TruyenFull.Me

Edit Tu O Bien A Toi Thanh Nam Than Quoc Dan

Bên trong biệt thự.

Đúng như tưởng tượng, không gian bên trong cực kỳ rộng rãi, xa hoa đến choáng ngợp. Chỉ riêng phòng khách thôi đã lớn gấp đôi nhà của Bạch Việt.

Giữa phòng trải một tấm thảm dày, trên tường treo những bức tranh sơn dầu đắt tiền. Bình hoa đặt bên cửa sổ, tô điểm cho khung cảnh trong phòng.

Sau khi dẫn hai người vào, mẹ Lục không nói gì, chỉ phân phó người làm pha trà, rồi tự mình ngồi xuống ghế sofa.

Ngẩng đầu lên thấy cả hai vẫn đứng yên tại chỗ, bà lạnh nhạt nói: "Mời ngồi."

Bạch Việt và Thượng Vũ Phi liếc nhìn nhau.

Sau khi ngồi xuống, lại nghe mẹ Lục hỏi: "Hai cậu đến tìm Lục Thâm, có chuyện gì sao?"

Bạch Việt đáp: "Bọn cháu nghe nói em ấy sắp chuyển trường, nên muốn đến gặp một lần."

"Xem ra quan hệ giữa các người cũng không tệ." Giọng mẹ Lục không mang theo cảm xúc.

Bạch Việt mỉm cười: "Vì Lục Thâm rất ưu tú mà."

Một lát sau, người làm mang trà lên. Trong không khí tỏa ra mùi hương quen thuộc, là loại trà Lục hiệu trưởng thường uống.

Mẹ Lục nhấc tách trà lên: "Đúng là từng rất ưu tú."

Bà dùng thì quá khứ.

"Có lẽ dạo gần đây nó quen vài người bạn xấu, ngày càng trở nên phản nghịch."

Đôi mắt của mẹ Lục có đến bảy tám phần giống Lục Thâm, nhưng ánh nhìn lại hoàn toàn khác biệt, lạnh lẽo và đầy dò xét.

"Nếu quan hệ giữa các cậu tốt như vậy, chắc cũng biết 'người bạn xấu' đó là ai chứ?"

"Có thể nói cho ta biết không?"

Thượng Vũ Phi khẽ cau mày, vẻ không vui.

Tuy trước đây y chưa từng tiếp xúc với người phụ nữ này, nhưng chỉ cần nghe những lời ban nãy cũng đủ hiểu hàm ý trong đó. Rõ ràng bà không hoan nghênh bọn họ.

Bạch Việt mỉm cười nhẹ: "Theo cháu thấy thì Lục Thâm không có thay đổi gì cả. Có lẽ là cô đã hiểu lầm thôi."

Mẹ Lục đặt mạnh tách trà xuống bàn, ngữ khí lạnh dần: "Ta nuôi nó mười tám năm, cậu cho rằng cậu hiểu nó hơn tôi chắc?"

Bạch Việt nhìn mẹ Lục.

Nói không chừng thật sự là như vậy.

Vì người này, từ đầu tới cuối chưa từng có ý định chủ động tìm hiểu Lục Thâm.

Con mình muốn gì, hy vọng trở thành người thế nào, hoàn toàn không quan trọng.

Điều bà cần, chỉ là một con rối biết nghe lời. Rồi lợi dụng con rối ấy để thực hiện giấc mơ của mình.

Tuy rằng, Bạch Việt không rõ giấc mơ của mẹ Lục là gì. Hắn cũng chẳng có hứng thú đi tìm hiểu.

"Mười tám năm," hắn nói, "vậy giờ Lục Thâm chắc đã đủ tuổi trưởng thành rồi."

"Cha mẹ có thể đưa ra ý kiến. Nhưng muốn làm bạn với ai, thì nên tôn trọng lựa chọn của em ấy."

Mẹ Lục ngẩng cằm: "Quan điểm dạy dỗ của ta, không cần người ngoài xen vào."

Bạch Việt: "Xin lỗi, là cháu thất lễ."

Nói gì thêm cũng vô ích. Hắn không nghĩ chỉ vài câu nói là có thể thay đổi được suy nghĩ của Omega này.

Việc quan trọng nhất bây giờ là Lục Thâm. Nếu Lục Thâm thực sự muốn rời khỏi nơi này, thì phải là chính cậu ấy đưa ra quyết định phản kháng.

Bạch Việt liếc mắt nhìn ra ngoài phòng khách: "Lục Thâm vẫn chưa đến sao?"

Hắn vừa dứt lời, liền thấy một Beta trông như quản gia bước tới, cung kính nói: "Thật xin lỗi, thiếu gia bảo hiện giờ không muốn gặp ai cả."

Bạch Việt hỏi lại: "Lục Thâm nói vậy sao?"

"Vâng," quản gia lặp lại, "thiếu gia Lục Thâm nói, giờ muốn được yên tĩnh một mình, không tiếp ai cả."

"Nghe thấy rồi đấy."

Giọng mẹ Lục vang lên từ bên cạnh, mang theo chút lạnh nhạt: "Thật xin lỗi, đã để các cậu đến đây uổng công."

Đây thực sự là ý của Lục Thâm sao?

Chưa tận mắt thấy người, Bạch Việt vẫn còn nghi ngờ.

Dù vậy hắn không vạch trần, chỉ mỉm cười: "Đâu có, là bọn cháu đường đột tới làm phiền mới đúng."

Thái độ mẹ Lục vẫn cao ngạo như trước: "Quản gia, tiễn khách."

Nói xong, bà quay người bước lên lầu.

Bạch Việt dõi theo bóng lưng người phụ nữ ấy, nhưng quản gia bước tới chắn tầm nhìn của hắn: "Tôi đưa hai vị ra ngoài, xin mời."

Ra khỏi biệt thự.

Từ lúc vào đến lúc rời đi chỉ vỏn vẹn mười phút, họ còn chưa gặp được mặt người cần gặp.

Trời đã gần chạng vạng. Trong sân là những khóm cây được cắt tỉa ngay ngắn, bóng cây phủ lên mặt đất dưới ánh hoàng hôn kéo dài như mực đổ.

Quản gia đi trước dẫn đường. Bạch Việt bất giác quay đầu, nhìn về phía tầng trên của biệt thự.

Căn nhà chừng ba tầng lầu, nhìn từ góc này không thể thấy rõ nội thất bên trong.

"Muốn đi sao?"

Bạch Việt nghe thấy Thượng Vũ Phi thấp giọng hỏi.

Tuy chỉ có ba chữ, nhưng hắn lập tức hiểu ý.

Nếu cứ thế mà rời đi, e là sau này chẳng còn cơ hội gặp được Lục Thâm nữa.

Bạch Việt dừng bước. Thượng Vũ Phi cũng dừng theo, nhướng mày nhìn hắn.

"Vậy thì... nhờ anh vậy,"

Bạch Việt khẽ nói.

.

Tầng cao nhất trong biệt thự nhà họ Lục.

Cánh cửa phòng bị khóa trái từ bên ngoài, ba bữa trong ngày đều có người hầu mang đến. Lục Thâm bị mẹ đơn phương cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài.

Điện thoại bị giám sát, chỉ có thể liên lạc với mẹ. Một khi gọi cho người khác—dù chỉ là ba—cũng sẽ lập tức bị mẹ phát hiện.

Giờ đây, cách duy nhất để phân tán sự chú ý, chỉ còn là đọc sách.

"Cạch."

Như báo hiệu điều gì đó, ngòi bút bỗng nhiên gãy. Mực lan ra trang sách.

Cậu đặt bút xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi ở nhà, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến chạng vạng.

Chính diện căn phòng có một gốc cây lớn, thân cây to khỏe, gần như che hết ánh sáng mặt trời.

Chỉ có thể nhìn xuyên qua kẽ lá, thấy mây trôi lững lờ, bị ánh hoàng hôn nhuộm thành sắc đỏ sẫm. Tựa như vết máu sền sệt, dính trên bầu trời rồi chảy xuống.

"Cộc cộc."

Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

Là cơm tối sao?

Lục Thâm nghĩ vậy, vừa định đứng dậy, thì thấy cửa phòng mở ra. Đứng đó là mẹ Lục.

Cậu khựng chân, đứng yên tại chỗ.

Mẹ Lục liếc mắt nhìn qua căn phòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên đống sách trên bàn: "Xem ra con cũng đang nghiêm túc học tập đấy."

Bà bước vào: "Sắp ăn tối rồi, hôm nay xuống phòng ăn dùng cơm tối đi."

Lục Thâm: "Vâng."

Từ lúc trở về đến nay, mấy ngày qua cậu chưa từng bước chân ra khỏi phòng.

"Còn một chuyện nữa." Mẹ Lục đi thẳng đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống khung cảnh bên dưới: "Hôm nay có người đến tìm con."

Lục Thâm khẽ giật mình.

Mẹ Lục: "Con đoán là ai?"

Tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp.

Cậu mơ hồ đoán được chút gì đó. Trái tim vốn lặng như nước bỗng nổi lên những gợn sóng.

"Trông con có vẻ rất vui?"

Cậu nghe thấy mẹ hỏi. Mới hoàn hồn lại, vừa đúng lúc bốn mắt chạm nhau.

Yết hầu Lục Thâm khẽ động đậy: "...Không có."

Mẹ Lục: "Nhưng mà, họ chỉ vào chưa đến mười phút đã rời đi. Cũng đã hứa với mẹ, sau này sẽ không đến tìm con nữa."

Sẽ không đến nữa.

Lời này vừa nói ra, không gian chợt lặng ngắt.

Cả không khí lẫn nội tâm, gợn sóng vừa mới khơi lên lập tức hóa thành ảo ảnh.

Khóe môi mẹ Lục khẽ nhếch, giọng hơi giễu cợt: "Cái gọi là 'bạn bè' trong mắt con, thật ra chỉ đến mức đó mà thôi. Chỉ cần chút lợi ích là có thể khiến họ đổi ý."

"Họ tiếp cận con, chẳng qua là nhắm vào thân phận của con. Muốn lợi dụng con để leo lên."

"Người duy nhất có thể vì con mà suy nghĩ vô tư, không vụ lợi, chỉ có người nhà. Chỉ có mẹ, Lục Thâm à."

"...Học trưởng Bạch Việt," Lục Thâm cúi đầu, "không phải loại người đó."

Mẹ Lục nhìn cậu: "Sự thật là vậy."

"Từ giờ sẽ không còn ai đến làm phiền con nữa. Mẹ sẽ giúp con dọn đường, con chỉ cần bước tiếp về phía trước là được."

"Giống như trước kia."

Lục Thâm không lập tức trả lời.

Từ trước đến nay vẫn sống như vậy. Nếu là bản thân trước đây, chắc chắn cậu sẽ chịu đựng được.

Nhưng giờ đây, lại không còn chắc chắn nữa.

Đã từng thấy ánh sáng, mà giờ phải quay về bóng tối.

Không kiềm được, cậu lại nhớ tới lần trước đến nhà học trưởng Bạch Việt.

Ba mẹ của học trưởng Bạch Việt đều là những người rất tốt. Tuy không giàu có, nhưng đó mới là cách một gia đình đối xử với nhau.

Lần đầu tiên cậu biết được điều đó.

Không nghe thấy tiếng đáp, mẹ Lục hơi cau mày. Vừa định mở miệng nói gì đó, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Phu nhân!"

Người làm thậm chí còn chưa kịp gõ cửa, đã tự tiện đẩy cửa bước vào.

Thật chẳng ra thể thống gì cả.

Mẹ Lục tỏ vẻ không hài lòng, còn chưa kịp quát mắng thì người làm đã vội vàng báo cáo một chuyện.

Nghe xong, sắc mặt bà khẽ biến.

"Biết rồi."

Lục Thâm vẫn đứng cạnh bàn học. Người làm cố ý ghé sát vào mẹ cậu để nói chuyện, nên cậu không nghe rõ họ nói gì.

Nhưng nhìn biểu cảm của mẹ, thì có vẻ là chuyện nghiêm trọng.

"Con cứ ở yên đây." Mẹ Lục nói, "Cơm tối ăn trong phòng đi."

Vứt xuống câu này, liền quay người ra cửa.

Cửa đóng lại, tiếp đó lại khóa từ bên ngoài.

Bên trong căn nhà không khí dường như náo động hơn ban nãy.

Ánh mắt Lục Thâm lại một lần nữa hướng về phía cửa sổ.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, thân cây không xa bắt đầu lay động dữ dội, lá cây rào rào rụng xuống.

Ngay sau đó, một bóng người nhảy vào, đáp chân lên bậu cửa sổ, nhẹ nhàng bật lên rồi tiếp đất trên tấm thảm trong phòng.

Khi nhìn rõ người vừa đến, Lục Thâm ngẩn người tại chỗ.

"Thượng Vũ Phi... học trưởng?"

Người kia không bước tới gần, chỉ tựa vào khung cửa sổ. Ánh hoàng hôn len lỏi qua tầng lá dày, chiếu lên chiếc khuyên tai đen bóng, ánh lên tia sáng.

Thượng Vũ Phi: "Cậu biết bọn tôi đến tìm cậu không?"

Lục Thâm im lặng gật đầu.

Thượng Vũ Phi hất cằm: "Không muốn gặp chúng tôi sao?"

Chuyện đó thì Lục Thâm thật sự không biết, sắc mặt mù mịt.

Thượng Vũ Phi khẽ tặc lưỡi: "Quả nhiên Omega kia toàn nói bậy."

Y hỏi: "Cậu biết vì sao Bạch Việt đặc biệt đến tìm cậu chứ?"

Bọn họ cần một cơ hội để nói chuyện riêng với Lục Thâm. Nếu mẹ Lục không chịu để yên, thì chỉ còn cách tự mình tạo ra cơ hội.

Ban đầu y định tự mình ở lại để thu hút sự chú ý, nhưng bị Bạch Việt bác bỏ.

Có lẽ hắn sợ y làm ầm ĩ quá, gây ra chuyện lớn.

Lục Thâm hiểu ra.

Thì ra khi nãy mẹ cậu vội vã rời đi, chính là vì Bạch Việt học trưởng.

Cậu không khỏi bắt đầu lo lắng, không biết mẹ sẽ làm ra chuyện gì.

"Bọn tôi không có nhiều thời gian."

Thượng Vũ Phi nói: "Nếu cậu muốn rời khỏi đây ngay lập tức, tôi có thể đưa cậu đi luôn."

Tuy dinh thự nhà họ Lục có đội tuần tra, nhưng theo y thấy thì chẳng đáng bận tâm. Muốn hộ tống một Alpha thực lực không tầm thường rời khỏi đây, hoàn toàn không thành vấn đề.

"Nhưng, tôi không khuyên cậu làm vậy."

Nghe thấy thế, Lục Thâm bất giác nhìn sang.

Đôi mắt màu lục bảo không nhìn cậu, ánh mắt rơi trên tay nắm cửa.

"Chúng tôi chỉ có thể tạm thời giúp cậu. Muốn thật sự rời khỏi nơi này, chỉ có thể dựa vào chính cậu."

Ánh mắt Lục Thâm khẽ dao động, hồ nước trong lòng cậu lại bắt đầu nổi sóng.

"Loại khóa này dễ mở thôi." Thượng Vũ Phi nhìn về phía cậu, chân mày khẽ nhướng lên: "Cậu là không muốn, hay là không dám?"

Lục Thâm: "......"

Cậu hiểu cả rồi.

Chỉ đơn giản là rời khỏi căn biệt thự này thì không khó. Cho dù không có học trưởng Bạch Việt tới, cậu cũng có thể tự mình phá được ổ khóa kia.

Nhưng cậu chưa từng nghĩ tới việc sẽ làm vậy.

Thứ giam cầm cậu không chỉ là chiếc ổ khóa trước cửa, mà còn là xiềng xích mà mẹ đặt lên người cậu suốt bao năm qua.

Thượng Vũ Phi bước đến bên cánh cửa, nhìn chằm chằm tay nắm kim loại rồi nghiêng người tránh ra: "Chuyện này chỉ có thể do chính cậu làm."

"Muốn ra ngoài không?"

Lục Thâm cũng chăm chú nhìn tay nắm cửa. Trong lồng ngực tim đập liên hồi, mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một mạnh.

.

"Làm loạn đủ chưa?"

Mẹ Lục lạnh lùng nhìn thanh niên trước mặt: "Xem ra cậu không phải đến chơi, mà là cố ý tới gây rối."

"Xin lỗi." Bạch Việt mỉm cười. "Cháu chỉ muốn tham quan một chút."

Mẹ Lục nheo mắt: "Vậy trước khi làm chuyện đó, cậu không nghĩ nên được chủ nhà đồng ý trước sao?"

"Cô nói phải." Bạch Việt nói, "Lần sau cháu sẽ chú ý hơn."

"Lần sau?" Mẹ Lục hơi giận, "Đừng mơ nữa, tôi sẽ không để cậu bước vào nhà họ Lục thêm một bước nào."

Nếu có thể giải quyết xong việc, Bạch Việt cũng không muốn tới lần hai.

Nhưng giờ vẫn chưa rõ Thượng Vũ Phi đã tìm được người chưa, hắn buộc phải tiếp tục câu giờ.

Đối phương có vẻ thực sự tức giận rồi. Đến mức thiếu mất một người mà cũng chẳng nhận ra. Hoặc nói cách khác, ngay từ đầu bà chỉ để mắt đến một mình hắn.

Nghe thấy phản ứng thản nhiên của Bạch Việt, mẹ Lục cau mày: "Quả nhiên, mẹ nào con nấy."

Bạch Việt: "......"

Bạch Việt: "Cô quen mẹ cháu sao?"

Thân phận nhà họ Bạch và nhà họ Lục cách biệt quá xa. Hắn không cho rằng mẹ mình từng gặp người phụ nữ này.

Mẹ Lục cười lạnh: "Tôi cũng đâu muốn quen. Là cô ta cứ nhất quyết xuất hiện trước mặt tôi. Giống hệt như cậu vậy."

Bạch Việt chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Thấy hắn có phản ứng, mẹ Lục cong môi cười: "Đúng rồi, chắc cậu vẫn chưa biết nhỉ? Người sinh ra cậu là ai, và cậu có quan hệ gì với chồng tôi?"

Bạch Việt trầm mặc giây lát, lát sau mới mở miệng: "Có lẽ cô đã hiểu nhầm. Cháu chỉ là học sinh của Lục hiệu trưởng mà thôi."

"Học sinh?"

Mẹ Lục nói, "Xem ra ông ta không nói dối. Cậu không muốn nhận ông ta. Dù là cậu, cũng thấy xấu hổ với thân phận con riêng của mình chứ gì?"

Con riêng.

Sợi dây chuyền bạc cùng hai chiếc nhẫn áp sát vào cổ, rõ ràng đã bằng với nhiệt độ cơ thể, vậy mà Bạch Việt lại cảm thấy lành lạnh.

"Việc cậu được sinh ra vốn đã là một sai lầm." Giọng điệu mẹ Lục rất bình thản, nhưng đáy mắt lại giấu một nỗi điên cuồng gần như tuyệt vọng.

"Mẹ cậu giành chồng tôi, giờ cậu còn định tới cướp luôn Lục Thâm? Đúng là không biết xấu hổ."

Bạch Việt hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.

Hắn nghe mẹ Lục nói: "Đã là con riêng thì nên sống theo kiểu con riêng. Mau cút đi cho tôi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hai mẹ con tôi nữa."

Từ hướng cầu thang vang lên tiếng bước chân.

Ban đầu mẹ Lục không để ý, nhưng thấy đám người làm đều dồn ánh mắt về phía đó, bà cũng không khỏi quay đầu lại.

Người đi xuống là con trai của bà. Không biết vừa nãy nghe được bao nhiêu, thần sắc có chút kinh ngạc.

Lục Thâm vịn lấy lan can, mười ngón tay siết rất chặt.

Cậu chỉ liếc nhìn mẹ một cái, rồi lập tức quay sang người còn lại.

Trên mặt học trưởng Bạch Việt không hiện rõ cảm xúc gì, mí mắt cụp xuống, đến ánh mắt cũng lờ mờ khó phân.

Những lời vừa rồi cơ bản Lục Thâm đều nghe được.

Mẹ cậu không bao giờ đem chuyện như vậy ra đùa—cho nên, ba cậu chính là ba của học trưởng Bạch Việt? Học trưởng Bạch Việt là anh cùng cha khác mẹ của cậu?

"Ai cho con xuống đây?"

Mẹ Lục quát lên: "Còn không mau về phòng!"

Nhưng Lục Thâm làm như không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn Bạch Việt.

Cuối cùng lúc nàyhắn cũng có phản ứng, đưa mắt nhìn lại.

Thị lực của Lục Thâm rất tốt, dù cách nhau vài mét, cậu vẫn thấy rõ những tia máu đỏ hằn trong mắt đối phương. Thế mà, hắn vẫn mỉm cười với cậu, ánh mắt khẽ cong lên.

"Em ra rồi, Lục Thâm."

Chữ "ra" này, vừa là thoát khỏi căn phòng, cũng vừa mang ý nghĩa vượt qua xiềng xích trong lòng.

"Bạch Việt, học..."

Chữ "học trưởng" còn chưa kịp thốt ra, đã có một bóng người lướt nhanh qua cạnh cậu, đi thẳng tới trước.

Mẹ Lục nhìn thanh niên đột ngột xuất hiện kia.

Đối phương nhíu chặt mày, giữa chân mày lộ ra lệ khí nồng đậm. Khiến bà cảm thấy chỉ cần bước thêm một bước, đối phương sẽ lập tức xuất thủ kết liễu tính mạng mình.

Mẹ Lục xưa nay sống an nhàn sung sướng, chưa từng đặt chân lên chiến trường, nhất thời sững người tại chỗ. Nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu ra vì sao Lục Thâm lại xuất hiện ở đây.

Hai người này đến để gây sự.

Bà còn chưa động tay, hai kẻ kia đã dám ra tay trước?

"Lục Thâm." Mẹ Lục nói, "Mau về phòng."

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Mẹ Lục nâng cao giọng: "Lục Thâm?!"

Tiếng bước chân ngừng lại.

Nhưng không phải vì cậu đổi ý, mà bởi vì đã đến nơi.

Cậu không bước về phía bà, mà lại đứng bên cạnh người kia.

Sắc mặt mẹ Lục bắt đầu mất tự nhiên: "Con đang làm gì thế? Không nghe lời mẹ nữa à? Mẹ đã nuôi con lớn đến chừng này..."

"Con rất biết ơn mẹ."

Lục Thâm không cúi đầu, bình thản đối mặt với ánh mắt bà: "Mẹ đã dạy con rất nhiều điều. Nhưng giờ đây, có lẽ con nên thử tự mình bước đi."

Tự mình bước đi?

Mẹ Lục sững người.

Lần này không giống những lần trước.

Trước kia, Lục Thâm tuy đã từng nhiều lần phản kháng, nhưng bà có thể nhìn ra được, trong lòng đối phương rất không kiên định, chỉ cần "dạy dỗ" một chút là sẽ ngoan ngoãn quay về.

Nhưng lần này thì khác.

Bà cảm nhận được rõ rang, lần này, vô luận có nói gì đi nữa, con trai cũng sẽ không quay lại bên mình.

Tại sao lại thành ra như vậy?

Mẹ Lục cái cổ cứng ngắc, quay sang nhìn người thanh niên bên cạnh.

Mái tóc và đồng tử màu xám nhạt ấy khiến bà ta nhất thời hoảng hốt, như thể đang nhìn thấy một người khác.

Chồng bà cả đời chỉ vướng bận một người. Mà lần này, đến cả con trai cũng không chọn bà.

Giữa cơn chấn động và giận dữ, bề ngoài của Lục mẹ lại dần trở nên bình tĩnh.

"Lục Thâm, có nhiều chuyện con chưa biết." Bà nói, "Hai người này... con có biết bọn họ là quan hệ gì không?"

"Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Con cứ ở với loại người như vậy, rồi cũng sẽ bị ảnh hưởng."

"Bọn hắn đang ở bên nhau." Mẹ Lục lạnh lùng nói, "Hai Alpha ở bên nhau? Biết rõ là thứ chuyện ghê tởm như vậy, con còn có thể ở cạnh bọn hắn sao?"

Lục Thâm: "......"

Mẹ Lục nói một hồi lâu, nhưng vẫn không thấy con trai mình có chút phản ứng nào.

Bà bỗng thấy hơi hoảng.

"Lục... Lục Thâm."

"Mẹ." Lục Thâm khẽ nhắm mắt lại, "Học trưởng Bạch Việt và học trưởng Thượng Vũ Phi đều là người rất tốt. Dù quan hệ của họ là gì, cũng sẽ không thay đổi cách nhìn của con với họ."

"Con sẽ không chuyển trường."

"Con muốn cùng học trưởng Bạch Việt... cùng mọi người ở Đế Nhất học tập."

"Không được!" So với vẻ điềm tĩnh khi nãy, giờ bà đã bắt đầu hoảng loạn, "Giấy tờ của con đều nằm trong tay mẹ. Con muốn chuyển cũng phải chuyển, không muốn chuyển cũng phải chuyển!"

Biến cố lớn nhất chính là đứa con riêng này xuất hiện.

Phải nhanh chóng kéo ra khoảng cách giữa hắn và Lục Thâm, rồi dùng những thứ bẩn thỉu đã điều tra được để kéo đối phương sụp đổ.

"Nó đương nhiên không cần chuyển trường."

Một giọng nói truyền đến từ hành lang.

Một bóng người cao lớn bước vào, phía sau còn có mấy người làm mặt mày hoảng hốt.

Mẹ Lục không ngờ chồng mình lại đột nhiên về, sắc mặt trở nên càng khó coi hơn.

Lục hiệu trưởng quét mắt nhìn khắp gian phòng, ánh nhìn cuối cùng dừng lại trên người Lục Thâm.

"Con muốn học ở Đế Nhất, đúng không?"

Lục Thâm sững người một chút, gật đầu: "Vâng ạ."

Lục hiệu trưởng: "Vậy thì cứ tiếp tục học đi."

Ông đã suy nghĩ rất lâu về những lời Bạch Việt nói, cuối cùng vẫn quyết định quay về.

Thấy Bạch Việt cũng có mặt ở đây. Có chút bất ngờ, nhưng lại cũng trong dự liệu.

"Lục Trân, em bớt ở đây khoa tay múa chân đi!"

Mẹ Lục cắt ngang cuộc nói chuyện. Bà rất hiếm khi gọi thẳng tên chồng.

"Giờ lại giả bộ làm cha tốt. Rõ ràng từ trước đến nay chưa từng quan tâm đến con, giờ dựa vào cái gì mà ra vẻ đạo đức——!"

Lục hiệu trưởng: "......"

Chuyện này, quả thực ông không thể phản bác.

Ông quay sang ba người: "Các cậu đi trước đi, ở đây để tôi giải quyết."

Mẹ Lục giơ tay ngăn lại, ra hiệu cho người làm cản họ: "Chuyện còn chưa rõ ràng, ai cũng không được đi!"

Bà nhìn Lục hiệu trưởng: "Đừng tưởng anh không có lỗi. Hai đứa con trai của anh đều đang đứng đây, chẳng lẽ không nên nói gì sao?"

Đột nhiên nhắc đến chuyện này, Lục hiệu trưởng thoáng sững người.

Ông vẫn tưởng vợ mình cực kỳ chán ghét chuyện đó, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để Bạch Việt biết được. Không ngờ giờ lại đột ngột lôi ra như thế.

Ông rất muốn nhìn phản ứng của Bạch Việt, nhưng không hiểu sao lại có chút sợ hãi. Đành chỉ dám nhìn thẳng vào mặt vợ: "Cho bọn trẻ đi trước đi."

Mẹ Lục cuối cùng cũng lấy lại được thế chủ động, vừa định lên tiếng thì đã nghe có người cất giọng:

"E là cô đã hiểu lầm rồi."

"Dù có quan hệ huyết thống, cháu cũng không cho rằng mình là con của Lục hiệu trưởng."

Mẹ Lục nhìn sang, thấy mắt Bạch Việt hơi đỏ. Khóe môi vẫn khẽ cong: "Người thân của cháu, chỉ có nhà họ Bạch."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me