Edit Shortfic Doi Thu Cua Anh
Không may cho WonWoo là ngày tiếp theo vẫn học bình thường. Đồng hồ sinh học tự đánh thức cậu lúc 5h sáng, thông thường cậu không dậy giờ này nhưng đây cũng chẳng phải giường cậu. WonWoo gằn, cậu thực sự phải dậy và nhanh chóng về nhà, dù đã chuẩn bị sách vở các thứ trước khi đến đây nhưng cậu vẫn thấy cần thiết phải về. Tuy nhiên, hơi ấm này thật dễ chịu...WonWoo choàng tỉnh, nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay ai đó, mặt dụi vào bờ ngực trần-Ngực trần?Theo phản xạ cậu đấm vào ngực người đó và đẩy ra xa, lùi về mép giường của mình, thở dốc. Người kia gằn vài tiếng rồi chui mặt ra khỏi tấm chăn đắp ngang cả hai người.-WonWoo? Chuyện gì thế?Là MinGyu. WonWoo rít lên:-Sao anh cởi trần???-Hả? Tôi quen ngủ thế này...
MinGyu dụi mắt, nhăn mặt lại. Cậu quan sát từng chi tiết của hắn: mái tóc nâu xù bông lên, đôi mày rậm nhíu lại, mắt nheo lại vì ngủ, làn da hơi sạm nâu từ vùng cổ, xương đòn, xuống ngực--Ah không không..Tôi phải về nhà..-cậu tự lắc đầu, tính bước ra khỏi giường -Sao thế? Cậu mang sách vở đến đây mà?Hắn ta nói, giọng trầm hơn bình thường vì buồn ngủ và ngáp một tiếng, vừa quyến rũ vừa..đáng yêu... WonWoo tự chửi mình. MinGyu vòng một tay qua eo cậu, kéo cậu vào trong chăn làm cậu suýt ré lên.
-Nhưng tôi- tôi phải thay quần áo, và--Tôi cho cậu mượn. Cho cậu luôn cũng không sao!!!Hắn vùi mặt vào gáy cậu, ôm chặt cậu từ đằng sau. Áo cậu hơi kéo lên, làn da lộ ra cọ với phần da ấm áp từ người hắn. Người cậu bất giác run lên.
-Ngủ đi WonieWonWoo đỏ mặt vì tên gọi thân mật.Nhưng cậu không thể phủ nhận, mùi hương này, hơi ấm này...thật dễ chịu. Nhanh chóng, cậu lại rơi vào giấc mộng, trong vòng tay của hắn.
-----------------------------
WonWoo thề đây sẽ là lần cuối cùng cậu đi học muộn.Vì thế nào cậu ngủ say như chết vậy?? Và cái tên MinGyu thì chả quan tâm giờ giấc gì cả, hắn nghĩ thế nào?? Luật là cái gì?? Chả nhẽ cứ ung dung bước vào trường??-Ừ thì cứ ung dung bước vào trường thôi-...-Yên tâm đi , cậu nghĩ tôi là ai? Vả lại các giáo viên quý hoá cậu lắm mà?- MinGyu cười đểu, dí sát vào mặt cậu và ăn một cái vả.
-Anh chịu trách nhiệm. Mà anh có giấy phép lái xe chưa SeokMin?
WonWoo nhìn vào mắt SeokMin qua gương chiếu hậu. Anh liếc qua cậu trong gương rồi nhanh chóng nhìn đường, cười tươi:
-Yên tâm đi, tôi đỗ ở khu khác, không ai phát hiện đâu...WonWoo không nghĩ mình có thể lách luật vì hai con người này. Nhưng đáng tiếc, cậu sa vào hố sâu rồi. Chủ yếu tại MinGyu. Cậu bất giác đỏ mặt vì lời tỏ tình tối qua.-WonWoo...-Gì?MinGyu lắc đầu, chống tay lên cằm nhìn cậu không chớp mắt, khoé miệng nhếch lên. Hắn đưa một tay vuốt tóc cậu, rồi chuyển xuống nghịch ngón tay cậu đặt trên đùi. WonWoo ngồi im như tượng.-Xinh đẹp..-HửMinGyu lại lắc đầu, liếm môi. Cậu bắt đầu toát mồ hôi. Ở gần hắn thật nguy hiểm, cậu sẽ phát ngất vì tim đập nhanh không ngừng mất..-Tôi thích cậuCó tiếng nổ đùng đoàng. SeokMin ngồi ghế trên liếc qua gương, mỉm cười.-S..Sao tự dưng nói vậy?-Hửm? Tôi thích.Nếu tôi nhận ra tình cảm này sớm hơn...chúng ta sẽ không như bây giờ !!!
Hắn đan tay vào tay cậu, những ngón tay thô nhưng ấm luồn vào ngón tay mềm, mát rượi của cậu, vừa vặn. Nó 'đúng'. Cậu có thể giựt tay ra nhưng không làm. Tay hắn siết nhẹ, cậu quan sát ngón cái của hắn vuốt ve mu bàn tay của cậu."WonWoo rướn mày khó hiểu
-Là sao?-Mối quan hệ vốn có..nó đã không như vậy!!!- hắn thở dài.-Ý anh là...đối thủ?
-Uhm. Tôi không nhận ra mình đã muốn cái gì khác. Tôi chỉ dám chối bỏ thôi. Nhưng làm sao cưỡng lại cậu mãi được Jeon WonWoo, cậu như một liều thuốc độc, đúng hơn là...có thể hơi thô, nhưng, 'ma tuý', một khi đã thử, tiếp xúc, sẽ không muốn từ bỏ, không thể dứt ra..-Yah..đừng nói dễ dàng vậy..-Tại sao không?-Vì có lẽ tôi và anh chỉ là đối thủ khi thế giới nhìn vào...Nụ cười trên môi hắn lặng đi. WonWoo nuốt nước bọt, nói tiếp:-Tôi dám chắc anh không muốn mất đi bạn bè hay bị kỳ thị chỉ vì thay đổi này, hơn nữa, ai cũng biết chúng ta là đối thủ lâu năm...Điều này quá vô thực.MinGyu nhìn cậu với ánh mắt sững sờ
-Tôi--Anh cũng không muốn hai bác phải buồn. Cố gắng học tốt, tôi có thể tiếp tục kèm anh, đến lúc anh sẽ tự kiểm soát. Kiếm cho mình cô bạn gái tốt, và cũng đối xử tốt với cô ấy, rồi SeokMin sẽ hướng dẫn anh nối nghiệp hai bác, tiếp quản công ty..
Cậu cảm thấy cổ mình bị mắc nghẹn, chớp mắt để tan đi hàng nước đang đọng lại trên mi.-WonWoo--Anh có một tương lai rộng lớn đang mở rộng, đừng rẽ nhầm lối đi...- cậu nhìn anh, cố nở một nụ cười.-Cậu đang nói gì--Chúng ta đến rồi!!!
Hai người không biết xe đã đỗ lại, SeokMin cắt cuộc nói chuyện, tắt máy. WonWoo nhanh chóng mở cửa và đóng sập lại, chạy về phía cổng trường sắp đóng lại. Cậu làm ngơ tiếng gọi của hắn phía sau, cắn chặt môi.
Cậu không hiểu sao những suy nghĩ đấy đột ngột xuất hiện. Cậu cũng không hiểu sao cậu nói cho hắn. Cậu càng không hiểu sao lại cảm thấy đau đớn đến thế. Hay trong tâm trí, cậu biết rõ đó là sự thật? Cậu chỉ hiểu một con người như Kim MinGyu sẽ cần những 'lời khuyên' như thế.WonWoo thấy mình đã làm được gì đó cho ông bà Kim. Cho MinGyu. Cậu không muốn làm một người ích kỷ. Cậu cũng tự nhủ, dù sao, cậu và hắn không sinh ra để dành cho nhau. Cậu và hắn quá khác biệt. Cho dù cậu biết...Cậu có tình cảm với MinGyu.-Hyung! Sao đến muộn thế?- MyungHo lo lắng hỏi cậu, vừa lúc chuông vào giờ reo lên.-May mà vẫn kịp, hyung có sao đâu? Vào lớp đi.-WonWoo vỗ vai cậu nhóc
-----------------------------------------
Suốt giờ học WonWoo cảm thấy đầu bị bắn thủng vì tia nhìn căng thẳng từ MinGyu. Cuối tiết, cậu cố gắng kéo JiSoo ra một nơi để nói chuyện, tránh mặt hắn. Tất nhiên hắn sẽ có một đống bạn khác xúm vào. WonWoo thở ra nhẹ nhõm. Cậu chỉ mong hắn bỏ qua chuyện này nhanh, và cũng quên cậu đi nhanh. Có lẽ cậu sẽ nhờ SeokMin giới thiệu bạn gái cho hắn. Và chuyện kèm học...biết làm sao? Chắc cậu giảm tối thiểu thời gian thôi..và mời thêm JiSoo, có thể lôi cả SeokMin vào học cùng. Sau đó-Cậu có cảm giác như mẹ hắn vậy?-Này, hai đứa làm gì nhau tối qua vậy?-E- có làm cái gì đâu??- WonWoo xua tay. JiSoo nheo mắt lườm cậu.-Hyung ngửi mùi gì đó là lạ..rất đáng nghi. Hôm nay MinGyu cũng chả giống mọi ngày nữa. Rõ ràng em ngủ lại nhà hắn?-Nhưng chỉ...dạy muộn thôi..-Này Jeon WonWoo, em biết em không giỏi nói dối mà!!Cậu bặm môi
-Không có gì. Em và hắn chẳng có gì..JiSoo thở dài. Cách JiSoo nhìn cậu tạo cảm giác anh biết hết mọi thứ.
-MinGyu có thể nhạy cảm hơn em nghĩ đấy. Em vẫn giúp cậu ấy chứ?-Uhm, có?-Mức độ phân tâm của hắn tỉ lệ nghịch với điểm số đấy..-Em..biết!!-Đặc biệt khi hắn buồn. Cái này em biết nhỉ?-...-Dù hai đứa có chuyện gì thì tự giải quyết nhanh nhé, vài ngày nữa thi rồi...À...phải.Không phải SeokMin nói công việc của cậu sẽ kết thúc khi thi xong sao? Cậu sẽ không phải gặp MinGyu.WonWoo chịu không nổi cảm giác này rồi.-Ah..hử? MinGyu nhắn tin cho hyung này. Cậu ta đang cách chúng ta có vài mét mà.. JiSoo xem tin nhắn trên điện thoại.
-WonWoo...-Dạ?-MinGyu muốn gặp em trên tầng thượng giờ nghỉ trưa!!
--------------
-Ah, Jun hyung, có thấy WonWoo hyung không?-Không có, MyungHo à ...MinGyu hyung cũng đi mất tiêu..MyungHo cau mày
-Họ đang làm cái gì ấy nhé, rõ ràng xảy ra chuyện gì, nhỡ MinGyu hyung--MyungHo !!! Kệ họ đi !! Chúng ta sẽ hỏi JiSoo hyung là ra hết...
Jun một tay cầm dĩa, kéo cậu ngồi xuống bằng một tay. Cậu nhóc giật thót khi cánh tay cơ bắp vòng qua người mình, người nóng lên.
MyungHo lại cau mày
-Mà JiSoo hyung với SeokMin hyung cũng làm gì ấy..-Ý em là hai người kia?
Jun chỉ về phía JiSoo và SeokMin đang cười nói như thể bạn lâu năm. Và họ đang...-Hai hyung nắm tay nhau kìa??- MyungHo trợn mắt.-Họ công khai rồi, em không để ý sao?-Nhưng cũng phải nói cho em một câu...- cậu nhóc bĩu môi, không rời mắt khỏi cặp đôi mới. JiSoo hyung nhanh thật. Ước gì cậu cũng biết cách để...MyungHo liếc mắt sang bên cạnh, má ửng hồng.-Chưa đến lúc...
---------------------------
WonWoo bước lên sân thượng của trường. Cậu mở cửa, không thấy gì khác ngoài những tấm rào chắn mỏng và một bóng người đang dựa vào đấy. Có lẽ cậu nên ra quyết định.Cậu chưa trả lời hắn, vẫn có thể thay đổi suy nghĩ. Có lẽ hắn sẽ không dây dưa đến cậu nữa. Hắn luôn có thể làm đối thủ của cậu...nhưng như vậy là tốt nhất. Cậu sẽ tìm được một người khác, đúng không? Hắn cũng thế.Một lời từ chối, chỉ cần như vậy.Hắn quay mặt lại nhìn cậu. Cậu nín thở. Giống như lần đầu tiên hắn nhìn cậu với anh mắt đấy, chỉ có hai người.Ánh nắng nhẹ đổ lên mái tóc nâu ánh lên một màu nâu đẹp, mắt hắn đượm buồn, tay thả lỏng trên tấm rào sắt. MinGyu vẫy cậu lại, nhưng cậu giữ một khoảng cách, nặn ra từng chữ.-Tôi muốn cho anh...câu trả lờiHắn hơi ngạc nhiên.-Cho..tối qua..MinGyu vẫn im lặng. Hắn gật nhẹ đầu. WonWoo cố đoán xem hắn định làm gì nhưng không thể biết.-Tôi nghĩ tôi biết cậu sẽ nói gì!!!Cậu mở to mắt nhìn hắn, bắt đầu mất bình tĩnh.-À, vậy sao..-Nhưng, trước khi cậu nói..Hắn tiến lại gần cậu, vòng hai tay ôm cổ cậu. WonWoo thấy mắt mình nhoè đi. Cậu ước mình có thể ở gần hơi ấm này, mùi hương này nhiều hơn. Nhưng hắn nói đúng, cậu đã biết nghĩ cho hắn. Cậu không rành yêu đương nhưng ít nhất, giờ cậu hiểu đó là gì.WonWoo cảm thấy vật thể mát mát trên cổ, tay MinGyu thả ra. Cậu đưa tay sờ lên nó. Một chiếc nhẫn được lồng vào sợi dây chuyền . Không phải loại đắt tiền, nó khá bình thường và MinGyu cười nhẹ và lấy sợi dây chuyền mình đang đeo giấu trong áo.-Coi như món quà, và kỉ niệm giữa tôi và cậu...Nước mắt rơi xuống. Cậu ngước nhìn hắn. MinGyu áp hai tay lên má cậu, lau đi nước mắt và tiến lại gần, đặt một nụ hôn lên môi cậu. Dứt ra, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu.-Dù cậu nói gì nhưng vẫn có một điều cậu không thể thay đổi...tôi thích cậu. Tôi yêu cậu.!!!
----Hoàn chương 9---- SeokSoo thành đôi rồi 😊😘 !!! Meanie thì coi như cũng gần rồi , còn JunHao nữa ... 😒😒 Comt + vote cho tui 💋💋 Có sai xót xin bỏ qua nha 😭😭
MinGyu dụi mắt, nhăn mặt lại. Cậu quan sát từng chi tiết của hắn: mái tóc nâu xù bông lên, đôi mày rậm nhíu lại, mắt nheo lại vì ngủ, làn da hơi sạm nâu từ vùng cổ, xương đòn, xuống ngực--Ah không không..Tôi phải về nhà..-cậu tự lắc đầu, tính bước ra khỏi giường -Sao thế? Cậu mang sách vở đến đây mà?Hắn ta nói, giọng trầm hơn bình thường vì buồn ngủ và ngáp một tiếng, vừa quyến rũ vừa..đáng yêu... WonWoo tự chửi mình. MinGyu vòng một tay qua eo cậu, kéo cậu vào trong chăn làm cậu suýt ré lên.
-Nhưng tôi- tôi phải thay quần áo, và--Tôi cho cậu mượn. Cho cậu luôn cũng không sao!!!Hắn vùi mặt vào gáy cậu, ôm chặt cậu từ đằng sau. Áo cậu hơi kéo lên, làn da lộ ra cọ với phần da ấm áp từ người hắn. Người cậu bất giác run lên.
-Ngủ đi WonieWonWoo đỏ mặt vì tên gọi thân mật.Nhưng cậu không thể phủ nhận, mùi hương này, hơi ấm này...thật dễ chịu. Nhanh chóng, cậu lại rơi vào giấc mộng, trong vòng tay của hắn.
-----------------------------
WonWoo thề đây sẽ là lần cuối cùng cậu đi học muộn.Vì thế nào cậu ngủ say như chết vậy?? Và cái tên MinGyu thì chả quan tâm giờ giấc gì cả, hắn nghĩ thế nào?? Luật là cái gì?? Chả nhẽ cứ ung dung bước vào trường??-Ừ thì cứ ung dung bước vào trường thôi-...-Yên tâm đi , cậu nghĩ tôi là ai? Vả lại các giáo viên quý hoá cậu lắm mà?- MinGyu cười đểu, dí sát vào mặt cậu và ăn một cái vả.
-Anh chịu trách nhiệm. Mà anh có giấy phép lái xe chưa SeokMin?
WonWoo nhìn vào mắt SeokMin qua gương chiếu hậu. Anh liếc qua cậu trong gương rồi nhanh chóng nhìn đường, cười tươi:
-Yên tâm đi, tôi đỗ ở khu khác, không ai phát hiện đâu...WonWoo không nghĩ mình có thể lách luật vì hai con người này. Nhưng đáng tiếc, cậu sa vào hố sâu rồi. Chủ yếu tại MinGyu. Cậu bất giác đỏ mặt vì lời tỏ tình tối qua.-WonWoo...-Gì?MinGyu lắc đầu, chống tay lên cằm nhìn cậu không chớp mắt, khoé miệng nhếch lên. Hắn đưa một tay vuốt tóc cậu, rồi chuyển xuống nghịch ngón tay cậu đặt trên đùi. WonWoo ngồi im như tượng.-Xinh đẹp..-HửMinGyu lại lắc đầu, liếm môi. Cậu bắt đầu toát mồ hôi. Ở gần hắn thật nguy hiểm, cậu sẽ phát ngất vì tim đập nhanh không ngừng mất..-Tôi thích cậuCó tiếng nổ đùng đoàng. SeokMin ngồi ghế trên liếc qua gương, mỉm cười.-S..Sao tự dưng nói vậy?-Hửm? Tôi thích.Nếu tôi nhận ra tình cảm này sớm hơn...chúng ta sẽ không như bây giờ !!!
Hắn đan tay vào tay cậu, những ngón tay thô nhưng ấm luồn vào ngón tay mềm, mát rượi của cậu, vừa vặn. Nó 'đúng'. Cậu có thể giựt tay ra nhưng không làm. Tay hắn siết nhẹ, cậu quan sát ngón cái của hắn vuốt ve mu bàn tay của cậu."WonWoo rướn mày khó hiểu
-Là sao?-Mối quan hệ vốn có..nó đã không như vậy!!!- hắn thở dài.-Ý anh là...đối thủ?
-Uhm. Tôi không nhận ra mình đã muốn cái gì khác. Tôi chỉ dám chối bỏ thôi. Nhưng làm sao cưỡng lại cậu mãi được Jeon WonWoo, cậu như một liều thuốc độc, đúng hơn là...có thể hơi thô, nhưng, 'ma tuý', một khi đã thử, tiếp xúc, sẽ không muốn từ bỏ, không thể dứt ra..-Yah..đừng nói dễ dàng vậy..-Tại sao không?-Vì có lẽ tôi và anh chỉ là đối thủ khi thế giới nhìn vào...Nụ cười trên môi hắn lặng đi. WonWoo nuốt nước bọt, nói tiếp:-Tôi dám chắc anh không muốn mất đi bạn bè hay bị kỳ thị chỉ vì thay đổi này, hơn nữa, ai cũng biết chúng ta là đối thủ lâu năm...Điều này quá vô thực.MinGyu nhìn cậu với ánh mắt sững sờ
-Tôi--Anh cũng không muốn hai bác phải buồn. Cố gắng học tốt, tôi có thể tiếp tục kèm anh, đến lúc anh sẽ tự kiểm soát. Kiếm cho mình cô bạn gái tốt, và cũng đối xử tốt với cô ấy, rồi SeokMin sẽ hướng dẫn anh nối nghiệp hai bác, tiếp quản công ty..
Cậu cảm thấy cổ mình bị mắc nghẹn, chớp mắt để tan đi hàng nước đang đọng lại trên mi.-WonWoo--Anh có một tương lai rộng lớn đang mở rộng, đừng rẽ nhầm lối đi...- cậu nhìn anh, cố nở một nụ cười.-Cậu đang nói gì--Chúng ta đến rồi!!!
Hai người không biết xe đã đỗ lại, SeokMin cắt cuộc nói chuyện, tắt máy. WonWoo nhanh chóng mở cửa và đóng sập lại, chạy về phía cổng trường sắp đóng lại. Cậu làm ngơ tiếng gọi của hắn phía sau, cắn chặt môi.
Cậu không hiểu sao những suy nghĩ đấy đột ngột xuất hiện. Cậu cũng không hiểu sao cậu nói cho hắn. Cậu càng không hiểu sao lại cảm thấy đau đớn đến thế. Hay trong tâm trí, cậu biết rõ đó là sự thật? Cậu chỉ hiểu một con người như Kim MinGyu sẽ cần những 'lời khuyên' như thế.WonWoo thấy mình đã làm được gì đó cho ông bà Kim. Cho MinGyu. Cậu không muốn làm một người ích kỷ. Cậu cũng tự nhủ, dù sao, cậu và hắn không sinh ra để dành cho nhau. Cậu và hắn quá khác biệt. Cho dù cậu biết...Cậu có tình cảm với MinGyu.-Hyung! Sao đến muộn thế?- MyungHo lo lắng hỏi cậu, vừa lúc chuông vào giờ reo lên.-May mà vẫn kịp, hyung có sao đâu? Vào lớp đi.-WonWoo vỗ vai cậu nhóc
-----------------------------------------
Suốt giờ học WonWoo cảm thấy đầu bị bắn thủng vì tia nhìn căng thẳng từ MinGyu. Cuối tiết, cậu cố gắng kéo JiSoo ra một nơi để nói chuyện, tránh mặt hắn. Tất nhiên hắn sẽ có một đống bạn khác xúm vào. WonWoo thở ra nhẹ nhõm. Cậu chỉ mong hắn bỏ qua chuyện này nhanh, và cũng quên cậu đi nhanh. Có lẽ cậu sẽ nhờ SeokMin giới thiệu bạn gái cho hắn. Và chuyện kèm học...biết làm sao? Chắc cậu giảm tối thiểu thời gian thôi..và mời thêm JiSoo, có thể lôi cả SeokMin vào học cùng. Sau đó-Cậu có cảm giác như mẹ hắn vậy?-Này, hai đứa làm gì nhau tối qua vậy?-E- có làm cái gì đâu??- WonWoo xua tay. JiSoo nheo mắt lườm cậu.-Hyung ngửi mùi gì đó là lạ..rất đáng nghi. Hôm nay MinGyu cũng chả giống mọi ngày nữa. Rõ ràng em ngủ lại nhà hắn?-Nhưng chỉ...dạy muộn thôi..-Này Jeon WonWoo, em biết em không giỏi nói dối mà!!Cậu bặm môi
-Không có gì. Em và hắn chẳng có gì..JiSoo thở dài. Cách JiSoo nhìn cậu tạo cảm giác anh biết hết mọi thứ.
-MinGyu có thể nhạy cảm hơn em nghĩ đấy. Em vẫn giúp cậu ấy chứ?-Uhm, có?-Mức độ phân tâm của hắn tỉ lệ nghịch với điểm số đấy..-Em..biết!!-Đặc biệt khi hắn buồn. Cái này em biết nhỉ?-...-Dù hai đứa có chuyện gì thì tự giải quyết nhanh nhé, vài ngày nữa thi rồi...À...phải.Không phải SeokMin nói công việc của cậu sẽ kết thúc khi thi xong sao? Cậu sẽ không phải gặp MinGyu.WonWoo chịu không nổi cảm giác này rồi.-Ah..hử? MinGyu nhắn tin cho hyung này. Cậu ta đang cách chúng ta có vài mét mà.. JiSoo xem tin nhắn trên điện thoại.
-WonWoo...-Dạ?-MinGyu muốn gặp em trên tầng thượng giờ nghỉ trưa!!
--------------
-Ah, Jun hyung, có thấy WonWoo hyung không?-Không có, MyungHo à ...MinGyu hyung cũng đi mất tiêu..MyungHo cau mày
-Họ đang làm cái gì ấy nhé, rõ ràng xảy ra chuyện gì, nhỡ MinGyu hyung--MyungHo !!! Kệ họ đi !! Chúng ta sẽ hỏi JiSoo hyung là ra hết...
Jun một tay cầm dĩa, kéo cậu ngồi xuống bằng một tay. Cậu nhóc giật thót khi cánh tay cơ bắp vòng qua người mình, người nóng lên.
MyungHo lại cau mày
-Mà JiSoo hyung với SeokMin hyung cũng làm gì ấy..-Ý em là hai người kia?
Jun chỉ về phía JiSoo và SeokMin đang cười nói như thể bạn lâu năm. Và họ đang...-Hai hyung nắm tay nhau kìa??- MyungHo trợn mắt.-Họ công khai rồi, em không để ý sao?-Nhưng cũng phải nói cho em một câu...- cậu nhóc bĩu môi, không rời mắt khỏi cặp đôi mới. JiSoo hyung nhanh thật. Ước gì cậu cũng biết cách để...MyungHo liếc mắt sang bên cạnh, má ửng hồng.-Chưa đến lúc...
---------------------------
WonWoo bước lên sân thượng của trường. Cậu mở cửa, không thấy gì khác ngoài những tấm rào chắn mỏng và một bóng người đang dựa vào đấy. Có lẽ cậu nên ra quyết định.Cậu chưa trả lời hắn, vẫn có thể thay đổi suy nghĩ. Có lẽ hắn sẽ không dây dưa đến cậu nữa. Hắn luôn có thể làm đối thủ của cậu...nhưng như vậy là tốt nhất. Cậu sẽ tìm được một người khác, đúng không? Hắn cũng thế.Một lời từ chối, chỉ cần như vậy.Hắn quay mặt lại nhìn cậu. Cậu nín thở. Giống như lần đầu tiên hắn nhìn cậu với anh mắt đấy, chỉ có hai người.Ánh nắng nhẹ đổ lên mái tóc nâu ánh lên một màu nâu đẹp, mắt hắn đượm buồn, tay thả lỏng trên tấm rào sắt. MinGyu vẫy cậu lại, nhưng cậu giữ một khoảng cách, nặn ra từng chữ.-Tôi muốn cho anh...câu trả lờiHắn hơi ngạc nhiên.-Cho..tối qua..MinGyu vẫn im lặng. Hắn gật nhẹ đầu. WonWoo cố đoán xem hắn định làm gì nhưng không thể biết.-Tôi nghĩ tôi biết cậu sẽ nói gì!!!Cậu mở to mắt nhìn hắn, bắt đầu mất bình tĩnh.-À, vậy sao..-Nhưng, trước khi cậu nói..Hắn tiến lại gần cậu, vòng hai tay ôm cổ cậu. WonWoo thấy mắt mình nhoè đi. Cậu ước mình có thể ở gần hơi ấm này, mùi hương này nhiều hơn. Nhưng hắn nói đúng, cậu đã biết nghĩ cho hắn. Cậu không rành yêu đương nhưng ít nhất, giờ cậu hiểu đó là gì.WonWoo cảm thấy vật thể mát mát trên cổ, tay MinGyu thả ra. Cậu đưa tay sờ lên nó. Một chiếc nhẫn được lồng vào sợi dây chuyền . Không phải loại đắt tiền, nó khá bình thường và MinGyu cười nhẹ và lấy sợi dây chuyền mình đang đeo giấu trong áo.-Coi như món quà, và kỉ niệm giữa tôi và cậu...Nước mắt rơi xuống. Cậu ngước nhìn hắn. MinGyu áp hai tay lên má cậu, lau đi nước mắt và tiến lại gần, đặt một nụ hôn lên môi cậu. Dứt ra, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu.-Dù cậu nói gì nhưng vẫn có một điều cậu không thể thay đổi...tôi thích cậu. Tôi yêu cậu.!!!
----Hoàn chương 9---- SeokSoo thành đôi rồi 😊😘 !!! Meanie thì coi như cũng gần rồi , còn JunHao nữa ... 😒😒 Comt + vote cho tui 💋💋 Có sai xót xin bỏ qua nha 😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me