TruyenFull.Me

Edit Tu O Bien A Toi Thanh Nam Than Quoc Dan

Quẹt thẻ mở cửa, hai người cùng bước vào phòng.

Trong phòng không có dấu vết bị động chạm, trông như Thượng Vũ Phi cũng vừa mới về. Mấy tiếng đồng hồ trước đó, không biết y đã đi đâu.

Rèm cửa vẫn còn mở, màn đêm đã bao phủ bầu trời. Lạc Thành không lớn, đêm xuống cũng yên tĩnh hơn hẳn.

Bạch Việt đi theo sau Thượng Vũ Phi.

Đã vài tiếng trôi qua. Nhìn bề ngoài, đối phương có vẻ đã bình tĩnh lại.

"Anh..."

Bạch Việt bỗng không biết phải mở miệng thế nào. Lời đến bên môi, hắn lại đổi sang: "Anh ăn tối chưa?"

Thượng Vũ Phi không trả lời. Kéo rèm cửa lại rồi quay người đi về phía hắn. Khi hai người sắp lướt qua nhau, y đặt tay lên đỉnh đầu Bạch Việt.

"Đừng lo lắng nhiều thế, anh không có việc gì." Y khẽ cong môi: "Ngày mai còn phải đi chơi, nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong liền buông tay xuống, đi vào phòng tắm.

Nghe tiếng cửa khép lại, Bạch Việt bất giác giơ tay, ngón tay chạm lên mớ tóc trên đầu.

Động tác ấy, là khi hắn còn là một Omega, Thượng Vũ Phi hay làm. Với sự chênh lệch chiều cao khi đó, hành động đó cũng rất thuận tay.

Còn bây giờ, chiều cao hai người đã ngang nhau.

Chỉ riêng sự khác biệt ấy thôi, khiến cho cảm giác đã hoàn toàn thay đổi.

... Giờ đây, hắn luôn cảm thấy Thượng Vũ Phi thật mỏng manh.

Cửa phòng tắm vừa khép lại, Thượng Vũ Phi bước đến bên bồn rửa mặt, đặt hai tay lên đó.

Y nhìn mình trong gương.

Tóc tai rối bời, ánh mắt mờ đục không ánh sáng. Ống tay áo còn phảng phất mùi rượu nhè nhẹ.

— Là lúc đánh người đàn ông đó đã dính phải.

Thật chẳng ra sao.

Thượng Vũ Phi cúi đầu xuống, tóc mái che khuất ánh mắt.

Y không hề muốn để Bạch Việt phải lo lắng cho mình.

Tính khí nóng nảy, lại hay ghen, còn dễ mất kiểm soát.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ tên Omega đáng ghét kia đã nói đúng một câu.

Y có điểm nào tốt để Bạch Việt thích chứ?

Hiện giờ, Bạch Việt đang từng bước trở nên tốt hơn. Từ giờ trở đi, chắc chắn sẽ có ngày càng nhiều người bị hắn thu hút. Vậy mà y thì vẫn giậm chân tại chỗ, đến cả đống rắc rối trong nhà cũng không giải quyết được.

Muốn thoát khỏi gia đình đó, thoát khỏi sự kiểm soát của người kia. Y luôn nghĩ rằng, chỉ cần mình mạnh lên là đủ.

Nhưng chỉ đơn giản là đánh thắng được người đó thì, dường như vẫn không đủ.

Ngón tay vô thức siết chặt, bám chặt lấy thành bồn rửa.

Y tin mình không giống người kia chút nào.

"......"

Nhưng mà nếu cứ như thế này mãi, có lẽ sớm muộn gì... y cũng sẽ bị hắn phiền chán.

.

Thượng Vũ Phi rửa mặt rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Y cứ ngỡ sau khi mình nói câu đó, Bạch Việt đã về rồi.

Không ngờ vừa bước ra, đối phương vẫn còn đứng đó. Nhìn thấy y, hàng mày hơi cong lên, dịu dàng hỏi: "Anh muốn nghỉ ngơi rồi à?"

Thượng Vũ Phi đứng khựng lại. Nước làm ướt mái tóc, từng giọt tí tách rơi xuống.

"Mặt còn chưa lau khô." Bạch Việt vừa nói vừa bước tới, kéo y quay lại phòng tắm, muốn giúp y lau khô nước trên mặt.

Ban đầu Thượng Vũ Phi không có phản ứng gì. Nhưng khi chiếc khăn mặt hơi thô ráp chạm lên má, y đột nhiên hoàn hồn, lập tức nắm lấy cổ tay Bạch Việt.

"Để anh tự làm."

Bạch Việt không ép. Hắn lặng lẽ nhìn y một lúc, sau đó nói: "Tối nay, em không về ngủ đâu."

Động tác của Thượng Vũ Phi khựng lại.

Bạch Việt: "Em ở lại đây được không?"

Thượng Vũ Phi buông khăn xuống.

"Đây là phòng đơn." Y né tránh ánh mắt, "Anh nói rồi, không cần lo lắng."

Bạch Việt cười: "Vậy quyết định vậy nhé, em đi lấy hành lý."

Dứt lời, không chờ y đáp lại, xoay người rời khỏi phòng.

Muốn... ngủ lại ở đây?

Thượng Vũ Phi cũng bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt dừng trên chiếc giường ở giữa phòng.

Chiều rộng chỉ một mét rưỡi, hai Alpha nằm lên sẽ rất chật chội.

Không biết từ lúc nào, hình ảnh trong khách sạn ở Hoa Thành bỗng lóe lên trong đầu y. Chiếc giường lộn xộn, quần áo vương vãi, giường rung bần bật.

Bạch Việt muốn làm gì chứ?

Y đem mặt vùi mặt trong chiếc khăn tắm.

.

Đêm xuống, đèn trong phòng tắt.

Bạch Việt là người lên giường trước. Hắn nửa nằm trên giường, nhưng trông thấy Thượng Vũ Phi vẫn ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, không khỏi hỏi: "Còn chưa ngủ à?"

Thượng Vũ Phi im lặng một lúc, nghiêng người, hai chân gác lên tay vịn ghế sofa: "Chật quá, anh ngủ bên này."

"..."

Bạch Việt xuống giường, bước lại gần trước sofa: "Là vì chật thật à?"

Nghe vậy, Thượng Vũ Phi khẽ giật mình.

Còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy có một bóng đen phủ xuống. Giây tiếp theo, y bị bế xốc lên, đi về phía giường.

Bây giờ, sức lực của Bạch Việt đã rất lớn. Thượng Vũ Phi lần đầu tiên trong đời bị "bế kiểu công chúa", toàn thân bất giác cứng đờ.

Trước khi kịp vùng vẫy thì đã bị quẳng lên giường.

Đệm giường rất mềm, y lập tức bị lún xuống. Mái tóc đen rối tung, trải ra trên gối, hoà cùng chiếc giường trắng càng trở nên nổi bật.

Thượng Vũ Phi chống tay lên giường, muốn ngồi dậy: "Bạch Việt, anh..."

Lời còn chưa nói hết, cơ thể đã bị một sức nặng đè xuống. Y lại lần nữa không thể tránh né mà nằm xuống. Hai người cùng nằm trên giường.

Giờ cũng không phải thời điểm tốt để làm chuyện đó.

Tâm trạng rối bời, Thượng Vũ Phi không chắc lần này mình có thể kiềm chế được sự địch ý. Nếu vô ý làm Bạch Việt bị thương, khi tỉnh táo lại, y nhất định sẽ hối hận.

Huống hồ... từ sau lần trước, Bạch Việt đối với loại chuyện này có vẻ cũng chẳng còn hứng thú.

Bây giờ đột nhiên như thế này... là đang muốn an ủi y sao?

Trong lòng Thượng Vũ Phi càng thêm bực bội.

"Vũ Phi."

Thanh âm dịu dàng vang bên tai.

"Cứ ôm như vậy có được không?"

Bạch Việt ở rất gần. Cằm hắn tựa vào vai y, tay ôm lấy y. Y gần như cảm nhận được nhịp tim đang đập đều trong lồng ngực đối phương.

Ngoài ra, không còn bất kỳ động tác nào nữa.

Thượng Vũ Phi nghiêng đầu nhìn sang. Đối phương cũng đang nhìn y, đôi mắt xám nhạt trong bóng tối sáng lấp lánh.

Bạch Việt khẽ nhắm mắt. Ánh sáng kia cũng dần tắt trong bóng đêm.

"Anh cũng có thể ôm em không?"

Khi lời vừa dứt, Bạch Việt cảm thấy người trong lòng dường như cứng đờ thêm chút nữa.

Một lát sau, y nghiêng người, tay luồn qua eo hắn, nhẹ nhàng ôm lấy.

Rõ ràng từng có những hành động thân mật hơn thế, nhưng cái ôm lần này đối với cả hai lại vô cùng vụng về non nớt.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chỉ nghe tiếng kim đồng hồ treo tường kêu tích tắc. Trong phòng yên ắng, không một ai cất lời.

Lúc này, Bạch Việt cảm thấy vòng tay siết chặt hơn. Thượng Vũ Phi bỗng ôm hắn chặt lấy, trán vùi vào hõm cổ hắn.

Giọng khàn khàn hỏi: "Em có thể đừng chán ghét anh không?"

Bạch Việt mở mắt, đưa tay xoa nhẹ gáy y. Mái tóc cứng, hơi gai tay.

Hắn đại khái hiểu tại sao Thượng Vũ Phi lại hỏi như vậy.

Người này bề ngoài tuy dữ tợn, nhưng bên trong lại vô cùng nhạy cảm.

Phần lớn là do hoàn cảnh gia đình. Từ nhỏ đã bị mẹ ruồng bỏ, ba thì ngoài uống rượu ra chỉ biết đánh người.

Một mình lớn lên trong hoàn cảnh như thế. Vẻ hung hăng chỉ là lớp gai ngụy trang bên ngoài, bản chất lại là tự ti và thiếu cảm giác an toàn.

Sợ bị chán ghét, sợ bị vứt bỏ một lần nữa.

Có lẽ chính vì thế mà mới hình thành ham muốn chiếm hữu và lòng đố kỵ mạnh mẽ hơn người thường.

Cho dù Bạch Việt đã ở bên y hơn mười năm, cũng vẫn không thể khiến y hoàn toàn tin tưởng.

Chỉ là, có cha mẹ như vậy, vốn không phải lỗi của Thượng Vũ Phi.

Bạch Việt đưa tay luồn vào mái tóc y, dịu dàng nói: "Tuyệt đối sẽ không."

"Không thể đem chuyện của chúng ta nói cho người khác, có thể sẽ khiến anh không có cảm giác an toàn. Nhưng tất cả những gì em đã làm cho đến bây giờ, đều là để được đường hoàng ở bên anh."

Ngón tay hắn dần trượt xuống, chạm vào vành tai y. Chiếc khuyên tai đen hơi cấn tay một chút.

Giống hệt như Thượng Vũ Phi.

"Người em thích là Thượng Vũ Phi, cũng chỉ có thể là Thượng Vũ Phi."

"Bất kể là ưu điểm hay khuyết điểm, em đều thích cả."

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, mang theo hơi ấm phả ra. Bàn tay Thượng Vũ Phi đang nắm lấy vạt áo Bạch Việt không khỏi siết chặt.

"Nếu có một ngày, anh trở nên giống như tên khốn đó thì sao..."

Dẫu gì cũng chảy cùng dòng máu. Sự hung hăng bất ổn ấy, theo tuổi tác ngày càng lộ rõ.

Y không muốn biến thành như vậy, nhưng lại không thể ngăn nổi nỗi sợ trong lòng.

Đặc biệt là tối nay, y không nhịn được mà ra tay đánh tên kia. Nếu không có Bạch Việt ngăn lại, e là đã giết người ngay tại chỗ rồi.

"Không đâu."

Bạch Việt cụp mắt nhìn y: "Anh chẳng giống ông ấy chút nào cả, một chút cũng không."

"Nhưng nếu thật sự có ngày ấy, em cũng sẽ ở bên anh, cùng anh đối mặt."

"......"

Chóp mũi Thượng Vũ Phi dán vào lồng ngực Bạch Việt, ngửi thấy một mùi hương dễ chịu.

Bạch Việt từ trước đến nay vẫn là người như vậy. Không vội không chậm, không kiêu không gấp, tựa như làn gió xuân lướt qua mặt đất, khiến ai ở bên hắn cũng thấy yên lòng.

Lúc hắn nói chuyện, tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng y. Chẳng biết từ lúc nào, nỗi phiền muộn và bất an trong lòng đã dần tiêu tan, thay vào đó là một cảm giác ấm áp lan tràn.

Có lẽ là nhờ nhiệt độ cơ thể, cũng có thể là vì giọng nói dịu dàng của hắn.

Hơi thở dần ổn định trở lại. Ngay cả tiếng chuông vốn khiến y thấy phiền lúc trước, giờ cũng chẳng còn chói tai nữa.

Thượng Vũ Phi nhắm mắt lại: "...Cảm ơn."

Bạch Việt: "......"

Đây vốn không phải chuyện cần cảm ơn. Vì đã từng hứa rồi.

Vào ngày hắn phân hóa thành Alpha, đối phương đã hứa sẽ không bao giờ ruồng bỏ hắn. Cho nên điều này, đối với hắn cũng thế.

Bạch Việt vẫn ôm y trong lòng, khẽ nhắm mắt lại.

Một đêm không mộng.

Hôm sau, Bạch Việt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Trong lòng hắn, Thượng Vũ Phi vẫn còn đang ngủ say. Mày y chau lại, tựa như từ trước đến nay chưa từng có biểu cảm vui vẻ nào.

Hắn cẩn thận rút tay ra, cảm thấy cả cánh tay có chút tê dại. Rồi với lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, tắt chuông báo thức.

Hiện giờ là bảy giờ sáng. Nhưng dù sao cũng đang được nghỉ, có thể ngủ thêm một lát nữa.

Lúc này, sau lưng vang lên chút động tĩnh. Bạch Việt ngoảnh lại nhìn, thấy Thượng Vũ Phi đã mở mắt, chăm chú nhìn hắn. Vì mới tỉnh dậy nên ánh mắt còn chưa thật tỉnh táo.

"Mới bảy giờ."

Bạch Việt nằm trở lại chỗ cũ: "Ngủ thêm một chút đi."

Hai người mỗi người nằm một bên, nhìn nhau. Nói là ngủ tiếp, nhưng không ai nhắm mắt lại.

Chốc lát sau, Thượng Vũ Phi đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt Bạch Việt. Bất chợt nghiêng đầu, hôn lên.

Nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, chỉ là một cái chạm môi.

Sau khi tách ra,y khàn giọng nói: "Tối qua anh còn tưởng em muốn làm."

Bạch Việt sững lại.

Với tâm trạng tối qua của Thượng Vũ Phi, hoàn toàn không phải lúc để làm chuyện đó. Đối phương vì sao lại nghĩ vậy?

Thượng Vũ Phi nhìn hắn: "Từ hôm đó đến giờ, em cứ luôn bài xích."

Bản thân y thì muốn tiến thêm một bước, nhưng Bạch Việt lại không còn biểu hiện muốn làm tình nữa.

Rõ ràng là vì cảm nhận được thân thể hai bên không phù hợp. Hoặc có lẽ, là thân thể của chính mình không có sức hấp dẫn đối với hắn.

Nếu Bạch Việt chỉ vì an ủi y mà cố làm chuyện ấy, vậy sẽ khiến y cảm thấy chính mình rất uất ức.

Bạch Việt trầm mặc chốc lát, rồi nói: "Em không bài xích."

Ngược lại, hắn phải dùng ý chí rất lớn mới không để mình nghĩ đến phương diện kia.

Mỗi lần Thượng Vũ Phi hôn hắn, ôm hắn, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh của đêm hôm đó.

Vành tai ửng đỏ, đôi mắt xanh sẫm ánh nước; cơ bắp rắn chắc, yết hầu phập phồng. Mồ hôi nhỏ xuống xương bả vai, trong suốt long lanh.

Ánh mắt Bạch Việt dừng lại trên người Thượng Vũ Phi, từng chút từng chút lướt qua, hình ảnh lại lần nữa trùng khớp với ký ức đêm đó.

Đôi mắt xinh đẹp, sống mũi cao, đôi môi mỏng nhẹ.

Hắn bất giác đưa tay, chạm vào khóe môi Thượng Vũ Phi. Tiếp tục trượt xuống.

Tai rất nhạy cảm, chỉ chạm nhẹ là sẽ đỏ lên. Sau gáy cũng rất quyến rũ, nhưng không thể nhắc đến tuyến thể, bằng không y sẽ nổi giận.

Yết hầu rõ ràng, là đặc điểm điển hình của Alpha nam. Xương quai xanh là nơi ít thịt nhất trên cơ thể.

Phía dưới... bị quần áo che mất. Nhưng Bạch Việt không dừng lại, ngược lại còn tiếp tục lần theo lớp áo đi xuống. Tới tận vùng ngực.

Tim đập cực nhanh lạ thường. Gần như muốn đem cả lòng bàn tay hắn cùng đập theo.

Bạch Việt ngẩng đầu nhìn, phát hiện sắc mặt Thượng Vũ Phi đã có chút không tự nhiên. Màu đỏ nhàn nhạt lan lên vành tai.

Thượng Vũ Phi nắm lấy tay hắn: "Vậy thì tại sao..."

Bạch Việt nghiêng người lại gần, cho đến khi hai người chỉ còn cách nhau gang tấc.

"Thân thể của anh đối với em rất có lực hấp dẫn." Hắn hạ thấp giọng, như thì thầm, "Em vẫn luôn tưởng tượng."

"Không chạm vào anh, tuyệt đối không phải vì không hứng thú."

Vừa nói, hắn vừa bắt lấy tay Thượng Vũ Phi, mười ngón đan vào nhau.

Mà là bởi vì những tưởng tượng đó, cuối cùng đều dẫn đến những hình ảnh đầy thương tích.

Bạch Việt nói: "Em không muốn anh vì chuyện này mà bị tổn thương, cũng giống như trước đây anh đã lo lắng cho em thôi."

Trước đây, Thượng Vũ Phi luôn không dám chủ động, là bởi vì sợ hãi. Và rất rõ ràng, nỗi sợ đó đã thành hiện thực, hơn nữa hậu quả lại do chính y gánh chịu.

Cho nên bây giờ, lập trường của hai người đã hoán đổi cho nhau.

Thượng Vũ Phi cúi đầu, lại lần nữa vùi mặt vào hõm vai của Bạch Việt.

Chỉ cần biết rằng Bạch Việt có hứng thú với y, vậy là đủ rồi.

Về sau tiến thêm một bước, chắc chắn sẽ có cách giải quyết.

.

Lục Thâm và mấy người còn lại ở lại Lạc Thành khoảng một tuần.

Lịch trình phần lớn do Tư Không Hình sắp xếp. Không rõ anh ta kiếm đâu ra bí kíp du lịch mà hiểu rõ về Lạc Thành còn hơn cả Bạch Việt.

Mặc dù vì hoàn cảnh gia đình mà Bạch Việt rất ít khi ra ngoài chơi, nhưng nhìn Tư Không Hình như một hướng dẫn viên thuộc lòng từng ngóc ngách, hắn vẫn cảm thấy hơi bị đả kích.

Lạc Thành khá nhỏ, cũng chẳng có danh lam thắng cảnh nào nổi bật.

Có điều Tư Không Hình cũng chẳng hứng thú với mấy thứ đó, mục tiêu của anh toàn là các khu giải trí hiện đại.

Karaoke, khu trò chơi điện tử, trốn khỏi mật thất, rạp chiếu phim...

Toàn là mấy chỗ hồi trung học hay tới, căn bản chẳng cần phải lặn lội đến tận Lạc Thành để trải nghiệm.

Bạch Việt nhìn kế hoạch Tư Không Hình đã an bài, hỏi: "Cậu chắc chứ?"

Tư Không Hình khoanh tay: "Dĩ nhiên."

Anh nhếch môi, để lộ hai chiếc răng nanh: "Mấy chỗ đó tôi chưa từng đi. Nếu mấy người không có ý tưởng nào khác thì đi chơi với tôi đi."

Không chỉ Tư Không Hình, những nơi như thế này với những người còn lại cũng khá xa lạ.

Tư Không Hình và Lục Thâm thì khỏi nói. Từ nhỏ đã được nuôi dạy nghiêm khắc và bài bản, gần như không bao giờ tiếp xúc với những chỗ mà dân thường hay đến.

Chỉ riêng việc huấn luyện và học tập cũng đã đủ kín lịch. Cho dù thỉnh thoảng có ra ngoài "đi chơi", thì cũng chỉ là đến các buổi yến tiệc hoặc sân huấn luyện.

Còn Mục Tư Hàn thì lại càng khỏi bàn. Ở thành phố K ơi cậu sinh sống, thật ra cũng có những địa điểm giải trí tương tự. Chỉ là...

"Karaoke?" Mục Tư Hàn hơi chau mày, "Là chỗ có Omega à?"

Cách nói rất uyển chuyển.

Nhưng thực tế, "karaoke" ở thành phố K chính là nơi mua bán dâm.

Bạch Việt từng đến thành phố K, đại khái cũng tưởng tượng được. Hắn đang định giải thích thì đã nghe Tư Không Hình lên tiếng trước:

"Cậu muốn tìm Omega à? Thì nên tới mấy hộp đêm, chứ ở đây không câu được đâu."

Mục Tư Hàn: "..."

Tư Không Hình khoác tay lên vai Mục Tư Hàn, cười đầy ẩn ý: "Tiểu Mục, bề ngoài không nhìn ra, không ngờ cậu lại đói khát đến vậy đấy."

Vừa dứt lời, một tia sáng bạc lóe lên.

Tư Không Hình phản ứng cực nhanh, lập tức lùi về sau. Nếu chậm hơn một giây, có lẽ đã bị dao đâm trúng.

Anh giơ hai tay lên: "Tôi chỉ đùa thôi, đừng giận."

Lục Thâm nghiêm túc nhắc nhở: "Học trưởng, vẫn đang ở ngoài đấy, vung dao lung tung rất nguy hiểm."

Mục Tư Hàn liếc nhìn học đệ này một cái.

"Ngốc, nhất định là dao đồ chơi, Tiểu Mục sao có thể dùng dao thật với tôi chứ." Tư Không Hình vừa nói vừa dùng ngón tay chạm vào mũi dao, "Trông cũng giống thật phết."

Vừa chạm vào, da đã bị rạch một đường. Máu tươi chảy xuống. Lưỡi dao vô cùng sắc bén.

Mục Tư Hàn: "..."

Tư Không Hình: "..."

Thì ra là dao thật.

Mục Tư Hàn thu dao lại, hướng Lục Thâm nói: "Có thể sẽ làm bị thương dân thường, tôi sẽ chú ý."

Tư Không Hình thầm nghĩ: Tôi bị thương thì không sao à?

Bạch Việt mỉm cười nhìn toàn bộ màn kịch ấy, trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm.

Vài ngày tới, chắc sẽ rất hỗn loạn đây.

Địa điểm đầu tiên đã được quyết định. Do nhắc đến karaoke suýt nữa có chuyện đổ máu, mấy người họ quyết định đi xem phim trước.

Tư Không Hình hớn hở chạy đi bắt xe.

Thượng Vũ Phi bĩu môi: "Anh việc gì phải đi xem phim với mấy tên này chứ."

Nghe vậy, Bạch Việt quay đầu lại, khẽ nắm lấy cổ tay y, mỉm cười: "Đi thôi, coi như là hẹn hò rồi."

Ánh mắt vừa chạm nhau, Thượng Vũ Phi lập tức nhớ lại chuyện xảy ra sáng nay.

Rõ ràng đối phương chẳng làm gì cả, vậy mà ánh mắt ấy lại khiến y có cảm giác như bị nhìn thấu hoàn toàn.

Y đưa tay vò tóc, lầm bầm: "...Ai đi hẹn hò mà lại dắt theo nhiều bóng đèn thế chứ."

Miệng thì nói vậy, nhưng vẫn đi theo.

.

Một tuần lễ này, với Lục Thâm mà nói chẳng khác gì một giấc mơ.

Không những được cùng học trưởng Bạch Việt ăn chung, ở chung, còn có thể cùng nhau đến nhiều nơi như vậy.

Dù là xem phim hay hát karaoke, Lục Thâm vốn chẳng có hứng thú. Nhưng chỉ cần được làm những việc đó cùng học trưởng Bạch Việt, cậu lại cảm thấy như tìm được niềm vui.

Tuy phần lớn thời gian, cậu chỉ đứng bên cạnh nhìn.

Tư Không Hình thấy Lục Thâm hiếm khi được ra ngoài chơi mà vẫn như thế, không khỏi lắc đầu: "Cậu đúng là chán thật đấy."

Lục Thâm: "Nhưng tôi thấy rất vui."

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời cậu có cảm giác này.

Tư Không Hình khựng lại.

Tuy hai người đều sinh ra trong gia đình quân nhân, nhưng cách dạy dỗ lại không giống nhau. So với anh, gia giáo của Lục Thâm nghiêm khắc hơn nhiều.

Mà nguyên nhân không nằm ở Lục hiệu trưởng, mà là do mẹ của Lục Thâm.

Tư Không Hình bất giác nói: "Cậu thấy vui là được rồi."

Một tuần trôi qua, nhanh chóng đến ngày trở về.

Lục Thâm quyến luyến không nỡ: "Học trưởng Bạch Việt, sau này em có thể đến tìm anh nữa không?"

Bạch Việt mỉm cười: "Sau khi quay lại trường, chúng ta sẽ có nhiều thời gian gặp nhau hơn. Em cũng sẽ gia nhập đội Duy trì trật tự mà, phải không?"

Mắt Lục Thâm sáng rực: "Vâng, nhất định rồi!"

Dù có luyến tiếc thế nào, phi thuyền cũng phải cất cánh.

Vài tiếng sau, Lục Thâm trở về nhà.

Vừa bước vào cửa, đã có quản gia ra đón.

"Thiếu gia về rồi."

Lục Thâm đưa hành lý cho người hầu: "Giúp tôi chuẩn bị một chút, mai tôi sẽ quay lại trường."

"Vâng." Quản gia ngập ngừng một lúc rồi nói,

"Phu nhân cũng đang ở nhà, bà bảo sau khi cậu về, hãy đến chào hỏi một tiếng."

Lục Thâm khựng lại: "Tôi biết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me