TruyenFull.Me

[EDIT] THẦN THÁM BỊ VẠN NGƯỜI GHÉT DÙNG TIỀN TỶ MUA LÒNG NGƯỜI

☀️ Chương 136: Sao Quan sir lại không nghèo nữa?

QuiinYue

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

🍁🍁🍁

Khi đang truyền nước, Giản Nhược Trầm lại ngủ thêm một giấc. Tỉnh dậy thì kim truyền đã được rút ra, đầu cậu đang tựa trên vai của Quan Ứng Quân.

Quan Ứng Quân nhỏ giọng: "Ngủ đủ rồi à?"

"Ừm." Giản Nhược Trầm cảm thấy tinh thần sảng khoái, chỉ là vai vẫn còn hơi tê mỏi. Nghĩ lại khoảng thời gian vất vả vừa qua, cậu có cảm giác như vừa lột xác, được sống lại lần nữa.

"Cả mùa hè chạy theo tổ trọng án, khai giảng xong lại theo thầy Lý chạy giảng tọa đàm, còn phải lên lớp, lấy tín chỉ, làm luận văn." Quan Ứng Quân hít sâu một hơi, nhịn một lúc rồi vẫn không nhịn được: "Chẳng bao giờ để tâm đến sức khỏe của mình."

Giản Nhược Trầm khẽ cười, "Ê, chẳng phải em muốn dành trống ngày 7 tháng 10 đấy sao?"

Đến lúc đó phải đi gặp người ở nhà hàng, chẳng lẽ lại vác theo một đống luận văn chưa viết xong và việc chưa làm xong, nhìn thế nào cũng không ra dáng người trưởng thành chững chạc.

"Ngày 7 tháng 10?" Quan Ứng Quân không hỏi thêm: "Vừa rồi Đinh Cao gọi điện tới, kết quả xét nghiệm nước tiểu có rồi, cả 5 người đều dương tính. Quản Tử Kỳ dùng ít nhất, tổn thương nhẹ nhất, hiện giờ là tỉnh táo nhất."

"Người nhà của họ đến chưa?" Giản Nhược Trầm gỡ băng dán cố định viên bông trên mu bàn tay ra, ném vào thùng rác y tế màu vàng.

Quan Ứng Quân cười nhạt, "Chưa. Trương Tinh Tông đã gọi điện giục mấy lần, nhưng đều nói bận quá không tới được. Chỉ có ba của Quản Tử Kỳ là vẫn luôn túc trực bên giường. Mẹ thì không thấy đâu, chắc là gia đình đơn thân."

Giản Nhược Trầm thở dài.

Cho nên mới nói, con cái có vấn đề thì phần lớn là lỗi của cha mẹ. Nhiều người chỉ biết đẻ chứ chẳng biết nuôi, cứ tưởng cho ăn no là xong bổn phận, con cái phải biết ơn.

Bên ngoài phòng truyền dịch, Tất Loan Loan thăm dò một lát, bước vào, "Quan sir, lời khai của Hàn Bối Bối và mấy người còn lại đã lấy xong rồi. Nhưng Quản Tử Kỳ nhất quyết không chịu nói, yêu cầu người lấy lời khai phải là Cố vấn Giản."

Quan Ứng Quân nhíu mày.

"Được rồi, để tôi đi lấy lời khai của Quản Tử Kỳ." Giản Nhược Trầm chìa tay với Quan Ứng Quân: "Đưa em một bản mẫu ghi chép."

Khóe môi Tất Loan Loan nhếch lên rồi lập tức thu lại: "Vậy tôi về trước đây."

Các y tá trong phòng truyền dịch vẫn bận rộn, bánh xe sắt của xe đẩy y tế lăn trên mặt đất phát ra tiếng "lạch cạch", che đi tiếng bước chân khi Tất Loan Loan rời đi.

Hai người ngồi ở một góc khá khuất, nhưng vẫn có không ít bệnh nhân quay đầu nhìn về phía này, thì thầm bàn tán.

"Đó là cố vấn Giản đấy à? Đẹp ghê."

"Ngồi cạnh là Quan công hả?"

"Đội trưởng tổ trọng án đó, tên là Quan Ứng Quân, dân xung quanh đều gọi là Quan công. May mà hồi trẻ sếp tôi không dữ vậy, không thì chẳng biết làm tới lúc về hưu kiểu gì."

"Ơ kìa, Quan công cũng đâu dữ dằn gì mấy, hồi nãy còn để cố vấn Giản tựa vào ngủ mà."

"Người ta là anh em chí cốt đấy, đổi sang đội khác thì thử xem có chịu cho dựa không?"

Quan Ứng Quân tai nghe sáu hướng, nhất thời khóe môi mím lại, trở tay lấy ra một tờ giấy ghi lời khai được gấp thành hình vuông đặt vào trong tay Giản Nhược Trầm, "Lúc rảnh cũng không chịu nghỉ ngơi."

Giản Nhược Trầm cười một tiếng, "Giờ chưa phải lúc nghỉ. Trên xe cấp cứu em hỏi được chút chuyện, khá quan trọng."

Quan Ứng Quân hiểu, làm cảnh sát thì ai cũng bận bịu, bản thân hắn cũng vậy. Thế là lại thu dọn đồ bắt tay vào việc.

Vụ nhảy lầu lần này, suy cho cùng là án ma túy học đường, còn dính tới dụ dỗ và buôn bán chất cấm, đằng sau là một chuỗi lợi ích phức tạp.

Tiếc là Lục Vinh để lại rất ít chất phenmetrazine, làm việc lại cẩn thận, biết điểm dừng đúng lúc, muốn túm được nhược điểm của hắn cũng không dễ dàng.

Giản Nhược Trầm cầm tờ giấy ghi lời khai đi vào phòng bệnh, thấy đầu giường bệnh có gói giấy dầu bánh mì kẹp thịt heo đã mở ra và ly trà sữa đã uống cạn, cậu hiểu ý, bật cười nhẹ: "Quán này rất ngon phải không?"

Quản Tử Kỳ vén chăn ngồi dậy, khẽ "ừm" một tiếng.

"Quán đó nằm ngay đối diện trụ sở tổng khu Tây Cửu Long, cách Đại học Hồng Kông chỉ tầm 30 phút đi xe, nếu em thích thì có thể đến ăn thường xuyên, ngồi tại quán sẽ nóng hổi và tươi ngon hơn."

Giản Nhược Trầm vừa nói vừa gom rác trên tủ đầu giường bỏ vào thùng, trải tờ ghi chép lên bàn nhỏ: "Thả lỏng đi, câu hỏi cũng giống lúc ở trên xe cứu thương, chỉ cần nhớ lại và bổ sung vài chi tiết thôi."

Nói mấy câu bâng quơ, Quản Tử Kỳ lập tức thư giãn.

Từ lần đầu tiên mua thuốc đến nay, cô cẩn thận kể lại toàn bộ biến cố đã trải qua, sợ sót mất chi tiết nào lại khiến tổ trọng án Tây Cửu Long thêm phiền.

Cơn nghiện đã bị đè xuống, đầu óc của Quản Tử Kỳ giờ rất tỉnh táo, lời kể mạch lạc, rõ ràng, như thể tái sinh.

Giản Nhược Trầm lấy lời khai xong, đưa cho cô hũ mực lăn dấu vân tay mang theo bên mình, để cô ký tên và đóng dấu. Sau đó quay sang nói với Quản tiên sinh: "Quản Tử Kỳ cần thời gian cai nghiện, vài hôm nữa đợi em ấy ổn định sẽ được đưa tới trung tâm cai nghiện thanh thiếu niên thuộc khu vực Tây Cửu Long. Mong ông chuẩn bị trước."

Quản tiên sinh liên tục cúi đầu cảm ơn, Giản Nhược Trầm mới rời khỏi phòng.

Tổ trọng án Tây Cửu Long tập trung ở căng tin bệnh viện, đối chiếu các bản lời khai trong tay.

Tâm tình Trương Tinh Tông nặng nề: "Dựa theo lời của Lưu Mẫn Hà, thuốc của cô ấy mua được từ người của khoa Mỹ thuật, loại thuốc này lưu hành trên diện rộng, toàn bộ khoa nghệ thuật đều sa sút."

Lưu Tư Chính: "Lâm Uyển Tuyết ở chung phòng với cô ấy, hai người mua cùng một nguồn."

"Ba người còn lại đều lấy thuốc từ chỗ Joan Grove." Giản Nhược Trầm gõ vào đoạn đánh dấu trên ba tờ ghi chép bằng giấy nhớ: "Quản Tử Kỳ nói, thuốc trong tay Grove nhiều nhất, cô ấy tình cờ nhìn thấy Grove dùng túi ni lông bọc thuốc lại, nhét vào một cái vali, giấu trên núi sau trường. Ai muốn mua thì lấy chai, đong đủ hai mươi viên."

"Sau núi?" Đinh Cao nhíu mày suy nghĩ: "Chẳng phải là cái rừng cây đã xảy ra vụ án giết người đó sao?"

Đại học Hồng Kông là một khuôn viên mở, chỗ nào cũng có thể là cổng trường. Cổng chính cũng chỉ là tấm bia đá nhỏ nằm ở cuối con đường mòn, rất khó tìm.

Nhưng ngọn núi phía sau thì lại nổi bật. Từ sau vụ án mạng ở mé núi, nơi đó lại bất ngờ nổi tiếng, có mấy người gan lớn còn hay tới chơi. Thậm chí còn phát hiện từ sau núi có thể nối đến núi Thái Bình, có thể bao quát toàn cảnh vịnh Victoria.

Khu vực này nằm gần thư viện và phòng hiệu trưởng, bảo không an toàn thì cũng không hẳn.

Nhưng do cây cối um tùm, đường lại hẹp, ai đi vào cũng bị bao phủ bởi rừng cây rậm rạp, rất khó phát hiện.

Là nơi lý tưởng để giấu đồ.

"Quản Tử Kỳ nói là ở cạnh một bụi cọ lùn trên núi sau, bên trên đè bằng phiến đá, giống như cái hầm nhỏ." Giản Nhược Trầm chống cằm, mắt cụp xuống: "Tôi chưa từng đi dạo sau núi, không biết bụi cọ lùn đó nằm đâu."

"Có mốc đánh dấu thì sẽ dễ tìm hơn nhiều." Quan Ứng Quân nói.

"Đúng vậy, đổi lại là chúng ta thì chưa chắc moi được lời đó." Trương Tinh Tông len lén liếc Giản Nhược Trầm, lòng thầm chua xót.

Đều là hai con mắt một cái mũi, vì sao khí chất của Giản Nhược Trầm lại thân thiện gần gũi thế kia, còn bọn họ thì trong mắt người khác chỉ toàn là sát khí?

Tới giờ anh ta vẫn chưa quên được cảnh Quản Tử Kỳ vừa nhìn thấy mình đã rúc vào trong chăn run lẩy bẩy, khẩn cầu được đổi người.

Quan Ứng Quân: "Chỗ Kế Bạch Lâu sao rồi? Có gọi điện hỏi chưa?"

Tất Loan Loan nói: "Gọi rồi, mỗi tầng có 40 phòng, tổng cộng 7 tầng. Anh ta mới kiểm tra được 2 tầng, đã tìm thấy 12 lọ. Danh sách nạn nhân có ghi lại, nói là sau khi kiểm tra xong sẽ gửi cho chúng ta. 10 phút một phòng, ít nhất phải thêm một ngày nữa mới xong."

"Được. Trương Tinh Tông và Lưu Tư Chính trở lại Đại học Hồng Kông bắt Joan Grove." Quan Ứng Quân lấy ra cái ví tiền căng phồng, móc ra hơn nửa số tiền còn lại đưa hết cho Trương Tinh Tông, "Đặt cơm hộp cho sinh viên, bảo ông chủ mang lên tận nơi. Niêm phong tòa nhà hai ngày, chưa kiểm tra xong thì không ai được ra ngoài."

Trương Tinh Tông gật đầu, trong lòng dấy lên nghi ngờ.

Nhiều tiền thế?

Đội A của họ đã có tiền rồi, nhưng Quan sir mà cũng giàu đến mức này à?

Tùy tiện móc ra đã là 30 ngàn?

Tiền lương mỗi tháng chỉ có 50 ngàn, tiền thưởng vụ bắt Oliver Keith còn phải đợi lương tháng 10 mới phát đây.

Số tiền này không nhiều không ít, lại vừa khéo dưới 50 ngàn, nghi ngờ trong lòng Trương Tinh Tông chỉ chợt lóe rồi tan biến.

Anh ta nhận nhiệm vụ rồi rời đi.

Trước khi về nhà, Giản Nhược Trầm lần lượt đi thăm các nạn nhân đang nằm viện. Khi vào phòng của Hàn Bối Bối, lại thấy thầy Lý dẫn theo người làm móng gần trường tới, đầu giường bày một loạt lọ sơn móng tay.

Hàn Bối Bối đưa tay ra, trên mặt nở nụ cười...

Cậu hơi sửng sốt, đi lên phía trước, thấy thầy Lý lại đang ngồi cùng Hàn Bối Bối, sơn móng tay màu tím phấn, trông vừa dễ thương lại vừa hài hước.

Lý Trường Ngọc ngắm nghía mấy ngón tay của mình: "Em thấy không, thầy không lừa em đâu, đã nói mời em thì nhất định sẽ mời. Những thứ em muốn thật ra rất dễ có được. Ngoài việc uống thuốc ra, còn rất nhiều cách khác để vui vẻ."

Giản Nhược Trầm đứng sau lưng Lý Trường Ngọc, cất tiếng gọi: "Thầy ạ."

"Đến rồi à?" Lý Trường Ngọc quay đầu lại, rồi nói tiếp: "Trà sữa đó ngon đấy, Hàn Bối Bối bảo là uống ngon."

Hàn Bối Bối len lén liếc nhìn Giản Nhược Trầm, sợ vị "truyền kỳ học đường" xuất sắc này sẽ xem thường mình.

Cô lại có chút tự ti, cảm thấy ngồi trên giường bệnh chơi trò sơn móng tay như vậy có vẻ không biết điều, chẳng ra thể thống gì.

Sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét trên mặt người khác.

Thế nhưng khi đối diện với ánh mắt của Giản Nhược Trầm, cô lại sững sờ.

Ánh mắt ấy bình tĩnh và dịu dàng, cái cách cậu nhìn cô không khác gì khi nhìn một người bình thường, như thể cô chỉ là một bạn học bình thường, không phải bệnh nhân, cũng không phải một kẻ lên cơn nghiện, từng định nhảy lầu uy hiếp bọn buôn ma túy.

Giản Nhược Trầm mỉm cười: "Trà sữa này mua ở dưới sở cảnh sát, có thể thường xuyên tới uống, dùng sữa tươi và trà nguyên chất, không làm tăng cân đâu."

Cậu nhìn thấy tay Hàn Bối Bối, lại nói: "Cái nơ trắng dán ở ngón áp út bên tay trái trông rất xinh."

Hàn Bối Bối thả lỏng lưng, khẽ bật cười: "Thầy Lý bảo em dán đó, nói là hợp với chiếc nơ trên tóc em."

"Ừ." Giản Nhược Trầm khẽ thở dài, khi chưa lên cơn nghiện, các cô đều là những đứa trẻ ngoan, cảm xúc ổn định, hoạt bát và lạc quan.

"Nếu có chuyện gì cần cứ nói với tôi, đây là số của tôi." Giản Nhược Trầm đưa tờ giấy đã chuẩn bị sẵn ra, "Thầy ơi, em còn có việc, xin phép quay lại đồn trước nhé."

Lý Trường Ngọc gật đầu nói: "Đi đi. Chú ý sức khỏe."

...

Cảnh sát khu vực Tây Cửu Long hành động rất nhanh.

40 phút sau, Joan Grove bị Trương Tinh Tông và Lưu Tư Chính áp giải vào phòng thẩm vấn.

Khi Giản Nhược Trầm đang hỗ trợ làm thủ tục thẩm vấn, điện thoại nội tuyến trong văn phòng bất ngờ đổ chuông.

Cậu đi qua nhận: "Alo? Đây là đội A tổ trọng án Tây Cửu Long."

"Tôi, Lưu Kỳ Thương." Giọng Lưu Kỳ Thương có chút khàn khàn, tăng ca mãi cũng khổ, "Là cố vấn Giản phải không? Quan Ứng Quân đâu?"

"Anh ấy không có ở văn phòng."

"Vậy nói với cậu cũng như nhau." Lưu Kỳ Thương ho một tiếng, "Kết quả điều tra bên đội cứu hỏa có rồi. Cục trưởng đội cứu hỏa rất trong sạch, chưa từng nhận hối lộ. Nhân tiện tôi cũng điều tra giúp các cậu vụ kẹt xe đó là thế nào."

"Dựa theo lời kể của đội trưởng Tiêu và người ngồi ghế phụ, khi đó có một lượng lớn xe đột ngột xuất hiện theo kiểu vây ép, lại có xe cố tình chạy ngược chiều, để tránh tai nạn nên xe cứu hỏa bị buộc phải dừng lại, dần dần kẹt cứng ngay giữa đường."

"Nghe mô tả, vụ kẹt xe này có vẻ rất có tổ chức, tôi nghi ngờ có người cố tình thuê người gây kẹt để trì hoãn việc cứu viện."

Quan Ứng Quân vừa lúc bước vào từ bên ngoài, đến cạnh Giản Nhược Trầm thì nghe đúng câu đó, hắn nghiêng người lại gần cậu, nói vào ống nghe: "Biết rồi, cảm ơn Lưu sir, tôi sẽ nhắn lại với cô Lâm Nhã Chi là anh đã bỏ công không ít."

Lưu Kỳ Thương: ...

Vậy thì thật là cảm ơn rồi, cảm ơn người anh em nhé.

Anh ta còn chưa kịp nói cảm ơn, đã nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút tút bận máy.

Không nhịn được lẩm bẩm: "Gấp cái gì thế chứ?"

Quan Ứng Quân giúp cúp máy, đầu mũi vô tình sượt nhẹ qua má Giản Nhược Trầm, "Thủ tục xong rồi, lần này để anh thẩm vấn nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me