TruyenFull.Me

[EDIT] THẦN THÁM BỊ VẠN NGƯỜI GHÉT DÙNG TIỀN TỶ MUA LÒNG NGƯỜI

☀️ Chương 42: Thiên tài tâm lý học tội phạm

QuiinYue

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Chương 42:

Giản Nhược Trầm nhíu mày, giơ tay chỉ vào con hẻm nối liền với bếp sau, "Bên đó có dải cây xanh, muốn nôn thì ra đó mà nôn. Đừng nôn ở đây, sẽ phá hỏng hiện trường vụ án."

Sắc mặt Colin lúc trắng lúc xanh.

Chuyện này có khác gì nói thẳng trước mặt mọi người rằng hắn ta là đồ vướng víu không?

Hắn ta còn nghe thấy tiếng cười của thực tập pháp y rồi!

Giản Nhược Trầm lùi lại một bước, "Khăn tay tặng cho anh, không cần trả lại tôi."

Dính phải đồ bẩn rồi.

"Nếu không chịu được thì về nhà sớm đi."

Colin gần như muốn xé nát chiếc khăn tay.

Đây căn bản không phải là tính khí mềm mỏng.

Đây là không coi hắn ra gì!

Trong mắt Giản Nhược Trầm, hắn còn không quan trọng bằng một viên gạch ở hiện trường vụ án.

Giản Nhược Trầm: "Anh đến để đưa tài liệu đúng không? Cảnh sát của tổ giám định ở ngay trong đó, anh tự đi đưa hay là đưa cho tôi để chuyển giúp?"

Colin nhìn thoáng qua đống hộp cơm dựa tường kia, mặt xám như tro.

Hắn ta nào dám đi?

Chỉ cần nghĩ đến những hộp cơm đó đều là các bộ phận thi thể, chân hắn như bị đóng đinh xuống đất, không nhúc nhích được.

Phía sau Giản Nhược Trầm, thanh tra và cảnh sát của tổ giám định nhìn nhau.

Vị cố vấn này, thật lợi hại!

Bọn họ vốn đã không ưa gì đám cảnh sát khu Trung - Tây này rồi.

Tài nguyên pháp y bên Cửu Long này rất tốt, thường xuyên phải giúp các sở cảnh sát ở các khu vực khác của Hồng Kông xét nghiệm mẫu vật.

Khu Trung - Tây ỷ vào việc mình là khu vực phát triển trọng điểm được cấp trên chỉ định, người Anh nhiều nhất, thái độ hống hách nhất, cứ như cách một đường hầm biển là cao hơn người khác một bậc vậy.

Hừ, ai mà chẳng phải khu phát triển tốc độ cao chứ?

Cảnh sát ra hiệu, thanh tra tổ giám định lập tức giơ tay ra dấu ok, rồi đảo mắt nhìn quanh bếp, lớn tiếng nói: "Quan sir, bên trong bếp phát hiện một tủ đông lớn, bên trong toàn là các bộ phận thi thể đông lạnh."

Colin không nhịn được nữa, luống cuống nhét tài liệu vào lòng Giản Nhược Trầm, chạy nhanh ra bồn hoa nôn thốc nôn tháo.

Đuôi lông mày của Giản Nhược Trầm giật giật, xoay người đi đến trước mặt thanh tra tổ giám định, liếc nhìn bảng tên của đối phương, Hướng Cảnh Vinh.

"Hướng sir, tài liệu của anh."

Hướng Cảnh Vinh nhận lấy, kinh ngạc nhìn Giản Nhược Trầm.

Vị cố vấn mặt không đổi sắc này đối lập hoàn toàn với Colin nghe tin đã sợ mất mật!

Colin đứng trước mặt cậu còn giống người ngoài biên chế hơn.

Giản Nhược Trầm làm cố vấn gì chứ?

Trời sinh là để làm pháp y rồi!

"Trước đây cậu học y sao?" Hướng Cảnh Vinh vừa lật xem tài liệu vừa hỏi, giống như đang trò chuyện.

"Ừm, học qua một chút." Giản Nhược Trầm không muốn nói về chuyện này, khéo léo chuyển chủ đề, "Căn bếp này hình như khá lớn."

"Có dấu vết mở rộng, phía sau xây thêm kho lạnh, dưới lòng đất còn có lò mổ." Hướng Cảnh Vinh cởi một lớp găng tay, lấy bút bi ra viết viết vẽ vẽ lên tài liệu, "Vụ án này khó phá đây."

Anh ta thở dài, "Haizz... đầu năm đã có án lớn, xem ra năm nay không yên bình rồi."

Hai người một trước một sau đi vào trong đám người.

Bức tường hộp cơm đã được lấy chứng cứ xong hết, đường định vị và ảnh chụp cũng đã chụp xong.

Cảnh viên của tổ chụp ảnh phòng giám định chụp đến mức mặt trắng bệch, "Phiền phức rồi, chỉ mang theo 5 cuộn phim, tiếp theo còn phải chụp kho lạnh, không đủ rồi..."

Cậu ta cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của thanh tra và cảnh sát, nhỏ giọng nói: "Có thể gọi điện thoại cho tổng khu đưa phim đến được không ạ?"

Giữa lông mày cảnh sát đầy vẻ giận dữ, trầm giọng quát khẽ, "Lúc đến sao không mang nhiều hơn? Giám định làm xong đội A mới bắt đầu điều tra được, cậu định để bao nhiêu cảnh sát đợi một mình cậu à?"

Cảnh viên ôm máy ảnh mặt trắng bệch, "Tôi đã mang nhiều hơn rồi, bình thường chỉ cần dùng hai cuộn là đủ..."

Bây giờ ngoài việc gọi điện thoại cho người mang đến hoặc tự mình về lấy, còn có cách nào khác sao?

Chẳng lẽ tự mình bỏ tiền ra mua?

Phim cao cấp đắt như vậy, lương của anh ta chỉ có hơn 3000...

Giản Nhược Trầm nói: "Phóng viên bên ngoài chắc là có mang theo phim trống."

"Ôi giời, họ sẽ không cho đâu. Mấy cuộn phim đó quý như mạng của họ vậy." Cảnh viên ôm máy ảnh, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt sắp rơi.

Cảm giác tất cả mọi người đều đang đợi một mình mình khiến người ta đặc biệt khó chịu.

Phải làm sao đây, không lẽ vì chuyện này mà không được chuyển chính thức sao?

Giản Nhược Trầm mím môi, thò tay vào túi, lấy ra một tờ tiền giấy 1000 tệ đưa qua, "Cầm tiền ra mua của họ, coi như của tôi."

Cảnh viên tổ chụp ảnh dùng cả hai tay cầm tờ tiền, liên tục nói: "Cảm ơn, cảm ơn."

Trời ạ, cảnh viên của tổ trọng án đều nói Giản Nhược Trầm hào phóng, còn tưởng là nói quá.

Không ngờ cậu không những hào phóng, mà còn tốt bụng nữa!

Thần tiên hạ phàm cũng chỉ đến thế thôi, năm nay cậu ta không đi đến miếu Hoàng Đại Tiên nữa, từ hôm nay trở đi cậu ta sẽ bái lạy Giản Nhược Trầm!

Bên này cảnh viên vội vàng chạy ra ngoài mua phim.

Bên kia Quan Ứng Quân đã sớm nghe xong báo cáo, đang đợi tổ giám định làm xong công việc rồi đi đến các khu vực khác xem.

Vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Giản Nhược Trầm đang nói cười với người của tổ giám định.

Hướng Cảnh Vinh bắt chuyện với Giản Nhược Trầm: "Trước đây tôi có đi nghe mấy buổi thuyết giảng của thầy Lý Trường Ngọc, nghe nói người làm tâm lý học tội phạm có thể phác họa chân dung hung thủ. Cậu có biết không?"

Giản Nhược Trầm: "Biết một chút."

Cậu nhìn Hướng Cảnh Vinh, hỏi ý kiến: "Tôi có thể đi một vòng ở đằng kia được không?"

Hướng Cảnh Vinh liếc nhìn, là nơi đã chụp ảnh xong, đã dọn dẹp những dấu hiệu dễ bị xóa, "Được."

Giản Nhược Trầm liền đi qua, đi một vòng quanh bàn làm việc trong bếp.

Cậu quét mắt qua từng chỗ, xem xét cực kỳ cẩn thận.

Trương Tinh Tông vừa mới hoàn hồn, có chút nhàn rỗi, đứng ở cách đó không xa thậm chí còn cảm thấy giây tiếp theo Giản Nhược Trầm sẽ giống như thần thám trong phim truyền hình, xem xong rồi chỉ vào một hướng nào đó.

Rồi nói: "Hung thủ chính là hắn".

Trương Tinh Tông và Lưu Tư Chính ghé tai nhau: "Anh cảm thấy cậu ấy có thể nhìn ra được bao nhiêu."

Lưu Tư Chính: "Không biết... cậu có thể nhìn ra được bao nhiêu?"

Trương Tinh Tông: "Hung thủ không thích sạch sẽ..."

Tất Loan Loan trợn mắt, "Có mắt là nhìn ra được."

"Cậu ấy có nói sai không?" Tống Húc Nghĩa vừa dứt lời, thấy đồng nghiệp nhìn mình với ánh mắt không đúng, lập tức giải thích, "Tôi không có ý mong cậu ấy nói sai, tôi chỉ lo cậu ấy nói sai rồi sẽ buồn thôi. Bây giờ tôi không coi thường cậu ấy nữa rồi."

Trương Tinh Tông "Ồ" một tiếng, "Không sao."

Anh ta đã ngộ ra rồi, "Ai không ưa thần tài của tôi, cuối cùng cũng sẽ bị thần tài chinh phục thôi, chỉ cần không phạm pháp, đều là chuyện nhỏ."

Quan Ứng Quân chăm chú nhìn Giản Nhược Trầm, đây hình như là kỹ năng phá án thứ ba mà Giản Nhược Trầm thể hiện, sau khi tháo bom và thẩm vấn.

Cậu có thể nhìn ra được gì đây?

Giản Nhược Trầm đi một vòng, lập tức nói: "Chiều cao bếp lò trong bếp hơi thấp, vị trí hung thủ đặt hộp cơm chỉ cao khoảng một mét rưỡi, chứng tỏ khoảng cách này khiến hắn cảm thấy an toàn."

"Chiều cao của hung thủ khoảng 1m75, tầm trung hơi thấp."

Trương Tinh Tông lật xem bản phân tích sơ bộ viết tay của tổ giám định, quả thật có chiều cao này.

Tốc độ nói của Giản Nhược Trầm rất nhanh, "Trên bếp nấu đặt một cái thớt lõm rất sâu, nhưng nhìn không giống như đồ cũ dùng lâu ngày, chứng tỏ vết lõm này được tạo ra trong thời gian ngắn."

"Hung thủ rất khỏe."

Giản Nhược Trầm chỉ vào bàn thao tác, "Phòng bếp không lớn, cả bàn thao tác bày đầy đồ vật, gần như không có một chỗ trống nào, đây là biểu hiện bên ngoài khá điển hình của hội chứng Asperger."

"Hung thủ có trở ngại giao tiếp xã hội giống như chứng tự kỷ, sở thích hạn hẹp và hành vi lặp đi lặp lại, rập khuôn. Mà việc bày vật dụng dày đặc sẽ khiến hắn có cảm giác an toàn."

Cảnh sát và thanh tra Hướng Cảnh Dung của tổ giám định cũng đứng lại, đến đây thì có chút không hiểu rồi, sao lại có cảm giác an toàn được chứ?

Vừa bẩn vừa hôi.

Hướng Cảnh Vinh tò mò hỏi: "Hắn có bệnh thì có bệnh, liên quan gì đến vụ án?"

Giản Nhược Trầm: "Căn bệnh này sẽ khiến hắn bày đầy đồ đạc trong phạm vi tầm tay, mọi người nhìn xuống đất xem."

Cậu vừa nói, vừa tránh sang một bên.

Mọi người nhìn xuống mặt đất.

Giản Nhược Trầm: "Hung thủ xếp đầy hộp cơm chờ xử lý đựng các bộ phận thi thể ở bên tay phải, đặt một thùng rác dưới chân, lại xếp một số tờ báo cũ ở bên tay trái, nhìn vết máu trên đó, chắc là dùng để thấm nước."

"Trạng thái bao quanh bốn phía hình chữ U này, sẽ khiến hắn có cảm giác an toàn."

"Thông thường hắn sẽ không chừa ra nhiều không gian như vậy, tôi vẫn có thể đi lại và xoay người. Điều này chứng tỏ vị trí này đối với tôi thì còn được, nhưng đối với hắn có lẽ đã hơi chật chội rồi."

"Hắn chắc là rất mập."

Một người đàn ông mập lùn cao khoảng 175, mắc hội chứng Asperger, có trở ngại giao tiếp xã hội, không giao tiếp với người khác, khá cô độc.

Hướng Cảnh Vinh: ...

Chỉ nhìn mỗi cái bếp, Giản Nhược Trầm lại có thể thu hoạch được nhiều thông tin như vậy.

Anh ta tưởng Giản Nhược Trầm có thể là một thiên tài học pháp y, không ngờ đây lại là một thiên tài tâm lý học tội phạm.

Đây chính là cảm giác được tổ sư gia ban cho cơm ăn sao.

Trương Tinh Tông nghe đến ngây người.

Chỉ có mấy phút, đã có phương hướng điều tra rồi sao?

Hửm?

Cái này gọi là gì ấy nhỉ?

"Cái này gọi là phác họa chân dung nghi phạm." Giản Nhược Trầm nói.

Cậu tặc lưỡi, hơi muốn uống nước cam để ép xuống luồng khí đục đang xông lên cổ họng, "Tôi học cũng bình thường thôi, người giỏi chỉ cần nhìn lướt qua hiện trường là có thể nói gần đúng trải nghiệm của nghi phạm từ nhỏ đến lớn. Nhưng tôi vẫn cần dựa vào báo cáo pháp y."

Trương Tinh Tông: Cái này gọi là bình thường? Cao hơn chút nữa thì phải gọi là Sherlock Holmes trong tác phẩm văn học rồi đó.

Hướng Cảnh Vinh lại thở dài, "Cũng may cậu vẫn cần dựa vào báo cáo pháp y, nếu không tôi thất nghiệp mất."

Giản Nhược Trầm cười cười, "Sao có thể chứ, pháp y là nghề nghiệp thần thánh giúp thi thể kêu oan, là người đầu tiên đến hiện trường và cũng là người gần với chân tướng nhất."

Hướng Cảnh Vinh được khen đến mức toàn thân thoải mái, cảm thấy mình sắp phát ra hào quang thánh thiện rồi.

Giản Nhược Trầm nhìn về phía con dao thái sắp được tổ giám định thu vào túi đựng vật chứng.

Con dao thái đó có hai vết sứt hình trăng lưỡi liềm, một cái ở phía trước, một cái ở phía sau, khiến cho con dao tạo thành hình chữ M một cách mờ nhạt.

Loại dao này chắc chắn cắt rất tốn sức, không thể nào là công cụ mà hung thủ dùng để phân xác.

Vậy hung thủ giữ nó lại làm gì?

Có phải là có ý nghĩa kỷ niệm gì không?

Giản Nhược Trầm bước lên một bước, "Chào anh, tôi có thể xem con dao này một chút không?"

Cảnh sát của tổ giám định cầm túi đựng vật chứng, giơ đến trước mặt Giản Nhược Trầm.

Chữ M trống rỗng kia trông càng rõ ràng hơn.

Một vết ở lưỡi trước, một vết ở lưỡi sau.

Giống như có hai đầu bếp có thói quen dùng dao hoàn toàn khác nhau cùng dùng con dao này vậy.

"Nếu là một người dùng con dao này, vết sứt chắc chắn sẽ luôn ở cùng một vị trí..." Giản Nhược Trầm quay đầu nhìn về phía Trương Tinh Tông, "Vụ án này có mấy nghi phạm?"

Trương Tinh Tông ngẩn ra, "Hiện tại chỉ có một."

Anh ta giơ tay sờ mũi, sao Giản Nhược Trầm lại hỏi anh ta?

Trước đây chẳng phải đều hỏi Quan sir sao?

Trương Tinh Tông liếc nhìn Quan Ứng Quân.

Quan sir đứng ở đó, có chút lẻ loi.

Hoàn toàn không chen vào được.

Trương Tinh Tông bước nhỏ đến, khẽ hỏi: "Anh và tiểu tài thần lại làm sao vậy?"

Yết hầu Quan Ứng Quân chuyển động, thấp giọng nói: "Tôi chọc cậu ấy giận rồi."

Giản Nhược Trầm không để ý đến người đang nói chuyện với Trương Tinh Tông.

Bây giờ cậu càng để ý đến việc hộp cơm này đến từ đâu hơn.

Giản Nhược Trầm nhanh chóng đi đến chỗ Tống Húc Nghĩa, "Anh Tống, hộp cơm đã đo đạc xong chưa? So sánh thế nào rồi? Có phải là giống hệt với hộp nhôm không, tôi nhìn thấy giống như là đúc ra từ cùng một khuôn vậy."

Thiếu niên dần dần đi xa, bóng lưng từng chút biến mất.

Quan Ứng Quân hít sâu một hơi, cố gắng xua tan chút chua xót và u uất trong lòng.

Thì ra tình cảm lại không thể kiểm soát đến vậy.

Trương Tinh Tông nhìn dáng vẻ của hắn, an ủi nói: "Không sao đâu, tính tình cố vấn Giản rất tốt, anh cứ xin lỗi đàng hoàng, dỗ dành một chút là được. Anh nhận sai cậu ấy sẽ tha thứ cho anh. Anh xem Tống Húc Nghĩa kìa, bây giờ Giản Nhược Trầm còn có thể gọi anh ấy là anh Tống được rồi, cậu ấy không hề để bụng chuyện cũ đâu. Chắc chắn sẽ không giận anh quá đâu."

Quan Ứng Quân lắc đầu.

Hắn dừng lại mấy giây, đột nhiên nói: "Đèn của đội A không được tốt lắm."

Đầu óc Trương Tinh Tông không kịp phản ứng: "Hả? Em thấy rất sáng mà."

Toàn bộ sở cảnh sát chẳng phải đều dùng loại đèn đó sao?

Bao nhiêu năm nay đều như vậy mà...

Quan Ứng Quân rũ mắt xuống, "Hơi sáng quá."

Không tốt cho mắt.

Ngày mai về sở cảnh sát, phải gọi điện thoại mua đèn mới thay lên.

Bên kia, Giản Nhược Trầm đã nhận được câu trả lời chắc chắn.

Hộp sắt dùng để đựng bộ phận thi thể và hộp nhôm Lục Tiệm dùng để đựng ma túy được sản xuất từ cùng một khuôn.

Giống hệt nhau.

"Thật ra... cho dù hai loại hộp cơm đều được sản xuất từ cùng một khuôn, chắc cũng không thể đại diện cho điều gì..."

Tống Húc Nghĩa hít một hơi, mân mê tờ giấy can bán trong suốt ghi lại hình ảnh ba chiều của hộp cơm trong tay, có chút khó hiểu, "Có lẽ là hung thủ vô tình mua được loại hộp cơm này thôi thì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me