TruyenFull.Me

Edit Toan Tong Mon Deu La Nao Yeu Duong Chi Co Ta La That Su Dien Phe

Lâm Độ nuốt Ngưng bích đan, hiện giờ y đã quen với việc nuốt chửng đan dược.

Vừa mới nuốt xuống, y đã lập tức nhận ra sự khác biệt giữa sản phẩm của hệ thống và đan dược của Khương Lương

Đan dược của Khương Lương chỉ có thể tạm thời kiềm chế cơn đau quặn thắt nơi tim, nhưng chỉ cần ăn viên ngưng bích đan này, cơn đau âm ỉ kéo dài của y đã biến mất hoàn toàn. Cảm giác yếu ớt mỗi khi tim khó chịu như bị một lớp sáp ong dày đặc bao bọc, cách ly triệt để.

Y khẽ thở dài một hơi, không hổ là là hệ thống.
Vốn còn cho rằng, dựa vào Khương Lương thì về sau bản thân có thể qua cầu rút ván, nhưng xem ra vẫn phải chờ đến khi hoàn toàn khoẻ mạnh mới tính tiếp được.

Y hít sâu một hơi, căn bệnh cứng đầu trong phế phủ chỉ với một viên ích khí sơ úc đan đã tiêu tan một nửa. Hai tháng kiên trì để dòng suối băng chảy ngược rèn luyện cơ thể, gần nửa tháng chịu đựng dược lực mạnh mẽ của thuốc đắng, giờ đây phổi của y đã thông gần tám phần.

Viên đan dược thứ hai, có lẽ dùng để đột phá Trúc Cơ là thích hợp nhất.

Lâm Độ nuốt viên đan dược y đã lưu giữ từ trước.

"Sảng khoái." Y khẽ cảm khái một tiếng rồi nghiêm túc ngồi xuống nhập định.

Dược lực mát lạnh tan ra từ dạ dày, kinh mạch nhanh chóng vận chuyển theo, Lâm Độ hít sâu, tiếp tục điều chỉnh hơi thở theo phương pháp mà Diêm Dã vẫn luôn dạy.

Thiếu niên ngồi xếp bằng trên hàn băng sàng, đôi mắt thường ngày có phần xa cách, thậm chí mang theo chút lệ khí, giờ lại khép hờ đầy thư thái, khiến cả gương mặt toát lên vẻ an tĩnh thoát tục.

Chỉ vài hơi thở sau, linh khí bốn phía như đại dương sâu thẳm bỗng xuất hiện một con rồng khổng lồ tham lam, gào thét cuốn đến. Xung quanh thiếu niên hình thành một vòng xoáy khí khổng lồ.

Cùng lúc đó, thanh niên tóc bạc vẫn luôn tĩnh tọa trên Lạc trạch bỗng nhiên đứng lên, một bước thuấn di đến bên ngoài một cái động phủ.

Hắn đứng ngoài cửa động, thần thức lướt qua tấm bảng gỗ treo bằng dây thừng trước cửa, phía trên viết mấy chữ rồng bay phượng: "Xin đừng quấy rầy."

Diêm Dã khẽ cười khẩy, trên mặt lộ ra một tia cười nhạt: "Nhóc con, bản lĩnh không lớn nhưng trò vặt thì không thiếu."

Thanh niên vung tay, từ trong tay áo bay ra vài món đồ toả ánh sáng bạc mờ nhạt, nhanh chóng rơi xuống bốn phía động phủ, liên kết thành một kết giới, ánh bạc loé lên, lại nhanh chóng tiêu tán trong không khí.

Diêm Dã xoay người rời đi, phía sau hết thảy cảnh vật y như cũ, tự như hắn chưa từng ghé qua.

Đối với bên ngoài, Lâm Độ hoàn toàn vô tri vô giác.

Y chỉ cảm thấy linh khí mình hấp thu càng ngày càng nhiều, cuồn cuộn chảy trong cơ thể không ngừng, đan điền căng tràn đến mức tưởng như sắp nổ tung.

Lâm Độ muốn ngừng hấp thu linh khí, nhưng lại hoàn toàn không thể khống chế, thân thể này giống như một cái bụng không đáy, bàn tiệc khúc thủy lưu thương* chỉ sợ cũng bị nuốt sạch vào bụng y.

Y chỉ có thể chịu đựng cảm giác linh khí chèn ép va chạm trong đan điền, kinh mạch cũng liên tục bị dòng linh khía ào ạt xông tới cọ rửa, giống như cố gắng nhét cả một con voi nhét vào cái tủ lạnh mang tên Lâm Độ.

Y bị ép buộc phải chịu đựng nỗi đau này, chẳng khác gì mỗi lần y ngâm mình trong băng tuyền đến sức cùng lực kiệt mới bị dòng lũ cuốn trôi ra hồ tĩnh thuỷ, chí thì có thừa, nhưng lực đã không đủ, chỉ có thể vô vi nhi trị*, để cho dòng nước lũ mặc sức cuốn đi.

*là một tư tưởng Đạo gia, có nghĩa là thuận theo tự nhiên, không cưỡng cầu.

Rốt cuộc, linh khí trong đan điền càng ngày càng nhiều, càng lúc càng chật chội, đan điền lại không thể co dãn.

Mọi người đều biết, dưới áp suất cao, thể khí sẽ ngưng tụ thành thể lỏng.

Khoảnh khắc linh dịch xuất hiện trong đan điền, Lâm Độ thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ y còn chưa kịp thư giãn, một lượng lớn linh khí lại điên cuồng đổ vào cơ thể y.

Không thể ngăn cũng không thể chặn, Lâm Độ dứt khoát buông xuôi, phó mặc cho linh dịch trong đan điền từng chút tăng lên, từng giọt nhỏ lấp lánh ánh sáng chậm rãi hợp thành dòng.

Vòng xoáy linh khí từ một cơn lốc cuồng bạo dần thu nhỏ, chỉ còn lại một vòng xoáy bình thường.
Chờ đến khi mặt trăng khuất bòng nhường chỗ cho mặt trời, cơ thể Lâm Độ cuối cùng cũng chạm đến trạng thái bão hoà.

Y mở to mắt, giơ tay đẩy cửa động phủ đi ra ngoài.
Trên đỉnh đầu lẽ ra phải là bầu trời xanh trong, ánh nắng rực rỡ, nhưng lúc này, mây đen áp thành, che kín ánh mặt trời.

Lâm Độ phóng tầm mắt trông về phía xa, phát hiện bầu trời ở nơi khác vẫn quang đãng.

Y đứng yên tại chỗ, phát hiện sư phụ nhà mình đang đứng xa xa, lặng lẽ quan sát.

"Sư phụ, người có tin không, Thiên Đạo cũng phải nghe theo ta, ví dụ như hiện tại, ta bảo sét đánh ta, nó cũng không dám đánh người khác."

Lâm Độ nói, giơ tay lên: "Lôi tới."

Diêm Dã giật giật mí mắt, mắng một câu ranh con.
Đám kiếp vân vốn đã ngày càng dày đặc dường như cảm nhận được người được chọn. Giữa tầng mây đen, một tia sáng tím lóe lên, khiến Lâm Độ lập tức cảm thấy toàn thân tê rần.

Y không hề để ý rằng, vào khoảnh khắc thiên lôi giáng xuống, dường như có một kết giới vô hình chặn lại trong thoáng chốc, khiến tia sét rơi xuống y trở nên nhỏ hơn rất nhiều, cũng ảm đạm hơn rất nhiều.

Gần như ngay sau đó, khi cơn đau khiến y muốn chửi má nó, một tiếng sấm rền vang át cả tiếng chửi bậy của y.

Tốt lắm, tu chân giới cũng không thể vi phạm định luật vật lý, tốc độ ánh sáng vẫn nhanh hơn tốc độ âm thanh.

Trong đầu Lâm Độ lập tức lóe lên ý nghĩ này. Sau đó, bắt đầu cảm nhận dòng điện chạy loạn trong cơ thể, y cẩn thận thử điều động linh lực, chậm rãi điều hoà điện lưu.

Ngay khi nàng vừa vất vả sắp điều hòa xong, đạo thiên kiếp thứ hai lại ập đến mà không hề báo trước.

Đạo thứ hai, đạo thứ ba... Lâm Độ nghe mùi thịt nướng cháy khét.

Mắng một câu: "Nửa tháng nữa ta cũng không muốn ăn thịt nướng nữa."

Y miễn cưỡng ngồi bệt xuống đất, nhắm chặt mắt, cũng chẳng buồn quan tâm đây là đạo lôi kiếp thứ mấy nữa. Toàn thân y, mỗi một cái lỗ chân lông đều như không cẩn thận dính tĩnh điện vào mùa đông, cơn đau lúc này, kèm theo cảm giác tê dại ấy không ngừng quét qua từng tấc da thịt, liên tục tái diễn.

Lâm Độ không rảnh quan tâm đến thân thể bên ngoài, chỉ lo nội thị vào bên trong. Toàn bộ kinh mạch, ngũ tạng, lục phủ, xương cốt đều đang bị lôi điện tôi luyện.

Không biết có phải do linh khí hay không, nhưng thần trí của y vẫn còn khá tỉnh táo.

Diêm Dã là một kẻ mù, không thể dùng mắt để nhìn, lúc này cũng không thể dùng thần thức cảm ứng, nếu không sẽ làm nhiễu loạn phán đoán của thiên đạo. Hắn chỉ có thể nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên kia.

Lâm Độ chưa từng một lần kêu đau trước mặt hắn, bây giờ cũng vậy. Hắn không nghe thấy bất kỳ phản hồi nào từ y.

Đây là một canh bạc lớn. Dù trận pháp hắn bố trí vẫn nằm trong phạm vi thiên đạo cho phép, có thể giảm bớt phần nào tổn thương, nhưng đối với một Lâm Độ vốn có thân thể yếu ớt, thì chẳng khác nào muối bỏ biển.

Vì có thể dùng thần thức thay thế đôi mắt, Diêm Dã từ lâu đã chẳng còn bận tâm đến việc mình bị mù.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên, hắn sinh ra một ý nghĩ—nếu có thể nhìn thấy, thì tốt biết bao.

Đã rất nhiều năm... Có lẽ từ ngày bước chân vào con đường tu đạo, hắn chưa từng có lại suy nghĩ này.

Diêm Dã khẽ chớp mắt, hàng mi trắng muốt khẽ run, tựa như tuyết rơi trên cành.

"Lâm Độ còn sống." Một giọng nói vang lên bên tai hắn.

Diêm Dã bất ngờ khẽ nhướn mày, thần thức khẽ tản ra, chỉ rơi xuống phía sau: "Khương Lương?"

"Lôi kiếp này, mạnh hơn hẳn cửu thiên kiếp thông thường.Trận pháp của ngươi đã cản được năm phần, khiến uy lực giảm xuống mức tương đương một cửu trọng lôi kiếp bình thường."

Khương Lương vuốt chòm râu, không đi nhìn Diêm Dã, ánh mắt chỉ dừng trên thiên kiếp.

"Không nên chứ, lôi kiếp của ta năm đó, cũng chỉ mạnh hơn Trúc Cơ thiên kiếp bình thường ba phần mà thôi. Chẳng nhẽ đồ đệ của ta còn có thiên phú vượt trội hơn cả ta?"

Diêm Dã nhíu mày: "Thiên đạo già cả lú lẫn rồi sao? Hay đơn giản là không muốn để Lâm Độ sống sót?"

"Ngươi ăn nói cẩn thận." Khương Lương cắt ngang lời hắn.

Diêm Dã xoay đầu, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Một đạo cuối cùng."

"Lâm Độ có thể vượt qua. Y mạnh hơn những gì chúng ta tưởng tượng." Khương Lương dừng một chút, rồi bổ sung:"Chỉ cần y còn một hơi thở, ta liền có thể cứu về."

Diêm Dã chậc lưỡi một tiếng.

Người của Vô Thượng Tông, ai nấy đều có sự tự tin mù quáng tuyệt đối trong lĩnh vực mà mình giỏi nhất.
————

*"Khúc thủy lưu thương" là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, có lịch sử mấy ngàn năm. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ "Phất lễ" xong. Phất lễ là một nghi thức tế lễ tẩy rửa những thứ bẩn thỉu, tiêu trừ điềm xấu. Người ta bắt đầu đến ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me