Edit Tong Anh My App Khong The Cuu Vot The Gioi
Sau khi uống hết ly trà, Lania giao đám mèo chó lại cho Logan trông coi, cuối cùng họ cũng biết tên nhau, rồi đi theo Austin đến khu nhà chính để kiểm tra tình trạng các phòng, từ đó quyết định có cần sửa chữa gấp hay không.So với khu vườn, nhà chính được bảo dưỡng tốt hơn, nhưng cũng chỉ ở mức tạm ổn.Tay vịn cầu thang cắm đầy nến cháy dở, sáp nhỏ xuống lan can, đông lại thành một lớp dày.Tấm thảm dính đầy sáp và bụi bẩn, những sợi lông dài rối bết vào nhau.Đồ đạc bám đầy bụi, rèm cửa màu tối, tạo thành những mảng bóng mờ trên tường.Một vài chiếc ghế sofa bẩn đến mức không còn nhìn rõ hoa văn, nhưng trên tấm thảm vẫn còn lấp lánh những mảnh pha lê rơi vãi.Đây chính là cảnh tượng Lania nhìn thấy khi đi dọc hành lang dẫn đến phòng ngủ....Cũng không khác mấy so với những gì cô đã hình dung.Lania lặng lẽ quay đầu nhìn Austin, chỉ thấy trong ánh mắt chờ mong của anh, dường như còn lóe lên ánh sao.Khu nhà chính có vẻ rất lâu đời, có lẽ được xây từ thời thuộc địa.Tọa bắc hướng nam, đối diện khu vườn rộng lớn.Từ sảnh chính bước vào, hai hành lang tách ra về hai phía, một bên dẫn đến các phòng, một bên là dãy cửa sổ sát đất kéo dài, treo rèm đỏ thẫm kiểu Thổ Nhĩ Kỳ.Xuyên qua cửa kính, có thể thấy hoàng hôn phủ một màu cam nhàn nhạt lên khu vườn.Hầu hết đồ nội thất đều mang phong cách Anh quốc thời Regency, như bộ sofa nhung đỏ thẫm đính đá quý, hay bàn ghế chế tác từ gỗ mun và gỗ óc chó, bề mặt bóng loáng như phủ một lớp vàng nhẹ dưới ánh chiều tà.May mắn là phòng ngủ đã được dọn dẹp kha khá.Dù chăn ga và rèm cửa có phần bạc màu, nhưng ít ra không có vết bẩn hay bụi bặm.Lania nhìn quanh, cảm thấy tạm hài lòng, đóng cửa lại.Nhưng rồi chợt nhớ đến bữa tối, cô quay sang hỏi Austin:"Phòng ăn ở đâu?"Austin thoáng lộ vẻ bối rối:"Lania, phòng ăn vẫn chưa dọn xong, chắc là... không thích hợp để mời Logan đến ăn tối."Lania: "......"Cô nhướng mày: "Vậy bình thường anh ăn ở đâu?"Nghe đến chuyện mời khách, Austin lập tức hào hứng ra mặt:"Ồ! Ý cô là cách tôi tiếp đãi bạn bè sao? À, tôi sẽ đặt một chiếc bàn ngoài sân trước, chúng ta có thể vừa uống trà vừa ngắm cảnh khu vườn!""......"Lania cảm thấy mình sắp nghẹt thở.Cô đã dốc hết số điểm tích góp để sửa garage, đến giờ vẫn còn thiếu một phần ba.Với số điểm còn lại, nếu sửa phòng ăn, thì chắc chỉ đủ dọn rác, thay giấy dán tường và bàn ghế, chưa chắc đã đủ để kiểm tra hệ thống điện.Huống hồ, cô còn đang hoài nghi cả khu nhà này có còn phòng nào có thể ở được hay không...Càng nghĩ càng chán nản, Lania không khỏi thở dài thườn thượt.Trong tiểu thuyết Gothic thế kỷ 19, thường có những tình tiết kiểu này:"Người thân xa đột nhiên để lại một tòa trang viên bí ẩn.""Một đêm tỉnh dậy thấy mình xuất hiện trong lâu đài và chạm trán ma cà rồng.""Cô gái nghèo được một quý tộc góa vợ sống trong lâu đài rộng lớn cầu hôn."...Những chuyện này chỉ có trong truyện thôi, chứ nếu xảy ra ngoài đời thật, chắc chắn sẽ khiến người ta ghen tị.Nhưng tại sao cô chỉ cảm thấy mình quá thảm vậy?Nghĩ nhiều cũng vô ích.Lania thu ánh mắt khỏi hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, hỏi:"Ở đây có thể gọi đồ ăn không?"Có vẻ như tối nay, bọn họ sẽ phải thắp đèn ngoài trời và ăn tối trong vườn.Austin khẽ nhíu mày, sau đó lại nở một nụ cười tươi rói:"Chắc là không được rồi.""Nhưng đừng lo, Lania! Tôi sẽ đãi cô một bữa tiệc thịnh soạn!"Lania nhìn anh đầy nghi ngờ, chần chừ gật đầu.Ngay sau đó, Austin quay người đi về phía sau khu nhà chính, cô cũng theo sau, thấy anh ta dừng lại trước một căn hầm, rồi móc ra chìa khóa.Trang viên này còn có cả hầm? Rốt cuộc họ đang sống ở thời đại nào vậy?"... Sao không dùng tủ lạnh?" Lania cố giữ bình tĩnh, hỏi.Austin vừa mở cửa hầm, chuẩn bị đi xuống, vừa trả lời: "À, hệ thống điện của trang viên có vấn đề, chỉ có một vài đường dây hoạt động bình thường. Tôi định nhờ Jason đến xem giúp. Cô thấy sao, Lania?"Lania: "......... Được thôi."Đã chấp nhận ở lại đây rồi, thì có thế nào cũng phải chịu.Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, cô đã nghe thấy một tiếng răng rắc dưới chân Austin. Anh ta "Oa" lên một tiếng, loạng choạng suýt ngã nhào xuống hầm.Rầm!Bậc thang gãy vụn, kéo theo một tràng âm thanh ầm ĩ vọng xuống khoảng tối phía dưới."............"Austin ôm đầu đầy chán nản: "Chết thật, cái hầm sập rồi!"Lania đứng đơ người tại chỗ.... Cô thực sự không biết phải phản ứng thế nào nữa.Austin thở dài: "Xem ra tối nay chúng ta phải ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn rồi."Lania nhìn anh ta với vẻ mặt chết lặng, mãi sau mới dần lấy lại chút cảm xúc.Bình tĩnh, bình tĩnh. Sớm muộn gì cô cũng phải quen với mớ hỗn độn này thôi... Đến một ngày nào đó, nếu cả trang viên này sụp xuống, cô cũng không thấy lạ.Cô hít sâu một hơi, lặng lẽ theo chân Austin rời đi."Ở đây có phương tiện công cộng không?" Cô hỏi.Trang viên này vẫn nằm trong phạm vi thành phố Gotham, nhưng cách trung tâm tới vài dặm. Nếu bắt taxi, có lẽ cũng phải mất nửa tiếng. Trong khuôn viên trang viên, gara là công trình mới xây, theo lý thuyết thì cũng chẳng có xe."Đương nhiên là không có rồi, Lania. Tôi luôn đặt hàng giao tận nơi khi cần."Lania càng thêm nghi hoặc: "Thế..."Cô chưa kịp nói hết câu, họ đã bước đến sân sau. Bên trái có một đài phun nước nhỏ, ánh đèn chiếu xuống làm những bông tuyết đọng trên xích đu sáng lên lấp lánh. Dưới gốc cây, một chiếc xe đạp dựng ngay ngắn.Lania nhớ mang máng mình từng bỏ không ít ngôi sao để sửa nó.Austin chỉ vào chiếc xe, đầy tự hào: "Đây là phương tiện di chuyển duy nhất của chúng ta."Lania: "......"Cô sai rồi.Đáng lẽ cô nên dùng ngôi sao để mua xe mới thì hơn.[AbyssRium] có tính năng Fish Store, cho phép Lania chọn cá để nuôi. Giờ đây, cô cưỡi chiếc xe đạp duy nhất của mình, lao nhanh vào màn đêm.Dù trong người không có Spider-Man: Extreme, tốc độ của cô cũng chẳng đến nỗi nào.Sau vài lần thử nghiệm cách khởi động xe, Lania nhanh chóng làm chủ tay lái. Cô mở bản đồ, nhắm hướng trung tâm thành phố và tăng tốc.Là một thành phố kết hợp giữa cũ và mới, Gotham vẫn giữ lại rất nhiều kiến trúc Gothic: phù điêu, tháp canh, tượng thủy quái trên mái hiên... Đồng thời, những tòa nhà chọc trời hiện đại với biển hiệu neon rực rỡ cũng khiến đường chân trời của thành phố trở nên sống động.Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, thành phố này dường như nuốt chửng mọi điều xấu xa và mục nát, phủ lên nó một lớp vỏ hào nhoáng rực rỡ.Lania tiếp tục đạp xe qua những con phố, vừa di chuyển vừa ngẩng đầu nhìn lên các tòa nhà cao tầng.Trong tầm mắt cô, bản đồ Gotham dần trở nên rõ ràng. Thành phố này cứ thế khắc sâu vào trí nhớ cô, từng con đường, từng góc phố... như thể nó đã quen thuộc từ lâu.Lúc trước, khi nhận những kiện hàng được gửi đến, trí nhớ của Lania cũng không tốt đến mức này. Nhưng điều đó chẳng đáng ngại, vì cô luôn có thể chụp ảnh lại và xem bất cứ lúc nào. Việc nhớ hay không chưa bao giờ là vấn đề lớn đối với cô.Lania lang thang không mục đích, đạp xe vòng quanh thành phố. Bất giác, cô đi tới một khu phố sầm uất, bên đường là một khách sạn cao cấp với phong cách miền viễn Tây. Khu sảnh lớn rực rỡ ánh đèn vàng kim, nền đá cẩm thạch bóng loáng phản chiếu những bóng người qua lại.Trước cửa khách sạn, một nhóm người vây quanh một người đàn ông mặc vest sang trọng, đưa anh ta về phía cửa xoay. Người đàn ông đó có vẻ đã uống không ít, bước đi lảo đảo, cà vạt chẳng biết rơi đâu mất, áo sơ mi cởi bung hai cúc, để lộ xương quai xanh cùng lồng ngực săn chắc.Bên cạnh anh ta là một mỹ nhân quyến rũ, đôi mắt phảng phất ý cười, nhẹ nhàng dìu lấy anh ta. Người đàn ông vừa lảo đảo, liền thuận thế tựa vào vòng tay của cô nàng.Mỹ nhân nói gì đó, giọng điệu nũng nịu, khẽ nghiêng đầu thì thầm bên tai người đàn ông. Nụ cười của cô ta đầy mê hoặc, đôi mắt ánh lên nét nguy hiểm, tựa như con mèo vờn chuột. Dù đứng cách một đoạn xa, Lania cũng có thể tưởng tượng ra giọng điệu của cô ta—dịu dàng, lả lơi nhưng đầy ẩn ý.... Mà người đàn ông kia, chẳng phải mới hôm trước còn quỳ bên bờ ao trong vườn nhà cô, loay hoay xây gạch đó sao?Đúng vậy. Lania thở dài.Cô nhìn theo bóng dáng hàng xóm của mình, thấy anh ta lảo đảo leo lên ghế lái, động cơ xe gầm lên rồi lao vút vào màn đêm. Cô bất giác cau mày.Say đến mức đó mà vẫn có thể lái xe sao?Lúc này, trời đã tối hẳn. Nghĩ đến việc Austin và Logan chắc cũng sắp chết đói, Lania nhanh chóng thu lại tầm mắt, khởi động xe đạp và quay trở về trang viên.Nhờ hệ thống giám sát của Jarvis, bản đồ Gotham hiện rõ ràng trước mắt cô, cùng với những điểm đánh dấu theo dõi.Lania chọn con đường tối ưu nhất để tránh bị theo dõi. Nhưng ngay lúc đó, trên bản đồ xuất hiện một điểm đánh dấu quen thuộc—Bruce Wayne.Anh ta đang ở phía trước, trong một con hẻm nhỏ chỉ đủ rộng cho một chiếc xe đi qua.Lania giảm tốc độ, nhìn tình huống qua bản đồ.Vừa vào hẻm, Bruce đã bị chặn cả trước lẫn sau. Mười mấy kẻ lạ mặt bao vây anh ta, giống như một cái bẫy được thiết kế sẵn.Lania cau mày.Cô dừng xe, lặng lẽ quan sát.Dựa vào sơ đồ theo dõi, cô có thể dễ dàng nhận ra đây là một vụ phục kích đã được tính toán từ trước. Những kẻ đó hành động rất chuyên nghiệp, không để lộ chút sơ hở nào.Nhưng vấn đề là...Lania cúi đầu nhìn lại trang phục của mình.Từ khi về trang viên, cô không mang mặt nạ, cũng chẳng có băng vải che mặt. Giờ mà cứ thế lao vào giúp Bruce, chẳng phải sẽ bị nhận diện ngay lập tức sao?Cô nhìn nhóm người đang siết chặt vòng vây, rồi mím môi, hạ quyết tâm."Xuống xe."Tên cầm đầu gằn giọng.Bruce ngồi trong xe, ánh mắt bình tĩnh như nước. Anh lướt qua đám người vây quanh mình, không để lộ chút dấu hiệu nào của kẻ say rượu.Vẫn là chiêu cũ.Vẫn là cách thức quen thuộc.Nửa tháng trước, khi vụ bắt cóc thất bại, Batman đã lần theo manh mối để điều tra xem rốt cuộc ai đang nhắm vào Bruce Wayne.Sau khi đánh bại tên cầm đầu nhóm khăn trùm đầu, Bruce mới nhận ra có điều gì đó bất thường.Bên dưới lớp khăn trùm bị cháy xém, khuôn mặt của kẻ đó gần như không còn nguyên vẹn như thể từng mảng da đã bị lửa thiêu rụi. Ngoại trừ đôi mắt vẫn hoàn hảo, phần còn lại chẳng giống bất kỳ gương mặt con người nào mà Bruce từng thấy. Đây rõ ràng không phải do chấn thương thông thường, mà là kết quả của một quá trình nhân tạo.Họ đã lấy mẫu tóc và dấu vân tay của nhóm này đem về phòng thí nghiệm để kiểm tra. Nhưng dù lục tung cơ sở dữ liệu tội phạm, tra cứu trong danh sách người mất tích, thậm chí mở rộng phân tích ADN, cũng không thể tìm ra bất cứ thông tin nào trùng khớp.Những kẻ này như thể... xuất hiện từ hư không.Không có quá khứ.
Không có danh tính.
Không có dấu vết tồn tại trong bất kỳ hệ thống nào.Chúng không nên có mặt ở Gotham.
Thậm chí, chúng không nên tồn tại trên đời này.Nhưng điều kỳ lạ nhất vẫn còn ở phía sau.Bruce nhìn vào màn hình hiển thị trên kính chắn gió, kiểm tra dữ liệu hệ thống. Anh chắc chắn trí nhớ của mình không có vấn đề, nhưng vẫn có cảm giác có thứ gì đó sai lệch.Lần trước, khi cuộc phục kích thất bại, kẻ địch hẳn phải nhận ra rằng "Bruce Wayne" không dễ đối phó. Nhưng lần này, chúng vẫn sử dụng số lượng người y hệt như trước, thậm chí vũ khí cũng có kích cỡ và cấu hình tương tự.Ngoài cửa xe, những kẻ mặc quân phục đang áp sát. Không rõ vì sao, Bruce có cảm giác bất an mơ hồ.Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là phải xử lý chúng.Màn hình hiển thị kết cấu nội bộ của xe, hệ thống vũ khí ẩn bên trong đang chờ kích hoạt. Bruce hít sâu, cơ bắp căng chặt, chuẩn bị hành động. Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh bất ngờ vang lên—"Kẽo kẹt."Bruce giật mình quay đầu lại.Một cánh cửa sắt nặng nề từ từ mở ra. Đó là cánh cửa dẫn vào khu an ninh bên trong. Dù Gotham là một nơi hỗn loạn, nhưng người dân ở đây đều hiểu rõ quy tắc sinh tồn không xen vào chuyện của người khác. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, bọn họ cũng sẽ không tự tiện ló đầu ra xem.Chính vì vậy, cả hai bên đều không chú ý đến cánh cửa này.Và từ bên trong, một chiếc xe đạp lăn bánh ra ngoài....Người đang cưỡi xe đạp chính là Lania.Cô vừa đạp xe ra, vừa cúi đầu nhìn đồng hồ, như thể không hề nhận ra chuyện gì đang xảy ra xung quanh. Nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ngay lập tức chạm vào khung cảnh trước mặt, một bên là Bruce Wayne, một bên là cả một nhóm quân nhân vũ trang.Không khí căng thẳng đến mức nghẹt thở.Lania sững người.Cô tròn mắt nhìn Bruce, dường như mất một lúc mới nhận ra tình huống. Nhưng khi hiểu ra mọi chuyện, cô lập tức siết chặt ghi-đông xe, ngón tay bấu chặt đến mức trắng bệch.Cơ thể cô khẽ run lên.Nhưng tuyệt nhiên không có ý định quay đầu bỏ chạy....Batman: "......"Ban đầu, kế hoạch của Batman rất đơn giản:
— "Bruce Wayne" không thể nào một mình chống lại cả một nhóm quân nhân có tổ chức.
— "Bruce Wayne" chỉ là một gã tổng tài ăn chơi, không có khả năng tự mình thoát thân.Anh đã định đóng tròn vai kẻ say rượu vô hại để tìm cơ hội trốn thoát.Nhưng bây giờ... có thêm một người ngoài cuộc.Batman đành phải điều chỉnh kế hoạch.Cơ bắp căng thẳng dần thả lỏng, ánh mắt vốn bình tĩnh cũng được anh cố ý làm cho hoảng hốt hơn một chút. Anh bắt đầu nhập vai "Bruce Wayne", giả vờ hoang mang trước tình huống này, tiếp tục đóng trọn vai diễn "gã nhà giàu ngốc nghếch"....Về phần Lania, cô cũng chẳng biết diễn xuất của mình có thể qua mắt được bọn chúng hay không.Trước đây, cô chưa từng có kinh nghiệm đóng kịch. Nhưng nếu cần che giấu thân phận, cô hoàn toàn có thể dùng [PicsArt] để chỉnh sửa gương mặt mình, hoặc thậm chí làm cho mình trông giống một con quái vật.Dù gì thì sống sót vẫn quan trọng hơn tất cả.Nhưng ý tưởng đó nhanh chóng bị dập tắt.... Bởi vì Lania phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng: Cô không thể tự chụp ảnh chính mình.Dù từ góc nhìn của cô, màn hình hiển thị lơ lửng ngay trước mặt, nhưng Jarvis đã từng giải thích rằng hình ảnh đó chỉ là tín hiệu thần kinh tái hiện trong não bộ cô. Trên thực tế, camera mà hệ thống sử dụng chính là góc nhìn trực tiếp của cô.Mà rõ ràng, cô không thể nào khiến mắt mình bay lên để tự chụp hình.Suốt dọc đường đi, cô chưa từng thấy tấm gương hay mặt kính nào có thể phản chiếu hình ảnh bản thân. Mà lúc này, cô cũng chẳng có thời gian để tìm. Không còn cách nào khác, Lania đành phải trông cậy vào khả năng diễn xuất của mình.Nhưng vấn đề là...Cô hiện tại đang đóng vai một người qua đường vô tội vô tình bị cuốn vào hiện trường vụ bắt cóc.Vậy thì làm thế nào để một "người qua đường bình thường" có thể giúp hàng xóm của mình thoát khỏi vòng vây, mà không làm lộ ra điều gì đáng ngờ?Lania còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, thì ngay lúc đó, một họng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào cô.Tên cầm súng không có vẻ gì là do dự, hắn đang định loại bỏ "chướng ngại vật" này ngay tại chỗ.Cô lập tức căng cứng người.Kế tiếp, cô phải làm một việc cực kỳ khó khăn—né tránh viên đạn ngay trước mặt mình.Cô không thể quá nhanh, vì nếu phản xạ nhanh hơn người bình thường, cô sẽ lập tức bị nghi ngờ.
Nhưng cũng không thể quá chậm, bởi nếu chậm dù chỉ một chút... cô sẽ bị bắn trúng.Trong xe, Bruce nhận ra tình thế nguy cấp, ánh mắt anh trầm xuống. Anh khẽ động tay, định hành động ngay lập tức, nhưng vẫn phải kiềm chế để duy trì hình tượng một kẻ say rượu phản ứng chậm chạp.Cuối cùng, anh giả vờ loạng choạng mở cửa xe."Phanh!"Viên đạn rời khỏi nòng.Gần như cùng lúc đó, cả hai người đồng thời lao tới.Bruce nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt mang vẻ mặt hoảng loạn, cơ thể nghiêng ngả như sắp ngã về phía anh. Theo bản năng, anh định vươn tay đỡ cô.Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Lania đột ngột đổi hướng.Cô cố gắng điều chỉnh tư thế để né tránh viên đạn, nhưng vì không thể quá lộ liễu, động tác của cô có vẻ vụng về và thiếu kiểm soát. Cuối cùng... mất đà và ngã nhào xuống đất.Cú ngã có vẻ mạnh đến mức khiến Bruce cũng bất ngờ.Anh khẽ khựng lại một giây, theo bản năng căng chặt cơ bắp để lập tức đứng dậy, nhưng rồi nhận ra mình vẫn đang đóng vai một gã tổng tài đang say khướt.Cuối cùng, anh phải kiềm chế phản ứng bản năng của mình—thay vì bật dậy nhanh nhẹn như một chiến binh, anh để chính mình đổ thẳng xuống người Lania.Ngay khoảnh khắc đó viên đạn xé gió bay qua.Hai người quấn thành một cục trên mặt đất.Khoảnh khắc tiếp xúc, cả hai gần như đồng thời cảm thấy một luồng tức giận vô hình bốc lên.Bruce: Mệt thật sự.
Lania: Thật sự quá mệt mỏi...Dù gì thì... đây chắc chắn không phải là cách họ muốn né đạn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me