Edit Shortfic Markhyuck Cong Cam
Ngày thứ tư, mọi chuyện diễn ra bình thường.Thời gian dần trôi qua, thậm chí Lee Donghyuck đã bắt đầu quen thuộc với cuộc sống thế này.Đã ba ngày rồi cậu chưa được thấy ánh nắng, thứ làm bạn với cậu chỉ có ngọn đèn tù mù kia, ánh sáng của nó giúp cậu nhìn mọi thứ trong mơ hồ, kể cả Mark Lee.Thế nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất cậu sẽ không nhìn thấy đám côn trùng không biết tên.Hôm nay Lee Donghyuck tỉnh dậy nhìn đồng hồ, mười hai giờ trưa, thời gian thức giấc của cậu càng ngày càng muộn.Cậu biết Mark Lee có bỏ thuốc ngủ vào bữa tối của mình, lúc trước ở nhà đồng hồ sinh học của cậu đã quen với việc nhất định phải thức dậy vào bảy giờ sáng, mà bây giờ, cậu ngủ dậy càng lúc càng muộn.Đại khái thì như vậy cũng là một chuyện tốt, dù sao, đã rời khỏi cha mẹ mà từng giây từng phút đều muốn cậu phải thể hiện bộ dạng ưu tú, cũng đã rời xa trường học với áp lực cạnh tranh khổng lồ, cậu không cần dậy sớm như thế nữa.Nhưng mà bây giờ, Lee Donghyuck lại muốn nhìn thấy Mark Lee nhiều hơn.Cậu đã nghĩ như vậy, bởi vì đúng một tuần sau, có lẽ cậu sẽ không bao giờ được gặp lại hắn nữa.Nhưng mà, tại sao lại thế? Tại sao lại nảy sinh cảm xúc kỳ quái với kẻ đã bắt cóc mình?Mark Lee không phải là người đã giải cứu cậu, hắn chỉ cướp cậu từ trên tay những kẻ bắt cóc đầu tiên, biến thành kẻ bắt cóc thứ hai mà thôi.Có lẽ là bởi vì mấy ngày nay, trong thế giới của cậu chỉ có Mark Lee, cậu không thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, không biết đến cùng đã có chuyện gì xảy ra, người duy nhất có thể nói chuyện, có thể chạm vào chỉ có mỗi Mark Lee mà thôi.Ngoài Mark Lee, Lee Donghyuck chỉ có thể thấy được sát thủ thông qua những bộ phim hành động, hoặc giả thuyết là sát thủ không giống như vậy, nhìn Mark Lee có vẻ còn rất nhỏ, trên người không tỏa ra sát khí, chỉ là không thích nói chuyện, thường xuyên nghịch cây dao trong tay.Nếu không phải ngay lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Mark Lee cho cậu thấy cảnh tượng đám người kia bị hắn hạ sát và cái câu "Tôi sẽ giết cậu" đó, Lee Donghyuck sẽ không đoán được hắn là sát thủ.Hiện tại, Mark Lee vẫn chưa về, chẳng biết có phải đang đi làm nhiệm vụ hay không, Lee Donghyuck đong đưa chân nhàm chán, nhìn đồng hồ, một giờ rưỡi chiều. Cậu hơi nghiêng đầu, bỗng nhìn thấy chiếc áo sơ mi của Mark Lee đang treo trên tường.Mark Lee vẫn chưa vứt nó đi, không biết là không có ý định, hay là quên, lần trước hắn giặt không kỹ lắm, vạt áo vẫn còn sót lại vết máu, chỉ có điều đã biến thành một vệt màu hồng nhạt.Lee Donghyuck ngồi trên giường, do dự một chút, sau đấy đứng lên, đi tới nơi treo áo.Cậu lấy cái áo xuống, nhìn nó là lại nhớ tới Mark Lee ngày đó toàn thân loang lổ máu bước vào căn phòng này.Một giây sau, Lee Donghyuck thận trọng đưa áo sơ mi lên, ngửi qua một chút.Mùi bột giặt thoang thoảng, còn có, mùi máu nhàn nhạt.Đây là áo sơ mi mà Mark Lee đã mặc, có mang theo nhiệt độ cơ thể hắn, mồ hôi của hắn, còn cả, máu của hắn.Giây phút này, trái tim Lee Donghyuck đột nhiên đập nhanh.Cậu mở vòi nước lên, ném chiếc áo vào, nhìn dòng nước chảy thấm ướt vải áo.Ngay thời điểm Lee Donghyuck ngơ ngác, cánh cửa sau lưng cậu mở ra, đương nhiên là Mark Lee.Mark Lee mang đồ ăn tới, trông thấy Lee Donghyuck đứng bên cạnh bồn rửa tay, lại trông thấy chiếc áo sơ mi mình mặc ngày đó đang nằm bên trong, vừa định lên tiếng thì chợt nhận ra, Lee Donghyuck đang đi chân trần.Hắn đặt đồ ăn lên bàn, sau đó đi tới bên giường, cầm đôi dép của Lee Donghyuck lên bước đến cạnh bồn rửa tay, đặt đôi dép xuống, đóng vòi nước lại: "Đi dép vào, đừng động vào cái áo đó nữa."Hắn nhìn Lee Donghyuck dùng đôi chân trần đẹp đẽ dẫm lên sàn nhà cũ kĩ lạnh lẽo, khó chịu nhăn mày, không biết là vì sao.Lee Donghyuck ngoan ngoãn xỏ dép vào, sau đó mở miệng: "Không phải anh nói muốn vứt cái áo này đi à, vì sao lại không vứt?""... Tôi quên.""Anh tiếc đồ cũ sao?"Lee Donghyuck đột nhiên hỏi một câu như vậy, khiến Mark Lee hơi nghi hoặc một chút."Cái áo sơ mi này, bởi vì anh đã từng mặc nó, cho nên anh mới không nỡ vứt nó đi, vậy qua ba ngày nữa, đợi đến lúc phải thả tôi ra, anh cũng sẽ không nỡ chứ?"Mark Lee không trả lời được câu hỏi này, hắn nghĩ, hắn thật sự không thể nhìn thấu người đứng trước mặt mình, nếu như không phải vì tấm séc kia, có lẽ cả đời hắn sẽ không bao giờ xuất hiện cùng lúc với người này."Ăn cơm đi." Không trả lời được thì tốt nhất không nên trả lời, Mark Lee đột nhiên cảm thấy phiền muộn, hắn đổi chủ đề, thẳng tay ném chiếc áo kia xuống đất.Lee Donghyuck bật cười tự giễu, sau đó đi tới trước bàn ăn, ngồi xuống, ngoan ngoãn chuẩn bị ăn cơm.Thế nhưng mà trước khi ăn cơm, Mark Lee đột nhiên tiến tới, mở hộp cơm ra, cầm đũa gắp hết hành trong đó.Lee Donghyuck ngơ ngác."Sao anh biết?""Nhìn ra được."Mark Lee đứng im nhìn Lee Donghyuck ăn cơm, lúc này hắn nhớ tới ngày hôm qua Lee Donghyuck ép mình uống thuốc, hắn không cảm giác mình sẽ đổ bệnh, chỉ là, sau khi uống thuốc xong quả nhiên cơ thể thoát khỏi trạng thái nặng nề, trở nên nhẹ nhõm hơn.Mark Lee nhìn khuôn mặt Lee Donghyuck, dường như khuôn mặt xinh đẹp ấy dần dần trùng hợp với người luôn xuất hiện trong giấc mộng của hắn."Anh giữ tôi lại thế này... Đến cùng là muốn gì?"Lúc này, Mark Lee lại nghe thấy Lee Donghyuck nói chuyện."Anh chưa từng để tôi nói chuyện điện thoại với ba mẹ, giống như thứ anh muốn không phải là tiền chuộc, nhưng anh lại không giết tôi, mà chỉ nhốt tôi đúng một tuần lễ.""... Không vì gì cả." Mark Lee thờ ơ đáp lại, "Lee Donghyuck, tôi đã nói, tốt nhất cậu đừng hỏi bất cứ thứ gì, sống lâu một chút không tốt sao."Đột nhiên Mark Lee cảm thấy hơi mệt.Đã vài ngày hắn không ngủ rồi, không có thời gian nghỉ ngơi, cho dù hắn lợi hại đến mấy, dường như cơ thể cũng đã tới cực hạn, nhưng hắn không dám ngủ, mỗi bước đi của hắn bây giờ đều đầy cảnh giác, nguy hiểm thường tới trong lúc bản thân chủ quan.Nhưng hắn quá mệt mỏi, cuối cùng, hắn quyết định nhắm mắt lại.Mark Lee ngồi bên cạnh cửa, không để ý Lee Donghyuck đang làm gì, đại khái hiện tại Lee Donghyuck cũng đang ngủ trưa, vậy cũng tốt. Mark Lee dùng cơ thể để chèn cửa, đảm bảo nếu có người muốn tới gần là bản thân hắn sẽ lập tức phát hiện, trong tay vẫn cầm chặt con dao.Hắn lại nhìn khuôn mặt của Lee Donghyuck một lát, sau đó nhắm mắt lại.Không biết đã qua bao lâu, lúc nghỉ ngơi Mark Lee lại mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ của hắn, từng mảng bóng tối phủ đầy, hắn như bị ai đó bóp cổ, không thể hít thở.Đúng vào lúc này, Mark Lee đang nhắm chặt mắt, đột nhiên cảm giác kì lạ.Hình như có gì đó xuất hiện trước mặt hắn.Vì vậy một giây sau hắn nhanh chóng mở mắt ra, vô thức muốn phi thanh dao trong tay ra ngoài, ngay tại thời khắc cảm giác chân thật chạm vào làn da của hắn.Thế nhưng mà, khi Mark Lee mở mắt, người đầu tiên hắn nhìn thấy lại là Lee Donghyuck.Lee Donghyuck đang quỳ xuống trước mặt hắn, cơ thể nghiêng về phía trước, bàn tay đang duỗi ra còn lúng túng ngưng lại trong không trung."Cậu làm gì đây."Mấy giây sau, Mark Lee hỏi."Anh đang sợ hãi." Lee Donghyuck nói khẽ, vẫn không hạ tay xuống."Cậu nói gì?""Tôi nói, bởi vì anh ở trong mơ, rất sợ hãi.""Làm sao cậu..." Vừa thốt ra, Mark Lee vô thức ngừng lại, suýt chút nữa hắn đã nói ra suy nghĩ trong đầu mình rồi.Làm sao cậu ta lại biết được?"Tại sao tôi biết ấy à? Bởi vì tôi cũng nằm mơ." Có vẻ Lee Donghyuck biết hắn định hỏi gì, "Bởi vì trong giấc mơ, tôi nhìn thấy một vùng tăm tối, nhưng đó không phải là giấc mơ của tôi."Nghe được những lời này, Mark Lee giật mình.Một giây sau, hai tay Lee Donghyuck đưa xuống, ngón tay của cậu nhẹ nhàng lau giọt nước mắt lăn ra từ hốc mắt của Mark Lee.Rạng sáng, Mark Lee ngồi bên giường, nhìn Lee Donghyuck đang ngủ say.Lúc nãy hắn lại tăng liều lượng thuốc ngủ bỏ vào cơm tối, để cho Lee Donghyuck đi ngủ sớm hơn mọi ngày.Bởi vì hắn đột nhiên sợ hãi phải chung sống trong cùng một không gian với Lee Donghyuck, nếu như có thể giết cậu đi, đương nhiên Mark Lee chẳng cần phải sợ hãi làm gì. Nhưng hắn không thể giết Lee Donghyuck, sau đó lại phát hiện ra, người này vô cùng nguy hiểm, sự nguy hiểm đến từ tinh thần.Làm sao cậu ấy biết được mình đang mơ cái gì? Hoặc là nói, bắt đầu từ hai ngày trước, bất chợt có một loại liên kết kỳ quái sinh ra giữa hai người.Giờ phút này, hắn đột nhiên hy vọng thời gian bảy ngày nhanh chóng chấm dứt.Đúng lúc đó, Mark Lee bất chợt cảm thấy có gì đó không ổn.Với kinh nghiệm của một sát thủ lâu năm, Mark Lee đã sớm có linh cảm khi nguy hiểm tới gần, cảm giác xuất hiện lúc này khiến hắn rất khó chịu.Đột nhiên, ngoài cửa vang lên âm thanh bị đụng, tiếng động rất lớn.Mark Lee nhanh chóng đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía cửa. Sau đó, cánh tay của hắn duỗi ra, nhẹ nhàng che mắt Lee Donghyuck.
Còn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me