TruyenFull.Me

Edit Toan Tong Mon Deu La Nao Yeu Duong Chi Co Ta La That Su Dien Phe

Lúc này Đỗ Thược mới sực nhớ tới chuyện hôn thư, liền lấy từ giới chỉ trữ vật ra một hộp gỗ. Trong hộp là một tờ giấy đỏ, phía trên viết rõ ngày sinh bát tự của nàng và Lê Đống.

Sắc mặt Lê Đống lập tức biến đổi, đoạt lấy hôn thư trong tay nàng: "Đây là gì? Ta chưa từng thấy qua! Ngươi sao lại không biết xấu hổ mà tự viết cả hôn thư? Tuy rằng cha mẹ hai bên có quen biết, ngươi biết sinh thần bát tự của ta, nhưng cũng không thể làm bừa như vậy!"

Lâm Độ nghe tới phát chán luôn: "Đủ rồi."

Y bước lên, đứng sau lưng Nghê Tư, giọng cố tình hạ thấp, bắt chước y hệt điệu nói dịu dàng tha thiết khi nãy của Lê Đống: "Thật ra ta có một cách này—nếu Lê Đống vừa gặp đã yêu chị, một lòng một dạ muốn cưới chị, lại sống chết không chịu nhận từng đính hôn với ai khác, thì thề đi."

"Cứ thề với Thiên đạo ấy—thề rằng từ đầu tới cuối chỉ yêu mình chị, chưa từng đính ước với người nào. Nếu có nửa câu dối trá, thì trời giáng thiên lôi."

"Như vậy với tỷ, chẳng phải là đảm bảo an toàn nhất sao?"

"Để chuyện tình yêu cảm động trời đất của hai người, được Thiên đạo làm chứng luôn."

Lâm Độ nhẹ nhàng bật cười: "Chị thấy sao, Nghê Tư tỷ tỷ? Ta cũng là vì muốn tốt cho chị thôi."

"Ta ghét nhất là thấy chị gái xinh đẹp bị đàn ông xấu lừa gạt."

Y nói giọng nhỏ nhẹ, nhả chữ rõ ràng, đuôi câu lại mang vẻ lả lơi như đang thủ thỉ lời tình.

Lợi ích lớn nhất khi tới tu chân giới này, chính là đám đàn ông cặn bã không dám thề bừa—ông trời thật sự sẽ nhìn vào đấy.

Nói sét đánh là sẽ đánh ngay.

Nghê Tư từ nhỏ tới lớn đã được người trong môn phái tranh nhau lấy lòng, nếu không phải vì gương mặt điển trai và dáng vẻ lạnh lùng bất cần của Lê Đống—bất kể đối mặt với ai cũng luôn thẳng lưng ngạo nghễ—thì cô ta vốn chẳng thèm để ý đến gã.

Lúc này cô ta quay đầu, đối diện với ánh nhìn như cười như không của Lâm Độ.

Người kia khi cười, đôi mắt đen vẫn phủ một tầng sương mù mờ ảo, đẹp đến hút hồn. Gương mặt thì chân thực rõ nét, lúc chăm chú nhìn người ta, luôn có cảm giác như đang chứa chan tình ý, hoàn toàn khác với vẻ lạnh nhạt bất cần ngày thường. Người bị y nhìn, khó tránh khỏi có ảo giác rằng mình rất được trân trọng.

Nghê Tư nghe mà lọt tai thật rồi.

"Chị xinh đẹp ơi, thận trọng hơn đi."

Lâm Độ đưa tay búng ngón tay cái tách bên tai Nghê Tư, rồi liếc nhìn Đỗ Thược.

Y đang chờ phản ứng của nàng ta.

Người này đối với y thì chưa đến nỗi hoàn toàn vô phương cứu chữa, nhưng giá trị đến đây là hết. Y không ưa kẻ do dự thiếu quyết đoán.

Đỗ Thược bất ngờ giơ tay giật lấy linh kiếm bên hông Lê Đống. Thanh kiếm rút ra, phát ra một tiếng ngân trong lanh lảnh.

Đó là một thanh pháp khí phẩm chất thiên phẩm, với tu sĩ thấp kém không có hậu thuẫn mà nói, thì gần như là gia sản quý giá nhất rồi.

Lê Đống theo phản xạ đưa tay giữ vỏ kiếm, nhưng thấy cô gái kia khẽ cười đầy căm hận, rồi một kiếm chém phăng nút đồng tâm trên ngọc bội, ném thẳng ngọc bội về phía hắn.

"Vật của cha ta ta đã lấy lại, kiếm này vẫn sắc bén, vẫn có thể phối lại vỏ kiếm mới. Từ nay giữa ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, gặp lại là người dưng."

Ngũ quan dịu dàng của Đỗ Thược lúc này hiện rõ một nét kiên quyết và sắc lạnh hiếm thấy. Nàng xách kiếm đi thẳng ra khỏi cửa tiệm.

Lê Đống sững sờ hét theo: "Ngươi sao có thể cướp kiếm của ta!"

Hắn toan đuổi theo, nhưng ánh kiếm lạnh như băng phá gió lao vút ra, lập tức ghìm chắc lên cổ áo hắn.

Cô gái đứng thẳng tắp, động tác cầm kiếm còn non nớt, nhưng ánh mắt lại còn sắc lạnh hơn cả lưỡi kiếm kia mấy phần.

"Đến người nặn bằng đất cũng có ba phần nóng nảy, hôm nay ngươi sỉ nhục ta đến vậy, còn dám buông lời dối trá, ta không ngại động thủ đâu."

Lâm Độ hơi bất ngờ nhướn mày—Đỗ Thược này... so với tưởng tượng của y, khí chất còn mạnh mẽ hơn kha khá.

Quả nhiên tỉnh khỏi mộng tình là thuận mắt liền.
Lê Đống luôn cho rằng Đỗ Thược dịu dàng, dễ bảo, lại mềm lòng, dễ điều khiển—không ngờ giờ nàng lại dám dí kiếm vào cổ hắn thật.

Đỗ Thược không giỏi kiếm pháp, nhưng lưỡi kiếm thì vẫn bén. Khi thu kiếm, nàng còn cố tình ấn nhẹ một chút vào cổ hắn: "Ngươi mà nhúc nhích nữa, kiếm đi thêm một tấc, đâm thẳng vào động mạch cổ, máu ngươi sẽ văng lên người 'người duy nhất ngươi yêu thương' kia."

Nàng là y tu, tất nhiên biết chỗ nào yếu điểm chí mạng.

Lê Đống cứng đờ không dám động đậy.  Đỗ Thược thu kiếm, lưỡi kiếm lướt qua cổ để lại một vệt máu đỏ tươi.

Hắn kêu đau một tiếng, nhưng nàng không hề quay đầu lại.

Bóng dáng nàng đi xa dần, kiêu ngạo như một nhành mai trắng ướt đẫm tuyết.

"Không lau kiếm à? Máu tên đó bẩn chết được."

Giọng Lâm Độ vang lên phía sau nàng.

Đỗ Thược nghe thế, liền nhận lấy mảnh vải y đưa, hàng mi khẽ rung rồi rơi lệ.

Giọt nước mắt rơi lên thân kiếm bạc, lăn dọc theo lưỡi kiếm tạo thành một vệt nước kéo dài.

Lâm Độ khẽ thở dài: "Thợ rèn kiếm này kém quá—kiếm tốt thì nước chảy qua cũng chẳng để lại dấu vết."

Đỗ Thược gồng mình chịu đựng, nhưng câu nói này của Lâm Độ lại khiến nàng vừa buồn vừa buồn cười.

Nàng rút khăn ra tự lau nước mắt, vừa khóc vừa bật cười: "Ta quên mất, em vẫn là con nít."

Lâm Độ chớp mắt, không phản bác.

Đỗ Thược càng cười, nước mắt càng rơi nhiều hơn, cảm thấy bản thân thật thảm hại, vội dùng khăn che mặt, nhưng trong lòng lại càng thêm uất ức, bật khóc thành tiếng.

Lâm Độ vốn định rời đi, thấy nàng vậy bèn thở dài, đưa tay vận linh lực dắt nàng đến một tòa nhà bỏ hoang không người ở, sau đó đá cửa vào, kéo nàng vào bên trong.

"Chị cứ khóc trước đi, ta đi nhặt đồng nát, lát quay lại."

Y nói xong liền biến mất trong nhà, lễ phép chào một tiếng với đám xương trắng rải rác, rồi bắt đầu quét sạch tài nguyên.

Đỗ Thược nhìn cô nhóc lượn quanh phòng, nghe thấy tiếng đấm vỡ đồ, không nhịn được lại lo lắng: "Sao lại cứ thích dùng nắm đấm chứ..."

Lâm Độ không đáp, chọn được vài món có ích rồi đi ra, tiện tay đưa nàng một khối ngọc bội: "Cầm đi. Cả thiên hạ núi ngọc nhiều vô kể, linh khí dồi dào, chạm khắc tinh xảo, ta tùy tiện vớ đại cái ven đường cũng đẹp hơn cái khi nãy cả khối."

Đỗ Thược đón lấy. Ngọc trong tay mịn màng, hơi có linh khí tỏa ra, nàng khẽ nói: "Không giống mà."

"Chị đẹp à, nghe ta một câu," Lâm Độ đưa tay bóp trán, "Bất kể trên cái ngọc kia có bao nhiêu kỷ niệm, tình cảm gì gì đó, dù có là thứ ông cố tổ truyền lại, nếu bản chất chỉ là một cục đá thường, thì nó mãi cũng chỉ là cục đá."

"Chỉ có thứ thật sự vô giá, bền lâu với thời gian, càng cũ càng quý, thì mới xứng làm vật gia truyền."

"Một cục đá thì có quái gì mà quý."

Y hiếm hoi nói chuyện với giọng lấc cấc, vẻ mặt cũng sinh động hơn hẳn bình thường.

Đỗ Thược vẫn nhìn y chằm chằm, rồi chợt bật cười dịu dàng: "Lâm Độ, có ai từng bảo em thật chẳng giống trẻ con chưa?"

Lâm Độ ngước mắt liếc nàng: "Con có cha có mẹ thì mới là con nít, không có thì cùng lắm chỉ là người thôi."

Không đợi Đỗ Thược phản ứng, y đã giơ tay bói một quẻ:

"Thời gian còn lại không nhiều, ta đi tiếp nhặt ve chai đây. Hai người kia nhìn là biết bụng dạ hẹp hòi, có khi sẽ quay lại trả thù. Chị đi cùng ta không?"

Đỗ Thược gật đầu, sau đó lấy ra một túi nhỏ: "Vừa nãy em trông có vẻ tim không khỏe lắm? Lại đây, ta châm cho một kim."

Lâm Độ giật giật mí mắt, toan chuồn: "Thôi khỏi nha chị đẹp."

Đỗ Thược kéo lấy cổ áo lông cáo trắng của y: "Không phải nói mình là người lớn à? Chỉ trẻ con mới sợ kim thôi. Người lớn thì ngoan ngoãn qua đây cho ta châm."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me