TruyenFull.Me

[EDIT] THẦN THÁM BỊ VẠN NGƯỜI GHÉT DÙNG TIỀN TỶ MUA LÒNG NGƯỜI

☀️ Chương 132: Cảm ơn cậu đã vì Đảng và Nhân dân

QuiinYue

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

🍁🍁🍁

Lâm Nhã Chi nhìn chằm chằm vào tên phóng viên kia một lúc, cho đến khi chiếc micro giơ lên từ từ hạ xuống, cô mới thu lại ánh mắt. "Tổ trọng án Tây Cửu Long có những quy định nghiêm ngặt, nghiêm cấm việc ép cung, tất cả các cuộc thẩm vấn đều dựa trên bằng chứng."

"Cố vấn tâm lý tội phạm mới được tuyển dụng, cậu Giản Nhược Trầm, đã phát huy tác dụng cực lớn trong quá trình thẩm vấn, đây có lẽ là nguyên nhân khiến tốc độ phá án của chúng tôi nhanh hơn."

Lời vừa dứt, Giản Nhược Trầm vội lùi lại vài bước, nhưng vẫn bị những phóng viên tinh mắt phát hiện.

Hai bên đối mặt nhau một thoáng.

Giản Nhược Trầm lại lùi thêm một bước.

Các phóng viên lập tức phản ứng, ùa lên như ong vỡ tổ.

"Giản cố vấn, có thể tiết lộ một chút chi tiết về cuộc thẩm vấn không?"

"Giản cố vấn, trong quá trình thẩm vấn cậu có sử dụng các thủ đoạn dụ cung không? Có vì đối tượng thẩm vấn có quan hệ huyết thống với cậu mà nương tay không?"

"Giản cố vấn, nghe nói trong vụ án này cậu đã giải quyết trong 20 tiếng đồng hồ, xin hỏi dữ liệu này có phần khoa trương quá hay không!"

"Giản cố vấn, cậu đã hòa nhập vào Tổng khu cảnh sát Tây Cửu Long nhanh như vậy, xin hỏi sau khi tốt nghiệp đại học cậu có tiếp tục làm cố vấn tâm lý tội phạm của Tổng khu cảnh sát Tây Cửu Long không? Theo tôi được biết, cả Hồng Kông chỉ có Tây Cửu Long lập vị trí này. Cậu có lo sau này mình sẽ không có nơi nào để đi không?"

"Giản cố vấn, Tây Cửu Long thuê một sinh viên chưa từng học trường cảnh sát làm cố vấn tâm lý tội phạm, cậu có cảm thấy áp lực tâm lý không? Việc này có trái quy định không?"

Những câu hỏi liên tiếp ập đến.

Giản Nhược Trầm cẩn thận lắng nghe một hồi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Những câu hỏi này thoạt nhìn vô hại, nhưng thực chất mang ý dẫn dắt rất mạnh, đặc biệt là gã phóng viên đã xé nhãn đài truyền hình, mỗi câu hỏi đều sắc bén lạ thường.

Giản Nhược Trầm vừa nghĩ vừa đáp: "Theo quy định, chi tiết thẩm vấn không tiện tiết lộ. Còn về việc làm việc mà không có chứng chỉ... Thực ra ban đầu Sở cảnh sát Tây Cửu Long muốn mời thầy tôi, nhưng thầy Lý kiên trì với việc dạy học và đào tạo nhân tài, muốn bồi dưỡng thêm nhiều người cho Hồng Kông, nên đã nhường cơ hội này cho tôi."

"Nếu gặp vấn đề không giải quyết được, tôi sẽ gọi điện cho thầy Lý."

Các phóng viên nghe mà thích thú.

Hóa ra đằng sau một cố vấn tâm lý tội phạm lại có câu chuyện như vậy.

Giản cố vấn đã lợi hại thế này, vậy thầy Lý mà cậu nhắc đến sẽ là người thế nào?

Mọi người tò mò suy đoán, quên béng những câu hỏi trước đó.

Giản Nhược Trầm mỉm cười, nói chuyện như thể tán gẫu: "Hy vọng mọi người giúp Đại học Hồng Kông quảng bá chuyên ngành Phân tích hành vi tội phạm. Đây là môn học mới, thuộc Viện Khoa học Xã hội. Hai tháng đầu sau khi khai giảng học kỳ mới, vào sáng thứ Tư và Chủ nhật từ 9 đến 11 giờ sẽ có các buổi giảng công khai."

Nói rồi, cậu còn lấy tiền từ túi ra.

Những lúc thế này lại nhớ đến việc thanh toán bằng điện thoại di động, chỉ cần quét một cái, tiện hơn tiền mặt nhiều.

Giản Nhược Trầm móc ra rồi đếm, chia cho mỗi người 10 tờ: "Nhờ mọi người giúp chúng tôi chiêu sinh. Thầy Lý của chúng tôi là giáo sư trọn đời, từng là trưởng nhóm Phân tích hành vi của FBI. Sau này, các sở cảnh sát và phân cục đều sẽ lập các vị trí liên quan đến phân tích hành vi và tâm lý tội phạm, nên chuyện việc làm cũng không đáng lo."

Tên phóng viên đã xé bỏ logo kia đỏ bừng mặt, còn muốn moi móc gì đó từ Giản Nhược Trầm, nhưng chẳng còn mặt mũi nào mở miệng.

Tiền trong tay, dày quá!

Giản cố vấn đúng là gần gũi thật.

...

Giản Nhược Trầm tiễn các phóng viên đi viết "tờ rơi tuyển sinh", nhìn theo bóng lưng họ mà âm thầm thở phào. Cũng không biết gã phóng viên xé logo kia là do ai sai khiến, hay tự mình muốn gây chuyện.

Tiếc là không có máy ảnh.

"Hôm nay không có vụ án, sao lại đến đây?" Không biết Lâm Nhã Chi đã đứng bên cạnh từ lúc nào.

Giản Nhược Trầm: "Tôi đến giúp một tay. Tư liệu về sau quá nhiều, đội A viết không xuể, xong sớm thì cũng sớm khởi tố được."

Cậu nhớ đến La Bân Văn thường xuyên thất thần mấy ngày nay, ngừng một chút, khẽ lẩm bẩm: "Dù sao cũng là kẻ thù giết mẹ."

Lâm Nhã Chi thở dài, gượng gạo chuyển chủ đề: "À đúng rồi, lần này đội A lập công lớn, bên trên quyết định phát tiền thưởng! Cậu cũng có đó, 1 triệu đô la Hồng Kông đó."

Giản Nhược Trầm "oa" một tiếng, "Trời ban của cải!"

Cậu nói xong, chính mình cũng phải bật cười. "Nhiều tiền thật!"

1 triệu so với 10 tỷ chỉ là muối bỏ biển, nhưng 1 triệu này là do cậu tự kiếm được.

Ý nghĩa khác nhau.

"Mọi người đều được 1 triệu à?" Giản Nhược Trầm đi theo Lâm Nhã Chi vào tổ trọng án.

"Làm gì có mà phát nổi, tính theo cống hiến đấy, những người khác đại khái là từ 500 nghìn đến 800 nghìn. Vụ án lớn này kéo dài, tính toán đủ thứ, ai được thưởng 500 nghìn thì cuối cùng lại có thể nhận được 700 nghìn đó."

Lâm Nhã Chi vừa nói, vừa nhìn ra phía sau, thấy tổng chỉ huy không ở đó mới nhỏ giọng nói: "Đừng thấy Quan sir lúc nào cũng lặng thinh, thực tế số tiền này là do cậu ấy biết Cục trưởng Cục An ninh sắp xuống đài, nên tự mình đi đòi đấy."

Giản Nhược Trầm: ...

Ý cô là trước khi Nolanda Will từ chức, còn bị Thanh tra cấp cao của đội A tổ trọng án Tây Cửu Long tống tiền gần chục triệu, để phát thưởng cho những người giúp ông ta xuống đài?

Giết người tru tâm thật!

Giản Nhược Trầm không nhịn được, khẽ cười một tiếng, "Sao bên trên có thể đồng ý chuyện đó chứ?"

"Có lẽ cho rằng có thể phá tài tiêu tai đi." Lâm Nhã Chi nhún vai, "À đúng rồi, cục trưởng Cục An ninh bây giờ đưa tôi cái này, bảo chuyển cho cậu."

Lâm Nhã Chi lục lọi trong túi, móc ra một phong bì.

Giản Nhược Trầm mở miệng phong bì ra xem, bên trong có một bức thư và một phiếu ăn.

Vị cục trưởng Cục An ninh hiện tại chính là phó cục trưởng do Hoa Quốc cử sang. Quả nhiên hắn đã nắm lấy cơ hội lần này, một bước lên mây.

"Không biết hắn nghe từ đâu rằng cậu thích ăn món ăn Đại lục, cho nên đưa cho cậu một phiếu ăn của một nhà hàng lớn, nghe nói nhà hàng này có một đầu bếp đến từ miền Bắc Đại lục đó." Lâm Nhã Chi hứng thú kể, "Nhà hàng này vừa đắt lại vừa khó đặt bàn. Vị cục trưởng này cũng coi trọng cậu lắm đấy."

Không coi trọng sao được.

Vị trí phó cục trưởng còn chưa ngồi ấm chỗ được nửa năm, xoẹt một cái đã thành cục trưởng.

Lâm Nhã Chi nghĩ kỹ lại, cảm thấy sau khi Lục Vinh sa lưới, nhất định sẽ có không ít người được thăng chức nhờ ánh hào quang của Giản Nhược Trầm. Chẳng lẽ cậu thật sự là Thần Tài chuyển thế sao?

Hai người chia tay ở trước cửa tổ trọng án.

Giản Nhược Trầm mở thư ra, đọc từng chữ một cách cẩn trọng.

[Giản tiên sinh,

Mở đầu thư, xin gửi đến ngài lời chào trân trọng.

Cảm ơn ngài đã vì Đảng và Nhân dân làm mọi việc.]

Vẫn là chữ giản thể!

Giản Nhược Trầm "bộp" một tiếng gập thư lại, tim đập thình thịch, nhìn quanh một lượt thấy không ai chú ý, mới nhét thư xuống ngăn dưới của bàn làm việc, khom lưng, giữ đúng tư thế từng dùng hồi cấp hai để lén đọc truyện tranh mà đọc tiếp.

[...Nửa năm trước, tôi nhận được lệnh thâm nhập vào thế lực đối địch. Khi ấy tôi như rối tung rối mù, chẳng tiến triển được gì. Không ngờ...]

Hắn viết khá lập lờ, mơ hồ quanh co, đổi lại là người khác đọc chắc chắn chẳng hiểu nổi đang nói nhăng cuội cái gì.

Nhưng Giản Nhược Trầm thì hiểu. Cậu tiếp tục đọc xuống, lại thấy nhắc đến chút chuyện liên quan đến dự án phát triển trị giá 5,9 tỷ, nói là đã tìm được kỹ sư rồi, là một giáo sư yêu nước từng du học Mỹ, vừa về nước đã ký thỏa thuận bảo mật, hiện tại đã được bảo vệ kỹ lưỡng, danh tính thì không tiện tiết lộ.

Lặng lẽ kể lể xong những chuyện có thể được quan tâm, đến cuối thư lại hàm súc nhắn gửi một tràng dài.

Dịch ra nôm na là: Cậu có nguyện vọng gì không? Có muốn trở thành đảng viên ưu tú không? Có hứng thú gia nhập Thương hội Hồng Kông không?

Phải bắt đầu rồi. Quan hệ tình cảm giữa Hồng Kông và Đại Lục cũng cần phải bồi dưỡng từ sớm chứ sao.

Cựu tài phiệt giàu nhất Hồng Kông – tiên sinh Cố Hữu Minh, chỉ trong nửa năm đã mang toàn bộ sản nghiệp sang Mỹ, rồi lại từ Mỹ mang vốn liếng và một phần ngành nghề trở về Đại Lục, bắt đầu giành giật thị trường—cậu nên học tập ông ấy đấy!

Giản Nhược Trầm đọc mà toát mồ hôi.

Đây rốt cuộc là sức nặng của 5,9 tỷ, hay là do mấy vụ kéo đám chó săn cảng Anh xuống đài của cậu gây ra?

Sao cảm giác như bên trên đang muốn mở miệng cậu ra, rồi nhét cơm vào bằng được vậy?

Không bình thường...

Nhưng nghĩ kỹ lại, Cố Hữu Minh đã 40, 50 tuổi, hệ ý thức đã định hình, bên kia muốn vun đắp tình cảm với một doanh nhân trẻ có thiên hướng thân Đại Lục hơn thì cũng hợp lý. Dù sao lập trường chính trị của cậu cũng rất rõ ràng.

Nhưng cậu đâu phải doanh nhân!

Giản Nhược Trầm gập bức thư lại, lôi gạt tàn thuốc của Quan Ứng Quân ra, đốt thư trong đó. Sau đó lại lấy ra tấm phiếu đặt cơm của nhà hàng lớn.

Trên đó quả thật có ghi thời gian đặt chỗ và số bàn.

Nếu là Cục trưởng Cục An ninh muốn gặp cậu, cũng đâu cần vòng vo thế này. Chắc là có người khác muốn hẹn gặp cậu?

Cậu đứng lên, đi qua đi lại đầy bức bối.

Ai? Ai sẽ đến?

Quẻ xăm cậu thấy vào đầu năm ở miếu Hoàng Đại Tiên ... chẳng lẽ linh thật?

Khương Thái Công được phong tể tướng — quẻ thượng thượng.

Muốn giành được quyền lật bàn, tất phải bước lên con đường đó, chỉ là... hơi sớm một chút mà thôi.

Năm 1993 rồi, còn bốn năm nữa, chẳng trách bên kia lại gấp.

Vậy thì cậu còn do dự gì chứ?

Giản Nhược Trầm siết chặt tấm vé đặt bàn, hạ quyết tâm.

Ngày 7 tháng 10.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.

Tới lúc đó, cậu nhất định sẽ đến.

"Đang nghĩ gì vậy?" Quan Ứng Quân từ khoa Giám định trở về, thấy Giản Nhược Trầm đang đứng ngây người bên cửa sổ.

"Đang nghĩ về tương lai đây." Giản Nhược Trầm ngó trái ngó phải, thấy trong văn phòng không có ai mới ghé lại gần tai Quan Ứng Quân, "Về sau anh muốn làm gì? Nếu rời khỏi tổ trọng án, anh muốn thăng tiến theo hướng nào?"

"Về lại CIB." Quan Ứng Quân vén những sợi tóc mái bị gió thổi rối của Giản Nhược Trầm, "10 năm sau tôi sẽ chuyên về tình báo. Tính thời gian, lúc ấy chắc đã đến lúc dọn sạch đám tình báo của chính phủ Anh còn sót lại cùng bọn xã hội đen trong Hồng Kông, tôi ở CIB sẽ dễ phối hợp hơn."

Hắn cụp mắt xuống, liếc Giản Nhược Trầm một cái đầy thâm ý: "Nếu khi đó, người làm Nhất ca lại nghĩ như em bây giờ thì tốt."

Giản Nhược Trầm sờ chóp mũi, "Anh nhìn em làm gì?"

Ánh mắt Quan Ứng Quân dừng trên đôi gò má vì nắng mà ửng đỏ và đôi mắt sáng rỡ của cậu, khoé môi cong lên: "Em làm rất hợp đấy."

Giản Nhược Trầm: ...

Trưởng phòng Lặc có biết anh nghĩ vậy không?

Cậu lầu bầu: "Nhỡ đâu sau này anh thành Nhất ca thì sao? Cậu anh đã làm rồi, nhân mạch gì đó cũng đều cho anh kế thừa, chẳng phải quá tốt à?"

Quan Ứng Quân khẽ cười, chậm rãi lắc đầu.

So với việc làm Nhất ca để quản tất cả an ninh trật tự của cả Hồng Kông, hắn vẫn thích trở thành một thanh đao sắc bén hơn.

Không cần luồn cúi xã giao, chỉ cần Giản Nhược Trầm thấy hữu dụng là được.

"Có mối quan hệ nào lợi hại hơn đường dây anh đang nắm bây giờ không?" Quan Ứng Quân cầm lấy gạt tàn đặt bên bậu cửa sổ, dùng ngón tay quệt lớp tro bên trong.

"Tro giấy, than hóa xám, giống như kiểu tro thảo mộc, chắc là giấy viết thư loại 250 gram. Cái này." Hắn ngừng lại một chút, cầm lên góc giấy chưa cháy hết, là một mảnh giấy viền đỏ hai đường, mép có in hoa văn dập nổi, dòng chữ in viền là chữ giản thể cỡ nhỏ, "Giấy viết thư của Đại lục."

Nói xong, hắn lấy bật lửa ra đốt sạch nốt phần giấy sót lại: "Lần sau nhớ đốt theo chiều dọc. Vò lại đốt không sạch được đâu."

Gió hè thổi qua, tro giấy xám lượn lờ bay qua cửa sổ, ánh nắng rực rỡ đổ xuống khung gỗ.

Giản Nhược Trầm cầm khăn giấy ướt, cúi đầu, lật tay Quan Ứng Quân ra, cẩn thận lau sạch từng kẽ ngón tay hắn.

Quan Ứng Quân rũ mắt nhìn, cổ họng không tự chủ được mà khẽ căng lên.

"Chứng cứ cuối cùng cũng tiêu hủy rồi." Giản Nhược Trầm khẽ nói.

Tim cậu đập rất mạnh.

Số lần Quan sir phá án ngay trước mặt không nhiều, nhưng mỗi lần đều... chắc chắn và kiên định.

Cứ như chưa bao giờ phán đoán sai vậy.

Giản Nhược Trầm nắm tay hắn, bật cười trêu chọc: "Sao nào, em gây án, anh tiêu hủy chứng cứ, chúng ta là đồng phạm rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me