Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
🍁🍁🍁
Giản Nhược Trầm vểnh tai nghe ngóng, đồng thời mở ngăn kéo đựng đồ ăn vặt ra lục lọi, từ một đống lát chanh khô lôi ra được một miếng táo tàu.Cậu cẩn thận bóc lớp vỏ nhựa ra, rồi nhét vào miệng nhai lấy lệ, nuốt chửng luôn.Đói.Quan Ứng Quân nhướn mày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn quanh văn phòng, sau đó hơi nghiêng đầu về phía bàn làm việc, ra hiệu cho mọi người thu dọn để tan làm.Hắn cầm điện thoại, dáng vẻ uể oải đứng tựa vào mép bàn, nói: "Ông ta là kẻ giết người, không thể thả được."Lặc Kim Văn "Ồ" một tiếng, hỏi: "Còn thân phận nào khác không? Là Cục trưởng Cục An ninh đích thân gọi đến đấy.""Có khi là quý tộc Anh." Quan Ứng Quân vừa nói, vừa nhận ra có một thân thể ấm áp đang áp sát lại gần, nửa người ghé vào hông hắn, nghiêng tai lắng nghe trộm.Quan Ứng Quân nhìn cậu, bao nhiêu phiền muộn trong lòng đều tan biến hết. Trên môi Giản Nhược Trầm vẫn còn vương chút màu đỏ mận của táo tàu, màu sắc đậm hơn bình thường, trông như vừa mới hôn ai đó.Hắn liếc mắt nhìn quanh một vòng, thấy ai nấy đều đã quay về chỗ, đang dọn dẹp giấy tờ, bèn giơ tay lên cào nhẹ vào cằm Giản Nhược Trầm.Giản Nhược Trầm bị nhột, né người ra sau, khẽ bật cười.Quan Ứng Quân lấy khăn ướt, ấn vào khóe môi cậu, vừa lau vừa hỏi: "Sao Cục An ninh lại gọi cho cậu? Chẳng phải Phó cục trưởng Ban Gia Ngọc đã bị cách chức rồi sao?"Phó cục trưởng Cục An ninh Ban Gia Ngọc từng cấu kết với Lục Tiệm, dính líu đến vụ cấy ghép và buôn bán nội tạng phi pháp, đã bị bắt từ lâu.Phía Đại Lục cũng nhân cơ hội đó mà thay người, đưa người của mình lên làm phó cục trưởng, vậy mà giờ vẫn còn có người gọi điện xin thả người?Lặc Kim Văn nói: "Chẳng phải vẫn còn một cục trưởng sao?"Bụng Giản Nhược Trầm kêu ục ục một chuỗi dài.Quan Ứng Quân cười thầm: "Cậu à, giờ cậu nghĩ cách ứng phó trước đi."Lặc Kim Văn: ?Thằng nhãi này nói gì vậy?Giản Nhược Trầm ghé vào bên cạnh ống nghe nói: "Cục trưởng Lặc, ngài cứ nói thẳng với ông ta là được, nói người kia có thù với tôi, đẩy hết lên đầu tôi đi. Họ không lay chuyển được ngài, tự nhiên sẽ cử người đến tìm tôi thôi."Lặc Kim Văn há miệng, nhất thời á khẩu.Quan Ứng Quân nói: "Không còn chuyện gì nữa, con cúp máy đây." Nói rồi dập điện thoại.Lặc Kim Văn: ...So ra thì quá rõ ràng rồi, quá rõ ràng rồi!Nhìn kỹ thì, hai đứa nhỏ này tính cách đúng là bổ khuyết cho nhau, cũng khá xứng đôi.Ông cười lắc đầu, nhìn sang người đàn ông tóc hoa râm trước mặt, "Cục trưởng, ông cũng nghe thấy rồi đấy, đám hậu bối trong nhà tính tình cứng đầu, khó dạy bảo lắm."Thì ra, Cục trưởng Cục An ninh đích thân đến rồi!Mặt mày Nolanda Will giận dữ, nhưng vẫn cố kìm nén. Sau lưng ông ta là hai cảnh sát thuộc Sở Cảnh vụ, tay cầm súng, ánh mắt sắc lạnh như hổ rình mồi.Ông ta miễn cưỡng cười một tiếng, "Lặc tiên sinh vẫn cần phải dạy dỗ lớp trẻ thật tốt."Lặc Kim Văn nói: "Tôi già rồi, dạy không nổi nữa."Ông nằm liệt trên ghế, chỉ tay về phía cửa.Nolanda Will trầm mặt, vung tay bỏ đi....Trụ sở Cảnh sát Tổng khu Tây Cửu Long, Đội Trọng án.Cuối cùng đội A cũng tắt đèn tan ca.Giản Nhược Trầm nói chuyện cả ngày trời, vừa đến quán ăn đã gọi ngay một cốc nước bạc hà, uống một hơi hết nửa cốc.Vị trí của 9 thi thể đều đã được thẩm vấn ra, vụ án liên quan đến Oliver Keith cũng coi như giải quyết được một phần nhỏ, Quan Ứng Quân đưa menu cho Trương Tinh Tông: "Gọi đi."Mắt Trương Tinh Tông sáng lên, "Quan sir, anh bao hả?"Quan Ứng Quân nhìn sang bên cạnh.Giản Nhược Trầm nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, "Đúng vậy, Quan sir mời khách!"Đinh Cao xoa xoa tay.Hề hề, vậy thì anh ta không khách sáo nữa đâu.Chỉ là quán ăn bình dân, ăn một bữa no cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.Thực đơn chuyển đến tay Giản Nhược Trầm, cậu cầm bút gọi mì bò kho, bánh bột lọc và cá viên cà ri, nghiêng đầu hỏi: "Anh ăn gì?"Quan Ứng Quân: "Mì vằn thắn thêm một phần mì và rau xanh."Giản Nhược Trầm: ...Hắn vẫn không quên mì và rau xanh.Cậu đưa thực đơn cho người phục vụ đang đứng đợi ở một bên, lười biếng tựa vào lưng ghế chờ đợi, chiếc khăn trải bàn màu đỏ trên bàn tròn buông xuống, phủ đến ngang đầu gối mọi người.Đợi món ăn nên nhàn rỗi, Giản Nhược Trầm kéo một góc khăn trải bàn nghịch chơi.Quan Ứng Quân nhìn không được, đưa tay giữ lấy cổ tay cậu, khẽ giọng nói: "Bẩn."Hắn lấy khăn giấy ướt ra, tháo bao bì, cẩn thận lau sạch tay Giản Nhược Trầm, rồi lại lau tay mình, sau đó bàn tay to lớn mở ra, nắm lấy hai cổ tay cậu, nắn nắn chơi đùa.Giản Nhược Trầm nhìn cảnh này, không hiểu sao lại nhớ đến cảnh tượng mình bị Quan Ứng Quân nắm chặt cổ tay trong phòng tắm, hai tay giơ qua đầu, đối diện với bức tường gạch men mà lên lên xuống xuống.Còn rõ mồn một!Nghĩ đến là bắp đùi lại âm ỉ đau!Hình phạt gậy chọc lửa!Quan Ứng Quân xoa xoa hai cổ tay trong tay, thấy rõ nốt ruồi nhỏ trên tai Giản Nhược Trầm càng lúc càng đỏ.Bàn ăn là hình tròn, Tất Loan Loan đang ngồi đối diện, vừa ăn miếng bánh tart trứng vừa lén ngẩng mắt nhìn sang phía đối diện.Một tay Quan sir buông thõng dưới khăn trải bàn, xem chiều hướng thì là đang vươn về phía cố vấn Giản, ngay sau đó Quan sir hạ mắt cười khẽ.Vành tai cố vấn Giản đỏ ửng, trong mắt lóe lên chút giận dỗi.Tất Loan Loan: Hề hề.Lén lút sờ đùi giữa ban ngày ban mặt phải không? Bị cô phát hiện rồi nhé?Cô ăn hết phần nhân của bánh tart trứng.Ngọt thật, thích ghê.Mì được mang lên nhanh, mọi người làm việc cả ngày đói meo, cũng chẳng kịp lo nóng, nhao nhao cúi đầu húp sì sụp.Trương Tinh Tông ăn suất mì xe đẩy thêm giò heo và hai quả trứng, nước mắt lưng tròng: "Nếu có thể không cần đi làm, ngày nào cũng được ăn thế này, lại còn được thăng chức thì tốt biết mấy."Nhất thời Tất Loan Loan không biết phải nói gì, cô gắp miếng tim gà luộc và gan heo luộc từ trong đĩa đồ lòng tổng hợp mà mình gọi cho anh ta: "Nhìn cậu như chẳng có tim có gan gì cả, ăn chút bổ sung vào đi."Sao có thể nói ra những lời này trước mặt cấp trên chứ.Cũng may không khí của đội A tốt, Quan sir chỉ quan tâm đến thực lực, không so đo chuyện này.Giản Nhược Trầm cảm thấy buồn cười, khóe môi vừa cong lên, trong bát liền có thêm một cọng rau xanh.Cậu quay đầu trừng mắt nhìn Quan Ứng Quân.Quan Ứng Quân nói: "Ăn rau đi, không ăn dễ bị nóng trong người lắm."Giản Nhược Trầm lầm bầm ăn hết rau: "Ngày nào cũng ăn nhiều rau thế, cũng có thấy thanh tâm quả dục hơn tí nào đâu."Quan Ứng Quân cười khẽ.Ý vị sâu xa.Bữa cơm này ăn rất ngon miệng, không khí hòa thuận, vui vẻ.Mọi người đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện Cục An ninh đã gọi điện cho Cục trưởng Lặc yêu cầu thả người.Tối đó.Giản Nhược Trầm về đến nhà, tựa đầu vào giường xem báo cáo tài chính mà La Bân Văn cố tình nhét cho cậu. Đọc được một lúc, cậu thở dài não nề: "Chú La, chú cứ nói thẳng là lãi hay lỗ đi, lãi bao nhiêu hay lỗ bao nhiêu."Cả đời này cậu thật sự không có duyên với tài chính rồi.La Bân Văn: "Tháng Bảy, toàn bộ hệ thống doanh nghiệp thuộc Connaught đạt mức lợi nhuận ròng 4,2 tỷ, tăng 800 triệu so với tháng trước, lợi nhuận bình quân mỗi ngày là 1,4 tỷ. Trong đó, các ngành tại Hồng Kông chỉ chiếm 800 triệu đô la Mỹ."Giản Nhược Trầm xác nhận lại: "Đô la Mỹ?"Chẳng phải nên tính bằng đô la Hồng Kông sao?La Bân Văn uyển chuyển nói: "Hiện nay tình hình không ổn, đô la Hồng Kông biến động quá mạnh, không thích hợp làm đơn vị tính toán."Giản Nhược Trầm: ...Đúng là kiểu con số chẳng dành cho công chúng.Mệt thật.Sao tiền của cậu càng ngày càng nhiều, cậu cũng không có kiếm tiền nghiêm túc mà.La Bân Văn ngồi trên ghế cạnh giường nói: "Mắt nhìn của cậu rất chuẩn, công ty Công nghệ Điện tử mà cậu mua lại đã bắt đầu tấn công vào thị trường quốc tế, tính năng im lặng và rung của điện thoại được đánh giá rất cao, doanh số tăng vọt.""Ban đầu tôi không xem trọng những dự án này. Không ngờ điện thoại và máy tính lại có thể mang về khoản lợi nhuận tăng thêm 800 triệu."Giản Nhược Trầm lập tức ngồi bật dậy: "Bán chạy đến thế cơ à?"Thảo nào người ta nói, chọn đúng làn gió thì đến heo cũng bay lên được."Cậu thực sự có năng khiếu, có muốn thử đầu tư nghiêm túc vào lĩnh vực tài chính không?" La Bân Văn khuyên nhủ, "Làm cảnh sát nguy hiểm quá, huống hồ... tài sản càng lớn thì càng phải tự mình nắm giữ mới yên tâm. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giao thực quyền cho cậu."Giản Nhược Trầm lập tức chui tọt vào trong chăn: "Không muốn."Cậu làu bàu: "Chú La, chú cứ giữ lấy đi, không cần giao cho cháu đâu."Như vậy nếu cậu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần La Bân Văn còn trấn giữ tại chỗ, Connaught sẽ không đến nỗi rơi vào khủng hoảng.Một tập đoàn quốc tế đi đến ngày hôm nay, đã liên đới đến rất nhiều người, rất nhiều gia đình.Cậu không hứng thú với tài chính, càng không thể tùy tiện gánh vác số phận của hàng nghìn gia đình đến từ khắp nơi trên thế giới.La Bân Văn vỗ nhẹ tấm chăn bọc lấy cậu, vừa an ủi, lại vừa bất lực.Tiểu thiếu gia không thừa hưởng lòng tham của nhà họ Giản, điều đó rất tốt.Nhưng như vậy sao có thể khiến người khác an tâm?Giản Nhược Trầm cảm nhận được sức nặng đè lên người mình, nghĩ ngợi một hồi, quyết định lén lập một bản di chúc.Đừng ai mơ tưởng gì cả, nếu cậu có mệnh hệ gì thì để hết cho La Bân Văn là được.Dù sao thì đến cậu là coi như dòng máu Connaught cũng chấm dứt. Cậu thích đàn ông, cả đời này cũng sẽ không có con, chuyện thừa kế ấy à, ai có năng lực thì người đó giữ.Nghĩ đến đây, cảm giác mệt mỏi ập đến, cậu thiếp đi trong nhịp vỗ nhẹ đều đều.Trưa hôm sau.Vừa đến Sở Cảnh sát Tây Cửu Long, Giản Nhược Trầm đã trông thấy một người Anh béo ú ụ.Ông ta ngồi chễm chệ trong phòng nghỉ của tổ trọng án, vừa ngồi xuống, hai chân đã không khép lại được, bụng phệ nhô ra, trước mặt là một bình cà phê và giá bánh ngọt ba tầng.Lâm Nhã Chi đứng đối diện ông ta, trên mặt miễn cưỡng treo một nụ cười: "Cục trưởng Will, sở cảnh sát có quy tắc riêng, vụ án vẫn chưa kết thúc, Oliver Keith hiện đang mang ít nhất 9 mạng người trên người, chúng tôi không thể thả được."Nolanda Will vừa nhâm nhi cà phê, vừa cắn một miếng bánh hình hoa: "Tôi không bảo các cô thả người, mà là dẫn độ về Anh để điều tra."Trong lòng Lâm Nhã Chi rủa thầm: Giết chết tên đầu heo này luôn cho rồi.Cô vẫn cười: "Lệnh dẫn độ đâu?"Nolanda Will không hài lòng: "Tất nhiên là có, chỉ là thủ tục chưa hoàn tất, không thể phát xuống nhanh như vậy."Theo tốc độ xử lý của phía Anh thì ít nhất cũng phải nửa tháng.Nhưng bọn họ không đợi được đến lúc đó.Hiện giờ tổ trọng án Tây Cửu Long phá án quá nhanh, nếu để đến nửa tháng sau, toàn bộ tội trạng của Oliver Keith đều bị phanh phui, đến lúc đó bọn họ muốn đưa người đi cũng không còn cách nào nữa.Nhất định phải dẫn độ về nước ngay bây giờ!Dù sao thì Giản Nhược Trầm cũng không có khả năng sẽ trở lại Anh nữa, đến cả cái tên Connaught cậu còn chưa từng sử dụng.Một người thừa kế như vậy chẳng mang lại bất kỳ lợi ích nào cho nước Anh, đến lúc đó Connaught nộp thuế ở Hồng Kông, giúp Đại Lục phát triển kinh tế, còn nước Anh thì sao?Tài sản hàng chục tỷ, trăm tỷ ngay trước mắt, mà chẳng vớt được dù chỉ một xu, một chút lợi ích nào.Nolanda Will nhíu mày thúc giục, "Hôm nay tôi nhất định phải đưa người đi."Lúc này, trong phòng nghỉ chỉ có Lâm Nhã Chi và Cục trưởng Cục An ninh Nolanda Will.Cánh cửa thông đến văn phòng mở một khe hở.Giản Nhược Trầm nhìn kỹ lại.Chỉ thấy Trương Tinh Tông, Đinh Cao, Trần Cận Tài và mấy người khác đang chen chúc nhau, đầu người này đè lên đầu người kia, núp phía sau lén nghe trộm, mặt mày tức tối, chỉ thiếu điều nhào ra đấm nhau một trận ngay tại chỗ.Giản Nhược Trầm lui đến cầu thang, lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi cho Quan Ứng Quân, "Quan sir."Quan Ứng Quân nhướn mày: "Sao vậy?""Em muốn làm một vụ lớn." Giản Nhược Trầm ngồi trong lối cầu thang, ngón tay khẽ miết lên đùi."Nói đi." Quan Ứng Quân vừa nói, vừa đi đến cửa, cụp mắt liếc nhìn đám Trương Tinh Tông.Cả nhóm lập tức giải tán, vừa đùn vừa đẩy, lủi hết ra ngoài."Lát nữa em sẽ gọi một ít phóng viên tới, 'vô tình' tiết lộ vài thông tin về tiến triển của vụ án, để cho mọi người xả giận với loại tội phạm ghê tởm như ông ta." Giản Nhược Trầm nói.Quan Ứng Quân: ..."Làm sao để không cẩn thận?"Làm sao phải 'không cẩn thận' mới có thể vừa vặn tiết lộ nội dung vụ án mà viết cả chục ngàn chữ cũng chưa hết?Đó là 9 nạn nhân hẳn hoi đấy.Trong cầu thang bộ vừa mát mẻ vừa thoải mái, Giản Nhược Trầm nhìn chằm chằm vào ký hiệu thoát hiểm màu xanh lá đang phát sáng, đờ ra trong giây lát rồi thuận miệng bịa: "Cứ nói tổ trọng án bị trộm đi."Quan Ứng Quân: ...Thật là một tên trộm sinh ra từ hư không."Giám sát cũng vừa hay hỏng, chẳng quay được ai." Giản Nhược Trầm nói tiếp, "Lúc tên đó bỏ trốn có hơi cuống cuồng, chạy loạn cả lên, không cẩn thận đánh rơi bản báo cáo vụ án ngay trước cửa tòa soạn."Cậu càng kể càng hăng, "Sau đó, phóng viên của tòa soạn nghe tin vội vàng kéo đến đồn cảnh sát Tây Cửu Long để săn tin, vừa khéo thấy xe của Cục trưởng Cục An ninh đậu ngay trước cửa đồn, liền canh ở đó chờ phỏng vấn, rồi tung tin rằng Cục trưởng cố tình bao che hung thủ giết người."Quan Ứng Quân nhíu mày bóp nhẹ trán, bỗng bật cười khẽ: "Giọng của em có tiếng vọng, lại còn biết cả chuyện Cục trưởng Cục An ninh đang ở sở cảnh sát Tây Cửu Long, có phải đang ở trong cầu thang rồi không?""Ừm.""Để anh mang bản sao báo cáo vụ án cho em." Quan Ứng Quân cúp máy, xoay người bước đến phòng tổng đài, đưa tay tắt camera hành lang của tổ trọng án, sau đó quay về văn phòng, photo một bản báo cáo, rồi từ thang máy đi xuống một tầng, vòng vào lối thoát hiểm.Quả nhiên nhìn thấy Giản Nhược Trầm.Dưới ánh sáng mờ mờ, Giản Nhược Trầm đang ngồi ngay trước bảng chỉ dẫn lối thoát hiểm, tay đặt trên đầu gối co lại, một chân duỗi thẳng, vô cùng thoải mái.Như thể nơi này không phải cầu thang bộ, mà là sofa trong văn phòng vậy.Sự bực bội do Cục trưởng Cục An ninh gây ra trong nháy mắt đã tan biến sạch.Hắn bước lên mấy bậc, đưa tập tài liệu qua.Giản Nhược Trầm nhận lấy, lật xem vài trang.Trình bày hợp lý, chi tiết đầy đủ, phần cần có thì có, phần cần giữ bí mật cũng đã được lược bỏ.Tên "trộm" này đúng là biết điều ghê.Cậu chớp mắt với Quan Ứng Quân: "Anh quay về đi, em đi đây. Hai chúng ta cùng ra ngoài dễ bị chú ý lắm."Quan Ứng Quân nhìn cậu thật sâu: "Em nhớ dẫn theo vệ sĩ, cẩn thận một chút.""Biết rồi, biết rồi." Giản Nhược Trầm cầm bản báo cáo, ba bước thành hai nhảy xuống cầu thang, chuẩn bị tung chiêu dẫn dắt dư luận.Những năm 90, tình hình rối ren, người dân đều phải vất vả lo chuyện cơm áo, dân chúng Hồng Kông thì bị đè nén lâu dài, là tầng lớp xã hội thấp nhất trong kim tự tháp.Chính phủ Cảng Anh coi thường những người này, càng không hiểu được chính những người bình thường đông đảo này mới là chỗ dựa vững chắc nâng đỡ toàn bộ Hồng Kông.Lại càng không thể ngờ, một làn sóng dư luận khổng lồ và dai dẳng có thể ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ điều tra một vụ án.Cũng tiện thể xoá bỏ phần nào tâm lý bài xích Đại Lục của một số người Hồng Kông.Giản Nhược Trầm tính toán đến mức nghe mà thấy rõ tiếng máy tính kêu lách cách trong đầu.Một đường từ sở cảnh sát Tây Cửu Long đánh thẳng đến cửa tòa soạn báo.Nolanda Will thì hoàn toàn không biết mình sắp đối mặt với chuyện gì.Ông ta ăn xong phần trà chiều trước mặt, sự sốt ruột trong lòng đã lên tới đỉnh điểm: "Madam, tôi chỉ tới để đón người. Việc mà Cảnh sát Hoàng gia Hồng Kông làm xong trong 30 phút, đến lượt sở cảnh sát Tây Cửu Long thì làm 3 tiếng cũng chưa xong. Không trách được cô phải ngồi kẹt ở chức Cảnh ti, cha cô cũng chỉ dừng lại ở chức Giám sát tại Cục Cảnh vụ."Hai bên thái dương của Lâm Nhã Chi giật giật, cô đưa tay nhìn lòng bàn tay mình, bắt đầu suy nghĩ nếu vả cho Cục trưởng Cục An ninh một bạt tai thì nên thu xếp hậu quả thế nào.Không giải quyết được.Đành nhịn thêm chút nữa.Phiền chết đi được, vào lúc này ngày hôm qua, Oliver Keith đã bị Giản Cố vấn chỉnh đến mức sụp đổ rồi.Vốn dĩ hôm nay còn phải tiếp tục truy hỏi, nhưng giờ thì hay rồi, Cục trưởng Cục An ninh vừa xuất hiện, bọn họ chỉ có thể tống Oliver Keith vào trại tạm giam chờ đợi.Lâm Nhã Chi nói: "Chúng tôi cũng có quy trình công việc riêng. Cảnh sát Hoàng gia Hồng Kông không thấy lệnh dẫn độ đã thả người, đó là vì thái độ làm việc của họ không đủ ngay thẳng. Tổng khu Tây Cửu Long của chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm với hành vi của mình."Sắc mặt Nolanda Will tái xanh.Câu nói này, chẳng khác gì chỉ thẳng vào mũi Cảnh sát Hoàng gia Hồng Kông mà mắng: Mày là chó của Cảng Anh.Nolanda Will uống cạn giọt cà phê cuối cùng, nói: "Hy vọng Cảnh ti Lâm sẽ không hối hận vì quyết định của mình."Lâm Nhã Chi cười tươi: "Tôi tiễn ngài xuống.""Không cần!" Nolanda Will nói.Lâm Nhã Chi "ồ" một tiếng: "Vậy ngài cứ tự nhiên."Vừa nói, cô vừa ngả người tựa hẳn vào ghế sofa, chẳng buồn giữ phép lịch sự nữa.Nolanda Will liên tục bị chặn đường, vừa đứng dậy lại nhớ đến chuyện hôm qua bị sỉ nhục trong văn phòng của Lặc Kim Văn, nhất thời lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Ông ta bước nhanh ra bãi đậu xe, rốt cuộc không kìm được mà chửi to: "Khốn kiếp!"Lời vừa dứt, một nhóm người từ bên cạnh ập vào.Họ đeo thẻ phóng viên, mặc áo gile vàng, theo sau là mấy cảnh sát tuần tra nom như đang ngăn cản nhưng thực tế chẳng hề ra sức.Đám đàn ông lực lưỡng lao thẳng vào bãi đậu xe, người đi đầu giơ micro lên suýt nữa chọc thẳng vào miệng Cục trưởng Cục An ninh.Anh ta hét lớn: "Xin hỏi ngài đang chửi cái gì vậy?""Có phải vì Tổng khu Tây Cửu Long không muốn phối hợp với chính quyền Anh để thả một tên sát nhân mang quốc tịch Anh nên ngài mới giận đến mức mất khôn không?"Một người khác quát to: "Giáo sư suốt đời của Đại học Hồng Kông - Oliver Connaught Keith đã giết 9 người liên tiếp trong 6 năm! 9 người đều là Hoa kiều về nước hoặc đến Hồng Kông học tập. Xin hỏi việc hắn sát hại nhà nghiên cứu vật lý thiên văn và chiếm đoạt thành quả học thuật của nạn nhân, có phải là do ông chỉ đạo không?""Nếu không phải ông chỉ đạo, vậy sao ông lại đến Tổng khu Tây Cửu Long để cứu người?"Những lời này hoàn toàn vô lý.Chẳng khác nào mấy ông cụ chuyên nằm ra đường vạ vật kiếm chuyện, vừa chống lưng vừa gào: Chính là mày đâm tao! Không phải mày đâm tao thì mày đỡ tao làm gì?Nolanda Will bị chen lấn đến mức nghiêng cả người.Ông ta giơ tay muốn mở cửa lên xe, nhưng các phóng viên là dân dày dạn kinh nghiệm, đâu thể để ông ta dễ dàng thoát thân được. Một đám đàn ông lực điền dồn lên, ép ông ta bật khỏi xe.Thật ra bọn họ cũng thấp thỏm trong lòng, nhưng nghĩ đến xấp tiền dày cộm mà Giản Nhược Trầm đưa, liền cắn răng dấn tới, giơ micro lao về phía trước.Dù sao cũng đã đeo khẩu trang, không nhìn thấy mặt, căn bản không biết họ là ai.Xông lên!Từ cửa sổ phòng nghỉ của tổ trọng án Tây Cửu Long, một hàng đầu người đồng loạt thò ra nhìn xuống.Thấy cảnh phóng viên và quay phim dồn ép Nolanda Will từ bãi đỗ xe ngược lại đến tận cổng sở cảnh sát Tây Cửu Long.Người quay phim đó còn lùi lại hai bước, chụp một tấm toàn cảnh rồi ôm máy gật đầu đầy mãn nguyện.Khoảnh khắc này, tâm trạng của tất cả mọi người từ sự ức chế tột độ chuyển sang sung sướng tột đỉnh.Còn sảng khoái hơn cả việc tát thẳng vào mặt Cục trưởng.Lâm Nhã Chi quay đầu hỏi: "Ai tiết lộ vụ án?"Chuyện này không đúng quy định.Lỡ như Cục An ninh nổi khùng lên hỏi tội thì sao?Quan Ứng Quân mặt không đổi sắc: "Buổi trưa đội A bị trộm đột nhập, đúng lúc camera bị hỏng, chẳng quay được gì cả."Lâm Nhã Chi: ...Giản Nhược Trầm nói dối đáng tin là vì biết diễn.Quan Ứng Quân nói dối đáng tin hoàn toàn nhờ giọng điệu thản nhiên, dứt khoát đầy lý lẽ.Đáng tiếc là hệ thống giám sát của Tổng khu Tây Cửu Long nếu không tự tay vào phòng kỹ thuật tắt thì tuyệt đối không hỏng được.Xem ra là do Cố vấn Giản nghĩ ra cách."Camera đã khôi phục chưa?" Lâm Nhã Chi hỏi."Sửa xong rồi." Quan Ứng Quân chống tay lên khung cửa sổ nhìn xuống.Nolanda Will liên tục thất bại, chật vật vô cùng.Ông ta càng im lặng không biết giải thích ra sao, đám phóng viên càng phẫn nộ."Có phải Chính phủ Cảng Anh đang có ý định giết hại nhân tài trong nước không!"Ban nãy còn giận kiểu diễn kịch, giờ đã hiểu rõ thái độ của Cục An ninh rồi, họ bèn bộc phát cảm xúc thật."Lũ súc sinh già khọm này!"Phía dưới chợt lặng ngắt.Giản Nhược Trầm: ...Mắng một tiếng trong lòng là được rồi, sao còn bật tiếng vậy?Cậu mỉm cười bước lên phía trước, ra vẻ như vừa mới đến, hỏi: "Chuyện gì vậy?"Sắc mặt Nolanda Will trắng bệch, chỉ vào người vừa lỡ miệng: "Hắn vừa nói gì?"Mặc dù ông ta không hiểu tiếng Quảng Đông, nhưng nghe giọng là biết chẳng phải điều hay ho gì."Ồ." Giản Nhược Trầm giơ tay ấn tay Nolanda Will xuống, "Anh ta nói chính phủ Cảng Anh là..."Tim các phóng viên nhảy dựng lên.Chẳng lẽ Giản Nhược Trầm định lật mặt phản đòn?"Thật sự là chậm chạp, trì trệ." Cậu cười tít mắt nói.Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.Giản Nhược Trầm nắm tay Nolanda Will siết chặt, nhanh chóng nói: "Tôi biết chính phủ Anh nhắm vào tôi là vì lợi ích, là vì muốn khuấy đục vũng nước này. Nhưng việc hồi quy đã được xác định từ nhiều năm trước, các vị nên hiểu rõ đây là chuyện không thể thay đổi được. Dù có vùng vẫy thế nào cũng vô ích thôi."Sắc mặt Nolanda Will thay đổi."Tôi biết các vị muốn gì, nhưng kể cả khi tôi có chết đi, Connaught cũng tuyệt đối không thể thuộc về Oliver Keith. Trước khi đến làm hôm nay, tôi đã lập di chúc rồi. Nếu tôi qua đời, toàn bộ sản nghiệp của gia tộc sẽ được trao tặng cho ông La Bân Văn." Giản Nhược Trầm cúi thấp tầm mắt, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, lạnh lùng cười: "Các vị đã nịnh nhầm người rồi."Nolanda Will không ngờ cậu lại quyết liệt như vậy, nhất thời mặt mày tái mét: "Sao cậu có thể làm vậy? Connaught là dòng dõi quý tộc Anh, sự hưng thịnh của Connaught có nước Anh chống lưng! Cậu phải cống hiến máu thịt cho nước Anh!""Tôi có quyền làm như vậy." Giản Nhược Trầm dừng một chút, rồi nói tiếp: "Về bàn lại với cấp trên của ông đi. So với việc đưa một kẻ sát nhân vô dụng về nước, sao không hợp tác chặt chẽ với Connaught? Tập đoàn Connaught trải rộng toàn cầu, nếu nước Anh muốn chia phần lợi ích thì tốt nhất nên hợp tác với chúng tôi, đôi bên cùng có lợi."Cơ mặt Nolanda Will co giật.Một chiêu rút củi dưới đáy nồi thật hiểm!Vậy ông ta phải làm sao?"Tin đồn tôi bao che cho kẻ giết người đã lan truyền ra ngoài rồi! Cậu bảo tôi phải kết thúc thế nào đây?""Tin đồn? Kết thúc?" Giản Nhược Trầm kinh ngạc nói: "Kết thúc cái gì chứ?"Phóng viên mới vừa lao đến mà ông đã không chịu nổi rồi, sau này nếu cả dân chúng đều phỉ nhổ thì chẳng phải sẽ tức đến mất ngủ sao?Dù sao thì Phó Cục trưởng Cục An ninh cũng đã nhậm chức được gần nửa năm, cũng đến lúc nên thăng chức rồi.Phó cục trưởng mới chắc chắn sẽ do Đại lục sắp xếp.Hy vọng vị Phó cục trưởng hiện tại có thể thích ứng được với nhịp thăng chức này.Giản Nhược Trầm bày ra một tư thế mời, "Ông cứ về bàn bạc với người ở trên trước đi, tôi sẽ giúp ông chặn mấy phóng viên này lại. Tôi thấy người nhà tôi ở trên nói rất đúng, đem áp dụng vào trường hợp của Connaught và chính phủ Anh thì cũng hoàn toàn phù hợp.""Sự phồn thịnh của Connaught là kết quả từ nhiều đời cố gắng của cả gia tộc Connaught, không thể quy hết công lao cho chính phủ Anh được. Ngược lại, các vị còn thu lợi không ít từ đó. Tôi không nhất thiết phải cắt đứt hoàn toàn với các vị, sau khi buông bỏ Oliver Keith, các vị vẫn có thể tiếp tục làm ăn với Connaught."Còn thành công hay không thì chưa chắc.Tư bản vẽ bánh, ai mà không biết chứ.Sắc mặt Nolanda Will trắng bệch.Cái gì mà "người nhà tôi ở trên", sao cậu không nói thẳng là "người Hoa" luôn đi?Giản Nhược Trầm ngẩng đầu ra hiệu về phía bãi đỗ xe, rồi thật sự vẫy tay, dẫn mấy người phóng viên vào sảnh chính của sở cảnh sát.Nolanda Will nhất thời không kịp suy nghĩ kỹ, hoảng hốt rời đi.Những phóng viên đang vác máy quay, cầm micro rướn cổ nhìn theo một lúc.Đã mắt thật sự!Thật khiến người ta hả hê!Mọi người âm thầm nhìn nhau, trong lòng đều không hẹn mà cùng tán thưởng.Người đàn ông dẫn đầu, mang khẩu trang, mồ hôi đầm đìa, ánh mắt rực lửa nhìn Giản Nhược Trầm: "Chuyện Cục trưởng Cục An ninh định bao che cho kẻ giết người là thật à?""Đều là thật." Giản Nhược Trầm nói đầy ẩn ý, "Chuyện hôm nay đều là thật, tài liệu bị mất cũng là thật. Còn viết thế nào để kiếm được tiền nhiều hơn, thì tùy bản lĩnh của các anh."Cậu đã liên hệ với ba tòa soạn báo, hai đơn vị truyền thông, để tránh bị nghi ngờ, đặc biệt không chọn người trong nhà.5 đơn vị, thế nào cũng có một chỗ dùng được.Cậu lại lấy ra một xấp tiền, đếm qua rồi chia làm năm phần, đưa cho người cầm đầu: "Vất vả rồi, thấy các vị khá nhiệt tình, mời mọi người uống nước ngọt."Quan Ứng Quân đứng ở phía xa nhìn cảnh đó, khẽ bật cười.Nước cờ này đi thật hay, cục diện lập tức xoay chuyển.Cái miệng này của Giản Nhược Trầm, không chơi chính trị đúng là phí của trời.Hắn cứ tưởng lần này Giản Nhược Trầm chỉ định không cho Oliver Keith được chính phủ Anh đưa đi, không ngờ cậu còn muốn mượn gió đẩy thuyền, nhân cơ hội đá luôn vị cục trưởng đương nhiệm.Khi sóng đã dâng cao, Nolanda Will muốn lùi khỏi tâm bão thì cũng khó.Hắn giơ tay ra hiệu với Giản Nhược Trầm: "Đi thôi. Tiếp tục thẩm vấn."Giản Nhược Trầm bước nhanh đến, vừa đi vừa kéo cổ áo lắc lắc: "Ngoài trời nóng thật đấy."Hương vị từ người thiếu niên theo động tác tỏa ra, xộc thẳng vào mũi. Quan Ứng Quân cụp mắt lướt nhìn, chỉ thấy vạt áo trước ngực khi mở khi khép, làn da trắng ngần lấp ló, hai đầu ngực phớt hồng, trước ngực còn đọng lại lớp mồ hôi lấp lánh phản chiếu ánh sáng.Quan Ứng Quân nghiêng đầu né tránh hình ảnh xông thẳng vào mắt ấy, vành tai đỏ ửng.Hắn phụ họa: "Đúng là nóng thật."