TruyenFull.Me

[EDIT] THẦN THÁM BỊ VẠN NGƯỜI GHÉT DÙNG TIỀN TỶ MUA LÒNG NGƯỜI

☀️ Chương 149: Đây là người yêu của cháu

QuiinYue

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

🍁🍁🍁

Nói là kỳ nghỉ dài, thực tế chỉ có 7 ngày.

Ngay tối đó, họ vẫn phải phối hợp với Cục Cảnh vụ để điều tra.

Hai tên cướp còn sống sót vốn đã không có ý chí kiên định. Bị Cục Cảnh vụ thẩm vấn một chút, chúng lập tức khai ra tất cả.

Phòng Khải Xương dang rộng hai tay, chống lên bàn làm việc, chăm chú nhìn Giản Nhược Trầm: "Chính quyền Anh có ý đồ với cậu, cậu biết chứ?"

"Biết." Giản Nhược Trầm dùng tay trái không bị thương lật xem bản ghi chép lời khai của bọn cướp.

Trong đó ghi chép chi tiết cách tổ D của MI6 đã tìm đến bọn cướp, đưa ra những điều kiện ưu đãi nào, và hy vọng chúng thủ tiêu những mục tiêu nào.

Đây là một cuộc ám sát được ngụy trang dưới hình thức một vụ cướp tiệm vàng.

Quan Ứng Quân ngồi một bên: "Phòng sir, tại sao chính quyền Anh lại muốn ra tay với Trần Vân Xuyên?"

Trần Vân Xuyên làm việc rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là một thanh tra trong một trạm cảnh sát nhỏ. Khách quan mà nói, không đáng để tổ chức một cuộc ám sát quy mô lớn như vậy.

"Đâu phải là giết Trần Vân Xuyên. Thực chất là nhắm vào vợ của 'Nhất Ca'."

Phòng Khải Xương thở dài một tiếng, "Cậu của cậu bây giờ thông minh và tài giỏi như vậy, chẳng phải là nhờ madam đứng sau hậu thuẫn và nhắc nhở sao? Nếu với tính tình ban đầu của Lặc Sở trưởng thì e rằng toàn bộ Sở Cảnh vụ đã trở thành một mớ hỗn độn rồi. Có lẽ chính quyền Anh cảm thấy Cục Cảnh vụ đang quá nổi bật, lấn át cả Cục An ninh, nên họ sốt ruột muốn giành lại một chút ưu thế."

Phòng Khải Xương nói đến đây, lại bật cười, vuốt vuốt tóc mai đã điểm bạc: "Nếu như ngay từ đầu Lặc Sở trưởng đã hiểu chuyện đời, cũng không đến mức dạy cậu thành ra thế này."

Quan Ứng Quân nhìn qua, "Phòng sir."

Phòng Khải Xương cười khoát tay, quay đầu nói chuyện với Giản Nhược Trầm: "Nhà cậu không thuê vệ sĩ cho cậu à?"

Giản Nhược Trầm: "Có thuê."

"Có thuê mà sao không đi theo cậu?" Phòng Khải Xương dở khóc dở cười.

Giản Nhược Trầm: ...

Tối qua cậu ngủ ở nhà Quan sir, chẳng lẽ lại dẫn theo mấy vệ sĩ? Như vậy thì còn gì là riêng tư nữa.

Với lại, ai mà ngờ được chỉ đi mua một phần bánh tôm cũng có thể đụng trúng cướp.

Quan trọng nhất là...

Chuyện của hai người bọn họ, chú La còn chưa biết.

Phòng Khải Xương thấy cậu không giải thích, lại nhớ tới cảnh Quan Ứng Quân điên cuồng lao đến ôm chầm lấy cậu vào ban ngày.

Từ nhỏ Quan Ứng Quân đã là một con sói đơn độc, có thể cùng người khác xuất hiện trên phố đi bộ đã là chuyện kỳ lạ rồi, huống chi sau khi bắn chết tên cướp còn lộ ra loại tình cảm vui mừng khôn xiết như tìm lại được báu vật thì càng kỳ quái hơn.

Nghĩ đến việc thuê vệ sĩ nhưng không xuất hiện...

Đến đây nếu hắn còn không hiểu thì cái ghế Thanh tra cao cấp của Đội Đặc nhiệm thuộc Sở Cảnh vụ có thể để người khác ngồi rồi!

Ai, này...

Mấy đứa trẻ này lại lén lút yêu đương rồi.

Mới mẻ.

Kích thích!

Ánh mắt Phòng Khải Xương lướt qua, hắn khẽ ho một tiếng: "Sau này nhớ để vệ sĩ theo sát cậu. Bây giờ cậu rất quan trọng với toàn bộ Hồng Kông, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì."

Đối với Đội Đặc nhiệm và Đội Cơ động của Sở Cảnh vụ mà nói lại càng quan trọng.

Một khi Giản Nhược Trầm xảy ra chuyện, các lãnh đạo của hai bộ phận này sẽ là người đầu tiên mất việc, và thế lực trong Sở Cảnh vụ sẽ phải tái sắp xếp.

Giản Nhược Trầm vừa cảm thấy việc này cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, vừa ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi biết rồi Phòng sir."

Vụ cướp tiệm vàng xảy ra vào buổi trưa, giờ đã là 5 giờ chiều, chỉ còn 1 tiếng nữa là đến giờ phát sóng bản tin giờ vàng của đài STN.

Bản tin giờ vàng hôm nay chắc chắn sẽ tập trung đưa tin chi tiết về vụ cướp.

Chắc chắn chú La sẽ xem.

Làm sao đây.

Giản Nhược Trầm bối rối, vô thức bấm bấm ngón tay. Vốn dĩ chú La đã cảm thấy nghề cảnh sát nguy hiểm, muốn cậu đổi sang học tài chính.

Mang theo tâm sự, cậu chẳng để ý đến những lời khen ngợi hùng hồn của Phòng Khải Xương sau đó, chỉ cười xã giao ứng phó qua loa trong 10 phút, rồi cùng Quan Ứng Quân rời khỏi tòa nhà văn phòng của Sở Cảnh vụ.

17:30, đúng là thời gian ăn cơm của cảnh sát.

Trong bãi đỗ xe của Sở Cảnh vụ, xe cộ ra vào tấp nập, bãi đỗ ngoài cổng có 3 đến 5 đồng nghiệp khoác vai nhau.

Mọi người vừa trò chuyện vừa cười nói, phần lớn đều nhắc đến vụ cướp ban ngày.

"Ê, không biết tổ trọng án Tây Cửu Long trúng vận may gì, một vụ cướp mà có tận 3 cảnh sát ở hiện trường. Lần này đúng là chiếm hết hào quang rồi!"

"Đúng vậy, tính ra thì chúng ta chẳng bắn một viên đạn nào. Ngay cả tên cướp bắt giữ Giản Nhược Trầm cũng bị Quan Ứng Quân hạ gục."

Nhắc đến chuyện này, mấy người nhìn nhau, nhướn mày cười đầy ngụ ý.

"Ê, vị Quan sir đó, thật không ngờ... lại là một kẻ si tình."

"Ở đây ai mà chẳng phải? Chẳng lẽ cậu không phải à? Cô thanh mai trúc mã nhà cậu hôm nay có đánh cậu không? Hahaha."

"Biến biến, đừng có đồn nhảm về cô ấy."

Một nhóm người vừa nói vừa cười, đi về phía quán trà gần đó.

Giản Nhược Trầm nghe thấy những lời trêu chọc ấy, nhưng chỉ cúi đầu, cài dây an toàn.

"Cạch."

Tiếng động đó khiến tim Quan Ứng Quân bất giác thắt lại. Hắn nuốt khan, không kiềm chế được mà nhìn vào mắt Giản Nhược Trầm: "Em..."

Có thấy rằng tình cảm này không hợp thời không?

"Về nhà với em." Giản Nhược Trầm bình tĩnh mở lời.

Quan Ứng Quân ngẩn người một lúc: "Vừa rồi em thất thần ở văn phòng Phòng Khải Xương chính là vì nghĩ đến chuyện này sao?"

"Ừm." Giản Nhược Trầm quay đầu nhìn hắn, "Em đã nhận chú La làm ba nuôi, giờ ông ấy coi như là ba của em. Em muốn trong bữa cơm tối nay, nói với ông ấy về chuyện của chúng ta."

Quan Ứng Quân khẽ đáp: "Được."

Sau khi nói ra, việc sử dụng vệ sĩ cũng sẽ thuận tiện hơn, sau này cũng không cần phải giấu giếm nữa.

Nhưng nếu La Bân Văn không hài lòng với hắn thì phải làm sao?

Quan Ứng Quân nghĩ vậy, rồi đánh tay lái một cái, quay đầu đi đến trung tâm thương mại Hòa Bình, "Chú La có thích thứ gì không?"

Giản Nhược Trầm nghĩ một lúc: "... Thuốc lá sợi?"

La Bân Văn có một cái tẩu thuốc dài bằng gỗ hoàng đàn, không thường dùng, nhưng thỉnh thoảng rảnh rỗi vẫn sẽ hút hai hơi.

Hình như chiếc tẩu thuốc đó là quà của Christa Connaught tặng, trên thanh nối kim loại có khắc chữ viết tắt tên cô ấy.

Cuối cùng, Quan Ứng Quân cũng không mua thuốc lá sợi ở trung tâm thương mại Hòa Bình.

La tiên sinh có kiến thức rộng rãi, mua thuốc lá sợi ở đây để tặng thì có vẻ thiếu thành ý.

Hắn mua một bộ đồ trông trẻ trung hơn, dựa vào ấn tượng mơ hồ sau vài lần gặp mặt, dứt khoát chọn mấy cái kẹp đồng hồ bỏ túi mới tinh cùng vài chiếc khăn lụa hàng hiệu, rồi quay lại nhà cậu mợ, moi ra mấy chai rượu vang thượng hạng từ trong tủ quà.

Gom góp linh tinh vậy mà chất đầy cả ghế sau như một phần quà gặp mặt ra trò.

Giản Nhược Trầm nhìn mà kinh ngạc không thôi.

Ai nói Quan sir không biết đối nhân xử thế chứ? Lúc cần hiểu vẫn rất ra dáng đấy thôi.

Bộ đồ thể thao cổ mở màu đen này chọn cũng khéo, mặc vào trông chẳng khác gì sinh viên mới tốt nghiệp.

6 giờ tối, Quan Ứng Quân dừng xe trước cổng biệt thự trên đỉnh núi khu Lệ Cẩm Quốc Tế, hiếm khi có vẻ căng thẳng như vậy.

Hắn chỉnh lại bộ đồ mới toanh còn chưa gỡ mác, chỉnh từ đầu đến chân, rồi liếc mắt nhìn người bên cạnh, "Hay là đổi sang vest nhỉ?"

Giản Nhược Trầm: ...

"Vậy là lịch sự lắm rồi."

Quan Ứng Quân mặc bộ này thật sự rất hợp mắt.

Áo khoác thể thao cổ mở màu đen, kéo khóa đến ngực để lộ áo thun cổ tròn trắng tinh bên trong. Quần dài màu lam xám mới tinh không một nếp nhăn, chân đi giày thể thao đen.

Tóc cũng được chải nhẹ bằng mousse, tạo kiểu phồng nhẹ, gọn gàng có trật tự.

Giản Nhược Trầm liếm nhẹ môi, đột nhiên thấy đàn ông không ăn chay có khi lại tốt hơn.

Trước kia cậu thấy Quan Ứng Quân ăn mặc đẹp cũng chẳng nghĩ ngợi gì thêm.

Nhưng bây giờ...

Ánh mắt Giản Nhược Trầm hơi dao động, suy nghĩ lòng vòng, giả vờ như không có gì rồi dời mắt đi, giơ tay lên gõ cửa.

La Bân Văn mới về nhà không bao lâu, vừa lau tóc sau khi tắm xong vừa tự mình ra mở cửa.

Giản Nhược Trầm lập tức nở nụ cười, tiến lên ôm một cái: "Chú La!"

Chiêu gì cũng trật, nịnh nọt là không bao giờ trật.

"Hôm nay chú về sớm như vậy chắc hẳn là công ty làm ăn rất thuận lợi, sự nghiệp phát đạt rồi! Chú đúng là trụ cột của Connaught, không có chú thì Connaught không xong, mà cháu thiếu chú thì cũng không xong luôn."

La Bân Văn bật cười, xoa cái đầu rối bù của Giản Nhược Trầm: "Quả thật là phát đạt, Công ty Điện tử mà cháu mua thật sự khiến người ta bất ngờ, thị trường máy tính xách tay cỡ nhỏ đã được mở rộng, tháng 11 chắc lợi nhuận ròng sẽ tăng gấp đôi, chú còn tưởng sẽ lỗ cơ."

Giản Nhược Trầm "Ồ" một tiếng, thất thần liếc nhìn ra sau, "Tăng gấp đôi thì sẽ có bao nhiêu?"

"Chừng hơn chục tỷ USD thôi, không nhiều lắm." La Bân Văn đặt khăn vào khay bạc do người giúp việc mang tới.

Hai mắt Giản Nhược Trầm tối sầm lại.

Nhiều vậy sao?

Thế chẳng phải số tiền 10 tỷ USD mà cậu quyên góp cho Mẹ Tổ quốc coi như chưa tiêu đồng nào à?!

La Bân Văn rót một ly nước chanh, giấu đi nụ cười nơi khóe môi, ngẩng đầu nhìn người đang đứng ngoài cửa: "Quan tiên sinh."

"Chào chú." Quan Ứng Quân xách theo quà, không kiêu ngạo cũng không khúm núm, "Chú La."

La Bân Văn lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu Quan Ứng Quân mang quà đến là có việc muốn nhờ, thì giờ đáng ra nên nói rõ mục đích và chào hỏi vài câu mới phải.

Nếu không phải vậy, thì mang nhiều quà như thế làm gì?

La Bân Văn cúi đầu nhìn Giản Nhược Trầm vừa vào cửa đã ra sức lấy lòng.

Giản Nhược Trầm lập tức nín thở.

Hoàn toàn không có chút khí thế bình tĩnh và khí khái như lúc còn ngồi trong xe Quan Ứng Quân nữa.

Trái lại, có phần luống cuống.

Cậu cân nhắc hồi lâu giữa các cách xưng hô như "bạn trai", "honey" hay "darling", cuối cùng miễn cưỡng chọn một từ phù hợp với hoàn cảnh hiện đại.

"Chú La." Giản Nhược Trầm khẽ giọng giới thiệu, "Đây là người yêu cháu."

Dẫn... dẫn về cho chú xem thử.

"Cạch!"

Chiếc ly thủy tinh đựng nước chanh và đá phát ra một tiếng vang giòn tan.

Vẻ mặt của La Bân Văn vẫn bình thường như cũ, ông đặt ly trở lại khay, nhìn Quan Ứng Quân: "Vào đi."

Quan Ứng Quân vừa vào cửa đã thay dép, tay xách quà đi vào trong, đặt lên bàn trà: "Giản Nhược Trầm nói chú rất quý chiếc đồng hồ bỏ túi của mình, nên bọn cháu cùng nhau chọn mấy chiếc kẹp đồng hồ tặng chú."

Lời này nói ra kín kẽ, không chê vào đâu được, đến cả Giản Nhược Trầm cũng âm thầm gật đầu tán thưởng.

Kẹp đồng hồ bỏ túi là thứ có tính cá nhân khá cao, nếu Quan Ứng Quân nói là tự mình chọn, ngược lại sẽ khiến người ta thấy hắn dò hỏi sở thích của người khác để lấy lòng.

La Bân Văn liếc nhìn Giản Nhược Trầm đang cúi thấp đầu: "Được rồi, cảm ơn, để lên bàn bên cạnh là được."

Quan Ứng Quân nghe lời đặt xuống, rồi ngồi xuống cạnh Giản Nhược Trầm.

La Bân Văn quan sát kỹ cả hai người.

Quan Ứng Quân cao ráo, có vẻ ít nói, nhưng nhìn qua thì không phải dạng mưu mô tính toán, trong lòng và trong mắt đều là Giản Nhược Trầm.

Đây là chuyện tốt.

Nhà Connaught chẳng thiếu tiền, người mà tiểu thiếu gia nhà họ thích, không cần phải giỏi tài chính hay có chí lớn gì cho cam.

Chỉ cần không làm tổn thương tiểu thiếu gia là đủ.

Còn tiểu thiếu gia thì... chẳng có tí kiểu cách nào, từ trước đến nay chưa bao giờ xem mình là chủ gia đình, cũng chẳng rõ là vì xúc động nhất thời mà nhận đối phương, hay thật sự đã xác định rồi.

6 giờ tối.

Người giúp việc trong nhà đúng giờ bật TV, chuyển sang kênh thời sự STN.

Giản Nhược Trầm gãi gãi quần trên đầu gối, cảm thấy căng thẳng tăng gấp bội.

La Bân Văn nhìn chằm chằm cậu, thấy cậu cúi đầu gần chạm ngực, nhìn chẳng khác nào muốn tự cuộn tròn mình lại, làm ông không nhịn được mà bật cười khẽ.

Trong tình cảnh này, ông lại thật sự nảy sinh một cảm giác, như thể mình là ba của Giản Nhược Trầm vậy.

Nếu như Giản Nhược Trầm thật sự là con ruột của ông và Christa thì...

La Bân Văn cầm ly hồng trà, rót cho Giản Nhược Trầm và Quan Ứng Quân mỗi người một tách: "Hôm qua con ngủ lại nhà cậu Quan à?"

Giản Nhược Trầm nâng tách trà lên nhấp một ngụm, vành tai nóng bừng.

Cái từ "ngủ" này...

Là danh từ hay động từ vậy?

Cậu chỉ khẽ gật đầu không nói gì, liền nghe thấy trên TV phát ra giọng nói rõ ràng và dứt khoát của Trần Trúc Dao:

"Hôm nay, tại tiệm vàng Lão Kim trên phố đi bộ Du Tiêm Vượng xảy ra một vụ cướp có vũ trang. Trước khi cảnh sát đến hiện trường, chỉ có 3 sĩ quan thuộc tổ trọng án tổng khu Tây Cửu Long trấn giữ trật tự và đấu súng với bọn cướp."

"Cố vấn Giản lấy một chọi ba, dũng cảm phá vỡ cục diện bế tắc!"

Giản Nhược Trầm bắt gặp ánh nhìn của La Bân Văn, cậu cố gắng kéo khóe môi cười một cái, "Ha ha."

La Bân Văn vuốt ve quai tách hồng trà trong tay, không uống cũng chẳng nói gì, lặng lẽ xem hết bản tin.

Từ màn đấu súng đến lúc Giản Nhược Trầm dũng mãnh bắn gục tên cướp.

Rồi từ đàm phán thả con tin đến khi chính cậu trở thành con tin.

Cuối cùng là một phát súng chuẩn xác như thần của Quan Ứng Quân.

Dù gì STN cũng là kênh truyền thông nội bộ, cảnh cuối cùng hai người ôm nhau không bị phát sóng.

Giản Nhược Trầm thở phào nhẹ nhõm, lén liếc sắc mặt của La Bân Văn.

Một lúc lâu.

"Ăn tối chưa?" La Bân Văn hỏi.

Giản Nhược Trầm khẽ đáp: "Vẫn chưa ạ."

"Bị thương rồi." Ánh mắt La Bân Văn dừng lại trên lòng bàn tay Giản Nhược Trầm, "Bên Đại Lục mới gửi sang một đầu bếp khá giỏi, tay nghề nấu ăn rất ổn, để mấy ngày này ta bảo anh ta nấu món thanh đạm cho con."

Nói xong, ông cũng không uống hồng trà nữa, mà đặt ly xuống rồi quay người đi vào bếp.

Giản Nhược Trầm: ... xong rồi à?

Quan Ứng Quân sửng sốt một chút.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để nghênh đón bão táp mưa sa, không ngờ trừ lúc ban đầu có hơi phản ứng khi biết chuyện của hai người, sau đó La Bân Văn lại rất bình tĩnh.

"Có lẽ là do chẳng có gì kích thích hơn chuyện 'thích loại cặn bã như Lục Tiệm' nữa đâu." Giản Nhược Trầm lẩm bẩm.

Quan Ứng Quân hơi nghẹn.

Hắn biết rõ người từng thích Lục Tiệm không phải là Giản Nhược Trầm bây giờ, mà việc đó đa phần cũng là do ảnh hưởng của thuốc, không phải ý chí thật sự của người kia.

Nhưng hắn vẫn có cảm giác như cục cưng của mình từng bị người khác sờ qua một lần vậy.

Khó chịu vô cùng.

Quan Ứng Quân ngừng một chút, khẽ nói: "Đại lục còn đưa cả đầu bếp cho em?"

Giản Nhược Trầm hơi ngượng ngùng:"Có lẽ là vì bữa hôm đó ăn với thủ trưởng em ăn hơi..."

Giống như cả năm chưa được ăn cơm vậy.

Hơn nữa... tay nghề của đầu bếp đó không tồi.

Nghe sao cũng giống người trong Tổ Hậu cần kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ thì phải?

Hôm nào phải bảo nấu món có thắng đường thử xem.

Trong đầu Giản Nhược Trầm đang tưởng tượng một bàn đầy đủ sơn hào hải vị.

Nửa tiếng sau, trên bàn là đậu đũa xào, đậu ván xào, trứng xào hẹ, thịt kho đông với bí đao và rong biển, canh sườn ngô và ớt xanh xào bông cải.

Nhìn một lượt, chẳng thấy bóng dáng món nào có màu nước tương.

Món ăn chính là cháo gà nấm hương.

Thơm thì có thơm, cũng không đến mức nhạt nhẽo, chỉ là thiếu kích thích vị giác.

Không có ớt, không có nước tương, không có giấm, cũng chẳng có tương cà.

Giản Nhược Trầm lặng lẽ ăn cơm.

Tay phải cậu bị thương, không tiện dùng đũa, đành cầm thìa bằng tay trái, đáng thương húp cháo.

TV phát sóng lại chuyện buổi trưa không đủ, STN còn mời các chuyên gia đặc biệt, phân tích xem lúc trưa có còn giải pháp nào tốt hơn không.

La Bân Văn nhỏ giọng nói: "Sau này để vệ sĩ đi theo con."

Giản Nhược Trầm liên tục gật đầu: "Cháu biết rồi."

"Con biết à?" La Bân Văn bất đắc dĩ cười một tiếng, "Con nên biết, con quan trọng với ta, với gia đình này, thậm chí với cả Quan Ứng Quân tiên sinh đến mức nào."

Giản Nhược Trầm ngẩn người.

"Con cũng phải nghĩ kỹ đi, nếu không có con, liệu Connaught có trở thành một cỗ xe chiến tranh tư bản mất kiểm soát hay không." La Bân Văn nói gần như tàn nhẫn, "Đừng tưởng lập di chúc là mọi chuyện coi như xong xuôi. Thiếu gia à, ta đã già rồi."

Ngay khoảnh khắc câu nói ấy rơi xuống, Giản Nhược Trầm nhìn thấy những sợi tóc bạc xen lẫn trong mái tóc của La Bân Văn, nhìn thấy mu bàn tay ông đầy nếp nhăn.

La Bân Văn dời ánh mắt đi nơi khác: "Con cần một người thừa kế."

Từ sau khi biết nguyên nhân cái chết của Christa là do tác dụng của thuốc, ông cũng buông bỏ chấp niệm về cái gọi là "tình yêu".

Chỉ cần Giản Nhược Trầm không hối hận là được.

Nhưng...

"Connaught cũng cần một người thừa kế."

Bàn tay đang cầm đũa của Quan Ứng Quân khẽ siết chặt.

Chẳng trách vừa nãy La Bân Văn không phản đối, thì ra là đang đợi đoạn này.

"Cháu đã thích đàn ông rồi, sẽ không quay đầu đi yêu phụ nữ, cũng không thể sinh con với họ." Giản Nhược Trầm nhẹ giọng từ chối.

Như vậy chẳng phải là làm lỡ đời người ta sao?

La Bân Văn nhìn cậu một lúc, bỗng thở dài: "Ta biết là con sẽ không đồng ý."

"Thôi vậy." La Bân Văn lặp lại, nhỏ giọng, "Thôi vậy. Các con nhận nuôi vài đứa, hoặc nhận con cháu chi nhánh Connaught làm con nuôi, luôn có người có thể tiếp quản Connaught."

La Bân Văn đan hai tay vào nhau, đặt lên bàn: "Thế nào?"

Giản Nhược Trầm: ...

Cũng được thôi.

Nhưng cậu không muốn làm cha ở tuổi 20.

Tính cả kiếp trước, thì giờ cậu cũng chỉ mới 25.

"Chuyện nhận nuôi và nhận người thừa kế..." Giản Nhược Trầm nhìn Quan Ứng Quân, nhỏ giọng nói, "Con muốn bàn bạc với anh ấy một chút, giờ vẫn còn quá sớm."

Tâm Quan Ứng Quân mềm nhũn.

Hắn đột nhiên cảm thấy, cho dù Giản Nhược Trầm vì nghề nghiệp mà phải yêu đương bí mật cả đời cũng không có gì to tát cả.

La Bân Văn: "Được."

Ông đặt bát đũa xuống, quay đầu nói: "Dọn dẹp phòng khách trong nhà đi."

Nhưng cuối cùng, Quan Ứng Quân cũng không ngủ ở phòng khách.

Hắn ôm gối và túi thuốc bột do bác sĩ của Sở Cảnh vụ đưa cho, đến phòng ngủ chính.

Sau khi thay thuốc cho Giản Nhược Trầm xong, hắn mới ôm cậu chìm vào giấc ngủ.

7 ngày nghỉ phép, 3 ngày đầu còn xem như yên ổn.

Giản Nhược Trầm nghỉ ngơi ở nhà mình, rảnh rỗi đến mức còn vào nhà bếp tìm đầu bếp Đại Lục học cách thắng đường màu.

Vừa nhìn là biết người này từng làm bếp núc trong quân đội, lưng thẳng còn hơn cả cây cột trang trí ngoài sân.

Đợi đến khi vết nứt trên lòng bàn tay bắt đầu lành, Giản Nhược Trầm không chịu nổi món canh nhạt nhẽo ở nhà nữa, liền chạy đến khu căn hộ Tử Kinh tìm Quan Ứng Quân.

Hai người đi đến quán mì ở dưới lầu khách sạn cũ, ăn một tô mì hoành thánh, rồi gọi thêm một phần cá chiên. Ăn xong, Giản Nhược Trầm mới hài lòng, quyết định ở lại căn hộ Tử Kinh.

Sau khi phía Đại Lục biết được vụ cướp tiệm vàng, đoạn ghi hình lời khai của hai tên cướp được dùng làm công cụ ngoại giao, vừa răn đe vừa lên án chính quyền Cảng Anh.

Hiện tại bên ngoài đang khói lửa mịt mù.

Còn Giản Nhược Trầm lại là người được ca ngợi nhiều nhất mà cũng rảnh rỗi nhất.

Ở nhà thì còn phải tự lo cơm nước, nhưng đến nhà Quan sir, đến cả cái bát cũng không cần tự rửa.

"Sủi cảo chiên không tiện dùng thìa ăn, để anh đút cho em." Quan Ứng Quân nói.

Giản Nhược Trầm nhìn chiếc giường dưới mông: "Thật ra chân em vẫn ổn mà, hay là ra phòng khách ăn đi?"

Cũng không cần phải chu đáo như vậy.

"Lúc ở nhà, em nằm cả buổi trời, gọi thế nào cũng không chịu dậy. Giờ lại muốn ra ngoài à?" Quan Ứng Quân bật cười, dùng góc sủi cảo chấm một chút giấm, "Được rồi."

Giản Nhược Trầm đành thỏa hiệp.

Đã 4 ngày rồi, đây là miếng có giấm đầu tiên, bỏ lỡ thôn này thì chẳng còn quán nào khác nữa.

Cậu cúi đầu cắn một nửa, nửa còn lại không chấm giấm vẫn kẹp trên đũa.

Quan Ứng Quân cúi đầu nhìn một cái, nhét nửa còn lại vào miệng ăn luôn, "Cái tiếp theo phải ăn hết, đừng kén ăn. Không thì tối nay anh đút cho em thứ khác."

Hắn vừa nói vừa gác đũa lên thành bát, tay đặt lên bụng Giản Nhược Trầm xoa nhẹ.

Giản Nhược Trầm tỏ vẻ khiêu khích, lại chỉ ăn đúng một nửa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me