Edit Shortfic Doi Thu Cua Anh
Jeon Wonwoo là một cậu bé thông minh, đáng yêu từ bé. Con nhà khá giả, đầu óc sáng lạn, bao giờ cũng nhận được lời khen ngợi từ người lớn, bao giờ cũng là tấm gương sáng trong mắt bạn bè (về việc học thôi). Cuộc sống của cậu vô cùng hạnh phúc với những điều tốt đẹp và suôn sẻ, gia đình ấm cúng, và một tương lai sáng lạn. Ít nhất là cho đến khi nhà cậu chuyển lên thành phố vì công việc của mẹ khi cậu chuẩn bị lên lớp 6.Thực ra cậu cũng không ý kiến gì nhiều về mọi thứ nói chung- được thầy cô giáo yêu mến vì học trước đàn anh 1 tuổi, ấy vậy còn mang danh là "thiên tài nhỏ", bạn bè mới hết lòng nể phục, nhà cậu cũng cố định một chỗ khá đẹp trong khu phố rộng rãi, bố mẹ cậu tiếp tục với công việc mới ở thành phố...còn gì hoàn hảo hơn?Cái mà cậu thắc mắc chính là hắn.Ngay từ buổi học đầu tiên, cảm tình của cậu với hắn sụp xuống như lâu đài cát mỏng manh bị quả bóng đá vỡ tan (đừng thắc mắc, đó là ấn tượng đầu tiên đấy). Cậu đã tròn mắt nhìn hắn buông một câu hững hờ, hắn vác chân lên bàn, tay để sau gáy, khuôn mặt vênh váo và nụ cười khểnh đáng ghét:-Con lợn học làm chi, chỉ tổ dơ hết sách vở thôi!!!Và mọi người cười. Cậu chưa bao giờ bị xúc phạm như thế trong đời. Vâng, cậu có hơi mũm mĩm tí, mặt hơi phính, bụng hơi mỡ...nhưng có cần thiết phải như vậy không?? Thật quá sỉ nhục! Một giây mất tự chủ và lửa hận dâng trong lòng, cậu đã vớ một quyển vở trên bàn một bạn và phi trúng mặt hắn. Tên khốn nạn mất thăng bằng ngã khỏi ghế. Lớp lại cười lớn hơn.-Mày..!!!! Mingyu bật dậy, nhăn mặt.-Cho đáng đời .Anh nghĩ anh thông minh hơn tôi đấy!!!Cả lớp cùng ồ lên. Kim Mingyu, cậu bé nổi tiếng cả khu phố ai cũng biết, vừa bị một cậu nhóc bé tuổi hơn chọc tức? Mingyu đáp lại. Những tràng cười tiếp tục, đến khi giáo viên chủ nhiệm quay trở lại lớp và ổn định chỗ ngồi của lớp. -Xí...mày giỏi lắm nhóc. Tao dám nói mày không chạy nổi một vòng quanh sân trường này!!!-Anh hãy nhớ đấy.-Tao luôn nhớ những gì tao nói, lợn con ạ!!!- Mingyu cười, điệu cười thô bỉ.Gần như ngày nào cũng vậy, kể từ cuộc gặp mặt 'định mệnh' đó, hai con người này không ngừng bày trò 'trả thù' nhau. Mọi chuyện trở nên tệ hơn từng chút khi Wonwoo đạt điểm cao nhất khối hay Mingyu được tham gia làm đội trưởng đội bóng rổ, đi thi đại diện cho trường. Họ lấy thành tích của mình, không để khoe cho bạn bè, thầy cô cũng không lấy làm tự hào với họ- hai người chỉ lấy chúng ra để khiêu khích nhau.Những trò đùa trẻ con dần trở thành những trò nghịch dại. Họ tìm được điểm yếu của đối thủ rất nhanh chóng và đánh ngay vào đó. May mắn thay họ chưa đến mức độ đánh ngất nhau bằng gậy...tuy có vài lần suýt chạm đến. Hễ Mingyu có nhìn thấy Wonwoo, hay Wonwoo gặp mặt Mingyu, bất cứ lúc nào, nơi nào, không cần lý do, vòng bán kính 60m từ chỗ họ trở đi sẽ thành 'đấu trường' của hai người. Đôi khi mọi người thắc mắc, tại sao họ đánh nhau suốt ngày nhưng vẫn đạt được điểm kiểm tra hoàn hảo- đối với Wonwoo, hay Mingyu luôn giành chiến thắng ở các giải bóng rổ. "Họ thích gây sự chú ý của nhau bằng những cách đặc biệt" Myungho đã nói.Hoặc đó là lý do vì sao họ vẫn không thể trưởng thành...------------------------------
-Tên khốn nạn Kim Mingyu...khốn nạn...khốn nạn...!!!- Wonwoo vừa lầm bầm vừa ra sức cạo sạch mớ kẹo cao su dính dưới cặp mình.
Mặt Myungho lạnh băng-Em thực sự không hiểu nổi hyung, thông minh như vậy, nghĩ ra được những trò quải đản nhưng rốt cục vẫn không thoát nổi cái bẫy đơn giản như kẹo cao su dính trên ghê!!-Ai mà biết được!!-Tại đầu hyung lúc nào cũng chỉ nghĩ về anh ta!!-Em nói vậy là có ý gì????-Hyung không bao giờ tự hỏi mình sao??? Một ngày có 24 tiếng thì 23 tiếng hyung nhắc đến Kim Mingyu. Một tuần có 7 ngày thì cả 7 ngày hyung ngồi lên kế hoạch 'trả thù' anh ta. Một năm có 365 ngày thì ít nhất 360 ngày hyung mất thì giờ tìm thông tin về anh ta cho cái 'trả thù' ấy!!-Nếu mọi người quên thì Mingyu hyung cũng như vậy đấy!!!- Jun thản nhiên nói.-Có vấn đề gì sao? Hắn ta cần phải bị trừng phạt!!- Wonwoo vứt chiếc thước dính mẩu kẹo cao su lên bàn.-Hyung chả nghĩ về em gì cả!!!- Myungho trề môi.-...-Em thì có gì để hyung nghĩ? Em cũng thông minh như hyung, lúc nào cũng hoàn thành bài tập không cần trợ giúp, em sắp xếp được thời gian biểu của mình, thậm chí thầy cô nhờ vả được, hyung có gì phải lo sao??? -Đồ...đồ vô tâm!!- Myungho giả khóc, bắt chước mấy bộ phim tình cảm trên TV, mặt rất 'cảm xúc'.-Haha, anh em nhà cậu vui tính thật!!- Jun bật cười. Wonwoo quay sang lườm Jun-Cậu phán xét tôi ??-Yah hyung, đấy gọi là khen ngợi mà! Đúng không Jun hyung?- Myungho lên tiếng.-Vâng, tất nhiên rồi-Yah. Nhớ đấy, tôi đi 'trả thù' hắn đã!!! -Wonwoo hậm hực đi ra ngoài căng tin. Chưa được mươi bước, cậu đã nhận một quả bóng rổ vào lưng.-ACK-Lợn con, ăn no chưa ??? Và tất nhiên phải xuất hiện giọng nói đáng ghét ấy.-Kim Mingyu...-------------------------------
Wonwoo không hiểu nổi vìsao mình ghét Mingyu đến vậy, ghét đến cay đắng, ghét như mèo ghét chó, ghét đến nỗi cậu muốn đấm vào mặt hắn ngay giây đầu tiên nhìn thấy nhau, tát bay điệu cười khểnh luôn hiện hữu trên môi như muốn phát nổ, thụi cho tím bầm đôi mắt to với ánh nhìn khiêu chiến rất chi là khó chịu... Rốt cục cậu chẳng thể làm gì hơn ngoài ghét hắn. Cậu đã cố, thực sự đã cố, thể hiện mình là một con người lương thiện nhưng có lẽ thành công trong mắt tất cả những người cậu gặp qua...trừ hắn, và kết quả là chỉ vì hắn con người ấy cũng sụp đổ. Chính xác hơn là cậu không thể giữ mình nghiêm túc quá 5 giây trước mặt hắn.Wonwoo công nhận, cậu ghen tị với khả năng chơi bóng rổ, hay tất cả các môn thể thao khác của Mingyu. Nhưng hễ cậu đụng vào trái bóng nó sẽ bay lại đập vào mặt cậu (bằng cách nào đó), bước chân lên tấm ván trượt thì sẽ ê mông suốt ba ngày sau đó, cầm trên tay cây gậy bóng chày... nó cũng đập vào mặt cậu. Cậu có thể hoàn thành xuất sắc tất cả các môn học với bảng điểm chói lọi, nhưng riêng môn Thể dục chỉ đủ điểm đỗ thôi. Chỉ đủ điểm đỗ. Đó luôn là điều khiến cậu phát bực mỗi khi nhìn bảng điểm của mình, lý do nữa là, giáo viên Thể dục có thể đặc cách cậu nếu cậu không thể vận động mạnh như bạn bè, cho dù cậu không bao giờ nhờ vả, không bao giờ xin điểm giáo viên.Đúng vậy... Wonwoo cậu có thể lực kém. Cậu đã bị ngất một lần vì không né được quả bóng bay tới trong môn bóng né- không quá lâu, hồi cuối năm học trước. Nhưng phải sau sự kiện ấy cậu mới nghiệm ra một điều vô cùng nguy hiểm...hình như cậu đã quá ám ảnh với Kim Mingyu.Vì đến giây phút chuẩn bị mất đi hoàn toàn ý thức, cậu vẫn hình dung được khuôn mặt đáng ghét của Mingyu, nhưng hắn không có nụ cười đểu nào, thay vào đó là đôi mày nhíu lại và đôi mắt hoảng loạn... từ nơi tận cùng của trí nhớ, cậu thoáng nghe thấy hắn gọi tên cậu với một âm điệu khác.Wonwoo đã cố để quên hình ảnh ấy. Ngày hôm sau, Mingyu vẫn đối với cậu như chưa có gì xảy ra. Tức là một con nhện giả trong ngăn tủ riêng. Và cậu ghét nhện. Phải rồi. Có lẽ đó chỉ là ảo giác...-Ughhh...bẩn quá....!!- cậu lầm bầm. Hắn kiếm nước cống từ đâu ra vậy?? Hôm nay cậu được về sớm hơn Myungho một tiết nên cậu về nhà một mình. Vất chiếc cặp bên cạnh giường, cậu cởi chiếc áo đồng phục hôi rình mùi nước cống- cho dù đã rửa đi gần hết, nhưng cậu sạch sẽ là thế- vứt vào sọt quần áo bẩn và ngã xuống giường.Wonwoo thở dài. Cậu sẽ nói dối nếu chưa từng nghĩ đến những lời của Myungho và mẹ cậu nói về cậu và Kim Mingyu. Nhưng không thể giúp gì được nhỉ? Nếu ghét hắn đã là lẽ tự nhiên... Có, đánh nhau với hắn cũng mệt đấy. Câu chỉ nghĩ...nốt năm nay thôi, cậu sẽ lên đại học và thoát khỏi hắn. Không còn lo lắng hắn nhét gì vào cặp mình, tủ hay cả giày, cậu sẽ đi một con đường riêng và tách hắn ra khỏi cuộc đời. Cuộc sống sẽ hoàn hảo như trước. Nghĩ đến đây cậu mỉm cười, bật dậy và đi tắm.Nốt năm nay thôi. Cố lên !!!!
--------------------------Myungho!! Myungho ah!!-Jun hyung, có chuyện gì vậy?-Em có nghe nói không? Trường mình sẽ có học sinh mới chuyển đến đấy!!- Jun có vẻ phấn khích. Anh rất thích làm quen với người mới- cả ba học sinh mới chuyển đến hôm qua đã thành bạn của anh rồi.-Oh? Vậy sao người này không đến từ hôm qua?-Hyung cũng không biết...chắc họ không cùng đường!!!- anh cười.-Chào các bé~ có gì hot ????-Em không 'bé', hyung, đây là cấp 3!!- cậu lườm Jisoo.-Haha, nhóc không thích bị coi là trẻ con thì nói ra .Nhưng em vẫn đáng yêu với hyung~!!!-Jisoo bỗng nhéo má cậu -Yah-Xin lỗi...- cuộc nói chuyện lại bị cắt ngang, lần này là một giọng nói trầm lạ hoắc khiến ba người nhảy dựng lên. "Phòng hiệu trưởng ở đâu vậy?" Một anh chàng cao to, tóc nâu đậm cùng màu với đôi mắt nhỏ, áo v-neck hơi lộ ra lồng ngực săn chắc quyến rũ, đường lằn của áo cho thấy đôi bắp tay vạm vỡ và múi bụng-Khoan. Xin đính chính lại là những suy nghĩ trên là của Hong Jisoo.-Ah- lối...lối kia, để tôi dẫn cậu đi!!!- Jisoo cười tươi với anh chàng lạ mặt.-Xin cảm ơn!!!! Tôi là Lee SeokminAnh ta cười tươi, nụ cười đáng yêu và mắt híp lại khiến anh ta thân thiện hơn nhiều so với vẻ đáng sợ bí ẩn ban nãy, anh ta chìa tay. Lee Seokmin...một cái tên rất đẹp, rất mạnh mẽ.Vâng, đính chính lại thì đây vẫn là trong đầu Hong Jisoo. Và nếu để ý thì có thể nghe thấy cái gì đó vỡ loảng choảng.-J..Jisoo. Hong Jisoo!!!- lắp bắp và bắt lấy tay Seokmin. Myungho và Jun nhìn nhau rồi khúc khích cười. 'Đổ rồi'.-Seokmin hyung?Mọi người quay về phía giọng nói. Là Mingyu."Hyung làm gì ở đây?"
------- Hoàn chương 2 ------
-Tên khốn nạn Kim Mingyu...khốn nạn...khốn nạn...!!!- Wonwoo vừa lầm bầm vừa ra sức cạo sạch mớ kẹo cao su dính dưới cặp mình.
Mặt Myungho lạnh băng-Em thực sự không hiểu nổi hyung, thông minh như vậy, nghĩ ra được những trò quải đản nhưng rốt cục vẫn không thoát nổi cái bẫy đơn giản như kẹo cao su dính trên ghê!!-Ai mà biết được!!-Tại đầu hyung lúc nào cũng chỉ nghĩ về anh ta!!-Em nói vậy là có ý gì????-Hyung không bao giờ tự hỏi mình sao??? Một ngày có 24 tiếng thì 23 tiếng hyung nhắc đến Kim Mingyu. Một tuần có 7 ngày thì cả 7 ngày hyung ngồi lên kế hoạch 'trả thù' anh ta. Một năm có 365 ngày thì ít nhất 360 ngày hyung mất thì giờ tìm thông tin về anh ta cho cái 'trả thù' ấy!!-Nếu mọi người quên thì Mingyu hyung cũng như vậy đấy!!!- Jun thản nhiên nói.-Có vấn đề gì sao? Hắn ta cần phải bị trừng phạt!!- Wonwoo vứt chiếc thước dính mẩu kẹo cao su lên bàn.-Hyung chả nghĩ về em gì cả!!!- Myungho trề môi.-...-Em thì có gì để hyung nghĩ? Em cũng thông minh như hyung, lúc nào cũng hoàn thành bài tập không cần trợ giúp, em sắp xếp được thời gian biểu của mình, thậm chí thầy cô nhờ vả được, hyung có gì phải lo sao??? -Đồ...đồ vô tâm!!- Myungho giả khóc, bắt chước mấy bộ phim tình cảm trên TV, mặt rất 'cảm xúc'.-Haha, anh em nhà cậu vui tính thật!!- Jun bật cười. Wonwoo quay sang lườm Jun-Cậu phán xét tôi ??-Yah hyung, đấy gọi là khen ngợi mà! Đúng không Jun hyung?- Myungho lên tiếng.-Vâng, tất nhiên rồi-Yah. Nhớ đấy, tôi đi 'trả thù' hắn đã!!! -Wonwoo hậm hực đi ra ngoài căng tin. Chưa được mươi bước, cậu đã nhận một quả bóng rổ vào lưng.-ACK-Lợn con, ăn no chưa ??? Và tất nhiên phải xuất hiện giọng nói đáng ghét ấy.-Kim Mingyu...-------------------------------
Wonwoo không hiểu nổi vìsao mình ghét Mingyu đến vậy, ghét đến cay đắng, ghét như mèo ghét chó, ghét đến nỗi cậu muốn đấm vào mặt hắn ngay giây đầu tiên nhìn thấy nhau, tát bay điệu cười khểnh luôn hiện hữu trên môi như muốn phát nổ, thụi cho tím bầm đôi mắt to với ánh nhìn khiêu chiến rất chi là khó chịu... Rốt cục cậu chẳng thể làm gì hơn ngoài ghét hắn. Cậu đã cố, thực sự đã cố, thể hiện mình là một con người lương thiện nhưng có lẽ thành công trong mắt tất cả những người cậu gặp qua...trừ hắn, và kết quả là chỉ vì hắn con người ấy cũng sụp đổ. Chính xác hơn là cậu không thể giữ mình nghiêm túc quá 5 giây trước mặt hắn.Wonwoo công nhận, cậu ghen tị với khả năng chơi bóng rổ, hay tất cả các môn thể thao khác của Mingyu. Nhưng hễ cậu đụng vào trái bóng nó sẽ bay lại đập vào mặt cậu (bằng cách nào đó), bước chân lên tấm ván trượt thì sẽ ê mông suốt ba ngày sau đó, cầm trên tay cây gậy bóng chày... nó cũng đập vào mặt cậu. Cậu có thể hoàn thành xuất sắc tất cả các môn học với bảng điểm chói lọi, nhưng riêng môn Thể dục chỉ đủ điểm đỗ thôi. Chỉ đủ điểm đỗ. Đó luôn là điều khiến cậu phát bực mỗi khi nhìn bảng điểm của mình, lý do nữa là, giáo viên Thể dục có thể đặc cách cậu nếu cậu không thể vận động mạnh như bạn bè, cho dù cậu không bao giờ nhờ vả, không bao giờ xin điểm giáo viên.Đúng vậy... Wonwoo cậu có thể lực kém. Cậu đã bị ngất một lần vì không né được quả bóng bay tới trong môn bóng né- không quá lâu, hồi cuối năm học trước. Nhưng phải sau sự kiện ấy cậu mới nghiệm ra một điều vô cùng nguy hiểm...hình như cậu đã quá ám ảnh với Kim Mingyu.Vì đến giây phút chuẩn bị mất đi hoàn toàn ý thức, cậu vẫn hình dung được khuôn mặt đáng ghét của Mingyu, nhưng hắn không có nụ cười đểu nào, thay vào đó là đôi mày nhíu lại và đôi mắt hoảng loạn... từ nơi tận cùng của trí nhớ, cậu thoáng nghe thấy hắn gọi tên cậu với một âm điệu khác.Wonwoo đã cố để quên hình ảnh ấy. Ngày hôm sau, Mingyu vẫn đối với cậu như chưa có gì xảy ra. Tức là một con nhện giả trong ngăn tủ riêng. Và cậu ghét nhện. Phải rồi. Có lẽ đó chỉ là ảo giác...-Ughhh...bẩn quá....!!- cậu lầm bầm. Hắn kiếm nước cống từ đâu ra vậy?? Hôm nay cậu được về sớm hơn Myungho một tiết nên cậu về nhà một mình. Vất chiếc cặp bên cạnh giường, cậu cởi chiếc áo đồng phục hôi rình mùi nước cống- cho dù đã rửa đi gần hết, nhưng cậu sạch sẽ là thế- vứt vào sọt quần áo bẩn và ngã xuống giường.Wonwoo thở dài. Cậu sẽ nói dối nếu chưa từng nghĩ đến những lời của Myungho và mẹ cậu nói về cậu và Kim Mingyu. Nhưng không thể giúp gì được nhỉ? Nếu ghét hắn đã là lẽ tự nhiên... Có, đánh nhau với hắn cũng mệt đấy. Câu chỉ nghĩ...nốt năm nay thôi, cậu sẽ lên đại học và thoát khỏi hắn. Không còn lo lắng hắn nhét gì vào cặp mình, tủ hay cả giày, cậu sẽ đi một con đường riêng và tách hắn ra khỏi cuộc đời. Cuộc sống sẽ hoàn hảo như trước. Nghĩ đến đây cậu mỉm cười, bật dậy và đi tắm.Nốt năm nay thôi. Cố lên !!!!
--------------------------Myungho!! Myungho ah!!-Jun hyung, có chuyện gì vậy?-Em có nghe nói không? Trường mình sẽ có học sinh mới chuyển đến đấy!!- Jun có vẻ phấn khích. Anh rất thích làm quen với người mới- cả ba học sinh mới chuyển đến hôm qua đã thành bạn của anh rồi.-Oh? Vậy sao người này không đến từ hôm qua?-Hyung cũng không biết...chắc họ không cùng đường!!!- anh cười.-Chào các bé~ có gì hot ????-Em không 'bé', hyung, đây là cấp 3!!- cậu lườm Jisoo.-Haha, nhóc không thích bị coi là trẻ con thì nói ra .Nhưng em vẫn đáng yêu với hyung~!!!-Jisoo bỗng nhéo má cậu -Yah-Xin lỗi...- cuộc nói chuyện lại bị cắt ngang, lần này là một giọng nói trầm lạ hoắc khiến ba người nhảy dựng lên. "Phòng hiệu trưởng ở đâu vậy?" Một anh chàng cao to, tóc nâu đậm cùng màu với đôi mắt nhỏ, áo v-neck hơi lộ ra lồng ngực săn chắc quyến rũ, đường lằn của áo cho thấy đôi bắp tay vạm vỡ và múi bụng-Khoan. Xin đính chính lại là những suy nghĩ trên là của Hong Jisoo.-Ah- lối...lối kia, để tôi dẫn cậu đi!!!- Jisoo cười tươi với anh chàng lạ mặt.-Xin cảm ơn!!!! Tôi là Lee SeokminAnh ta cười tươi, nụ cười đáng yêu và mắt híp lại khiến anh ta thân thiện hơn nhiều so với vẻ đáng sợ bí ẩn ban nãy, anh ta chìa tay. Lee Seokmin...một cái tên rất đẹp, rất mạnh mẽ.Vâng, đính chính lại thì đây vẫn là trong đầu Hong Jisoo. Và nếu để ý thì có thể nghe thấy cái gì đó vỡ loảng choảng.-J..Jisoo. Hong Jisoo!!!- lắp bắp và bắt lấy tay Seokmin. Myungho và Jun nhìn nhau rồi khúc khích cười. 'Đổ rồi'.-Seokmin hyung?Mọi người quay về phía giọng nói. Là Mingyu."Hyung làm gì ở đây?"
------- Hoàn chương 2 ------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me