TruyenFull.Me

Edit Tqtp Ban Chinh 2024 Quyen 3 4

Chương 78. Ba nghìn minh đăng lung linh như mộng vì người thắp sáng (3)

Thảo nào Bùi tướng quân không từ thủ đoạn kéo Tiểu Bùi lên. Hóa ra là có tiền lệ, sợ Tiểu Bùi cũng thành đồ bỏ, dù rằng cách làm của hắn có hơi sai trái. Tạ Liên như có điều suy nghĩ, y thở dài, nói: "Nhân gian."

Sư Thanh Huyền cũng nói: "Đúng vậy. Ở dưới nhân gian lâu quá dễ bị mài mòn hết linh khí và ý chí chiến đấu."

Hai người đều gật đầu. Lại qua một lượt đồ ăn, cuối cùng tiết mục đấu đèn mà mọi người chờ mong đã đến trong khung cảnh tiệc tùng linh đình.

Tất cả đèn nến, ánh sáng trên Tiên kinh đều tắt hết, ngoại trừ ánh trăng, mọi thứ chìm vào bóng tối. Nơi tổ chức tiệc nằm gần hồ, khi mây khói sương mù trên hồ tan ra là có thể nhìn thấy nhân gian tối đen như vực thẳm phía dưới làn nước hồ trong veo.

Đấu đèn, thứ được mang ra so chính là số ngọn đèn Trường Minh cầu phúc được thắp lên trong đạo quán lớn nhất, nổi tiếng nhất của mỗi vị thần quan vào ngày Trung Thu. Một ngọn đèn Trường Minh cầu phúc, ngàn vàng khó cầu, sáng mãi không tắt. Thứ tự đấu đèn xếp từ ít tới nhiều, đến lượt vị thần quan nào thì những ngọn đèn Trường Minh do tín đồ của người đó dâng lên sẽ bay từ hạ giới lên thiên đình, rọi sáng cả trời đêm mênh mông, tú lệ vô ngần.

Năm nay điện Thần Võ nhận được chín trăm sáu mươi mốt ngọn đèn Trường Minh, con số xưa nay chưa từng thấy, các thần quan đều cho rằng năm sau sẽ vượt qua con số một nghìn, nhưng đó không phải trọng điểm. Nếu số một mãi là số một, vậy số một sẽ không còn ý nghĩa nữa, nên mọi người đều tự động loại bỏ điện Thần Võ ra khỏi cuộc chơi.

Điều khiến người ta dở khóc dở cười là, khi phần thi đấu đèn bắt đầu, người mở màn lại là Vũ Sư. Lúc Tạ Liên trông thấy một ngọn đèn Trường Minh nho nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo, chậm rì rì bay lên bầu trời, rồi lại nghe thấy tiếng hô "Điện Vũ Sư, một ngọn đèn", y thật sự hoài nghi liệu có phải mình uống say còn chưa tỉnh không? Dù thế nào cũng đâu tới mức chỉ có một ngọn đèn? Để xác nhận mình chưa say, y hỏi Sư Thanh Huyền: "Không báo nhầm chứ?"

Sư Thanh Huyền đáp: "Không đâu. Một ngọn thật đấy! Mà ngọn đèn duy nhất này còn do chính con trâu trong nhà Vũ Sư đại nhân tự thắp để đối phó với cuộc thi."

Tự mình thờ cúng chính mình, hành động này thật là thân thuộc. Tạ Liên ngẫm nghĩ, Vũ Sư lo chuyện tạo mưa, nên cũng là thần cai quản nông nghiệp, bèn đoán: "Chẳng lễ vì tín đồ của Vũ Sư đại nhân đa phần là nông dân, nên không dư dả cúng bái?"

Sư Thanh Huyền lại bảo: "Điện hạ, huynh có hiểu nhẩm gì về nông dân không đấy. Nhiều nông dân bây giờ giàu có lắm đấy biết không? Thật ra đó là do Vũ Sư đại nhân từng nói, có tiền thả đèn, còn không bằng cày cấy, thế nên xưa nay tín đồ của Vũ Sư chỉ thờ cúng rau dưa và trái cây tươi thôi."

Tạ Liên nghe vậy ngưỡng mộ cực kỳ, y nghĩ thầm: "Còn có chuyện tốt đẹp như vậy sao."

Nhưng Sư Thanh Huyền lại nói tiếp: "Sau này Vũ Sư đại nhân lại bảo rằng không được lãng phí, nên đồ cúng để được chừng hai ngày thì các tín đồ lại đến cầm về nhà ăn rồi."

Mấy vị đầu tiên đều là những thần quan nhỏ, số đèn Trường Minh từ vài chiếc đến vài chục chiếc, mọi người không mấy hứng thú. Nhưng về sau, mỗi lần đèn bay lên lại ngày càng rực rỡ, mọi người cũng chăm chú theo dõi hơn.

Nếu không có thần quan có khả năng chỉ nhìn liếc qua là biết số lượng, chuyên môn phụ trách báo cáo tình hình thì bọn họ chẳng thể nào đoán ra rốt cuộc có bao nhiêu ngọn đèn đang bay ngợp trời. Tạ Liên không rõ lắm nên cũng không bình phẩm, y chỉ chuyên tâm thưởng thức cảnh đẹp từ những ngọn đèn rọi sáng đêm đen, tiện thể nghe người khác phân tích tình hình cuộc thi đang diễn ra, dù y cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng để phân tích. Sau chừng hai nén hương, cuối cùng cũng tới phần hấp dẫn nhất, đã đến lượt mười cái tên cuối cùng trong cuộc thi đấu đèn đêm Trung Thu.

Cái tên cuối cùng trong mười người, Tạ Liên nghe thấy thần quan dẫn tiết mục cất cao giọng: "Điện Kỳ Anh, bốn trăm hai mươi mốt ngọn đèn!"

Quyền Nhất Chân đã rời khỏi bữa tiệc từ lâu, những thần quan khác nghe số lượng xong đều tặc lưỡi suýt xoa không hề che giấu. Tuy vị võ thần phía Tây này còn trẻ, nhưng thế lực hùng mạnh, những thần quan có lai lịch tương tự cậu ta được hai trăm ngọn đèn Trường Minh đã nhiều lắm rồi, thế mà cậu ta còn gấp đôi họ, quả thật là đáng nể. Tuy vậy, Tạ Liên cảm thấy, mỗi quan hệ của Quyên Nhất Chân trên Thượng Thiên đình không tốt lắm, vì ngoài y và Sư Thanh Huyền, hình như chẳng ai thật lòng thán phục thành tích này cả.

Kế tiếp là điện Địa Sư, bốn trăm bốn mươi bốn ngọn đèn. Ngoài việc uống thêm hai hớp canh, Minh Nghi không bày tỏ thái độ gì khác. Sư Thanh Huyền còn kích động hơn Minh Nghi, liên tục nói "giảm rồi, giảm rồi!". Do không mấy thân quen với Địa Sư đại nhân nên mọi người vỗ tay lấy lệ, coi như đã chúc mừng. Tiếp theo đến Sư Thanh Huyền, điện Phong Sư, năm trăm hai mươi ba ngọn đèn.

Một người có được chào đón hay không là chuyện rất dễ nhận thấy. Khi số lượng đèn Trường Minh của điện Phong Sư được báo lên, Sư Thanh Huyền còn chưa mở miệng, những tiếng vỗ tay rần rần đã vang khắp yến tiệc, đâu đâu cũng nghe thấy "chúc mừng chúc mừng", "quả là xứng đáng". Sư Thanh Huyền vô cùng đắc ý, đứng dậy chắp tay bốn phía rồi hét to với Sư Vô Độ: "Ca ca, năm nay đệ xếp thứ tám!"

Sư Thanh Huyền y như đứa trẻ được thầy khen nên tìm bố mẹ đòi thưởng quà, Tạ Liên thấy thế thì bật cười, còn Sư Vô Độ quở trách: "Chẳng qua chỉ xếp thứ tám thôi mà, có gì đáng mừng chứ!"

Câu này của Sư Vô Độ nghe thật ngông cuồng. Khắp Thượng Thiên đình có ai là tầm thường cho cam? Năm trăm ngọn đèn Trường Minh, xếp hạng thứ tám nhưng trong miệng hắn lại thành "chẳng qua chỉ...", vậy chẳng phải những thần quan sau hạng tám ngay cả cái "chẳng qua" cũng không bằng? Sư Vô Độ biết những lời này nghe không thỏa đáng, nhưng hắn cứ thích đấy, vì hắn chẳng sợ gì hết.

Sư Thanh Huyền xụ mặt, Sư Vô Độ phẩy quạt, tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Nhưng cũng nhiều đèn hơn năm ngoái rồi, năm sau phải nhiều hơn nữa đấy."

Nghe vậy, Sư Thanh Huyền lại buông tay cười hớn hở.

Cả bàn tiệc chỉ có Minh Nghi vẫn hờ hững vùi đầu ăn cơm, không vỗ tay hò reo. Thế là Sư Thanh Huyền vỗ hắn mấy cái đòi chúc mừng. Minh Nghi làm ngơ, cặm cụi ăn tiếp, Sư Thanh Huyền nổi cáu, yêu cầu hắn phải vỗ tay cho mình.

Tạ Liên ngồi cạnh nghe thấy mà ôm bụng cười sặc sụa.

Nhưng rồi lại nghe gần đó có thần quan nhỏ giọng bàn tán:

"Ài, mấy năm trước, điện Thái Hoa cũng thường ở tầm vị trí này."

"Phải đấy, nhưng năm nay thì không thể rồi. Năm nay xảy ra chuyện đó, cậu ta buồn chán mấy hôm không màng quản lý điện mình, cho nên số đèn mới giảm mạnh như vậy, nếu không chắc chắn vẫn có thể vững vàng trong mười vị trí đầu."

Tạ Liên nghe vậy thì không còn cười nổi nữa.

Vị thần quan tiếp theo, điện Linh Văn, năm trăm ba mươi sáu ngọn đèn.

Linh Văn xem như quán quân trong số văn thần, nhưng chẳng có mấy người chúc mừng, ngược lại chủ yếu là các võ thần nể mặt cổ vũ. Tạ Liên chúc mừng "hắn" từ xa, đầu này nghe thấy Sư Vô Độ và Bùi Minh đòi "hắn" mở tiệc ăn mừng, đầu kia lại nghe thấy có vị thần quan lẩm bẩm, nào là "Linh Văn nhiều tín đồ vì hóa thành hình dáng đàn ông", "Linh Văn thấy thế lực võ thần hiện giờ lớn mạnh nên ra sức nịnh bọ võ thần, không coi văn thần ra gì", "Linh Văn là thần quan thích mời khách nhất trên Thượng Thiên đình", rồi thì "nghe nói lúc mời khách, Linh Văn còn mời cả gái làng chơi"... Y chỉ lắc đầu thầm nghĩ: Làm thần quan nữ cũng khó thật.

Tiếp theo là điện Nam Dương và điện Huyền Chân, lần lượt được năm trăm bảy mươi hai ngọn đèn và năm trăm bảy mươi ba ngọn đèn. Mộ Tình thả lỏng cơ mặt, Phong Tín không vui cũng chẳng buồn, dường như không quan tâm lắm. Tạ Liên thấy hơi khó hiểu, sao số lượng lại sát nút nhau như thế? Trùng hợp thôi à? Y hỏi nhỏ Sư Thanh Huyền mới biết, hóa ra hai người họ xuất thân tương đương, thực lực tương tương, lại thêm quan hệ không tốt, nên tín đồ hai phe đều quyết tâm phải thắng, thề rằng đạo quán chính của đối phương thắp bao nhiêu đèn, họ sẽ thắp thêm một ngọn.

Không xin thứ nhất, chỉ mong nhiều hơn đối phương, dốc hết toàn lực, năm nào cũng tranh cao thấp. Năm nay, ở thời khắc then chốt, điện Huyền Chân thắp thêm một ngọn đèn, đánh bại điện Nam Dương. Lúc này họ đang trắng trợn ăn mừng như thể vừa thắng được một trận đánh lớn. Nghe xong, Tạ Liên không nhịn được thầm nhủ: "Chỉ vì nhiều hơn đối phương một ngọn đèn mà ở ngoài tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, đám người này không về nhà đón tết à? Hôm nay là Trung Thu đấy?"

Tiếp theo là điện Minh Quang, năm trăm tám muơi ngọn đèn.

Con số này tương đối khả quan, nhưng Bùi Minh chẳng hề vui mừng, bởi vì đèn Trường Minh của điện Minh Quang ít hơn năm trước. Bùi Túc xảy ra chuyện không khác gì một cú đá kích đổi với điện Minh Quang, nên năm nay điện Minh Quang giảm đi gần trăm ngọn đèn. Nếu không phải Bùi Minh có nền móng bền chắc trụ vững, e là lượng đèn còn hụt đi nhiều nữa. Sư Vô Độ và Linh Văn không nói chúc mừng, chỉ vỗ vai Bùi Minh.

Lúc bấy giờ Tạ Liên mới phát hiện, số đèn Trường Minh của mấy vị thần quan này sát nút nhau, mấy chục, mười mấy ngọn, có vẻ không chênh lệch nhiều. Cũng có thể nói là người tám lạng kẻ nửa cân, không ai chiến thắng tuyệt đối hết. Vừa nghĩ đến đây, Tạ Liên nghe thấy thần quan phụ trách thông báo hô vang: "Điện Thủy Sư, bảy trăm mười tám ngọn đèn!"

Các vị thần quan xôn xao, tiếng cảm thán vang lên khắp nơi trong bữa tiệc.

Sau khi hoàn hồn, các thần quan đua nhau chúc mừng.

Sư Vô Độ chỉ ngồi im, không đứng dậy, không hề tỏ ra kiêu ngạo, chỉ coi đó là điều hiển nhiên. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt mấy trăm năm qua số đèn Trường Minh của vị thần quan xếp thứ hai gần như đuổi kịp điện Thần Võ. Thời điểm Tạ Liên phi thăng lần đầu cách nay quá xa, khi đó một ngọn đèn Trường Minh cầu phúc khó kiếm hơn bây giờ rất nhiều, đương nhiên không thể lấy ra so sánh. Nhưng "người chết vì tiền, chim chết vì mỗi", tình yêu của con người ta với tiền tài mãi mãi không suy giảm, không hổ là Thần Tài!

Sư Thanh Huyền còn hưng phấn hơn cả lúc bản thân được bảy trăm ngọn đèn, hắn ra sức vỗ tay, còn nói với Tạ Liên: "Anh trai của ta đó! Là anh của ta!"

Tạ Liên cười đáp: "Biết rồi, là anh trai của huynh!"

Dường như cả bàn tiệc chỉ có mình Minh Nghi miệt mài ăn cơm chẳng hề giống ai. Trên thực tế, Tạ Liên thấy chỉ mình hắn thật sự coi "yến tiệc" chính là "yến tiệc" đúng nghĩa, có mặt chỉ để ăn, như thể nhiều năm nằm vùng ở chợ Quỷ không được ăn no nên hôm nay phải đền bù một phen vậy. Nhớ lại những món ăn vặt bày bán ở các sạp bên đường trong cho Quỷ, Tạ Liên cũng phần nào thấu hiểu, y không nhịn được nghĩ thầm, bình thường Hoa Thành có đi dạo thong dong trên con đường ở chợ Quỷ không nhỉ?

Kết quả khiến người ta hưng phấn nhất đã được công bố, đêm nay các thần quan đều được xem kịch đã mắt, được nói đủ nhiều, vừa lòng hả dạ, ai nấy đều lục tục đứng dậy đi về. Nào ngờ Sư Vô Độ đột nhiên nhíu mày, gập quạt, nói: "Khoan đã!"

Người khác nói "khoan" có lẽ sẽ không có uy lực mạnh như vậy, nhưng Sư Vô Độ giống hệt ngoại hiệu "Thủy Hoành Thiên" của hắn, dường như trời sinh đã quen ra lệnh, vừa mở miệng đã khiến người ta vô thức nghe theo, ai nấy đều ngồi xuống chỗ cũ, hỏi: "Công bố hết mười hạng rồi, Thủy Sư đại nhân còn chuyện gì nữa sao?"

Tạ Liên nghĩ thầm: "Hay là cũng muốn rải công đức?"

Sư Vô Độ phe phẩy cây quạt trong tay: "Công bố hết mười hạng?"

Đám đông đều không hiểu câu hỏi ngược lại của hắn có ý nghĩa gì, Sư Thanh Huyền ngạc nhiên thốt lên: "... Sai rồi. Sai rồi sai rồi sai rồi! Vẫn chưa đủ mười hạng! Tính cả điện Thần Võ cũng mới chỉ có chín thôi!"

Các thần quan thoáng sửng sốt, nhao nhao lên: "Mới có chín điện thôi á?"

"Thật đó. Ta đếm rồi, đúng là mới chỉ có chín điện!"

"Vẫn còn một người nữa xếp trước Thủy Sư đại nhân???"

"Gì cơ? Còn ai có thể vượt qua cơ chứ? Sao ta không ấn tượng chút nào nhỉ?"

Đúng lúc này, đêm đen chợt sáng rực rỡ như ban ngày.

Ánh sáng đó đến từ chính những ngọn đèn.

Như hàng nghìn hàng vạn chú cá bơi sông, vô số ngọn đèn Trường Minh từ từ bay lên.

Chúng lấp lánh giữa bầu trời đêm, sáng ngời rực rỡ tựa linh hồn lơ lửng, hệt như giấc mộng nguy nga, lộng lẫy vô cùng, rọi sáng cả nhân gian tăm tối. Cảnh đẹp hiếm thấy tới nhường này, không lời nào diễn tả nổi, chỉ còn lại những tiếng thở ngập ngừng cùng những lời xuýt xoa gián đoạn.

Tạ Liên ngẩn người nhìn những ngọn đèn Trường Minh phủ kín bầu trời, dường như y đang ngừng thở, không nghe thấy âm thanh nào khác, thất thần một lúc lâu.

Khi bừng tỉnh, y mới nhận ra có gì đó không đúng lắm.

Ánh mắt của tất cả thần quan trong buổi tiệc đều dồn cả về đây. Hóa ra là vì tay vị thần quan dẫn tiết mục run run chỉ vào y.

Tạ Liên ngơ ngác hỏi: "... Sao vậy?"

Không ai đáp lời y, Tạ Liên lại chỉ vào bản thân, hỏi lại: "...Ta?"

Sư Thanh Huyền ở bên cạnh vỗ vai y mà nói: "... Đúng! Huynh đấy!"

"......"

Tạ Liên vẫn ngơ ngác, hỏi lại: "Ta thì sao? Rốt cuộc ta làm sao?"

Thần quan phụ trách báo cáo vất vả nuốt một hơi, cuối cùng mới mở được miệng ra nhắc lại lần nữa.

Thế là trăm vị thần quan ở đây đều nghe thấy một giọng nói run rẩy không tài nào tin nổi.

"Quán Thiên Đăng, điện Thái Tử, ba... ba..."

"Ba nghìn ngọn đèn!"

Ba nghìn ngọn đèn!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me