TruyenFull.Me

Edit Tu O Bien A Toi Thanh Nam Than Quoc Dan

Ba năm sau.

Giữa tháng Sáu, các trường quân đội bước vào mùa tốt nghiệp sôi động. Trong số đó, đáng chú ý nhất chính là Học viện Quân sự Tổng hợp Đế Nhất.

Không chỉ vì là trường đứng đầu trong bảng xếp hạng học viện quân sự, mà còn bởi năm nay, một nhân vật đặc biệt sẽ tốt nghiệp từ Đế Nhất.

Tất cả mọi người đều quan tâm đến hướng đi sắp tới của hắn. Nếu không vì lễ tốt nghiệp của Đế Nhất chỉ mở cho khách mời, e rằng truyền thông đã chen chúc phá vỡ cánh cổng rồi.

Trời trong xanh, nắng dịu dàng xuyên qua tầng lá rậm rạp, tạo thành những quầng sáng lấp lánh rải trên mặt đất.

Ba mẹ Bạch lần đầu đến Đế Nhất. Nhìn những tòa nhà to lớn sừng sững trong khuôn viên, cùng các học viên quân sự trẻ trung năng động đi lại qua lại, gần như hoa cả mắt.

Bạch Nhất Ngôn theo sau ba mẹ.

Ba năm trôi qua, nó đã mười lăm tuổi, là học sinh năm nhất cấp ba. Trường nó học cũng giống anh trai, là học viện Lạc Hoa.

Cơ thể nó đã cao lớn hơn nhiều. Tuy nét mặt vẫn còn mềm mại, nhưng đã có thể lờ mờ nhìn ra dáng vẻ anh tuấn trong tương lai.

"Ca bảo chúng ta đợi trước hội trường."

Bạch Nhất Ngôn vừa nhìn quanh tìm đường, vừa nói. Nó không ngờ Đế Nhất lại rộng lớn thế này. Trước đó còn vỗ ngực cam đoan sẽ đưa ba mẹ đến nơi an toàn, giờ có khi chính mình còn lạc đường trước.

Lúc này, một học viên bước tới bắt chuyện.

"Xin chào, xin hỏi hai người có phải là người nhà của học viên tốt nghiệp không?" Cậu hỏi, "Hai người định đi đâu? Cháu có thể dẫn đường."

Học viên Đế Nhất thật là nhiệt tình.

Mẹ Bạch mỉm cười định đáp lời, lại nghe có người nói: "Không sao, để tôi dẫn đi."

Học viên kia quay đầu lại, thấy rõ người đến liền đứng nghiêm chào: "Đội trưởng!"

Lục Thâm khẽ gật đầu, rồi nói với nhà họ Bạch: "Bác trai bác gái, anh Bạch là đại biểu đại diện học viên tốt nghiệp, giờ đang bận chuẩn bị nên không đến được. Để con đưa mọi người đi."

Mẹ Bạch cười: "Vậy phiền con rồi."

Họ không hề xa lạ gì với Lục Thâm. Gần như mỗi kỳ nghỉ, cậu đều đến nhà họ chơi.

Học viên bên cạnh trố mắt kinh ngạc.

Gia đình trông hết sức bình thường kia, lại là người nhà của học trưởng Bạch Việt!?

Mình... mình vừa mới bắt chuyện với người nhà của học trưởng Bạch Việt á!?

Trước khi rời đi, mẹ Bạch vẫn không quên quay lại nói: "Cậu trai nhỏ này cảm ơn con nhé."

Học viên kia còn đang ngơ ngác: "Không, không có gì ạ..."

Cậu ngẩn người nhìn theo những người kia đang đi xa dần, mãi sau mới hoàn hồn lại, trong lòng không sao kiềm được cảm giác vui sướng cuộn trào.

A a a a a a, cậu vừa mới nói chuyện với người nhà của học trưởng Bạch Việt đó! Còn được cảm ơn nữa!

Đã có người dẫn đường, Bạch Nhất Ngôn hoàn toàn yên tâm, bị những công trình nguy nga tráng lệ của Đế Nhất hấp dẫn sự chú ý.

"Nhất Ngôn đệ đệ."

Ngay lúc này nó nghe thấy Lục Thâm gọi: "Gần đây em thành tích thế nào?"

Thành tích.

Đây đại khái là câu hỏi mà bất kì học sinh cũng đều không muốn nghe.

Bạch Nhất Ngôn khẽ ho khan: "Cũng... cũng tàm tạm thôi."

Lục Thâm: "Anh nhớ hồi thi vào cấp ba, em chỉ đứng ở giữa giữa, đúng không?"

Toàn khối có 300 học sinh, Bạch Nhất Ngôn đứng đúng hạng 150. Thành tích không tệ cũng không nổi bật, nhưng nếu sau này muốn thi vào Đế Nhất, thì kết quả thế này quả thật vẫn chưa đủ.

Bạch Nhất Ngôn sững sờ: "Sao, sao anh biết được?"

Lục Thâm không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: "Tìm gia sư học thêm đi, tiền để anh lo. Muốn vào Đế Nhất, điểm số của em ít nhất phải vào top 3."

Trừ phi có cấp độ gen đặc biệt xuất sắc.

Gen của ba Bạch và mẹ Bạch lần lượt chỉ là loại B và loại C. Loại trừ khả năng đột biến gen hiếm gặp, thì gen của Bạch Nhất Ngôn nhiều nhất cũng chỉ đạt tới loại B, miễn cưỡng xem như tiêu chuẩn thấp nhất của Đế Nhất.

Sau này chỉ có thể trông chờ vào thành tích học tập.

Lục Thâm có thể là có lòng tốt, nhưng đối với một học sinh như Bạch Nhất Ngôn, ghét nhất chính là... học thêm.

Hơn nữa, rõ ràng là hôm nay tâm trạng háo hức đến dự lễ tốt nghiệp của anh trai, thế mà lại phải nói chuyện điểm số.

Bạch Nhất Ngôn bĩu môi: "Em không học thêm đâu, anh đừng lo chuyện của em nữa."

Nghe vậy, Lục Thâm lập tức xụ xuống: "...Xin lỗi, là anh nhiều chuyện rồi."

"Nhất Ngôn." Mẹ Bạch nghiêm giọng: "Sao con có thể nói chuyện với Lục ca như vậy!"

Bạch Nhất Ngôn: ???

Nó chỉ là không muốn học thêm thôi mà!

Hơn nữa, chẳng hiểu vì sao, mối quan hệ giữa Lục Thâm với ba mẹ càng lúc càng thân thiết. Nếu không phải chắc chắn trước kia chưa từng gặp, nó suýt tưởng Lục Thâm là anh em thất lạc bao năm.

Thấy Lục Thâm đúng là có hơi buồn, Bạch Nhất Ngôn gãi đầu: "Em... em cũng không cố ý. Được rồi, học thì học vậy."

Lục Thâm lập tức phấn chấn trở lại: "Anh sẽ tìm cho em gia sư ưu tú nhất."

Bạch Nhất Ngôn: "...Cảm ơn anh."

Lục Thâm nhìn nó: "Em muốn tới sân tập bắn không?"

Chủ đề bất ngờ chuyển hướng, Bạch Nhất Ngôn nhất thời chưa kịp phản ứng.

"Cái tòa nhà em vừa thấy ấy," Lục Thâm chỉ tay về phía đó, "Bên kia là sân huấn luyện của học sinh Đế Nhất. Nếu em muốn trải nghiệm thử, anh có thể dẫn em qua."

Bạch Nhất Ngôn lắp bắp: "Thật, thật sao?"

Lục Thâm gật đầu.

Dù nguyên tắc là không cho người ngoài vào, nhưng hôm nay là một dịp đặc biệt, lại còn là đệ đệ của học trưởng Bạch Việt, có thể phá lệ một lần.

Bạch Nhất Ngôn siết chặt nắm tay.

Súng ống có thể nói là giấc mơ của mọi Alpha. Nếu hôm nay được thử một lần, thì bảo nó học thêm bao lâu cũng được!

"Cảm ơn anh, Lục Thâm ca!"

Lục Thâm ca.

Đệ đệ của học trưởng Bạch Việt gọi cậu là "ca", vậy tức là cậu cũng chính là đệ đệ của học trưởng Bạch Việt.

Lục Thâm nghĩ tới đây, đầu có chút choáng váng.

Nhưng mà, muốn trải nghiệm phải đợi đến sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc.

Sau khi tiễn ba người họ đến hội trường, Lục Thâm liền rời đi trước. Ba người thì đi tới khu dành cho người nhà.

Chẳng bao lâu, lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu.

Không phân khoa viện, sinh viên tốt nghiệp năm tư xếp hàng trật tự ngay ngắn.

Hôm nay có lẽ là lần tụ họp cuối cùng của mọi người tại trường. Sau đó mỗi người mỗi ngả. Đa số sẽ nhập ngũ, đăng ký vào các đơn vị quân đội khác nhau, cũng có một số rất ít lựa chọn không nhập ngũ, tìm cho mình một hướng đi khác trong đời.

Trước tiên là Lục hiệu trưởng lên phát biểu, gửi lời chúc mừng đến toàn thể sinh viên tốt nghiệp.

"...Cuối cùng, xin mời đại diện sinh viên tốt nghiệp lên phát biểu."

Bạch Nhất Ngôn ngồi trên khán đài lập tức căng thẳng: "Ca ca ra rồi kìa!"

Một bóng người bước ra từ trong hàng. Mọi ánh nhìn đều hướng về hắn. Người kia chẳng bị ảnh hưởng chút nào, bước chân dứt khoát tiến lên lễ đài.

Sau khi nghiêm trang chào Lục hiệu trưởng, hắn thay ông đứng lên bục phát biểu.

"Chào mọi người, tôi là sinh viên tốt nghiệp khóa 162 của Học viện Quân sự Tổng hợp Đế Nhất, Bạch Việt."

Ba năm đã qua. Bạch Việt cắt tóc ngắn hơn, lộ ra vành tai. Dung mạo tuấn mỹ, khí chất và vóc dáng càng thêm thành thục. Duy chỉ có đôi mắt màu xám nhạt kia là không đổi, vừa dịu dàng ôn nhu lại vừa sâu thẳm khó dò.

Nói xong câu giới thiệu, hắn hơi ngẩng cằm lên, hướng mắt lên trên khán đài.

Khoảng cách xa như vậy, không thể nhìn rõ khán giả. Thế nhưng hắn vẫn tìm được vị trí người nhà một cách chuẩn xác, khóe mắt hơi cong cong.

"Ca thấy chúng ta rồi!" Bạch Nhất Ngôn thì thầm.

Bạch Việt thu lại tầm mắt, tiếp tục bài phát biểu.

Giọng hắn trầm ổn, tràn đầy sức mạnh, qua micro vang vọng khắp từng góc của hội trường.

Dù chỉ là một bài phát biểu quen thuộc, nhưng vì người đang nói là Bạch Việt, mọi câu chữ phát ra đều khiến người ta tin phục. Các sinh viên tốt nghiệp không khỏi dâng trào sức mạnh trong lòng.

"Chúng tôi nguyện giữ vững sơ tâm, kiên cường tiến bước. Chia ly ngày hôm nay chỉ là tạm thời, tương lai không xa sớm muộn cũng sẽ gặp lại."

Câu cuối vừa dứt, lập tức vang lên tràng pháo tay như sấm dậy.

Sau khi nghi thức kết thúc, các sinh viên tốt nghiệp bọn họ chính thức giải tán.

Từ hôm nay, bọn họ hoàn toàn rời khỏi thân phận "học viên quân sự", trở thành người trưởng thành chính thức bước vào xã hội.

Bạch Việt vừa định đi gặp ba mẹ, lại trông thấy Mục Tư Hàn ở cách đó không xa.

Giữa đám đông tràn đầy cảm xúc, cậu như bị bao phủ bởi một tầng băng lạnh, tỏa ra hơi thở giá buốt. Đứng lặng lẽ một mình giữa hội trường rộng lớn.

Cảm nhận được ánh mắt, Mục Tư Hàn ngẩng đầu, lớp băng tuyết như ảo ảnh ấy thoáng chốc biến mất.

Nói mới nhớ, ba mẹ của Mục Tư Hàn...

Bạch Việt chưa từng nghe cậu nhắc đến người nhà. Nhưng dù không nói, hắn cũng đoán được bảy tám phần.

Hắn chủ động bước đến: "Lát nữa cậu có bận gì không?"

Mục Tư Hàn lắc đầu.

"Vậy đi với tôi một lúc nhé." Bạch Việt mỉm cười, "Lần cuối rồi, cùng nhau chụp một tấm ảnh."

Mục Tư Hàn không từ chối.

Hai người cùng nhau bước ra khỏi hội trường.

Bạch Việt nói: "Nghỉ ngơi vài hôm nữa là tôi phải đến đơn vị quân đội báo danh rồi. Cậu thì sao?"

Mục Tư Hàn: "Ngày mai."

Bạch Việt ngẩn người: "Gấp vậy à?"

Mục Tư Hàn: "Vì nơi đó khá xa, phải đi sớm."

Bạch Việt: "...Vậy sao."

Lúc điền nguyện vọng công tác, hắn cứ ngỡ Mục Tư Hàn sẽ chọn cùng một đơn vị với mình, không ngờ đối phương lại chọn nơi khác.

Nơi ấy nằm ở vùng biên giới hẻo lánh của Đế quốc, môi trường khắc nghiệt. Đến đó sẽ có rất nhiều cơ hội rèn luyện, nhưng đồng thời cũng cực kỳ gian khổ.

Hắn từng hỏi lý do tại sao Mục Tư Hàn lại chọn nơi đó. Hắn vẫn còn nhớ câu trả lời của đối phương là...

Xung quanh đột nhiên ồn ào cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Việt. Đám đông bắt đầu rì rầm.

Hắn ngẩng đầu nhìn, thấy một bóng người đang vội vàng chạy vào hội trường.

Người đó mặc quân phục chỉnh tề, tóc cắt rất ngắn, để lộ rõ đường nét khuôn mặt. Tai trái vẫn đeo chiếc khuyên đá đen tuyền, tương phản với bộ quân phục nghiêm trang, toát lên vẻ ngang tàng cùng sắc bén.

Bạch Việt lập tức dừng bước.

"Xin lỗi." Thượng Vũ Phi bước nhanh tới, vẻ mặt hơi áy náy, "Anh tới muộn."

Việc xin nghỉ ở quân đội còn nghiêm ngặt hơn ở quân trường.

"Không sao."

Bạch Việt mỉm cười.

Thượng Vũ Phi tốt nghiệp đã tròn một năm. Y nhập ngũ sớm hơn hắn một bước. Nhờ thành tích và quân công tích lũy từ thời học viên, chỉ trong một năm đã thăng lên làm thượng tá.

Bạch Việt nói: "Đi thôi, ba mẹ đang ở ngoài kia."

Ra đến cửa, thấy người thân từ xa, Bạch Việt lập tức bước nhanh về phía họ.

Mục Tư Hàn định đi theo, lại nghe người bên cạnh hỏi: "Nghe nói cậu sắp đến Tinh cầu Á Lực?"

Tinh cầu Á Lực chính là hành tinh nằm ở biên giới của Đế quốc.

Bước chân Mục Tư Hàn khựng lại, quay sang nhìn Thượng Vũ Phi.

Y cười như không cười: "Bỏ cuộc rồi à?"

"..." Mục Tư Hàn cụp mắt. "Ngay từ khi bắt đầu, tôi chưa từng nghĩ mình có thể thắng."

Tình cảm của Bạch Việt rất rõ ràng. Ánh mắt của hắn từ đầu tới cuối chỉ đặt trên người Thượng Vũ Phi, chưa từng lệch hướng.

Căn bản là không thể nào chú ý tới tâm tư của người khác.

"Huống hồ anh hiểu lầm rồi." Mục Tư Hàn nói, "Tôi đến đó, không phải để trốn tránh."

Đôi mắt lam băng dõi theo bóng lưng Bạch Việt: "Cậu ấy rất mạnh mẽ. Ở bên cạnh cậu ấy sẽ không tự chủ muốn dựa vào, nhưng tôi cũng có mục tiêu của riêng mình."

Cho nên phải độc lập.

Nhưng lần này không giống trước kia. Bốn năm trước, khi mới vào trường, cậu chỉ nghĩ đến việc hành động một mình, chưa từng có khái niệm làm việc nhóm.

Đó là ấn ký mà thành phố K để lại. Thành phố ấy chỉ tồn tại sự đấu đá và ngờ vực lẫn nhau.

Chính Bạch Việt là người đã thay đổi cậu. Ít nhất từ nay về sau, cậu sẽ không còn bài xích sự tồn tại của đồng đội nữa.

"......"

Dù cuối cùng chỉ là một mối tình đơn phương không có kết quả, cậu chưa bao giờ hối hận vì đã thích Bạch Việt.

Mục tiêu muốn đạt được.

Thượng Vũ Phi từ trước đến nay chưa từng có ý định tìm hiểu Mục Tư Hàn, đây cũng là lần đầu tiên y nghe đối phương nói ra những lời như vậy.

Tương tự như chuyện tình cảm của y và Bạch Việt. Đối phương là một Omega, nếu sau này còn muốn tiếp tục làm việc trong quân đội, e rằng sẽ càng thêm gian nan.

Tạm thời thì giới tính vẫn chưa bị bại lôk, nhưng cũng không biết có thể giấu được đến bao giờ.

Thượng Vũ Phi dời mắt đi: "Vậy chúc cậu may mắn."

"Tìm được rồi!"

Đột nhiên, từ sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Cảm giác có người tới gần, hai người lập tức phản ứng, cùng lúc bật người tránh sang hai bên.

Tư Không Hình vồ hụt, ngã ngồi trên đất.

Thượng Vũ Phi cau mày: "Cậu tới đây làm gì?"

Tư Không Hình cười hì hì: "Ngày quan trọng thế này, sao tôi có thể không đến?"

"Bên Ám Kỳ..." Thượng Vũ Phi nhớ ra hôm nay cũng là lễ tốt nghiệp của học viện Phòng vệ Ám Kỳ, trùng ngày với họ.

Nhưng y chỉ nói nửa chừng rồi bỏ dở: "Thôi bỏ đi."

"Sao lại bỏ đi?"

Tư Không Hình khoác vai Thượng Vũ Phi, cười hề hề nói: "Anh quan tâm tôi vậy, tôi cảm động quá đi mất."

Mục Tư Hàn: "..."

Tên này hình như phát triển sai hướng rồi thì phải.

Cậu không tiếp tục đứng lại, nhanh chóng bước tiếp.

Thượng Vũ Phi cũng bị làm cho rợn người, hất tay Tư Không Hình ra.

Ngược lại đối phương lại sấn tới gần hơn: "Tôi tìm được cách giải quyết chuyện của anh với Bạch Việt rồi."

"Hả?"

Thượng Vũ Phi có chút không hiểu Tư Không Hình đang nói gì.

"Alpha với Alpha, tin tức tố là vấn đề đúng không?" Tư Không Hình nghiêm túc nói, "Trước đây tôi còn thấy hai người vì chuyện này mà cãi nhau nữa mà."

Thượng Vũ Phi: "..."

"Có một thứ đồi tốt gọi là thuốc ức chế." Tư Không Hình giơ ngón cái, "Không đảm bảo hiệu quả 100%, nhưng có còn hơn không."

Thuốc ức chế có thể can thiệp vào việc phát tán tin tức tố.

Bạch Việt nói chuyện xong với ba mẹ, phát hiện Thượng Vũ Phi vẫn chưa đi theo, quay đầu nhìn lại thì thấy đối phương không biết đang nói cái gì với Tư Không Hình, biểu cảm ngày càng... kỳ quái.

Bạch Việt: "?"

Sau đó, cuối cùng Tư Không Hình cũng buông tha Thượng Vũ Phi, chuyển qua "gây họa" cho Mục Tư Hàn.

Bạch Việt bước đến cạnh Thượng Vũ Phi, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi hai người nói gì thế?"

Thượng Vũ Phi thần sắc hơi mất tự nhiên: "Không có gì đâu."

Bạch Việt: "..."

Hắn cong khóe mắt: "Tối nay nói em nghe?"

Thượng Vũ Phi không biết nghĩ tới cái gì, vành tai đột nhiên đỏ bừng.

"Cái tên đó hiểu lầm rồi." Y xoa gáy, cúi đầu nói, "Bảo là bọn mình có thể dùng thuốc ức chế."

Bạch Việt hiểu ra, thở dài một tiếng: "Thì ra Tư Không Hình nhọc lòng như vậy."

Hắn nhìn Thượng Vũ Phi. Hiện tại, hắn đã cao hơn đối phương vài cm, hơn nữa y còn cắt tóc rất ngắn, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy rõ vành tai y đang đỏ ửng lên .

Bạch Việt nắm lấy tay Thượng Vũ Phi: "Cũng không phải không thể thử."

Thượng Vũ Phi khựng lại.

Bạch Việt: "Dù đã quen hơn trước nhiều, nhưng anh vẫn có chút khó chịu đúng không?"

Mỗi lần đến cuối cùng, hắn đều mất kiểm soát, không thể khống chế mà phóng thích tin tức tố.

Cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay truyền sang, Thượng Vũ Phi dời mắt đi, nhẹ giọng trả lời: "...Được."

Không lâu sau Lục Thâm cũng đến, muốn đưa Bạch Nhất Ngôn đi đến sân tập bắn.

Bạch Nhất Ngôn phấn khích, lao tới chỗ Bạch Việt:

"Ca ca, anh cũng đi nha!"

Bạch Việt mỉm cười, khẽ gật đầu.

Mẹ Bạch: "Không vội, chụp một tấm hình trước đã."

Mẹ Bạch cười hiền hòa: "Hiếm khi tất cả mấy đứa đều có mặt đầy đủ, chụp một tấm trước đi."

Nghe vậy, năm người họ bất giác liếc nhìn nhau.

Tốt nghiệp rồi, mỗi người sẽ đi một ngả.

Bạch Việt sẽ đến quân khu của Thượng Vũ Phi; Lục Thâm thì ở lại học nốt năm cuối. Mục Tư Hàn và Tư Không Hình mỗi người đều có lý tưởng riêng, sẽ đi đến những phương trời khác nhau.

Ít nhất là trong một thời gian ngắn, có lẽ sẽ khó mà gặp lại.

Nghĩ đến chuyện tương lai, không khí vốn đang nhẹ nhàng bỗng trầm xuống.

Tư Không Hình là người đầu tiên phá vỡ không khí ngưng trệ: "Tới nào, chụp ảnh!"

Nói rồi bước lên đứng vào giữa.

Mục Tư Hàn ngập ngừng một chút rồi cũng bước lên theo, tiếp đó là Lục Thâm.

Bạch Việt hướng Thượng Vũ Phi nở nụ cười: "Đi thôi."

Rất nhanh, cả năm người đã tụ lại một chỗ.

Ba Bạch chỉnh góc máy, lùi lại vài bước: "Đếm ba, hai, một nhé, chuẩn bị!"

Cả năm người cùng lúc hướng ánh mắt về phía ống kính.

Mục Tư Hàn đứng ngoài cùng bên trái, có lẽ do nắng gắt, đôi mắt băng lam hơi híp lại.

Bên cạnh là Tư Không Hình, nụ cười sáng lạn nhất, hai chiếc răng nanh lấp ló nơi khóe miệng.

Chính giữa là Lục Thâm, do thứ tự bước lên mà vô tình đứng ngay trung tâm. Có vẻ hơi căng thẳng, hai tay ép sát vào đường chỉ quần.

Kế bên là Bạch Việt, trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười quen thuộc. Ánh mặt trời trải xuống mái tóc xám nhạt, mơ hồ phản chiếu ra chút sắc cam mờ ấm.

Ngoài cùng bên phải là Thượng Vũ Phi, tay đút túi quần, ánh mắt sắc lạnh, vẻ mặt đầy ngang ngạnh.

"Ba."

"Hai."

"Một."

"Tách."

Đèn flash lóe lên.

Khung cảnh này, giờ phút này, như vĩnh viễn ngừng lại trong tấm ảnh.

Những ngày tháng ở học viện quân sự thoáng chốc đã trở thành dĩ vãng, bọn hắn đều đã thay đổi, dù ít hay nhiều

Trời xanh không gợn mây, bầu trời kéo dài vô tận, không nhìn thấy chân trời.

Dẫu có chia xa, câu chuyện của họ vẫn chưa kết thúc.

Đường còn dài, rồi sẽ có ngày gặp lại nhau.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me