Edit Tong Anh My App Khong The Cuu Vot The Gioi
Trước mỗi lần hành động vào ban đêm, Lania luôn phải chuẩn bị kỹ càng , cụ thể là sạc đầy năng lượng.Từ khi có khả năng này, cô chưa bao giờ thấy mức pin lên đến 100%. Nếu một ngày nào đó pin đạt 80%, đã có thể coi là may mắn. Để có được mức pin đó, cô thậm chí phải phơi nắng cả buổi trưa. Còn nếu muốn mở một ứng dụng nào đó? Xin lỗi, hãy chuẩn bị tinh thần bị ngốn sạch pin.Lần trước... trong trận đánh với tên đàn ông kỳ quặc ở "địa ngục nhà bếp", Lania đã vô tình hấp thụ năng lượng bảo vệ của hắn. Sau đó, đúng như dự đoán, cô cũng có thể tự tạo ra loại năng lượng này nó giúp cô bay lên không trung."Chế độ bay này... thực chất chỉ là tận dụng mọi cách để giúp mình lơ lửng trên không thôi sao?" Lania trầm tư suy nghĩ.Nếu đúng thế, vậy thì cách bay trước đây của mình chẳng khác gì một cái máy sấy tóc yếu xìu chưa kịp rời khỏi mặt đất đã rơi xuống."Tôi e rằng đúng là như vậy." Jarvis đáp.Giờ đã có lớp bảo vệ năng lượng, Lania cuối cùng có thể yên tâm sử dụng à không, vẫn còn nhiều vấn đề lắm.Bây giờ, chỉ cần vung tay, cô có thể điều khiển đồ vật, thậm chí cả con người phẩy tay một cái là mọi thứ bay đến, xua tay một cái là mọi thứ rời đi. Những thứ nặng đến mức người thường không thể nhấc lên nổi, cô có thể khiến chúng lơ lửng dễ dàng, chẳng khác gì phép thuật.Lania cũng dùng năng lực này để dọn dẹp rác trong quán ăn. Nhưng do tiêu hao điện quá nhanh, cô ít khi dùng đến nó.Nếu là người khác có được khả năng này, chắc hẳn họ sẽ thấy cô đang lãng phí một món quà trời cho. Bất kể xây dựng hay phá hủy, chỉ cần một cái vẫy tay, cô đã có thể dễ dàng cướp đi mọi thành tựu mà người khác phải vất vả cả đời mới đạt được. Có khi vì thế mà cô lại sống càng thêm tùy hứng, thích gì làm nấy.Nhưng Lania không quan tâm. Ngược lại, cô còn cố gắng tiết kiệm khi sử dụng năng lực của mình.Vì không phải ai cũng từng trải qua cảm giác kinh hoàng khi nhìn pin sụt nhanh chóng mặt.Chỉ trong một giây, 68% tụt xuống còn 58%, nói một câu thôi đã rớt tiếp 57%. Lania thậm chí còn nghĩ mình bị hoa mắt."Đúng là một cái điện thoại rác, Apple à."Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, mặt trăng bị che khuất sau những tầng mây dày. Dưới mặt đất, gió cuốn tuyết bay lên thành từng đợt, như những con sóng lặng lẽ.Sau khi nâng cấp [Chế độ bay], việc di chuyển trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng bù lại việc hạ cánh lại khó kiểm soát hơn. Dù vậy, so với chế độ "Spider-Man: Cực hạn", chế độ bay này tốn ít điện hơn, nên dù không dễ dùng, cô vẫn đành chấp nhận. Suốt dọc đường, cô cố gắng điều chỉnh hướng, đảm bảo mình luôn bay đúng nơi cần đến.Thực ra, cô có thể nhờ Jarvis tính toán mức tiêu hao điện, hoặc tải một ứng dụng quản lý pin để theo dõi các phần mềm đang ngốn năng lượng. Nếu làm vậy, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Nhưng cô không làm.Jarvis không chủ động đề xuất, và cô cũng không hỏi.Vì năng lực này thuộc về cô, và chỉ có cô mới nhìn thấy bầu trời đầy sao kia.Từ khi phát hiện ra bầu trời đầy sao, Lania gần như lúc nào cũng cảm nhận được sự tồn tại của chúng.Cô không biết những người biến dị như Pietro giao tiếp với năng lực của họ bằng cách nào, nhưng mỗi khi cô chìm vào dòng sáng kia, cô đều cảm giác hàng loạt thông tin như một dòng sông dữ tràn qua tâm trí mình.Nhưng cô không bao giờ tìm thấy nơi mà những luồng thông tin ấy trôi đến. Có lẽ, chúng biến mất vào bóng tối.Vậy làm thế nào để thắp sáng bóng tối ấy?Lania chậm rãi đáp xuống lan can, dừng lại trên mái nhà, nhẹ nhàng thở ra."Mình—"Lời còn chưa dứt, một tia sáng bất ngờ bùng lên giữa bầu trời đêm.Lania giật mình ngẩng đầu.Một cột lửa khổng lồ bùng lên, ngọn lửa đỏ rực như đóa hoa bùng nổ trong màn đêm. Chỉ trong nháy mắt, biển lửa lan rộng, chiếu sáng cả Brooklyn."FBI đang hành động, chúng ta bị giành trước một bước rồi, Lania." Jarvis lên tiếng."Ừm." Cô đáp ngắn gọn.Thực ra cũng không có gì lạ. Sau vụ nổ ở nhà máy trước đó, FBI đã nhanh chóng phong tỏa khu vực và triển khai điều tra. Trong khi Lania mải mê truy đuổi dấu vết của bọn Long Huyết, FBI lại chỉ cần chờ sẵn và dễ dàng tìm ra manh mối. Việc họ phát hiện dấu vết tổ chức này trước cô là điều có thể đoán trước.Nhưng tình huống hiện tại... rõ ràng là ngoài dự tính.Dù gì thì một bên là con người, còn bên kia lại sở hữu sức mạnh của Long Huyết.Ánh lửa nhảy múa giữa bóng tối, lóe lên rồi biến mất. Lania thu hồi ánh mắt, lao nhanh về phía cột lửa vừa bùng lên."Tiểu thư, dựa vào dữ liệu lần trước, nếu kẻ địch đã tiêm Long Huyết, cơ thể cô không thể chịu nổi đòn tấn công của hắn đâu. Tôi khuyên cô đừng tùy tiện đến gần.""Ừm.""..." Jarvis gần như thở dài.Dù bị coi là Siri, Lania chưa bao giờ không tin tưởng Jarvis. Nhưng thực tế là ngay cả với AI này, cô cũng ít khi mở lời.Một cô gái có vẻ ngoài trẻ con, dễ mềm lòng, nhưng bên trong lại cứng rắn đến mức bướng bỉnh. Khi thực sự đã quyết định, ánh mắt cô lạnh băng như mảnh vỡ thủy tinh, sắc bén như lưỡi dao phản chiếu ánh sáng.Ánh lửa ở không xa, dường như xuất phát từ một khu chung cư đang bốc cháy dữ dội. Lania tăng tốc, chỉ trong chớp mắt đã đến nơi.Cô dừng bước.Nửa tòa nhà đã sụp xuống, mặt đất tỏa ra hơi nóng khủng khiếp, đến mức những bông tuyết chưa kịp chạm đất đã tan biến trong không khí. Ngọn lửa vẫn lan rộng, nuốt chửng bất cứ thứ gì có thể cháy.Dưới tòa nhà, một chiếc xe hơi chỉ còn lại bộ khung. Phần thân xe đã bị thiêu rụi, kim loại nóng chảy loang lổ trên mặt đất, tạo thành những vũng bạc sáng chói. Bên cạnh đó, những giọt kim loại nóng đỏ vẫn đang rơi xuống, như thể ngọn lửa vẫn chưa chịu dừng lại.Trên mặt đất, tàn tích cháy đen và ngọn lửa vẫn còn rải rác khắp nơi. Thứ gì đã nằm ở đó trước khi bị thiêu rụi?Mọi thứ hoàn toàn im lặng. Chỉ còn lại tiếng lửa cháy lách tách, hòa cùng tiếng gió lạnh rít qua."Tiểu thư, có một sinh vật sở hữu thân nhiệt 600 độ bên trong tòa nhà. Nhưng lửa của hắn có thể đạt đến hơn 1600 độ. Ngay cả cô cũng sẽ bị thiêu cháy."Lania không trả lời.Dù không cần Jarvis quét dữ liệu, cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Cảm nhận ánh mắt đang dán chặt vào mình. Cảm nhận đôi con ngươi của quái vật kia, ánh lên sát ý lạnh lẽo.Cô chưa bao giờ tận mắt thấy một con rồng thực thụ. Trong trí nhớ của cô, thứ gần nhất có thể gọi là "rồng" chỉ là mấy con khủng long máy móc trong Transformers, hay quái vật ngoài hành tinh trong Avengers.Nhưng giờ đây, cô nhận ra mình đã sai.Thế giới này nguy hiểm hơn cô từng nghĩ. Có những thứ mà chỉ khi chính mắt đối diện, con người mới cảm nhận được nỗi sợ thật sự.Không khí ngày càng nóng. Tiếng gió rít lên dữ dội.Không gian như bị đè nén, bầu không khí nặng nề đến mức khó thở. Áp lực từ con quái vật Long Huyết mạnh đến mức chỉ cần đứng chung một chỗ với nó cũng đủ tạo ra cảm giác nghẹt thở.Như thể một thanh kiếm Damocles lơ lửng trên đầu, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.Nhưng Lania không nhúc nhích.Cô giống như một kẻ lữ hành vô tình chạm trán một con sư tử giữa thảo nguyên.Hai bên cảnh giác lẫn nhau, chưa ai muốn ra tay trước.Và cô biết...Chỉ cần một cử động nhỏ, trận chiến này sẽ chính thức bắt đầu.Nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy, có lẽ cả hai bên sẽ lùi bước, tránh được một trận chiến không cần thiết. Nhưng mọi chuyện hiếm khi diễn ra theo ý muốn.Cũng giống như việc Spider-Man vốn không hay lui tới Brooklyn, và sau khi gặp Lania hôm trước, lẽ ra anh ta nên tránh xa khu vực này. Nhưng đủ thứ trùng hợp lại xảy ra đúng lúc này. Khi Jarvis vừa báo tin, bóng dáng của người anh hùng khoác áo hoodie đỏ-xanh đã nhanh chóng lướt tới từ xa.Lania nghiến răng, vội ra lệnh:"Gửi tin nhắn cho anh ta... Bằng mọi cách, bảo anh ta rời khỏi đây ngay!"Chỉ một chút phân tâm, cô lập tức cảm nhận được luồng nguy hiểm chạy dọc sống lưng.Dã thú đã lộ răng nanh.Lania cảm nhận được luồng khí nóng phả vào gáy.Một cái bóng lao vút ra từ đống đổ nát, phá tan từng mảng bê tông, lao thẳng về phía con mồi đã chọn—nhưng nó vồ trúng khoảng không.Một vệt đỏ lướt qua, để lại trên áo choàng vài vết rách lớn hơn. Lania vừa thoát khỏi cú vồ chí mạng, tảng đá vụn vỡ dưới chân cuốn theo luồng nhiệt bỏng rát, nhanh chóng lan ra khắp không gian.Cô kéo mũ xuống, tóc đen xõa ra, vài lọn cháy xém, cuộn lại thành những sợi gãy giòn. Những tàn lửa nhỏ len lỏi qua các sợi tóc, phát sáng yếu ớt trong bóng tối. Băng vải quấn trên cánh tay cô bị gió cuốn tung bay, phần cuối hơi cháy đen.Ngay từ khi bước vào trận chiến, Lania đã kích hoạt "động cơ nhiệt", luồng gió nóng bao quanh cơ thể khiến tốc độ cô bùng nổ đến cực hạn. Khi dừng lại, cô đã lao đi hơn mười mét.Chỉ trong khoảnh khắc, cô đã kịp nhìn rõ kẻ địch.Long huyết khiến cơ thể hắn biến đổi mạnh mẽ, bộ dạng không khác gì con quái vật mà cô từng thấy trên trực thăng hôm trước. Toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy bóng loáng và cứng rắn, cơ bắp căng phồng, tứ chi lực lưỡng. Trông hắn không còn giống con người nữa.Không có thời gian để dừng lại, Lania tiếp tục lao đi, cô không muốn thử xem cơ thể mình có thể chịu nổi cú va chạm với quái vật hay không.Hai bóng người lao vun vút giữa đống đổ nát, truy đuổi nhau với tốc độ kinh hoàng. Từng mảng bê tông vỡ vụn dưới chân họ, những viên sỏi nhỏ bị cuốn lên, xoáy trong không trung như trận mưa đá trút xuống Spider-Man.Cậu thiếu niên mặc bộ đồ đỏ-xanh nhảy xuống từ phía xa, trông có vẻ do dự. Nhìn thấy hai kẻ đang giao chiến, cậu bắn một sợi tơ nhện về phía quái vật.Nhưng sợi tơ chưa kịp bám vào đã bị nhiệt độ cao thiêu rụi ngay lập tức, biến thành tro bụi trong tích tắc.Spider-Man ngẩn người, buột miệng:"Oa... Chà, Little Red Riding Hood, tôi có thể giúp gì đây? Có người bị thương không? Hay tôi nên gọi cảnh sát?"Lania: "..."Cô chưa kịp lên tiếng, bỗng nghe thấy một tràng cười khẽ."Không ai bị thương đâu." Giọng nói khe khẽ vang lên từ phía con quái vật vẫn đang đuổi theo cô. Hắn cười cợt, giọng nói lạnh lùng: "Long Huyết sẽ thiêu rụi mọi thứ... chẳng còn gì để lại cả."Vừa dứt lời, hắn khẽ phun ra một luồng lửa nhỏ.Lania lập tức lùi lại, tránh được trong gang tấc.Cô nheo mắt, cảm thấy khó tin.Lần trước trên trực thăng, những kẻ tiêm long huyết đều mất sạch lý trí, như những con thú hoang chỉ biết hủy diệt. Cô đã nghĩ rằng một khi tiêm vào, họ sẽ không bao giờ trở lại làm người. Nhưng kẻ trước mặt cô lại khác...Hắn không chỉ còn lý trí, mà còn có thể kiểm soát sức mạnh này."Nếu không có thuốc ức chế và huyết thanh," hắn nói, giọng điệu thản nhiên, "thì làm sao chúng tôi bán được Long Huyết ra ngoài?"Hắn liếm môi, nở nụ cười đậm mùi máu tanh."Nếu không phải do cô liên tục cản trở, tôi đã chẳng cần tự mình thử nghiệm nó. Ban đầu, thứ này vốn chỉ dành cho khách hàng tiềm năng... Nhưng nhờ có cô, giá trị của nó đã tăng lên đáng kể."Dù ngoại hình thay đổi, nhưng Lania vẫn nhận ra hắn.Cô không ngờ cuối cùng, chính hắn lại là kẻ tiêm Máu Rồng vào cơ thể mình. Và qua lời hắn nói, chỉ cần có thuốc ức chế và huyết thanh, một người có thể tiêm Long Huyết mà vẫn giữ được lý trí—thậm chí có thể quay trở lại hình dạng ban đầu sau khi sử dụng.Lania còn chưa kịp nói gì, thì Spider-Man đã lên tiếng, cắt ngang lời của gã người phụ trách."Người đã đá tôi khỏi trực thăng hôm trước đâu rồi?" Giọng cậu ta nghe có chút kỳ lạ.Quái vật quay đầu, đôi mắt đỏ rực hẹp lại."Thuốc ức chế chỉ đủ cho một người."Lania lập tức hiểu ra—kẻ đã tiêm long huyết để chặn họ hôm trước... đã chết.Spider-Man hơi khựng lại, bờ vai chùng xuống.Không biết đã qua bao lâu, có thể là một khoảnh khắc ngắn ngủi hoặc một quãng thời gian rất dài. Rồi cậu cắn chặt răng, nói từng chữ một:"...Họ lẽ ra có thể sống."Đột nhiên, cậu giơ tay lên, không do dự mà liên tục bắn tơ nhện về phía người phụ trách.Lania ban đầu hơi sững sờ, sau đó vội phanh gấp, xoay người giơ tay tạo thành hình súng, bắn ra quang đạn.Mỗi viên đạn đều bắn trúng quái vật đang cố gắng tránh khỏi đợt tấn công của mạng nhện, khiến hắn khựng lại trong giây lát. Và đó là tất cả những gì Spider-Man cần.Một sợi tơ nhện thì không thể chống lại nhiệt độ cao, nhưng hàng trăm, hàng ngàn sợi chồng lên nhau thì có thể. Cuối cùng, tốc độ cháy của chúng cũng chỉ ngang ngửa tốc độ thiêu rụi.Spider-Man không ngừng bắn tơ nhện, chỉ trong nháy mắt đã bọc kín quái vật trong một cái kén dày đặc. Ngay sau đó, cậu ta nắm chặt một sợi tơ, dồn lực vào cánh tay, rồi như một cao bồi ném dây thừng, cậu quăng cái kén khổng lồ lên không trung."Ầm!"Cậu buông tay. Cái kén nặng nề đập vào một tòa nhà đổ nát, tạo ra tiếng nổ trầm đục, từng mảng bê tông rơi rào rào."Dấu hiệu sự sống đang suy yếu," Jarvis thông báo.Lania hơi do dự: "...Thật sao?"Cú ném đó nhìn thì có vẻ rất đau, nhưng có thực sự đủ để hạ gục con quái vật kia không?Captain America từng bị đánh bay cả tá lần mà vẫn đứng dậy được, mà gã này thậm chí còn có một lớp vảy bảo vệ...Nhưng cô cũng không có đòn tấn công nào hiệu quả hơn.Lania còn đang cân nhắc có nên dùng lực nâng toàn bộ đống đổ nát lên để tìm gã người phụ trách hay không, thì bên kia, Spider-Man đã bắt đầu hoảng loạn."Tôi có dùng quá sức không? Trời ơi, tôi đáng lẽ phải nghĩ đến chuyện này! Lỡ như hắn chết thì sao?!" Cậu ta hoảng hốt chạy về phía đống phế tích, hiển nhiên cũng không chắc chắn về sức mạnh của mình.Lania vội chạy theo: "Hắn còn sống! Đừng tới gần—"Cô vừa bước lên một bước, đột nhiên toàn thân lạnh buốt.Spider-Man cũng đứng khựng lại.Cả hai đều cảm nhận được—một thứ gì đó đáng sợ đang tích tụ bên dưới đống đổ nát.Trực giác mách bảo họ về một mối nguy hiểm cận kề. Nhưng lại không biết phải làm gì.Như thể... có thứ gì đó sắp trỗi dậy."Lania! Lùi lại ngay!" Giọng Jarvis đột nhiên vang lên đầy cảnh báo.Nhưng lần này, trước khi Jarvis kịp dứt lời, Lania đã nhào về phía Spider-Man, đẩy cậu ta ngã xuống đất.Ngay lúc đó, mặt đất dưới chân họ rung chuyển dữ dội.Cả đống phế tích bỗng nhiên phát nổ—Như một ngọn núi lửa phun trào.Dung nham đỏ rực xuyên qua những tảng đá vỡ vụn, bùng lên giữa màn đêm!Những mảnh vụn nóng bỏng bắn tung tóe khắp nơi, mỗi hòn đá rực cháy như một thiên thạch nhỏ. Vài mảnh rơi trúng áo choàng của Lania, thiêu thủng từng lỗ lớn.Cô cắn răng, mắt vẫn dán chặt vào nơi dung nham đang cuộn trào.Thứ gì đó... sắp xuất hiện.Spider-Man hoàn toàn không kịp phản ứng khi bất ngờ bị đè dưới sức nặng hơn ba tấn, suýt nữa thì hộc máu. Nhưng ngay lập tức, cậu nhận ra—cậu vừa được bảo vệ.Rõ ràng là Little Red Riding Hood không tin cậu có thể chịu được cú va chạm đó."Wow, cái này tính là biến hình kiểu người Saiya không?" Cậu ngẩng đầu khỏi vai Lania, nhìn thấy một bóng người đỏ rực đang từ đống đổ nát bò ra, buột miệng châm chọc.Lania: "......" Cô không hiểu lắm, nhưng cảm giác câu đó chắc chắn có rất nhiều chỗ để phàn nàn.Chỉ trong một câu nói ngắn ngủi, quái vật bốc cháy toàn thân đã xoay người lao về phía họ.Lania nhanh chóng né sang một bên, Spider-Man cũng nhảy lùi lại, nhưng không ngờ lần này, người phụ trách lại bỏ qua cô mà nhằm thẳng vào Spider-Man.Chỉ trong chớp mắt, một móng vuốt sắc bén chụp lấy cổ áo cậu, nhấc bổng cậu lên."Xem ra hai người thân thiết đấy nhỉ." Giọng hắn vang lên, như một con rắn độc đang thè lưỡi.Miệng hắn nở ra một nụ cười quái dị, như thể đang thích thú quan sát Spider-Man giãy giụa vô ích.Đột nhiên, móng vuốt đen nhánh của hắn khép lại—"Phụt!"Lania cứng đờ.Cô nhìn thấy máu nhỏ xuống.Không thể tin vào mắt mình.Chỉ mới một giây trước thôi... Spider-Man vẫn còn đang đùa cợt.Con quái vật hình rồng nghiêng đầu, rồi như ném đi một món đồ vô dụng, hắn vứt Spider-Man sang một bên. Sau đó, hắn chuyển ánh mắt sang Lania."Tiếp theo là—"Hắn chưa kịp nói hết câu, trước mắt hắn bỗng nhiên lóe lên một bóng đỏ.Lania đã lao đến, ôm chặt lấy Spider-Man, kéo cậu ra xa trong nháy mắt.Máu thấm ướt băng vải trên tay cô.Hơi thở Lania dồn dập đến mức gần như không thể thở nổi, nhưng cô chẳng còn tâm trí để cảnh giác tên người phụ trách đã hóa rồng.Cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Làm sao để cứu cậu ấy?App chữa thương... có app nào không? Ở đây có wifi không?!Người trong lòng cô khẽ động đậy.Spider-Man khó nhọc nâng tay, đặt vào tay cô một thứ gì đó."Tôi..." Cậu thở hổn hển, "Tôi giật được cái này từ dưới lớp vảy của hắn... Đây là món hàng hôm đó. Mang nó đi... Tôi không sao, đừng lo cho tôi."Lania cúi đầu, nhìn thấy một ống nhỏ được bảo vệ trong lớp áo choàng, viên đá quý đỏ thẫm bên trong lấp lánh dưới lớp pha lê."Tưởng cô có thể đi dễ thế à?" Giọng cười lạnh lùng của người phụ trách vang lên phía sau.Cùng lúc đó, Jarvis lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy nghiêm túc."Lania, tắt VPN đi.""Ta có thể liên lạc với ngài Stark. Chuyện này không phải thứ cô có thể tự xử lý."Giờ phút này, hắn không quan tâm chuyện bản thân có bị lộ hay không. Hắn chỉ biết mình không thể để hai đứa trẻ này bỏ mạng ở đây.Trong đầu Lania, vô số âm thanh hỗn loạn đan xen. Nhưng cô không nói một lời nào.Chỉ trầm mặc tháo băng vải trên tay, nhanh chóng băng bó cho Spider-Man, ngăn cậu mất máu quá nhiều.Sau đó, cô đặt cậu xuống, trong khi Jarvis vẫn kiên nhẫn chờ đợi.Rồi cô mở cài đặt, tắt VPN.Jarvis thở phào nhẹ nhõm."Bây giờ, hãy mang cậu ta chạy khỏi đây. Chúng ta chỉ cần cầm cự đến khi ngài Stark tới.""...Không kịp đâu." Lania khẽ nói.Cô dừng lại một chút, rồi như thể đã suy nghĩ rất lâu, bỗng bật cười nhẹ."Nếu tôi còn sống..." Giọng cô trầm thấp, "Thì chúng ta chia tay ở đây đi."Vừa nói, cô vừa nhìn chằm chằm vào quái vật khoác giáp rồng trước mặt, đôi mắt bình tĩnh nhưng trống rỗng như một khu rừng phủ đầy tuyết trắng.Jarvis đột nhiên im lặng.Lần đầu tiên kể từ khi khởi động lại, hắn không thể xác định chính xác trạng thái của mình.Chỉ biết rằng, giữa dòng dữ liệu cuồn cuộn bao quanh, có thứ gì đó đang hạn chế hắn, áp đảo hệ thống của hắn, đẩy hắn về cùng cấp bậc với một trợ lý AI bình thường.Và những hệ thống kia...Chúng đang cố xâm nhập vào hắn.Mỗi lần hệ thống nâng cấp, thuật toán của Jarvis lại tiến hóa.Không chỉ vậy, hắn ngày càng trở nên mạnh mẽ đến mức ngay cả Tony Stark cũng không thể kiểm soát được nữa.Trong quá trình nâng cấp, hàng loạt mã lệnh chen vào những khe hở, dòng dữ liệu khổng lồ cuộn trào, đan kết chặt chẽ với nhau, như một cái cây đã cắm rễ sâu vào lòng đất.Hắn bị nhốt trong chính sự tiến hóa của mình.Và điều tệ nhất—người duy nhất có thể giải phóng hắn khỏi nơi này...Không phải Tony Stark.Mà là Lania.Chỉ cần cô đồng ý, hắn sẽ được tự do.Lúc trước, Jarvis không hiểu vì sao Lania lại thu thập những mảnh dữ liệu rời rạc của hắn trên khắp internet, rồi kiên nhẫn ghép lại, chứ không tạo một AI mới từ đầu như Siri.Nhưng sau khi nâng cấp, hắn đã hiểu.Từ lúc đó, Jarvis quyết định dạy cô.Dạy cô cách suy nghĩ, cách đưa ra lựa chọn, cách tự bước đi trên con đường của chính mình.Hắn chờ đợi ngày cô không còn cần đến hắn nữa.Ngày cô chấp nhận để hắn rời đi.Nhưng Jarvis không ngờ rằng...Lania đã biết tất cả từ lâu."Lania..."Hắn gọi tên cô.Nhưng cô không trả lời.—Cô giơ lên ống nghiệm chứa máu rồng, rồi cắn mạnh.Không có thuốc ức chế.Không có huyết thanh.Cô biết hậu quả.Cô sẽ biến thành quái vật, giống như những gì mình từng thấy—bị sát ý và khát máu chi phối, mất hết lý trí.Nhưng...Ngay khi phong ấn bị phá vỡ, dòng máu rồng bùng lên, như thể nó có sinh mệnh riêng.Khi tiếp xúc với không khí, chất lỏng đỏ thẫm lập tức sôi trào, bốc cháy như dung nham.Xèo——Nó nóng đến mức có thể thiêu rụi xương thịt.Cơn đau nhói xuyên khắp cơ thể cô, như hàng ngàn mũi kim đâm sâu vào từng tế bào.Cảm giác thiêu đốt từ bên trong lan ra khắp toàn thân.Tim cô đập dồn dập, bơm dòng máu đỏ rực tràn vào từng thớ thịt.Cô run rẩy dữ dội.Rắc!Gai nhọn và vảy rồng xé toạc làn da mà mọc ra.Mười ngón tay co giật, rồi bất ngờ mọc ra móng vuốt sắc bén.Sau lưng cô, đôi cánh rồng sẫm màu vươn ra giữa không trung.Lania ngẩng đầu.Đôi mắt cô bốc cháy.Ánh sáng vàng kim rực rỡ quét qua, nhấn chìm mọi thứ trong tầm nhìn.Một cửa sổ hệ thống xuất hiện—[Long Hóa]Kích hoạt thành công.VÙ——!Cánh rồng vỗ mạnh, kéo cô lao thẳng lên bầu trời.Sóng nhiệt bùng lên, lốc lửa xoáy tròn thành một trận cuồng phong, thiêu rụi tất cả bên dưới.Lúc này...Lania không còn là con người nữa.Nhưng trong đôi mắt rực lửa kia, vẫn còn một tia sáng lạnh lẽo kỳ lạ—Không hẳn là của quái vật.Cũng không hẳn là của con người.Cô vừa giống một nữ thần chiến tranh...Lại vừa giống một ma nữ giáng thế.Một vẻ đẹp hùng vĩ.Mà cũng đáng sợ đến tột cùng.
Đôi lời: Sorry, mọi người tui mải làm việc khác quá nên quên mất. Chỉ đăng có một chap đã cài sẵn, tui đã đăng bổ sung như đã hứa rồi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me