Edit Tu O Bien A Toi Thanh Nam Than Quoc Dan
Đêm ấy, gió lạnh khẽ thổi. Bạch Việt vừa mới lên giường chưa bao lâu, còn chưa ngủ, liền nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động rất nhỏ.Hắn bước xuống giường, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống. Trước cửa nhà, có một thân ảnh quen thuộc đang đứng.Mái tóc đen sẫm gần như hòa vào màn đêm. Giống như cảm nhận được điều gì, người ấy ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt xanh lục bảo rất xinh đẹp, dù trong bóng tối cũng ánh lên rực rỡ.Y làm khẩu hình: "Xuống đây."Bạch Việt kéo rèm lại rồi quay người, bước ra khỏi phòng.Đêm khuya tĩnh lặng, xung quanh không còn một ngôi nhà nào còn sáng đèn.Xuống đến nơi, hắn thấ Thượng Vũ Phi đứng tựa vào tường cạnh cửa, hai tay đút túi.Hắn mới chú ý dưới chân y có một chiếc ba lô, đúng là cái đã mang theo hôm y trở về.Hắn nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Anh sắp đi rồi à?""Ừ.""Gấp vậy sao?""Trốn về bị phát hiện rồi."Bạch Việt khựng lại."Tóm lại giờ anh phải quay về một chuyến, hè này cũng không về được nữa." Thượng Vũ Phi bực dọc chậc một tiếng.Bạch Việt nghĩ ngợi một hồi: "Trước đó anh nói là xin nghỉ phép mà?"Y có vẻ do dự, dời mắt đi: "Anh lừa em đấy.""Sự thật là anh trượt hết tất cả các môn, hè phải ở lại học bổ túc. Nhưng vì muốn cùng em đón sinh nhật, nên đã lén trốn về. Giờ thì bị phát hiện rồi."Thượng Vũ Phi cau mày: "Mất mặt chết đi được, chẳng dám nói ra.""Gì mà mất mặt, vì anh trượt hả?" Bạch Việt nghi hoặc, "Nhưng thành tích của anh vốn đã rất tệ mà."Thượng Vũ Phi: "Này!""Xin lỗi, em đùa thôi." Bạch Việt bật cười khẽ."Chỉ là một lần sinh nhật thôi, có hay không cũng chẳng sao." Hắn cong cong khóe mắt, "Sau này, chúng ta còn rất nhiều thời gian."Y trầm mặc.Chí ít là lễ trưởng thành duy nhất của Bạch Việt, y muốn ở bên hắn.Chỉ là, y không nói điều đó ra. Y thò tay vào túi áo, do dự vài giây rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ đơn giản, đưa ra bằng một tay.Khẽ ho một tiếng: "Tặng em... quà trưởng thành."Không biết sao, vành tai y lại hơi đỏ lên.Bạch Việt nhìn chằm chằm vào vành tai y một lúc, mãi đến khi đối phương không vui trừng mắt nhìn qua, như đang hỏi "nhìn gì đấy", hắn mới cười khẽ. Ánh mắt rơi xuống chiếc hộp đơn giản kia.Ngay ngày Thượng Vũ Phi trở về, hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của món đồ này rồi."Không giúp em đeo à?" Bạch Việt hỏi.Thượng Vũ Phi sững lại, rồi lập tức hiểu ra: "Em sớm đã biết rồi?"Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ chìa tay ra....Quả nhiên đã biết từ trước.Vốn dĩ Thượng Vũ Phi muốn thấy dáng vẻ bất ngờ của Bạch Việt, không ngờ chưa bắt đầu đã "lật xe", đúng là hơi thất vọng.Nhưng khi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt đối phương, y lại quyết định không chấp nhặt chuyện đó nữa.Thượng Vũ Phi quỳ một gối xuống, một tay nắm lấy tay Bạch Việt, một tay mở hộp, lấy ra chiếc nhẫn bạc đơn giản.Chiếc nhẫn không có hoa văn rườm rà, giản dị mà tinh tế. Duy chỉ có mặt trong, khắc một hàng chữ "BẠCH VIỆT" bằng chữ Latinh.Không có hoa tươi, không có đám đông chứng kiến, chỉ có những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm lặng lẽ nhìn xuống hai người. Như thể cũng đang thẹn thùng, lúc ẩn lúc hiện.Thượng Vũ Phi trịnh trọng cầm chiếc nhẫn, đeo lên ngón áp út của Bạch Việt, đang chuẩn bị nói ra lời thoại, chiếc nhẫn lại bị kẹt ngay khớp giữa.Kích cỡ không vừa.Đối với một "màn cầu hôn", đây quả là một tai nạn lật xe nghiêm trọng.Thượng Vũ Phi hóa đá tại chỗ.Bạch Việt thấy vậy thì đưa tay tới, nắm lấy cổ tay Thượng Vỹ Phi, kéo y đứng dậy."Em cao lên 10 cm rồi." Hắn hoàn toàn không để bụng, "Xương cốt cũng biến lớn."Dù sao cũng đã một năm không gặp, đây cũng là điều khó tránh khỏi.Nhưng với Thượng Vũ Phi, chuyện này vẫn quá mức mất mặt. Y họ nhẹ một tiếng, định rụt tay về: "Để lần sau vậy..."Nhưng tay lại bị giữ chặt.Bạch Việt cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn trong tay y: "Không sao, em muốn chính cái này."Vừa nói, hắn vừa lấy ra một chiếc nhẫn khác trong túi áo, được xâu bằng một sợi dây bạc."Có thể giúp em đeo lên được không?"Từ lúc quen biết Bạch Việt, Thượng Vũ Phi đã thấy đối phương luôn mang theo chiếc nhẫn này. Khi ấy y từng hỏi qua, rốt cuộc là ai tặng, nhưng không nhận được câu trả lời.Vì vậy, việc tặng một chiếc nhẫn giống hệt có lẽ cũng mang theo phần nào ý ganh đua.Y im lặng nhận lấy sợi dây bạc từ tay Bạch Việt, xâu luôn chiếc nhẫn của mình vào. Hai chiếc nhẫn chạm nhau giữa không trung, phát ra một tiếng "cạch" rất khẽ.Bạch Việt lặng lẽ dõi theo động tác của y, bỗng cất lời: "Trước đây anh từng em tôi, cái này là ai tặng.""Khi đó em không nói... là bởi vì, em cũng không biết."Nghe vậy, Thượng Vũ Phi liền ngẩng đầu.Bạch Việt nhìn sang: "Từ lúc em bắt đầu có ký ức, nó đã luôn đeo trên cổ em. Em chỉ biết nó là một vật rất quan trọng."Năm đó vì chiếc nhẫn này, Thượng Vũ Phi còn ghen lồng ghen lộn suốt một thời gian dài. Nhưng do cả hai lúc ấy còn quá nhỏ, Bạch Việt lại không hiểu được tâm ý của y, nên chỉ thấy khó hiểu.Hắn nhận lại sợi dây bạc từ tay Thượng Vũ Phi: "Bây giờ, là hai chiếc rồi."Đang định đeo lên cổ thì bị ngăn lại.Thượng Vũ Phi: "Để anh."Dứt lời, y bước ra phía sau Bạch Việt, kéo cổ áo đối phương xuống, để lộ ra cần cổ mảnh khảnh trắng trẻo.Y mở dây bạc, vòng qua người Bạch Việt, cẩn thận đeo lên.Bạch Việt cúi đầu nghịch hai chiếc nhẫn trước ngực. Đến khi dây bạc được đeo xong, người phía sau lại không hề nhúc nhích. Từ sau gáy truyền đến một ánh mắt nóng rực, bỏng rát đến mơ hồ.Bạch Việt nghiêng đầu, vừa khéo đối diện với đôi mắt xanh thẫm của y, khẽ cười: "Sao thế, muốn cắn à?"Alpha sẽ đánh dấu Omega bằng cách cắn vào tuyến thể ở cổ, tuyên bố chủ quyền của mình. Nhưng giữa hai Alpha, rõ ràng là không thể làm vậy.Thượng Vũ Phi nhìn hắn, nhướng nhẹ đuôi mày.Bạch Việt ban đầu chỉ muốn đùa cợt, đang định chuyển chủ đề, liền cảm thấy vai bị người phía sau ấn xuống. Người kia cúi đầu, áp sát sau gáy hắn.Một luồng hơi nóng phả lên cổ khiến Bạch Việt cứng đờ. Hắn thật không ngờ y sẽ thực sự làm thế.Tuy nhiên, rất lâu sau đó, không hề có cảm giác đau. Chỉ có vài sợi tóc lướt qua, hơi nhột.Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Đồ ngốc, đừng đùa bỡn anh nữa."Bạch Việt cảm thấy sau gáy bị ấn khẽ một cái: "Lần sau, anh sẽ làm thật đấy."Cổ áo được chỉnh lại. Bạch Việt đưa tay lên, chầm chậm vuốt qua sau cổ mình. Ở đó, sợi dây bạc đã được đeo xong, rõ ràng lạnh lẽo, nhưng lại khiến đầu ngón tay hắn như bỏng cháy.Tim đập nhanh không ngừng lại được.Dù cho Thượng Vũ Phi thật sự có cắn, thì nơi đó ngoài dấu răng ra cũng sẽ chẳng lưu lại thứ gì khác.Hắn bỗng nhớ đến lời mình từng nói với Thượng Vũ Phi —— sau khi trưởng thành, sẽ thực hiện đánh dấu.Rõ ràng là chuyện mới xảy ra gần đây, vậy mà giờ lại có cảm giác như đã qua rất lâu.Hiện tại, việc "đánh dấu" đã không thể thực hiện. Alpha và Alpha về sinh lý là trời sinh bài xích."......"Bạch Việt quay người lại: "Khi nào anh đi?"Thượng Vũ Phi nhìn đồng hồ: "Bây giờ phải đi rồi."Học viện Quân sự Tổng hợp Đế Nhất nằm ở một hệ sao khác, phải đi bằng phi thuyền mới tới được. Mà chuyến tiếp theo sắp cất cánh.Bạch Việt im lặng một lúc, rồi nói: "Có lẽ, em cũng có thể đến trường của anh...""Không được." Thượng Vũ Phi không cần suy nghĩ, liền ngắt lời: "Anh không muốn em làm quân nhân. Hơn nữa chẳng phải em muốn mở nhà hàng sao?"Là quân nhân tất nhiên sẽ được Đế quốc trọng vọng và đãi ngộ, nhưng những bước đầu tiên lại vô cùng gian nan.Trong mắt y, dù Bạch Việt đã phân hóa thành Alpha, tâm tính lại chưa thể lập tức thay đổi. Huống chi muốn thay đổi địa vị hiện tại, chỉ cần một mình y là đủ. Y càng mong Bạch Việt có thể sống cuộc đời mà hắn yêu thích."......" Bạch Việt cười khẽ, "Em biết rồi."Sau đó, vì phải kịp chuyến phi thuyền, Thượng Vũ Phi rời đi. Không rõ khi nào mới có thể gặp lại.Bạch Việt đứng nguyên tại chỗ, tiễn mắt nhìn bóng y khuất xa, rất lâu vẫn không rời đi.Thời gian thi đại học dần đến gần, các học sinh lớp mười hai của học viện Lạc Hoa đều bắt đầu "chạy nước rút" —— trừ những người đã xác nhận được tuyển thẳng.Dù sau vòng phỏng vấn tuyển thẳng còn phải tham gia kỳ thi đầu vào riêng của trường đại học, nhưng độ khó vẫn thấp hơn thi đại học rất nhiều.Những ngày này An Vũ cũng không lãng phí thời gian, cậu gần như đã bắt chuyện với toàn bộ Alpha khối mười hai, vậy mà vẫn không tìm được vị anh hùng từng cứu mình.Tâm trạng càng thêm ủ rũ, chỉ thấy mình như Lọ Lem bị hoàng tử bỏ rơi.Cậu gạch đi cái tên cuối cùng trên quyển sổ nhỏ. Như vậy là toàn bộ Alpha khối mười hai đều đã loại.An Vũ thở dài, nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm hôm ấy.Tuy đã trôi qua khá lâu, nhưng vì mấy ngày nay cứ không ngừng hồi tưởng, nên trí nhớ càng thêm khắc sâu. Đồng thời trong đầu còn tự tô vẽ thêm một đống cảnh tượng lãng mạn đẹp đẽ.Không khỏi khiến An Vũ càng thêm chắc chắn, Alpha đêm đó chính là định mệnh của mình!Cậu cầm quyển sổ bước vào lớp. Vì cúi đầu nên không chú ý tới người đang đi tới trước mặt. Vai hai người vô tình va vào nhau."Xin lỗi."Người kia đáp lại.Hiện giờ, toàn bộ tâm trí của An Vũ đều đặt vào việc tìm người, tính cách cũng không còn chua ngoa sắc bén như trước. Nhưng cậu vẫn rất kiêu ngạo, cảm thấy người này nhất định là cố tình đâm vào mình, muốn đụng chạm thân thể cậu.An Vũ dựng ngược đôi mày liễu, định chất vấn, nhưng khi nhìn thấy dáng người đối phương thì liền nuốt hết những lời định nói vào bụng, theo phản xạ vươn tay ra: "Đợi đã!"Bạch Việt bị giữ chặt, bước chân khựng lại. Hắn quay đầu nhìn sang: "Có chuyện gì sao?"An Vũ lúc này mới nhận ra người mình vừa kéo là ai.Cậu lập tức buông tay: "Không có gì."Bạch Việt đã quá quen với sự sáng nắng chiều mưa của người này, chẳng buồn để tâm, định tiếp tục rời đi. Không ngờ lại bị gọi lại."Đợi đã!""Cậu, cậu..." Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của An Vũ đỏ bừng, "Có muốn chạm vào tôi một chút không..."Bạch Việt: "?"A a a a a, không thể nào!!!An Vũ còn chưa nói hết câu đã quay đầu bỏ chạy, ôm mặt như không thể tin nổi.Cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy, sao lại có thể hỏi tên kia một câu như thế! Dù cho vóc dáng có giống nhau thế nào đi nữa, thì cậu cũng không thể nhầm lẫn giữa Alpha và Omega. Sao lại đi hỏi Bạch Việt được chứ?Trong đầu An Vũ rối như tơ vò, hoàn toàn không hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì nữa.Càng không hiểu nổi, còn có cả Bạch Việt.Hắn chỉ cảm thấy sau kỳ thức tỉnh, người này càng lúc càng kỳ lạ.Lý Nhậm đứng một bên chứng kiến toàn bộ, nét mặt hoảng hốt: "Cậu ta điên rồi à?"Bạch Việt lắc đầu, tỏ vẻ không biết.Đúng lúc đó, chủ nhiệm lớp bỗng xuất hiện ở cửa. Ánh mắt quét một vòng quanh lớp, cuối cùng dừng lại trên người Bạch Việt, sắc mặt nghiêm túc, không thể coi là dễ nhìn."Bạch Việt, hiệu trưởng tìm em."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me