Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
🍁🍁🍁
Hôm nay trời có chút oi bức.Sau khi phá xong vụ nổ tòa nhà Bán Sơn Nhã Cư, Quan Ứng Quân chẳng thể ngồi yên. Hắn cải trang một phen, tính đến Đại học Hồng Kông điều tra thêm chút manh mối về loại thuốc giảm cân.Vừa tìm được một tiệm trà đá gần khu nghệ thuật để ngồi xuống, còn chưa kịp mở thực đơn thì đã nghe mấy nam nữ sinh viên bàn bên cạnh nói chuyện một cách hứng khởi: "Tôi nghe nói, trong buổi tọa đàm công khai của giáo sư Connaught có một anh chàng cực kỳ đẹp trai!""Hả? Giáo sư Connaught? Connaught nào cơ? Là cái ông khụ khụ..." Cậu nam sinh cao lớn hắng giọng, trầm giọng bắt chước: "Connaught chỉ là khiêm tốn, chứ không phải chết đâu! Là cái ông Connaught đó hả?"Mấy cô gái cùng bàn bị cậu ta chọc cười nghiêng ngả, che miệng nói: "Ông ấy dạy Vật lý thiên văn, bọn mình học múa ba lê thì làm sao biết chuyện riêng tư của ổng được."Một nam sinh tóc xoăn màu vàng kim, ngồi bên cạnh, dùng mũi giày chọc chọc mặt đất: "Vật lý thiên văn là học cái gì thế nhỉ? Họ suốt ngày ngắm sao à? Mình thì chẳng có hứng thú gì với mấy ông dân kỹ thuật khô khan, nhưng nếu là trai đẹp mà ngắm sao thì... lại thấy hơi thú vị đấy."Mấy cô gái liếc nhau, rồi líu ríu trao đổi bằng tiếng Quảng Đông: "Tsk, đồ người Anh."Quan Ứng Quân:......Đang tán nhảm cái gì vậy trời?Hắn vốn định đổi bàn ngồi, xem có ai đang nói về thuốc giảm cân hay không, thì bên bàn kia lại tiếp tục đổi sang tiếng Anh: "Nghe nói người đó là một anh nhà giàu đẹp trai luôn đấy."Cậu trai lực lưỡng từng bắt chước giọng giáo sư Connaught liền chen vào: "Giàu cỡ nào cũng không thể giàu bằng Giản Nhược Trầm của Viện Khoa học xã hội được?"Cậu tóc vàng nhỏ giọng than thở: "Khuôn mặt của Giản Nhược Trầm ấy à, thật sự không phải người thường có thể vọng tưởng tới. Đẹp tới mức thiêng liêng luôn. Nhất là mái tóc của cậu ấy... Máu gì mới có thể mọc ra mái tóc vừa dài vừa suôn vừa đẹp đến vậy, y như tinh linh luôn."Cà phê đá của Quan Ứng Quân vừa được mang đến.Hắn cắn ống hút, hơi nghiêng người tựa lưng vào ghế, bỗng nhớ lại lần đầu tiên đi ăn khuya ở bãi biển, Giản Nhược Trầm uống nhiều bia mạnh, say mềm nằm ngủ trên áo gió của hắn.Mái tóc màu bạch kim rũ xuống sau lưng, từng sợi, từng sợi quấn lấy nhau, có vài sợi còn mắc vào cúc áo khoác của hắn.Bây giờ nghĩ lại, cứ cảm thấy những tia sáng vụn vặt của ánh trăng trên bãi biển lúc đó, đều rơi lên người thiếu niên ấy, khiến cậu như phát sáng.Trí nhớ tốt đôi khi cũng là một loại dằn vặt.Quan Ứng Quân lại nhớ đến cảm giác lúc hôn, khi luồn tay vào sau gáy Giản Nhược Trầm mà nhẹ nhàng xoa nắn.Hắn uống cạn nửa ly cà phê đá kiểu Mỹ, kéo những suy nghĩ nhảy nhót đến Giản Nhược Trầm quay trở lại.Bên bàn kia, cậu trai cao to lên giọng chua lè: "Nghe các cậu nói vậy, thì cái cậu đẹp trai đó chắc thân hình cân đối, da trắng, không hề có mỡ thừa, biết đâu là nhờ dùng loại thuốc đó cũng nên!"Họ cũng muốn mua thuốc, nhưng loại thuốc giảm cân kia cực kỳ khó tìm. Ai cũng kín miệng, đến dân buôn chợ đen cũng không có hàng, muốn thử cũng chẳng được."Vậy chúng ta đi gặp thử xem?" Ánh mắt của cậu tóc vàng sáng lấp lánh, tràn đầy khát vọng với một trai đẹp vừa là thiếu gia vừa thích ngắm sao – "Làm quen với cậu ta, nếu cậu ta thật sự có cách mua thuốc thì nhờ dẫn mình đi mua luôn, được không?"Cậu ta nhéo lớp mỡ trên vai mình, khổ sở nói: "Tôi còn muốn giảm thêm mỡ ở vai một chút, như vậy lúc mặc đồ diễn màu da sẽ đẹp hơn."Các cô gái thì không quan tâm lắm: "Được thôi, dù sao buổi chiều cũng không có tiết."Một nhóm người nhanh chóng tính tiền rồi rời khỏi quán.Quan Ứng Quân cầm tách cà phê đi theo.Đã nhắc đến thuốc giảm cân, vậy thì tất nhiên hắn phải theo sát.—Buổi diễn thuyết đã tiến hành được gần một tiếng đồng hồ.Thông thường, những buổi diễn thuyết công khai được tổ chức ở những giảng đường lớn, khi đã kéo dài đến khoảng một tiếng thì sẽ có khá nhiều sinh viên chỉ đến thử cho biết đã bắt đầu rục rịch ra về.Thế nhưng lần này, chỉ có một vài người ở giữa dãy lặng lẽ cúi đầu rút lui.Tất cả mọi người đều đang chú ý – một cách vô tình hay cố ý – đến người đang cắm cúi viết lách ở hàng ghế cuối sát cửa.Cậu ấy nghiêm túc đến lạ, viết rất nhiều, rất trôi chảy.Cậu trai nhỏ tóc xoăn vàng đứng ở cửa sau giảng đường, ngây ngẩn nhìn Giản Nhược Trầm, ôm ngực thầm thốt lên bằng giọng opera: "Ôi chao, anh ấy có mái tóc đen nhánh như gỗ mun. Nhìn thông minh vô cùng."Quan Ứng Quân vừa đi đến cửa thì nghe được câu này.Hắn không tài nào hiểu được giữa việc tóc đen và thông minh thì có mối liên hệ gì, chỉ cảm thấy đám người Anh nhảy múa này chắc nhảy nhiều quá nên não cũng lắc lư theo rồi.Quan Ứng Quân quay người ném ly cà phê vào thùng rác ở cửa giảng đường, đè thấp vành mũ xuống, nói: "Xin lỗi, cho tôi qua."Cậu tóc vàng ngoái đầu nhìn lại, bị ánh mắt lạnh lùng uy nghi dưới vành mũ kia dọa cho sợ tái mặt, sống lưng nổi đầy da gà, theo phản xạ lách qua một bước. Mới vừa nhúc nhích đã thấy hối hận ngay.Bởi vì cậu ta tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia sải bước, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu công tử nhà giàu thông minh kia!Ghế trong giảng đường được xếp thành từng dãy, mỗi hàng ngồi được ba người. Ngành vật lý thiên văn vốn không quá hot, người đến nghe cũng không nhiều, cái "miếng bánh béo bở" kia ngồi ở vị trí ngoài cùng bên trái, còn người đàn ông mặt lạnh kia lại chọn chỗ ngoài cùng bên phải.Tuy giữa hai người còn chừa một chỗ, nhưng cậu ta không thể nào dày mặt đến mức nói với bất kỳ ai trong hai người: "Nhường một chút, tôi muốn ngồi giữa hai người."Cậu trai tóc vàng hoe mặt mày u ám, thất thần nhìn chằm chằm vào Giản Nhược Trầm, ánh mắt như có thực thể.Giản Nhược Trầm cảm giác ghế bên cạnh hơi trũng xuống, lại thấy sau lưng có ai đó đang nhìn mình, bèn quay đầu lại, ánh mắt lướt qua cửa sau giảng đường, đụng ngay bốn ánh nhìn — có nam có nữ.Cậu trai tóc vàng sửng sốt, sau đó kích động đến mức túm lấy cánh tay người bên cạnh, reo lên: "Có phải mắt cậu ấy màu vàng không?!"Trời ơi, thật yêu nghiệt, thật đẹp quá."Tôi cảm thấy tôi sắp yêu rồi."Cô gái bên cạnh hết cách, trợn trắng mắt: "Thế giờ cậu định vào bắt chuyện à? Không phải ban nãy nói muốn hỏi có bán thuốc hay không sao?"Cậu tóc vàng ngơ ngác, đầu óc như bị treo mất.Giản Nhược Trầm khẽ gật đầu với cậu ta, để tránh rắc rối phát sinh nên chẳng cười lấy một cái, lạnh lùng thu ánh mắt về.Cậu tóc vàng lẩm bẩm: "Ngầu quá trời."Quan Ứng Quân:......Não yêu đương gì đây.Hắn đang nghĩ xem nên thăm dò chuyện thuốc men thế nào, kết quả vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vành tai của cậu trai tóc đen kia có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, hơi nhô lên.Quan Ứng Quân ngây người.Nốt ruồi ấy... hắn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.Bởi vì lúc ngậm lấy nó, Giản Nhược Trầm sẽ rụt vai, cúi đầu xuống, vừa cười vừa đạp cho hắn một cú, bảo đừng dùng răng cọ vào.Là Giản Nhược Trầm thật sao? Hay chỉ là trùng hợp?Quan Ứng Quân nuốt khan một cái, hơi nhấc vành mũ lên, chăm chú quan sát người trước mặt.Thiếu niên chỉ mặc một chiếc quần short thể thao màu xám, dưới là vớ xám và giày thể thao trắng.Một đôi chân dài trắng như ngọc bắt chéo nhau, vừa dài vừa thẳng, phần đầu gối lộ ra ở mép quần cũng không hề có tì vết, trắng như đồ sứ.Gân gót chân rõ ràng và dài, càng làm tăng thêm sức bật cho đôi chân ấy.Chính là Giản Nhược Trầm.Dù chưa từng chạm đến bước cuối cùng, nhưng đôi chân của Giản Nhược Trầm, hắn đã từng hôn qua, đừng nói ngón chân, phía dưới thế nào hắn đều rõ như lòng bàn tay.Quan Ứng Quân lại nuốt một ngụm nước bọt, tay đặt lên ghế trống ở giữa, dịch người về phía Giản Nhược Trầm, khẽ gọi: "Bạn học."Cậu tóc vàng ở phía sau nhìn mà tiếc đến muốn đập đầu vào tường.Nếu như cậu ta không bị dọa sợ, không nhường chỗ, thì hiện tại người ngồi bên cạnh thiếu gia nhà giàu, bắt chuyện rôm rả có khi là cậu ta rồi!Giản Nhược Trầm chẳng thèm ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt lên bục giảng, chăm chú nhìn Olivier Connaught Keith, tay thì lướt bút như bay, miệng lai lạnh nhạt nói: "Đừng nói chuyện."Cứ như thể cậu thực sự hứng thú với vật lý thiên văn vậy.Khoé môi Quan Ứng Quân khẽ nhếch lên, cụp mắt nhìn qua quyển vở ghi chép của cậu, quả nhiên toàn là phân tích hành vi và biểu cảm vi mô, chả liên quan tí gì đến vật lý thiên văn cả.Giản Nhược Trầm luôn giữ nguyên tắc "mặc vai nào, diễn vai đó", lúc này đang vào vai một nam sinh lạnh lùng hết sức chuyên tâm.Cậu vùi đầu ghi chép biểu cảm của Connaught một lúc, đến khi giảng viên thông báo nghỉ giữa giờ 10 phút mới chịu dừng bút.Cả giảng đường bỗng xôn xao hẳn lên, ai nấy đều không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn.Wow, quả thực đẹp trai thật.Ánh sáng trong giảng đường mờ tối mà đặc biệt, chiếu lên đôi mắt ấy khiến nó như biến thành bảo thạch vàng sẫm, loé lên ánh sắc lung linh mê hoặc.Khuôn mặt này quả thật xuất chúng, đẹp đến mê người nhưng không mang theo chút biểu cảm dư thừa nào, hoàn toàn khác với gương mặt thân thiện, hay cười của Giản Nhược Trầm bên Học viện Khoa học Xã hội.Giản Nhược Trầm là kiểu người trông dễ gần nhưng lại khiến người khác không dám tiếp cận, còn bây giờ thì ngược lại — trông thì lạnh lùng, nhưng lại khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, muốn nhào lên xin cách liên lạc.Quan Ứng Quân không muốn có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào Giản Nhược Trầm, liền nghiêng người che bớt tầm mắt, khẽ gọi: "Giản Nhược Trầm."Giản Nhược Trầm giật mình ngẩng đầu, lập tức quay sang bên cạnh, ánh mắt rơi lên chiếc mũ câu cá kia, bất đắc dĩ cười khổ: "...Anh Quân?"Làm sao nhận ra được vậy?À phải, nốt ruồi.Giản Nhược Trầm giơ tay gạt tóc bên tai phải, "Giờ thì sao?"Quan Ứng Quân nói: "Che rồi."Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, cảm giác cổ họng ngứa ngáy, ngứa đến mức tim cũng thấy tê.Giống như một vị thần vừa bước xuống trần gian, nhẹ nhàng nhảy xuống, lạnh nhạt với tất cả mọi người, nhưng lại nở nụ cười dịu dàng với riêng một mình hắn.Quan Ứng Quân không rời mắt khỏi đôi đồng tử sau tròng kính trong suốt kia, giọng nói cất lên khàn khàn hơn thường ngày: "Anh muốn hôn em."Hắn dùng tiếng Quảng Đông nói, giọng đặc biệt mềm mại, như tình nhân thì thầm bên tai.Đôi tai của Giản Nhược Trầm khẽ đỏ lên, đôi mắt hồ ly kinh ngạc trợn to, sợ hắn làm ra chuyện kinh thiên động địa giữa chốn đông người, cậu miễn cưỡng liếc xéo một cái, "Không được, em bận."Quan Ứng Quân cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, dĩ nhiên biết là không thể.Hắn quay đầu liền nói chuyện chính sự, "Em thấy giáo sư này thế nào? Có khả năng là người đứng sau Giang Hàm Dục không?""Người thì không ra gì." Thấy Quan Ứng Quân chuyển chủ đề nhanh như vậy, Giản Nhược Trầm biết hắn có chừng mực, sẽ không làm gì quá đáng ở đây, trong lòng lại dấy lên chút ý xấu.Cậu liếc nhìn xung quanh một vòng, xác nhận không ai chú ý mới để một tay buông xuống, lợi dụng chỗ che của ghế giảng đường, đặt lên đùi Quan Ứng Quân, rồi vừa nghiêng người vừa kéo bút ghi nhanh:"Giáo sư Connaught dạy học rất hài hước, nhưng mấy câu đùa lại quá cố ý, hầu như chẳng liên quan gì đến chuyên môn. Điều này cho thấy ông ta không phải kiểu thầy giáo dí dỏm có tài ăn nói, mà là người chuẩn bị sẵn kịch bản, giả vờ phong nhã.""Trước khi vào bài, ông ta liệt kê từng thành tựu cá nhân và công trình học thuật của mình. Người thực sự muốn truyền đạt kiến thức không làm vậy. Như thầy Lý, nhiều nhất cũng chỉ đùa rằng mình là át chủ bài của FBI rồi cho qua.""Loại giảng viên tốn thời gian khoe khoang từng thành tích như vậy, hoặc là kiến thức rỗng tuếch, hoặc là sĩ diện hão, lấy mình làm trung tâm, ham danh lợi.""Điều này trái ngược hoàn toàn với hình tượng Olivier Keith vẫn thể hiện ra ngoài — một người khiêm nhường, trầm ổn. Cái tên đệm 'Connaught' cũng là chiêu trò tạo nhân thiết của ông ta."Quan Ứng Quân muốn buông tay nắm lấy bàn tay đang quấy rối trên chân của Giản Nhược Trầm, nhưng ở đây nhiều người, nếu cả hai cùng giấu tay thì rất dễ bị nghi ngờ.Thôi bỏ đi.Giản Nhược Trầm cong ngón tay, chọc nhẹ vào phần cơ bắp đang căng chặt bên dưới lòng bàn tay.Gân xanh trên trán Quan Ứng Quân giật giật, tim đập loạn nhịp, giọng khàn khàn: "Đừng động nữa. Giờ đã tới nước này, em mà cứ làm thế, thiệt thòi cũng là em thôi."Trong mắt Giản Nhược Trầm đong đầy ý cười, mặt không cảm xúc nhưng tay lại không chịu yên, "Em không động thì không cần nghĩ đến tương lai sao? Anh Quân, ai lợi hại hơn còn chưa biết đâu, em vẫn đang trong độ tuổi phát triển đấy."Quan Ứng Quân nhìn cậu thật sâu, "Em định khi nào chính diện đối đầu với Olivier Connaught Keith?"Giản Nhược Trầm biết điểm dừng, liền rút tay về, "Ngày kia đi. Em sẽ lấy lý do liên quan đến quỹ nghiên cứu mời ông ta ăn ở Hoàng Ký. Người như ông ta thích sĩ diện, lại mê dựng hình tượng, chắc chắn sẽ nhận lời."Lần đầu tiên Quan Ứng Quân nghe từ "dựng hình tượng", ngẫm một chút thấy quả là rất đúng.Olivier Connaught Keith chắc không ngờ đâu, mới chỉ chạm mặt một lần, chưa nói nổi với Giản Nhược Trầm lấy một câu, mà cái quần trong đã sắp bị lột sạch rồi.Giản Nhược Trầm thong thả đứng dậy: "Đi thôi, không nghe nữa. Một người mà trong ngoài không đồng nhất như vậy, lại xuất hiện đúng thời điểm nhạy cảm ở Hồng Kông, hơn nữa còn có xung đột lợi ích với em... Em thực sự nghi ngờ có khả năng ông ta chính là người đã bỏ thuốc em. Nếu Olivier Keith thật sự là hung thủ, vậy động cơ duy nhất là vì tài sản thừa kế. Như vậy, khả năng ông ta là người đứng sau Giang Hàm Dục, cấu kết với Lục Vinh là cao nhất."Giờ nghỉ giải lao cũng sắp kết thúc, hai người lần lượt đứng dậy, một trước một sau đi về phía cửa.Cậu trai tóc vàng vừa mới chọn được chỗ ngồi gần Giản Nhược Trầm một chút, ghế còn chưa kịp ấm, vừa ngẩng đầu, người trong mộng của cậu ta đã biến mất rồi.Lúc rời đi Quan Ứng Quân còn thuận tay đóng cửa giảng đường lại, "Thời gian Olivier Keith xuất hiện ở Hồng Kông là trùng hợp sao?"Giản Nhược Trầm "ừ" một tiếng: "4 năm trước, ông ta bị giới học thuật Anh quốc chèn ép nên mới chuyển sang Hồng Kông. Nhưng chuyện này không có bằng chứng xác thực, em nghi tin đồn này do chính ông ta tung ra.""4 năm trước, vừa đúng lúc em bị Giang Minh Sơn tìm thấy."Có lẽ cũng là lúc nguyên chủ nhận được vitamin B giả.Cậu cảm thấy bộ tóc giả hơi siết chặt đầu, vì vậy vươn tay gãi gãi trán.Quan Ứng Quân nói: "Khi em gặp ông ta, anh sẽ âm thầm đi theo.""Đi theo kiểu gì? Phòng riêng ở Hoàng Ký bảo mật tốt đến vậy..." Giản Nhược Trầm chỉ mải nghĩ cách tháo tóc giả, không để ý đường dưới chân càng lúc càng lệch.Đến khi giẫm lên bụi cây phía sau thư viện, cậu mới giật mình phát hiện mình đã đi tới rìa trường lúc nào không hay.Cậu vừa định lên tiếng, liền bị người đàn ông siết lấy eo.Quan Ứng Quân thuần thục xoay người cậu lại, hai người đối mặt nhau, tay còn lại tháo kính trên sống mũi cậu xuống, để lộ đôi mắt màu hổ phách kia.Hắn nhìn cậu chằm chằm một thoáng, rồi cúi đầu hôn xuống.Môi chạm lên trán Giản Nhược Trầm, khóe mắt, chóp mũi, rồi cuối cùng là môi.Nụ hôn của người đàn ông quá bất ngờ, nóng rực, thành khẩn và trực tiếp, Giản Nhược Trầm bị môi hắn thiêu đến giật nảy mình, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã vào lòng hắn.Cậu túm lấy cổ áo người đàn ông, hai người áp sát vào nhau, tay càng lúc càng siết chặt.Giản Nhược Trầm cũng không chịu yếu thế, ngẩng đầu lên, đuổi theo hơi nóng trong khoang miệng hắn, không kém phần đáp lại.Cả hai đều không thạo đổi hơi, hôn được một phút thì nụ hôn bắt đầu biến chất, chẳng khác nào một cuộc thi xem ai lợi hại hơn.Giản Nhược Trầm không đủ dung tích phổi, đành chịu thua.Quan Ứng Quân ôm lấy cậu, đầu óc vẫn còn lâng lâng.Chỉ một cái hôn của Giản Nhược Trầm thôi cũng khiến người ta cảm thấy đời này coi như không uổng.Sau này phải làm sao đây.Giản Nhược Trầm rúc đầu vào vai hắn, nhẹ nhàng thở dốc: "Ngày kia anh định đi theo em thế nào?"Quan Ứng Quân đáp: "Anh sẽ dẫn theo đội A đóng giả làm phục vụ, vừa bảo vệ em, vừa nghe trộm."