Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
Chương 25:
Sau khi Giang Minh Sơn được chuyển giao đến trại giam của Toà án Tây Cửu Long, công việc của cảnh sát chính thức kết thúc.Đội A tổ trọng án của Tổng khu Cảnh sát Tây Cửu Long chính thức kết thúc vụ án.Các tổ khác ghen tị đến đỏ cả mắt."Chỉ bắt một người mà phá được ba vụ án, Thổ Địa Công thiên vị quá mà.""Thiên vị gì mà thiên vị? Là đội A chịu chi tiền nuôi Tiểu Thần Tài thôi!""Đầu tư thấp, lợi nhuận cao nha.""Haiz... Rốt cuộc thì khi nào cậu ấy mới cãi nhau với Quan Sir đây?"Mọi người hào hứng, xoa tay chờ đợi: "Nếu cãi nhau thật, vậy chẳng phải chúng ta sẽ có cơ hội sở hữu cố vấn sao? Đi thôi, đi thăm dò xem."Văn phòng đội A.Quan Ứng Quân đứng bên cửa sổ hút hai điếu thuốc, lông mày giãn ra đôi chút, vẻ mặt hiếm khi thư thái: "Vụ án kết thúc rồi, mọi người đều vất vả. Tôi mời mọi người đi ăn cơm."Trương Tinh Tông đang nằm trên giường xếp như xác chết liền bật dậy, "Có cơm ăn sao? Được đó được đó!"Lưu Tư Chính nói: "Quan Sir, đừng quên gọi Giản cố vấn đến nhé, nếu không có cậu ấy, vụ án này không biết đến bao giờ mới phá được đâu."Đinh Cao: "Đúng vậy đúng vậy. Vừa biết tháo bom, biết thẩm vấn, còn biết làm báo cáo, tư duy thì lại logic chặt chẽ."Anh ta càng đếm càng thấy kinh ngạc: "Cố vấn thông minh như vậy, tìm đâu ra người thứ hai chứ?"Tất Loan Loan một tay đút túi, tay còn lại làm động tác nắm chặt trong không trung, "Vậy nên, Quan Sir phải nắm chặt cậu ấy trong lòng bàn tay mình."Càng nói càng quá trớn.Trương Tinh Tông vội chen lên trước, dang rộng hai tay, gom những người đang đắc ý kia lại về phía sau, liên tục nói: "Quan Sir vốn đã muốn mời Giản cố vấn đi ăn cơm mà! Đúng không, Quan Sir?"Trong đầu Quan Ứng Quân vang vọng câu nói kia: Nắm chặt cậu ấy trong lòng bàn tay.Hắn bất giác nhớ lại hình ảnh Giản Nhược Trầm trùm áo khoác nằm trong lòng mình, mái tóc thiếu niên rối bời phủ lên vai, bờ vai nhỏ gọn vừa vặn một bàn tay...Quan Ứng Quân đột ngột thu lại dòng suy nghĩ, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, toàn thân như có kiến bò. Trong xương tủy hắn cũng ẩn giấu sự khó hiểu, bức bối.Sao hắn lại nghĩ đến những chuyện này?Quan Ứng Quân giơ tay xua mọi người: "Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, năm giờ tối tập hợp trước cửa nhà hàng Trần Hà Đường."Mọi người trong văn phòng đội A vừa đi ra thì đụng mặt các thành viên đội C đang rình mò ở cửa.Hai bên nhìn nhau.Đội C thở dài: "Haiz! Vẫn chưa cãi nhau! Chán quá, chán quá!"Nói xong, họ đứng dậy, nghênh ngang rời đi.Trong lòng Quan Ứng Quân đột nhiên dâng lên cảm giác nguy cơ, nghĩ đến buổi sáng Giản Nhược Trầm bị cuộc gọi đánh thức, câu nói "Quan thanh tra" còn chưa kịp thốt ra kia.Hắn cầm máy nhắn tin lên, suy nghĩ hồi lâu rồi nhắn cho Giản Nhược Trầm một tin: [Chiều nay 4h30, tiệc mừng công của đội A. Tôi đến đón cậu nhé?]Phía bên kia.Giản Nhược Trầm đang ngâm mình trong bồn tắm, toàn thân phủ đầy bọt xà phòng. Máy nhắn tin vừa vang lên, làm cậu giật bắn cả mình, lớp bọt trên đầu cũng nghiêng đi một chút.Cậu khó hiểu cầm máy nhắn tin lên xem.Tin nhắn này còn thêm dấu chấm hỏi làm gì, thật thừa thãi.Địa chỉ còn chưa gửi, căn bản không cho cậu quyền lựa chọn.Giản Nhược Trầm trả lời lại: [Được, muốn đến thì đến đi.]***4 giờ 30 chiều.Chiếc Toyota màu trắng đúng giờ dừng lại trước biệt thự trên đỉnh núi hoa viên Quốc tế Lệ Cẩm.Giản Nhược Trầm chui vào ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Quan Sir, trước ngày 22 tháng 1, tôi sẽ không đến sở cảnh sát nữa đâu."Tay Quan Ứng Quân đang nắm vô lăng siết chặt lại.Cách xưng hô không giống như đang giận.Nhưng kết quả, giống như sắp rời đi rồi.Đầu mũi thoang thoảng mùi bưởi đặc biệt nồng nàn, Quan Ứng Quân cân nhắc một lúc, rồi bình tĩnh hỏi: "Vì sao không đến? Có việc à?"Giản Nhược Trầm thở dài: "Kỳ này thi chuyển khoa. Chuyên ngành của thầy Lý được phân vào khoa Xã hội học. Gần đây bận quá, tôi vẫn chưa học thuộc hết tài liệu nhân văn của khoa Xã hội học Đại học Hồng Kông nữa.""Được." Quan Ứng Quân thả lỏng: "Vậy thì đợi sau ngày 22 rồi nói."Hơn bốn giờ chiều, trên đường không có nhiều xe, hai người thuận lợi đến nhà hàng Trần Hà Đường.Vừa xuống xe, họ đã thấy các thành viên đội A tụ tập trò chuyện trước cửa nhà hàng.Tất Loan Loan hôm nay mặc một chiếc váy len dài màu đỏ, môi tô son đỏ cùng tông. Bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dạ cashmere màu đen, mái tóc xoăn xõa ngang lưng, sau khi trang điểm kỹ lưỡng, nữ cảnh sát mạnh mẽ thường ngày biến thành một mỹ nhân đậm chất Hồng Kông thập niên 90 đầy quyến rũ.Trương Tinh Tông và Lưu Tư Chính cũng mặc thường phục, ăn diện chỉnh tề, anh tuấn tiêu sái, phong độ ngút trời.Cả nhóm trai xinh gái đẹp tụ lại một chỗ, khiến người qua đường phải ngoái nhìn không ngớt.Khi Giản Nhược Trầm và Quan Ứng Quân bước tới, vừa đứng vào nhóm, ánh sáng xung quanh như mờ nhạt đi.Lưu Tư Chính nhìn về phía Quan Ứng Quân: "Quan Sir sao mà lạnh lùng vậy? Phá được vụ án lớn cơ mà, cười một cái đi."Nói xong, tim anh ta đập mạnh một nhịp.Từ khi Giản Nhược Trầm đến đội A, tính khí của Quan Sir đã tốt hơn nhiều, khiến mọi người quên mất sự nghiêm khắc ít nói trước đây của hắn.Chết rồi, Quan Sir sẽ không vì câu nói đùa này mà tức giận đấy chứ?Quan Ứng Quân không đáp lời.Giản Nhược Trầm cười nói: "Lạnh lùng mới có khí chất, vừa nhìn là biết ngay lãnh đạo có năng lực, đội ngũ dưới trướng chắc chắn cũng lập nhiều chiến công."Mọi người đều bật cười.Rõ ràng chẳng ăn kẹo, nhưng cảm giác trong miệng lại ngọt ngào đến lạ.Sao có người chỉ nói vài câu mà có thể khiến tất cả đều cảm thấy được khen ngợi thế chứ?Quan Ứng Quân cúi đầu nhìn đỉnh đầu của Giản Nhược Trầm, đôi môi mím lại.Cái miệng này, thật sự là đối xử bình đẳng với tất cả mọi người.Với ai cũng tốt đến mức không có sự khác biệt."Đủ cả chưa? Đủ rồi thì vào đi. Phòng 215, muốn ăn gì thì tự gọi."Giản Nhược Trầm đi sau đội, nhìn đông ngó tây, chỗ nào cũng thấy mới mẻ.Giấy dán tường hoa văn nổi màu vàng của nhà hàng, đèn treo tường phong cách cổ điển, tất cả đều như trong những bộ phim truyền hình cũ. Ngay cả thực đơn bìa gỗ trong phòng cũng là thứ cậu chưa từng thấy.Mọi người thay phiên gọi món, nâng chén cụng ly, trêu đùa ầm ĩ suốt hơn một giờ đồng hồ.Tống Húc Nghĩa đỏ mặt đứng lên, rót một ly rượu, nói với Giản Nhược Trầm: "Trước đây tôi nhìn mặt mà bắt hình dong, coi thường cậu, cảm thấy cậu không đủ năng lực làm cố vấn, cũng không tin cậu biết tháo bom. Là, là tôi sai."Cả cổ anh ta đỏ bừng, trông như một con cua vừa luộc chín: "Tôi nói năng thiếu suy nghĩ, ly này coi như tôi xin lỗi cậu."Tống Húc Nghĩa ngửa đầu, hào sảng uống cạn ly rượu trắng, cay đến mức mồ hôi đầm đìa.Giản Nhược Trầm vừa định rót rượu đáp lễ, chiếc ly đã bị Quan Ứng Quân giữ lại.Quan Sir đứng dậy, vạt áo sơ mi màu đen buông lỏng hững hờ trên thắt lưng hơi nhô lên. Hắn bước dài đến bên cạnh Tống Húc Nghĩa, vỗ vai anh ta.Giữa động tác lộ ra một đoạn eo thon chắc khỏe, "Đừng tự trách mình quá. Sau này đừng cố chấp, tập trung làm việc là được."Mắt Tống Húc Nghĩa hơi đỏ, cúi đầu không biết nói gì.Nói gì cũng cảm thấy nhạt nhẽo.Trong chiếc ly rượu trắng còn sót lại một nửa, Quan Ứng Quân cầm lên, giơ ly về phía Tống Húc Nghĩa, sau đó ngửa đầu uống cạn, khàn giọng nói: "Giản Nhược Trầm còn trẻ, không uống được nhiều, tôi thay cậu ấy."Tống Húc Nghĩa lập tức cảm thấy hổ thẹn.Anh ta nhận ra cách mình công khai xin lỗi vừa rồi giống như đang ép người khác uống rượu.Anh ta vội vàng xua tay, "Tôi không có ý đó, tôi..."Tống Húc Nghĩa lại bị nghẹn lời, bầu không khí có chút lúng túng.Giản Nhược Trầm rút tay đang với chai rượu lại, tự rót đầy ly nước trái cây cho mình, "Anh Tống, tôi cạn ly này là được rồi, anh cũng là vô tình mà."Tống Húc Nghĩa vội vàng thuận theo, cúi người ngồi về chỗ.Bầu không khí ngượng ngập lập tức trở nên thoải mái trở lại.Bữa cơm này ăn liền suốt ba tiếng đồng hồ.Mọi người bước ra khỏi khách sạn, bước đi có phần loạng choạng.Quan Ứng Quân vẫn còn tỉnh táo, ra lệnh một cách có trật tự: "Trương Tinh Tông và Đinh Cao, hai người cùng nhau đưa Tất Loan Loan về nhà, nhất định phải nhìn người bước vào cửa.""Những người khác chia thành hai nhóm bắt taxi về, tiền xe tôi thanh toán."Gió đêm lùa qua mái tóc của mọi người, thổi đến cơn buồn ngủ cũng dâng lên.Khoảnh khắc này, trong đầu tất cả bọn họ không có vụ án giết người, cũng chẳng nghĩ đến đám cặn bã nhà họ Giang, nhà họ Lục, mà chỉ có chiếc giường Simmons quen thuộc ấm áp đang chờ ở nhà.Họ đã thức suốt mấy ngày trời, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc yên ổn.Quan Ứng Quân sắp xếp xong cho tất cả các thành viên, rồi cúi đầu hỏi Giản Nhược Trầm, "Cậu về thế nào? Đi xe với tôi, hay gọi quản gia của cậu đến đón?"Giản Nhược Trầm: ...Đi xe?Đi xe gì?Xe Toyota nhỏ?Cậu ngước lên nhìn vào đôi mắt có chút mơ màng của Quan Ứng Quân, thăm dò hỏi: "Anh ở đâu?"Quan Ứng Quân cụp mắt xuống, né tránh ánh nhìn của cậu, không trả lời.Giản Nhược Trầm tặc lưỡi đầy hứng thú.Đây chính là sự cảnh giác của cảnh sát nằm vùng?Có lẽ trong lòng mỗi người đều có một mặt thích trêu đùa. Nhìn Quan Ứng Quân cụp mắt tránh đối diện với mình, cậu lại càng tò mò hơn.Nghĩ một lúc, cậu đột nhiên hỏi: "Hay là tôi đưa anh về trước, rồi tự về sau?"Quan Ứng Quân bật cười, "Cậu đang dò xét tôi đấy à?"Giản Nhược Trầm ra vẻ vô tội "Tôi lo lắng cho anh mới đưa anh về nhà, sao có thể gọi là dò xét được?""Ừm..." Quan Ứng Quân biết chắc chắn Giản Nhược Trầm có bí mật.Càng tiếp xúc nhiều, lại càng không hiểu nổi.Càng cố tìm hiểu, lại càng thấy khó nắm bắt.Quan Ứng Quân cười một tiếng: "Vậy thì cậu đưa đi. Tôi ở không xa nhà cậu lắm, ngay tại Biệt thự số 2, Hoa Viên Lệ Cẩm Quốc tế.""Anh cũng ở khu đó?"Giản Nhược Trầm gọi một chiếc taxi.Khi chiếc taxi màu đỏ dừng lại trước mặt, Quan Ứng Quân thậm chí vẫn có thể bước đi vững vàng mở cửa xe cho Giản Nhược Trầm, "Mời lên, cố vấn Giản."Vừa ngồi vào trong, Giản Nhược Trầm lập tức ngửi thấy một mùi hương nồng nặc pha lẫn mùi hôi khó chịu, khiến cậu choáng váng.Cậu ngẩng lên nhìn Quan Ứng Quân - mũi chó của anh ta liệu có bị hun đến hỏng luôn không?Giản Nhược Trầm nhỏ giọng nói: "Chú tài xế, xin lỗi nhé, cháu đột nhiên có chút việc, không muốn đi taxi nữa."Ánh mắt từ gương chiếu hậu lướt qua, người tài xe lắp bắp hỏi: "Cậu... cậu thấy xe tôi... hôi sao?"Quan Ứng Quân không nghe rõ, động tác nhanh nhẹn dứt khoát cúi người ngồi vào trong xe. Ngay khi xương cụt vừa chạm ghế, hắn lập tức hắt xì ba cái liên tiếp.Giản Nhược Trầm: ...Cậu vội giải thích với tài xế:: "Bạn cháu bị dị ứng với mùi hương, cứ ngửi thấy mùi nước hoa là thế này. Không phải là vấn đề của chú."Tài xế im lặng, không nói gì.Quan Ứng Quân nhíu mày, hít nhẹ không khí trong xe, rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía cốp sau.Trong xe không bật đèn, tối đen như mực, Giản Nhược Trầm không nhìn rõ biểu cảm của Quan Ứng Quân, chỉ có thể ghé sát lại hỏi nhỏ: "Muốn đổi xe không?""Không cần." Giọng Quan Ứng Quân khàn đi, ho khẽ mấy tiếng, rồi nói với tài xế: "Đến nhà máy thuốc lá Bách Linh ở Tây Cửu Long."Giản Nhược Trầm sửng sốt.Không về nhà nữa sao?Cảnh sát giỏi của đội hình sự nào lại ở trong một nhà máy thuốc lá chứ?Quan Ứng Quân dùng đùi khẽ chạm vào cậu, thấp giọng nói: "Hết thuốc rồi, tiện đường đi mua."Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng cầm lấy tay Giản Nhược Trầm đặt trên ghế, lật ra, rồi viết lên lòng bàn tay cậu hai chữ.Cùng lúc đó, đôi môi hắn hé mở, giọng nhẹ như gió thoảng: "Để tôi mua một chút?"Giản Nhược Trầm bỗng thấy lạnh sống lưng.Hai chữ đó là.Thi thể.Cậu ngước mắt nhìn vào kính chiếu hậu, đối diện với đôi mắt âm trầm lạnh lẽo.Tài xế này dường như bị mù một bên mắt, tròng mắt bên trái gần như toàn là lòng trắng, mí mắt cụp xuống một cách bất thường, che đi con ngươi màu xanh lam nhạt giữa tròng đen.Giản Nhược Trầm giật bắn mình, lập tức đập mạnh vào người bên cạnh.Quan Ứng Quân đau đến hít một hơi lạnh.Giản Nhược Trầm vội tìm cớ chữa cháy: "Thuốc lá... suốt ngày chỉ biết hút thuốc!"Cậu hung hăng nói: "Chú tài xế, đến nhà máy thuốc lá trước đã."Chiếc taxi màu đỏ sẫm chậm rãi khởi động, động cơ phát ra tiếng gầm trầm thấp, đều đặn. Một ánh mắt lạnh lẽo lướt qua gương chiếu hậu, khóa chặt lấy Giản Nhược Trầm.Tài xế nghiêng người về phía trước, bật radio trên xe lên.Trong loa vang lên vài tiếng rè rè của dòng điện, sau đó là giọng nói gay gắt của một phóng viên: "Giang Minh Sơn tiên sinh, nghe nói Giản Nhược Trầm đã ép buộc ông phải thừa nhận ở ngay tại tiệc đính hôn của Giang Hàm Dục và Lục Tiệm, rằng cậu ta không phải con ruột của ông, phải không?"Giang Minh Sơn cười khẽ hai tiếng, khàn khàn đáp: "Đúng vậy."Phóng viên: "Ông cho rằng tại sao cậu ta lại làm như vậy?""Chắc là do tôi chưa kịp lập di chúc thôi. Cho nên nó mới liên kết với sở cảnh sát, dùng những tội danh không có thật để áp đặt lên người tôi, gây áp lực cho tôi." Nói rồi, ông ta chợt trở nên dịu dàng như thể một người cha đầy yêu thương: "Tôi rất thích những đứa trẻ tàn nhẫn như vậy.""Hồi còn đi học, nó lúc nào cũng đứng nhất, làm gì cũng xuất sắc, trước đây còn rất hiếu thuận với tôi. Nhưng tôi ghét cái kiểu hiếu thuận đó. Còn lần này thì nó khiến tôi rất hài lòng.""Nếu tôi được trắng án, sau khi ra ngoài, tôi sẽ chuyển toàn bộ quyền thừa kế cho Giản Nhược Trầm.""Nó mới là niềm tự hào của tôi." Giọng điệu của Giang Minh Sơn dần nhẹ hẳn, như thể đang nhẫn nhịn cơn điên cuồng của mình chỉ để nắm lấy một tia hy vọng cuối cùng: "Nhược Trầm, đợi ba về nhé."Ông ta muốn dùng toàn bộ gia sản nhà họ Giang làm con bài đặt cược, đổi lấy mạng sống của mình với Giản Nhược Trầm!Tạp âm rè rè trong loa ngưng lại trong giây lát, sau đó bị thay bằng một ca khúc của Đặng Lệ Quân.Giai điệu mềm mại của giọng nữ tràn ngập trong chiếc taxi không bật đèn.Cô cất giọng hát:
"Em biết những lời anh nói, đều là dối trá.Anh nhẫn tâm bỏ em, chẳng thèm đoái hoài.Ai yêu em đây? Ai yêu em đây? Ai sẽ yêu em đây...?"Đầu băng trong đài phát trên xe dường như bị kẹt, xì xào dừng lại ở câu cuối cùng....không ngừng.... lặp đi lặp lại.Lưng Giản Nhược Trầm chợt lạnh toát.Tài xế này quen biết cậu!Hắn ta cố ý đậu taxi trước mặt cậu và Quan Ứng Quân, lại còn bật đoạn phỏng vấn kia cho cậu nghe.Vì sao?