TruyenFull.Me

[EDIT] THẦN THÁM BỊ VẠN NGƯỜI GHÉT DÙNG TIỀN TỶ MUA LÒNG NGƯỜI

☀️ Chương 56: Tôi Thay Mặt Người Nộp Thuế Cực Lực Lên Án

QuiinYue

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

🍁🍁🍁

Thẻ ngân hàng rơi xuống, phát ra một tiếng động nhẹ.

Trong đại sảnh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ còn lại tiếng nức nở run rẩy yếu ớt của cô bé.

"Cộp —"

Gót giày da của đôi ủng chiến gõ lên nền đá cẩm thạch, mang theo cảm giác nguy hiểm và đầy áp lực.

Giản Nhược Trầm nhìn chằm chằm tên cướp đang dần đến gần, không khỏi nín thở.

Giọng nói khàn khàn của tên cướp mang theo sự chế nhạo đầy giễu cợt, "Cố vấn tâm lý tội phạm? Tao biết mấy chuyên gia như mày thích nhất là đàm phán và chơi trò tâm lý với bọn tao. 50 triệu, mày muốn đổi lấy cái gì?"

Lời còn chưa dứt, âm thanh lên đạn lạnh lẽo chói tai vang vọng khắp đại sảnh ngân hàng.

Nòng súng lạnh buốt tì sát dưới cằm, Giản Nhược Trầm buộc phải ngẩng đầu theo lực ép của tên cướp, chạm mắt với hắn.

Tên cướp ra lệnh: "Nói."

Giản Nhược Trầm ngẩng mắt: "50 triệu, mua mạng con tin."

Nói xong câu này, cậu hạ thấp giọng, duy trì ở mức chỉ đủ cho một người nghe thấy: "Không phải các người muốn gây chuyện lớn sao? Tôi có thể giúp các người. Cướp 50 triệu của người giàu nhất Hồng Kông, chủ đề này có đủ lớn không?"

Tên cướp đột nhiên nheo mắt.

Chúng bị nhìn thấu rồi sao?

Giản Nhược Trầm ngẩng đầu, thần thái bình tĩnh, ung dung tự tại, "Anh sẽ không nổ súng đâu, mục tiêu chính của các anh vốn không phải là cướp tiền. Tôi đã xem tin tức rồi, các anh liên tục gây án bốn lần nhưng không gây ra bất kỳ thương vong nào, hiển nhiên là có tính toán rõ ràng."

Tên cướp nuốt nước bọt.

Đương nhiên là chúng không định giết người.

Nếu nổ súng, đạn sẽ để lại dấu vết, mà vết tích từ viên đạn cũng là manh mối giúp cảnh sát phá án.

Càng ít sơ hở, càng dễ thoát thân.

Giản Nhược Trầm cong môi nói: "50 triệu này đối với các anh mà nói là một khoản thu hoạch ngoài dự kiến. Ông chủ đứng sau của các anh có thể cho các anh số tiền lớn như vậy không?"

Không thể.

Giản Nhược Trầm tiếp tục dẫn dắt bằng giọng điệu trầm ổn: "Đợi lát nữa phóng viên đến, tôi sẽ tuyên bố người giàu nhất Hồng Kông bị cướp 50 triệu, mọi sự chú ý chắc chắn sẽ tập trung vào tôi. Khi đó, các người vừa lấy được số tiền ngoài mong đợi, vừa hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ giao phó."

"Ba năm không hành động, một khi ra tay là đủ ăn ba năm."

Lời vừa dứt, cả ngân hàng lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng kim giây của chiếc đồng hồ treo tường đang chậm rãi chuyển động.

"Tích tắc, tích tắc."

Các nhân viên ngân hàng đang nằm sấp dưới quầy giao dịch dùng giọng nói thì thầm trao đổi:

"Bao lâu nữa thì đến năm phút?"

"Còn một phút rưỡi."

"... Cái đồng hồ này hỏng rồi à? Sao chạy chậm thế!"

...

Giản Nhược Trầm nói: "Còn một phút rưỡi nữa là đến năm phút, thời gian rút lui vàng của các anh sắp hết rồi."

Năm tên cướp đồng loạt hít thở dồn dập.

Sao cậu ta lại biết cả thời gian rút lui vàng của bọn họ?!

Đây hoàn toàn không phải là tư duy của cảnh sát!

Cách đó không xa, tiếng còi cảnh sát chói tai vang vọng cả con phố.

Giản Nhược Trầm khẽ hạ cằm, ép súng xuống.

Cậu lùi một bước, kéo giãn khoảng cách với tên cướp, nhìn thẳng phía trước nói: "Chất hàng lên xe mất ba mươi giây, nhưng nếu giết người cướp của, các người sẽ mất ít nhất một phút."

Tên cướp nắm chặt súng.

Nếu nổ súng, không ai trong số họ có thể rời đi!

Giản Nhược Trầm khẽ nhếch môi: "Bây giờ anh có hai lựa chọn: nổ súng giết tôi, từ bỏ 50 triệu và chuẩn bị bị bắt chịu án tử hình..."

"Hay là cầm 50 triệu tiền chuộc con tin rồi biến khỏi đây?"

Tên cướp thứ hai thở dốc, giục gấp: "Đại ca, còn chờ gì nữa? Cầm tiền rồi đi thôi!"

Tên cướp thu súng lại, nhìn Giản Nhược Trầm một cái thật sâu, "Đi!"

Trong vòng 30 giây, năm tên cướp vác bao tải, nhanh chóng rút lui.

Chờ đến khi bóng dáng chúng hoàn toàn biến mất sau cánh cửa xoay, những người đang co rúm trong ngân hàng mới thở phào ngã ngồi xuống đất, trên mặt là vẻ trống rỗng sau khi thoát khỏi kiếp nạn.

Giản Nhược Trầm lập tức bước đến cửa, nhìn về phía bên ngoài ngân hàng.

Chiếc xe tải màu xám vừa mới chạy đi xa.

Biển số xe: AA1223.

Giản Nhược Trầm thu hồi tầm mắt quay người lại.

Lúc này, cô bé mặc váy nhỏ màu đỏ mới dám khóc lớn, "Mẹ ơi, tóc con đau quá!"

"Đau chỗ nào? Để anh xem nào." Giản Nhược Trầm nhanh chóng bước tới.

Da đầu của cô bé hơi sưng đỏ, nhưng không chảy máu.

May quá.

Cảnh tượng này cuối cùng cũng khiến mọi người trong ngân hàng bừng tỉnh. Trong phút chốc, bên trong ngân hàng tràn ngập tiếng khóc lóc và những tiếng than trời trách đất.

"Tiền tiết kiệm một năm của tôi ..."

"Lũ trời đánh! Chiếc nhẫn đó là di vật ông già nhà tôi để lại!"

"Biết thế tôi đến muộn một ngày rồi, hu hu..."

Tiếng khóc lóc đan xen, ồn ào hỗn loạn, đầy tuyệt vọng và bức bối.

Người phụ nữ ôm cô bé nước mắt giàn giụa, nhìn Giản Nhược Trầm: "Cảm ơn, nhưng... nhưng tôi không có 50 triệu để trả cho cậu..."

Vì giọng nói của cậu không lớn, nên đa số mọi người chỉ nghe thấy câu "dùng 50 triệu mua con tin", còn lại hoàn toàn không biết gì.

Người phụ nữ ôm chặt cô con gái nhỏ, nhẹ nhàng xoay bé đối diện với Giản Nhược Trầm: "Con ngoan, bé ngoan... đừng khóc nữa được không, cảm ơn anh trai đi."

Cô bé nấc nghẹn, vừa khóc vừa nói: "Cảm... cảm ơn anh ạ."

Giản Nhược Trầm ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho cô bé, rồi quay mặt sang nói với người phụ nữ: "Đừng để trong lòng. Số tiền đó không liên quan gì đến chị cả. Lúc đó, bọn chúng đã xác định mục tiêu là tôi rồi, dù thế nào cũng sẽ không bắt chị và bé."

Dùng tiền mua con tin chỉ là chiêu lừa tên cướp, không thể để cả nạn nhân cũng tin theo được.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, cảnh sát phá cửa xông vào.

Cùng lúc đó, nhóm phóng viên đánh hơi được tin tức cũng nhanh chóng tiếp cận hiện trường.

Họ mặc áo khoác màu vàng, trên dải phản quang in dòng chữ "Press", tay cầm máy quay và máy ghi âm, lẫn vào dòng người cùng cảnh sát tràn vào ngân hàng.

Cung Anh Kiệt cầm súng dẫn đầu, vừa vào cửa đã nhìn thấy mái tóc bạch kim đang ngồi xổm trong đám đông và Quan Ứng Quân đứng cạnh cửa ra vào.

Bên trong không còn dấu vết của lũ cướp, hiển nhiên chúng đã cao chạy xa bay.

Cung Anh Kiệt hạ súng xuống quan sát một vòng, xác nhận hiện trường không có nguy hiểm mới thu súng vào bao.

Vừa xoay người, ống kính máy quay đã dí sát trước mặt hắn. "Thưa sĩ quan, khi anh đến hiện trường và phát hiện bọn cướp đã tẩu thoát, cảm giác của anh thế nào? Liệu phản ứng và tốc độ điều động của Đội Điều tra Tội phạm Có tổ chức có cần cải thiện không?"

Giản Nhược Trầm nhanh chóng bước tới, nghiêng người chắn ống kính máy quay. "Cung sir, biển số xe của bọn cướp là AA1223, xe tải màu xám, vừa rời đi 30 giây trước, không thể chạy xa được, mau đuổi theo."

Cung Anh Kiệt gật đầu: "Vậy chuyện ở ngân hàng nhờ cậu và Quan sir xử lý giúp."

Giản Nhược Trầm: "Ừm."

Cung Anh Kiệt gạt đi những micro và ống kính máy quay đang áp sát: "Xin lỗi, nhường đường, CID đang làm việc."

Quan Ứng Quân nắm chặt ngón tay đang hơi run rẩy, nói với Cung Anh Kiệt: "Bọn cướp có năm người, chiều cao lần lượt là 187, 185, 177, 175 và 170."

"Gót giày của chúng có dính cát vàng."

Quan Ứng Quân đưa tay quệt một vệt trên đường đi của bọn cướp, dùng ngón trỏ và ngón cái xoa xoa, rồi đưa lên trước mắt quan sát, "Không phải cát công trình, hạt mịn hơn, có tinh thể thạch anh trắng đều đặn và một ít mảnh vụn canxi. Đây là cát biển."

"Trước khi cướp, chúng đã ở một bãi biển nào đó trong thời gian dài, có khả năng cao bãi biển này nằm gần hang ổ của chúng."

"Di chuyển một quãng mà vẫn rơi nhiều cát như vậy, chứng tỏ khoảng cách từ nơi ẩn náu đến ngân hàng không quá 30 phút và trên đường đi không đổi phương tiện."

"Nhiều khả năng sào huyệt của bọn cướp nằm gần bờ biển Tiêm Sa Chủy."

Quan Ứng Quân đứng dậy, mắt hơi rủ xuống hồi tưởng, giọng nói nhanh hơn: "Bọn cướp sử dụng súng AK-47 tự động, có vẻ là thiết bị mới, mọi người cẩn thận."

Giản Nhược Trầm cúi đầu nhìn xuống đất.

Nhìn cát đoán địa hình?

Ly kỳ vậy sao?

Cậu học theo Quan Ứng Quân, lấy chút cát chà giữa các ngón tay. Có lẽ cậu đã quá dựa vào tâm lý học tội phạm, nên không giỏi sử dụng diễn dịch và quy nạp*.

*Đi từ các chi tiết cụ thể hoặc chung để nắm bắt và nhận thức vấn đề.

Dao không mài thì không sắc.

Phóng viên chụp xong dáng vẻ suy luận xuất thần của Quan Ứng Quân, liền chuyển sang quay cô bé vẫn còn đang khóc thút thít.

Giới truyền thông có khứu giác cực kỳ nhạy bén đối với tin tức. Họ biết rõ phải làm gì để thu hút khán giả. Cho dù Giản Nhược Trầm giúp các tòa soạn nhỏ tạo ra thần thoại về tỷ suất người xem trong ngành thì sao chứ?

Chẳng lẽ khán giả muốn xem người ta bình tĩnh thản nhiên trong một vụ cướp sao?

Không, họ muốn nhìn thấy bi kịch nhân gian, muốn chứng kiến xung đột và câu chuyện.

Nữ phóng viên đó quay người ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, "Em gái nhỏ, em nói cho chị biết tại sao em khóc vậy."

Cô bé ấm ức nức nở: "Tên xấu xa kia túm tóc em, đau lắm..."

Giản Nhược Trầm quét mắt một vòng, vẫy tay với một phóng viên đeo thẻ làm việc của Starnet News ở phía xa: "Tin tức STN, bên này."

*STN – viết tắt của Starnet.

Cô gái cầm máy quay lập tức chạy tới, vừa nâng thiết bị chống rung mini vừa lao về phía cậu.

Mái tóc xoăn màu hạt dẻ xinh đẹp của cô bị gió thổi rối tung, đôi mắt sáng lấp lánh: "Giản tiên sinh, có tin nóng gì sao?"

Giản Nhược Trầm nhướng mày, "Tôi bị cướp 50 triệu."

Phóng viên: Tin này không lớn không nhỏ, có vẻ chẳng có gì đặc sắc.

Giản Nhược Trầm lại nói: "Tôi là ông chủ của STN."

STN, viết tắt của StarNet.

Công ty truyền thông lớn nhất Hồng Kông, sự nghiệp trải rộng khắp nơi, từng nâng đỡ không ít minh tinh, mảng tin tức chỉ là một trong các nhánh của nó.

Có tin đồn rằng, ông chủ của STN còn sở hữu Condenut Times Media, tập đoàn truyền thông điện ảnh danh tiếng toàn cầu.

Nhưng thân phận vô cùng bí ẩn, chưa từng lộ diện.

Tay cầm máy quay của phóng viên đột nhiên run lên!

Tin lớn!

"Cậu chính là ông chủ bảo chúng tôi lừa tiền của Lục Tiệm?"

"Đoạn này không được phát sóng đâu..." Giản Nhược Trầm mỉm cười với cô phóng viên, "Tôi là người giàu nhất Hồng Kông đúng không?"

Phóng viên bị hỏi ngớ người, "Người giàu nhất hiện tại hẳn là ông Cố Hữu Minh chứ?"

Giản Nhược Trầm trầm ngâm, "Ông ta có bao nhiêu tài sản?"

"Tính cả doanh nghiệp... chắc là hơn 20 tỷ."

Giản Nhược Trầm khẽ ồ một tiếng: "Vậy thì bây giờ ông ta không phải nữa rồi."

"Cô cứ đưa tin là người giàu nhất Hồng Kông - Giản Nhược Trầm, bị cướp mất 50 triệu ở Ngân hàng Hồng Kông, ngầm ám chỉ Sở cảnh sát Tây Cửu Long chậm trễ xử lý vụ việc'."

Phóng viên càng ngơ ngác hơn, "Nhưng không phải cậu đang làm việc ở Tây Cửu Long để... trải nghiệm cuộc sống sao?"

Giản Nhược Trầm chau mày trách móc: "Cô có hiểu cách làm truyền thông không vậy?"

Haizz, thập niên 90, giới truyền thông vẫn còn quá có tâm.

Ở phía bên kia—

Quan Ứng Quân đang phối hợp với cảnh sát tuần tra Cửu Long duy trì trật tự, sơ tán đám đông.

Tiện thể giúp giăng dây cảnh giới.

Hắn suy nghĩ mông lung.

Thầy Lý Trường Ngọc nói thích kích thích...

Thì ra là thích như vậy sao?

Trước họng súng của tên cướp mà vẫn dám lao lên.

Dáng vẻ bình tĩnh, tự tin của Giản Nhược Trầm đúng là rất thu hút, nhưng khi đó...

Quan Ứng Quân khẽ siết tay, "pặc" một tiếng, dây cảnh giới đứt phựt, hy sinh vẻ vang.

Cảnh sát tuần tra: "...Quan sir?"

Quan Ứng Quân kéo hai đầu dây lại, gọn gàng thắt thành nút, "Xin lỗi, không cẩn thận."

Hắn đưa tay vỗ vai cảnh sát tuần tra, "Vất vả rồi."

Hiện trường đã xử lý gần xong, Quan Ứng Quân bước đến bên cạnh Giản Nhược Trầm.

Cậu đối diện ống kính máy quay, nói năng trôi chảy: "Ước tính sơ bộ, số tiền liên quan trong vụ cướp khoảng 60 triệu, hy vọng Tổng khu Cửu Long có thể giúp những người bị hại như chúng tôi thu hồi tổn thất."

Bước chân của Quan Ứng Quân hơi khựng lại, nét mặt của phóng viên gần như cứng đờ.

Giản Nhược Trầm nghiêm túc hoàn thành phần tuyên bố của mình: "Là ông chủ của STN, lại gặp phải chuyện như vậy ở Hồng Kông, có thể thấy công tác quản lý trật tự nơi đây chưa hoàn thiện. Tôi thay mặt người dân nộp thuế cực lực lên án chuyện này!"

Nói xong, cậu quay sang hỏi phóng viên: "Thế nào?"

Phóng viên giơ tay ra dấu OK, "Rất kích động lòng người, chỉ là... cậu nói vậy, cảnh sát Tây Cửu Long phụ trách vụ này có chịu áp lực quá không?"

Giản Nhược Trầm khẽ cười: "Áp lực lớn một chút cũng tốt, mọi vụ cướp đều có thời gian vàng ba tiếng để phá án."

Cậu vẫy tay với phóng viên, "Được rồi, cô về giao lại nhiệm vụ đi, tôi phải đi phá án đây."

Phóng viên: Hả?

Bây giờ thịnh hành xu hướng tự làm khó chính mình sao?

Giản Nhược Trầm quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Quan Ứng Quân: "Quan sir, anh có tăng ca không? Nếu không thì tôi tự đi đến đội Điều tra Tội phạm có Tổ chức đây?"

"Trong thời gian nghỉ phép kiếm thêm thu nhập, chắc không tính là phản bội đội A đâu nhỉ?"

Quan Ứng Quân hít sâu một hơi, "Tôi đi với em."

Hắn xách hai chiếc vali trống không lên: "Đi thôi, đi xe tôi."

Chiếc Toyota phóng đi như bay, bóng xe vừa khuất, phóng viên của StarNet mới kịp phản ứng: "A! Quên xin danh thiếp rồi!"

Nhưng mà hình như vị sếp nhỏ này không có danh thiếp đặt làm riêng thì phải...

Bên phía Cung Anh Kiệt, tay trắng trở về.

Một đám người đội B của tổ Điều tra Tội phạm có Tổ chức Tây Cửu Long trở về văn phòng, vừa mở TV đã nhìn thấy mặt Giản Nhược Trầm, cùng với phát ngôn của cậu trước ống kính.

Mọi người im lặng một lát, đột nhiên cảm thấy bữa trà chiều 5000 tệ lúc trước có chút khó tiêu.

"Có ý gì đây?"

"Chuyện này..."

"Đây chẳng lẽ là cái giá của việc chọc giận Tiểu Thần Tài sao?"

"Chọc giận cái gì? Không phải trước đó cậu ta đã thắng rồi à?"

"Đó là vì người ta có bản lĩnh."

"Nếu Giản Nhược Trầm không có bản lĩnh, chẳng phải đã mất mặt sao... Nhớ lâu cũng là chuyện bình thường."

"Không phải chuyện nhớ hay không nhớ, cậu ta thực sự đã mất 50 triệu, đâu chỉ là 5000, tức giận cũng hợp lý mà."

Cung Anh Kiệt vừa nói, vừa trải bản đồ tuyến đường tẩu thoát của bọn cướp lên bảng trắng: "Đừng xem TV nữa, bây giờ truyền thông đều đang nhìn chằm chằm chúng ta, tập trung phá án đi, nắm lấy thời gian vàng ba tiếng này."

Lời vừa dứt, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.

Cung Anh Kiệt: "Vào đi."

Giản Nhược Trầm vặn tay nắm cửa bước vào, chắp tay trước ngực vái lạy mọi người, "Xin lỗi xin lỗi, tôi đến đây làm công cho các anh để chuộc tội, mục đích của bọn cướp không phải là cướp, mà là muốn làm lớn chuyện, tôi chỉ thuận theo lời bọn chúng mà thôi."

Cả đội Điều tra Tội phạm có tổ chức ngơ ngác nhìn nhau, đồng thanh: "Hả?"

Giản Nhược Trầm quay sang, cười kéo Quan Ứng Quân vào trong: "Quan sir cũng đến làm công cho các anh đây."

"À đúng rồi, 50 triệu đó là tôi cố ý đưa cho bọn cướp. Nếu không thì với số tiền tang vật dưới 3 triệu kia, bọn chúng chỉ bị phán 10 đến 20 năm tù thôi. 50 triệu này có thể đổi lấy án chung thân, vậy thành tích phá án của mọi người cũng tăng lên đấy."

Giản Nhược Trầm lại cười chắp tay với Cung Anh Kiệt, "Năm mới phát tài!"

Cung Anh Kiệt: ...

Lại có thêm một cách kiếm thành tích mà hắn chưa từng nghĩ tới!

Sắc mặt hắn dịu đi đôi chút: "Phải bắt được chúng cái đã, chúng tôi đuổi theo rồi, nhưng không thấy chiếc xe tải mang biển AA1223 tại khu bờ biển Tiêm Sa Chủy, có phải Quan sir nhìn nhầm rồi không?"

Quan Ứng Quân nói: "Không nhầm được, hẳn là anh..."

Giản Nhược Trầm giơ chân, đá nhẹ vào bắp chân Quan Ứng Quân.

Bây giờ mà đổ lỗi cho người khác sao?

Đội A chắc chắn phải hợp tác với đội Điều tra Tội phạm có tổ chức, vậy nên cần phải xây dựng mối quan hệ tốt, ít nhất là không được làm mất lòng người ta.

Rõ ràng Quan sir có EQ, sao lại không thèm dùng vậy?

Giản Nhược Trầm ngắt lời: "Hẳn là bọn họ có thủ đoạn ẩn giấu tung tích, đám cướp này chắc là các anh đã theo dõi không ít thời gian rồi đúng không? Có bản đồ lộ trình chạy trốn không? Cho tôi xem một chút."

Cung Anh Kiệt xoay người, dán năm tấm bản đồ lên bảng trắng. "Cậu định tìm căn cứ của bọn họ bằng cách nào? Thời gian vàng để phá án cướp chỉ có ba tiếng thôi, nếu quá thời gian này, rất có thể chúng sẽ kịp tiêu hủy tang vật và chuyển đổi tài sản."

Hắn giơ tay xem đồng hồ: "Chúng ta còn hai tiếng rưỡi."

Giản Nhược Trầm rút bút đánh dấu, định mở nắp nhưng không kéo ra được. Quan Ứng Quân vừa định đưa tay ra giúp thì thấy cậu trực tiếp cắn nắp bút, giật mạnh.

Cậu đậy nắp bút màu đỏ lên đuôi bút dạ, nhanh nhẹn vẽ ra năm lộ trình chạy trốn của bọn cướp trên một tấm bản đồ trắng.

Sau đó nối các lộ trình với bờ biển Tiêm Sa Chủy, đứng trước bảng trắng suy nghĩ một lúc, rồi lại khoanh tròn ba điểm trùng nhau.

Từ ba điểm đó làm tâm, cậu vẽ ba vòng tròn bán kính 500m.

Khu vực trùng lặp của ba vòng tròn chỉ có một vùng nhỏ, diện tích ước chừng 500 mét vuông.

Mà trong 500 mét vuông này, lại có 300 mét vuông trùng khớp một cách chính xác với một khu đất ở bờ biển Tiêm Sa Chủy.

Giản Nhược Trầm chỉ vào đó, "Đây là nơi nào? Khu dân cư hay là gì? Căn cứ của bọn họ hẳn là ở trong phạm vi này."

Cậu liếc nhìn hộp cơm trưa vẫn chưa mở trên bàn, "May mà các anh có thể lấy được bản đồ lộ trình chạy trốn chi tiết như vậy, nếu không tôi cũng không thể dùng cách này."

"Giờ các anh muốn ăn cơm trước hay bắt cướp trước?"

Cung Anh Kiệt cảm thấy có chút khó tin, "Cái này nhìn giống như vẽ bừa một vòng tròn vậy."

Không phải là hắn không tin, nhưng cách làm này... thật sự có chút huyền ảo.

Không lẽ Tiểu Thần Tài đang đùa giỡn hắn?

Nếu chỗ đó không có gì, thì ba giờ vàng coi như lãng phí toàn bộ!

Giản Nhược Trầm cười cười: "Anh có ý tưởng nào khác không?"

Cậu cũng rộng lượng mở đường cho đối phương: "Chúng ta cũng có thể thử ý kiến của anh."

Cung Anh Kiệt: "Bắt cướp trước, cơm để sau! Đội B chuẩn bị! Một phút nữa xuất phát!"

Giản Nhược Trầm quay đầu nhìn Quan sir: "Có cần để ý xem gần đây có gì bất thường không? Nếu bọn chúng cố tình gây chuyện lớn để đánh lạc hướng cảnh sát, e rằng bên trên còn có kế hoạch khác."

Quan Ứng Quân giơ máy nhắn tin lên: "Đã gửi tin cho các tay trong rồi."

Lúc này, mạng lưới tình báo rộng lớn chính là đôi mắt giám sát toàn bộ khu Cửu Long.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me