Edit Sau Khi Song Lai Lien Hon Voi Chu Cua Nam Chinh
Chương 85: Giáo dục tri thức Liên tục uống mấy ngụm nước, trong đầu An Nhu nhanh chóng xuất hiện một đoạn kí ức."Bởi vì phần lớn cơ thể của chúng ta đều thiếu canxi nên khi bơi lội bị chuột rút là chuyện hết sức bình thường." Tiểu đội trưởng nói."Đầu tiên nhất định phải bình tĩnh, cậu càng hoảng loạn càng dễ sặc nước. Tiếp theo dùng sức đẩy bàn chân của cậu hướng lên trên, ở khu vực nước cạn, cậu hoàn toàn có thể đứng thẳng người dậy. Sau đó đừng có sợ đau, dùng sức xoa nắn cái chân bị chuột rút của cậu..."Miệng và mũi của An Nhu thở ra một vài bọt khí, cậu nhanh chóng duỗi chân, một chân còn lại tìm kiếm đáy bể, không biết tại sao dưới đáy lại hết sức trơn trượt, mũi chân An Nhu vừa chạm được đến đáy, trong nháy mắt lại mất thăng bằng.Một bóng người đột nhiên nhảy xuống bể bơi, An Nhu nín thở, đầu óc như muốn nổ tung bởi vì thiếu oxy, buồng phổi liều mạng đòi hỏi dưỡng khí. An Nhu dùng hết toàn lực chạm đến đáy bể, tầm mắt và phương hướng dần trở nên mơ hồ, bởi vì không tìm thấy phương hướng chính xác nên dẫm trúng khoảng không.An Nhu mơ màng ý thức nhìn đáy bể, bên dưới tựa như một vực sâu vô tận đang không ngừng há cái mồm thật to hòng cắn nuốt cậu.Trong cơn hoảng hốt, cậu nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đang bơi về phía mình. Giống như mỹ nhân ngư phá tan màn đêm u tối, từng sợi tóc khẽ lay động theo dòng nước, đôi con ngươi màu đen gắt gao nhìn chằm chằm cậu.Thắt lưng bất ngờ được nâng lên, đập vào mắt là ánh mặt trời chói chang, An Nhu lập tức cảm thấy choáng váng, không khí dũng mãnh tràn vào phổi, xoang mũi chứa đầy nước, chỉ có thể gắng gượng há miệng hô hấp, trông không khác gì một con cá mắc cạn.Không khống chế được ho sặc sụa, cổ họng cùng phổi có chút đau, An Nhu hít lấy hít để không khí, phảng phất như được sống lại.Bởi vì bị sặc nước, An Nhu ho đến mức chảy nước mắt, đợi một lát sau rốt cuộc cũng thấy rõ người đang ôm chầm lấy mình."Chú... chú Mạc... khụ khụ." An Nhu theo bản năng ôm chặt cổ Mạc Thịnh Hoan, ho mạnh liên tục."Sênh Sênh!" Lúc này những người đứng trên bờ mới kịp thời phản ứng lại vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, dì Triệu tức tốc nhảy xuống nước rồi bơi về phía An Nhu.Bạch Sùng Đức cũng nhảy sát theo sau, hai người bơi tới chỗ Mạc Thịnh Hoan đang ôm An Nhu. Khi tới gần Mạc Thịnh Hoan, dì Triệu nhìn thấy An Nhu tái mét mặt mày đang không ngừng ho khan, nước mắt chảy giàn giụa."Sênh Sênh... Sênh Sênh con không sao chứ?" "Không... khụ khụ..." An Nhu gần như không thể thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh, trong lỗ mũi nồng nặc mùi nước sát trùng của bể bơi, cổ họng cũng cực kỳ khó chịu, cậu dùng sức ho cho nước văng ra ngoài.Mạc Thịnh Hoan ôm An Nhu lên bờ, một bóng người từ xa chạy tới, trên cổ tay áo ghi rành rành dòng chữ "nhân viên cứu hộ". An Nhu cố gắng hít thở thật sâu, nếu thật sự chờ đợi nhân viên cứu hộ xuất hiện, chỉ sợ chính cậu đã sớm chết đuối từ đời nào. Thực tế đã chứng minh, người chưa từng bị sặc nước có lẽ không bao giờ tin tưởng bản thân mình sẽ bị chết đuối, nhưng sau khi bị sặc nước, An Nhu cảm giác mình lại được trải nghiệm nhiều thêm một cách chết.Dựa theo những điều trước đây tiểu đội trưởng từng dạy, An Nhu dùng sức ho mạnh hơn nữa nhằm đẩy toàn bộ nước đã uống vào miệng phun hết ra ngoài, sau đó nghiêng đầu vỗ vào lỗ tai, bên trong cũng chứa đầy nước."Sênh Sênh." Bạch Sùng Đức và dì Triệu ướt đẫm người leo lên bờ, không ngừng vỗ lưng An Nhu, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng."Cháu... khụ khụ... đỡ hơn rồi." An Nhu hít thở không khí trong lành, cảm nhận sức sống một lần nữa quay trở lại cơ thể.An Nhu nhìn người đàn ông đang ôm chầm lấy mình, chú Mạc nhìn cậu chằm chằm không dời mắt, hô hấp hỗn loạn, ánh mắt lộ ra vài phần luống cuống, bàn tay đang nắm chặt tay cậu khẽ run rẩy.Chú đang... sợ hãi sao?"Chú... chú Mạc." An Nhu kiềm tiếng ho lại, từ tốn trấn an Mạc Thịnh Hoan: "Em không sao..."Mạc Thịnh Hoan ghì chặt An Nhu ngay trong nháy mắt, tựa như muốn dung nhập đối phương vào trong thân thể mình, sức lực cực kỳ mạnh bạo.Vốn dĩ An Nhu đang kiềm chế cơn ho, nhưng khi bị chú Mạc ôm cứng ngắc, không nhịn được lại ho ra thêm một ít nước."Ho nhiều thêm một chút nữa." Nhân viên cứu hộ đứng một bên cũng bị doạ cho không hề nhẹ. Nếu lỡ xảy ra chuyện, thật tình chỉ có nước ăn cám.Bạch Sùng Đức vội vã lấy tới mấy cái khăn choàng lên vai An Nhu và Mạc Thịnh Hoan, người đàn ông ôm chặt cậu, một giây cũng không nỡ buông tay.Bạch Sùng Đức lại lấy ra một cái khăn tắm khoác lên người Triệu Minh Nguyệt, hai vợ chồng cùng nhau nhìn người đàn ông trước mặt đang không ngừng vỗ nhẹ lưng cậu thiếu niên, trong lòng còn khiếp sợ chưa nguôi.Lúc đó tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn trên người hai mẹ con Mạc Đoá Đoá, sau khi Mạc Thịnh Hoan chăm bón cho hai cái cây thiếu nước, trong nháy mắt vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng của An Nhu đâu.Mạc Thịnh Hoan không chút do dự nhảy vào bể bơi, Bạch Sùng Đức với Triệu Minh Nguyệt còn chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi, cho đến khi Mạc Thịnh Hoan ôm An Nhu ngoi lên mặt nước, lúc này mọi người mới muộn màng nhận ra lúc nãy đã phát sinh chuyện gì."Em... khụ khụ... Em chỉ bị chuột rút thôi." An Nhu vỗ lưng Mạc Thịnh Hoan, nhẹ nhàng an ủi: "Chú Mạc, cảm ơn chú, bây giờ em không sao rồi."Mạc Thịnh Hoan vẫn ôm chặt cậu thiếu niên như cũ, như ôm lấy bảo bối trân quý mất rồi lại tìm được, không bao giờ muốn chia cắt một lần nào nữa.Triệu Minh Nguyệt cùng Bạch Sùng Đức liếc nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng bật ra một suy nghĩ giống hệt đối phương.Mạc Thịnh Hoan thật sự có thể bảo vệ An Nhu.Chỉ có ánh mắt của người đàn ông này luôn theo dõi sát sao An Nhu, chỉ có người đàn ông này trước tiên phát hiện ra sự biến mất của An Nhu cũng như nhận ra cậu đang gặp nguy hiểm, và cũng chỉ có người đàn ông này là người đầu tiên dám nhảy xuống nước cứu An Nhu. Triệu Minh Nguyệt đột nhiên ý thức được tư tưởng của mình hẹp hòi đến cỡ nào.Từ trước đến nay bà vẫn luôn cho rằng người mắc bệnh tinh thần chỉ biết mang đến bất hạnh cho người thân.Giống như Bạch Sùng Đức, bởi vì căn bệnh trầm cảm của bà bắt buộc phải thường xuyên di chuyển qua lại giữa nhà và công ty. Bởi vì muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc mình, thậm chí còn từ chối các cuộc hội nghị quan trọng, khiến cho tiếng oán than của người trong công ty vang ngút trời.Bạch Tiêu cũng bởi vì người mẹ như bà mới lựa chọn chuyên ngành tâm lý học, nhưng vốn dĩ bản thân thằng bé càng đam mê nghệ thuật.Người thân không ngừng hy sinh vì mình, Triệu Minh Nguyệt đều biết hết, nhưng bản thân lại không có cách nào khống chế được suy nghĩ tiêu cực.Bản thân bà chính là gánh nặng liên lụy đến hai cha con họ.Triệu Minh Nguyệt không muốn An Nhu phải mệt mỏi, không ngừng hy sinh cuộc sống của mình cho người khác giống như họ.Mặc dù không thể phủ nhận bản thân Mạc Thịnh Hoan có khuyết điểm, nhưng hiển nhiên người đàn ông này thật sự có năng lực chăm sóc và bảo vệ An Nhu, thậm chí còn có thể mang đến cho An Nhu cảm giác an toàn.Cũng coi như... một người chồng đủ tư cách.(*) And :)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me