TruyenFull.Me

Edit Shortfic Markhyuck Cong Cam

Vì căn phòng không có cửa sổ, Lee Donghyuck chỉ có thể dựa vào đồng hồ để phán đoán thời gian.

Trong không gian trống trải thế này, từng phút từng giây, đều trở nên thật rõ ràng.

Mark Lee không mấy khi ở lại căn phòng này, lúc hắn rời đi đương nhiên sẽ khóa cửa, có điều, một ngày ba bữa hắn sẽ đúng giờ mang theo đồ ăn tới.

Lúc ban đầu, Lee Donghyuck còn khát vọng người nhà sẽ tìm được nơi này, sau đó giải cứu cậu. Nhưng mà, ở đây ngoại trừ Mark Lee, hoàn toàn không còn ai khác.

Chỉ là, Lee Donghyuck phát hiện đồ ăn Mark Lee mang tới, là của cửa hàng cậu thường xuyên ghé ăn.

Lee Donghyuck suy nghĩ, làm sao mà hắn biết được? Nhưng lúc muốn mở miệng hỏi, vừa ngẩng đầu lên cậu sẽ bắt gặp khuôn mặt lạnh băng vô cảm của Mark Lee, lại nghĩ tới những lời hắn từng nói. Vì thế, Lee Donghyuck không thể hỏi thành lời.

Mark Lee rất ít nói, nếu như Lee Donghyuck có vấn đề muốn hỏi, hắn chỉ gật đầu hoặc đưa mắt nhìn, đương nhiên, Lee Donghyuck cũng chẳng mấy khi hỏi hắn.

Bọn họ chỉ đang giằng co, nói thật, Lee Donghyuck thực sự không thấy chán cho lắm, mặc dù ở nơi này không hề có thứ gì.

Bởi vì ít nhất nơi này còn có Mark Lee, ít nhất còn có một người cùng thở chung một bầu không khí với cậu.

Thỉnh thoảng Lee Donghyuck sẽ nghĩ, cha mẹ mình có đang tìm kiếm mình không, bọn họ có sốt ruột không. Có lẽ do không gian nơi đây quá tĩnh lặng, cậu đã bắt đầu suy nghĩ tung lung.

Cứ nghĩ ngợi chẳng có mục đích gì như vậy, cho đến lúc hoàng hôn, Mark Lee đã trở về.

Lee Donghyuck căn cứ vào thời gian hiển thị trên đồng hồ để phán đoán bây giờ là hoàng hôn, lúc Mark Lee đẩy cửa tiến vào, cậu có thể nhìn được ánh sáng của trời chiều sau lưng hắn, sau đó, ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Cảm giác bất an dâng lên trong lòng.

Đợi tới khi Lee Donghyuck có thể nhìn rõ ràng cả người Mark Lee mới phát hiện, Mark Lee đang mặc một bộ đồ tây, chỉ là áo sơ mi trắng bên trong đã bị máu nhuộm đỏ cả một mảng.

Mà Mark Lee, chỉ ngồi ở bên giường liếc nhìn cậu, sau đó đặt hộp cơm trong tay lên mặt bàn, nhẹ giọng nói: "Ăn cơm đi."

Lee Donghyuck không biết hắn đã trải qua cái gì, cậu chỉ có thể tự nói với bản thân, bởi vì Mark Lee là một sát thủ, cho nên, có thể hắn đang thực hiện những nhiệm vụ khác.

Suy nghĩ như vậy khiến cậu sợ hãi.

Lee Donghyuck do dự một chút, còn chưa kịp xuống khỏi giường, đã thấy Mark Lee rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra. Lee Donghyuck có thể trông thấy bên trong đựng một hòm thuốc.

Cậu chưa từng mở tủ đầu giường, bởi vì cậu không biết đến cùng bên trong chứa thứ gì, cậu sợ đó là một khẩu súng, hoặc giả là một bộ phận của thi thể, nếu như cậu lỡ biết được bí mật của Mark Lee, vậy rất có thể cậu sẽ không còn sống mà đi ra khỏi căn phòng này được nữa rồi.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường duy nhất, cũng là chỗ ngủ của Lee Donghyuck, mà Mark Lee rất ít khi ngủ, có đôi khi nửa đêm Lee Donghyuck tỉnh lại sẽ trông thấy Mark Lee ngồi ở cửa, im lặng nghịch thanh dao trong tay.

Mà bây giờ, Lee Donghyuck an vị ở bên kia giường, nhìn Mark Lee chật vật cởi áo khoác của mình ra, cởi cả chiếc sơ mi loang lổ máu, sau đó cậu nhìn thấy trên người hắn có một vết thương, rất dài, hình như cũng rất sâu, nếu không thì sao có thể nhuộm đỏ cả áo sơ mi được.

Mark Lee mở hòm thuốc ra, lấy thuốc tự bôi cho mình, nhưng miệng vết thương kéo dài từ eo tới sau lưng, cho nên hành động của hắn trong mắt Lee Donghyuck thật chật vật. Rất lâu sau, cuối cùng Lee Donghyuck mới lấy được dũng khí, khẽ hỏi: "Có cần tôi giúp không?"

Cậu thấy Mark Lee hơi ngạc nhiên nhìn về phía mình, cảm xúc trong mắt hắn rất khó đoán, chỉ biết là sâu thẳm.

Ngay khi Lee Donghyuck tưởng Mark Lee sẽ không đồng ý, cậu lại nghe thấy người kia nói: "Vậy thì làm phiền."

Lee Donghyuck nhìn hắn, nhận lấy thuốc và băng gạc.

Lúc bôi thuốc lên vết thương, Lee Donghyuck phát hiện miệng vết thương thật sự rất sâu, nhưng người này lại không kêu rên một tiếng. Lee Donghyuck vô thức nghĩ, cái người tên Mark Lee này, rốt cuộc đã lớn lên trong hoàn cảnh thế nào mới có thể thờ ơ như vậy.

Thời điểm băng bó, Lee Donghyuck không nhịn được mà hỏi: "Anh... Vết thương của anh rất sâu, không cần phải tới bệnh viện à?"

Nghe thấy Lee Donghyuck hỏi vậy, Mark Lee đột nhiên xoay người qua, bọn họ cách nhau rất gần, bởi vì hơi thở của hắn phả vào mặt cậu, nhiệt độ nóng hổi khiến Lee Donghyuck vô thức lui về phía sau một chút. Hai ngày qua, cậu chưa từng tiếp xúc gần với Mark Lee đến thế.

"Đối với tôi..." Cậu nghe thấy người kia nói, "Đây chỉ là vết thương nhỏ."

"......"

Lee Donghyuck không biết nên nói gì, chỉ có thể gật đầu, sau đó tiếp tục băng bó cho hắn.

Nếu hắn đã nói như vậy, thì cứ coi như thế đi.

Trước kia Lee Donghyuck có từng tham dự trại hè dã ngoại và được dạy phương pháp sơ cứu, cho nên cậu có thể nhanh chóng băng bó kỹ càng cho Mark Lee, cám ơn trời đất, máu cũng đã ngừng chảy.

Dưới ánh đèn màu vàng mờ tối, khuôn mặt của Mark Lee hiện lên rất mông lung.

Hẳn là Mark Lee biết rõ Lee Donghyuck đã băng bó xong, đợi cậu vừa thắt nút, hắn liền đứng lên, sau đó cầm chiếc sơ mi dính máu đặt ở tủ đầu giường quăng qua một bên.

Mark Lee quay lại nhìn Lee Donghyuck một lần nữa: "... Cảm ơn."

Có lẽ câu cảm ơn này đã kéo sát khoảng cách giữa họ lại một chút, cho nên lúc ăn cơm, lần đầu tiên Lee Donghyuck mở lời: "Anh không ăn cơm luôn à?"

Trong hai ngày qua, Lee Donghyuck chưa từng thấy người này ăn bất cứ thứ gì, một ngày ba lần, cứ mỗi khi cậu ăn cơm, hoặc là Mark Lee không có mặt, hoặc là nếu có cũng chỉ đứng đợi ở cửa vào, im lặng không nói.

Mark Lee đã thay một kiện sơ mi trắng khác, nghe thấy Lee Donghyuck hỏi vậy, lưỡi dao lại bắt đầu chuyển động giữa các ngón tay của hắn, Lee Donghyuck giật mình hoảng sợ.

Cậu cho rằng hắn không vui, nhưng mà lại nghe thấy người kia trả lời: "Tôi ít khi ăn cơm."

"Vì sao?"

"Bởi vì tôi không mấy khi có cảm giác đói."

"Vậy lúc anh đói..." Lee Donghyuck tò mò hỏi, "Anh sẽ ăn gì?"

"Tôi thích uống máu hơn."

"..."

"... Ha ha," Mark Lee bật cười, "Tôi đùa thôi."

Đây là lần đầu tiên Mark Lee cười lớn trước mặt cậu.

Trong tiềm thức của Lee Donghyuck, Mark Lee chỉ là một sát thủ lạnh như băng, cậu vẫn luôn biết rõ như vậy, bởi vì cậu là đứa con duy nhất trong một gia đình tài phiệt, khi còn bé cha mẹ đã nói cho cậu biết, mấy tay sát thủ hay mấy kẻ bắt cóc đều rất nguy hiểm, đặc biệt là sát thủ, bọn họ không có cảm tình, từ nhỏ họ đã được bồi dưỡng để trở thành như thế.

Vậy mà, bây giờ Mark Lee lại cười với cậu.

Cho dù chỉ là một nụ cười thoáng qua, Mark Lee đã trở về bộ dạng lạnh băng tiếp tục đùa nghịch với con dao trong tay.

Giờ phút này Lee Donghyuck đột nhiên cảm thấy, cậu không sợ hắn lắm.

Sau khi cơm nước xong, Mark Lee dọn hộp cơm trên bàn sau đó đặt ở ngoài cửa, lại nhặt cái áo sơ mi đầy máu lên, mở nước đầy bồn, ném nó vào ngâm trong đó.

"Anh còn định mặc nó à." Lee Donghyuck ngồi trên ghế dựa hỏi, chiếc áo sơ mi đó loang lổ vết máu, nhìn như một cơn ác mộng.

"Giặt sạch sẽ, sau đó vứt đi."

Vì vậy Lee Donghyuck lại được biết, một sát thủ như Mark Lee, không thể để lại bất cứ dấu vết gì, huống chi bây giờ hắn còn đang bắt cóc mình, đứa con trai duy nhất của một tỷ phú, còn là một tỷ phú chuẩn bị dấn chân vào chính trường.

Lee Donghyuck nhìn Mark Lee, cậu biết dưới lớp áo sơ mi của người này là một cơ thể băng bó chằng chịt, cậu dừng một chút, sau đó hỏi dò: "Nếu anh cứ để vết thương không được xử lý thế này, sẽ phát sốt đó."

Mark Lee đóng vòi nước lại: "Phát sốt là cái gì?"

"..." Giọng điệu của Mark Lee lạnh nhạt thờ ơ, khiến cho Lee Donghyuck không thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, cậu không rõ Mark Lee thật sự không biết sốt là gì, hay là căn bản hắn hoàn toàn không quan tâm đến việc phát sốt.

"Lee Donghyuck."

Ngay tại thời điểm Lee Donghyuck ngơ ngác, cậu bỗng nghe thấy Mark Lee gọi tên mình. Lee Donghyuck ngẩng đầu lên, phát hiện Mark Lee đi tới trước mặt cậu.

Mark Lee nhìn Lee Donghyuck ngồi trên giường, hai chân duỗi thẳng tắp, bàn chân trần đẹp đẽ đặt xuống đất. Hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy lưỡi dao trong tay, nhìn Lee Donghyuck, vài giây sau mới khẽ nói: "Những thứ tôi từng trải qua, cậu không biết được đâu."

Nhưng đúng lúc này, Lee Donghyuck đột nhiên đưa tay ra chạm vào trán Mark Lee.

Mark Lee giật mình, hắn không thích bị đụng chạm như vậy, suýt nữa đã vô thức phóng cây dao trong tay ra ngoài.

Nhưng Mark Lee không làm thế, hắn kịp thời khống chế bản thân, bởi vì hắn biết rõ người trước mắt mình là Lee Donghyuck, là điều kiện trao đổi cho con số khổng lồ viết trên tấm séc, và hiện tại, cũng có thể là tấm thẻ đánh bạc giúp hắn chạy thoát khỏi cơn ác mộng đã theo mình mỗi ngày mỗi đêm.

"Anh đang sốt nhẹ rồi." Cuối cùng, hắn nghe thấy Lee Donghyuck nói.

Mark Lee nhìn cậu, khuôn mặt Lee Donghyuck rất bình tĩnh, hắn nghĩ, có lẽ cậu ấy sợ mình, nhưng, cũng có lẽ cậu ấy thật sự không hề sợ.

Hắn dừng một chút, kéo bàn tay Lee Donghyuck đang đặt trên trán mình xuống, sau đó đứng dậy.

"Ngủ ngon, còn năm ngày nữa." Mark Lee tắt đèn đi.

Lee Donghyuck cũng rất nguy hiểm.

Hắn biết.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me