TruyenFull.Me

Edit Tu O Bien A Toi Thanh Nam Than Quoc Dan

"Huyết thống..."

Mẹ Lục không ngờ lại nghe được câu trả lời đó, sững lại một lúc, rồi nâng giọng lên: "Cậu tưởng thứ như huyết thống là có thể dễ dàng chối bỏ sao!?"

Bà chỉ tay vào chồng mình: "Dù cậu không muốn thừa nhận, thì trong người cậu vẫn chảy dòng máu của ông ta. Nếu không, làm sao cậu có thể sở hữu cấp gen trên cả loại S? Chỉ bằng cái nhà họ Bạch nghèo rớt mồng tơi kia?"

"Mẹ kiếp."

Thượng Vũ Phi chửi thầm một tiếng, toan bước lên.

Tuy trước đó đã hứa với Bạch Việt sẽ không gây chuyện, nhưng y thật sự không thể chịu nổi Omega này nữa. Bằng mọi giá, phải khiến bà ta câm miệng.

Nhưng vừa nhúc nhích, đã bị nắm chặt cổ tay.

Y quay đầu lại, thấy là Bạch Việt. Đối phương vẫn giữ nguyên vẻ mặt, chỉ là siết lấy tay y rất chặt, như thể đang liều mạng kiềm chế thứ gì đó.

Thượng Vũ Phi khựng lại một nhịp, rồi lui về sau, nắm lấy những ngón tay của Bạch Việt.

Nhìn thấy hai người tương tác, trên mặt mẹ Lục hiện lộ ra một nụ cười giễu cợt: "Lục Trân, anh nhìn cho kỹ đi. Đây chính là đứa con trai tốt của anh đó."

Lục hiệu trưởng: "......"

Ông vẫn luôn biết chuyện Bạch Việt phân hoá lần hai, cũng biết Thượng Vũ Phi rất quan tâm đến Bạch Việt.

Tự mình chứng thực hai người đang kết giao tuy có chút kinh ngạc, nhưng đối mặt với mẹ Lục, tất cả chuyện này dường như chẳng còn quan trọng.

Lục hiệu trưởng nói: "Chuyện này không liên quan đến em, cũng không liên quan đến anh. Đây là lựa chọn của nó, nó muốn làm gì thì làm."

Ông đã bỏ lỡ tuổi thơ của cả hai đứa con quá lâu. Dù không thể coi là bù đắp, nhưng ông vẫn muốn cố gắng hết sức để đáp ứng mong muốn của chúng.

"Ông—!"

Mẹ Lục nhìn bốn Alpha trước mặt, từ trái sang phải, bất luận là chồng hay con trai, không một ai đứng về phía bà.

Bà như đang cố giữ thể diện, nói lớn: "Cho dù các người không để tâm, còn dân chúng thì sao? Đợi tôi công khai chuyện này xem, cái đứa con trai 'anh hùng' của anh,"

Bà cười nhạo một tiếng, "cũng sẽ bị kéo xuống khỏi thần đàn thôi."

Không khí căng như dây đàn, cho đến khi một giọng nói vang lên, phá tan cục diện.

"Cô muốn nói gì, cứ việc nói đi."

Mọi người theo phản xạ quay đầu nhìn về phía thanh niên vừa lên tiếng.

Bạch Việt vẫn nắm chặt tay Thượng Vũ Phi, lặp lại: "Cô muốn nói gì, cứ việc nói."

Mẹ Lục hơi sững người.

Phản ứng của hắn hoàn toàn khác xa những gì bà tưởng tượng.

Tại sao không lo lắng? Tại sao không sợ hãi? Chẳng phải hắn nên run rẩy cầu xin bà đừng công bố chuyện này sao?

Bạch Việt nhìn bà, đôi mắt cong cong không chút ý cười.

"Cháu không thể yêu cầu cô làm điều gì. Tương tự, cô cũng không thể yêu cầu cháu."

"Dù không rõ cô cứ nhấn mạnh quan hệ huyết thống để làm gì..." hắn nói, "chẳng lẽ là để cháu nhận tổ quy tông?"

"Hay chỉ để sỉ nhục?"

Khóe môi Bạch Việt cong lên, giọng trầm thấp: "Cháu sẽ không bị ảnh hưởng bởi điều đó. Con đường phải đi, cháu vẫn sẽ tiếp tục bước tới."

"Xin phép."

Hắn khẽ gật đầu, xoay người rời đi. Thượng Vũ Phi lặng lẽ theo sau.

Nhìn theo bóng lưng của Alpha ấy, môi Mẹ Lục run rẩy.

Đúng vậy, bà chính là muốn như vậy, muốn để hắn nhận rõ thân phận nhơ nhuốc của mình, khiến hắn đau khổ, chia rẽ quan hệ giữa hắn và cha ruột.

Nhưng người kia lại hoàn toàn không để tâm. Dù là lời nói của bà hay thân phận của chồng bà, hắn đều không bận lòng. Hắn thậm chí còn xoay người bỏ đi một cách dứt khoát.

Hơn nữa câu cuối cùng hắn nói, là một lời tuyên bố trần trụi, hắn sẽ tiếp tục tồn tại, ngang nhiên và chướng mắt, cản trở con đường phía trước của bà cùng con trai.

Nhất định phải làm gì đó.

Đang nghĩ tới đây, mẹ Lục lại thấy con trai nhấc chân muốn đi, liền vội vàng ngăn lại: "Lục Thâm!"

"......" Lục Thâm quay đầu nhìn mẹ mình.

Cậu mấp máy môi, như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ lặng lẽ dời ánh mắt đi: "Con không ngờ mẹ lại nói ra những lời như vậy."

"Mẹ, con thật sự rất thất vọng."

Rất thất vọng?

Nghe đến đây, mẹ Lục lảo đảo lùi lại một bước, cánh tay mất hết sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai quay đầu bước đi.

Tuổi xuân của bà, hi vọng của bà, toàn bộ ý nghĩa cuộc đời bà đều dồn hết vào đứa con này.

Dù là giáo dục hay sinh hoạt, bà luôn cố gắng cung cấp những điều tốt nhất, mới có thể bồi dưỡng ra một đứa trẻ ưu tú như vậy.

Thế mà bây giờ, nó lại không quay đầu nhìn lấy một lần, muốn rời xa bà? Bị đứa con của Omega mà bà hận nhất dắt đi?

Mẹ Lục cảm thấy choáng váng. Người làm bên cạnh vội vàng chạy tới, đỡ bà ngồi xuống ghế sô pha.

"Không... không thể kết thúc như vậy."

Mẹ Lục thì thào: "Phải đưa Lục Thâm trở về, nó cần tôi."

"Không phải vậy đâu."

Bà nghe thấy chồng mình đáp lại. Bà ngẩng đầu, nhìn sang ông.

"Ít nhất là không cần đến mức đó," Lục hiệu trưởng nói, "Nó đã trưởng thành rồi."

Ngón tay mẹ Lục siết chặt, cắm sâu vào đệm ghế.

Trong mắt bà, mọi rắc rối đều bắt nguồn từ mẹ của Bạch Việt, từ chính Bạch Việt. Nếu như hắn không xuất hiện, tất cả những chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Bà phải, bà nhất định phải—!

Lục hiệu trưởng nhìn vẻ mặt ngày càng méo mó của vợ, điềm tĩnh lên tiếng:

"Em mà còn ra tay với Bạch Việt nữa thì ly hôn đi."

Lời vừa dứt, cơ thể mẹ Lục cứng đờ, cứ như bị sét đánh trúng, đầu óc rối bời như nồi cháo.

"Anh, anh nói gì cơ?"

Lục hiệu trưởng đáp: "Anh sẽ nhờ luật sư phân chia tài sản, Lục Thâm cũng sẽ theo anh. Em 'lo lắng' bao năm rồi, cũng nên thử thả lỏng một chút."

Mẹ Lục ngồi trên ghế sofa, nhưng lại như người chết đuối không tìm được cọc, cả người mềm nhũn, chìm hẳn vào lưng ghế.

Lục hiệu trưởng: "Em cứ suy nghĩ cho kỹ."

Đó là câu cuối cùng. Ông quay người đi, tiếng bước chân dần xa.

Đám người làm nhìn nhau, không biết nên theo ai.

"Lão, lão gia!" Có người đuổi theo Lục hiệu trưởng.

Mẹ Lục một mình ngồi trong phòng khách. Rõ ràng vẫn là cuối hè, mà toàn thân lại lạnh buốt như băng.

Chồng bà, con trai bà, đều đã bỏ rơi bà. Tất cả những gì bà dày công vun đắp bấy lâu cuối cùng chỉ là công cốc.

Cơ thể bà không kiềm được mà bắt đầu run rẩy.

"Bíp bíp."

Lúc này điện thoại reo lên. Mẹ Lục hoàn hồn, vội vàng bắt máy. Nhưng người gọi đến lại không phải người bà nghĩ đến.

"Phu nhân, tên say rượu mà chúng ta liên hệ hôm trước hỏi khi nào được trả tiền, hắn đã sẵn sàng rồi."

Mẹ Lục: "..."

Không thấy phản hồi, người liên lạc nghi hoặc: "Phu nhân?"

Mẹ Lục: "Bảo hắn cút đi."

Bà ấn nút kết thúc cuộc gọi, từ từ đặt điện thoại xuống.

Mẹ Lục xưa nay luôn chăm chút vẻ ngoài, dù ở nhà cũng chẳng khác gì lúc ra ngoài, ăn mặc chỉnh tề. Nhưng giờ đây trông như biến thành một người khác, tóc tai rối bời, vai sụp xuống.

Bà một mình ngồi giữa căn biệt thự rộng lớn, bóng dáng càng lúc càng nhỏ lại.

.

Khi rời khỏi nhà họ Lục, mặt trời đã lặn. Bầu trời bao phủ bởi màn đêm, lác đác vài vì sao treo lơ lửng.

Lục hiệu trưởng đón ba học sinh, đích thân lái xe.

"Giờ cũng khuya rồi, để mai đưa các cậu về trường."

Lục Thâm đáp: "Vâng ạ."

Cậu ngồi ghế phụ, không khỏi lo lắng quay đầu nhìn Bạch Việt.

Đối phương đang nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đêm phản chiếu lên hàng mày, không rõ cảm xúc.

Lục hiệu trưởng lái xe, nhìn vào kính chiếu hậu. Do dự một lúc, ông mở lời:

"Bạch Việt, chuyện còn lại để ta lo, cậu không cần bận tâm."

Bạch Việt quay sang nhìn ông, mỉm cười.

Lục hiệu trưởng vô thức siết chặt tay lái.

Đứa trẻ này rất ít khi thể hiện cảm xúc tiêu cực, quá mức trưởng thành. Ông thậm chí còn mong đối phương có thể bướng bỉnh một chút, dù là nổi cáu với ông cũng được.

"......"

Có lẽ chuyện đó vĩnh viễn không xảy ra. Vì hắn sẽ không bao giờ tin tưởng, càng không chấp nhận ông là "cha".

Chiếc xe bay lao nhanh về phía trước, cảnh đêm ngoài cửa sổ nhòe mờ như tranh vẽ.

Thượng Vũ Phi vẫn nắm chặt tay Bạch Việt, chưa từng buông. Mười ngón tay đan xen, mu bàn tay hắn vẫn còn vết sẹo sần sùi.

Y ngồi sát lại, vai kề vai đối phương.

.

Tới nơi ở. Đây là một căn nhà khác của nhà họ Lục nằm tại trung tâm thành phố.

Tuy không lớn bằng dinh thự chính, nhưng cũng khá rộng rãi. Hằng ngày đều có người đến dọn dẹp, nên rất sạch sẽ.

Lục Thâm lấy cho hai người bộ đồ ngủ, do dự muốn nói lại thôi.

Bạch Việt để ý: "Sao vậy?"

"Bạch Việt học trưởng." Lục Thâm nói, "Nếu có chuyện gì cần em giúp, xin hãy nói với em."

Bạch Việt im lặng một lúc, hỏi: "Em không để ý đến thân phận của anh sao?"

"Bạch Việt học trưởng lớn tuổi hơn em."

Lục Thâm không muốn dùng từ "con riêng". Đối phương sinh ra từ trước khi cha mẹ cậu kết hôn.

"Hơn nữa," cậu cúi đầu, "được có quan hệ huyết thống với học trưởng, em có chút... vui."

Nói xong câu ấy, cậu liền vội vàng nói thêm: "Xin lỗi."

Bởi điều đó, đối với đối phương có lẽ là một nỗi đau.

Một lát sau, cậu nghe thấy Bạch Việt cất tiếng: "Lục Thâm."

Ngẩng đầu lên, cậu không nhìn hắn, ánh mắt rơi vào một góc.

"Là đồng đội, là học trưởng, anh đều rất quý em." Bạch Việt hơi nhíu mày. "Nhưng em trai của anh, chỉ có một người."

"Xin lỗi."

Lục Thâm: "......"

Lục Thâm: "Em hiểu."

"Học trưởng không cần gánh nặng quá lớn. Gia đình của anh rất tốt, em chỉ cần giữ nguyên hiện trạng là đủ rồi."

Cậu chắp tau sau lưng: "Em sẽ đứng về phía học trưởng."

"Anh nghỉ ngơi trước đi."

Dứt lời, cậu rời khỏi phòng, tiện tay khép cửa lại.

Cánh cửa khép lại. Lục Thâm liếc nhìn về hướng căn phòng, tay vẫn đặt lên tay nắm cửa, mãi vẫn chưa buông ra.

Một lúc sau, cuối cùng cũng hạ tay xuống, quay người rời đi.

Thượng Vũ Phi đứng khoanh tay một bên, nhìn cánh cửa vừa đóng: "Như vậy có được không?"

"......"

Bạch Việt không trả lời, chỉ mỉm cười với y: "Anh đi tắm trước."

Thượng Vũ Phi đưa mắt nhìn theo hắn bước vào phòng tắm. Chẳng bao lâu sau, bên trong truyền ra tiếng nước chảy lách tách.

Y khẽ nhíu mày.

.

Giờ phút này, là lúc có thể khiến con người ta ổn định lại suy nghĩ.

Bạch Việt đứng dưới vòi sen, để mặc dòng nước nóng xối xuống cơ thể. Mái tóc ướt sũng, vuốt ngược ra sau.

Nước chảy dọc theo hàng mày, men theo sống mũi, nhỏ giọt từ cằm rơi xuống.

Vết sẹo trên bụng đã mờ đi nhiều, nhưng vẫn có thể thấy rõ dấu vết. Như một đốm lửa nhỏ, hoa văn lan tỏa ra xung quanh.

Bạch Việt đưa tay vuốt mặt.

Suy nghĩ của hắn sẽ không thay đổi. Chẳng liên quan gì đến huyết thống, hắn không có chút hứng thú nào với cái gọi là cha mẹ ruột của mình.

Nuôi lớn hắn là nhà họ Bạch, hắn cũng chỉ xem nhà họ Bạch là người thân duy nhất.

Bạch Việt cụp mắt, đưa tay chạm vào sợi dây bạc đeo trên cổ, nơi có hai chiếc nhẫn lồng vào nhau.

Một chiếc là Thượng Vũ Phi tặng, chiếc còn lại đã ở bên hắn từ khi chào đời.

Lúc còn nhỏ, hắn cảm thấy nó vô cùng quan trọng, đến mức ngay cả ba mẹ Bạch cũng không được chạm vào. Nhưng đến giờ, nó chỉ là thói quen đeo bên người.

Nước chảy xối lên chiếc nhẫn.

Bạch Việt nhìn nó, ngón tay hơi siết lại, định tháo nó ra.

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng cửa mở.

Bạch Việt khựng lại, quay đầu nhìn, thấy Thượng Vũ Phi bước vào.

Y đã cởi áo, chỉ quấn hờ một chiếc khăn trắng quanh eo, lờ mờ thấy được đường cong.

Khói trắng lượn lờ, đôi mắt xanh ngọc giữa màn sương có phần mơ hồ. Đôi lông mày đứt đoạn nhướng lên: "Tiện thể tắm chung được không?"

"......"

Bạch Việt tắt nước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me