Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
🍁🍁🍁
Giản Nhược Trầm vội vàng vét sạch phần cơm hộp trước mặt vào miệng, móc một tờ tiền Hồng Kông màu cam đặt lên quầy, nói mơ hồ: "Không cần thối lại.""Thế sao được!" Ông chủ quán cơm nhanh tay xua đi, "Quan sir cho nhiều lắm rồi, sao tôi nỡ nhận thêm tiền của cậu, bữa này cứ coi như tôi mời."Giản Nhược Trầm trừng mắt nhìn: "Số còn lại thì tính vào tài khoản hội viên của tôi!"Cậu khó khăn nuốt hết phần cơm còn lại đang nhét đầy má, rồi lấy một chai nước khoáng trên quầy, vặn nắp uống vài ngụm, vừa uống vừa gọi cho thầy Lý: "Thầy Lý! Ở ký túc xá bên cạnh tòa nhà nghệ thuật khu Tây của trường có 5 sinh viên nữ định nhảy lầu. Cảnh sát và đội cứu hộ bên cứu hỏa còn chưa tới kịp, thầy..."Lý Trường Ngọc cắt lời: "5 người? Nhiều vậy? Em đứng dưới đó, đừng lên, thầy đến ngay!""Vâng, em hiểu rồi." Giản Nhược Trầm cúp máy, nốc nốt chai nước rồi ném ngược vào thùng rác, sau đó lấy chiếc thẻ công tác đã để không cả tuần ra đeo lên cổ, lại lục tìm trong túi, gọi cho giáo vụ xin số điện thoại của cố vấn khoa nghệ thuật.Điện thoại gọi liên tục, nóng đến mức dán vào tai cũng thấy bỏng. Giản Nhược Trầm đành đưa ra xa một chút, bấm số điện thoại của cố vấn khoa nghệ thuật, vừa lùi lại mấy bước, vừa ngẩng đầu nhìn lên sân thượng ký túc xá.5 cô gái đang vừa cười vừa nói, trong đó một người đã trèo qua hàng rào bảo vệ, ngồi trên mép sân thượng.Cô ấy đong đưa chân, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh đầu thu, không biết có phải đang hát không.Gió lớn thổi tung mái tóc dài tán loạn của các cô gái, rối tung che khuất cả mặt, nhưng chẳng ai lùi bước.Tín hiệu bận kéo dài hơn 10 hồi chuông, cuối cùng cũng có người bắt máy.Giản Nhược Trầm vội vàng cúi đầu, đi đến dưới một gốc cây bên cạnh, "Alo? Thầy Hoàng của khoa múa phải không ạ?"Hoàng Tông Kiệt: "Đúng vậy, em là?""Có người khoa nghệ thuật định nhảy lầu, 5 nữ sinh, mặc đồ tập giống của khoa múa, phiền thầy dẫn theo hai trợ lý khoa khác đến hiện trường duy trì trật tự ký túc xá, tránh bị vây xem." Giản Nhược Trầm nói rất nhanh, một hơi dứt khoát.Hoàng Tông Kiệt cười một tiếng: "Đừng đùa nữa, em bên khoa nào? Lại trốn bài tập chiều nay phải không? Trốn học là không được đâu."Đứa nhỏ này, kiếm lý do cũng chẳng chịu nghĩ cho ra hồn.Khoa nghệ thuật toàn là con nhà giàu, kém lắm cũng cỡ trung lưu. Tuy tính tình có phần đa cảm, nhưng muốn gì có nấy, tâm trạng không tốt thì đi bar, đi hát karaoke giải khuây, ai mà lại đi nhảy lầu?Hoàng Tông Kiệt vẫn cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ trên ghế sô-pha, chậm rãi nói: "Lừa thầy đúng không? Nghỉ trưa còn hai tiếng nữa, em cứ nghỉ một lát, chiều nhớ đến phòng tập đúng giờ, hôm nay phải cân nặng đấy."Cân nặng?Giản Nhược Trầm hơi cau mày, chưa kịp nghĩ sâu, đã lớn tiếng: "Thầy Hoàng, em là bên Viện Khoa học xã hội, chuyên ngành tội phạm học! Em không đùa đâu!"Hoàng Tông Kiệt sững lại một giây, rồi bất ngờ tung chăn bật dậy.Chết tiệt!Cái chuyên ngành mới mở gần đây, đang hot ấy mà...Ngành nghiên cứu tâm lý tội phạm và phân tích hành vi ứng dụng...Giản Nhược Trầm!Sinh viên này làm cố vấn tổ trọng án khu Tây Cửu Long đã nửa năm rồi, chắc chắn không thể bịa chuyện!Hoàng Tông Kiệt vội vàng bật dậy, giơ tay đẩy tỉnh cố vấn khoa mỹ thuật đang ngáy vang trời bên cạnh: "Dậy dậy dậy! Có người sắp chết rồi đó, còn ngủ nữa! Có sinh viên định nhảy lầu!"Vừa nói, thầy vừa bật loa ngoài, cuống quýt mặc quần dài: "Tình hình giờ thế nào? Bọn thầy đến ngay.""Vẫn còn trên sân thượng." Giản Nhược Trầm ngẩng đầu nhìn lên. Một trong số các cô gái đột nhiên bật cười ha hả, vừa cười vừa lăn lộn trên mép mái nhà, trong không gian yên tĩnh buổi trưa của khuôn viên trường, trông đặc biệt khiến người ta rùng mình.Cậu lẩm bẩm: "Nhanh lên đi, trạng thái tinh thần của họ không ổn."Tháng 9, thời tiết vẫn chưa chuyển mát, nắng hè cuối mùa như hổ dữ, trưa nắng nhiệt độ gần chạm 35°C.Giản Nhược Trầm đứng chờ dưới lầu khoảng 5 phút, tiếng còi xe cảnh sát lúc xa lúc gần vang lên, vài thầy cô giáo vụ chạy tới dưới chân tòa nhà.Hoàng Tông Kiệt ngẩng đầu nhìn, sắc mặt lập tức tái mét: "Hàn Bối Bối! Mấy đứa làm gì vậy! Mau về đi!"Toàn bộ đều là sinh viên khoa múa của thầy!"Suỵt! Đừng kêu! Cẩn thận làm họ hoảng." Lý Trường Ngọc đập mạnh vào vai Hoàng Tông Kiệt, ngực phập phồng, thở hổn hển: "Trường này... chỗ nào cũng tốt, chỉ là xây sát sườn núi thì hơi phiền."Đặc biệt là khoa nghệ thuật còn mới, lại không chung khu với Viện Khoa học xã hội, cách xa một trời một vực.Lý Trường Ngọc chống đầu gối thở dốc mấy hơi, nhìn Hoàng Tông Kiệt: "Thầy là giáo viên khoa múa phải không? Đi, dẫn tôi lên."Hoàng Tông Kiệt vừa muốn nói: ông là ai?Thì Giản Nhược Trầm đã nói: "Thầy Lý."Hoàng Tông Kiệt: "...Thầy Lý, cứu mạng."Mấy đứa nhỏ này đều là bảo bối trong nhà. Dù không phải bảo bối, mà nhảy xuống thật thì không chỉ mất mạng tụi nó, mà cả việc làm và cái mạng của thầy cũng không còn.Lý Trường Ngọc giơ tay ra hiệu bảo đừng nói nữa, quay sang Giản Nhược Trầm: "Em ở dưới phối hợp với cảnh sát và lính cứu hỏa, không cần theo thầy lên. Bây giờ chưa rõ tình hình và động cơ của họ, có thể không khuyên nổi. Nếu thật sự không khuyên được, chỉ cần một đứa nhảy thôi là chuyện không thể cứu vãn."Giản Nhược Trầm sửng sốt một chút.Không cho cậu lên — hóa ra vì ngay cả thầy Lý cũng không chắc chắn.Lý Trường Ngọc quay sang hỏi Hoàng Tông Kiệt: "Đều là người khoa các cậu à?"Mắt Hoàng Tông Kiệt đỏ hoe: "Vâng.""Gần đây có gì bất thường không?" Lý Trường Ngọc lấy bao giày trong túi ra, vừa lúng túng mang vào, vừa bước vào trong ký túc xá.Hoàng Tông Kiệt đứng gần, nhưng vẫn còn ngẩn người, "Không có, chỉ là mấy ngày nay vừa khai giảng, nhiều đứa không muốn chịu khổ với mấy bài giãn cơ kéo giãn gân, thường xuyên gọi điện xin nghỉ, nói dối có việc, không muốn đến lớp."Giản Nhược Trầm nhìn thấy thầy Lý loạng choạng muốn ngã, vội vàng bước tới đỡ lấy. Đợi ông mang xong bao giày, cậu mới buông tay ra.Trong lòng Lý Trường Ngọc cảm thấy ấm áp, thấy học sinh này quả thật không chọn sai, không uổng công ông bảo vệ.Giản Nhược Trầm lại nhớ đến lời Hoàng Tông Kiệt khi gọi điện thoại lúc trước, liền hỏi: "Thầy Hoàng, chẳng phải thầy nói chiều nay phải cân nặng gì đó sao? Sao lại thế này?"Hoàng Tông Kiệt nói: "Chuyên ngành múa là vậy đấy, có yêu cầu về cân nặng. Mỗi lần khai giảng là phải cân một lần, sau đó mỗi tuần sẽ cân tiếp. Nếu vượt chuẩn thì phải giảm. Chiều nay đúng lúc là lần cân thứ hai sau khai giảng."Lý Trường Ngọc: "Vậy mấy cô bé này lúc vừa khai giảng có ai vượt cân không?""Có một chút. Nhưng vẫn trong phạm vi xuất sắc. Nhiều người về nghỉ lễ, vừa ăn vừa chơi có thể tăng tận 5, 10 cân, còn các em ấy chỉ tăng 1, 2 cân thôi. Ăn uống kiêng khem lại là giảm được." Hoàng Tông Kiệt nói, vẻ mặt vẫn không hiểu nổi.Học múa thì chuyện cân nặng lên xuống là bình thường, chẳng lẽ lại có người chỉ vì không giảm nổi 1, 2 cân mà nhảy lầu sao?Hắn có quản nghiêm đến vậy đâu!"Được rồi, lên trên xem sao đã." Lý Trường Ngọc đi theo Hoàng Tông Kiệt lên tầng, dặn dò: "Lát nữa nếu tôi không cho nói thì nhất định đừng nói gì cả, hiểu không?"Hoàng Tông Kiệt: "Biết rồi, biết rồi."Hai người vừa lên đến tầng, tổ trọng án Tây Cửu Long cũng đã có mặt tại hiện trường.Quan Ứng Quân lái xe rất hung, vừa lái tới dưới khu ký túc xá liền drift một cú vào chỗ đậu, tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.Hắn bước tới bên cạnh Giản Nhược Trầm: "Sao rồi?""Thầy Lý lên rồi. Nói là xem có thể khuyên được không." Giản Nhược Trầm lại ngẩng đầu nhìn.Một nữ sinh đang co giật dưới đất, chỉ cần lăn một cái là sẽ rơi khỏi tầng ký túc xá.Tòa nhà 7 tầng, tính cả sân thượng là 8 tầng.Ngã xuống là chết chắc.Cô còn dùng một tay bám hờ lấy lan can, thân thể lảo đảo muốn lật, một chân đã thõng xuống, cả người nghiêng hẳn ra.Giản Nhược Trầm hoảng hốt hét lên: "Sao cứu hỏa còn chưa tới?!"Chẳng lẽ cần cẩu cậu tài trợ lại không dùng được nhanh thế sao?"Đến rồi. Ở phía sau." Quan Ứng Quân quay đầu phân phó Trương Tinh Tông và Lưu Tư Chính đi cùng xe với hắn, "Hai người đến ký túc xá khoa múa tìm hiểu một chút, hỏi về chuyện của 5 nữ sinh kia. Hỏi thêm về tình hình gần đây, xem có ai xúi giục hay không. Bên trong đều là nữ sinh, nhớ gõ cửa thông báo thân phận trước, sau đó chờ một lát rồi mới vào."Hai người đứng nghiêm: "Yes sir!"Lại qua 5 phút, tổ trọng án Tây Cửu Long và cảnh sát mặc quân phục phụ trách giăng dây phong tỏa đều lần lượt đến nơi, nhưng lính cứu hỏa vẫn chưa có mặt.Giản Nhược Trầm giơ tay xem đồng hồ mấy lần, chỉ sợ cô gái đang lảo đảo bên mép mái kia ngã xuống ngay trước mắt mình.Phía dưới tòa nhà im phăng phắc, nhịp tim của mọi người càng lúc càng nhanh.Bên trên thế nào rồi?Sao vẫn còn ba cô gái đứng ngay mép sân thượng?Hai người kia đâu? Thầy Lý đã khuyên được chưa?Quan Ứng Quân nheo mắt ngẩng đầu: "Tình trạng này không ổn, giống như đang phê thuốc hoặc vừa mới cai nghiện xong."Hắn quay đầu nói với Tất Loan Loan: "Gọi cho Kế Bạch Lâu, bảo anh ta dẫn người tới lục soát toàn bộ tòa nhà.""Cứu hỏa đâu?" Giản Nhược Trầm cũng quay đầu hỏi."Kẹt đường rồi." Đinh Cao cảm thấy khó hiểu, "Buổi trưa cũng không phải giờ cao điểm, sao lại kẹt được?"Dưới áp lực mạnh, huyết áp tăng cao, lại thêm thời tiết nóng nực, mặt trời lại gay gắt, Giản Nhược Trầm thấy đầu óc quay cuồng, tâm trí cũng dần mơ hồ.Cậu ngẩng đầu nhìn lên, cô gái lúc nãy vẫn nhảy nhót cười đùa bên trong lan can giờ không thấy đâu, thầy Lý đã đến gần mép lan can, từ dưới nhìn lên chỉ thấy được đỉnh đầu ông.Hai cô gái ở ngoài lan can thì thật sự rất khó cứu, kéo được một người thì người còn lại có thể bị kích thích rồi nhảy xuống.Phải làm sao đây?Lưng Lý Trường Ngọc ướt đẫm mồ hôi, ánh nắng chiếu trên đỉnh đầu khiến mặt ông như bị nước rửa qua.Ông không nghe thấy tiếng xe cứu hỏa, cũng không nghe thấy tiếng bơm khí cho đệm chống rơi.Nếu mà rơi xuống thì hết thật rồi."Em tên là Hàn Bối Bối đúng không? Hàn Bối Bối, lại đây, nhìn vào mắt thầy..."...Trước mắt Giản Nhược Trầm tối sầm lại.Cậu dựa vào thân cây nghỉ một lát, sau đó quay người vào tiệm đồ ăn nhanh mua hai chai nước đá, đứng dưới gốc cây mở nắp, cúi đầu dội lên đầu mình.Dội xong một chai rưỡi, lại uống thêm nửa chai, cuối cùng mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn.Cậu ném vỏ chai đi, rút điện thoại ra, tùy tiện tìm một người chuyên về xây dựng cao tầng gọi tới: "Bên các anh có đệm khí chống rơi không? Bên Đại học Hồng Kông có người định nhảy lầu, mang đến dùng, điều phối gần đây!""Ai đấy? Có người muốn nhảy lầu thì không gọi—""Ông chủ của anh." Giản Nhược Trầm lau mặt, vẩy nước còn lại trên tay xuống gốc cây, nói tiếp: "Nhanh lên, có trả tiền."Trong lòng cậu nghĩ đến đội cứu hỏa đến muộn, đầu lại là chuyện liên quan đến tính mạng con người, cũng có chút bực bội, giục gấp: "Nhanh lên, trong vòng 5 phút phải có mặt. Giá cả tùy anh nói."Ngừng một lát, cậu dặn thêm: "Trên đường có thể bị kẹt, nhớ né tuyến nhiều xe ra.""Vâng ông chủ!"5 phút – rất ngắn. Nhưng khi đếm ngược, lại dài vô tận.Giản Nhược Trầm đứng dưới tòa nhà ngẩng đầu nhìn, cảm thấy từng giây từng phút đều là dày vò.Lý Trường Ngọc càng lúc càng gần mép tòa nhà.Cô gái đang ngồi cũng cúi đầu xuống, nhìn thẳng về phía Giản Nhược Trầm.Xa như vậy.Nhưng giây phút ấy, Giản Nhược Trầm lại cảm thấy mình đã nhìn rõ mặt cô. Rất xinh đẹp, đúng độ tuổi thanh xuân rực rỡ.Cậu lại giơ tay xem đồng hồ, nước trên mặt giờ đã hóa thành mồ hôi.Vẫn chưa đến!Đang định gọi thêm một cú điện thoại nữa để giục thì từ phía sau, một chiếc xe tải nhỏ màu xám bụi lao đến với tốc độ cực nhanh, thắng gấp một cái, rồi dừng lại ngay phía sau xe của Tất Loan Loan.Một người đàn ông trung niên với cái bụng phệ bước xuống xe.Hắn mở cửa xe, lấy từ phía sau ra một tấm đệm hơi, vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt đã trắng bệch hơn cả Giản Nhược Trầm vừa bị dội nước đá. "Trời... trời ơi, Kỳ Kỳ!"Niềm vui vì đến sớm 5 phút để nhận tiền giờ phút này đã tan biến sạch.Hắn ta tái mặt, run giọng quay sang: "Con gái tôi... người đang ngồi đó là con gái tôi, mau trải đệm ra đi, bơm hơi còn mất 3 đến 5 phút nữa."Giản Nhược Trầm bước tới, cùng những người khác giúp trải phẳng đệm hơi. Người đàn ông kia chỉ hận mình không có ba đầu sáu tay, hận cái máy bơm quá chậm, hận bản thân không thể tự thổi hơi bằng miệng cho đệm phồng lên."Ọe!"Trên tầng lầu.Cô gái cứ co giật liên tục bỗng nhiên nôn ra.Đây là thời cơ tốt nhất.Nhưng Lý Trường Ngọc không dám xông lên kéo, vì ông không thể đồng thời giữ được cả hai người.Phải chờ đệm hơi sẵn sàng.Ông quyết định thử cứu cô gái hoàn toàn kiệt sức, không còn khả năng phản kháng trước: "Hàn Bối Bối, thầy Hoàng nói em rất giỏi, là tấm gương cho các bạn. Nếu em có gì cần cứ nói với thầy, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng.""Em hãy nghĩ tới những điều khiến mình vui vẻ," Lý Trường Ngọc nói.Hoàng Tông Kiệt thì nhỏ giọng phụ họa: "Đúng vậy, nghĩ tới ba mẹ em đi."Lý Trường Ngọc lập tức đá hắn ta một phát, trừng mắt nhìn: Không phải đã bảo cậu đừng lên tiếng sao?Ông quay đầu lại, quả nhiên thấy Hàn Bối Bối nằm sấp trên mặt đất, nửa khuôn mặt dính đầy chất nôn, nước mắt chậm rãi trào ra khỏi hốc mắt.Lý Trường Ngọc vội nói: "Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ gì cả. Thầy thấy ở cổng trường mới mở một tiệm phụ kiện và một tiệm làm tóc, nghe nói thợ làm tóc đó từ Mỹ về, có máy uốn tóc mới toanh, còn làm móng nữa, gọi là... làm, làm...."Ông cố tình không nói hết, đợi người kia tiếp lời.Hàn Bối Bối nghẹn ngào khẽ đáp: "Làm...làm... nail.""Đúng đúng đúng!" Lý Trường Ngọc vừa nói vừa len lén liếc điện thoại.Tin nhắn do Giản Nhược Trầm gửi tới: Đệm hơi còn 2 phút nữa.Ông liếc mắt một cái rồi lập tức thu lại, cười nói: "Thầy dẫn em đi làm nail nhé, làm xong rồi muốn gì thì tính sau."Lý Trường Ngọc nhìn sợi dây chuyền đeo cổ và những món trang sức cài trong tóc của Hàn Bối Bối, biết ngay cô bé là người thích làm đẹp, "Em chưa từng làm móng tay đúng không? Thầy cũng chưa làm bao giờ, thầy sẽ đi cùng em thử."Hàn Bối Bối nhìn mái tóc hoa râm của Lý Trường Ngọc, như thể tưởng tượng ra cảnh ông thầy với cả bàn tay sơn đầy móng hồng phấn, bất giác bật cười thành tiếng.Lý Trường Ngọc cúi thấp người, chầm chậm áp sát cô bé.Đúng lúc đó, điện thoại rung lên.Giản Nhược Trầm: [Xong rồi.]Lý Trường Ngọc lập tức lao lên phía trước, hai tay luồn qua lan can, kéo mạnh Hàn Bối Bối về phía sau.Hoàng Tông Kiệt cũng nhào tới, nhưng cô gái ngồi ở rìa sân thượng lại cười thê lương một tiếng, thân mình nghiêng hẳn về phía trước, nhắm mắt rồi buông người lao xuống.Hoàng Tông Kiệt: "Không được!"Mấy tiếng hét chói tai cùng vang lên, như chồng chất lên nhau.Người rơi từ tầng 8 xuống đất, chưa đầy 3 giây."Phụt!" Một tiếng vang lên, cô gái đó rơi thẳng vào đệm hơi, tạo thành một vết lún sâu, bụi đất công trường bị hất tung lên theo.Trái tim Giản Nhược Trầm cuối cùng cũng được thả lỏng, cậu thở phào thật mạnh, tim đập dồn dập, mắt hoa đầu choáng, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống bậc thang bên cạnh.Chỉ một chút nữa thôi..."Quản Tử Kỳ!" Người đàn ông trung niên mang đệm hơi tới lao vội về phía trước, tay chân bò đến giữa đệm, ôm chặt con gái vào lòng, "Quản Tử Kỳ! Con hù chết ba rồi."Nước mắt hắn giàn giụa, "Nếu ông chủ Giản không gọi điện cho ba... thì con đã chết rồi con có biết không! Tất cả là nhờ ông chủ Giản..."Nếu lúc đó hắn nghi ngờ đó là cuộc gọi lừa đảo... thì Kỳ Kỳ...May mà không phải.May mà hắn ham tiền, may mà Giản Nhược Trầm hào phóng và điềm tĩnh."Daddy." Quản Tử Kỳ vẫn còn hơi ngơ ngác, cô vòng tay qua vai ba mình, ánh mắt xuyên qua vai ông nhìn về phía Giản Nhược Trầm, nghiêm nghị nói: "Con đau lắm, trong người như có côn trùng đang bò vậy. Con muốn uống thuốc, nhưng mua không được nữa rồi."Quan Ứng Quân lạnh giọng: "Chuẩn bị kiểm tra nước tiểu. A Thành, gọi xe cấp cứu!""Triển khai cảnh sát quân trang phong tỏa ký túc xá, không cho bất kỳ ai rời đi! Kế Bạch Lâu đâu? Bảo anh ta lái xe nhanh lên!"