TruyenFull.Me

Edit Tu O Bien A Toi Thanh Nam Than Quoc Dan

"Xin chào quý vị khán giả! Đại hội thể thao liên trường quân sự đế quốc lần thứ 54 sắp chính thức bắt đầu!"

"Phần thưởng cho ngôi vô địch lần này vô cùng hậu hĩnh, chưa từng có tiền lệ. Chắc hẳn mọi người đã nghe qua rồi!"

"Đúng vậy! Ngoài tiền thưởng và điểm quân công như thường lệ, học sinh giành chức vô địch lần này còn có cơ hội thực tập sớm tại bộ quân sự. Và hơn thế nữa—!"

Giọng người dẫn chương trình to rõ sục sôi đầy phấn khích, lan khắp đấu trường qua micro. Khi nói đến câu cuối, anh ta kéo dài giọng đầy kịch tính.

"Là một trong những nhà tài trợ của hội thể thao lần này, bộ quân sự sẽ tặng một bộ cơ giáp nguyên mẫu cho ngôi trường vô địch!"

Phần thưởng cho ngôi vô địch đã được quảng bá rầm rộ từ trước khi khai mạc.

Dù khán giả đều đã biết, nhưng khi tận mắt thấy hình ảnh bộ cơ giáp nguyên mẫu hiện lên trên màn hình điện tử, họ vẫn không kìm được mà bùng nổ những tiếng hò reo rung chuyển.

Đại hội thể thao lần này đúng là quá hoành tráng!

Nhắc đến "cơ giáp", loại vũ khí quân sự này, phải trở về hàng trăm năm trước. Khi đó đế quốc và liên bang vẫn đang chìm trong chiến loạn, phần lớn ngân sách quốc gia đổ vào quân sự.

Và vũ khí có sức sát thương cao nhất được phát triển chính là "cơ giáp"— có thể lấy một địch trăm. Dù là omega yếu ớt không chút sức chiến đấu, chỉ cần dùng tới thứ này cũng có thể dễ dàng đánh người.

Mà đây cũng là nguyên nhân khiến thương vong của hai bên tăng vọt.

Vì thế, sau khi chiến tranh kết thúc, đế quốc và liên bang ký kết Hiệp ước Hòa bình. Trong đó có điều khoản triệt để loại bỏ "cơ giáp".

Hầu hết cơ giáp đã trở thành đống sắt vụn trong chiến tranh, số ít còn sót lại cũng bị phá hủy. Trải qua trăm năm, bộ quân sự mới khai quật được vài bộ cơ giáp còn nguyên vẹn.

Dù không còn hoạt động được, chúng vẫn mang giá trị lịch sử to lớn, là chứng nhân của những năm tháng đau thương. Có thể nói là vô giá, không mua được.

Vậy mà lần này bộ quân sự lại "chịu chơi", tặng một bộ cơ giáp nguyên mẫu cho trường vô địch, đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Trên khán đài, các phóng viên đến ghi hình phấn khích tột độ. Dù giải đấu diễn ra thế nào, chỉ riêng phần thưởng này đã đủ tạo thành tin tức chấn động!

Tuy có mối quan hệ chặt chẽ với bộ quân sự, nhưng chủ yếu vẫn là vấn đề "tay trái đưa tay phải nhận".

Nhưng không thể phủ nhận, nếu một trường học giành được "cơ giáp nguyên mẫu" dưới danh nghĩa của mình, đó sẽ là vinh dự không gì sánh bằng.

Một số phóng viên đã mở laptop, điên cuồng soạn thảo bài báo.

Hiện tại, hai ngôi trường được kỳ vọng nhất là "Đế Nhất" và "Ám Kỳ". Nếu Ám Kỳ giữ vững ngôi liên quán và giành được "cơ giáp nguyên mẫu", bảng xếp hạng trường quân sự vốn bất biến cả trăm năm có thể sẽ thay đổi.

Giải đấu lần này chắc chắn sẽ cực kỳ hấp dẫn!

Khi khán đài dần lắng xuống, người dẫn chương trình tiếp tục, bắt đầu giới thiệu luật vòng sơ loại.

Để đảm bảo công bằng, ban tổ chức không thông báo trước các hạng mục thi đấu, mà sẽ công bố ngay trong ngày thi.

Do đó, đại hội thể thao liên trường không chỉ thử thách sức mạnh của học sinh, mà còn là bài kiểm tra khả năng vận dụng chiến lược của các lão sư dẫn đội.

Dự đoán chiến thuật của các trường đối thủ và đưa ra phương án ứng phó.

Vì đại hội thể thao chỉ diễn ra trong một ngày, các đội phải cân nhắc kỹ lưỡng việc phân bổ thể lực và thời điểm tung các vận động viên chủ lực.

Và trận đấu đầu tiên chính là cuộc đua tiếp sức vượt chướng ngại vật.

Như tên gọi, mỗi trường phải cử sáu thành viên tham gia cuộc đua tiếp sức. Nhưng khác với các cuộc đua tiếp sức thông thường, mỗi đoạn đường sẽ xuất hiện rất nhiều chướng ngại, cản trở tốc độ của các thí sinh.

Kèm theo phần giới thiệu của người dẫn chương trình, mặt đất trung tâm đấu trường đột nhiên nứt ra, sáu tòa nhà hình trụ trồi lên từ dưới, lấp đầy khoảng đất trống trải.

Đấu trường với hình dáng giống "quả trứng khổng lồ" này không chỉ đơn thuần là lớn, mà còn tích hợp nhiều chức năng.

Một trong số đó là sân huấn luyện ảo.

Sáu tòa nhà này có chức năng tương tự sân huấn luyện ảo, có thể mô phỏng và thiết lập các môi trường bên ngoài khác nhau.

"Mỗi trường cử sáu thí sinh, vào các phòng khác nhau. Chỉ khi vượt qua được phòng trước, mới có thể mở ra giai đoạn tiếp theo."

"Trọng tài sẽ bấm giờ, mười đội có thời gian ngắn nhất sẽ qua vòng sơ loại."

Nói cách khác, tổng cộng 38 trường quân sự tham gia, nhưng hơn nửa sẽ bị loại ngay từ trận đầu. Luật chơi cực kỳ khắc nghiệt.

"Bây giờ, mời mỗi trường cử một đại diện đến chỗ trọng tài để bốc thăm, quyết định thứ tự xuất phát."

"Hả? Thứ tự xuất phát?" Từ Thành Đống không hiểu, "Đua tiếp sức chẳng phải cùng xuất phát sao?"

Ngay sau đó, người dẫn chương trình giải thích.

"Trường bốc được số 1 sẽ xuất phát trước, số 2 xuất phát chậm hơn 1 phút, cứ thế tiếp tục. Nhưng xin yên tâm, chúng tôi sẽ tính giờ dựa trên thời điểm xuất phát của từng đội."

"Trong trận đấu, thí sinh không được trực tiếp tấn công nhau, nếu không sẽ bị coi là phạm quy. Nhưng có thể lợi dụng môi trường sân đấu để giành lợi thế về thời gian."

Lúc này, Bạch Việt đã trở về phòng nghỉ, cùng các đồng đội nghe luật thi. Khi nghe đến câu cuối, hắn khẽ nheo mắt.

Lợi dụng môi trường sân đấu để giành lợi thế về thời gian.

Mỗi trường xuất phát ở thời điểm khác nhau. Vậy nên, các thí sinh xuất phát trước "có thể" giở trò trên sân, làm chậm tốc độ của những người sau.

Điều kiện thắng là mười đội có thời gian ngắn nhất. Nói cách khác, nếu làm đối thủ mất nhiều thời gian hơn, cơ hội thắng của mình sẽ cao hơn.

Từ Thành Đống vốn nghĩ đây chỉ là một hội thể thao bình thường, không ngờ lại phức tạp đến vậy. Nhưng ngẫm lại, ngay cả tuyển chọn đội Duy trì trật tự cũng đầy rẫy nguy cơ, huống chi là một sự kiện quy mô lớn thế này.

Cậu ta lại bắt đầu căng thẳng.

"Quả nhiên, ban tổ chức năm nào cũng biết cách làm chúng ta bất ngờ."

Các học trưởng học tỷ bên cạnh đều là người có kinh nghiệm, nhanh chóng nhận ra ý đồ: "Chúng ta phải cố bốc được số đầu, để tránh bị chơi xấu."

"Vậy ai đi bốc thăm đây, ai may mắn nhất?"

Mọi người bắt đầu xì xào, ánh mắt lướt qua từng người. Đây tuy là một nhiệm vụ vinh dự, nhưng nếu vì mình mà bốc trúng số cuối, áp lực cũng không nhỏ.

Mà người có tâm lý vững vàng nhất, không bị ảnh hưởng...

Cảm nhận được ánh nhìn, Bạch Việt nhìn sang.

"Bạch Việt, hay cậu đi bốc thăm đi. Vừa nãy không lên sân khấu lễ khai mạc, giờ ra mặt trước cũng tốt."

Đối với cái này, ngược lại Bạch Việt cảm thấy không quan trọng đến thế. Nhưng hắn nhận ra áp lực trong lòng các học trưởng, nghĩ một lát rồi nói: "Ảnh hưởng của thứ tự xuất phát có lẽ không lớn như vậy."

Nghe vậy mọi người ngẩn ra. Rồi có người tán đồng: "Cậu nói đúng. Chúng ta là Đế Nhất, vào vòng chung kết chắc chắn không thành vấn đề."

Trước thực lực tuyệt đối, mọi mưu mô quỷ kế chỉ như mèo cào!

Bạch Việt không hẳn có ý đó. Nhưng hắn không phản bác lời học trưởng, chỉ cười tiếp lời: "Đúng vậy. Nhưng còn một lý do nữa, vì đây là 'cuộc đua chướng ngại'."

Những thí sinh xuất phát cuối có thể bị người trước giăng bẫy; nhưng ngược lại, người đi đầu cũng sẽ rơi vào chướng ngại do ban tổ chức đặt ra.

Cái gọi là "chướng ngại" không chỉ đến từ các thí sinh, mà còn là thử thách từ chính ban tổ chức.

"Bạch Việt nói không sai," một giáo viên dẫn đội gật đầu, "Đây cũng là một trận chiến tâm lý. Đừng vì bốc trúng số cuối mà nản lòng, cũng đừng nghĩ xuất phát đầu tiên là chắc thắng."

"Cuộc đua tiếp sức này cần sáu thí sinh, mỗi đoạn đường đều không được lơ là."

Mọi người đứng nghiêm: "Vâng!"

.

Kết quả, số mà Đế Nhất bốc được là—38.

Tổng cộng 38 trường quân sự, nghĩa là họ bốc trúng vị trí cuối cùng.

Khán đài vang lên tiếng than thở: "Đế Nhất xui quá rồi."

"Phải chậm hơn đội đầu tiên 38 phút. Tôi có một suy đoán táo bạo, liệu có phải các trường khác liên minh chống lại Đế Nhất, đem đối thủ mạnh nhất xử lý trước không?"

"Thôi đi, đây mới là vòng sơ loại, làm gì đến mức đó."

"Tôi lại thấy lần này Đế Nhất sẽ thuận lợi. Có bao nhiêu trường đi trước, chắc cũng dẫm hết bẫy rồi."

Khán giả bàn tán xôn xao.

Nhưng dù họ suy đoán thế nào, cũng không ảnh hưởng đến trạng thái của các thí sinh Đế Nhất. Họ tập trung trong phòng nghỉ, chờ danh sách thứ tự xuất phát của các trường được công bố để lên kế hoạch ứng phó.

Đối thủ họ quan tâm nhất là Học viện Phòng vệ Ám Kỳ.

"Á, ra rồi!" Từ Thành Đống nhìn chằm chằm màn hình điện tử, "Ám Kỳ là đội đầu tiên."

Mọi người nhìn nhau. Với khoảng cách thời gian lớn như vậy, có lẽ đến cuối hai bên cũng chẳng chạm mặt.

"Cũng tốt," một học trưởng từng đấu với Ám Kỳ năm ngoái thở phào, "Nếu ngay vòng sơ loại đã đụng nhau, đúng là xui xẻo. Tôi còn nghe nói năm nay họ có một alpha cấp S, chắc chắn sẽ khó nhằn hơn."

"Sợ gì chứ, năm nay chúng ta có Bạch Việt. Chỉ riêng cấp gen đã đủ đè bẹp đối phương!"

Mọi người trò chuyện rôm rả, còn các lão sư dẫn đội thì ngồi một bên bàn bạc. Vài phút sau, trợ giảng Tống bước đến trước mặt mọi người, công bố danh sách sáu thí sinh ra sân lần này.

Trong đó, ba người là học trưởng học tỷ khóa trên. Người thứ tư, lại là Mục Tư Hàn.

Lựa chọn này không có gì bất ngờ. Dù sao thực lực của cậu ta ngay cả trong đám khóa trên cũng chẳng hề kém cạnh, mà vòng sơ loại không quá khó, có thể giúp cậu ta tích lũy kinh nghiệm từ sớm.

"Thượng Vũ Phi."

Khi nghe đến cái tên này, tất cả đều khẽ giật mình.

Hả? Thật sự để y lên sân à?

Đại hội động viên hôm đó, cũng có người chứng kiến cảnh Bạch Việt và những người khác đối chất với lão sư. Ai cũng nghĩ đó chỉ là kế hoãn binh, nhằm tạm thời xoa dịu đặc cách sinh cấp S+. Không ngờ lại là thật.

Một vài người bắt đầu lo lắng.

Liệu họ có... bị loại ngay vòng sơ loại vì phạm quy không?

Thượng Vũ Phi đã quen với những ánh mắt kỳ lạ này, nên chỉ nhíu mày, chẳng nói gì.

Bạch Việt nhận ra, vỗ nhẹ lên lưng y.

"Và người cuối cùng, Bạch Việt."

Ba thí sinh mạnh nhất nhưng cũng khó kiểm soát nhất, đều được tung ra ngay vòng sơ loại.

"Sáu người này sẽ tham gia vòng sơ loại đầu tiên."

.

Ngay khi công bố vừa kết thúc, loa phát thanh bắt đầu thông báo, yêu cầu các thí sinh của từng trường tập hợp.

Thời gian không chờ đợi, sáu người bước ra khỏi phòng nghỉ.

Tiễn họ đi, các thí sinh ở lại có phần lo lắng.

Không phải lo về việc thăng cấp. Ba học trưởng học tỷ khóa trên dày dạn kinh nghiệm, còn hai tân sinh cùng Thượng Vũ Phi tuy lần đầu tham gia—nhưng chỉ cần y không gây rắc rối, chắc chắn chẳng ai địch nổi họ.

Nhưng để Bạch Việt ra sân ngay từ đầu... Người ta vẫn nói át chủ bài nên để dành đến cuối, phô bày át chủ bài sớm thế này, thật sự ổn sao?

Tuy nhiên, nghĩ theo hướng khác, hiện tại đa số trường quân sự chưa biết mặt Bạch Việt. Nếu để hắn lộ diện sớm, nói không chừng có thể đánh đòn tâm lý, khiến họ tự thua trong các trận sau mà không cần giao chiến.

Vì một khi đối phương rơi vào tâm lý sợ hãi, họ đã thua từ trước.

Trợ giảng Tào nhìn chằm chằm màn hình điện tử. Lúc này, hình ảnh các thí sinh Đế Nhất đã xuất hiện, trong khi phía Ám Kỳ vẫn chưa thấy động tĩnh.

Hiện tại, mối đe dọa duy nhất chỉ có Ám Kỳ, mà tân sinh cấp S của họ lại vô cùng bí ẩn. Tốt nhất là dùng Bạch Việt để dụ người đó lộ diện, nắm bắt trước thực lực cấp S.

Lần này, tuyệt đối không được thất bại.

.

Bạch Việt vừa bước vào đấu trường, ánh sáng mạnh lập tức khiến hắn nheo mắt.

Khi quen dần với ánh sáng, hắn mới nhận ra đó là đèn chiếu sân. Đập vào mắt hắn là biển người đông nghẹt bốn phương tám hướng.

Khán đài chật kín, không còn một chỗ trống. Thấy bọn họ xuất hiện, cả đám bùng nổ những tiếng hét chấn động.

Dù đã thấy qua màn hình điện tử rằng hôm nay rất đông người tới, nhưng tận mắt chứng kiến, Bạch Việt mới cảm nhận được sự choáng ngợp thực sự, những gì trước đó chỉ như muối bỏ bể.

Tiếng hò hét, tiếng la hét. Những cánh tay vung vẩy không ngừng, những gương mặt đỏ bừng vì phấn khích.

Và... bảng đèn?

Khi nhìn rõ dòng chữ trên tấm băng rôn được giăng ra, nụ cười của Bạch Việt khựng lại.

"Aaaa! Cậu ấy thấy chúng ta rồi!"

Các thành viên hậu viện hội phấn khích tột độ.

"Bạch Việt lão công nhìn tôi này, tôi mãi ủng hộ cậu!"

"Cố lên thi đấu nha aaaa!"

Cách quá xa, Bạch Việt không nghe rõ họ nói gì. Nhưng thấy họ kích động như vậy, hắn có chút xấu hổ.

Cảm giác này hắn đã sớm được trải nghiệm. Hồi ở Học viện Lạc Hoa, tên hắn cũng từng được treo ngay cổng trường.

Nhưng giây tiếp theo, điều còn xấu hổ hơn nữa liền tới.

Thấy Bạch Việt không phản ứng, hậu viện hội nghĩ có lẽ hắn không nghe thấy, bèn tổ chức lại, đồng thanh hô to:

"Bạch Việt Bạch Việt em yêu anh, như chuột yêu hạt gạo!"

"Bạch Việt lão công cố lên! Giành vòng nguyệt quế cho Đế Nhất!"

Nững khẩu hiệu này lọt vào tai, nụ cười của Bạch Việt không giữ nổi nữa, vội ngoảnh mặt đi.

Thượng Vũ Phi đi bên cạnh, đương nhiên cũng nghe thấy tiếng hô. Y liếc nhìn đám hậu viện hội, nhướng mày: "Bạch Việt lão công?"

Nghe hậu viện hội hô hào, Bạch Việt chỉ thấy lúng túng. Nhưng khi Thượng Vũ Phi thốt ra câu này, tim hắn bất giác đập mạnh.

Dù giọng y mang ý trêu chọc.

Hắn đưa tay che mũi, gương mặt vốn trắng trẻo khẽ ửng hồng.

"Em cũng không biết sao họ gọi em thế."

Không phải lần đầu nghe cách gọi này, nhưng công khai rầm rộ thế này đúng là lần đầu tiên.

Chắc chắn cả khán đài giờ đều nghe thấy cả rồi.

Thấy Bạch Việt đỏ mặt, Thượng Vũ Phi thoáng ngẩn ra. Y cau mày, quay đầu trừng mắt lườm đám hậu viện hội vẫn đang gào thét.

Cùng nhau lâu như vậy, y còn chưa khiến Bạch Việt đỏ mặt được mấy lần. Đám người này dựa vào đâu?

Bất chợt, tiếng cổ vũ im bặt một giây.

Sao bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát thế này?

.

Theo kế hoạch của lão sư dẫn đội, Bạch Việt được sắp xếp ở vị trí cuối, còn năm đồng đội khác sẽ đến các điểm chờ khác nhau.

Bạch Việt hướng mọi người cười nói: "Mọi người cố lên nhé."

Các học trưởng học tỷ cũng động viên vài câu, rồi rời đi trước.

Mục Tư Hàn định bước đi, nhưng bị Bạch Việt gọi lại. Cậu ta khựng chân, ngoảnh nhìn.

Bạch Việt: "Cậu là người chạy đầu tiên, nhớ cẩn thận."

Mục Tư Hàn: "..."

Mục Tư Hàn: "Tôi biết rồi."

Sau khi Mục Tư Hàn rời đi, Bạch Việt bỗng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực sau lưng. Quay lại, hắn thấy Thượng Vũ Phi đang nhìn mình chằm chằm.

Hình như mỗi lần hắn nói chuyện với Mục Tư Hàn, y đều mang vẻ mặt này.

Bạch Việt có chút bất đắc dĩ. Hắn bước đến gần, khẽ véo cổ tay y một cái: "Anh cũng phải cẩn thận. Dù có phát sinh chuyện gì, cũng phải thuận lợi hoàn thành trận đấu này."

Thượng Vũ Phi im lặng vài giây, rồi bất ngờ nói: "Đương nhiên anh sẽ làm được."

Y ngoảnh mặt đi, ánh mắt hướng về khán đài. Các trường mặc đồng phục khác nhau, khu vực của Đế Nhất nổi bật rõ rệt.

"Nhưng anh không thi đấu vì đám người kia." Thượng Vũ Phi nắm lấy ngón tay Bạch Việt, thấp giọng nói, "Em phải xem anh."

Dù nói vậy, y cũng không nhìn thẳng Bạch Việt.

Bạch Việt cúi mắt, nhìn những ngón tay của Thượng Vũ Phi. Hắn cười: "Đương nhiên."

"Thế thì chẳng có vấn đề gì." Thượng Vũ Phi đút tay vào túi, bước về điểm chờ.

Lúc này, màn hình điện tử trong đấu trường đã chuyển sang vị trí của người chạy đầu tiên. Tất cả thí sinh đã vào chỗ, đang khởi động đơn giản.

Trên khán đài, học sinh Ám Kỳ tập trung quan sát, ánh mắt lướt qua từng người. Khi không thấy bóng dáng Tư Không Hình, họ lập tức chán nản.

"Gì thế, Hình Hình lại không ra sân à?"

"Dù sao cũng cấp S, vòng sơ loại chưa tới lượt cậu ấy đâu."

"Hu hu, tôi muốn thấy mặt cậu ấy sớm chút mà."

Các phóng viên zoom ống kính, ghi lại sáu thí sinh của Đế Nhất lần này.

"Có ba người từng ra sân năm ngoái, còn ba người kia trông lạ mặt."

"Nhưng sao thế này, có tới hai omega? Thậm chí một người còn chạy đầu tiên."

Phóng viên hạ máy ảnh, lắc đầu thở dài: "Đế Nhất định bỏ cuộc năm nay rồi."

Âm nhạc dần lắng xuống, trận sơ loại đầu tiên chính thức bắt đầu.

38 thí sinh chạy đầu tiên lần lượt bước vào sân huấn luyện ảo.

Do tòa nhà được đóng kín hoàn toàn, khán giả không thấy được cảnh bên trong. Nhưng hình ảnh nội cảnh được chiếu lên màn hình lớn.

Ngoài màn hình chính khổng lồ, còn có các màn hình điện tử kích cỡ khác nhau ở mọi phía, ghi lại trận đấu từ nhiều góc độ.

Mục Tư Hàn đứng giữa đám đông. Vừa bước vào, khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi.

Trước mắt cậu ta là những tòa nhà san sát, còn 38 thí sinh đứng ngay vạch xuất phát. Đường đua là một con đường nhựa rộng lớn.

"Ám Kỳ chuẩn bị sẵn sàng, thí sinh số 1 sắp xuất phát!"

Học sinh Ám Kỳ nghe lệnh, vào tư thế khởi động.

Chỉ nghe "đoàng" một tiếng súng, cậu ta lao đi như mũi tên rời cung.

Khán đài bùng nổ những tiếng cổ vũ hò hét.

Cuộc đua tiếp sức vượt chướng ngại vật chính thức mở màn.

Trong phòng nghỉ, các thành viên đội căng thẳng tột độ, chăm chú theo dõi tình hình trên sân.

Ám Kỳ quả không hổ là đối thủ mạnh nhất của Đế Nhất, đối mặt với vô số cạm bẫy do ban tổ chức giăng ra, họ đều né tránh cực kỳ khéo léo.

Chiến thuật của họ dường như là càng nhanh càng tốt, không phí thời gian đặt chướng ngại cho các đội sau.

Tình hình các trường quân sự khác cũng đại khái tương tự. Dù có bị cạm bẫy giữ chân, họ cũng nhanh chóng thoát ra. Nhiều nhất chỉ ném vài quả bom khói trên đường bắt buộc, cản trở tầm nhìn.

Người dẫn chương trình hỏi bình luận viên: "Hình như không kịch liệt như chúng ta tưởng nhỉ, có phải vì đều là học sinh quân sự nên giữ quy tắc không?"

"Hahaha, có thể lắm. Nhưng mới bắt đầu thôi, mọi người rõ ràng đang thử sức. Đợi điểm số công bố, chắc sẽ bắt đầu chơi thật."

Với đa số trường quân sự, mục tiêu của họ chỉ là lọt top 10. Vậy nên, thay vì phí thời gian gây rối cho các trường phía sau ngay từ đầu, họ chọn tiến lên nhanh nhất có thể.

Chỉ khi kết quả vòng đầu được công bố, họ mới biết đối thủ thực sự là ai.

"Á, Ám Kỳ giao gậy rồi!"

Thí sinh số 1 nhanh chóng hoàn thành chặng, truyền gậy cho thí sinh thứ 2. Trong khi đó, Đế Nhất—đội cuối cùng—mới bắt đầu xuất phát.

Người dẫn chương trình: "Đế Nhất đúng là kém may, cách biệt trước sau lớn quá."

Bình luận viên: "Đúng vậy, tôi đoán họ sẽ bị cuốn vào hỗn chiến ở giai đoạn sau."

Lời vừa dứt, thí sinh số 2 của Ám Kỳ ngay đầu chặng đã mắc sai lầm, vô tình rơi vào bẫy. Có lẽ vì thấy chặng đầu quá dễ, cậu ta đã chủ quan.

Bình luận viên lập tức sửa lời: "Tuy nhiên, độ khó mỗi chặng đều tăng dần. Chưa đến cuối, chưa biết được kết quả."

Đúng lúc này, khán đài bất chợt bùng nổ tiếng huyên náo.

Trên màn hình chính lúc này đang chiếu hình ảnh thí sinh số 1 của Đế Nhất, đang tiến lên với tốc độ kinh hoàng.

Mắt khán giả gần như không theo kịp. Những cạm bẫy xuất hiện phía trước, thay vì cản trở, lại như giúp cậu ta tăng tốc độ hơn nữa.

Chỉ trong vài phút, cậu ta vượt qua hàng loạt trường, vọt lên vị trí dẫn đầu.

"Trời ơi, người này là ai!? Tốc độ nhanh quá đi!"

"Tôi biết mà, Đế Nhất làm sao khiến tôi thất vọng được!"

Phóng viên vừa nãy còn nghi ngờ đứng ngây ra, rồi đột nhiên vỗ mạnh vào đồng nghiệp: "Ngẩn ra làm gì! Chụp ảnh nhanh lên!"

Học sinh Đế Nhất đồng thanh hô vang: "Đế Nhất! Đế Nhất! Đế Nhất!"

Do màn thể hiện của Mục Tư Hàn quá xuất sắc, đến cả khán giả các trường khác cũng không kìm được mà hô theo. Trong khoảnh khắc, dường như cả khán đài đều trở thành người ủng hộ Học viện Quân sự Tổng hợp Đế Nhất.

Mục Tư Hàn nhanh chóng cán đích, ấn nút để giao gậy.

Thí sinh số 2 đã sẵn sàng ở điểm chờ.

Dù Đế Nhất bốc trúng số cuối cùng, nhưng ở chặng thứ hai, họ đã xuất phát ở vị trí dẫn đầu.

Các thí sinh khác liếc mắt nhìn theo, không ai không lộ vẻ ghen tị.

Học trưởng bước đến vạch xuất phát, chuẩn bị sẵn sàng.

Đàn em đã cố gắng đến vậy, anh ta cũng phải nỗ lực mới được.

Chặng đầu tiên nhanh chóng kết thúc. Khi bảng xếp hạng được công bố, Đế Nhất không ngoài dự đoán đứng đầu.

Nhưng đây mới chỉ là kết quả ban đầu. Qua mỗi lượt giao gậy, thứ hạng sẽ thay đổi.

Ám Kỳ sau sai lầm ở chặng hai đã chậm lại đôi chút. Nhưng đến chặng ba, họ lập tức lấy lại phong độ, thể hiện thành tích không hề kém cạnh.

Đến giai đoạn cuối cuộc đua, gần như chỉ còn Đế Nhất và Ám Kỳ cạnh tranh vị trí nhất nhì. Các trường khác đã bị họ bỏ xa tít phía sau.

Trận đấu diễn ra kịch liệt, chẳng mấy chốc đã đến chặng thứ năm.

"Mời các thí sinh vào sân huấn luyện ảo."

Thượng Vũ Phi rời mắt khỏi màn hình lớn, nhìn về phía Bạch Việt cách đó không xa.

Thấy y, Bạch Việt khẽ cong mắt, làm khẩu hình:

Cố lên.

Thượng Vũ Phi thu tầm mắt, theo mọi người bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me