Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
🍁🍁🍁
Giản Nhược Trầm thực sự phải tán thưởng chính mình.Việc "liều lĩnh" nhất cậu từng làm trong hai kiếp người, chính là dùng nồi cơm điện nhỏ nấu mì hoành thánh trong ký túc xá đại học.Việc sửa lệnh khám xét chắc chắn là sai, nhưng đây cũng là biện pháp bất đắc dĩ.Dù sao thì...Thời điểm đặc biệt mà.Ánh mắt Giản Nhược Trầm dao động, cậu cùng đội A đã chuẩn bị sẵn sàng bước về phía thang máy.Bước đi ngay hàng thẳng lối, nhưng không phát ra tiếng động nào.Có chút... âm thầm lén lút.Vừa đến cửa thang máy, thì "ding"— một tiếng vang lên.Giản Nhược Trầm giật bắn mình, ngẩng đầu nhìn, thấy từ trong thang máy bước ra một người đàn ông với bụng phệ, tóc vuốt ngược, hai bên tóc mai điểm bạc, ánh mắt lộ vẻ uy nghiêm.Quan Ứng Quân nói: "Đào sir."Đào Hồng Vân cười mỉm, "Quan sir, chuẩn bị đi thăm hỏi à?"Quan Ứng Quân mặt không đổi sắc mà bịa chuyện, "Vâng."Trong lòng thầm nghĩ: May mà Đào sir không hiểu biểu cảm vi mô.Hắn quay đầu giới thiệu với Giản Nhược Trầm: "Đây là tổng chỉ huy của Tổng khu cảnh sát Tây Cửu Long, Đào Hồng Vân."Trong đầu Giản Nhược Trầm chợt hiện lên tờ lệnh khám xét "giả" kia, lòng bàn tay rịn mồ hôi, thần kinh căng như dây đàn.Nhưng đối diện với ánh mắt của Đào Hồng Vân, lại sợ xử lý không tốt, làm hỏng hành động tiếp theo.Thế là cậu nở nụ cười, đưa cả hai tay ra bắt lấy tay tổng chỉ huy, lắc lắc đầy nhiệt tình: "Được gặp ngài thật vinh hạnh, những truyền kỳ của ngài trong ngành cảnh sát, tôi đã được nghe từ nhỏ rồi ạ!"Quan Ứng Quân nhướng mày lên.Đào Hồng Vân cười ha hả nói: "Thật sao?"Ông ta vừa bắt tay với Giản Nhược Trầm, vừa dùng sức vỗ vai cậu, "Thằng nhóc này giỏi đấy. Hôm nay tôi đến là để khen cậu đấy."Toàn thân Giản Nhược Trầm nóng bừng, nói năng cũng hoàn toàn dựa vào bản năng: "Ây da... cũng chỉ là trách nhiệm trong phạm vi công việc của tôi thôi mà."Đào Hồng Vân xua tay, "Tuyên truyền cho sở cảnh sát khu Tây Cửu Long đâu phải việc trong phạm vi của cậu, đúng không?""Bây giờ bên ngoài đều khen ngợi sở cảnh sát khu Tây Cửu Long của chúng ta biết gánh vác trách nhiệm, có tinh thần dấn thân. Cậu đúng là khiến tổ trọng án nở mày nở mặt."Trương Tinh Tông ở phía sau cười ngốc nghếch, ngực như muốn ưỡn lên tận cằm, bộ dạng đầy tự hào như thể được khen lây.Giản Nhược Trầm thì nuốt khan một ngụm nước bọt.Lời nghe có vẻ tốt đẹp, nhưng thực chất là đang thử lòng.Xem ra chú La đã để STN bắt đầu khen ngợi tổng chỉ huy khu Tây Cửu Long rồi.Đào Hồng Vân biết STN là của cậu, lần này rõ ràng là đến để dò xét xem lời khen đó là thật hay là có mục đích lợi dụng."Ha ha, tôi có thể vào tổ trọng án, cũng là nhờ Đào sir ngài sáng suốt, dám thử nghiệm phương pháp phá án mới. Nếu không có ngài ủng hộ, Quan sir cũng đâu thể mời được cố vấn bên ngoài."Vừa nói, Giản Nhược Trầm vừa cười tít mắt, vừa quay sang Đào Hồng Vân: "Từ nhỏ tôi đã muốn làm cảnh sát rồi. Nhưng nếu không phải Đào sir rộng lượng cho tôi làm cố vấn, chắc chắn là tôi không thể đến cục cảnh sát sớm thế này. Thật lòng cảm ơn ngài đã tạo điều kiện cho tôi nha ~"Đào Hồng Vân nhìn biển hiệu của tổ trọng án, rồi lại nhìn Giản Nhược Trầm.Ông nghĩ đến cô nàng Lâm Nhã Chi từng đập bàn ông, suýt nữa thì chỉ tay vào mặt ông mà mắng.Lại nghĩ đến Quan Ứng Quân – người cứ dựa vào ông cậu có thế lực mà hành xử cứng rắn.Ông thực sự cảm nhận được cái gọi là "sự khác biệt giữa người với người".Nhìn xem, đây mới gọi là hiểu chuyện.Nói dễ nghe làm sao.Giản Nhược Trầm lại không phải người có xuất thân kém cỏi gì.Một người như vậy, nói những lời hay ho thế này, lại còn có khuôn mặt dễ nhìn đến thế.Trong lúc nhất thời, Đào Hồng Vân bỗng cảm thấy có hơi đắc ý.Ông ta cảm thấy cuối cùng mình cũng được thể hiện "uy quyền" của một tổng chỉ huy trong tổ trọng án rồi.Đào Hồng Vân cười đến nỗi nếp nhăn hằn rõ, vỗ tay Giản Nhược Trầm: "Đều là việc trong chức trách cả. Nếu cậu gặp khó khăn gì, cứ nói với tôi."Trong đầu Giản Nhược Trầm lại hiện lên tờ lệnh khám xét "giả".Nếu có lệnh thật thì tốt, nhưng tuyệt đối không thể coi những lời khách sáo lúc này là thật.Cậu chỉ mỉm cười: "Vậy thì cảm ơn Đào sir trước nha."Đào Hồng Vân nói: "Tầm nhìn chiến lược của cậu rất tốt. Cố gắng lên, tiền đồ vô hạn."Nói rồi, ông lại liếc nhìn Lưu Tư Chính và Tất Loan Loan, đột nhiên hỏi: "Bây giờ đi thăm hỏi cũng phải mang súng à? Trận thế to vậy?"Nụ cười trên mặt Lưu Tư Chính lập tức cứng đờ.Chết tiệt...Lão già này ở trên cao nhiều năm vậy mà kỹ năng hình cảnh vẫn chưa mai một sao?Tất Loan Loan chen vào: "Bây giờ tình hình bên ngoài hơi loạn ạ."Giản Nhược Trầm liền theo dòng mà bịa thêm: "Đào sir, chủ yếu là vì bảo vệ tôi, ôi... Tôi này... Gần đây tôi đắc tội với không ít người. Mà làm việc thì không thể lúc nào cũng mang theo vệ sĩ được, sẽ khiến dân chúng lo lắng, lúc ấy lại bị cho là làm quá."Đào Hồng Vân ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, nét mặt nghiêm túc dãn ra, đưa tay ấn nút thang máy cho đội A: "Vậy tôi không làm phiền mấy cậu làm việc nữa, tôi đi xem Lâm cảnh ti đây.""Ok. Tạm biệt Đào sir." Giản Nhược Trầm vừa vẫy tay vừa cùng nhóm A bước vào thang máy.Mọi người đều căng thẳng, sợ ngay phút cuối cùng mà Đào chỉ huy phát hiện điều gì đó bất thường, công sức đổ sông đổ bể.Ba giây sau, cửa thang máy đóng lại, khuôn mặt của Đào Hồng Vân bị ngăn bên ngoài."Phù——" Mọi người đồng loạt thở phào, cả vai đều trùng xuống.Lưu Tư Chính kéo tay áo lau mồ hôi: "Má ơi, dọa chết tôi rồi."Đinh Cao hỏi: "Vừa rồi Đào sir nói có khó khăn gì thì cứ nói, sao mình không xin lệnh khám xét thật luôn?"Tất Loan Loan lườm anh ta một cái, "Giờ thì biết vì sao cậu vẫn chỉ là cảnh viên thường rồi? Loại lãnh đạo đã xa rời cơ sở quá lâu như vậy, vốn dĩ không cùng chuỗi lợi ích với chúng ta, lời của họ không thể tin hoàn toàn được."Đinh Cao mơ màng gật gù: "ồ" một tiếng.Không khí trong thang máy chùng xuống.Cuối cùng Trương Tinh Tông cũng phản ứng lại, anh ta bĩu môi nói: "Tôi còn tưởng ông ta thật sự đến để khen cố vấn Giản nữa cơ. Tiếc ghê, giá mà có máy quay thì tôi phải ghi lại đoạn đối đáp vừa rồi để học từng khung hình một."Anh ta thật sự rất muốn tiến bộ.Mọi người rời khỏi thang máy, tản ra, lái xe qua đường hầm dưới biển đến Đại học Hồng Kông.Giản Nhược Trầm lấy cuốn sách trong túi lưới đựng đồ ở bên ghế phụ, giữ nguyên đánh dấu, mở ra đúng trang đang đọc dở và tiếp tục.Kiếp trước điều kiện có hạn, hệ thống phân ngành ở trường cảnh sát đã cải cách, thực hành theo phương châm: người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp. Các chuyên ngành được phân chia rõ ràng và nghiêm ngặt.Cậu chỉ học các kiến thức liên quan đến tâm lý tội phạm, chưa từng học pháp y hay giám định chất ma túy.Bây giờ bên cạnh đã có Quan Ứng Quân, lại có một người được gọi là toàn tài trong lĩnh vực phác họa tội phạm — thầy Lý, đương nhiên phải háo hức bổ sung thêm.Hình sự học là một môn học quá sâu rộng.Tội phạm trong tương lai sẽ ngày càng thông minh, chỉ dựa vào tâm lý tội phạm là không đủ.Tất Loan Loan ngồi ở ghế sau, liếc nhìn túi lưới đựng đồ ở bên ghế phụ, lại nghĩ đến hôm đó trên người Giản Nhược Trầm và Quan Ứng Quân có mùi giống hệt nhau.Quan sir có chút sạch sẽ và ám ảnh cưỡng chế, nói trắng ra là ý thức lãnh địa rất mạnh, không thích người khác để đồ trong xe mình, càng không chịu nổi việc ăn uống trên xe.Cho nên không gian cất trữ trong chiếc Toyota này rất ít.Vậy mà bây giờ thì sao?Thêm một túi lưới, thay giấy rút chất lượng tốt hơn, trong túi lưới có sách, có kẹp đánh dấu, còn có bánh quy nhỏ, bánh mì nhỏ và kẹo lì xì.Tất Loan Loan vừa đếm, vừa âm thầm cảm thán trong bụng.Trùng hợp gì chứ?Cho dù Quan sir không ở cùng với Giản cố vấn, thì chắc chắn cũng đã động lòng rồi.Wow, chẳng lẽ Quan sir muốn dùng chính mình để giúp Tiểu Thần Tài sao?Cũng là một cách hay.Tất Loan Loan nhân lúc giơ tay chống cằm, khẽ che miệng, giấu đi khóe môi đang nhếch lên trong lòng bàn tay.Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cổng ký túc xá đơn của Đại học Hồng Kông.Quan Ứng Quân gọi điện thoại cho Lâm Gia Thành đang theo dõi từ xa: "Thế nào rồi? Bảo vệ có rời khỏi tầm mắt không? Có khả năng chuyển mật mã đi không?"Giọng Lâm Gia Thành hơi khàn: "Không, chúng tôi thay nhau theo dõi, không có khoảng trống nào.""Được." Quan Ứng Quân cúp máy, quay đầu nói: "Chúng ta vừa hành động, phía người Anh ở Hồng Kông sẽ nhận được tin ngay. Chậm nhất là 15 phút họ sẽ đến hiện trường để kiểm tra lệnh khám xét. Chúng ta phải tìm được bản đối chiếu mật mã trước khi họ tới."Nếu không tìm thấy, tất cả sẽ đổ sông đổ biển.Giản Nhược Trầm cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, cậu nắm chặt ngón tay, "Tôi ở lại xe để tiếp ứng các anh. Xử lý các tình huống bất ngờ."Gương mặt của cậu quá dễ nhận ra, nếu lộ diện sẽ đánh rắn động cỏ.Quan Ứng Quân đáp lại một tiếng, dẫn người tiến về phía khu ký túc xá đơn.Giản Nhược Trầm thấy hắn giơ tờ lệnh khám xét lên, áp giải bảo vệ đi lên lầu, rất nhanh đã biến mất trong hành lang.Không còn thấy bóng dáng nữa.Cậu đưa cổ tay lên xem đồng hồ.5 phút, 10 phút...Giản Nhược Trầm mím môi, nghiêng đầu nhìn ánh sáng phản chiếu trên cửa kính xe, đưa tay vuốt lại mái tóc buộc cao của mình.Đợi đến khi Lục Tiệm bị xử bắn, cậu sẽ cắt tóc ngắn đi. Cũng xem như nói lời tạm biệt với "nguyên chủ".Hiện giờ tóc quá dài, ngủ thì dễ bị đè, mà khi phá án lại quá nổi bật. Chưa kể tóc dày, đội tóc giả cũng không tiện.Lượng tóc nhiều quá, sẽ làm tóc giả đội lên nhìn không tự nhiên.Giản Nhược Trầm lại nâng cổ tay, liếc nhìn đồng hồ lần nữa.13 phút rồi.Sao vẫn chưa xuống? Tìm mật mã khó đến vậy sao?Giản Nhược Trầm bắt đầu ngồi không yên, tay vừa chạm vào cửa xe thì bỗng nghe một tiếng "đoàng".Là tiếng súng!Đồng tử của cậu khẽ giãn ra. Ngay sau đó, tiếng súng liên tiếp vang lên.Quy định sử dụng súng của cảnh sát Hồng Kông rất nghiêm ngặt. Trừ khi đối mặt với cướp hoặc tội phạm ma túy đang bỏ trốn, họ sẽ không nổ súng liên tục như vậy.Lệnh khám xét của họ lại có vấn đề, Quan Ứng Quân chắc chắn sẽ cẩn thận hơn.Vậy là do quản lý ký túc xá nổ súng sao?Sao hắn lại có súng được?Giản Nhược Trầm mở cửa xe, chân vừa bước xuống đất thì đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát ngày càng gần.Quay đầu lại, một chiếc xe cảnh sát đen dừng ngay bên cạnh đoàn xe của Tổ trọng án. Từ trên xe bước xuống một thanh tra người Anh tóc nâu.Hắn đưa mắt quan sát xung quanh một vòng, rất nhanh đã khóa chặt ánh mắt vào Giản Nhược Trầm. Hắn sải bước đến gần, giơ thẻ ra trước mặt cậu: "Tôi là Kevin Chris. Có người tố cáo các người đã làm giả lệnh khám xét. Xin hỏi chuyện này có thật không?"Giản Nhược Trầm giơ tay xem đồng hồ, 15 phút rồi, Quan Ứng Quân vẫn còn chưa ra.Cậu lo lắng có người trong đội A bị trúng đạn, nhưng vẫn phải tập trung tinh thần, toàn lực đối phó với viên thanh tra người Anh này: "Làm giả lệnh khám xét?"Giản Nhược Trầm cười lạnh một tiếng, "Làm sao có thể? Tất cả lệnh khám xét của chúng tôi đều hợp lệ."Kevin lạnh lùng nhếch khóe miệng, lộ ra hàm răng bị sâu răng ăn mòn. Hắn còn chưa kịp nói gì thì từ trong ký túc xá lại vang lên một tiếng súng nữa.Ngay sau đó, một bóng người từ tầng 2 lao ra ngoài, đụng ngã đống thùng rác dưới chân ký túc xá đơn. Từ người hắn rơi xuống một cuốn sách dính vết máu.Hắn nhặt cuốn sách lên, định co chân bỏ chạy.Viên thanh tra người Anh vẫn đứng yên bất động.Giản Nhược Trầm thầm mắng một tiếng: "Đồ vô liêm sỉ!"Kevin nhướng mí mắt, hờ hững lên tiếng: "Chúng tôi đến để kiểm tra lệnh khám xét, những chuyện khác không thuộc thẩm quyền của chúng tôi."Biểu cảm đó rõ ràng cho thấy hắn biết rất rõ thứ vừa rơi xuống là gì.Giản Nhược Trầm lạnh mặt.Người đó tuyệt đối không thể chạy thoát. Nếu không, Quan Ứng Quân sẽ gặp nguy hiểm.Không lấy được mật mã đối chiếu, tài liệu mật sẽ không giải được, mà điều này còn ảnh hưởng đến Cảnh sát Quốc tế của cục Trung tâm.Nội dung trong tài liệu mật có mức độ nguy hiểm như nào vẫn chưa thể biết rõ. Nếu chỉ nhằm vào một mình cậu thì không sao, nhưng nếu liên quan đến đại cục, một khi xảy ra vấn đề, sẽ kéo theo rất nhiều người chịu họa.Không còn thời gian để do dự nữa!Giản Nhược Trầm tiến lên một bước, đột nhiên nhìn về phía sau lưng Kevin, giả vờ kinh ngạc hỏi: "Ồ? Sao ngài lại ở đây?"Kevin nghi ngờ quay đầu lại: "Ai?"Giản Nhược Trầm thừa dịp hắn ta phân tâm, nhanh như chớp thò tay rút khẩu súng bên hông của Kevin. Cậu xoay người, nhắm thẳng vào kẻ đang bỏ chạy, lập tức bóp cò."Đoàng!"Viên đạn ghim thẳng vào phần dưới cơ thể của tên bảo vệ. Hắn gào lên thảm thiết, quỳ rạp xuống đất.Kevin không tin nổi, trừng mắt nhìn Giản Nhược Trầm, hét lên: "Cậu? Cậu làm gì vậy?"Giản Nhược Trầm lấy khăn tay ra, nhanh chóng lau sạch khẩu súng, rồi nhét lại vào bao súng bên hông của Kevin. Cậu cười nhạt: "Cảm ơn ngài Kevin Chris đã nghĩa hiệp ra tay, làm rạng danh Cảnh sát Tây Cửu Long."Cậu nhếch môi, bắt chước giọng điệu của Kevin: "Chúng tôi nhất định sẽ ghi rõ điều này trong báo cáo."Lúc này, Quan Ứng Quân nhảy xuống từ tầng hai, mở cuốn sách trong tay tên bảo vệ ra xem lướt qua. Sau đó, hắn quay đầu về phía Giản Nhược Trầm, từ xa khẽ gật đầu ra hiệu.Sắc mặt Kevin lập tức đen như đáy nồi.Cảnh sát Tây Cửu Long, đúng là một lũ lưu manh!Không biết xấu hổ!Nhất là tên Giản Nhược Trầm kia, sao có thể hành động nhanh nhẹn như vậy chứ!Nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng!Giản Nhược Trầm nhìn Kevin, nở một nụ cười đầy thâm ý: "Sao ngài lại căng thẳng như vậy? Chẳng lẽ ngài biết rõ chứng cứ phạm tội mà hắn ta đang bảo vệ là gì sao?"