Edit Phan 11 Tinh Te Nu Vuong Dong Nat
Cùng lúc đó —Ở một nơi xa xôi, núi non hữu tình, sông suối trong lành… đẹp đến mức tưởng như không thuộc về nhân gian. Tại nơi giống như chốn đào nguyên ấy, từng nhóm sinh vật có đôi mắt màu xanh lục đang ngồi xổm, từ xa nhìn về phía dòng dung nham khổng lồ đang cuộn trào không ngừng.Ở trung tâm dòng dung nham là một xoáy nước, xoay liên tục, tạo ra từng cơn bão. Nhưng bất kể bên trong có bao nhiêu biến động, tất cả vẫn bị hồ linh hồn bao bọc chặt chẽ, không hề rò rỉ chút nào ra ngoài.Những đôi mắt xanh lục ấy chăm chú nhìn, không ai dám lên tiếng.Thời gian trôi qua rất lâu…Dòng dung nham cuộn trào dường như cuối cùng cũng yếu dần.Những ánh mắt xanh vẫn không dám rời đi, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng.Dung nham dần ngừng lại.Cuối cùng —Hoàn toàn tĩnh lặng.Dòng dung nham từng có thể nuốt chửng cả lãnh thổ, lúc này không còn là màu xanh, mà là từng khối màu xanh pha đỏ, như những đóa hoa nở rộ vào mùa xuân, rực rỡ và chói mắt.Tất cả những đôi mắt xanh lục đều nín thở.Tích… Tích… Tích…Tựa như trong lòng mỗi người đều có một chiếc đồng hồ tíc tắc, từng giây từng phút đều được ghi lại rõ ràng.Càng nghe tiếng đồng hồ trong lòng, họ càng thêm lo lắng.Ngay khi mọi người sắp không chịu nổi nữa, dòng dung nham trong hồ linh hồn, vốn đã ngừng lại, lại bắt đầu cuộn trào.Ào ào… Ào ào… Ào ào…Dòng dung nham cuộn trào khiến lý trí của những người có mắt xanh lục bị đánh tan. Trong mắt họ hiện lên đủ loại cảm xúc:Thất vọng, buồn bã, đau khổ, lo lắng…“Lại… lại thất bại sao?” “Lần này… vẫn thất bại à?” “Tại sao lại thất bại? Rõ ràng là phải thành công rồi mà…” “Thủ lĩnh đâu?” “Các trưởng lão, còn liên lạc được với thủ lĩnh không?”Những ánh mắt xanh lục đang vây quanh hồ linh hồn dần chuyển hướng nhìn về phía các trưởng lão chủ chốt trong bộ tộc.Bầu không khí trở nên cực kỳ nghiêm trọng.Trong nhóm trưởng lão, một người toàn thân màu xanh đậm, trông rất già nua, bước ra nói: “Không cần hoảng loạn. Chúng ta giữ vững nơi này, không để bất kỳ kẻ địch nào phá hoại. Chỉ cần kiên trì đến khi thủ lĩnh hợp thành mệnh tuyến thành công, chúng ta sẽ chiến thắng.”Lời ông ta vừa dứt, sự lo lắng trong đám đông dường như giảm đi phần nào.Nhưng —Chừng nào việc chưa thành, thì sự lo lắng ấy vẫn không thể biến mất hoàn toàn.Ngay lúc đó —Vị trưởng lão áo xanh đậm bỗng khựng lại. Một đôi mắt xanh sẫm tinh ý phát hiện ra sự thay đổi sắc mặt của ông ta, vội hỏi: “Đại trưởng lão?”Vị trưởng lão áo xanh đậm đáp: “Thủ lĩnh ra lệnh, chúng ta phải đến tộc Hồng ngay.”“Hả?”“Ngay bây giờ?” “Đến tộc Hồng?”Mọi người đều không hiểu, tại sao vào thời điểm then chốt của việc hợp thành mệnh tuyến, lại phải rời đi? Nếu không ai trông giữ hồ linh hồn, lỡ có kẻ xấu tiếp cận, chẳng phải sẽ làm gián đoạn quá trình hợp thành của thủ lĩnh sao?Vị trưởng lão không giải thích, chỉ nói: “Giữ lại một phần tộc nhân trông coi, những người còn lại theo tôi xuất phát.”Ông ta không nói cho tộc nhân biết, thực ra thủ lĩnh đã hợp thành mệnh tuyến…Nhưng —Mệnh tuyến đó chưa hoàn chỉnh.Vẫn thiếu một phần, mà thủ lĩnh cũng không rõ thiếu gì, chỉ nói nguồn gốc nằm ở tộc Hồng. Hơn nữa, điểm nút không gian của tộc Hồng đang gặp sự cố!Với tộc Hồng, đó là nguy cơ. Nhưng với tộc Thanh, đó là cơ hội!Chỉ cần nhân lúc tộc Hồng đang hỗn loạn, rút được năng lượng từ họ thì mệnh tuyến chưa hoàn chỉnh của thủ lĩnh Thanh Lục Thạch sẽ tự động hoàn thiện.…Về chi tiết hợp thành mệnh tuyến… thủ lĩnh không nói nhiều, và vị trưởng lão cũng biết không nên hỏi.Ông ta còn nhận thêm một nhiệm vụ:【Giữ lại 30% tộc nhân, chủ yếu là người già yếu bệnh tật.】Vị trưởng lão rùng mình, nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.Sau đó —Ông ta dùng thân phận đại trưởng lão, nhanh chóng điều động lực lượng đến tộc Hồng, lấy danh nghĩa tấn công tộc Hồng để hợp lý hóa việc để lại người già yếu.Tất nhiên, vẫn giữ lại một phần tinh anh.Rồi, vị trưởng lão áo xanh đậm dẫn đại quân xuất phát.…Trong một không gian đen ngòm bí ẩn, một đôi mắt xanh lục nhạt lặng lẽ quan sát đoàn quân của vị trưởng lão rời đi.Ngay khi đoàn quân rời khỏi hoàn toàn, hồ linh hồn của tộc Thanh bắt đầu sôi sục dữ dội.Vì quá mãnh liệt, một số tộc nhân đang canh giữ gần đó không kịp phản ứng, rơi vào dung nham sôi, lập tức hóa thành tro bụi, biến mất hoàn toàn.Thấy vậy, nhiều người định bỏ chạy, nhưng…Bịch! Bịch! Bịch!Từng người một… không thể thoát.Nhưng nhóm tinh anh đứng xa hơn lại chỉ nhìn những tộc nhân rơi vào hồ linh hồn mà không hề cứu giúp. Một số người muốn ra tay, nhưng lại cố kìm lại.Nhiệm vụ của họ là bảo vệ hồ linh hồn, không phải bảo vệ tộc nhân.Đôi mắt xanh lục nhạt kia thu hết mọi chuyện vào tầm mắt, thoáng hiện vẻ xúc động nhưng cuối cùng lại trở nên lạnh lùng.Nó…Cũng hết cách.Cuối cùng, đôi mắt ấy trở nên vô cảm.…Thẩm Trường Thanh, Thịnh Thanh Nham, Nhạc Tê Quang, mỗi người trấn giữ một khu vực, vẻ mặt không thay đổi, nhưng tay cầm vũ khí đều siết chặt hơn.Nhạc Tê Quang nói: “Tình hình ngày càng căng thẳng… baba cũng thấy hơi phấn khích rồi…”Thẩm Trường Thanh vừa theo dõi thiết bị liên lạc, vừa quan sát Lưu Phù Phong, đồng thời giám sát toàn bộ hệ thống thông tin.Xung quanh tộc Hồng, đã có hơn 10 thế lực ngoại tộc tụ tập, thực lực, số lượng… lớn nhỏ khác nhau. Hiện tại, họ đều có cách ẩn mình, chưa phát hiện nhau.Điều này tạo cơ hội cho nhóm của Thẩm Trường Thanh.Tuy nhiên, đây là khủng hoảng của tộc Hồng, không liên quan đến họ. Miễn là đảm bảo an toàn cho người của mình, họ có thể hỗ trợ tộc Hồng.Thẩm Trường Thanh cau mày, hỏi: “Điều gì khiến nhiều thế lực tụ tập như vậy? Ngoài sự cố ở điểm nút hồ linh hồn, còn nguyên nhân nào khác?”Nhạc Tê Quang: “Không cần biết chúng muốn gì, lợi ích đó chắc chắn là của baba.”Thẩm Trường Thanh nghiêm túc: “Quý Dữu đã nói rồi, mục tiêu của chúng ta là rời khỏi đây. An toàn của toàn đội luôn là ưu tiên hàng đầu, lợi ích chỉ là thứ yếu.”Phải xác định rõ trọng tâm, tuyệt đối không để bị lợi ích làm mờ mắt.Về điểm này, Thẩm Trường Thanh hoàn toàn đồng tình với Quý Dữu và rất khâm phục cô. Cô nhìn có vẻ ham tiền, nhưng khi thật sự đối mặt, lại chẳng thèm để tâm.Cái cân trong lòng cô luôn rất chuẩn.Nhạc Tê Quang không giận, vẫn chăm chú nhìn màn hình giám sát: “… Baba chỉ nói chơi thôi, xả stress tí mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me