Edit Tu O Bien A Toi Thanh Nam Than Quoc Dan
Bạch Việt...Bạch Việt?Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, đám đông bắt đầu xôn xao.Trong học viện Lạc Hoa, cái tên Bạch Việt không ai không biết, không ai không nghe. Nhưng khác với Đỗ Cần, Bạch Việt nổi tiếng không phải vì năng lực, mà là vì ngoại hình quá đỗi xuất sắc.Trong mắt các Alpha và một bộ phận Beta, Bạch Việt là O trong mộng. Diện mạo đẹp mắt, tính cách dịu dàng, đúng là hình mẫu lý tưởng trong lòng bao người.Còn trong mắt Omega và phần còn lại của Beta, Bạch Việt chỉ là một bình hoa di động.Ít ra An Vũ – một "bình hoa" khác – còn mang gen cấp B. Còn Bạch Việt thì sao? Đến giờ vẫn không ai biết gen cấp mấy, nghĩa là chẳng có gì đáng khoe.Cấp C, thậm chí là cấp D đều có thể.Một Omega bình thường như vậy, sao có thể khiến thượng tướng kiêm hiệu trưởng học viện Quân sự Tổng hợp Đế Nhất đích thân đến gặp?Trong lòng mọi người không khỏi đầy nghi ngờ.Nụ cười trên mặt Đỗ Cần cũng sắp không giữ nổi nữa. Đám người phía sau cậu đều tưởng hiệu trưởng đến tìm mình nên mới ùa theo. Kết quả Lục thượng tướng lại hỏi tên của người khác ngay trước mặt cậu.Tuy nhiên, cảm xúc rối loạn ấy đã được che giấu sau tròng kính.Cậu đẩy gọng kính: "Ngài đang nói đến Bạch Việt năm cuối phải không ạ? Cậu ấy là bạn cùng lớp với tôi, hiện giờ chắc đang ở văn phòng hiệu trưởng."Lục thượng tướng mỉm cười hỏi: "Nếu tiện, em có thể dẫn đường không?"Đỗ Cần vừa định gật đầu, bạn thân bên cạnh đã sốt ruột chen vào: "Thượng tướng, ngài tìm một Omega làm gì? Không phải đến tìm học sinh tốt nghiệp cấp A sao?"Lục thượng tướng không có phản ứng gì. Ngược lại, mấy người dưới quyền phía sau lại khẽ nhếch môi, không rõ là cười điều gì.Có thể nụ cười ấy không mang ác ý, nhưng trong mắt Đỗ Cần lại thấy vô cùng chói mắt."Cậu là cấp A à?" Lục thượng tướng nhìn Đỗ Cần.Cậu ta hơi do dự: "Dạ, đúng."Lục thượng tướng: "Chúc mừng. Hy vọng tương lai em có thể trở thành học sinh của chúng tôi."Lời vừa dứt, không khí như đông cứng lại.Dù là câu chúc mừng, nhưng ý nghĩa thì đã quá rõ. Lục thượng tướng căn bản không biết cậu là ai, càng không phải vì cậu mà đến.Giây phút ấy, Đỗ Cần chỉ muốn bóp chết thằng bạn thân đang làm trò sau lưng. Nếu không phải tên đó ba hoa gây chú ý, lại nói ra câu khiêu khích ban nãy, thì cậu đâu rơi vào cảnh khó xử thế này.Nhưng tâm trạng ấy không thể bộc lộ trước mặt Lục thượng tướng, cậu chỉ đành cứng đờ cổ gật nhẹ đầu.Đúng lúc ấy, không xa vang lên một tiếng gọi sang sảng:"Lục thượng tướng, không tiếp đón được từ xa, thất lễ rồi!"Người đi tới chính là hiệu trưởng học viện Lạc Hoa. Dáng dấp có chút mập, cái bụng phệ, khiến dáng chạy lạch bạch trông chẳng khác nào chim cánh cụt. Giáo viên chủ nhiệm lớp 3 cũng theo sát phía sau, ngoài ra còn có một cặp nam nữ lạ mặt.Hiệu trưởng mồ hôi đầy đầu, vừa lau trán vừa nói: "Thật ngại quá, để ngài phải đợi lâu. Mau, mời vào trong!"Lục thượng tướng: "Không, là bên tôi đến gấp. Quá đột ngột, chưa kịp báo trước.""Không có chi, không có chi." Hiệu trưởng sống từng ấy năm, đây là lần đầu tiên được gặp nhân vật cấp cao như thế, suýt chút nữa quỳ luôn tại chỗ.Tuy nhìn bề ngoài ông có vẻ lớn tuổi hơn Lục thượng tướng rất nhiều, nhưng đứng trước đối phương, lại vô thức ăn nói khép nép.Bởi vì địa vị và cấp bậc gen chênh lệch quá xa, khiến người ta không thể không kính sợ. Ông chỉ có một học viện Lạc Hoa nhỏ bé, nếu khiến vị thượng tướng này không vui, e là ngày mai phải đóng cửa ngay lập tức.Thế nên, bất kể quân đội có báo trước hay không, bất kể tới đây vì chuyện gì, ông cũng phải đối đãi thật cung kính."Chúng ta cùng lên trên, vừa đi vừa nói chuyện."Lục thượng tướng khẽ gật đầu, quay đầu nói với một người dưới quyền: "Cậu theo tôi lên. Những người khác chờ ở đây.""Rõ!"Các sĩ quan đồng loạt giơ tay chào.Dù chỉ là sĩ quan cấp tá, nhưng quân hàm của họ vẫn cao hơn hiệu trưởng rất nhiều. Hiệu trưởng vội vàng nói:"Không thể để bọn họ cứ đứng thế này được. Văn phòng tôi khá rộng, cùng lên đó đi."Lục thượng tướng lắc đầu: "Không cần, đều là quân nhân cả." Ông ra hiệu cho hiệu trưởng, "Phiền ngài dẫn đường."Hiệu trưởng dĩ nhiên không dám trái lời thượng tướng. Dù đối phương có thái độ ôn hòa, nhưng khí chất trong xương lại mang theo áp lực không thể chống lại.Hiệu trưởng đi trước dẫn đường. Đám học sinh phía sau lập tức tản ra như nước chảy, nhường ra một lối đi.Mà đi sát sau hiệu trưởng chính là ba mẹ của Phương Chân Nhân. Vừa rồi trên văn phòng thấy Lục thượng tướng, bọn họ lập tức đi theo, định tạo một chút ấn tượng. Thế nhưng lúc thấy người thật lại sợ không dám lên tiếng, chỉ dám dè dặt đi sau lưng.Ngay cả khi đoàn người của Lục thượng tướng đã rời đi, đám học sinh vẫn đứng ngây ra tại chỗ, nghĩ mãi không thông.Vậy là... Lục thượng tướng thật sự không phải tới tìm Đỗ Cần sao? Nhưng lại đi tìm một Omega bình thường như thế, là vì lý do gì?Bạn của Đỗ Cần thấy cậu ta đứng đờ ra, cũng chẳng biết nên nói gì cho phải, chỉ buông tay khỏi vai cậu, lúng túng nói: "Khụ... ai mà đoán được chứ. Biết đâu cũng không phải chuyện gì hay ho, tụi mình về lớp đi."Đỗ Cần liếc nhìn cậu ta một cái.Đối phương hơi sững lại, cảm giác như bị một thau nước lạnh dội từ đầu xuống, giống như vừa bị một con rắn độc lạnh băng cắn một phát. Ba năm làm bạn, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Đỗ Cần nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.Nhưng cho dù thế nào, sự việc thành ra thế này, phần lớn cũng là do cậu ta xúi giục reo hò. Vì vậy rụt rè nói: "Cậu... cậu đừng giận. Tôi đâu cố ý, với lại cậu vừa rồi cũng hào hứng chạy theo còn gì..."Câu này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.Đám bạn học xung quanh lúc này mới hoàn hồn, ai nấy đều mang vẻ mặt đầy ẩn ý. Có vài người từ lâu đã ghen tị với Đỗ Cần, giờ bèn nhân cơ hội này buông lời mỉa mai."Hà... cứ tưởng người ta đến đón mình cơ đấy. Tự luyến quá rồi.""Hihi."Có lẽ vì trốn trong đám đông nên bọn họ không hề kiêng dè âm lượng, cứ thế cười cợt thỏa thích. Đỗ Cần liếc về phía những kẻ đó một cái, không nói lời nào, xoay người bỏ đi..Lúc Bạch Việt trở lại lớp, trong phòng học vắng tanh, chẳng có ai.Hắn ngồi yên tại chỗ. Không lâu sau, nhóm học sinh vừa xem kịch vui xong bắt đầu quay về. Trông thấy Bạch Việt, ai nấy đều sửng sốt, nhưng cũng chỉ trố mắt nhìn mà không ai lên tiếng.Bạch Việt không khỏi đưa tay lên ngửi ống tay áo mình, nghi ngờ không biết có phải tin tức tố bị rò rỉ. Nhưng lại không ngửi thấy gì.Sau đó càng lúc càng nhiều người trở về lớp, trong đó có cả bạn của Đỗ Cần. Chỉ là sắc mặt cậu ta rất kém, trông cực kỳ ủ rũ. Riêng Đỗ Cần thì từ đầu đến cuối vẫn chưa thấy xuất hiện.Lý Nhậm là người quay lại sau cùng. Vừa nhìn thấy Bạch Việt, lập tức lao tới:"Sao cậu vẫn còn ở đây!?"Bạch Việt nghiêng đầu: "Tớ không thể ở đây à?""Nhưng mà, nhưng mà..." Lý Nhậm trông vô cùng bối rối, "Người của quân đội đến tìm cậu đấy!"Quân đội.Bạch Việt cũng từng nghĩ, nếu như cấp gen của hắn là thật, quân đội chắc chắn sẽ có hành động. Chỉ là quá đột ngột, đến mức ngay cả nhà trường cũng không biết người ta sẽ đến hôm nay."Ê, giờ này đừng nói bậy." Có người nhắc nhở Lý Nhậm, "Nói là tìm Bạch Việt, ai biết là Bạch Việt nào. Người trùng tên trên đời nhiều lắm, lỡ nhầm thì mất mặt lắm."Khi nói còn liếc nhìn về chỗ ngồi của Đỗ Cần."Nói... nói cũng phải."Lý Nhậm lúng túng ngồi xuống. Thật ra cậu cũng không nghĩ quân đội lại đến tìm bạn mình. Dù Bạch Việt là người tốt, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một Omega bình thường mà thôi.Cậu uống một ngụm nước, định quay sang kể lại chuyện vừa xảy ra. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, phía sau liền có người xuất hiện.Lại là giáo viên chủ nhiệm.Lý Nhậm theo bản năng cho rằng lại là chuyện Phương Chân Nhân, vội đứng bật dậy: "Bạch Việt thật sự không làm gì cả, em có thể làm chứng!"Chỉ là lần này biểu cảm của giáo viên chủ nhiệm rất khác thường. Trong mắt loé sáng, dường như đang kiềm chế niềm vui khôn xiết, nắm chặt tay Bạch Việt:"Đi theo thầy! Quân đội đang tìm em!"Lý Nhậm sững sờ tại chỗ. Mãi đến khi bạn mình bị người ta dẫn đi, cậu mới hoàn hồn, gãi gãi tai.Khoan đã, vừa nãy cậu không nghe lầm đấy chứ?Người của quân đội, Lục thượng tướng, hiệu trưởng học viện Quân sự Tổng hợp Đế Nhất... thật sự là đến để tìm Bạch Việt?Vài giây sau, toàn thể lớp 3 lập tức bùng nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me