Edit Semin Kaisoo Ba Dao Yeu Em
Hôm nay Mẫn Thạc theo hẹn đến Ngô gia một chuyến thăm hỏi theo phép tắt, nói chung lại là hai nhà cùng ăn cơm với nhau, nói trắng ra nữa là bàn chuyện hôn sự của hai nhà. Cậu thỳ không phản đối, chuyện hôn nhân thương mại thỳ sinh ra trong gia đình quý tộc thỳ phải chấp nhận, vì vậy hai lăm tuổi rồi cũng chả dám mang lòng đy yêu ai, chỉ làm khổ mình khổ người. Còn Diệc Phàm thỳ khác, ương bướng hơn một chút, không nghe theo sự sắp đặt của trưởng bối mà đy yêu một người, rồi thỳ sao? Vẫn là vạn lần không thể. Hôm nay lại ngồi ở đây theo sự an bài, mà cậu cũng bàn bạc rồi, dù hai người cưới nhau nhưng Diệc Phàm vẫn có thể ở bên cạnh Nghệ Hưng, chứ cậu và Diễc Phàm mà ở chung, không thể tưởng tượng được!Bàn ăn được bài trí rất chu đáo và sang trọng, 8 người ngồi cùng một bàn dùng cơm, cũng có nói qua loa hỏi thăm Mẫn Thạc một chút theo lễ nghĩa. Mẫn Thạc thỳ rất khó chịu, cái tên tiểu quỷ Ngô Thế Huân kia cứ nhìn cậu suốt, ánh mắt châm chích đến cậu muốn nổi cáu, hẳn là vì chuyện hôm qua.Sau khi ăn cơm thỳ ra phòng khách uống trà, cũng bắt đầu vấn đề chính, hai bên cha mẹ đều vui vẻ, chỉ có cậu và Diệc Phàm là nhàn nhạt cười. Trốn được 5 năm cũng không trốn được cả đời, thật vô cùng chán nản.Chủ tịch Ngô đặt tách trà xuống bàn, hắng giọng.– Chuyện hai đứa đã học hành xong rồi, thỳ bàn đến chuyện kết hôn đy, cũng không còn trẻ nữa.– Phải, hai bên đã quyết định là Chủ nhật của hai tuần nữa, hai đứa có ý kiến không?Chủ tịch Kim cũng nói thêm, nói là hỏi ý kiến, thực ra chỉ là thông báo thôi.– Đã định cả ngày kết hôn rồi, còn hỏi ý kiến bọn con làm gì?Mẫn Thạc thở hắt, dù giờ có ý kiến cũng chả được chấp nhận.– Con không thích.Diệc Phàm nói xong, nâng tách trà uống một ngụm, đánh chết cậu cũng không kết hôn nếu người cậu lấy không phải là Nghệ Hưng.– Diệc Phàm.Ngô phu nhân nghiêm nghị nhắc nhở.– Con với Mẫn Thạc là anh em tốt, cưới về thỳ sống với nhau thế nào được? Có đánh chết con cũng không lấy Mẫn Thạc. Vã lại, con cũng có ý trung nhân rồi.– Câm miệng.Chủ tịch Ngô nhìn con trai, nói lớn. Chuyện hôn nhân đại sự, lại dám nói lung tung.– Anh Ngô, ngày mai sẽ phát thiệp, tụi nhỏ sẽ đy thử đồ cưới, anh xem nên tổ chức ở đâu?Chủ tịch Kim lên tiếng, hầu như không để tâm đến lời nói của Diệc Phàm. Người ở đây đều như vậy, chỉ quan tâm đến lợi lộc cá nhân.– Cha, anh Diệc Phàm đã không thích, tại sao còn ép? Anh hai sẽ không hạnh phúc.Chung Nhân tức giận nói, thời này là thời nào rồi, còn ép hôn? Hai tập đoàn cũng nhất nhì lớn mạnh, còn muốn hợp tác cái gì chứ?– Không đến lượt con lên tiếng.Kim phu nhân từ tốn nói, đưa ánh mắt không sắc không tình nhìn con trai, đứa nhỏ này không bao giờ hiểu chuyện.– Con nói rồi, đánh chết con cũng không lấy, thích thỳ cứ đuổi con ra khỏi họ Ngô đy.Diệc Phàm kiên quyết, nếu cậu đồng ý, suốt đời cũng chả cho Nghệ Hưng một danh phận được.– Loạn hết rồi sao?Chủ tịch Ngô quát một tiếng, tất cả đều im lặng.– Cha, anh hai có người yêu rồi, sao còn ép ảnh lấy người khác?Thế Huân nhíu mày, thấy ức uất giùm anh trai, rõ ràng cha mẹ không bao giờ chịu hiểu con cái.– Ở đây ai cho con lên tiếng?– Cha là đồ độc đoán.– Còn dám lên tiếng.– Cha đừng bắt anh hai kết hôn, anh hai có người yêu rồi, cha không thương anh hai sao?– Câm miệng.– Con sẽ kết hôn thay anh hai, miễn là họ Ngô thỳ được không phải sao?– Em điên rồi sao Thế Huân?Diệc Phàm nghe em trai nói thỳ hỏi lại, không phải cậu không biết em trai mình cũng có người yêu. Hơn nữa cậu chơi chung với Mẫn Thạc từ nhỏ, tính của Mẫn Thạc cậu rất hiểu, tất cả đều đy ngược lại với Thế Huân, hơn nữa Mẫn Thạc còn hơn Thế Huân năm tuổi.– Mày điên rồi.Chung Nhân quát một câu, nắm cổ áo Thế Huân như muốn đánh nhau.– Chung Nhân.Chủ tịch Kim nhẹ giọng gọi, mang theo tia lạnh nhìn con trai. Hai đứa con trai nhỏ tuổi nóng tính buông nhau ra, ngồi về vị trí.– Ý gia đình thế nào?Kim phu nhân hỏi, chuyện ai lấy ai quả thực không quan trọng, miễn là họ Kim và họ Ngô.– Nếu gia đình anh Kim đây không chê thỳ cứ như vậy.Ngô phu nhân cười tươi, cái quan trọng là liên kết của hai tập đoàn, chuyện hôn nhân thực chất chỉ là chiếc cầu mà thôi.– Con về trước, hai bên cứ bàn việc.Mẫn Thạc thở hắt, đứng dậy ra về không ngoảnh lại, cậu biết mình không có quyền quyết định, nếu kết hôn với Diệc Phàm vẫn đỡ hơn một chút, ít ra cũng là bạn bè, sẽ dễ thở hơn, đằng này, …Hai gia đình vui vẻ bàn việc, ba đứa trẻ cũng lần lượt rời khỏi. Chung Nhân kéo tay Thế Huân ra vườn, thật sự cậu quá hiểu thằng bạn thân của mình, không muốn nó làm khổ anh hai cậu.– Tại sao mày làm vậy?– Có sao?– Còn Khánh Thù?– Hai chuyện chả liên quan gì cả.– Mày điên rồi.– Anh mày cưới ai cũng vậy thôi, anh tao cũng có người yêu mà.– Ít ra anh Diệc Phàm còn tốt hơn mày một chút. Ít ra anh ấy còn hiểu anh hai tao, mày thỳ chả biết gì.– Cần gì phải biết?” bốp ”Chung Nhân vung tay đấm Thế Huân một cái, tất cả đều điên hết rồi, nếu anh hai lấy Thế Huân, nhất định sẽ đau khổ.Dẫu sau thỳ sự việc cũng không thay đổi, ngày đó tháng đó hôn lễ vẫn xảy ra. Mẫn Thạc mặc bộ vest trắng ngồi trong phòng chờ, xem thị trường cổ phiếu, lý do hôn lễ diễn ra vào chủ nhật là vì ngày mai là thứ hai, là ngày phiên giao dịch mới bắt đầu, chuyện Ngô Thị và Kim Thị liên kết hôn nay, ngày mai giá cổ phiếu sẽ tăng cao ngất ngưỡng. Thế Huân cũng đang chúi mũi vào điện thoại, vui vui vẻ vẻ mà nhắn tin cho Khánh Thù, hẹn sau hôn lễ sẽ đến chỗ Khánh Thù cùng nhau đy ăn khuya. Lâu lâu cũng liếc mắt nhìn người ngồi đằng kia một chút. Ha, nể thật, vẫn bình thản thế kia, vậy thỳ có đau khổ gì?Hôn lễ được cử hành, hai người đứng trước mặt cha sứ nói con đồng ý, sau đó thỳ trao nhẫn, sau đó thỳ tiếp khách một chút, sau đó thỳ tiệc tan, mấy người đó cũng là do cha mẹ hai bên mời, cốt là để họ chứng kiến sự liên kết của hai tập đoàn lớn. Mẫn Thạc thở phào, đưa tay xoa xoa hai bên quai hàm, suốt buổi mỉm cười đã tê đến sắp cứng ngắt.– Sao chưa đy?– Chúng ta không đợi Ngô thiếu gia sao ạ?– Không cần.Mẫn Thạc nói xong, tựa lưng vào thành ghế nhắm mắt, rất mệt.
Thế Huân thay lễ phục, sau đó lái xe đến nhà Khánh Thù, cả hai cùng nhau đy ăn khuya.– Không về động phòng hay sao?– Ha, đừng đùa.– Hôm nay, sẽ động phòng với cưng ~– Ha, không sợ Ngô thiếu phu nhân hay sao?– Nếu sợ thỳ đâu đến đón em đy ăn khuya.Thế Huân đưa mấy ngón tay thon dài niết nhẹ lên chiếc cằm nhỏ, vui vui khoác tay Khánh Thù bước vào nhà hàng. Cả hai cùng nhau ăn khuya, tình tứ như vợ chồng mới cưới.Mẫn Thạc vừa tắm xong, vì đã kết hôn nên hai người dọn ra nhà mới ở, căn biệt thư tuy nhỏ hơn ở nhà cậu, nhưng như vầy là tốt rồi, rộng quá một mình cậu ở sẽ rất cô đơn. Người hầu trong nhà không nhiều, đều đã đy ngủ, cậu xuống bếp nấu gói mỳ ăn lót dạ, trọng dạ dày toàn là rượu, tuy chỉ nếm môi một chút nhưng ai cũng mời, một chút cộng một chút thành nhiều, nên hơi khó chịu. Ăn xong cậu dọn dẹp, uống cốc nước lọc rồi về phòng ngủ, cậu được nghỉ làm một tuần để đy hưởng tuần trang mật, nhưng cả hai đều không có đy, tức là cậu có một tuần ở nhà để nghỉ ngơi, tiếc là cậu sống ở London năm năm trời, về đây tuy đã vào thu nhưng rõ ràng là không thể thích nghi nổi, cảm thấy rất nóng nực.Sau đó thỳ căn biệt thự nhỏ xuống đèn, tất cả rơi vào bóng đêm tỉnh lặng, mặt trăng treo ngoài cửa sổ, lãnh đạm chiếu vào phòng, Mẫn Thạc sau một ngày mệt mỏi, ngã xuống giường thỳ liền ngủ say, không quan tâm người nào đó có về hay không, vốn dĩ, ngay từ đầu cậu đã không quan tâm mọi chuyện của tiểu tử đó.End chap 2.
Thế Huân thay lễ phục, sau đó lái xe đến nhà Khánh Thù, cả hai cùng nhau đy ăn khuya.– Không về động phòng hay sao?– Ha, đừng đùa.– Hôm nay, sẽ động phòng với cưng ~– Ha, không sợ Ngô thiếu phu nhân hay sao?– Nếu sợ thỳ đâu đến đón em đy ăn khuya.Thế Huân đưa mấy ngón tay thon dài niết nhẹ lên chiếc cằm nhỏ, vui vui khoác tay Khánh Thù bước vào nhà hàng. Cả hai cùng nhau ăn khuya, tình tứ như vợ chồng mới cưới.Mẫn Thạc vừa tắm xong, vì đã kết hôn nên hai người dọn ra nhà mới ở, căn biệt thư tuy nhỏ hơn ở nhà cậu, nhưng như vầy là tốt rồi, rộng quá một mình cậu ở sẽ rất cô đơn. Người hầu trong nhà không nhiều, đều đã đy ngủ, cậu xuống bếp nấu gói mỳ ăn lót dạ, trọng dạ dày toàn là rượu, tuy chỉ nếm môi một chút nhưng ai cũng mời, một chút cộng một chút thành nhiều, nên hơi khó chịu. Ăn xong cậu dọn dẹp, uống cốc nước lọc rồi về phòng ngủ, cậu được nghỉ làm một tuần để đy hưởng tuần trang mật, nhưng cả hai đều không có đy, tức là cậu có một tuần ở nhà để nghỉ ngơi, tiếc là cậu sống ở London năm năm trời, về đây tuy đã vào thu nhưng rõ ràng là không thể thích nghi nổi, cảm thấy rất nóng nực.Sau đó thỳ căn biệt thự nhỏ xuống đèn, tất cả rơi vào bóng đêm tỉnh lặng, mặt trăng treo ngoài cửa sổ, lãnh đạm chiếu vào phòng, Mẫn Thạc sau một ngày mệt mỏi, ngã xuống giường thỳ liền ngủ say, không quan tâm người nào đó có về hay không, vốn dĩ, ngay từ đầu cậu đã không quan tâm mọi chuyện của tiểu tử đó.End chap 2.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me