TruyenFull.Me

Edit Semin Kaisoo Ba Dao Yeu Em

Chung Nhân dọn dẹp hồ sơ, kéo Khánh Thù đặt lên đùi. Khánh Thù cũng không phản ứng, cứ như chuyện xảy ra rất bình thường, cậu trải giấy trên mặt bàn, sau đó mở nắp mấy cà mên mang tới, bày thức ăn ra bàn.

– Đút ~

– Hắc Nhân, ở đây không phải ở nhà.

– Có sao? Anh hai đâu phải người lạ.

Khánh Thù nhìn sang Mẫn Thạc và Thế Huân, sau đó đỏ mặt, đứng dậy liền bị Chung Nhân kéo lại.

– Dọn qua bàn sô pha ăn đy.

– Ăn thỳ tự đy mà dọn.

– Đáng ghét.

Chung Nhân đứng dậy, dọn thức ăn xuống bàn, Mẫn Thạc nhíu mày, chuyện gì đang xảy ra? Nhân Nhi nhà cậu ngay cả ăn còn phải có người dâng tận miệng, hầu hạ đủ thứ, giờ lại phải tự làm, lạ nha.

– Khánh Thù

– Dạ, anh hai gọi.

– Em làm gì Nhân Nhi vậy? Đã trở thành người hoàn toàn khác nha ~

– Em đâu có làm gì.

– Khánh Thù, lại đây, đừng nói chuyện với anh hai, chỉ toàn nói lung tung

Chung Nhân kéo tayKhánh Thù ngồi xuống sô pha, Khánh Thù sau một hồi bị người kia tung chiêu làm nũng cũng đút cho ăn một chút. Vốn dĩ, cậu hiểu Chung Nhân, tại có vợ chồng anh hai nên muốn khoe khoang một chút. Thế Huân nhìn hai người kia, có chút đau lòng, chẳng phải mình đã từng ngồi đó cùng Mẫn Thạc ăn cơm hay sao?

– Mẫn, đy ăn trưa thôi.

Thế Huân đứng dậy, kéo tay Mẫn Thạc ra ngoài, điều gì đã làm hai người cách xa nhau như vậy? Mẫn Thạc im lặng đy theo, bữa trưa nặng nề trôi qua, hai người ngồi cùng một bàn ăn, cũng không có nói gì, chỉ chăm chỉ ăn cơm. Khoảng cách giữa hai người, xa rộng đến độ không thể đong đếm được nữa. Thế Huân luôn hỏi một câu " Tại sao? ".

Chung Nhân ăn cơm xong thỳ uống nước yến, mẹ bảo Khánh Thù mang tới cho cả anh hai và Thế Huân, nhưng lúc nãy quên đưa. Chung Nhân ôm lấy Khánh Thù, hôn lên môi, yêu thương mà mút nhẹ từng chút một.

– Mai lại đến nhé.

– Ai rảnh rỗi mà đến?

– Em không thương chồng em sao?

– Mai em phải đy làm từ thiện với mẹ rồi.

– Anh không chịu.

– Hắc Nhân ngoan ngoan, tối nay sẽ bù cho.

– Muốn bây giờ cơ ~

– A ~ ya, ở đây là công ty.

Chung Nhân cắn ngực Khánh Thùmột ngụm, cách một lớp áo len dày nhưng vẫn chính xác ngay cái núm nhỏ xinh. Khánh Thù nhăn nhó một chút, nắm tóc Chung Nhân kéo ra, thứ dâm tặc ~ Mẫn Thạc cùng Thế Huân bước vào, hắng giọng một cái. Hai vợ chồng nhà kia mới chịu buông ra.

– Không biết điều, sao lại về sớm vậy?

– Chung Nhân, chúng tôi cũng là vợ chồng nga ~ ăn xong phải về sớm, tranh thủ gần gũi một chút a ~

– Hai người sáng tối có nhau rồi mà còn tranh thủ nữa, Thế Huân, cậu thực tham lam ~

– Ha, sao không nhìn lại mình?

– Tớ thỳ làm sao?

– A, thôi. Em về, mẹ có gửi nước yến cho anh hai và anh rễ.

– À, cám ơn em. Về cẩn thận.

– Dạ.

–Khánh Thù về, nhớ ban nãy hứa gì nga ~

– Nhớ mà ~

– Hôn.

* chụt *

Khánh Thù rướn người hôn lên má Chung Nhân rồi cúi mặt bước nhanh ra khỏi cửa, Chung Nhân xoa xoa má, cười tủm tỉm, hăng say làm việc. Chỉ có hai người nhìn thấy cảnh xuân tình trước mắt mà lòng không khỏi xót xa, trời cuối đông rét mướt, tuyết rơi trắng xóa, phủ kín cả cõi lòng vốn dĩ cũng đã băng lãnh từ lâu.

Tối đêm nay Thế Huân vẫn chưa về, Mẫn Thạc bó gối ngồi suy nghĩ sau đó quyết định ra ngoài tìm, cậu quấn thêm vòng khăn ấm, ngồi vào trong xe lái đy. Sky, quán bar lớn nhất nhì trong thành phố, có liên thông với khách sạn, hẳn là Thế Huân ở đó.

Thế Huân ngồi uống rượu, bên cạnh là một cô gái lẳng lơ đang cố tình cọ xát bộ ngực đầy đặn của mình để kích thích người kia, giọng ỏng ẹo.

– Ngô thiếu gia sao không về nhà với vợ mà lại uống rượu một mình?

– Ha, chơi với vợ không vui nên đến đây.

– Ai nha, Ngô thiếu gia không thương vợ hay sao?

– Thương? Chỉ là muốn thu phục thôi, giả vờ thanh cao cho lắm cuối cùng cũng nằm dưới thân rên rỉ. Là như vậy đó.

– Anh có thể lặp lại?

Thế Huân nghe giọng nói quen thuộc thỳ quay lại, thấy Mẫn Thạc đã đứng đó từ lúc nào, sao tự dưng đến đây? Những lời lúc nãy có lẽ đã nghe hết rồi, đó chỉ là cậu nói đùa, tuyệt đối không phải sự thật.

– Mẫn!

" Chát "

Mẫn Thạc tát Thế Huân một cái, xoay người chạy đy ra khỏi quán bar. Thế Huân đuổi theo, hiểu lầm, là hiểu lầm thôi. Mẫn Thạc chạy ra tới bãi đậu xe thỳ Thế Huân đuổi tới, vừa bấm mở khóa thỳ tay bị túm chặt.

– Nghe anh, Mẫn.

– Nghe gì? Chẳng phải những gì cần nghe đã nghe hết rồi sao?

– Cái đó không phải thật, chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm.

– Hiểu lầm? Đâu phải chỉ một lần, những gì cậu nói vớiKhánh Thù hôm lễ đính hôn tôi đều nghe rõ, uổng công tôi đã yêu thích cậu như vậy, rốt cuộc tôi cũng chỉ là thứ để cậu phát dục.

– Không phải ...

– Cút!

Thế Huân ôm lấy Mẫn Thạc, hôn. Dù người kia có vùng vẫy như vẫn cố hôn lấy, không buông. Mẫn Thạc bị hơi rượu hòa với mùi nam tính quen thuộc làm cho rúng động, đã hơn hai tháng qua, cậu rất nhớ mùi vị này. Nhận thấy thân ảnh kia từ từ mềm oặt, Thế Huân lấn lướt tách hai cánh môi mỏng mà đưa lưỡi vào, cậu nhớ như điên cảm giác này, cũng vì người này, cảm giác này, cậu không thể gần gũi cùng người khác, cậu giống như bị trúng bùa mê, chỉ nảy sinh ham muốn với người này mà thôi. Mẫn Thạc cũng bị mê muội, quàng tay lên cổ người kia, tham luyến không rời. Thế Huân mở cửa xe phía sau, nhét Mẫn Thạc vào trong rồi mình cũng bước vào, cửa xe đóng lại, cậu cởi áo rồi nằm đè lên Mẫn Thạc, tiếp tục ngấu nghiến đôi môi kia, hai tay điêu luyện cởi quần người dưới thân xuống, gấp gáp một tay xoa nắn dục vọng, một tay âu yếm luồn vào áo người kia mà ngắt nhéo hai điểm hồng.

Thế Huân chịu không nổi, đỡ Mẫn Thạc quỳ gối trên ghế, tay bấu chặt chỗ tựa lưng, cậu kéo quần mình xuống một chút, ôm lấy Mẫn Thạc từ phía sau, kéo mông người kia cao lên một chút, bản thân nằm rạp trên lưng người kia, đứng dười sàn xe mà thúc tới. Không gian chật hẹp ám muội, cậu vừa thúc tới vừa cắn liếm tấm lưng, Mẫn Thạc ôm lấy thành ghế, hẩy mông thật cao hứng trọn từng cú thúc, miệng không thôi rên rỉ. Sau một hồi dây dưa, Thế Huân gầm nhẹ rồi bắn vào bên trong Mẫn Thạc, cả hai giữ nguyên tư thế, thở dốc. Thế Huân miệng lẩm bẩm câu anh yêu em, hoang dại và cuồng nhiệt.

Buông nhau ra, Thế Huân không nói gì, Mẫn Thạc im lặng cầm lấy quần áo, Thế Huân sợ người kia lại rời đy, liền ôm chặt lại.

– Đừng đy.

– Đã phát tiết xong rồi, tôi ở lại làm gì?

– Anh yêu em.

– Tôi không tin.

– Tin anh, một lần thôi.

– Buông ra.

Thế Huân xốc Mẫn Thạc ngồi trên đùi, kéo áo lên ngậm lấy hai nhũ tiêm mà mút, tay vuốt ve bờ mông tròn và cặp đùi mịn, Mẫn Thạc cảm nhận được thứ to lớn cương tức dưới mông mình, nên nhích mông cử động, chà sát, càng ngày càng phình to khiến cậu quên tất cả. Đưa tay xuống dưới, khó khăn bắt lấy khúc gân to bự đang phình to dưới mông, nhích người đặt ở trước cửa huyệt động rồi ngồi xuống thật mạnh, rất thõa mãn. Sau đó ôm ghì lấy cổ Thế Huân, dụi đầu vào mái tóc đen thoang thoảng mùi hương quen thuộc, tự vận động lên xuống, tiếng da thịt va chạm, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ dâm mỹ, Mẫn Thạc điên cuồng nhúng nhảy, dục vọng của Thế Huân chạy tọt vào trong, sâu đến tận gốc, tư thế này thật sự rất khoái lạc. Thế Huân chịu không nổi, cố trụ lại một chút rồi lại bắn, Mẫn Thạc cũng ra đầy áo Thế Huân, mùa đông lạnh buốt, không khí trong xe nóng hầm hập.

Sau đó, Thế Huân vẫn ngồi trên ghế, Mẫn Thạc ngồi bệt dưới đất, cúi đầu giữa háng mà nhấp nhô, ngậm mút kịch liệt dục vọng phình to nổi gân của người kia, sau đó lại trèo lên người Thế Huân, nhắm mắt rồi ngồi xuống dứt khoát, thứ to lớn đã bị nuốt chửng. Mẫn Thạc A một tiếng rồi cuồng loạn hất hẫy bờ mông tròn của mình. Thế Huân ôm lấy eo Mẫn Thạc trợ giúp.

– Ha ...ưm ...chúng ta ...ly hôn đy ~

– Anh yêu em.

– Chơi có ...sướng không?

– Anh yêu em ~

– Thật chứ?

– Thật.

– Ưm ...vậy ...ly hôn ...ah ha ...ưm ...

Thế Huân thêm một lần nữa bắn sâu vào bên trong cơ thể nóng bỏng kia. Mẫn Thạc mệt nhoài, gục trên vai Thế Huân rồi thiếp đy, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa.

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me