Edit Toan Tong Mon Deu La Nao Yeu Duong Chi Co Ta La That Su Dien Phe
Tiếng hề cầm vốn bi thương thê lương, bỗng chốc đổi điệu. Trong nháy mắt, âm hưởng như vạn mã cuồng phong, hào hùng sục sôi, những đoạn kéo dài vang vọng, tiếng chuyển đoạn như tiếng vó ngựa rầm rập đạp xuống đất, khiến cả cát bụi từ miệng hang bị Lâm Độ đánh nổ cũng rào rào rơi xuống.Nhưng chẳng ai còn tâm trí để ý.Bởi vì đã có hai âm hồn đoạt xá hai tu sĩ.Với đám người chỉ mới đến Cầm Tâm cảnh như bọn họ, căn bản không có cách nào ngăn cản quá trình đoạt xá.Chỉ có thể — giết.Bốn kẻ thiên tài không mấy bình thường của Vô Thượng Tông hiển nhiên đã động sát niệm.Thiếu niên cao lớn, khí chất thư sinh, lúc này đã rút đao vào thế. Cô gái nhỏ nhắn như tiên tử thì vung roi, ngọn roi vút dài thành một con rắn uốn lượn.Còn Lâm Độ — thiên phú đệ nhất mà trước đó chẳng ai thèm để mắt — lại tiện tay bóp vụn nốt bảy bộ hài cốt cuối cùng còn nguyên vẹn. Tiếng "rắc rắc" vang lên không dứt.Y đứng đó, dáng vẻ thong dong. Sau khi bóp xong còn ung dung phủi tay, ngẩng đầu nhìn về phía người vẫn còn đứng trong góc."Ngươi bị nhập lúc nào? Là ngay lúc Yến Thanh hỏi câu đầu tiên?"Đúng là Yến Thanh. Một đao vừa rồi của hắn tuy khí thế mạnh mẽ, đủ để trấn áp âm hồn, nhưng vẫn không bằng một roi diệt hồn của Cẩn Huyên. Có lẽ ngọn roi kia chỉ quét trúng một phần, để âm hồn lẩn đi thoát thân.Với cảnh giới hiện tại của họ, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận vị trí đại khái của âm hồn.Nguyên Diệp ngồi giữa đống xương trắng, dồn toàn bộ tinh thần vào khúc nhạc của mình. Ngay cả cơ mặt cũng căng lên vì tập trung, hai dây đàn bị cậu dùng cung kéo đến mức lay động đầy cảm xúc.Không ai hiểu rõ "tấn công tinh thần" là gì hơn một âm tu.Nhưng tiền đề là: không được tổn thương người vô tội.Những người ban đầu đứng trước mặt Nguyên Diệp lặng lẽ tản ra. Không ai muốn bị vạ lây.Lâm Độ chịu đựng thần hồn xao động, lạnh lùng: "Ra đây. Đừng để ta phải nói lần thứ hai."Kẻ đó bật cười khinh miệt, rút ra một thanh linh kiếm: "Ngươi bảo ta ra là ta phải ra? Dựa vào đâu? Thân xác này giờ đã là của ta rồi, làm sao? Có bản lĩnh thì giết ta đi."Lâm Độ "ồ" một tiếng: "Các ngươi nghe thấy rồi đấy. Chính miệng hắn nói.""Lâm đạo hữu, khoan đã!" Có người cuống lên. "Người này là đệ tử thân truyền của một trong Tam đại tông môn – Quy Nguyên Tông. Tuyệt đối không thể...!""Đệ tử thân truyền của Quy Nguyên Tông mà dễ dàng bị đoạt xá vậy sao?" Lâm Độ bước lên một bước. "Thật đáng thương.""Lâm đạo hữu!"Lâm Độ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, lại tiến thêm một bước, kiếm khí đã nhắm thẳng vào mặt kẻ đó."Nếu giết hắn, chỉ sợ sẽ tự rước lấy thị phi!""Vậy ngươi có cách nào tốt hơn không? Ngươi biết liệu thần hồn của hắn có còn hay đã bị lão quỷ kia nuốt trọn rồi hay không?"Lâm Độ ghét phiền phức. Nhưng càng ghét uy hiếp.Đúng lúc đó, một đệ tử Quy Nguyên Tông chắn trước mặt Lâm Độ, dùng linh kiếm đỡ lấy một chiêu, hét lớn: "Vu Hi sư huynh! Ta biết huynh còn ở trong đó! Mau tỉnh lại đi!"Tay Lâm Độ cầm Phù Sinh phiến hơi khựng lại, đồng tử khẽ rung.Vu Hi?Chẳng phải là... cái "nhân duyên sai lệch" trong vận mệnh của Hạ Thiên Vô sao?Người này bao nhiêu tuổi rồi? Còn lăn lộn chơi cùng một đám nhóc?【Đúng rồi, chuyện giữa Hạ Thiên Vô và Vu Hi ban đầu là kiểu "nhị sư tỷ lãnh đạm hướng nội x sói con trẻ tuổi công khai theo đuổi" đó~】Lâm Độ: ...Ý là thằng này không được chết, đúng không?【Hắn sẽ không chết.】Lâm Độ không bỏ qua lời này. Chưa kịp suy đoán ý sâu xa, Vu Hi đã đẩy đồng môn chắn trước mặt ra, lao thẳng về phía y.Tên này tu vi Tâm Cầm cảnh đại viên mãn, chỉ còn nửa bước là kết đan, nên mới vào bí cảnh tìm cơ duyên.Lâm Độ kém hắn một tầng.Y cau mày — đã không được chết, vậy thì... đánh gần chết vậy.Thấy linh kiếm chỉ còn cách một tấc, Lâm Độ đưa tay giương quạt, ngăn lưỡi kiếm lạnh lẽo kia lại, rồi thuận thế bật mở chiếc quạt xếp: "Ngươi không chịu ra? Vậy ta đánh cho thân xác này hỏng luôn, xem ngươi có đổi kịp sang cái thứ hai không."Giọng y bình tĩnh nhẹ nhàng, thanh lãnh như tuyết phủ sương giăng.Phù Sinh phiến mở ra, băng sương theo mũi kiếm bò dọc lên từng đốt ngón tay, cổ tay, sau đó lấy tốc độ ghê người, đóng băng cả cơ thể.Vu Hi bị nhập hồn còn định vận linh lực giãy giụa, nhưng vô ích. Băng khí cực hàn xuyên qua từng lỗ chân lông, làm tê liệt cả gân cốt và kinh mạch.Gân xanh nổi lên khắp cổ và trán, cơ bắp cứng đờ, đôi mắt dần mờ đi như bị phủ một lớp sương mỏng.Nỗi sợ trước nay chưa từng có tràn ngập cả thần hồn. Còn thần hồn nguyên bản của hắn thì nhân cơ hội này điên cuồng phản công.Thân thể không động đậy nổi, bên trong lại là một cuộc chiến giằng xé.Yết hầu hắn phát ra âm thanh khô khốc như tro tàn cọ rít: "Đây là..."Đáp lại hắn là một cú đấm thẳng mặt.Cầm Tâm cảnh đại viên mãn thì đã sao? Diêm Dã đã nói, một quyền của y dưới tầng mây — không ai đỡ nổi, thì chính là không ai đỡ nổi.Và đúng là không ai đỡ nổi.Lâm Độ đấm thẳng vào mặt đối phương. "Có ra không?"Y rút tay lại, bóp lấy cổ họng người kia, từ từ siết chặt. Bàn tay trắng toát, làn da mỏng đến lộ rõ gân xanh đan chằng, nhìn có vẻ tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật — nhưng lúc này, chỉ khiến người ta lạnh sống lưng.Tiếng hề cầm mỗi lúc một mãnh liệt. Cẩn Huyên vung roi đứng bên cạnh: "Ra mau! Có gan cướp đàn ông thì có gan ra đây đánh tay đôi với bà!"Lâm Độ khẽ nhếch môi, suýt nữa thì bật cười.
Đám đệ tử Quy Nguyên Tông quýnh quáng vây lại nhưng không dám xông vào. Ai nấy đều từng thấy tận mắt cảnh Lâm Độ bóp nát sọ của từng tên cao thủ.Tốp đầu Thanh Vân bảng, dù có bệnh, chắc chắn cũng thật sự điên.Kẻ đứng đầu Thanh Vân bảng này có thật sự là một ma ốm hay không thì họ không biết, nhưng chắc chắn thật sự là một tên điên. Gương mặt Vu Hi dần tái xanh, tròng mắt lật ngược. Tiếng thở gấp gáp hòa vào tiếng hề cầm sắc nhọn, một luồng âm khí màu xám đen lặng lẽ chui ra từ mũi hắn, lao thẳng về phía Lâm Độ.Âm hồn mang theo khí thế liều chết, ai ngờ lại không thể nhập vào. Nó kinh ngạc xuyên qua thân thể Lâm Độ, liền bị Nghê Cẩn Huyên chớp thời cơ quất một roi đánh tan tành, hóa thành tro bụi như giấy đốt, lả tả bay lên trong không trung.Tiếng hề cầm gào thét, dường như có làn sóng âm vô hình lan ra, cuốn sạch cả phần còn lại của âm hồn.
Lâm Độ lúc này mới buông lỏng cổ họng người nọ: "Ngươi tên gì?"Nam tu há miệng, cảm thấy cả cổ họng lẫn thần hồn đều đau như bị xé.Lâm Độ liếc nhìn đệ tử Quy Nguyên Tông còn lại: "Trông kỹ hắn. Đừng để hắn đi phía sau các ngươi. Ra khỏi bí cảnh, tìm trưởng lão của các ngươi để tra hồn."Đám người kia răm rắp gật đầu.Phía bên kia, roi lại vang lên một tiếng "vút".Yến Thanh dùng sống đao đánh ngất người, âm hồn bị tiếng đàn của Nguyên Diệp tra tấn đến chịu không nổi, lại bị thần hồn nguyên chủ cắn trả, hoảng loạn bỏ chạy, kết cục y hệt tên trước — bị đánh tan.Cẩn Huyên thu roi, đôi mắt hạnh vẫn lấp lánh: "Tiểu sư thúc, mệt chưa, tay có đau không?"Đám người đứng xem nãy giờ: ...Nguyên cả đám Vô Thượng Tông các ngươi đều đều có bệnh!
Đám đệ tử Quy Nguyên Tông quýnh quáng vây lại nhưng không dám xông vào. Ai nấy đều từng thấy tận mắt cảnh Lâm Độ bóp nát sọ của từng tên cao thủ.Tốp đầu Thanh Vân bảng, dù có bệnh, chắc chắn cũng thật sự điên.Kẻ đứng đầu Thanh Vân bảng này có thật sự là một ma ốm hay không thì họ không biết, nhưng chắc chắn thật sự là một tên điên. Gương mặt Vu Hi dần tái xanh, tròng mắt lật ngược. Tiếng thở gấp gáp hòa vào tiếng hề cầm sắc nhọn, một luồng âm khí màu xám đen lặng lẽ chui ra từ mũi hắn, lao thẳng về phía Lâm Độ.Âm hồn mang theo khí thế liều chết, ai ngờ lại không thể nhập vào. Nó kinh ngạc xuyên qua thân thể Lâm Độ, liền bị Nghê Cẩn Huyên chớp thời cơ quất một roi đánh tan tành, hóa thành tro bụi như giấy đốt, lả tả bay lên trong không trung.Tiếng hề cầm gào thét, dường như có làn sóng âm vô hình lan ra, cuốn sạch cả phần còn lại của âm hồn.
Lâm Độ lúc này mới buông lỏng cổ họng người nọ: "Ngươi tên gì?"Nam tu há miệng, cảm thấy cả cổ họng lẫn thần hồn đều đau như bị xé.Lâm Độ liếc nhìn đệ tử Quy Nguyên Tông còn lại: "Trông kỹ hắn. Đừng để hắn đi phía sau các ngươi. Ra khỏi bí cảnh, tìm trưởng lão của các ngươi để tra hồn."Đám người kia răm rắp gật đầu.Phía bên kia, roi lại vang lên một tiếng "vút".Yến Thanh dùng sống đao đánh ngất người, âm hồn bị tiếng đàn của Nguyên Diệp tra tấn đến chịu không nổi, lại bị thần hồn nguyên chủ cắn trả, hoảng loạn bỏ chạy, kết cục y hệt tên trước — bị đánh tan.Cẩn Huyên thu roi, đôi mắt hạnh vẫn lấp lánh: "Tiểu sư thúc, mệt chưa, tay có đau không?"Đám người đứng xem nãy giờ: ...Nguyên cả đám Vô Thượng Tông các ngươi đều đều có bệnh!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me