Edit Oneshot Chau Kha Vu X Truong Giai Giai Gia Nham Chi Nu
Năm tuổiTrương Giai Giai mặc bộ váy sặc sỡ đi quanh quẩn trong sân, nhìn thấy cái gì cũng không khỏi tò mò thích thú. Em chăm chú vào những chú ốc sên đang chầm chậm di chuyển bên lề đường, quan sát những chú dế mèn đang vui vẻ chơi đùa, rồi lại chạy qua ngó nghiêng mấy cậu bé đang chơi bóng rổ. Các dì đi ngang qua khu cư xá nhìn thấy Trương Giai Giai khen em mặc váy thật xinh đẹp, Trương Giai Giai cười toe toét bảo rằng váy chú mới mua cho cháu đấy.Chú của Trương Giai Giai không phải là họ hàng mà là một người bạn tốt của bố mẹ em, tên là Châu Kha Vũ.Sự ra đời của Trương Giai Giai đối với em giống như khi đang chơi nhảy dây cùng với đứa em gái, vừa mới lấy đà đã không cẩn thận té sấp mặt - đều là tai nạn ngoài ý muốn. Bố mẹ em cứ ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày lại cãi nhau một trận to, luôn mồm đòi dắt nhau lên phường thường xuyên hơn là đưa em đi ăn ngoài nhà hàng. Thực ra trước khi lên năm tuổi, Trương Giai Giai luôn được bố mẹ cưng chiều, họ tuyên bố rằng bất kể tình cảm của người lớn như thế nào cũng không được phép để ảnh hưởng đến con cái. Thế nhưng thật đáng tiếc khi bố mẹ cô bé dường như không thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình, những cuộc cãi vã luôn vang lên từ phòng khách trống trải truyền đến tai của Giai Giai, cộng thêm tiếng đập phá gì đó trên sàn khiến nó trở nên kinh dị đến rợn người. Lúc đó, Giai Giai loạng choạng đến chỗ Nhậm Dận Bồng, em sợ đến mức ôm đùi mẹ mà khóc, chỉ mong có được chút bình yên ngắn ngủi. Mẹ lau đôi mắt đỏ hoe của em còn Trương Gia Nguyên chỉ nhẹ nhàng bảo: "Giai Giai, bố mẹ nói chuyện một chút, con về phòng ngủ trước đi." Trương Giai Giai về phòng đã đã ngủ thiếp đi, bỗng nhiên nửa đêm giật mình tỉnh giấc bởi mấy tiếng động kỳ quái, báo hiệu đó chính là thủ tục kết thúc như mọi hôm sau mỗi lần cãi vã giữa bố mẹ em. Giai Giai không biết âm thanh từ phòng ngủ lúc nửa đêm là gì, nhưng em hiểu rằng gia đình mình dường như không phải là một gia đình bình thường và hạnh phúc. Những lúc bố mẹ không cãi nhau, cô bé còn nơm nớp lo sợ vì lo lắng rằng một giây sau căn nhà yêu quý sẽ từ hòa bình và yên tĩnh trở thành một cuộc chiến tranh thế giới.Cô giáo ở trường mẫu giáo đã nói chuyện với Trương Gia Nguyên và Nhậm Dận Bồng, cố thuyết phục hai người nhất định phải chú ý đến sức khỏe tinh thần của đứa trẻ, cố gắng trở thành người cha, người mẹ tốt. Trương Gia Nguyên và Nhậm Dận Bồng hiểu rằng băng dày ba thước không phải chỉ vì một ngày lạnh giá, mối quan hệ của bọn họ là kiểu hôm nay có thể thề với trời sẽ cố gắng thay đổi, vậy mà ngày mai lại ngựa quen đường cũ đâu lại vào đó, hơn nữa mỗi lần cãi nhau đều sẽ không tìm được cách giải quyết ổn thỏa phù hợp. Thậm chí bà nội và bà ngoại của Giai Giai cũng chán ghét cô bé đến mức chỉ mong muốn rằng cô bé chưa bao giờ xuất hiện trên cõi đời này. Mỗi lần hai bên nội ngoại ra múa ở quảng trường đều khăng khăng con mình độc thân, ở trong nhà nghe thấy hai chữ Giai Giai đều nhao nhao chạy ra quảng trường thi nhau múa, khi nhạc nổi lên chỉ thiếu điều chạy ra đấm cho đối phương mấy nhát.(T/N: Bà nội là only Nguyên, bà ngoại là only Bồng, hai nhà này bên weibo đấm nhau suốt =))))))Một lần khi Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng đang chuẩn bị cặp đi học cho Giai Giai, hai người tình cờ tìm thấy một bức tranh em đã vẽ ở trường mẫu giáo. Trong bức tranh là hình ảnh bà nội cùng bà ngoại đang thi nhau nhổ nước bọt, nước bọt tràn ra như thể sắp nhấn chìm cả gia đình ba người của em. Bố mẹ em chỉ biết lắc lắc đầu mà rơi nước mắt. Bức tranh này không giống như tranh vẽ bình thường của con nít vốn luôn có bố mẹ và con gái đang nắm tay nhau, mà chỉ có hình mọi người bị vẽ trong một góc của tờ giấy, khuôn mặt ai nấy đều u ám nặng nề cùng với những giọt nước mắt được tô nghệch ngoạc bằng cọ màu nước, thấm ướt cả mặt sau của tờ giấy. Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng hết sức đau lòng, hiểu được rằng cứ để mặc mọi chuyện như vậy không phải là cách giải quyết đúng đắn. Tuy nhiên cả hai đều làm việc trong ngành giải trí nên cũng không thể hoàn toàn tập trung vun vén gia đình, quan hệ vợ chồng vốn đã liên tục xảy ra lục đục mâu thuẫn, đã vậy hai bên nội ngoại còn chẳng chịu thừa nhận đứa cháu đáng thương này. Cuối cùng hai người nảy ra một ý, trước tiên đưa cô bé đến nhà Châu Kha Vũ - đồng đội chung nhóm nhạc hợp đồng của Trương Gia Nguyên trước đây, nhằm ngăn chặn triệt để tổn thương đến tuổi thơ con trẻ.Vì vậy hầu như ngày nào Giai Giai cũng được đưa đến nhà Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên mỗi lần đưa một điếu thuốc lá Trung Hoa cho gã, lần sau hai người còn theo "Nguyên Châu Suất", ăn chia tỉ lệ 4:6, đem hối lộ Châu Kha Vũ để giúp anh trông trẻ. Trương Giai Giai đến nhà mới cái gì cũng tò mò, đôi mắt to tròn nhìn ngang nhìn dọc khắp nơi, mồm oang oang gọi tên chú Châu. Chú Châu thoạt nhìn tay chân cứ luống cuống vụng về, lúc nào cũng để quần áo của em lộn ngược ra ngoài, nấu nướng cũng vụng về. Thế nhưng Giai Giai không giận chú, bởi vì chú Châu trông hiền dịu hơn nhiều so với mẹ em - người luôn mắng bố em bằng phương ngữ Trùng Khánh, và trông có vẻ "dễ bắt nạt" hơn so với bố em – cái con người có body đầy cơ bắp cuồn cuộn giấu đằng sau lớp quần áo kia. Chú Châu khi kể chuyện cho em nghe trước lúc đi ngủ cũng không có kể bằng cái giọng đặc sệt mùi Đông Bắc như bố em, còn hay nhờ chị trợ lý mua cho em những chiếc váy nhỏ xinh xắn. Trước đây mẹ Nhậm Dận Bồng chỉ cho cô bé mặc quần cộc với áo sơ mi vải bông, bảo rằng mặc thế này cho dễ giặt. Giai Giai cũng tỏ ra mình rất hiểu chuyện, dù sao bố mẹ em cũng hằng ngày bận bịu chỗ nọ chỗ kia, lúc về nhà có chút thời gian nghỉ ngơi thì lại bắt đầu cãi nhau, thực sự chẳng còn thời gian mà làm những công việc này.Nhưng chú Châu thì khác, gã cũng bận nhưng luôn sẵn sàng cho cô bé mặc mấy cái váy bồng bềnh, cho dù có lỡ dính bẩn thì cũng không trách mắng cô bé, chỉ lẳng lặng đem đồ vào máy giặt, hoặc nhờ chị trợ lý mua thêm vài cái váy mới gửi sang cho cô bé. Sau khi lỡ tay làm dính vết đồ ăn lên váy mới, cô bé lại nhìn bóng lưng chú Châu bất đắc dĩ ngồi xổm ném quần áo vào máy giặt, hỏi: "Chú Châu, bạn trên lớp mẫu giáo của cháu nói rằng chú giống bố cháu. Nếu chú là bố cháu thì tốt quá."Châu Kha Vũ hiếm khi lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn Giai Giai một lúc rồi mới mới lên tiếng, "Đừng nói linh tinh, nếu nghe được bố mẹ của cháu sẽ rất buồn đấy. Hai người bọn họ rất thương cháu mà, họ đang rất cố gắng để trở thành một người cha, người mẹ tốt, Giai Giai sẽ sớm có một gia đình hạnh phúc thôi.", kèm theo ánh mắt bi thương mà Giai Giai không thể hiểu được.Giai Giai không hiểu được nhiều như vậy, cũng chẳng biết chú Châu đang nói gì. Em chỉ túm áo của Châu Kha Vũ mà làm nũng, "Cháu mặc kệ, cháu thích chú Châu, chú Châu đối với cháu rất tốt". Giai Giai bước tới ôm lấy Châu Kha Vũ, cánh tay mũm mĩm ôm lấy cổ gã, mái tóc bù xù cọ vào má gã. "Cháu thích chú Châu lắm."Châu Kha Vũ ngạc nhiên một lúc rồi đưa tay sờ sờ lên mái tóc của Giai Giai: "Giai Giai đáng yêu như vậy mà, chú Châu cũng thích Giai Giai nè.""Cháu muốn được gả cho chú Châu, he he." Giai Giai nhõng nhẽo.Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy bản thân như đang nổi lên giông bão, hai tay siết chặt vai Giai Giai mà lắc, hỏi cô bé học ở đâu ra những lời này và tại sao đột nhiên lại nói với gã như thế."Cô giáo dạy cháu đấy ạ. Cô giáo bảo nếu như cháu muốn ở bên cạnh một người nào đó chính là khi trở thành một đôi vợ chồng, nghĩa là cháu muốn được gả cho người đó."Châu Kha Vũ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ lúc về nhất định phải nói chuyện với cô giáo của Trương Giai Giai mà nhắc nhở rằng đừng dạy bọn trẻ mấy thứ này.Trương Giai Giai không hiểu tại sao chú Châu bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy liền hỏi, "Sao vậy, chú Châu không muốn ở bên cạnh cháu à.", giọng điệu có phần ấm ức."Không phải, là do chú đã học được thêm một kiến thức mới từ cháu đấy." Châu Kha Vũ nhận ra ra có lẽ vì hoàn cảnh gia đình mà cô bé trở nên nhạy cảm, tuổi còn nhỏ nhưng đặc biệt am hiểu quan sát được tình cảm của người khác. Nghĩ rồi gã lại ôm lấy Giai Giai vào lòng.Mười tuổiTrương Giai Giai gần đây có vẻ không vui. Mỗi lần tan học về em đều luôn đóng sầm cửa ở trong phòng một mình buồn bực. Châu Kha Vũ rất vất vả mới gọi được cô bé xuống ăn tối, dỗ mãi mới chịu ăn vội vài miếng rồi phóng như bay về phòng, đợi hôm sau đi học lại thu dọn đồ đạc rồi chạy vội vàng ra khỏi nhà.Châu Kha Vũ gọi điện cho Trương Gia Nguyên hỏi có phải khi Giai Giai về nhà đã thấy hai người họ cãi nhau hay không. Trương Gia Nguyên ở đầu dây bên kia có chút hoang mang, nói rằng gần đây anh và Nhậm Dận Bồng không hề cãi nhau, cũng không thấy con gái mình có gì bất thường.Châu Kha Vũ lầm bầm một câu chửi quốc dân, "Các người giỏi thật đấy, trên đời này lại có kiểu bố mẹ vậy sao?", không đợi đầu dây bên kia đáp lại mà thẳng tay cúp máy.Châu Kha Vũ gõ cửa phòng Giai Giai nhưng không có lời đáp lại. Châu Kha Vũ đành đứng bên ngoài cửa mà nhỏ nhẹ, "Giai Giai, để chú vào được không, cháu có chuyện gì vậy?". Cô bé vẫn một mực lặng thinh, gã tiếp tục dỗ dành: "Giai Giai, gần đây cháu gặp vấn đề gì hả, có thể kể cho chú nghe được không." Nghe thấy tiếng khóc không ngừng vang lên, cánh cửa đã bị khóa chặt càng khiến gã thêm lo lắng. Cuối cùng gã sốt ruột mà vô thức gõ cửa thật nhanh, tiếng gõ cửa dần biến thành tiếng đập cửa, "Trương Giai Giai, mở cửa cho chú. Không mở thì để chú đi lấy chìa khóa."Châu Kha Vũ nhìn Trương Giai Giai đang khóc thút thít như một con mèo nhỏ, gã rút hết tờ khăn giấy này sang tờ khăn giấy khác mà lau nước mắt nước mũi cho cô bé. Tiểu cô nương này khóc thật sự quá thảm thiết đến mức thở không ra hơi, mãi không nói được nửa lời."Nói cho chú biết, ai đã bắt nạt cháu." Châu Kha Vũ cau mày hỏi Giai Giai.Trương Giai Giai cảm thấy mình đã khóc đến mức thiếu cả oxy lên não, còn nếm được cả vị máu trong khoang miệng. "Là, là đám nam sinh trong lớp cháu bảo cháu không có bố mẹ, cháu là trẻ mồ côi, trong nhà không có người lớn." Trương Giai Giai khó khăn lắm mới ổn định được cảm xúc rồi lại vỡ òa, "Bọn nó bắt nạt cháu, cướp đồ, xé sách của cháu, còn bảo là dù sao cũng chẳng có ai đến giúp đỡ cháu đâu."Trương Giai Giai còn đang chìm đắm trong cảm xúc đau thương bỗng thấy chú Châu đột nhiên nổi giận, đứng dậy hất đổ mọi thứ trên bàn học của em xuống dưới đất. Trương Giai Giai bị dọa cho nín khóc, vội vàng cầm lấy tay gã trấn an: "Chú Châu đừng nóng giận, cháu sai rồi, cháu sai rồi."Châu Kha Vũ toàn thân sôi sùng sục, hai mắt hằn lên tơ máu, cảm giác như vài giây sau có thể bốc hỏa ngay lập túc. Gã kéo Trương Giai Giai mà quát lớn: "Cháu làm sao vậy, vì cái gì mà phải nhận sai cơ chứ? Ngày mai chú sẽ đến tìm gặp giáo viên."Chú Châu chưa bao giờ to tiếng với Giai Giai như vậy. Cô bé nhìn qua càng cảm thấy sợ hãi, khuôn mặt co lại thành một nhúm, thậm chí còn không dám thở mạnh, mọi nghẹn ngào đều bị giấu lại trong cổ họng, tay cứ bám lấy vào Châu Kha Vũ không dám buông.Châu Kha Vũ cảm thấy trái tim mình như bị ngâm trong giấm mà bóp chặt, vừa chua xót vừa đau đau đớn. Gã quỳ xuống ôm lấy Giai Giai, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng sợ, cháu nói đúng đấy, chú Châu sẽ mãi mãi là chỗ dựa cho cháu mà."Ngày hôm sau Châu Kha Vũ mặc một bộ âu phục chỉnh tề, còn yêu cầu stylist làm tóc cho gã, dẫn theo Giai Giai bước vào văn phòng với vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng. Giáo viên phụ trách nhìn thấy có nam minh tinh đẹp trai cao ráo dẫn theo cô bé mà mình không có nhiều ấn tượng trong lớp cảm thấy rất kỳ lạ. Châu Kha Vũ không còn tâm trí để chào hỏi giáo viên chủ nhiệm, chỉ bắt tay xã giao cho đúng thủ tục, rồi yêu cầu giáo viên chủ nhiệm gọi ra tất cả các nam sinh trong lớp đã bắt nạt Giai Giai mà cô bé nói với gã hôm qua. Giáo viên chủ nhiệm vội vàng hỏi gã rằng liệu có hiểu lầm gì không, liền bị Châu Kha Vũ quát lớn, "Cô làm giáo viên chủ nhiệm mà không biết ư? Cô có thật sự quan tâm đến từng học sinh của mình không vậy?"Đám nam sinh ủ rũ cúi đầu đứng trước mặt giáo viên và Châu Kha Vũ, hoàn toàn không dám tỏ vẻ ngạo mạn phách lối. Đôi mắt hoa đào đầy thâm tình mọi hôm của Châu Kha Vũ giờ phút này đã trở nên lãnh đạm nghiêm túc. Gã bắt chéo chân, gật gật đầu, "Các cháu biết mình sai ở đâu chưa?"Đám nam sinh có thể không nhận ra một minh tinh hết thời, nhưng nhất định phải nhận thức được chiều cao và khí chất áp đảo của Châu Kha Vũ. Đứa nọ đùn đẩy sang đứa kia, không ai dám lên tiếng trước."Đứng lại đó, chú hỏi các cháu một chuyện." Thanh âm không lớn, cũng không có vẻ gì là giận dữ.Cuối cùng một thằng nhóc trong đám nam sinh cũng lí nhí thừa nhận lỗi lầm của mình, ngay sau đó cả đám cũng bắt đầu xin lỗi theo. Châu Kha Vũ thiếu kiên nhẫn cắt ngang âm thanh rì rầm của đám nam sinh, "Xin lỗi chú làm gì, các cháu có biết cần phải xin lỗi ai chưa?"Trương Giai Giai cuối cùng cũng nhận được lời xin lỗi muộn màng, cùng lời hứa rằng sẽ không bao giờ tái phạm trong tương lai từ đám nam sinh. Trương Giai Giai không còn vẻ lo lắng như trước, tâm trạng cũng tốt hẳn lên. Em cùng chú Châu rời khỏi trường, nắm lấy tay của gã vung vẩy rồi hát ngân nga. Trương Giai Giai quay đầu ngắm sườn mặt của gã, khẳng định rằng gã chính là tuyệt thế đại anh hùng trong lòng mình. Em nhớ về những bộ phim mình xem gần đây, cảm thấy gã rất giống Chí Tôn trong Tử Hà tiên tử. Một tia nắng chiếu vào sống mũi thẳng tắp của Châu Kha Vũ, từng sợi tóc đều như phát ra ánh sáng. Trương Giai Giai thầm nghĩ, ông chú này thật đẹp trai quá đi a.Mười lăm tuổiCũng như bao cô gái khác, Trương Giai Giai bước vào tuổi dậy thì trong phong ba bão táp. Trong khi đó bố mẹ em thì luôn trẻ trung tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân không khác gì khi em mới lên năm. Bố mẹ nhà người ta theo thời gian cũng trở thành vợ chồng tình nghĩa son sắt, còn bố mẹ em cứ mãi mãi trong cái mối quan hệ yêu hận tình thù, bi hoan li hợp của tình nhân. Dù sao thì Trương Giai Giai đã quen với việc coi nhà của Châu Kha Vũ như nhà mình: thay vì ở nhà bố mẹ mình cả ngày nơm nớp lo sợ thì thà ở nhà chú Châu cho thoải mái còn hơn.Chú Châu mấy năm nay cũng đã quen vài cô bạn gái, nhưng không được bao lâu đã vội chia tay. Chú Châu cũng chưa bao giờ đưa bạn gái về nhà, Giai Giai cũng chẳng tận mắt gặp mặt cô nào mà chỉ có thể nhìn thấy trong mấy tấm ảnh mờ ảo do đám paparazzi chụp trên bản tin giải trí của giới truyền thông. Nhưng Trương Giai Giai không muốn nhìn vào những cô bạn gái trang điểm lộng lẫy xinh đẹp kia chút nào, mỗi lần nhìn thấy họ đều khiến trái tim em như bị cào xước bởi móng tay không được cắt tỉa gọn gàng, không đau nhưng cảm giác khó chịu không thể giải thích nổi.Bố mẹ em và chú Châu thỉnh thoảng sẽ cùng nhau đưa em đi ăn tối. Sau bữa tối em nhìn thấy bố và chú Châu cùng nhau hút thuốc ngoài ban công, bố em đang buông lời trêu chọc chú Châu rằng cuộc sống dạo này thế nào mà gã vẫn cứ ế vợ mãi vậy. Chú Châu liền quay sang thở dài: "E rằng tôi không đủ may mắn để có thể tìm được tình yêu giống như tình yêu của anh và Nhậm Dận Bồng."Trương Gia Nguyên nghe xong liền tỏ vẻ bất mãn, trêu gã rằng đúng là hoàng đế không vội mà thái giám đã sốt ruột rồi.Chú Châu cười sang sảng đánh đánh vào vai người kia, "Vậy anh là thái giám ấy hả." Nhìn thấy Trương Gia Nguyên nhăn mặt dứ dứ nắm đấm như đang chuẩn bị đánh nhau, gã hất tay Trương Gia Nguyên, đoạn đặt tay lên sau gáy người kia rồi kéo lại gần: "Anh quên Nguyên Châu Luật chúng ta rồi à, Giai Giai là đứa bé chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay, coi như đã hoàn thành giấc mộng của fan CP rồi đó. Đúng vậy, chúng ta có một đứa con rồi mà."Châu Kha Vũ liền đánh trống lảng sang chủ đề khác, không để người kia cứ lải nhải thúc giục gã kết hôn nữa. Trương Gia Nguyên vừa mắng vừa đuổi Châu Kha Vũ chạy lòng vòng quanh phòng khách đến lần thứ ba mới chịu ngưng, nguyên nhân là do Nhậm Dận Bồng vừa ném gối vào người Trương Gia Nguyên vừa cằn nhằn hai ông tưởng sao không chịu ra ngoài đấm nhau mà phải chạy loạn lên trong nhà như thế này.Sau bữa tối Trương Giai Giai muốn được về nhà với Châu Kha Vũ, em bảo rằng vì môi trường sinh trưởng ở nhà bố mẹ em quá tệ hại. Trương Giai Giai ngồi ở ghế phụ, nhìn chú Châu vừa lái xe vừa vui vẻ ngân nga một đoạn nhạc, trong lòng em bỗng cảm thấy buồn bực khó tả.Châu Kha Vũ hỏi Giai Giai muốn nghe bài nào, nhưng em chỉ im lặng phớt lờ.Châu Kha Vũ quay sang liếc nhìn em rồi lẩm bẩm, tiểu cô nương dạo này nhiều tâm tư thế, thật sự không thể biết được cháu đang suy nghĩ về điều gì.Trương Giai Giai tức giận đứng phắt dậy nghiêm giọng hỏi: "Sao lúc nãy chú lại nói với bố cháu rằng hai người cùng nhau nuôi một đứa bé? Chú vẫn coi cháu như một đứa bé thật ư?" Giai Giai càng lớn càng trở nên xinh đẹp, dù là đang tức giận nhưng nhìn sao cũng thấy em như đang hờn dỗi thì đúng hơn.Châu Kha Vũ bị cô bé nổi giận vô cớ cảm thấy rất khó hiểu, nhưng có lẽ cũng chẳng khó hiểu đến vậy. Giai Giai cứ mỗi ngày một lớn thêm, Châu Kha Vũ cũng thường xuyên nhắc nhở cô bé phải chú ý giới hạn an toàn, nam nữ với nhau phải biết ý, không thể vô tư như hồi còn nhỏ nữa.Nhưng Châu Kha Vũ luôn cảm thấy có một một loại ý nghĩ đang rình rập trong một góc trái tim mình. Gã không dám nghĩ tới mà cứ để mặc cho nó trôi đi, nhưng rồi cũng không cản được hạt giống đâm chồi nảy mầm phát triển thành cây đại thụ xòe tán che kín bầu trời. Cảm giác kì lạ khiến Châu Kha Vũ thực sự sợ hãi, thậm chí nếu có thể gã còn muốn tìm Nhậm Dận Bồng mượn một cái cưa lớn hòng cưa đứt ý nghĩ kỳ dị đó. Nhưng lòng người lại là thứ ẩn dưới da thịt, trừ khi phanh bụng cắt ruột thì làm sao có thể đơn giản như cưa gỗ được.Châu Kha Vũ lạnh lùng đáp: "Đúng vậy, chú coi cháu như một đứa bé."Bầu không khí trong xe yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ còn lại tiếng nhạc từ loa xe ô tô phát ra không dứt, vào thời điểm này lại trở nên phiền phức và ồn ào đến kì lạ.Giai Giai tìm đến bạn trai cũ hồi cấp hai, mặc dù em không thích lắm nhưng cũng chỉ chụp chung một tấm ảnh thân mật công khai lên vòng bạn bè, cố ý để cho chú Châu nhìn thấy.Quả nhiên buổi tối hôm đó chú Châu vẫn đang ngồi lặng lẽ chờ em đi học về trong phòng khách tối om. Em bước vào nhà liền thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của chú Châu, trên thực tế có vẻ như gã không hề lạnh lùng đến vậy. Yết hầu gã nhấp nhô, trong không gian yên tĩnh nghe được cả tiếng nuốt nước bọt, giống như đang cố gắng tự ép mình tỉnh táo. Thế rồi Giai Giai cố tình vừa thay giày vừa ngâm nga vu vơ vài câu."Giai Giai." Quả nhiên, trong không gian yên tĩnh liền vang lên giọng nói khàn khàn của gã.Trương Giai Giai dừng lại khẽ liếc nhìn không đáp, rồi cứ thế thẳng bước về phòng.Châu Kha Vũ đến chặn trước cửa phòng em, chỉ vào điện thoại hỏi chuyện gì đang xảy ra.Giai Giai tùy tiện đáp: "Thì chú cũng thấy rồi đấy."Lần đầu tiên Châu Kha Vũ nổi giận với Giai Giai, liền to tiếng mắng cô bé rằng mới tí tuổi đầu mà đòi yêu đương. Gã tức giận ném điện thoại xuống đất, trên màn hình đã bị rạn vỡ là bức ảnh chụp chung của em với cậu bạn trai kia.Giai Giai hoàn toàn cảm thấy bị chọc giận đến phát điên, em cãi lại gã rằng tại sao cháu không được yêu đương, trong khi gã lại có thể quen hết người này đến người khác.Châu Kha Vũ tức giận, căn bản là không hiểu rõ ý của cô bé nhưng cũng chẳng biết phải nói gì liền buột miệng: "Cháu nghĩ lại xem mình bao nhiêu tuổi, còn chú bao nhiêu tuổi rồi!""Đúng rồi đấy Châu Kha Vũ. Chú bao nhiêu tuổi, còn cháu bao nhiêu tuổi rồi." Em lặp lại lời của gã bằng giọng điệu mỉa mai."Cái gì, cháu gọi chú là cái gì cơ.""Ừ, tôi gọi chú là Châu Kha Vũ đấy, thì sao? Từ giờ chú đừng can thiệp vào chuyện của tôi nữa. Từ giờ tôi sẽ coi như đây là nhà mình thuê, chúng ta ai sống phần người ấy, đừng quan tâm đến nhau nữa. Châu Kha Vũ, chú không thích tôi." Trương Giai Giai đẩy Châu Kha Vũ đang đứng sững sờ trước mặt mình sang một bên rồi bước thẳng vào phòng.Mười tám tuổiNhững đêm trước ngày thi đại học, Trương Giai Giai bận rộn lao đầu vào học hành. Cô không có thời gian để suy nghĩ vẩn vơ, lại càng thờ ơ với "bạn cùng nhà" Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ luôn chuẩn bị sẵn bữa ăn khuya trên bàn sau tiết tự học buổi tối của cô, có hôm ở nhà cùng với cô ăn hai bữa; có hôm bận bịu công việc thì đành nhờ trợ lý chuẩn bị bữa ăn khuya hộ mình. Mấy năm gần đây tình cảm giữa cô và Châu Kha Vũ không còn thân thiết như hồi cô còn nhỏ, xưng hô cũng đổi từ chú Châu sang Châu Kha Vũ. Có hôm cả hai cùng nhau ở nhà, lúc bất đồng ý kiến thì cãi vã giận dỗi nhau, nhưng lúc tâm trạng tốt cũng có thể cùng nhau đùa giỡn vui vẻ. Giai Giai không còn cẩn thận giữ kẽ như hồi còn nhỏ, Châu Kha Vũ cũng không còn bảo bọc che chở cho cô như ngày xưa nữa. Giữa bọn họ là một mối quan hệ hòa hảo kỳ quái, giống như hai con người đứng ở hai đầu cầu độc mộc, không ai dám hành động hấp tấp thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cố gắng duy trì sự cân bằng mong manh.Trương Giai Giai bị đống bài vở tra tấn cho sứt đầu mẻ trán, đồ ăn trước mặt cô cũng trở nên vô vị. Cô uể oải nhìn sang trợ lý của Châu Kha Vũ đang ngồi đối diện."Em sao vậy?" Trợ lý tưởng rằng đồ ăn mình chuẩn bị hôm nay không hợp khẩu vị.Trương Giai Giai cầm đũa lay lay trong bát cơm, nặng nề hỏi: "Chị ơi, khi nào chú ấy mới về ạ?""Chú ấy? Em đang hỏi Châu Kha Vũ ấy hả? Hai ngày sau chú ấy mới về." Người trợ lý ngập ngừng."Vâng." Trương Giai Giai lại cắm mặt vào bát cơm.Khi người trợ lý lần đầu tiên nhận công việc giúp đỡ Châu Kha Vũ sau khi INTO1 ra mắt, cô ấy vẫn còn là một thiếu nữ trẻ hơn Châu Kha Vũ chỉ vài tuổi, cách đây vài năm cô đã lập gia đình và hiện tại đã trở thành một bà mẹ hai con. Đã nhiều năm trôi qua, cũng có thể xem như cô chính là nhân chứng cho sự trưởng thành của Châu Kha Vũ. Chàng trai trẻ măng khi ấy giờ đã trưởng thành một người đàn ông chững chạc. Chỉ có điều đến cái tuổi này mà gã vẫn chưa chịu lập gia đình, cách đây vài năm còn hẹn hò bạn gái nhưng rồi mấy năm nay cũng không có người phụ nữ nào vây quanh gã. Vài năm trước khi trợ lý và Châu Kha Vũ đi họp ở công ty, người đại diện cũng đã khuyên nhủ rằng hiện tại gã cũng không còn là thần tượng, có thể tìm bạn gái và tiến tới hôn nhân được rồi. Châu Kha Vũ nghe rồi làm lơ, vẫn một lòng một dạ chú tâm vào công việc. Thế nhưng những nhân viên xung quanh đều biết rằng gã có một luật bất thành văn: Đó là khi gã không ở nhà thì hẳn là có con gái người anh em tốt của gã đang ở nhà, và luôn phải chiếu cố giúp đỡ gã chăm sóc đứa trẻ đó. Từ chuyện Giai Giai thích và không thích ăn gì, hay là chuyện đặt sách và lego của Giai Giai ở đâu, gã đều nhắc nhở cặn kẽ rõ ràng. Giai Giai đã ở cùng Châu Kha Vũ nhiều năm như vậy, vị tiểu cô nương này nghĩ gì trong đầu trợ lý cũng đều năm rõ như lòng bàn tay, nhưng cô không dám thầm suy đoán ý tứ của ông chủ, chỉ có thể hoàn thành tốt bổn phận của mình.Trợ lý nhìn thấy Giai Giai thẫn thờ tống từng miếng cơm vào miệng, trong lòng cảm thấy không cam tâm, cô chỉ có thể nhẹ nhàng bảo: "Chú ấy bảo hai ngày nữa sẽ về. Gần đây chú ấy không xếp lịch trình công tác gì, bảo là khoảng thời gian này muốn ở bên cạnh em trong kì thi đại học sắp tới."Người trợ lý nhận thấy đôi mắt cô bé sáng rực trở lại, liên tục hỏi cô phải là thật không, cô chỉ thở dài mà đáp một câu "Ừm" nặng nề. Vài ngày sau kỳ thi đại học, Trương Giai Giai bỗng dưng phát điên rồi trốn biệt đi đâu mất. Một ngày nọ, cô đòi Châu Kha Vũ đưa cô đến một ngôi chùa ở ngoại ô thành phố, bảo rằng muốn đến cầu nguyện thi được điểm cao. Châu Kha Vũ bảo rằng buổi tối mình vẫn còn lịch trình, nhưng cô cứ khăng khăng đòi gã đi cùng mình. Châu Kha Vũ cuối cùng cũng chịu thua, dù sao cũng không phải lịch trình quan trọng, đành dẫn Trương Giai Giai đi.Cạnh chùa có một công viên nhỏ, Giai Giai chạy tung tăng chỗ nọ chỗ kia chơi đùa rất vui vẻ. Mồ hôi túa ra trên làn da trắng nõn, chảy dài từ trên gò má xuống cần cổ thon thả. Cả thế giới như đang đổ dồn ánh nhìn vào cô, cô gái nhỏ cười rạng rỡ xinh đẹp như tranh vẽ. Ngày mưa mùa hè oi bức ẩm ướt nặng nề tựa như đang chia ra một lối đi ngay giữa bầu trời, khiến dưỡng khí cuồn cuộn tràn khắp đất trời. Chạy nhảy chán chê, cô còn muốn kéo theo Châu Kha Vũ cùng nhau chơi đùa. Gã than thở rằng trời rất nóng, đừng chạy nữa. Giai Giai tỏ vẻ không vui, buông lời chọc ghẹo rằng nhất định phải đưa "người già" như gã đi vận động, bằng không kiếp sau sẽ chẳng bao giờ đánh thắng được bố cô.Về đến chùa, Châu Kha Vũ vừa nhét hai tay vào túi quần vừa nhìn ngắm cô gái nhỏ bên cạnh. Giai Giai không còn vẻ thế giới này là của bố mày như lúc nãy nữa, lúc này cô đang thành kính dâng hương lên Phật Tổ để cầu nguyện, không biết tại sao cầu nguyện thi đại học được điểm cao lại lâu đến vậy. Một lúc sau Giai Giai mới cúi đầu nghiêm trang, trang trọng đem nhang cắm vào lư hương. Mồ hôi trên mặt Giai Giai còn chưa khô, tóc mái bết dính lên trán, tóc xõa sang hai bên, nhưng đôi mắt sáng ngời như thể đang nhìn thấy tương lai tốt đẹp nhất của mình.Thắp hương xong xuôi, cô kéo Châu Kha Vũ đến thắp hương. Gã xua tay bảo rằng không tin mấy chuyện cúng bái này, cô liền nhỏ giọng dỗ dành: "Chú tin thì ước nguyện sẽ thành sự thật, không tin thì thôi. Đã đến đây rồi thì ước một lần đi, mất mát gì đâu! Châu Kha Vũ bị cô dụ dỗ liền bật cười, sờ sờ lên chóp mũi của cô: "Phật Tổ mà nghe cháu nói vậy chắc tức chết mất." Hành động bao giờ cũng thành thật hơn lời nói, hắn quan sát Giai Giai thành tâm nghiêm túc nhìn Phật Tổ mà trong đáy lòng càng thắc mắc không biết cô bé muốn nói ra nguyện vọng gì.Buổi tối đi dạo phố, Châu Kha Vũ và Trương Giai Giai ghé vào một quán ăn bên đường để lấp đầy cái bụng đói của cả hai trước. Trương Giai Giai trong lúc gọi món còn gọi thêm cả rượu, Châu Kha Vũ thấy vậy liền cau mày mắng cô còn nhỏ mà đã đua đòi uống rượu. Trương Giai Giai tỏ vẻ không phục, nhìn chằm chằm gã mà hùng hồn: "Cháu 18 tuổi rồi, cháu trưởng thành, làm người lớn được rồi."Ăn uống no nê xong xuôi, Giai Giai ợ một cái rồi thoải mái dựa cả người vào lưng ghế. Chiếc quạt điện trong quán ăn quay vù vù, thổi mái tóc của cô tung bay lên rồi lại rủ xuống. Châu Kha Vũ quay mặt đi châm một điếu thuốc, Trương Giai Giai bất mãn khịt mũi một tiếng, gã đành phải đem điếu thuốc dụi xuống gạt tàn cho tắt đi.Lại nói đến trong suốt nhiều năm như vậy, khi Giai Giai vẫn còn nhỏ gã đã tuân thủ tuyệt đối không để cho trẻ em hút thuốc lá thụ động, mỗi lần hút thuốc đều phải chạy xuống lầu để hút rồi mới trở về phòng. Về sau khi Giai Giai dần trưởng thành, gã lại nhận ra càng không thể cho cô bé học theo thói xấu của mình, đành phải tránh mặt cô bé hoặc lúc ở một mình mới dám hút. Sau nhiều năm gã cũng không còn nghiện thuốc như hồi còn trẻ, nhưng cũng không phải là hắn đã bỏ được. Đôi khi nhìn thấy gương mặt của cô bé gã cũng rất muốn châm một điếu, giống như thời điểm hiện tại."Châu Kha Vũ, không phải tôi không cho chú hút, chỉ là tôi tò mò không biết chuyện gì làm chú phiền lòng vậy." Trương Giai Giai mặt mũi đỏ bừng vì hơi men."Cháu không hiểu được đâu."Cô chìa tay về phía Châu Kha Vũ, nhướn mày ngây ngốc hỏi."Cho tôi một điếu, tôi cũng phiền lòng."Châu Kha Vũ lúc này chỉ muốn tự tát mình hai cái. Điều hắn lo sợ cuối cùng cũng xảy ra, cô bé thật sự đòi hắn cho mình hút thuốc. "Hút hít cái gì, cả đời này chú không cho cháu được phép hút thuốc. Chú thật sự hối hận vì đã không làm gương tốt cho cháu." Gã nghiêm nghị.Giai Giai không bận tâm cho lắm, cô chỉ thu tay về vỗ vỗ mấy cái, thuận miệng hỏi: "Vậy chú có hối hận khi đã chăm sóc cho tôi suốt ngần ấy năm không, chung sống bên nhau ngày này qua tháng nọ, chú có hối hận không?" "Chú không hề hối hận, theo dõi cháu từ một đứa trẻ nhạy cảm dần trở thành một cô gái rộng lượng như hiện tại, chú có cảm giác rất thành tựu." Châu Kha Vũ có chút hốt hoảng, thận trọng đáp lại cô."Chú cũng biết rằng câu hỏi của tôi không có ý như thế này mà." Cô nhất quyết không bỏ cuộc."Vậy thì chú cũng không hề hối hận, cũng chưa từng hối hận. Có một số việc chú biết cháu nghĩ như thế nào, cũng như cháu cảm nhận được chú nghĩ như thế nào, nhưng chú không biết trả lời cháu như thế nào, bởi vì chú rất sợ rằng cảm xúc đó của cháu chỉ là một loại cảm xúc dựa dẫm, phụ thuộc hình thành từ thời thơ ấu mà thôi."Người trưởng thành hiếm khi nói thật với lòng. Những năm tháng hoạt động trong ngành giải trí đã dạy Châu Kha Vũ cách hành xử khéo léo, đủ để đối phó với một cô bé như Giai Giai. Nhưng lần này gã đã chọn nói thật với lòng mình, đem trái tim của mình ra trước mặt cô bé."Tôi thật sự rất nghiêm túc, đến thời điểm hiện tại đã có thể khẳng định với chú rằng đó không phải là cảm xúc dựa dẫm. Hồi năm tuổi tôi nói với chú rằng muốn gả cho chú, đến tận bây giờ tôi vẫn giữ nguyên suy nghĩ đó. Đổi lại, tôi cũng muốn nói cho chú một bí mật, lúc nãy tôi đã ước hai điều ước." Giai Giai tiện lúc có hơi men, quyết định cầm lấy chai rượu nốc tiếp để chắc chắn rằng bản thân mình đã hoàn toàn say.Cô nghe được Châu Kha Vũ hỏi rằng cô đã ước gì. Cô liền chạy tới vòng tay qua cổ Châu Kha Vũ, áp chặt gương mặt bầu bĩnh của mình lên mặt Châu Kha Vũ, não bộ hỗn độn của cô đã sớm bị rượu làm tê liệt thần kinh, nhưng với bản năng của một con người có hơi cồn trong cơ thể, cô mơ màng lên tiếng: "Tôi không thể nói cho chú biết được, trước tiên nói cho tôi biết chú đã ước cái gì đã."Giai Giai có vẻ như đã nghe được Châu Kha Vũ gọi tên mình, nhưng cũng không thực sự lắng nghe. Cô đã rất hạnh phúc giống như khi được Châu Kha Vũ mua cho bộ váy yêu thích đầu tiên hồi mình mới lên năm tuổi. Giai Giai cảm thấy bản thân đang bay bổng, tựa như đang ngồi trên những đám mây, bay cao đến nỗi có thể hôn được cả ánh trăng rực sáng trên bầu trời đêm ngày hôm nay. Thực tế cô đang ngồi trên đùi của Châu Kha Vũ, ngắm nhìn những biển hiệu đèn neon đủ màu sắc sặc sỡ trên đường xuyên qua tấm kính cửa sổ, cùng với âm thanh hò hét ầm ĩ trong quán, tiếng ông chủ kêu bà chủ dọn đồ ăn.Sông núi bao la, nhân gian chưa từng trống trải.Hai mươi hai tuổiTrương Giai Giai mới tốt nghiệp đại học, lúc này cô cũng bắt đầu gợi ý chuyện giới thiệu bạn trai với bố mẹ. Trương Gia Nguyên trong lòng không muốn gả con gái đi, nhưng ông cũng nóng lòng muốn gặp mặt hiền nhân vĩ đại nào được con gái mình lựa chọn, vừa lo lắng sợ con mình dính vào kẻ lừa đảo.Khi Trương Giai Giai đưa Châu Kha Vũ vào nhà, Trương Gia Nguyên chào hỏi Châu Kha Vũ cho có lệ, thắc mắc tại sao tới tận bây giờ mà lão Châu vẫn chịu làm tài xế cho con gái mình. Nghĩ lại cũng có thể do đứa con gái của mình không có xe, được lão Châu chở đi một chuyến cũng không tệ, nói chuyện một hồi kéo gã xuống định làm mấy chén rượu, sau đó gặp mặt bạn trai của con gái ông rồi cùng đánh giá xem thế nào. Trương Gia Nguyên đứng chờ ở cửa hồi lâu, ngó nghiêng mãi cũng không thấy bóng dáng ai khác.Trương Gia Nguyên vẻ mặt có chút nghi hoặc, xoay người lại hỏi: "Giai Giai, thế còn bạn trai con đâu?"Giai Giai khoác tay Châu Kha Vũ, bình tĩnh lên tiếng: "Bạn trai của con đây."Trương Gia Nguyên không muốn uống rượu với Châu Kha Vũ nữa, bây giờ ông chỉ muốn đập chai rượu lên đầu Châu Kha Vũ, mồm vừa chửi bới đồ lừa đảo Châu Kha Vũ, tên đại bịp Châu Kha Vũ, vừa hận bản thân đã tự tay dẫn sói vào nhà. Châu Kha Vũ cười hì hì hỏi ông có hút thuốc không, ông liền đáp lại gã, hút cái con mẹ mày, giờ ông chỉ muốn lấy bật lửa với rượu châm lửa đốt mày thôi a.Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng cãi nhau suốt mấy ngày liền để xem là ai đã nảy ra ý tưởng gửi Giai Giai đến nhà Châu Kha Vũ khi cô mới lên năm, rồi lại cãi nhau thêm mất vài ngày xem rốt cuộc là ai không quan tâm chăm lo cô bé. Trương Gia Nguyên và Nhậm Dận Bồng đúng là vĩnh viễn kẹt lại trong tuổi trẻ, lúc nào cũng cãi vã ầm ĩ. Sau khi nghĩ thông suốt rồi thì cũng chẳng thể trách ai khác, muốn trách thì trách lúc ấy hai người bọn họ tại sao lúc nào cũng đấm nhau. Sau đó lại tiếp tục cãi nhau tại sao n năm trước bọn họ lại cãi nhau, lỗi tại ai.Hai mươi lăm tuổiChắc hẳn ai cũng nhớ ngày xưa đã từng có một CP tên là "Nguyên Châu Luật". Cuối cùng ước mơ của rất nhiều fan CP đã trở thành sự thật: Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đã thực sự trở thành người một nhà, chỉ có điều Châu Kha Vũ đã bị giáng cấp. (T/N: Giáng cấp làm con rể của Trương Gia Nguyên =)))))-end-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me