Edit Shortfic Doi Thu Cua Anh
-Hyung làm gì ở đây vậy ???
-MinGyu ??? MinGyu ah...chúng ta sẽ nói chuyện sau, được chứ? Hyung đến đây là có lý do!!Anh chàng lạ mặt ngạc nhiên nhìn MinGyu rồi thở dài mặt anh đượm buồn. Những người còn lại nhìn MinGyu và SeokMin, thắc mắc, nhưng khuôn mặt Jun có chút gì đó...sợ hãi, lo lắng hơn.
-Anh biết cậu ta ???-JiSoo lên tiếng.
-Ah, xin lỗi, tôi là người thân của cậu ấy .Tôi mới chuyển về đây học cùng cậu ấy!!!- SeokMin cười.
-Hyung học năm cuối rồi không cần thiết phải chuyển về đây học đúng một năm. Có chuyện gì vậy?MinGyu lầm bầm, nhưng đủ để mọi người nghe thấy .
-Hãy để chuyện này sau ,lớp sắp bắt đầu rồi. SeokMin hyung nên khẩn trương để vào lớp, đúng không ???- Jun bỗng chen ngang
JiSoo và SeokMin tiếp tục đi tới phòng Hiệu trưởng, trong khi MinGyu đứng đó nhìn vào khoảng không như đang suy nghĩ điều gì đó phức tạp lắm. Jun ghé tai MyungHo "Gặp em sau nhé" rồi kéo MinGyu đi.
-Hyung...đó có phải là vệ sĩ của cha mẹ hyung không??? "..."-----------------------------
WonWoo đập đập đầu bút lên bàn, một tay chống cằm, mắt nhìn ông giáo viên Hoá học nhưng không có vẻ gì là để ý đến lời giảng bài miên man – cậu đã học xong hết bài này từ trước, cho dù đó là chương trình cấp trên, cậu chỉ cho rằng đầu cậu tiếp thu tốt và luôn thấy tự hào khi nghĩ đến điều đó, giống như...Được rồi vào chủ đề chính. MinGyu cả ngày hôm nay rất ngạc nhiên là đã không làm gì cậu. Hoàn toàn không làm gì hết. Không cái lau bảng hay bã kẹo cao su hay- tóm lại là chưa có động tĩnh gì. Thậm chí cậu chưa gặp được hắn hôm nay. WonWoo thở dài, gõ đầu bút xuống mạnh hơn, cậu không phải đang mong hắn làm điều gì đó chứ?? Chắc chắn là không, tất nhiên là không, hôm nay càng đẹp khi không thấy hắn đúng không? Cậu đã chịu hết nổi những trò đùa điên loạn của hắn, điều luôn khiến cậu khó chịu suốt ngày.
WonWoo đập bút xuống bàn cái cạch.
Cậu không hề thú nhận điều này, ngay cả trong đầu mình – cậu không nhớ hắn!!
Kẻ thù suốt bao nhiêu năm, cậu phải vui khi bản mặt đáng ghét không xuất hiện trước mặt cậu!!Hay là hắn ám ảnh mày quá rồi hả Jeon WonWoo??? Không. Không không không. Quên đi, chắc chắn hắn cũng vui lắm khi không được nhìn thấy cậu. Đó là lẽ tự nhiên. Bỗng cậu thấy có nút thắt nhỏ trong bụng, giống như...thất vọng? Thiếu vắng?WonWoo lắc đầu, cau mày, không không không mày đang nghĩ gì vậy WonWoo, mày đang ngh--WonWoo!!-Aghh!!- cậu giật nảy mình nhìn thằng bạn thân – DoYoon – đang đứng bên cạnh nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu "Gì??"-Mày ổn không vậy , lớp kết thúc rồi.
Oh. Ông thầy Hoá không còn đứng đó nữa. Cậu đang mơ mộng trong suy nghĩ từ bao lâu vậy?
-Ừ...ừm...
-Sao thế? À mà MinGyu không thấy gây sự với mày hôm nay nhỉ haha!!!
-Ừ.. May thật!!! -WonWoo cười ,cậu làm mặt vui vẻ.-Mày sao vậy ??? --------------------------Vào đến căng tin, WonWoo ngó ngược xuôi rồi ngồi xuống bàn với MyungHo.-Này, em có--MinGyu hyung không có , qua đây ăn đi hyung. Có vẻ hôm nay hyung ấy sẽ không quấy rối hyung đâu !!!-Uhm...vậy sao!!-WonWoo gật gật đầu.MyungHo nhếch mép "Nhớ người ta sao?"-Yah!!-Chào mọi người!!! MyungHo, em có thấy SeokMin hyung không??- Jun cười tươi ngồi cạnh MyungHo.
-Gọi tôi sao ??? - giọng nói làm WonWoo giật mình, liếc anh chàng đang nở nụ cười rất đẹp đến chỗ họ. Không, đây không phải suy nghĩ của JiSoo. Và không,WonWoo không cảm nắng anh ta hay gì cả.
-Ah, SeokMin hyung, đây là WonWoo hyung!!- MyungHo giới thiệu.
-Oh, Jeon WonWoo nổi tiếng ???- Anh ta nhìn cậu với ánh mắt hiền. Gì vậy? SeokMin bắt tay cậu .-Hyung là người thân của MinGyu. Hyung mới chuyển về đây!!! -anh suýt phì cười khi thấy cậu nhíu mày lại 'Đó nên là điềm tốt hay xấu?' WonWoo nghĩ.
-MinGyu đâu rồi?? JiSoo hỏi. MinGyu dường như biến mất từ khi SeokMin đặt chân đến đây. Giống như đang tránh mặt anh.SeokMin lắc đầu -Tôi không biết. Cậu ấy sẽ ổn thôi, mọi người đừng lo!!-Cậu ấy sẽ ổn thôi ??? -WonWoo nhìn chằm chằm SeokMin. Anh ta có vẻ biết rõ về MinGyu nhỉ?------------------------Đến cuối ngày, MinGyu vẫn không xuất hiện. WonWoo càng thấy lạ, dù không muốn thì khi chuyển tiết cậu cũng có thể đụng mặt hắn ít nhất một hai lần chứ. Hắn trốn tiết sao? WonWoo lắc đầu, đúng là Kim MinGyu mà, học với hắn là cái gì chứ.Ngoài ra cũng không có gì nhiều, trừ việc SeokMin xuất hiện và JiSoo bị MyungHo trêu đến đỏ tưng bừng vì 'cảm xúc' với anh chàng mới đến. MyungHo cười lăn lộn, trong khi JiSoo cố bịt miệng để cậu nhóc không hét cho cả thế giới điều đó. WonWoo hùa theo MyungHo, nhưng rồi suy nghĩ lại đưa cậu về với MinGyu.'Quên hắn đi'-Này hyung !!!!Hyung bay lên mây hôm nay nhiều rồi đấy. Em biết hyung nhớ MinGyu hyung nhưng không đến nỗi vậy chứ ??? -MyungHo huých tay cậu -Hyung không có nhớ hắn!!- WonWoo gằn.---------------------------MinGyu đi bộ về nhà hôm nay. Một ngày trốn học ra ngoài công viên thế là quá đủ. Anh thở dài, anh thực sự không muốn gặp SeokMin. Vì SeokMin không bao giờ đến nếu không có điều gì xấu xảy ra. Nghe có vẻ như SeokMin là cái bệnh hay gì vậy nhưng với anh nó là thế. MinGyu đẩy cánh cửa lớn vào nhà, ngay lập tức được gặp với tiếng chào của quản gia riêng. Nhưng chỉ có vậy – không bao giờ là giọng nói của cha mẹ. Làm sao được, khi hai con người ấy chỉ lo công việc và tham dự những buổi tiệc linh đình anh không bao giờ quan tâm. Dù sao anh cũng khá quen với điều đó. Anh đã học cách sống mà không cần họ. Nhưng sẽ là nói dối nếu anh không muốn họ về nhà thường xuyên hơn. Đón chào anh. Nhờ anh giúp những việc lặt vặt. Khen anh mỗi khi có thành tích từ trường về. Như bao đứa trẻ khác. Lần cuối anh gặp họ là Tết âm vừa rồi. Trong 5 ngày. Nhưng anh không phàn nàn. Vì tiền cả thôi, vì tiền... Anh có cuộc sống này là nhờ họ.-Cậu chủ đã về!!- ông quản gia cúi đầu.Anh gật đầu và về phòng. Ngã lên giường, thở dài, trước khi một bóng người xuất hiện ở cửa.
-MinGyu!!!SeokMin nói đủ để cậu nghe. Anh hơi run người vì giọng nói ấy – không bao giờ anh quen được.
-Đi đi...-Tôi còn chưa nói tại sao tôi đến đây. Không phải cậu đã hỏi ??? -...-Nhưng tôi không muốn biết-MinGyu!!! Tôi xin lỗi SeokMin ngồi xuống giường anh. ------- Hoàn chương 3 ------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me