TruyenFull.Me

Edit Shortfic Doi Thu Cua Anh

Chuẩn bị hoàn luôn rồi! ! huhu buồn quá 😭😭😭 lần này tui ráng edit nhanh để up này !! 😪😊

-------------

- Này MinGyu..

- Hửm

- Vì thế nào anh biết điểm yếu của Jun!!

MinGyu bĩu môi.

- Lúc nó ngủ qua đêm ở đây. Nó nói mớ...

Đó thực ra là lý do vớ vẩn và bất hợp lý nhất WonWoo từng nghe. Cậu cười khệnh, mắt không rời hai con người hiện ra qua khe cửa nhỏ cậu đang nhìn trộm.

- Làm quái gì có chuyện nói mớ ra chuyện như vậy. Điêu...

- Ừ đấy, nói ra em cũng chả tin đâu, nhưng chưa thấy nó ngủ mớ biết cái gì. Có cần diễn đạt lại đầy đủ không?

- Ha. Xin mời...

MinGyu nhăn nhúm mặt rồi vểnh môi lên..

Sau 5 âm tiết thì bị JiSoo vỗ mạnh vào gáy.

- Thằng này kinh quá!!!

- Này !! Tôi làm đúng theo yêu cầu thôi. Nhưng cậu mới là người thực hiện còn gì, JiSoo!!!- MinGyu lườm.

Anh chàng vệ sĩ cũng không khỏi nhăn mặt

- Nhưng còn trẻ vậy mà ..

- Tuổi mới lớn, hyung, hóc môn phát triển, ham muốn trỗi dậy, cần giải toả, có gì phải phàn nàn? Ngay cả tôi cũng vậy này!!!- MinGyu đảo mắt. WonWoo bất giác đỏ mặt. Đúng là to mồm.

------------------

Jun sững sờ nhìn cậu bé trước mặt mình. Anh nghĩ anh có thể hét, rú, hoặc kêu những tiếng vô nghĩa, nhưng tự nhủ phả hết sức kiềm chế. Anh đi chết đi, Kim MinGyu, vì nói ra bí mật này mà lẽ ra không được phép nói. Nhưng anh nhầm, hyung của anh là người thế nào chứ. JiSoo cũng không khá hơn là bao. Một phần trong anh thấy tội vì cậu bé bị...'hành hạ' đến mức này, nhưng phần còn lại phản đối kịch liệt và nhiệt tình ủng hộ những gì mấy con người kia làm cho cậu bé.

Trước mặt cậu đây, Jeon MyungHo, không phải bộ áo ngủ in hình gà bông hay đồng phục đen trắng .

Khoan, đính chính lại một chút. Phải, vấn đề là 'đồng phục đen trắng'. Nhưng đây, không phải áo rộng vai, quần đen dài...

Mà là đồng phục nữ sinh.

Anh bỗng muốn đập mạnh đầu vào tường trước 'niềm mơ ước' luôn hiện trong giấc mơ (mà vô tình mơ phải), MyungHo mặt đỏ lựng, nhìn bất kỳ chỗ nào trừ Jun, mái tóc hơi xù lên như mèo con, thân hình mảnh khảnh được bộ đồng phục ôm bó sát, cặp đùi trắng nõn lộ ra hơi cọ vào nhau,... Cậu bé nhìn như một con búp bê, thật vô cùng đáng yêu...và quyến rũ. MyungHo bặm môi, quên hết những lời cần nói với Jun. Mất một lúc, anh mới nhận ra trên hai tay cậu là một chiếc bánh sinh nhật màu trắng xanh, phía trên cắm vài cây nến đang cháy một màu vàng lung linh, ánh sáng nhẹ phủ lên người cậu bé cùng bao dây trang trí lấp lánh đầy màu sắc xung quanh trông càng huyền ảo hơn. Trái tim Jun cứ thế đập rộn ràng trong lồng ngực, cảm tưởng trong không gian tĩnh lặng, ngay cả MyungHo cũng có thể nghe thấy.

- C-Chúc mừng sinh nhật, Jun hyung...

Anh có thể nhào đến và ôm gọn cậu bé vào lòng ngay bây giờ không? MyungHo đáng yêu đến nỗi anh suýt mất kiểm soát thật.

- Em...em không phải làm thế này, MyungHo ah..

- Nhưng.. Nhưng các hyung nói...hyung thích...nên em...

MyungHo lắp bắp, dồn trọng lượng lên chân kia, cẩn thận không để chiếc váy ngắn chưa quá nửa đùi tốc lên nữa. MyungHo thở hắt, điều chỉnh lại nhịp thở, trong nỗi xấu hổ nhen nhúm hy vọng và chờ đợi

- Hyung...có thích món quà không?

Tất nhiên Jun không thể phủ định đây là món quà tuyệt nhất anh từng được tặng.

Tuy nhiên không có nghĩa anh 'sở hữu' nó dễ dàng như vậy...đúng không?

- Cảm ơn em, MyungHo..- anh cười, nụ cười hiền tràn đầy hạnh phúc khiến cậu càng đỏ mặt thêm. Sực nhớ đến điều gì đó, cậu bỗng nhìn thẳng vào Jun làm anh sững lại đôi chút.

- Jun hyung, thực ra em, ugh..

Jun kiên nhẫn chờ đợi. MyungHo cố giữ ánh nhìn về phía anh, thở nhẹ, nói:

- Em...thích....

"eonjedeun dalyeoga sobangcha
You can call me "


---------------------------

- Thằng bé đáng yêu thật, nếu em nhắc gì đến việc này chắc nó giết em mất!!!- WonWoo thì thầm.

- Hẳn là vậy.. Lần sau tôi bắt em mặc cái đó !!-MinGyu cười

- Anh nhắc lại coi!!!!- WonWoo lườm MinGyu cháy xém.

Không chút sợ hãi, MinGyu nói thẳng:

- Tôi-sẽ -bắt-em-mặc-đồng-phục-học-sinh-nữ-cho-tôi!!!

- Đồ...

- Suỵt!! Đến cao trào kìa!!!-JiSoo rít nhẹ

Bốn người cùng nhau chúi mắt qua khe cửa, hồi hộp chờ đợi.

- Jun hyung, thực ra em, ugh....

- Chúng nó lớn quá!!!- WonWoo lắc lắc đầu, sịt mũi giả khóc.

- Sắp rồi!!- JiSoo đập đập tay lên lưng SeokMin như đánh trống.

- Em...thích...

"eonjedeun dalyeoga sobangcha
You can call me "

Từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới, khắp mọi nơi im lặng, để mặc tiếng chuông điện thoại phản cảm đến phát bực vang lên.

Ba cặp mắt toé khói tia về phía MinGyu, người đang cầm điện thoại, màn hình nhấp nháy đang phát ra âm thanh duy nhất.

- MinGyu, tôi thề...tôi...- WonWoo không biết nói gì thêm. MinGyu vội vã tắt điện thoại, gãi đầu, mấp máy một câu 'Xin lỗi' bé xíu. SeokMin thở dài, JiSoo nhăn mặt lắc đầu như không thể tin được.

Jun và MyungHo sau khi nghe tiếng chuông thì im bặt, câu nói của cậu bé ngang nhiên bị cắt đứt. MyungHo bỗng muốn đập chết ai đó. Một vạn câu chửi xoẹt qua đầu cậu trong tích tắc.
Jun không thể nói là không khó chịu. Anh hắng giọng, gãi gãi đầu.

- Xin lỗi, em vừa nói..?

- Không, cái đó, em chỉ...- MyungHo khua khua một tay.

- MyungHo ah, anh thích em...

Mấy con người đang chành choẹ sau cánh cửa theo phản xạ dừng lại, tiếp tục lắng nghe. MyungHo mở to mắt, nhìn Jun như không tin vào tai mình. Jun cúi đầu, mặt ửng hồng, cười lấy lệ.

Dù sao em ấy cũng cần phải biết sự thật, đúng không?

- Anh thích em, anh không nhận ra từ khi nào, nhưng...ai dà.. Anh nghĩ là em hiểu, ít nhất, anh mong, đó là lý do anh luôn muốn bên em..- anh cắn môi.

MyungHo lắc nhẹ đầu

- Nhưng anh đang tìm bạn gái, không phải sao??

- Hử?

- Em..Em..vô tình nghe thấy anh và bạn, và em nghĩ...có lẽ anh cũng cần một cô bạn gái...

Hai tay cậu bé bám chặt chiếc đĩa đang giữ bánh trên tay. Cậu nhìn chằm chằm từng giọt sáp nến chảy xuống mặt kem bánh. Jun thở dài bước lại gần, cầm chiếc bánh trên tay MyungHo đặt xuống bàn, anh cười, ngón tay cái vuốt ve gò má phính phớt hồng.

- Không, MyungHo ah... Anh thích em, vậy nên, ngoài em anh không cần ai cả, nhất là bạn gái, anh không quan tâm ..Anh chỉ sợ em không chấp nhận!!!

MyungHo lắc đầu cười, ngả về bàn tay áp lên má cậu. Ánh mắt cậu sáng lên, nhìn thẳng về phía Jun.

- Em chỉ muốn anh!!

Anh cũng cười, thở ra một hơi thoả mãn và sáp lại gần, hôn lên đôi môi đỏ đầy mời gọi.

- Aaaaaaa!!!!!- JiSoo rú thầm.

- Ọe, em nghĩ em sẽ nôn mất!!!-WonWoo nói đùa.

- Yahh!! phí quá trời ơi, sáp nến chảy đầy bánh rồi!!- MinGyu dài giọng thương tiếc.

-...


- Em mặc bộ này dễ thương lắm!!-Jun ôm eo MyungHo, kéo cậu vào lòng.

- Vì mọi người nói anh thích em trong trang phục này...có thật anh mong điều này không? -Cậu đỏ mặt

Jun xấu hổ gật đầu. Anh ghe sát tai cậu, thì thầm:

- Em có nguyện tặng anh toàn bộ món quà không?

Biết Jun ám chỉ điều gì, MyungHo càng đỏ mặt hơn, nhưng trước khi phản hồi lại

- Woah woah woah, stop it!!! Tôi sẽ đảm bảo mọi thứ không chạm đến rate M cho đến khi MyungHo nhà tôi đủ tuổi, Moon-Junhui !!!-WonWoo, cùng với ba người còn lại phá cửa chui ra và bật hết đèn đóm lên.

Hai người ngạc nhiên nhìn, cuối cùng cũng buông nhau ra. JiSoo đi đến, cầm đĩa bánh cắm cây nến đã cháy gần hết.

- Mau lên nào Jun, ước và thổi nến đi!!!!

SeokMin bật cười, ôm JiSoo từ phía sau. Jun nói một lời cảm ơn, ước trong đầu và thổi tắt cây nến. MyungHo vỗ tay, và rồi dừng lại khi mọi cặp mắt đổ dồn về phía mình. Cậu lúng túng lấy tay kéo vạt váy xuống.WonWoo buông một câu:

- Thay quần áo đi MyungHo!!

- Không!!

Mọi người lại nhìn Jun.

- Ý tôi là...ừ..- anh gãi gãi tai, MyungHo thầm thì một câu xin lỗi, hôn chóc lên má Jun và chạy đi thay đồ. MinGyu vỗ vỗ vai Jun:

- Cậu nên cảm ơn chúng tôi đấy!!

- Ah, uhm, cảm ơn mọi người!!- anh gãi đầu, cúi người.

- Giờ Jun có bạn trai rồi, khi nào chúng ta làm triple date đi!- JiSoo hớn hở nói.

- Aish, em.!!- SeokMin lắc đầu, kéo JiSoo vào bếp lấy đồ ăn, Jun bật cười đi theo họ.

WonWoo thở dài, nhìn sang bên cạnh thấy MinGyu...đang ăn bánh sinh nhật của Jun...Mắt cậu lại giật giật.

- Anh có thể tỏ ra có tích sự một chút không?

MinGyu lúng búng đầy mồm

- Tôi đói!!

WonWoo định mở mồm nói thêm nhưng bị một tảng kem quệt dính đầy một bên má.

- YAHHHHH KIM MINGYU ĐỒ...

MinGyu cười nắc nẻ, ôm cầu vào lòng và đưa lưỡi liếm hết kem trên má cậu, mặt WonWoo ngày một đỏ, ra sức đẩy hắn ra nhưng không thành, chiếc lưỡi dẻo quẹo liếm từ cổ khiến cậu rên nhẹ, rồi dần dần di chuyển lên, liếm chút kem dính trên môi cậu. Tranh thủ, MinGyu mỉm cười đưa cậu vào một nụ hôn ngọt ngào vị kem bánh.

-Này hai con người kia, dọn bánh kẹo ra, hôn hít để sau đi!!

Tiếng JiSoo vọng từ ngoài bếp làm hai người dứt ra, WoWoo lấy tay quệt quệt mặt. MinGyu chỉ cười, một tay giữ eo kéo cậu vào lòng.

----Hoàn chương 14------

Dễ thương quá 😱😱 Có ai quắn quéo như tui hông ?? Còn nữa ,có ai biết bài nhạc chuông của MinGyu là bài gì hông nè ??😪😪

Sắp hết rồi tui cũng thấy buồn buồn 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me