Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
🍁🍁🍁
Thời gian gấp rút, toàn bộ đội A đều lập tức hành động.Mọi người không hẹn mà cùng đặt báo cáo điều tra trong tay xuống trước mặt Giản Nhược Trầm, người chắc chắn sẽ phụ trách thẩm vấn.Chẳng mấy chốc, những tờ giấy A4 đã xếp thành một chồng nhỏ.Trong văn phòng tràn ngập tiếng bước chân hỗn loạn.Quan Ứng Quân nghiêm mặt, ra lệnh một cách có trật tự: "Đinh Cao, Tống Húc Nghĩa, hai người đi áp giải nghi phạm đến phòng thẩm vấn.""Tất Loan Loan, Trương Tinh Tông, hai người đến phòng nhân sự ở lầu dưới tra danh sách cảnh sát tuần tra trực ban ở chốt gác hôm qua, đây là danh sách vừa gửi lên, chỉ có hai nghi phạm, nhiệm vụ của các cậu là xác định hướng đi của họ.""Lưu Tư Chính, cậu dẫn theo ba người còn lại chia nhau đi điều tra, rà soát mối quan hệ xã hội của hai cảnh sát tuần tra này, trong vòng nửa tiếng phải vẽ xong một sơ đồ quan hệ rồi nộp cho tôi.""Tất Loan Loan, cô là đội trưởng, nếu tra được tung tích của hai cảnh sát đó, không cần báo cáo, lập tức mang người khống chế và đưa về đội A!"Tất Loan Loan đứng nghiêm: "Yes sir!" Cô thích không khí làm việc của đội A như thế này.Tuy ngoài mặt các đội khác rất hòa thuận vui vẻ, nhưng thực chất chẳng bao giờ để nữ cảnh sát dẫn đội đảm đương trách nhiệm chính. Mấy gã đàn ông thối tha kia tự mình không có bản lĩnh tranh giành thì lại quay sang dùng những lý lẽ cổ hủ như "dạy vợ dạy con" ra để giảng đạo lý.Còn ở đội A thì ai có bản lĩnh, nắm đấm ai cứng hơn thì người đó làm chủ.Sau khi nhận nhiệm vụ, mọi người lập tức tản ra hành động.Khi Giản Nhược Trầm đọc xong các báo cáo điều tra, A Cát cũng đã bị Đinh Cao và Tống Húc Nghĩa áp giải vào phòng thẩm vấn.Tên tội phạm này quá béo, thật sự không thể nhét vừa ghế thẩm vấn, đành phải dùng bàn thẩm vấn thay thế.Chiếc bàn dài bằng sắt được mở ra, Quan Ứng Quân rút từ khe hở một sợi xích dài có còng, khóa cổ tay A Cát lại.Bàn thẩm vấn dài ba mét, rộng hai mét.Khi Giản Nhược Trầm ngồi đối diện A Cát, cậu có thể thấy rõ từng nếp nhăn trên mặt gã.Khoảng cách gần như vậy là một thử thách đối với cả người thẩm vấn lẫn kẻ bị thẩm vấn.Sau khi khóa xong, Quan Ứng Quân kéo ghế bên cạnh Giản Nhược Trầm ra rồi ngồi xuống, cầm lấy sổ thẩm vấn và bút lên.Bên ngoài phòng thẩm vấn.Các thành viên từ đội khác nghe tin chạy đến xem đều kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.Quan Ứng Quân định làm thư ký ghi chép cho Giản Nhược Trầm sao?Quan sir lại cam tâm tình nguyện làm văn chức hả?"Trước đây đều là Quan Ứng Quân thẩm vấn, Trương Tinh Tông viết biên bản..."Người bên cạnh rùng mình, "Quan Ứng Quân thẩm vấn mà, có khi Trương Tinh Tông còn chẳng biết phải viết gì. Cảnh tượng đó, bạo lực lắm."Mọi người ôm sổ ghi chép trong tay, đứng tụm lại thì thầm bàn tán, chạm mắt với người quen liền ngầm hiểu gật đầu.Cậu cũng đến học lỏm à?Ha ha, tôi cũng vậy.Cố vấn giỏi thế này khó mà giành được, lén học một chút chắc vẫn được chứ?Đại diện đội C được cử đến học lén nhỏ giọng nói: "Nghe nói nghi phạm lần này giết tận mười sáu người, tôi cảm thấy hắn không sợ cảnh sát đâu, chắc chắn khó thẩm vấn hơn mấy tên trước..."Đại diện đội B thì đầy nghi hoặc: "Bên pháp y còn chưa có kết quả khám nghiệm tử thi, tôi thấy vụ này không có chút manh mối nào cả.""Dù có thẩm vấn giỏi đến đâu nhưng phá án vẫn phải dựa vào manh mối... Haizz, lần này đội A sắp đá phải tấm sắt rồi..." Người nói mang theo tiếc nuối.Là cảnh sát, bọn họ đều mong Giản Nhược Trầm có thể khiến nghi phạm cúi đầu nhận tội, sớm ngày đưa gã ra tòa.Nhưng là đồng nghiệp của Quan Ứng Quân, bọn họ lại không mong hắn có quá nhiều thành tích, thăng tiến quá nhanh.Số lượng đề cử nội bộ mỗi năm có hạn.Nếu Quan Ứng Quân được thăng chức, những người khác sẽ mất cơ hội.Ai mà chẳng muốn thăng chức? Lên một cấp, lương tăng gấp đôi đấy!Haizz, lòng người thật phức tạp, ai cũng muốn có cả hai."Ước gì Giản Nhược Trầm là người của đội chúng ta."Như vậy thì có thể vừa muốn cái này, lại vừa muốn cái kia."Suỵt... đừng nói nữa, bắt đầu rồi."Mọi người lập tức im lặng.—Trong phòng thẩm vấn.Giản Nhược Trầm chậm rãi nói: "Tên gì?""Trần Cát."Sột soạt, sột soạt.Trong và ngoài phòng thẩm vấn, tiếng bút máy ma sát trên giấy không ngừng vang lên.Tất cả mọi người nín thở tập trung, không bỏ lỡ bất kỳ lời nào của Giản Nhược Trầm.Dựa theo kinh nghiệm khi xem video thẩm vấn, từng cử động, từng câu chữ của cố vấn nhỏ này đều ẩn chứa hàm ý sâu xa!Giản Nhược Trầm nói: "Tôi hỏi tên thật của anh.""Tôi chính là A Cát." Hung thủ ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào Giản Nhược Trầm, hơi thở dần trở nên nặng nề, giống như chiếc quạt gió vừa mới khởi động.Gã cười khà khà, để lộ hàm răng vàng khè, lởm chởm. Giọng điệu dâm ô: "Nhìn ngon quá... nhai chắc chắn mềm hơn mấy ả kia."Hung thủ thè lưỡi liếm môi trên, tiếng cười khà khà càng lúc càng lớn, "Tao sẽ treo mày lên trần nhà, rồi ăn thịt mày... "Bốp!Không đợi gã nói xong, Quan Ứng Quân đã đứng dậy, vung cuốn sổ ghi chép vụ án dày cộp giá năm đồng tiền, mạnh tay vả thẳng vào mặt gã.Gáy sách dày cộp của cuốn sổ bị đánh gãy ngay lập tức.Tên hung thủ lảo đảo, đầu lệch hẳn sang một bên, hồi lâu vẫn không thể ngẩng lên được. Gã hé miệng, một chiếc răng sâu vàng khè bị ăn mòn rơi ra khỏi khoang miệng gã.Gã béo nhìn chằm chằm chiếc răng đó một lúc, bật cười khẽ, rồi nhai nhai trong miệng, nuốt hết số máu còn đọng xuống bụng.Giản Nhược Trầm có chút ngơ ngác. Nói thật thì, bị nghi phạm chửi rủa trong khi thẩm vấn vốn chẳng phải chuyện gì lạ.Để ý đến nhịp điệu thẩm vấn, dù có tức đến mấy cũng phải nhịn xuống.Cậu không ngờ Quan Ứng Quân sẽ ra tay giúp mình....Bên ngoài phòng thẩm vấn, những người đang ghi chép cũng sững sờ, đồng loạt dừng bút.Cảnh sát đội C đến học lén vô tình đá phích cắm máy quay ra khỏi ổ điện, rồi giả vờ gãi đầu: "Ui cha, cái ổ cắm này lỏng quá."Mọi người phụ họa theo, "Chắc chắn là do cũ quá rồi!""Vậy phải làm sao đây, đoạn video thẩm vấn lúc đầu vẫn chưa kịp lưu lại, chắc chắn là mất rồi! Aizz, đáng tiếc thật."Đinh Cao đứng ở bên ngoài sau khi áp giải gã béo về, tiếp lời, "Chậc, tên nghi phạm này đúng là bất cẩn, lại tự mình đập đầu vào bàn thẩm vấn, ngu thật."Chỉ một câu nói, liền hợp lý hóa nguồn gốc vết thương trên mặt nghi phạm.Tống Húc Nghĩa cũng nhanh chóng phản ứng, lắp bắp nói: "C-có thể là do đầu hắn nặng quá, nên tự va vào làm rơi cả răng ra ngoài!"Không thể để bị trừ tiền thưởng chỉ vì Quan sir đánh tội phạm được!Cảnh sát đội C lại ngồi xổm xuống, cắm phích cắm của máy quay phim vào ổ điện, sau đó thao tác máy tính bên ngoài để mở lại, vừa làm vừa nói: "Ôi, tôi thật là hậu đậu."Bên ngoài đã cắm lại nguồn điện, máy quay phim trong phòng thẩm vấn liền vang lên tiếng "tít tít".Giản Nhược Trầm lúc này mới hoàn hồn.Cậu liếc nhìn Quan Ứng Quân.Quan sir chẳng hề lộ chút chột dạ nào, cuốn hồ sơ rách nát kia cũng không cần nữa, cây bút máy bị hỏng cũng bị hắn ném sang một bên.Hắn khoanh tay tựa vào ghế, đôi mắt đen trầm xuống, giọng lạnh lùng cảnh cáo: "Thành thật một chút."Giản Nhược Trầm mím môi, ánh mắt quay về gương mặt của tên tội phạm, trong đầu nhanh chóng lướt qua thông tin vừa xem được vài phút trước.Giọng điệu của cậu khá bình tĩnh, nhưng tốc độ nói lại cực nhanh, "Hơn một năm trước, Trần Cát đột nhiên đóng cửa tiệm nửa năm. Khi đó, anh đã đi đâu?"Gã béo không ngờ Giản Nhược Trầm lại hỏi như vậy.Một câu này đã hoàn toàn tách biệt Trần Cát với gã."Tôi về quê." Gã hơi nhắm mắt lại. Chỉ cần không thừa nhận, sẽ chẳng ai làm gì được gã cả.Chỉ cần gã vẫn là Trần Cát, thì dù có bị đưa ra tòa, kẻ bị tuyên án tử hình cũng sẽ là Trần Cát.Đợi đến khi người bên ngoài cứu gã ra, gã chỉ cần trốn đi một thời gian, rồi lại xuất hiện với danh tính thật của mình là được.Giản Nhược Trầm: "Vậy Trần Cát đi đâu?"Gã béo nắm chặt hai tay, đập mạnh xuống bàn thẩm vấn, "Tôi chính là Trần Cát!""Nói dối." Ánh mắt Giản Nhược Trầm lướt qua gã một cách hờ hững.Tên tội phạm chợt rùng mình, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh đảo liên tục.Lẽ nào... Giản Nhược Trầm đã phát hiện ra điều gì?Không thể nào.Mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi!Gã không giỏi giao tiếp với người khác, không biết lúc này nên nói gì, chỉ biết lặp đi lặp lại một câu.Giản Nhược Trầm rút một tờ giấy từ xấp tài liệu điều tra bên cạnh, giơ lên và nói: "Nếu anh là Trần Cát, vậy thì chắc chắn là anh biết đối diện tiệm cơm hấp A Cát từng có một tiệm cơm hộp thức ăn nhanh cùng loại, nhưng sau đó tiệm này đã đóng cửa, anh có biết tại sao không?"Gã béo từ từ ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn Giản Nhược Trầm.Giản Nhược Trầm nói: "Bởi vì Trần Cát đi khắp nơi nói rằng ông chủ của tiệm đó đã từng ngồi tù, thế nên hắn không trụ lại được nữa."Gã béo hừ lạnh một hơi, ánh mắt căm hận như thể muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.Quan Ứng Quân nhíu mày, ngón tay khẽ động, Giản Nhược Trầm lập tức dùng chân trái huých nhẹ vào đùi hắn.Quan Ứng Quân ngay lập tức bất động, giống như bị niệm chú định thân.Giản Nhược Trầm liếc nhìn hắn một cái.Còn muốn đánh nữa à?Đầu năm 1993, Hồng Kông vẫn chưa cấm hoàn toàn việc tra tấn ép cung, mãi đến năm 1998, một năm sau khi trở về, quy định về thủ tục xử lý án hình sự của cơ quan công an mới được sửa đổi.Nhưng điều đó không có nghĩa là trước năm 1998, cảnh sát Hồng Kông có thể ngang nhiên đánh đập nghi phạm.Phòng Tình báo Hình sự có tính chất đặc thù, nên việc quản lý về phương diện này tương đối lỏng lẻo.Nhưng Tổ Điều tra Hình sự thì lại khác, họ cần đối mặt với sự giám sát của công chúng, không thể làm càn như vậy.Giản Nhược Trầm vừa dùng hành động cảnh cáo Quan Ứng Quân, vừa nhìn thẳng vào ánh mắt đầy ác ý của gã béo, dùng giọng điệu mỉa mai chậm rãi đọc lại lời của một bà cụ trong biên bản điều tra:"Aiyo, hồi trước đối diện tiệm cơm hấp A Cát cũng có một tiệm cơm hộp. Nhưng mà giá ở đó mắc quá, hơn nữa tôi nghe A Cát nói chủ quán từng ngồi tù, cho nên chúng tôi không dám đến mua."Khóe môi Giản Nhược Trầm cong lên, giọng điệu đầy trào phúng, mô phỏng lại cách nói của bà cụ: "Tiệm đó tên gì ấy nhỉ... À, Quán Cơm Xá Xíu Lão Bát. Vì chẳng ai mua, buôn bán ế ẩm nên sau đó phải đóng cửa, chúng tôi cũng không rõ chủ quán đi đâu nữa."Không khí trong phòng thẩm vấn ẩm thấp, dường như có một cơn gió lạnh lùa qua, khiến người ta không khỏi rùng mình.Gã béo như bị đông cứng, không nhúc nhích lấy một chút.Giản Nhược Trầm cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã trôi qua 5 phút rồi.Báo trưa phát hành lúc 3 giờ chiều, để những người thưởng trà chiều vừa nhâm nhi vừa đọc tin tức.Lục Tiệm chắc cũng nhận được tờ báo vào thời điểm tương tự với Tây Cửu Long.Bây giờ chắc là hắn đã đưa ra quyết định.Thời gian dọn sạch một nhà máy sản xuất cần rất nhiều thời gian, kể cả có nhiều người cùng làm thì cũng phải mất ít nhất một tiếng rưỡi.Nếu nhà máy ở Tây Cửu Long, vậy thì cảnh sát muốn đến đó cũng cần khoảng 40 phút.Tính như vậy, cậu phải hỏi ra địa chỉ nhà máy trong vòng 50 phút.Hiện tại còn 45 phút.Trong đầu Giản Nhược Trầm như có một chiếc kim giây đang kêu tích tắc không ngừng.Thực tế mà nói, cậu cũng không có gì chắc chắn.Dù sao khu phố buôn bán này có rất nhiều người qua lại, trong mấy năm gần đây các cửa tiệm cũng thay đổi liên tục.Tiệm trang sức ở phía đông giờ đã trở thành một quán đậu phụ chiên.Quán Cơm Xá Xíu Lão Bát đối diện tiệm cơm hấp A Cát đã bị thay thế bằng một tiệm chụp ảnh.Muốn tìm ra ai đã giết A Cát rồi đóng giả đối phương là một việc không hề dễ dàng.Nhưng sau khi xem xét kỹ các bản ghi chép, trong số những cửa hàng đã dời đi, chỉ có Quán Cơm Xá Xíu Lão Bát này là có mô hình kinh doanh tương tự với tiệm cơm hấp A Cát, tạo thành mối quan hệ cạnh tranh.Nói một cách đơn giản, khi có mâu thuẫn lợi ích, hoàn toàn có thể dẫn đến động cơ giết người.Từ lời khai của các nhân chứng, kẻ duy nhất có mâu thuẫn với Trần Cát chính là chủ quán của Quán Cơm Xá Xíu Lão Bát.Không chỉ có vậy, thời điểm quán cơm này đóng cửa lại trùng hợp một cách đáng ngờ với việc tiệm cơm hấp A Cát phải đóng cửa.Hơn một năm trước, Quán Cơm Xá Xíu Lão Bát đóng cửa. Một tháng sau, tiệm cơm hấp A Cát cũng đóng cửa theo.Nửa năm sau mở lại, nhưng thực đơn đã chuyển sang bán cơm xá xíu thêm thịt.Ở Hồng Kông, cơm hấp và cơm xá xíu không phải cùng một loại.Cơm xá xíu là cơm trắng ăn kèm thịt quay chín, rưới thêm nước sốt.Cơm hấp thì thịt và cơm được nấu chung, có vị ngọt và mặn xen kẽ, hương vị đậm đà hơn.Hai món này có cách chế biến hoàn toàn khác nhau.Trên đời này không có ông chủ nào lại tự đập bảng hiệu của mình, mang danh bán cơm hấp, nhưng lại đi bán cơm thịt xá xíu.Trừ khi hắn hoàn toàn không biết làm cơm hấp.Xem phản ứng của gã béo này, có thể khẳng định gã có liên quan đến Quán Cơm Xá Xíu Lão Bát.Suy luận hợp lý, phản ứng của nghi phạm cũng khớp.Giản Nhược Trầm nhếch môi, ngẩng đầu nhìn gã béo, giọng nói nhẹ bẫng tựa như một cơn gió thoảng: "Ông chủ của Quán Cơm Xá Xíu Lão Bát đi đâu rồi? Có phải đã biến thành A Cát không?"Gã béo lập tức giật mạnh tay, sợi xích khóa trên bàn va đập dữ dội, phát ra âm thanh chói tai đến mức khiến người ta ê răng.Gương mặt gã méo mó vì điên loạn, lớp mỡ trên mặt rung lên bần bật: "Tao chính là A Cát! Tao có giấy tờ chứng minh!""Thật sao?" Giản Nhược Trầm nhướng mày, giọng điệu thản nhiên. "Giấy tờ tùy thân mà ảnh chụp không rõ ràng thì có thể chứng minh được gì chứ?"Nói xong, cậu liền rút ra một tấm ảnh khác.Lần này trên ảnh là một con dao bếp.Giản Nhược Trầm: "Nếu anh thật sự là A Cát, vậy anh giải thích thế nào về hai vết mẻ ở hai vị trí hoàn toàn khác nhau trên lưỡi dao?""Vết mẻ ở lưỡi trước rất cũ, có lẽ là do A Cát sử dụng trong thời gian dài. Còn vết mẻ phía sau thì mới, chắc là do thói quen dùng dao của anh tạo ra."Giản Nhược Trầm nói xong, cơ thể hơi ngả về phía sau, đặt chân trái lên chân phải, vắt chéo chân một cách nhàn nhã, "Đầu bếp chuyên nghiệp khi sử dụng dao bếp Trung Quốc thường sẽ sử dụng phần nửa trước của lưỡi dao. Vết mẻ xuất hiện ở đó mới là điều bình thường.""Mà cách dùng dao của anh là sai, công việc chính của anh vốn không phải là đầu bếp."...Bên ngoài phòng thẩm vấn.Cậu cảnh sát nhanh trí đá vào dây điện của đội C đã nghe đến ngây người.Cậu ta cầm một cây thước, vội vàng mô phỏng động tác thái rau của đầu bếp, phát hiện không chỉ là đầu bếp chuyên nghiệp, mà ngay cả người bình thường khi thái rau cũng sẽ không dùng đến nửa phần sau của lưỡi dao.Bởi vì nửa phần trước đỡ tốn sức hơn!Thêm một góc độ phá án mới mẻ mà trước đây chưa từng nghĩ đến!Manh mối đột phá của vụ án lại là một con dao bếp ư?Giản Nhược Trầm thực sự chỉ dựa vào một con dao bếp để nhận ra A Cát không phải A Cát.Rồi từ lời khai của bà lão thu thập được trong quá trình điều tra, cậu nhận ra khả năng động cơ gây án là do cạnh tranh kinh doanh.Từ giả thiết này, cậu lại phát hiện ra thời gian đóng cửa của hai cửa tiệm quá trùng khớp, trông có vẻ như một sự trùng hợp, nhưng lại quá mức trùng hợp.Cuối cùng cậu còn có thể liên kết đến sự thay đổi trong thực đơn và hương vị món ăn, từ đó suy luận ra đầu bếp của tiệm cơm hấp A Cát có thể đã bị đổi thành Lão Bát.Hả?Mới trôi qua có 7 phút thôi mà? Còn chưa đến 10 phút!Đã xác định được danh tính nghi phạm rồi sao?Cậu cảnh sát nhanh trí quay đầu hỏi đồng nghiệp, "Cậu học được chưa?"Đồng nghiệp đáp: "... Hơi khó đấy."Khó ở chỗ người bình thường không tìm được góc độ đột phá này."Nhưng Lão Bát đã biến mất lâu như vậy, Giản Nhược Trầm định tìm thông tin thân phận của gã bằng cách nào để xác nhận rằng chủ tiệm chính là gã béo đó?"Cậu cảnh sát trẻ suy nghĩ một lúc: "Chậc, chắc nghi phạm cũng hiểu rõ điều này, nên mới dám ngang nhiên như vậy."...Tên sát nhân chống hai tay lên bàn thẩm vấn, từng thớ thịt trên mặt đều toát lên vẻ thờ ơ: "Bất kể trước đây tôi là ai, thì cũng không thay đổi được sự thật rằng bây giờ tôi chính là Trần Cát. Con người sẽ thay đổi, tôi béo lên rồi, có khác biệt đôi chút so với ảnh trên giấy tờ tùy thân cũng là chuyện bình thường.""Ha!" Giản Nhược Trầm cười khẽ một tiếng, đột nhiên quay đầu sang nhìn Quan Ứng Quân, "Quan sir, gọi điện thoại cho Cục Thuế Hồng Kông, yêu cầu trích xuất hồ sơ thuế và thông tin người nộp thuế một năm trước của cửa hàng số 88, tầng một, khu 3 trung tâm thương mại."Quan Ứng Quân thoáng sững sờ, "Ừm."Tim hắn đập rất mạnh, lý trí và cảm xúc đan xen vào nhau. Rõ ràng Giản Nhược Trầm chỉ đơn thuần dùng đầu óc và lời nói, vậy mà vẫn khiến người khác cảm thấy cậu cực kỳ quyến rũ.Giản Nhược Trầm vung tay, ném tấm ảnh chụp thi thể đến trước mặt gã béo, "Mở cửa hàng ở khu thương mại thì phải đóng thuế và đăng ký kinh doanh, anh quên rồi à?"Sắc mặt gã béo lập tức thay đổi.Ánh mắt gã sắc bén đến mức tưởng chừng như muốn băm vằm người đối diện thành trăm mảnh.Giản Nhược Trầm cười khẩy một tiếng, "Anh có chứng nhận nộp thuế, giấy phép kinh doanh thực phẩm, giấy đăng ký thuế, giấy phép kinh doanh thương mại. Chỉ cần có tên cửa hàng, chúng tôi có thể dễ dàng tra ra tên thật và ảnh của anh."Cậu vừa nói dứt câu, giọng đột nhiên trầm xuống. "Nói! Anh lấy những hộp cơm đó từ đâu? Người đưa chúng cho anh có biết anh dùng chúng để làm gì không?"Thớ thịt trên mặt gã béo run lên.Hộp cơm?Tại sao Giản Nhược Trầm lại hỏi về hộp cơm?***"Hộp cơm thì liên quan gì đến vụ án mạng?""...Không biết nữa.""Tra thông tin từ hồ sơ thuế... Tôi thật sự không thể ngờ đến."Có người nghẹn ngào không nói nên lời, cây bút máy cầm trên tay đã ngừng viết hồi lâu, mực tích tụ thành một vệt đen trên sổ ghi chép. "Bộ óc này là thế nào đây? Tư duy quá linh hoạt, tôi cũng muốn có một cái như vậy."Người đó ấn mạnh cây bút xuống, viết mấy chữ "Thuế thu nhập" thật to lên trang đầu tiên của sổ công tác."Nhưng chỉ có đầu óc này thôi cũng không đủ." Cậu cảnh sát trẻ đội C khẽ nói. "Cậu gọi đến cục thuế, họ cũng chưa chắc đã tiếp chuyện với cậu. Còn người trong đó, tháng trước vừa nộp thuế 500 triệu."Có thể nói là ông trời con của Cục Thuế đó.Lùi một vạn bước mà nói, Quan sir còn có một ông cậu là Cục trưởng Cục Cảnh sát, điện thoại từ hai người đó và điện thoại từ bọn họ căn bản không cùng một đẳng cấp.Một cảnh sát đội B đến học hỏi sững sờ nói: "Kỹ thuật thẩm vấn này có thể phổ biến được không? Tôi cảm thấy tôi không học được."Quá khó rồi, hắn vừa không có tiền, vừa không có đầu óc nhanh nhạy, kỹ thuật cũng không hiểu nổi.Chỉ mới nghĩ thôi mà đã muốn khóc rồi.Đinh Cao và Tống Húc Nghĩa nghe thấy đồng nghiệp các đội khác khen ngợi Giản Nhược Trầm, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tự hào lây.Nhìn lại quá khứ, nghĩ đến bản thân cũng từng nghi ngờ Giản Nhược Trầm, họ bỗng thấy những chuyện đó giờ đây như gió thoảng mây bay, hoàn toàn không thể nắm bắt....Trong phòng thẩm vấn, Quan Ứng Quân ngồi trước mặt gã béo gọi điện thoại cho Cục Thuế xong.Năm phút sau, văn phòng đội A nhận được một bản fax.Quan Ứng Quân đi lấy bản fax, liếc nhìn cái tên trên đó --- Trần Ba.Hắn nói với Đinh Cao: "Tra xem cái tên này có tiền án gì không. Chẳng phải Trần Cát nói hắn ta từng ngồi tù sao?"Đinh Cao đứng nghiêm: "Yes sir!"Quan Ứng Quân quay về phòng thẩm vấn, Giản Nhược Trầm cũng đã nhận được bản fax.Cậu lướt qua ảnh và tên trên đó, "Trần Ba? Quan sir, gã có tiền án tiền sự không?"Quan Ứng Quân nói: "Đã bảo Đinh Cao đi tra rồi, một lát nữa sẽ đưa đến."Giản Nhược Trầm nhướng mày.Từ lần đầu tiên gặp mặt, Quan Ứng Quân luôn có thể suy nghĩ đồng điệu với cậu.Cậu nhìn lại Trần Ba, "Trần Ba, tôi hỏi lại một lần nữa, hộp cơm đó từ đâu mà có?"Trần Ba cắn chặt răng, cúi đầu, cả người như khúc gỗ, không nói năng gì, thậm chí trông như còn nín thở.Gã không hiểu, rõ ràng bản thân không nói gì nhiều, tại sao Giản Nhược Trầm cứ như đọc được suy nghĩ của gã, thoáng chốc đã tra ra tên thật.Gã càng không hiểu, tại sao Giản Nhược Trầm lại chú ý đến hộp cơm.Nếu Lục Tiệm biết gã lén lút tuồn hộp cơm ra ngoài, đừng nói đến chuyện cứu gã, e là hắn sẽ trực tiếp thủ tiêu gã cũng nên.Giản Nhược Trầm chậm rãi quan sát gương mặt Trần Ba: "Mí mắt anh nhướng lên và căng cứng, lông mày nhíu chặt, môi run rẩy, hé mở.""Anh đang sợ hãi.""Trần Ba, anh đang sợ cái gì?"Trần Ba càng thêm hoảng hốt.Người trước mặt này thật sự quá tà môn.Gã không tin có người chỉ nhìn thoáng qua biểu cảm mà có thể phán đoán ra được người khác đang nghĩ gì.Trực giác nói cho gã biết, Giản Nhược Trầm chính là tiểu quỷ được Tây Cửu Long nhờ đại sư mời về nuôi trong sở cảnh sát.Chỉ có quỷ mới biết con người đang nghĩ gì.Giản Nhược Trầm cúi đầu trầm tư, trong tầm nhìn của cậu, kim giây trên mặt đồng hồ xoay tròn một vòng.Trước đó, Trần Ba không sợ bị thẩm vấn vì gã chưa bị lộ tên thật.Chỉ cần không lộ tên thật thì không cần sợ, vì sau khi tòa tuyên án, gã vẫn có khả năng được cứu ra.Tương lai cũng có một ví dụ như vậy, vì tên không khớp mà sau khi ra ngoài vẫn bình yên vô sự.Thậm chí còn có người chạy quan hệ thoát khỏi trừng phạt, sau khi ra ngoài đổi tên liền ung dung tự tại.Nếu Trần Ba có chỗ dựa đủ vững, vậy sau khi tên thật bị lộ, đáng lẽ gã không nên sợ như vậy.Trừ phi gã sợ không phải là bị kết án, cũng không phải là không có người cứu.Mà là sợ đắc tội ai đó.Trước đó không sợ, nhưng sau khi nhắc đến hộp cơm thì lại sợ.Người mà Trần Ba sợ là ai, đã quá rõ ràng.Giản Nhược Trầm khẽ nói: "Nếu Lục Tiệm biết anh làm lộ nguồn gốc của hộp cơm, hắn nhất định sẽ giết chết anh. Thì ra là vậy, anh đang sợ cái này."Biết được nghi phạm sợ gì thì việc thẩm vấn sẽ trở nên đơn giản.Lợi dụng nỗi sợ, đánh trúng điểm yếu.Giản Nhược Trầm nói: "Anh cố giấu nguồn gốc hộp cơm để làm gì? Lục Tiệm có biết ơn anh không? Trần Ba, anh biết Giang Vĩnh Ngôn chứ?"Trần Ba đột nhiên ngẩng đầu.Sao gã lại không biết được?Giang Vĩnh Ngôn là người làm những việc bẩn thỉu nhiều nhất trong nhà họ Giang.Là khách hàng mang lại nhiều lợi ích nhất cho Lục Tiệm.Lục Tiệm thông qua Giang Vĩnh Ngôn, quen biết không ít nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân.Giản Nhược Trầm tỏ vẻ kinh ngạc, giọng điệu như rất đỗi ngạc nhiên: "Anh thật sự cho rằng một mình Giang Minh Sơn có thể giết được Giang Vĩnh Ngôn sao? Nhà họ Giang chẳng qua chỉ là một thương nhân Hồng Kông, tuy có tiền nhưng không có thế lực trong giới giang hồ, vậy mà Giang Vĩnh Ngôn lại bị bắn chết trong trại tạm giam."Cậu nhấn mạnh ba chữ trại tạm giam, từng từ từng chữ rõ ràng: "Trại tạm giam, anh cũng sẽ vào đó, nếu Lục Tiệm muốn giết chết anh, dễ như trở bàn tay."Trần Ba run rẩy sợ hãi, "Không không không, hắn sẽ không làm vậy.""Có hay không, trong lòng anh tự rõ."Giản Nhược Trầm khẽ cười: "Nếu anh không nói, kết cục của anh sẽ giống Giang Vĩnh Ngôn. An ninh trong trại tạm giam không quá nghiêm ngặt, Lục Tiệm chỉ cần thuê người là có thể xử lý anh.""Dù tôi nói ra cũng chết!" Trần Ba gào lên thảm thiết: "Tôi nói ra cũng chết, vậy có gì khác nhau? Mấy người cứ bắn chết tôi đi! Giết tôi đi! Giết ngay bây giờ đi!"Giản Nhược Trầm nghiêng người né tránh nước bọt bắn ra, giọng điệu nửa thật nửa đùa: "Làm sao mà giống nhau được? Anh phải biết rằng, dù Hồng Kông có án tử hình, nhưng thời gian thi hành án rất dài, biết đâu kéo dài mãi rồi lại không thực thi.""Không phải Giang Minh Sơn vẫn chưa bị bắn chết sao? Bản án đã tuyên cả tháng rồi đấy."Đợi mãi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.Trần Ba nghĩ đến điểm này, lập tức dao động.Đúng vậy, án tử hình ở Hồng Kông gần như chỉ còn trên danh nghĩa.Sau khi gã nhận tội và bị chuyển vào trại tạm giam của tòa án, chỉ cần vượt qua giai đoạn xét xử là được. Trong nhà tù không có người của Lục Tiệm, gã sẽ được an toàn.Chỉ cần không bị Lục Tiệm giết chết, thì dù có phải sống cả đời trong tù cũng không sao.Giản Nhược Trầm quá quen thuộc với biểu cảm này, cậu đã nhìn thấy nó vô số lần. "Tôi cho anh một cơ hội nữa, không nói thì thôi.""Cái hộp cơm đó từ đâu ra?"Trần Ba thở hổn hển, gã mở miệng rồi lại ngậm lại, lặp đi lặp lại nhiều lần, đấu tranh một hồi lâu mới khó khăn lên tiếng: "Từ Tây Cửu Long... Thâm Thủy Bộ, thôn Tân Địa phía sau mỏ đá Đại Thượng Thác..."Trần Ba đột nhiên mất hết sức lực, cả người đổ sập xuống như một đống thịt nhão.Gã không còn lựa chọn nào khác.Phản bội Lục Tiệm, gã mới có một con đường sống."Phía bắc thôn Tân Địa có một nhà máy văn phòng phẩm, bề ngoài là nhà máy văn phòng phẩm, nhưng thực chất bên trong là nơi sản xuất hộp cơm. Tôi có quen với ông chủ..."Gã còn định nói tiếp, nhưng Giản Nhược Trầm và Quan Ứng Quân đã không còn tâm trạng để nghe.Thẩm vấn tội phạm lúc nào cũng được.Nhưng nếu để đám người trong nhà máy chạy mất, bọn họ còn tìm ra đầu mối sản xuất ma túy kiểu gì nữa?Nhanh nhanh nhanh!Quan Ứng Quân đứng dậy, nhanh chóng lao ra khỏi phòng thẩm vấn, hắn quét mắt qua nhóm tổ viên còn đang sững sờ, dứt khoát ra lệnh: "Ba đội đầu tiên ABC lập tức xuất quân! Một phút để chuẩn bị trang bị! Mau!"Đây chính là manh mối liên quan đến điểm sản xuất ma túy của Lục Tiệm! Là địa điểm mà toàn bộ tổ trọng án Tây Cửu Long đều đang để ý!Cậu cảnh sát nhanh trí ném luôn cuốn sổ ghi chép trong tay, xoay người chạy vội, "Trời ạ, thần tài phù hộ cho tôi!"Giản Nhược Trầm giơ tay lên nhìn thời gian, mới chỉ trôi qua nửa tiếng, nhanh hơn dự kiến 30 phút.Chỉ mong người của Lục Tiệm đừng hành động nhanh như vậy.Tuyệt đối đừng để người đi nhà trống.Giản Nhược Trầm nhanh chóng chạy xuống theo Quan Ứng Quân, nhưng chưa kịp đi được mấy bước đã bị bỏ lại phía sau.Quan Ứng Quân lập tức quay lại, vững vàng nhấc bổng cậu lên, ôm chặt rồi lao xuống cầu thang. Vừa dẫm một bước, nửa đoạn cầu thang đã không còn.Giản Nhược Trầm có cảm giác như mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, nhưng trong tình thế tranh thủ từng giây từng phút này, cậu không thể bảo hắn chậm lại, chỉ có thể bám chặt vào cổ Quan Ứng Quân, tránh bị rơi xuống.Quan Ứng Quân nuốt khan một ngụm, khẽ nói: "Cậu thật sự nên tập luyện rồi. Sáng mai, tôi gọi cậu nhé?"Mặc dù hắn rất muốn ôm Giản Nhược Trầm mãi thế này, nhưng... làm cảnh sát, vẫn là tố chất thân thể quan trọng nhất.