỏ.
"..." Tạ Tự Bạch không nỡ nhìn tiếp, hoàn toàn không nói nên lời, nắm đấm siết chặt đến phát ra tiếng răng rắc.
Những hồn ma nắm lấy ngón tay cậu, ra hiệu cho cậu nhìn về phía trước.
Ngay phía trước có đặt một két sắt.
Tạ Tự Bạch vội vàng đi tới, phát hiện két sắt đã bị khóa, cần có chìa khóa mới mở được.
Đúng lúc cậu đang nghĩ xem làm cách nào để lấy chìa khóa từ gã béo thì những hồn ma bỗng nhiên tụ tập lại một chỗ, trong nháy mắt bộc phát ra một lực lượng cực lớn.
Cùng với một tiếng nổ vang trời, chúng đã cứng rắn đập vỡ két sắt làm bằng hợp kim!
Những hồn ma ra tay thành công lại tản ra, nhảy nhót trước mặt Tạ Tự Bạch, như thể đang tự hào khoe khoang chiến công vậy.
Khen em khen em mau khen em đi!
Tạ Tự Bạch thấy mấy nhóc này giỏi như vậy, kinh ngạc khen ngợi: "Mấy nhóc làm tốt lắm."
Những hồn ma được khen ngợi càng là nhảy nhót vui vẻ hơn, đầu ngẩng cao hơn hẳn.
Chỉ là gây ra động tĩnh lớn như vậy, rất có thể đã làm cho những người khác chú ý. Tạ Tự Bạch không trì hoãn nữa, đưa tay vào trong két sắt đã bị đập vỡ kia, lấy ra một cuốn sách.
Mặt ngoài trang sách đã ố vàng, không có tên sách, nhìn qua cũng có hơi lâu năm rồi, cầm vào tay lại mơ hồ lộ ra một luồng hơi lạnh thấu xương.
Lật giở thêm, trong sách đều là những chữ viết cổ, tối nghĩa khó hiểu, nhưng nhờ vào lời độc thoại kỳ lạ kia, Tạ Tự Bạch đọc hiểu không hề có trở ngại.
[Tôi thấy trong sách ghi chép: Chó trời sinh trung thành, chúng đứng đầu trong các loài vật mà con người chế ngự được, chỉ tiếc thân là súc vật, ngu dốt không biết suy nghĩ, sức mạnh có hạn, nếu có thể dùng bí pháp thuần hóa...]
Con ngươi của Tạ Tự Bạch phản chiếu những dòng chữ đó, trái tim cậu đập thình thịch càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng cậu cũng biết gã béo kia đã từng làm những gì, cũng rốt cuộc đã tìm được cách giúp Bình An thoát khỏi hoàn cảnh khốn quẩn này!
Lần đầu tiên quan sát đội ngũ này, cậu đã phát hiện ra địa vị của Hứa Thanh Nhiên rất khó xử.
Những đồng đội khác đều là những người dày dặn kinh nghiệm, còn cô ta lại thể hiện ra như một người mới hoàn toàn.
Không biết phải làm gì, không có năng lực, không được coi trọng, thậm chí còn bị xa lánh và kỳ thị. Đồng đội phân tích tình hình, cô ta không chen miệng vào được, gặp nguy hiểm thì ngoài Nghiêm Nhạc ra, không ai muốn cứu cô ta cả.
Giống như một giọt nước giữa biển cả, như tia lửa bắn ra từ đống lửa, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Mê mang, tự ti, kiềm chế, đau khổ.
Nếu không phải những cảm xúc tiêu cực này đè nén Hứa Thanh Nhiên đến mức không thở nổi, cô ta cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng vào sự quan tâm ngoài mặt của một NPC.
Càng không đến mức khi Tạ Tự Bạch lao đến cứu cô ta, cô ta lại lộ ra ánh mắt không dám tin như vậy.
Cho đến khi sau đó tên đầu đinh muốn làm hại Tạ Tự Bạch, cô ta không chút do dự, lập tức che chở cho thanh niên.
Tạ Tự Bạch hiểu rõ hoàn cảnh khó khăn mà Hứa Thanh Nhiên đang phải đối mặt.
Cậu đặt mình vào vị trí của đối phương, nghĩ đến bản thân khi đó sẽ đau khổ, bất an như thế nào, từ đó ánh mắt càng thêm thương tiếc, dịu dàng như có thể vắt ra nước.
Sự đau lòng của cậu cũng không phải giả tạo, cậu đang cố gắng đồng cảm với Hứa Thanh Nhiên.
Được Tạ Tự Bạch nhìn dịu dàng như vậy, từ khi bước vào phó bản đến nay, lần đầu tiên Hứa Thanh Nhiên có cảm giác được người khác coi trọng bằng cả tấm lòng, chứ không phải bị xem là người vô hình.
Sao cô ta có thể không xúc động cho được?Nhưng Hứa Thanh Nhiên cũng có điều kiêng kỵ.
Nếu thật như ông chủ nói, Quỷ Vương không phải bị hãm hại, mà là trời sinh hung ác, theo mạch truyện của phó bản, hai bên nhất định sẽ đánh nhau.
Đến lúc đó, Tạ Tự Bạch bị Quỷ Vương lợi dụng cũng sẽ đứng về phía đối lập với họ.
Thấy ánh mắt Hứa Thanh Nhiên dao động nhưng không nói gì, trong lòng Tạ Tự Bạch khó hiểu.
Suy nghĩ một chút, cậu đoán có thể là do những lời nói lúc nãy của gã béo gây ra ảnh hưởng.
Vấn đề không lớn.
Không tiếp tục truy hỏi, Tạ Tự Bạch an ủi cười với Hứa Thanh Nhiên, dựa người ra sau, giả vờ như kiệt sức, lặng lẽ chờ thuốc phát huy tác dụng.
Nào ngờ ba phút sau, bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói khàn khàn nặng nề của nữ sinh: "... Anh đoán đúng rồi, lúc đầu tôi không phải tự nguyện sống cuộc sống như vậy.""Phần lớn chúng tôi đều không phải."
Tạ Tự Bạch hơi khựng lại, quay đầu nhìn Hứa Thanh Nhiên.
Hứa Thanh Nhiên hỏi: "Anh có biết tôi thích ăn gì nhất không?"
Chưa đợi thanh niên trả lời, cô ta đã tự mình đáp: "Là mì trứng gà mẹ nấu."
Nói đến đây, hốc mắt Hứa Thanh Nhiên đã đỏ hoe.
Cô ta như bị dao kề cổ họng, miệng há ra rồi lại ngậm lại. Nước mắt lưng tròng, nhưng cố chấp không chịu để nó rơi xuống.
Hai tay cô ta bất giác nắm chặt chăn, trong lòng không ngừng tự nhủ: Không được khóc, không được khóc.
Nhưng mà...
"Nhưng mà, tôi không bao giờ được ăn nữa rồi."
Nói xong câu đó, Hứa Thanh Nhiên chớp mắt mới phát hiện có thứ gì đó rơi xuống, luống cuống đưa tay che mắt, nước mắt nóng hổi dính đầy lòng bàn tay.
Cô ta lại điên cuồng tự nhủ trong lòng rằng mình không được khóc, khóc là hành động vô dụng nhất, nhưng ai biết nước mắt càng lau càng nhiều.
Cho đến khi trước mắt hoàn toàn mơ hồ, cô ta khàn giọng nghẹn ngào nói: "Tôi đã thử tự nấu, gia vị giống nhau, cách làm giống nhau, tôi đã nấu mấy chục bát rồi, nhưng mà vị vẫn không đúng... có làm thế nào cũng không đúng!"
Lúc có thì không thấy quý giá, lúc mất đi lại không nhịn được hồi tưởng tiếc nuối.
Hứa Thanh Nhiên nhớ lại mấy năm trước, cô ta ở nhà ôm điện thoại xem video, cười ra tiếng chẳng khác nào tiếng heo kêu, mẹ nhìn cô ta đầy ghét bỏ, nói cô ta ngốc nghếch như vậy, sau này làm sao bước chân vào xã hội. Ba ở bên cạnh cũng vui vẻ cười ha ha.
Lúc đó cô ta chẳng để tâm, không kiên nhẫn nghe mẹ lải nhải, lầm bầm cãi lại: Cái xã hội thối nát này ai muốn vào thì vào, con muốn làm cục cưng của ba mẹ cả đời.
Rồi trò chơi vô hạn giáng xuống.
Cô ta mất mẹ, mất ba, cuối cùng mất luôn cả nhà.
Ngày hôm đó ba mẹ mặc quần áo gì nhỉ? Giây phút cuối cùng mình có nói chuyện với ba mẹ không? Mình có nói với ba mẹ rằng mình rất yêu họ không? Lúc ba mẹ ra đi có đau khổ không?...
Đã không nhớ rõ nữa, càng nghĩ chỉ càng thêm suy sụp.
Hứa Thanh Nhiên nghe thấy tiếng khóc bị kìm nén đến nghẹn ngào phát ra từ miệng mình, nhưng lại nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, giống như chính bản thân cô ta vậy, bất lực, cuối cùng không nhịn được nữa bộc phát: "Tại sao tôi cái gì cũng làm không được? Tại sao tôi lại vô dụng như vậy?!"Tạ Tự Bạch nhìn Hứa Thanh Nhiên đang điên cuồng lau nước mắt, sững sờ, đột nhiên phát hiện ra mình đã hiểu lầm một chuyện.
Lần đầu tiên nhìn thấy mấy người Nghiêm Nhạc, cậu thấy trên người bọn họ mang theo khí chất hung ác như ai cũng từng dính mạng người, trong đội tuân theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé, không chút do dự ra tay với người vô tội, nên lập tức cho rằng người chơi cũng giống như lính đánh thuê vậy, là những kẻ liều mạng hám lợi.
Nhưng lời nói và phản ứng của Hứa Thanh Nhiên đã phá vỡ quan điểm này của cậu.
Cô ta nói cô ta không muốn sống cuộc sống như thế này, phần lớn bọn họ đều bị ép buộc.
Hơn nữa, rất có thể gia đình của Hứa Thanh Nhiên đều đã chết vì chuyện này, nếu không thì một người khát khao sự yên bình như cô ta sẽ không mạo hiểm lang bạt khắp nơi, lại còn tự trách bản thân bất lực.
"Người chơi", "trò chơi", "phó bản".
Đối với những người hiện đại có trí tưởng tượng phong phú, chỉ cần một vài từ khóa là có thể liên tưởng ngay đến một loạt nội dung câu chuyện.
Nhưng chưa kịp để cho Tạ Tư Bạch suy nghĩ sâu hơn, đầu óc đột nhiên bắt đầu đau nhức, cơn đau còn dữ dội hơn lần thứ hai rất nhiều.
Như thể có một thế lực vô danh nào đó đang cảnh cáo cậu, đây không phải là [tri thức] mà cậu ở hiện tại có thể nhận thức được!
Trong thời khắc cấp bách này, Tạ Tư Bạch chỉ có thể tự kiềm chế bản thân không được suy nghĩ lung tung.
Quay đầu lại thấy Hứa Thanh Nhiên đã khóc đến mức thở không ra hơi, vội vàng xuống giường lấy khăn giấy.
"Ngoan, đừng khóc nữa." Cậu dịu dàng an ủi.
Sau khi khóc lớn một trận trút hết nỗi lòng, Hứa Thanh Nhiên đột nhiên cảm thấy một cơn mệt mỏi không thể cưỡng lại ập tới, mí mắt nặng trĩu không mở ra nổi.Không chỉ là thuốc an thần đang phát huy tác dụng.
Là một người chơi mới sau khi "xào bài"*, cô ta không có khả năng chịu đựng áp lực như những người chơi cũ, từ khi vào phó bản thần kinh cô ta đã luôn căng thẳng, cơ thể từ lâu đã ở bên bờ vực sụp đổ.
[*Ẩn dụ việc người chơi cũ đã mất mạng "hồi sinh" trở thành người mới và lại vào phó bản bất kỳ để tiếp tục trò chơi sinh tồn. Giống như khi chơi bài, người chơi phải xào bài để tiếp tục chơi một ván mới.]
Trước khi mí mắt khép lại, cô ta trìu mến nhìn Tạ Tư Bạch, ánh mắt tan rã và đau buồn, dường như muốn xuyên qua cơ thể thanh niên nhìn về phía vị thần linh cao thượng kia.
"Tôi muốn về nhà..." Nữ sinh nhỏ giọng thì thầm.
Bỏ qua năng lực "gian lận" của Tạ Tư Bạch, Hứa Thanh Nhiên thực ra cũng không tiết lộ thông tin gì.Những lời cô ta nói, áp dụng cho bất kỳ ai trong gia đình đột ngột gặp biến cố cũng đều phù hợp.
Cho dù Tạ Tư Bạch đối xử tốt với cô ta như thế nào, cho dù cô ta có động lòng với Tạ Tư Bạch được mấy phần, cho dù quy tắc phó bản có tàn nhẫn với người mới như cô ta ra sao.
Cô ta vẫn kiên định đứng về phía con người.
"..." Tạ Tư Bạch cúi đầu không nói, bế nữ sinh đã ngã cạnh giường lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô ta.
Những hồn ma xuất hiện ngay sau đó, chạm chạm vào ngón tay của cậu.
Tạ Tư Bạch hoàn hồn, nhìn xung quanh căn phòng đầy bùa chú màu vàng, chợt nhớ tới hỏi: "Những lá bùa này sẽ không ảnh hưởng đến mấy đứa chứ?"
Những hồn ma khinh thường lắc lư lên xuống, loại bùa chú này sao có thể làm hại được chúng?
Tạ Tư Bạch yên tâm, vỗ vỗ đầu chúng: "Mấy đứa đã tìm thấy gì à? Dẫn anh đi xem thử đi."
Trước đó cậu đã dặn dò những hồn ma không được manh động, lúc này đột nhiên đến tìm cậu, chắc hẳn là có phát hiện quan trọng gì đó.
Bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, những tia sét trắng bạc dài ngoằn ngoèo như rắn luồn lách trong những đám mây, mây đen bao phủ bầu trời, tối đen như mực.
Nhưng nhìn kỹ mới biết, những đám mây đen đó lại được tạo thành từ vô số oan hồn. Còn những tiếng sấm sét không ngừng kia, đương nhiên là chiêu thức tấn công do người chơi thi triển.
Hai bên đánh nhau ác liệt, người chơi vẫn chiếm thế hơn.
Nhưng so với trận chiến ban ngày, rõ ràng bọn họ phải vất vả hơn rất nhiều.
Không phải người chơi yếu đi, mà là sức mạnh của những oan hồn này đã được tăng cường, như thể đang gióng lên hồi chuông báo tử cho người chơi.
Người chơi phát hiện ra điều này cũng bối rối: "Phó bản đang tăng độ khó lên!"
"Mẹ nó, rõ ràng còn chưa đến ngày thứ ba, chẳng lẽ là do chúng ta đã kích hoạt cốt truyện ẩn trước?"
Người chơi ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn tâm tư để ý đến Tạ Tư Bạch bên dưới. Cậu mượn kiến trúc lò mổ để che giấu thân hình, đi một mạch đến phía sau xưởng.
Nơi này càng thêm hoang vắng, mặt đất toàn là đá vụn, ngay cả cỏ dại cũng rất ít nhìn thấy. Có một cái giếng cạn, có vẻ như đã lâu không được sử dụng, gạch đá mọc đầy rêu xanh, nước giếng bên trong đã cạn khô từ lâu, tỏa ra mùi hôi thối khó chịu.Tạ Tự Bạch mở đèn pin điện thoại lên, ánh sáng từ đèn pin rọi vào sâu trong giếng, ngoài đá và đất ra thì không còn gì đáng chú ý.
Nhìn thấy những hồn ma vẫn đang lảng vảng quanh giếng cạn, cậu không do dự thêm nữa, cầm lấy sợi dây thừng buộc trên thùng gỗ, kéo mạnh thử độ chắc chắn rồi nói với một hồn ma trong số đó: "Em ở lại đây canh gác, giúp anh canh xem có ai đến không."
Hồn ma gật đầu.
Tạ Tự Bạch quấn sợi dây thừng quanh cổ tay mấy vòng, nhìn xuống cái giếng sâu gần mười mét, hít một hơi thật sâu, học theo động tác leo núi trên TV, vụng về trèo xuống giếng.
Nào ngờ vách giếng phía dưới cũng mọc đầy rêu xanh trơn trượt.
"...!"
Cậu vừa đặt chân xuống đã trượt ngã, cảm giác mất trọng lực ập đến, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
May mà cậu phản ứng nhanh, nhanh tay lẹ mắt bám vào miệng giếng, nếu không thì đã ngã thành thịt nát rồi.
Những hồn ma vội vàng đỡ lấy cơ thể thanh niên, Tạ Tự Bạch nắm chặt lấy sợi dây thừng, đầu óc trống rỗng hai ba giây mới hoàn hồn lại được, lòng còn sợ hãi nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Sau này nếu có thời gian anh nhất định phải đi học lớp huấn luyện leo núi."
Những hồn ma trìu mến vỗ vỗ ngón tay có hơi run rẩy của cậu.
Mười mét có vẻ rất sâu, nhưng trèo xuống cũng chỉ mất vài chục giây.
Tạ Tự Bạch đang chuẩn bị tiếp đất, bỗng nhiên ánh mắt tụ lại, phát hiện ra điểm khác thường từ sự khác biệt giữa đất mới và đất cũ.
Cậu treo mình giữa không trung, duỗi một chân, đá vào chỗ đất mới ẩm ướt.
Chỉ nghe thấy "ầm" một tiếng, phía dưới lại truyền đến tiếng va chạm của lớp ván gỗ.
Thấy quả nhiên có cơ quan, mắt Tạ Tự Bạch sáng lên, lập tức làm theo cách cũ, lại hung hăng đá thêm mấy cái.Ầm, ầm, ầm —!
Tấm ván gỗ cuối cùng cũng bị đá vỡ, đất cát phủ trên đó ào ào rơi xuống.
Một mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt, nồng nặc hơn gấp mười mấy lần so với lúc nãy!
Tạ Tự Bạch vội vàng lấy tay che mũi miệng, nhắm chặt hai mắt, cứ như vậy kiên trì vài phút, mùi hôi thối có thể khiến người ta ngất xỉu tại chỗ kia mới từ từ tản đi.
Lúc này, sợi dây thừng cũng đã kéo đến cuối cùng, cậu ước chừng độ cao, buông tay nhảy xuống, tiếp đất cũng coi như khá vững vàng.
Nơi này giống như một tầng hầm.
Tạ Tự Bạch thử bước về phía trước.
Đi chưa được vài bước, mũi chân đã va phải một thứ gì đó có nửa hình bầu dục, chất liệu giòn, lăn lông lốc trên sàn nhà vài vòng rồi dừng lại.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, đồng tử đột nhiên co lại. Thứ bị đá kia lại là một hộp sọ!Nói chính xác hơn, là hộp sọ của chó.
Tạ Tự Bạch dừng bước, ngửi thấy mùi máu tanh quanh quẩn nơi chóp mũi, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, lại bật đèn pin lên, chiếu lờ mờ xung quanh.
Chỉ thấy một tầng hầm rộng lớn như vậy, bốn phương tám hướng đều chất đầy xương chó mèo, chúng như bị cưỡng ép móc ra khỏi cơ thể, hoặc bị phân chia bằng dụng cụ cắt, một phần thịt vẫn còn dính trên xương cốt, đã dần hư thối rồi chuyển sang màu đen theo thời gian.
Không có một bộ xương nào còn nguyên vẹn, hoặc là gãy một nửa, hoặc là gãy thành mấy đoạn, không biết là lúc còn sống hay sau khi chết đã bị người ta dùng vật sắc đập tan nát.
Chúng chất đống như núi, không thể đếm xuể, nhìn xa xa, quả thực chẳng khác nào một bãi tha ma thu nhỏ.
"..." Tạ Tự Bạch không nỡ nhìn tiếp, hoàn toàn không nói nên lời, nắm đấm siết chặt đến phát ra tiếng răng rắc.
Những hồn ma nắm lấy ngón tay cậu, ra hiệu cho cậu nhìn về phía trước.
Ngay phía trước có đặt một két sắt.
Tạ Tự Bạch vội vàng đi tới, phát hiện két sắt đã bị khóa, cần có chìa khóa mới mở được.
Đúng lúc cậu đang nghĩ xem làm cách nào để lấy chìa khóa từ gã béo thì những hồn ma bỗng nhiên tụ tập lại một chỗ, trong nháy mắt bộc phát ra một lực lượng cực lớn.
Cùng với một tiếng nổ vang trời, chúng đã cứng rắn đập vỡ két sắt làm bằng hợp kim!
Những hồn ma ra tay thành công lại tản ra, nhảy nhót trước mặt Tạ Tự Bạch, như thể đang tự hào khoe khoang chiến công vậy.
Khen em khen em mau khen em đi!
Tạ Tự Bạch thấy mấy nhóc này giỏi như vậy, kinh ngạc khen ngợi: "Mấy nhóc làm tốt lắm."
Những hồn ma được khen ngợi càng là nhảy nhót vui vẻ hơn, đầu ngẩng cao hơn hẳn.
Chỉ là gây ra động tĩnh lớn như vậy, rất có thể đã làm cho những người khác chú ý. Tạ Tự Bạch không trì hoãn nữa, đưa tay vào trong két sắt đã bị đập vỡ kia, lấy ra một cuốn sách.
Mặt ngoài trang sách đã ố vàng, không có tên sách, nhìn qua cũng có hơi lâu năm rồi, cầm vào tay lại mơ hồ lộ ra một luồng hơi lạnh thấu xương.
Lật giở thêm, trong sách đều là những chữ viết cổ, tối nghĩa khó hiểu, nhưng nhờ vào lời độc thoại kỳ lạ kia, Tạ Tự Bạch đọc hiểu không hề có trở ngại.
[Tôi thấy trong sách ghi chép: Chó trời sinh trung thành, chúng đứng đầu trong các loài vật mà con người chế ngự được, chỉ tiếc thân là súc vật, ngu dốt không biết suy nghĩ, sức mạnh có hạn, nếu có thể dùng bí pháp thuần hóa...]
Con ngươi của Tạ Tự Bạch phản chiếu những dòng chữ đó, trái tim cậu đập thình thịch càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng cậu cũng biết gã béo kia đã từng làm những gì, cũng rốt cuộc đã tìm được cách giúp Bình An thoát khỏi hoàn cảnh khốn quẩn này!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me