Edit Phung Tu Thanh Hon Tien The Khong Duoc Tron
Phòng 1001 – tầng cao nhất của khách sạn Le Lasdon International.Người phụ nữ trong cơn say bị ném mạnh lên chiếc giường lớn mềm mại. Vài gã đàn ông ánh mắt lộ rõ vẻ hèn mọn, háo hức nhìn thân hình quyến rũ của cô, vội vã cởi áo định lao đến.Đúng lúc ấy, cửa phòng bị đẩy mở. Hai người đàn ông mặc vest đen, dáng vẻ nghiêm nghị bước vào. Một người quát lớn: "Ra ngoài ngay lập tức!"Một tên lưu manh giật mình quay lại, gắt gỏng: "Đây là phòng bọn tôi đã đặt! Các người là ai?"Hai vệ sĩ lạnh lùng nhìn hắn, giọng khinh thường:"Chúng tôi đến từ nhà họ Tề!""Phòng 1001 – tầng cao nhất của khách sạn Le Lasdon – là phòng dành riêng cho cậu Tề. Mấy người cút ra ngoài ngay, nếu không..."Chưa dứt lời, một trong hai vệ sĩ cạch một tiếng lên đạn, khẩu súng lục đen ngòm chĩa thẳng vào đối phương.Mấy tên kia vừa nghe đến cái tên "Tề gia" đã tái mặt. Nhìn thấy nòng súng lấp lóe ánh kim đen, cả đám run rẩy. Tề Duệ?! Đây là phòng riêng của người đàn ông đó ư? Bọn họ vào nhầm phòng rồi sao?Không dám chậm trễ, cả bọn hoảng loạn tháo chạy ra ngoài. Đắc tội với nhân vật như Tề Duệ, e là không giữ nổi mạng.Chạy được ra ngoài, một tên mới giật mình nhớ ra:
"Chết rồi! Cô gái say rượu vẫn còn trong phòng kìa!""Mặc xác. Dù sao cô ta cũng bị chuốc say, chắc chắn sẽ bị nhầm là 'quà' đưa đến cho Tề Duệ. Với lại, bên kia chỉ cần chúng ta làm cho Mộ Tư Nguyệt thân bại danh liệt là trả tiền..."
Nói dứt câu, cả đám lập tức bỏ đi."Đau quá..."Một cơn đau nhói chạy qua thân thể khiến Mộ Tư Nguyệt rên khẽ. Cô không thể mở mắt nổi, toàn thân nóng ran như thiêu đốt.Cô cảm nhận có ai đó đang đè lên người mình, hơi thở nam giới lạnh lẽo phủ kín lấy cô. Cảm giác mệt mỏi bủa vây suốt đêm dài... mãi cho đến khi mọi thứ dừng lại."Đây... là đâu?"Lúc Mộ Tư Nguyệt mở mắt, ánh nắng ban mai đã rọi vào phòng. Cô ngơ ngác nhìn quanh căn phòng xa hoa lộng lẫy, rồi quay sang người đàn ông đang nằm sát bên.Gương mặt anh ta hoàn mỹ pha trộn nét Á – Âu, sắc lạnh và cao quý. Anh nửa ôm lấy cô, hai cơ thể trần trụi kề sát nhau, hơi thở anh phả nhẹ lên mũi cô. Nhưng... cô không hề quen người đàn ông này!Cơn đau nơi hạ thân cùng vết hôn rải rác trên cổ và ngực khiến cô bàng hoàng sụp đổ."Anh..." Toàn thân Mộ Tư Nguyệt cứng đờ."Anh là ai?!"Cô hoảng loạn đẩy người đàn ông ra, ánh mắt khiếp đảm.Người đàn ông nhíu mày khó chịu, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: "Cô ồn ào quá."Khuôn mặt lạnh lùng ấy gần như không mang chút biểu cảm nào.Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, Mộ Tư Nguyệt bất giác run rẩy. Người đàn ông này toát ra khí chất lạnh lẽo nguy hiểm, khiến người ta chỉ muốn tránh xa."Tôi... tôi không quen biết anh! Tại sao lại như thế này..."Cô vội kéo chăn quấn quanh mình, mắt đỏ hoe vì giận dữ, nhưng lời nói lại nghẹn nơi cổ họng.Tối qua, cô rõ ràng mới từ Mỹ trở về, định đến nhà họ Mộ, sao lại rơi vào tình cảnh này?Người đàn ông kia dường như chẳng mảy may quan tâm, lặng lẽ đứng dậy bước vào phòng tắm.Mộ Tư Nguyệt tức đến run người, vội vàng túm lấy cánh tay anh:
"Anh... anh bỏ thuốc tôi đúng không?!"Tề Duệ khựng lại. Nghe đến ba chữ "bỏ thuốc tôi", ánh mắt anh lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh xoay người, ánh nhìn như muốn đóng băng người đối diện:"Cô vừa nói gì?"Giọng anh lạnh như sương đêm, khiến cô rợn người. Chưa kịp phản ứng, anh đã bóp chặt cằm cô, khiến cô đau đến nhăn mặt."Giả vờ cái gì? Đã tự nguyện đi bán thân thì nên biết thân biết phận. Cô không có tư cách chất vấn tôi, tốt nhất là câm miệng lại!"Tề Duệ lạnh lùng nâng cằm cô, hai ánh mắt đối diện trong khoảng cách gần sát. Mộ Tư Nguyệt vừa giận vừa xấu hổ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me