Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
🍁🍁🍁
Nam tu sĩ cụp mắt xuống, nhìn nét bút lưu loát viết ra cái tên trên giấy, trong lòng chấn động.Chỉ riêng tên đệm thôi đã có tới ba họ quý tộc, nhất định là cậu ấm nhà nào đó!Nghi ngờ trong lòng hắn lập tức tan biến, thái độ trở nên cung kính hơn hẳn: "Quản lý của chúng tôi đang bận phẫu thuật, tôi có thể dẫn ngài đi tham quan bệnh viện trước."Giản Nhược Trầm đặt bút xuống, khóe môi dưới vành mũ khẽ nhếch lên: "Được thôi."May mà khi nhìn thấy tên đầy đủ của Giáo sư Keith, cậu đã đề phòng, ghi nhớ sơ qua. Tên dài thế này, chỉ cần thuộc một phần thôi cũng đủ dùng rồi.Tu sĩ lại lén nhìn cậu thêm vài lần.Con cái nhà giàu bình thường sẽ không đội kiểu mũ vải thô này, ít nhất cũng phải là mũ nỉ mềm cao cấp mới đúng.Nhưng nghĩ lại, bây giờ là mùa hè, đội mũ nỉ chắc chắn sẽ nóng chết mất.Nói đến bộ quần áo trên người cậu, vừa vặn đến mức hoàn hảo, vừa nhìn đã biết là được may đo riêng, lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo, cơ bắp cân đối.Giàu – là một loại khí chất.Tu sĩ dẫn bọn họ đi qua sảnh lớn, đi đến khu phòng bệnh sản khoa, vừa đi vừa hạ giọng giới thiệu: "Chúng tôi bắt đầu thực hiện chế độ chăm sóc một đối một suốt 24 giờ từ 20 năm trước. Nếu sản phụ có tình huống khẩn cấp, chúng tôi có thể phát hiện kịp thời."Giản Nhược Trầm khẽ "ồ" một tiếng.Điều này có nghĩa là nếu mẹ của nguyên chủ từng sinh con ở bệnh viện này mà lại không được điều trị kịp thời, vậy thì khả năng cao là do có người cố tình.Suy đoán được xác thực, lồng ngực Giản Nhược Trầm như nghẹn lại.Quan Ứng Quân buông cánh tay hơi cong xuống, thuận thế nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng bóp một cái, sau đó dừng bước, trầm giọng nói: "Xin lỗi, sức khỏe của em trai tôi không tốt, không đi được lâu. Có thể cho chúng tôi mượn một chiếc xe lăn được không?"Giản Nhược Trầm: "?"Vở kịch khó đỡ thế này mà hắn cũng tiếp được à?Không những tiếp được, mà còn tiện tay gây thêm phiền phức cho bệnh viện Giáo hội!Không hổ là tay nằm vùng có thể sống sót quay về, quả thật có bản lĩnh.Tu sĩ nhìn sang, Giản Nhược Trầm mím môi, cụng đầu nhẹ vào cánh tay Quan Ứng Quân, nhỏ giọng nói: "Thật ra em vẫn đi được một lúc nữa."Đầu ngón tay Quan Ứng Quân hơi co lại, cố nhịn không vòng tay ôm lấy cậu.Tu sĩ vội vàng nói: "Chúa cũng không nỡ để ngài phải nhọc sức đi bộ đâu, xin hãy đợi một chút."5 phút sau, hắn ta đẩy tới một chiếc xe lăn viền nhựa mới tinh, còn cẩn thận trải thêm một tấm chăn nhỏ mới.Giản Nhược Trầm ngồi lên, để tu sĩ đẩy đi.Không phải cậu không muốn để Quan Ứng Quân đẩy, mà là nếu hắn đẩy xe, thì tay sẽ không rảnh để cầm súng.Như vậy thì không ổn.Cậu tựa vào lưng ghế, lúc đi ngang qua khu vực nước uống, Quan Ứng Quân còn tiện tay rót cho cậu một ly nước nóng. Hai người phối hợp ăn ý như anh em ruột thực sự đi du ngoạn, thân mật tự nhiên.Tu sĩ càng ra sức giới thiệu, hy vọng vị "cậu ấm" trước mặt sẽ rút hầu bao rộng rãi: "Bệnh viện Giáo hội của chúng tôi liên kết trực tiếp với nhà thờ và trại trẻ mồ côi bên cạnh. Các em nhỏ trong trại thường xuyên sang đây làm tình nguyện viên, như lau sàn, tưới hoa... Các em đều rất vui vẻ mỗi ngày. Nhưng những năm gần đây, người giàu sẵn lòng làm từ thiện càng ngày càng ít, kinh phí hoạt động của chúng tôi vô cùng khó khăn, thậm chí không đủ duy trì cuộc sống cơ bản cho lũ trẻ."Giản Nhược Trầm nói: "Dẫn tôi đi xem thử."Thông tin trong bệnh viện quá ít, mà tu sĩ lại giám sát quá chặt, chi bằng mở rộng hướng thăm dò.Cả nhóm băng qua hành lang vòm bằng đá cẩm thạch, đến trước một cánh cửa sắt.Tiếng cười đùa của trẻ con vọng ra từ bên trong."Penny bị ướt mưa rồi!""Penny, cậu làm ướt hết quần áo rồi, các sơ sẽ giận đấy.""Cậu thế này sẽ chẳng ai muốn nhận nuôi đâu. Sao ông già ban nãy không dẫn cậu đi chơi nhỉ?"...Ông già?Giản Nhược Trầm nghiêng đầu nhìn sang, thấy một bé gái mặc váy hoa đứng co ro ở góc tường, gấu váy nhỏ ướt sũng, tí tách nhỏ giọt, cả người ướt đẫm. Ba bốn cậu bé đang cười giễu cợt vây quanh.Cô bé dán sát vào tường, giấu chặt hai tay ra sau lưng, môi mím chặt, toàn thân căng cứng. Ánh mắt cô bé lơ đãng, xen lẫn căng thẳng và đề phòng.Giản Nhược Trầm dùng khuỷu tay huých nhẹ vào chân Quan Ứng Quân, ra hiệu mình muốn qua đó.Mấy cậu bé ngoảnh lại nhìn Giản Nhược Trầm, thoáng chần chừ rồi lập tức giải tán.Giản Nhược Trầm lạnh nhạt hỏi: "Tu sĩ, đây chính là niềm vui mỗi ngày mà ngài nói sao?"Tu sĩ: ......Chưa tới 15 phút, hắn ta đã ba lần bị vị thiếu gia quý tộc này làm cho khó xử.Đời người đúng là một cuộc khổ tu."Các vị nên quản lý đám trẻ hay bắt nạt người khác kia đi." Giản Nhược Trầm nghiêng đầu, giọng nói không cho phép cãi lại: "Ngay bây giờ."Tu sĩ bị khí thế trời sinh của người ở tầng lớp trên ép cho luống cuống, liên tục gật đầu, lùi mấy bước rồi vội vàng rời đi.Giản Nhược Trầm âm thầm thở phào một hơi.Cuối cùng!Cuối cùng cũng đuổi được rồi!Quan Ứng Quân ấn nhẹ lên vai Giản Nhược Trầm, thì thầm: "Anh qua tòa nhà bệnh viện xem một chút, giúp anh kéo dài vài phút nhé."Giản Nhược Trầm khẽ gật đầu, sau đó hơi nghiêng người về phía trước, nhìn cô bé, hỏi: "Em nhỏ, hôm nay em gặp ông già đó, trông ông ấy thế nào?"Có lẽ có liên quan đến Oliver Keith cũng nên?Cô bé tên Penny vặn vặn vạt váy, nước mưa tí tách rơi xuống đất, cô bé hít hít mũi rồi nói: "Một ông già đeo kính kỳ lạ."Cô bé vắt khô một bên vạt váy, rồi lấy từ lòng bàn tay ra một cuộn tiền giấy, nhét vào túi ở eo váy.Nhìn độ dày đó, ít cũng phải 3 nghìn.Giản Nhược Trầm hơi nghẹn thở.Mưa to, ông già, chiếc Saab 95 màu đen đang bám theo mà lại bất ngờ hạ cửa kính dưới cơn mưa tầm tã!Mọi manh mối dường như đã nối lại với nhau!Cô bé ướt đẫm từ đầu đến chân, chắc chắn không phải do nghịch ngợm lao vào mưa chơi vài phút, mà là đứng trong mưa một thời gian khá lâu, nên mới ướt sũng như vậy.Giản Nhược Trầm khẽ cử động ngón tay, móc từ trong túi ra một viên kẹo, nói: "Nhìn anh này."Penny ngẩng đầu lên, ưỡn ngực nhỏ, kiêu hãnh nói: "Bây giờ em có tiền rồi, có thể mua thật nhiều kẹo như vậy."Nhìn có vẻ không dễ bị lừa.Giản Nhược Trầm bật cười.Cậu đặt viên kẹo trong lòng bàn tay, sau đó khẽ vỗ gốc bàn tay, viên kẹo bọc giấy bóng loáng lập tức bật lên, bay vút lên không trung.Penny nuốt nước bọt, ánh mắt dõi theo viên kẹo đang tung lên cao.Nhân cơ hội đó, Giản Nhược Trầm nhanh tay nắm vài tờ tiền trong tay, động tác nhanh chóng đón viên kẹo đang rơi xuống, dùng sức nắm chặt trong lòng bàn tay, "Anh có thể biến viên kẹo này thành 3000 tệ.""Em không tin." Penny nói.Giản Nhược Trầm từ từ mở bàn tay ra, những tờ tiền cuộn tròn như ba bông hoa màu cam bùng nở.Cô bé kinh ngạc kêu lên: "Kẹo đâu rồi?""Kẹo đã biến thành tiền rồi, tất nhiên là không còn nữa." Giản Nhược Trầm đáp, "Bây giờ em có muốn không?"Penny nuốt nước bọt, "Muốn!"Cô bé hít một hơi, dè dặt hỏi: "Anh cũng có điều kiện phải không?"Giản Nhược Trầm thầm nghĩ, quả nhiên là vậy.Có lẽ Oliver Connaught Keith đã lợi dụng cô bé này khiến Tất Loan Loan và Trương Tinh Tông mất cảnh giác, hạ cửa kính xuống, từ đó mới có cơ hội ra tay.Cậu lấy ra một chiếc máy ghi âm nhỏ, mở lên: "Kể cho anh nghe chuyện hôm nay đi, ông già đó đã bảo em làm gì?"Penny không ngờ điều kiện lại đơn giản như vậy, liền thao thao kể: "Ông ấy bảo em gọi ông ấy là giáo sư.""Em không biết giáo sư đã nói gì với các sơ, tóm lại là ông ấy bảo muốn dẫn một đứa ra ngoài chơi.""Bọn em đều biết quy trình này mà, thường thì những người giàu có muốn nhận nuôi trẻ đều làm như vậy. Họ sẽ chơi với bọn em một lúc, sau đó dẫn ra ngoài chơi thử một lần để xem có hợp không, rồi mới quyết định có nhận nuôi hay không.""Em còn tưởng ông ấy cũng muốn nhận nuôi. "Kết quả là vừa ra khỏi cửa, ông ấy liền nói sẽ cho em 3 nghìn đồng, bảo em đến gõ cửa sổ của một chiếc xe."Penny bĩu môi, nhìn vào đôi mắt hổ phách xinh đẹp trước mặt, nhỏ giọng nói: "3000, nhiều lắm. Có tiền rồi, khi ra ngoài làm tình nguyện em có thể bớt việc đi chút, còn có thể lén mua bánh mì ăn nữa."Giản Nhược Trầm gật đầu, nhét thêm một cuộn tiền nhỏ vào tay cô bé tham tiền này, dịu dàng nói: "Nói tiếp đi."Penny:......Người giàu này thật tốt bụng.Ước gì tất cả người giàu đều chào hỏi bằng cách này.Vừa gặp đã cho 1000 tệ, thật tuyệt vời.Nên khuyến khích phổ biến cách kết bạn thế này mới đúng.Penny cất kỹ số tiền, tiếp tục kể: "Em đến gõ cửa kính của chiếc xe màu đen đó. Người hạ kính là một chị gái, chị ấy rất xinh. Em còn chưa kịp mở miệng, chị ấy đã 'phịch' một cái gục xuống ngủ mất rồi. Gọi kiểu gì cũng không tỉnh."Cô bé hơi lo lắng, nói tiếp: "Sau đó, người đàn ông ngồi cạnh chị ấy cũng ngủ mất luôn... Em... em có làm gì xấu không? Hay em là Medusa, nên họ vừa nhìn thấy em đã hóa đá chết luôn rồi?"Giản Nhược Trầm:......Cũng không đến mức đó.Cô bé nhạy cảm và có trí tưởng tượng phong phú, Giản Nhược Trầm dở khóc dở cười, lại nhét thêm cho cô bé 1000 đồng, an ủi: "Không phải đâu. Đôi khi người lớn bọn anh cũng như vậy, vừa ngả đầu xuống là ngủ ngay."Nói gì thì nói.Medusa và Thiên Chúa giáo cũng không cùng một hệ thống.Penny ngưỡng mộ nói: "Thật tốt quá, đôi khi em lại không ngủ nổi, chăn ở đây ẩm quá, còn hơi mốc nữa."Không xa đó, vị tu sĩ cuối cùng cũng dạy dỗ xong mấy đứa trẻ hư, đang đi về phía này.Giản Nhược Trầm vừa đưa nốt mớ tiền cuối cùng trong tay ra, vừa móc điện thoại, gọi cho Quan Ứng Quân.Chế độ im lặng kèm rung quả là phát minh tốt, không còn lo lắng chuyện điện thoại reo làm lộ hành tung đồng đội nữa.Penny giấu tiền xong, bỗng hỏi: "Tóc của anh màu trắng à? Nữ tu điên từng nói với em, có một thiên thần tóc trắng, sau khi sinh ra tiểu thiên thần thì bị ác ma bắt đi rồi."Giản Nhược Trầm đột nhiên ngẩng đầu, Penny nói tới là mẹ ruột của nguyên chủ sao?Thế giới trong mắt trẻ con và người lớn vốn rất khác nhau.Quan Ứng Quân và tu sĩ thì nhìn xuống cậu, còn Penny lại ngước lên nhìn cậu.Cho nên mới có thể thấy rõ khuôn mặt dưới mũ."Nữ tu điên?" Giản Nhược Trầm nhỏ giọng dò hỏi.Penny ngẩng đầu liếc nhìn phía sau cậu, "Anh muốn mua bản đồ của em không? Em là người nắm tin tức linh thông nhất ở đây đó, vì anh đã biến kẹo thành tiền cho em, em có thể bán cho anh với giá giảm một nửa, chỉ cần 500 đồng thôi."Giản Nhược Trầm:......Một cô bé biết làm ăn quá.Cậu hoàn toàn không nghi ngờ cái gọi là "giảm giá" chỉ là chiêu trò nói miệng, thực ra cô bé đã định bán 500 đồng ngay từ đầu rồi.Trong lúc hai người nói chuyện, tu sĩ đã đi tới bên cạnh Giản Nhược Trầm.Hắn ta ngó quanh một vòng, "Ồ? Tiểu tiên sinh, anh trai cậu đâu rồi?""À, anh ấy thấy ở đây hơi ồn ào, nên đi dạo loanh quanh." Giản Nhược Trầm liếc nhìn chiếc điện thoại trong túi.Không ai nghe máy.Cậu nuốt nước bọt.Chỗ này đầy rẫy những bất thường, không biết Quan Ứng Quân có gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn không.Tu sĩ nói: "Để tôi đi gọi anh ấy về nhé?"Giản Nhược Trầm ngẩng mắt, thẳng thắn nhìn chằm chằm tu sĩ: "Ngài á?"Lòng bàn tay cậu bắt đầu đổ mồ hôi, cậu âm thầm cầu nguyện Quan Ứng Quân lần này trở lại đừng dùng những lời như "Anh đi hái hoa cho em", cái lý do này không phù hợp cho mối quan hệ anh em lúc này.Ý nghĩ bay loạn trong đầu, Giản Nhược Trầm xoay chuyển suy nghĩ trong nháy mắt, lạnh lùng cười khẩy, chất vấn: "Gọi gì mà gọi? Bây giờ ngài nên giải thích cho tôi trước, tại sao những đứa trẻ mà ngài nói sống tốt ấy, chăn chiếu lại ẩm mốc, ngay cả ngủ cũng không yên?"Giản Nhược Trầm lạnh giọng nói: "Với tình trạng này, tôi rất nghi ngờ khoản tiền quyên góp có thực sự được sử dụng đúng mục đích hay không."Tu sĩ trợn tròn mắt, lập tức quên luôn chuyện đi tìm người.Vị tiểu thiếu gia này, chẳng lẽ không muốn quyên góp nữa!"Dạo này kinh tế khó khăn..." Phía sau Giản Nhược Trầm vang lên một hơi thở trầm đục.Một người từ tốn bước tới, trông có vẻ mệt mỏi.Tu sĩ đổ mồ hôi lạnh, vội cúi đầu: "Quản lý!"Trong lòng Giản Nhược Trầm căng thẳng, lập tức thò tay vào túi áo, bấm gọi điện cho Quan Ứng Quân lần nữa.Vị quản lý mỉm cười nịnh nọt, thịt trên má phồng lên, đôi mắt nhỏ híp lại thành một đường, "Dạo này mưa nhiều, độ ẩm cao, chúng tôi cũng không còn chăn chiếu dư thừa, chỉ đành chịu đựng như vậy thôi. Penny, con cũng phải thông cảm cho chúng ta chứ."Penny rụt người, trốn ra sau lưng xe lăn của Giản Nhược Trầm.Quản lý vươn tay định kéo cô bé ra, cánh tay vô tình chạm vào vành mũ của Giản Nhược Trầm, chiếc mũ ngư dân lung lay sắp rơi, Penny hoảng hốt hét lên.Giản Nhược Trầm giơ tay giữ chặt lấy mũ, nhưng thế thì không thể bảo vệ Penny nữa. Cậu do dự trong chớp mắt, rồi lập tức giơ tay ngăn cách cô bé với quản lý.Ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay khác đè lên chiếc mũ sắp rơi.Quan Ứng Quân thở dốc nhẹ, vung tay chắn giữa bọn họ, "Các người đang làm gì vậy?"Hắn nhét một chiếc túi giấy bìa cứng có vẽ chữ thập đỏ vào trong ngực Giản Nhược Trầm, "Đây là cách các người tiếp đãi khách à?"Sắc mặt quản lý cứng đờ.Giản Nhược Trầm bóp nhẹ túi giấy, cảm giác phần đáy rất cứng, chắc bên trong có tài liệu được gấp gọn.Quan Ứng Quân đã lấy được thứ gì đó!Phải nhanh chóng rời đi.Giản Nhược Trầm nói: "Xem ra các người cũng không cần tiền quyên góp lắm nhỉ. Tôi sẽ báo cáo tình hình ở đây cho ICAC. Anh trai, chúng ta đi thôi."Cậu đứng dậy khỏi xe lăn.Penny há hốc mồm, hoàn toàn ngây ra.Thế giới này thật sự có phép thuật sao?Đây là lần đầu tiên cô bé thấy một người ngồi xe lăn có thể đứng lên!Trời ơi! Chuyện gì thế này?Ánh mắt của quản lý trở nên u ám, lạnh lùng liếm môi, "Đợi đã."Ông ta ngập ngừng, rồi nói: "Thuốc ở chỗ chúng tôi không được phép tùy tiện mang ra ngoài, làm phiền hai vị đưa túi thuốc và đơn thuốc ra để kiểm tra một chút."Một quý tộc không chịu lộ mặt, cộng thêm một người đàn ông hành tung khả nghi.Những lời ma quỷ từ miệng hai người này, ông ta không tin một chữ nào!