[Edit] Từ O biến A, tôi thành nam thần quốc dân
Chương 13
Nhìn thấy Thượng Vũ Phi, biểu cảm của Bạch Việt cứng lại trong chốc lát. Nhưng rất nhanh liền giấu đi thần sắc không tự nhiên, mỉm cười nói: "Vũ Phi, sao anh lại đến đây?"Thượng Vũ Phi nheo mắt lại: "Anh không thể đến à?"Quả nhiên là giận rồi.Bạch Việt còn định nói gì đó, đối phương đã quay người bước ra ngoài: "Ra đây, anh có chuyện muốn hỏi em."Bạch Việt khẽ thở dài.Hắn không ngờ Thượng Vũ Phi lại đột ngột tìm đến, có lẽ là do cái cớ mà hắn bịa ra mấy ngày trước quá sơ hở, khiến đối phương vốn dĩ đã bán tín bán nghi. Chỉ là lúc đó tình huống xảy ra quá bất ngờ, hắn không kịp nghĩ ra lời nói dối chu toàn hơn.Bạch Việt đang định đi theo ra ngoài, thì góc áo bị ai đó kéo lại. Quay đầu nhìn, là đệ đệ đang nắm lấy hắn, nhưng chỉ cúi đầu, không nói một lời.Bạch Việt hỏi: "Làn sao vậy?"Bạch Nhất vẫn không trả lời.Hành động của đệ đệ có chút kỳ lạ. Bạch Việt đưa tay xoa đầu nó: "Một lúc nữa anh sẽ về nấu cơm."Đối với Bạch Việt mà nói thì đó là hành động rất đỗi bình thường. Nhưng không hiểu vì sao, lại như chạm phải vảy ngược của đệ đệ. Nó lập tức buông tay, nhảy bật ra như bị bỏng."Đừng đối xử với em như trẻ con nữa!"Bạch Việt nhìn nó: "Không phải em chính là trẻ con sao?""!" Bạch Nhất Ngôn dù rất tức, nhưng không thể phản bác được.Tuy tự thấy mình trưởng thành sớm, nhưng trong mắt người ngoài – kể cả ca ca – thì nó vẫn chỉ là một học sinh tiểu học.Bạch Việt không mấy để tâm đến chuyện này, định tiếp tục bước ra ngoài. Nhưng lại một lần nữa bị gọi lại."Ca."Bạch Việt quay đầu, đối phương lúc này lại nghiêm túc lạ thường."Dù không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng hãy nói chuyện đàng hoàng đi."Nó nhăn mũi một cái: "Nếu anh ta thật sự không thể hiểu ca ca, thì dứt khoát chia tay luôn đi."Bạch Việt trầm mặc một hồi, mới nói: "Đó là kết quả anh muốn tránh nhất."Nghe vậy, đệ đệ sững sờ.Bạch Việt khẽ cười: "Cảm ơn, anh sẽ nói rõ với anh ấy."Bầu trời đêm lác đác mấy vì sao mờ nhạt. Bạch Việt bước ra ngoài, thấy Thượng Vũ Phi nghiêng nghiêng đứng dựa vào khung cửa, tay đút túi quần, lộ ra đường viền tai phía sau.Xem chừng chẳng hề có ý định muốn nói chuyện.Bạch Việt đứng yên tại chỗ một lúc, khẽ thở dài, rồi bước tới bên cạnh: "Muốn nói gì không?"Thượng Vũ Phi cuối cùng cũng có phản ứng, quay đầu nhìn lại: "Nếu em muốn giải thích trước, anh sẽ nghe."Không rõ Thượng Vũ Phi đã biết đến mức nào, nên nghe câu đó, Bạch Việt chỉ hơi nghiêng đầu nhìn y."...Em không muốn giải thích sao?" Thượng Vũ Phi cau mày.Bạch Việt im lặng chốc lát, rồi cất tiếng: "Nếu anh đang nói tới chuyện học bù..."Thượng Vũ Phi ngắt lời, ngữ khí có chút thô bạo: "Căn bản là không hề có chuyện học bù!"Bạch Việt không phản bác, mặc nhiên thừa nhận sự thật ấy."Sáng nay em rời trường từ sớm. Nhưng không về nhà, gọi điện cũng không được." Thượng Vũ Phi không phát giác siết chặt nắm tay, khớp xương phát ra tiếng răng rắc, "Em đã đi đâu?""Điện thoại hết pin rồi." Giọng Bạch Việt mang theo chút áy náy, "Xin lỗi, em không để ý."Nghe được câu trả lời, Thượng Vũ Phi nhướng mày, như thể rất tức cười.Sau đó bất ngờ níu lấy cổ áo Bạch Việt: "Chuyện đó không phải trọng điểm! Em có biết trên người em bây giờ là mùi gì không?"Do chênh lệch chiều cao, cổ áo bị kéo lên khiến Bạch Việt phải ngẩng đầu nhìn Thượng Vũ Phi."Em..." Hắn cụp mắt xuống, "Trên người em có mùi gì?"Hắn biết Thượng Vũ Phi đang nói gì. Tin tức tố vừa được giải phóng, có lẽ vẫn còn vương lại trên quần áo. Nhưng đến nước này, hắn vẫn không thể nói ra sự thật.Thượng Vũ Phi nhếch môi: "Em định lấy câu hỏi để đáp lại câu hỏi à?"Y nhìn Bạch Việt, trong mắt tràn đầy cảm xúc, không hẳn là tức giận, mà là đau xót: "Không thể nói với anh sao?"Bạch Việt: "..."Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Thượng Vũ Phi. So với hắn, cánh tay kia rắn chắc có lực, chỉ nhìn qua cũng có thể nhận ra đó là cơ thể của một Alpha.Còn bản thân hắn, mơ mơ hồ hồ sống suốt 18 năm với thân phận Omega. Vậy mà đến khi trưởng thành lại phân hoá thành một giới tính khác.Hắn không tin Thượng Vũ Phi có thể chấp nhận điều đó.Hiện tại bề ngoài còn chưa thay đổi gì nhiều, nhưng theo thời gian, theo thay đổi của hormone, trong tương lai, thể trạng của hắn, thậm chí cả ngoại hình khẳng định sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.Quan trọng nhất là, do không có tuyến thể, Alpha không thể đánh dấu lẫn nhau, cũng không có khả năng sinh sản. Hơn nữa, ở Đế quốc, hôn nhân đồng giới giữa chuyện xưa nay chưa từng có.Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh bản thân để lộ tin tức tố Alpha trước mặt Thượng Vũ Phi; tưởng tượng đối phương sẽ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí chán ghét, hắn đã thấy vô cùng sợ hãi.Nên trước khi sự thật bị phơi bày, dù chỉ một năm, một tháng, một ngày, hắn cũng muốn được ở bên Thượng Vũ Phi với tư cách người yêu.Chính mình đã trở thành Alpha——chuyện này, tuyệt đối không thể nói ra.Không đợi được câu trả lời mình muốn, vẻ mặt Thượng Vũ Phi hiện rõ thất vọng. Y thả tay, buông cổ áo Bạch Việt.Luồng khí lạnh xuyên qua da, ngấm vào tận xương tủy. Không khí như thể đông đặc lại, nặng nề đè xuống. Bầu không khí khiến người ta ngạt thở.Thượng Vũ Phi không thể hiểu nổi. Rõ ràng vài hôm trước gặp nhau vẫn còn rất tốt, thậm chí còn có xu hướng tiến xa hơn. Vậy mà chỉ qua một ngày, tại sao mọi chuyện lại thay đổi như vậy?Y nhìn Bạch Việt, hạ thấp giọng: "Có phải anh đã làm gì sai không?"Giọng nói hơi khàn đi.Bạch Việt sững người, ngẩng đầu nhìn lại. Khi thấy rõ vẻ mặt đối phương, tim hắn như bị ai đó bóp chặt, nhói lên khó chịu.Hắn không dám nhìn Thượng Vũ Phi nữa: "Là chuyện của riêng em."Ngừng lại một chút, hắn lại nói: "Em cần thời gian để suy nghĩ kỹ. Anh có thể cho em thời gian không?"Lời này nói ra, hồi lâu vẫn không có phản hồi. Bạch Việt đang định quay vào nhà, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng đáp lại."...Anh biết rồi."Giọng nói ấy khó mà diễn tả, giống như gắt gao ép xuống toàn bộ cảm xúc tiêu cực. Phải gắng hết sức, mới không bùng phát ngay lúc này.Tính khí của Thượng Vũ Phi vốn rất nóng nảy, xưa nay chẳng hề coi ai ra gì. Nhưng chỉ đối với Bạch Việt, y hết lần này đến lần khác đè nén chính mình.Bạch Việt cảm thấy có một bàn tay rộng lớn phủ lên đầu mình. Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng, hơi thô ráp, nhưng vô cùng ấm áp."Anh sẽ đợi em giải quyết xong." Giọng nói hơi trầm, có phần thất vọng."Sau đó, vẫn còn có thể gặp nhau chứ?"Bạch Việt ngẩng lên, nhìn về phía Thượng Vũ Phi.Đối phương đang cúi đầu nhìn hắn, tóc mái rũ xuống che khuất đôi mắt màu lục bảo, giấu đi toàn bộ cảm xúc không sao nói rõ.Bạch Việt im lặng, khẽ gật đầu.Sau đó Thượng Vũ Phi rời đi. Hắn đứng trước cửa, tận mắt đưa mắt nhìn y rời đi. Rồi lại đứng nguyên tại chỗ thêm một lúc lâu, đợi cho cảm xúc lắng xuống mới quay về nhà.Đệ đệ vẫn đợi trong phòng khách, thấy hắn bước vào, vẻ mặt có phần phức tạp: "Ca, anh thật sự không sao chứ?"Bạch Việt mỉm cười: "Không sao mà."Ngữ điệu nhẹ nhàng thoải mái.Nào ngờ đệ đệ lại nhíu mày sâu hơn: "Anh không muốn cười thì đừng cố cười như vậy."Nó quay đầu đi: "Xấu lắm."Bỏ lại một câu chẳng đầu chẳng đuôi rồi xoay người bước lên lầu.Tầng dưới chỉ còn lại một mình Bạch Việt. Hắn đứng tại chỗ, không nhịn được giơ tay chạm lên mặt mình, nhưng chẳng phát hiện điều gì khác thường.Cười như vậy? Là sao chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me