Edit Semin Kaisoo Ba Dao Yeu Em
Thế Huân ôm bụng cười, cả cái tướng chạy cũng rất ngộ, sau đó vội đy đến ngân hàng yêu cầu mở lại thẻ tính dụng, mua quà đến xin lỗi Khánh Thù, nếu không sẽ bị giận đến chết. Cậu không muốn Chung Nhân có cơ hội nào, cảm giác cướp đồ của người khác thỳ, cực thích, cực sảng khoái.– Ha, có muốn lên giường?Khánh Thù thở gấp, hai chân quắp vào eo người kia, đầu nghiêng sang một bên cho người kia dễ dành gặm nhắm chiếc cổ nhỏ của mình. Chung Nhân mút mạnh, để lại một dấu ngân phiếm hồn trên chiếc cổ trắng, hai tay đang xoa nắn nhũ tiêm bên trong áo người kia cũng dừng lại, thật sự Khánh Thù rất dụ người, cố tình đem dục vọng của mình cọ xát với cậu để kích thích, thật tình cậu rất muốn ăn sạch Khánh Thù ngay lặp tức, thế nhưng Khánh Thù là người yêu của Thế Huân, khi nào Thế Huân chưa bỏ, cậu vẫn không được quyền động vào, một từ bạn, nặng như thế.– Sao vậy, tiếp tục đy ~– Không phải em thích Thế Huân sao?– Không nhắc, chúng ta về phòng đy.– Em muốn?– Em muốn anh ~– Anh về đây.– Gì?– Em là của Thế Huân.– Ha, lại nhắc, anh không muốn em sao?– Anh tuyệt đối không muốn đồ của Thế Huân.– Em không phải là một món đồ.– Nếu em ở bên cạnh Thế Huân, thỳ mãi mãi cũng chỉ là một món đồ. Nếu em muốn là một người được thương yêu, thỳ hãy ở bên cạnh anh.– ...– Cho em chọn, anh về đâyKhánh Thù vừa dùng cơm với Chung Nhân xong, cậu cũng suy nghĩ qua. Bây giờ Thế Huân cũng đã có vợ, cả tài chính cũng bị quản lý chặt như vậy rõ ràng Kim đại thiếu gia kia cũng không phải loại tầm thường, vã lại, cậu không muốn bị gọi là hồ ly tinh đâu, nhưng nói cho cùng, đã quen nhau lâu như vậy, không có tình cũng có nghĩa, vẫn là cần thêm một chút thời gian.Xe Thế Huân vừa đến cũng là lúc xe Chung Nhân vừa đy, lúc hai xe giao nhau, cậu nhìn thấy Chung Nhân cười nửa miệng, thật ra hắn đến nhà của Khánh Thù để làm gì? Thế Huân nhanh chóng bước vào nhà, Khánh Thù đang ngồi uống trà trên sô pha, bình thản tựa hồ không có chuyện gì xảy ra.– Chung Nhân đến tìm em làm gì?– Định đy ăn tối cùng nhau, nhưng rốt cuộc không có đy ...– Vậy thỳ làm gì?– Ở nhà.– Em và Chung Nhân ở nhà làm gì?– Nấu cơm và ăn cơm.– Chỉ như vậy?– Chỉ như vậy.– Tự dưng Chung Nhân chạy đến đây ăn cơm, thật lạ.– Bạn bè cùng nhau ăn cơm, có gì lạ?– Em tốt nhất nên nhớ em là của ai.Thế Huân bóp mạnh hai quai hàm của người kia, chuyện, cậu không bao giờ muốn món đồ chơi của cậu bị người khác cướp mất, nhất là Chung Nhân, cậu và Chung Nhân, thân đến nổi luôn muốn cướp thứ yêu thích của người kia, xem đó là chiến thắng, lúc Chung Nhân nói thích Khánh Thù, cũng không ngoại lệ, cậu muốn giành với Chung Nhân, Khánh Thù cũng không tồi, có một tình nhân như vậy cũng không sao, và quan trọng nhất là cậu đã chọc điên được Chung Nhân rồi.– Đau.– Còn gặp Chung Nhân nữa?– Anh ...buông ra.– Hai người chỉ ăn cơm thôi sao?– Không tin ...thỳ mặc xác anh. Buông ...– Để anh kiểm chứng.Thế Huân đẩy Khánh Thù ngã xuống sô pha, một lực xé hết quần áo, thật sự cậu không tin Lộc Hàm, bản tính của Khánh Thù thế nào, hai năm qua cậu cũng thấu, nhưng cậu tin Chung Nhân, có lẽ Chung Nhân chơi đùa một chút, nhưng tuyệt đối vẫn sẽ không bao giờ đụng vào đồ của cậu.– Em nói xem, cái này là gì?– A ~Thế Huân cúi xuống, cắn mạnh vào dấu ngân phiếm hồng trên cổKhánh Thù , có lẽ đã chảy máu. Thế Huân là loại đàn ông có tính chiếm hữu cao, chỉ cần là đồ của hắn, chỉ khi hắn bỏ đy thỳ người khác mới được dùng.– Em, không có ...không có làm gì mà ~– Ha, em nghĩ xem ai sẽ tin em?– Thật, không có làm gì hết ~– Em là của ai?– Là của Ngô Thế Huân.– Ngoan, em là đồ của tôi, hiểu không?– Đã biết.– Em phục vụ Chung Nhân thế nào, thỳ cũng làm với tôi như vậy.Thế Huân dựa lưng vào sô pha, ngửa đầu ra sau chờ đợi, cũng may có Chung Nhân đến, cậu mới mượn cớ này mà giận dỗi được, nếu không sẽ phải năng nỉ Khánh Thù vụ đy biển thỳ cực chán. Khánh Thù ngồi bệt xuống sàn nhà, giữa hai chân Thế Huân, ngoan ngoãn mà mở khóa quần người trên sô pha, lôi ra dục vọng to bự rồi cuối đầu ngậm lấy, cái miệng nhỏ nhắn chuyển động, kéo theo tiếng gầm gừ của con sói bên trên. Được một lúc, Thế Huân xốc Khánh Thù ngồi lên đùi mình, sau đó thỳ tự cởi áo, hai tay xoa hai bờ mông tròn của . Hiểu ý, Khánh Thù lại ngoan ngoãn mà cuối xuống mút mát bờ ngực rộng, đôi bàn tay vuốt ve da thịt rắn chắc của Thế Huân.– Ha, thỳ ra khi nãy em phục vụ Chung Nhân như vậy sao?– Em không có.– Ha, dâm đãng như em sao lại không được?– Thật sự không có mà.– Ha, em tưởng em là xử nam sao? Trước tôi thỳ em đã từng rên rỉ dưới thân bao nhiêu người rồi kia chứ?– ...– Nhiều quá nên không nhớ hay sao?– Đừng nhắc ~– Ha, dâm đãng.Thế Huân mắng một câu, sau đó thỳ thả lỏng thân thể. Khánh Thù lại ngoan ngoãn chủ động nhích mông lên, đưa tay đặt dục vọng cương cứng của Thế Huân trước cửa động của mình rồi ngồi xuống, hai tay vịn vai người kia, từ từ cử động.– Nhanh một chút.Thế Huân ra lệnh, đầu hơi ngửa ra đằng sau, trái cổ chạy lên xuống theo từng cử động của người kia. Cho đến bây giờ, Khánh Thù cũng không hiểu tại sao mình lại ở bên cạnh Thế Huân, có lẽ cái danh người tình của Ngô thiếu gia quá nhiều người thèm muốn, nên cậu không nở buông bỏ. Cậu thực chất chỉ là một món đồ chơi của Thế Huân, cưng chiều hay sủng nịnh cũng là chờ hắn tùy hứng.Sau khi ân ái xong, Thế Huân vui vẻ bếKhánh Thù về giường, sau đó thỳ bản thân nhắm mắt ngủ, căn bản, cậu chỉ muốn bỏ Mẫn Thạc ở nhà một mình, cảm giác có chồng nhưng tối nào chồng cũng không về nhà, nghĩ thử mà xem, sẽ rất dễ bị điên. Khánh Thù nằm bên cạnh Thế Huân, nhớ mãi lời Chung Nhân nói " Nếu em muốn được thương yêu, hãy ở bên cạnh anh ", liệu ở bên cạnh Chung Nhân, sẽ khác bây giờ?Mẫn Thạc đang chỉnh lại cà vạt qua gương, một tuần cũng trôi qua nhanh lắm, cậu ở nhà trồng đầy hoa trong sân, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, hôm nay sẽ đy làm lại. Thế Huân đang ngồi dưới sô pha đọc báo, cậu đã thay đồ xong, chỉ là cà vạt chưa thắt, tay áo chưa cài, chuyện, cưới vợ để làm gì? Rời mắt khỏi trang báo, Thế Huân thấy Mẫn Thạc từ trên lầu đy xuống, điệu bộ rất phấn khởi.– Này, lại thắt cà vạt cho chồng đy chứ?Mẫn Thạc đưa cặp mắt buồn chán nhìn Thế Huân, sau đó nhẹ nhàng lướt qua một cái, đy thẳng vào nhà bếp, xem như Thế Huân đang tàn hình. Thế Huân nhíu mày, cầm cà vạt chạy theo.– Này, điếc à?Mẫn Thạc không trả lời, chăm chỉ nướng hai lát bánh mỳ, hâm nóng ly sữa, trình tự vẫn giống như mỗi sáng.– Này, thức ăn sáng đâu?– Muốn ăn thỳ tự làm lấy.– Nhà này người hầu chết hết rồi à?Mẫn Thạc lại chăm chỉ phết bơ lên mặt bánh mỳ, sau đó kẹp lại, sau đó thỳ ngoạm một góc thật to. Thế Huân trông thấy rất ngon liền cướp lấy cắn một góc nữa, thứ này cũng không tệ.– A, cậu muốn ăn thỳ tự đy mà làm lấy.– Ha, vậy cậu lấy lại đy.– Ya, hổn đản.Thế Huân giơ lát bánh mỳ cao lên trời, Mẫn Thạc nhón chân vẫn không với tới, chết tiệc, anh em nhà họ cao thật. Cả hai la ầm ầm lên trong bếp, người hầu cũng lén nhìn một chút, họ đều là người ở hai nhà lớn được điều đến đây, lần đầu tiên trong đời họ thấy Ngô thiếu gia như vậy, phần lớn ở nhà đều im lặng, nếu có mở miệng cũng là cãi nhau với chủ tịch.– Ha, vẫn không lấy được sao?Thế Huân cắn thêm một góc, lát bánh mỳ giờ còn lại nhỏ xíu, thế nhưng Mẫn Thạc vẫn không chịu thua, cố lấy bằng được. Cuối cùng Thế Huân nhét nốt phần bánh mỳ còn lại vào trong miệng, trêu tức người kia. Mẫn Thạc bặm môi, đá vào chân Thế Huân một cái trút giận, hổn đản chết tiệt, lầm bầm mắng mỏ rồi quay đy. Thế Huân đứng cười ngây ngốc, tự dưng sao cậu lại trở nên thế này?End chap
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me