TruyenFull.Me

Edit Tu O Bien A Toi Thanh Nam Than Quoc Dan

Cha? Bạn học?

Hai từ này vừa thốt ra, tất cả đều sững sờ, Ngô thượng sĩ càng thêm hoảng hốt.

Ánh mắt anh ta đảo qua đảo lại giữa vị thượng tướng và bốn thực tập sinh, trong lòng thấp thỏm không yên.

Xin trời xin Phật, con trai của thượng tướng đừng là cái người vừa nãy đánh nhau với anh ta!

"Ăn cơm thì thôi đi." Tư Không Hình nói, "Đâu phải đến nhà chơi, làm vậy làm gì."

Tư Không Thượng tướng: "Cứ quyết vậy đi."

Thấy thực tập sinh này nói năng không lớn không nhỏ, mọi người rốt cuộc cũng bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là người này!

Cũng khó trách trước đó không ai nhận ra. Tư Không thượng tướng và Tư Không Hình thật sự không giống nhau chút nào.

Người trước trông ngay thẳng nghiêm nghị, gương mặt đầy chính khí; còn người sau lại sở hữu gương mặt mà Omega thích, miệng lưỡi trơn tru. Quả thật rất khó để liên tưởng hai người họ là cha con.

Nhưng dẫu sao thì, sau khi xác định được thân phận của con trai Tư Không thượng tướng, Ngô thượng sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm.

May quá, hình như mình chưa từng đắc tội với người này...

Vừa nghĩ tới đó, Ngô thượng sĩ chợt thấy có gì đó không ổn, vẻ mặt hoảng hốt.

Khoan đã, hình như ban nãy... anh ta có nói một câu động chạm đến người không nên động vào?

Vừa nhớ lại nội dung câu nói ấy, mồ hôi lạnh lập tức túa ra sau lưng a. Ánh mắt bất giác nhìn về phía nam thanh niên tóc màu nâu kia.

Chắc là không nhớ đâu nhỉ? Xin đừng nhớ ra!

Cảm nhận được ánh mắt, Tư Không Hình quay lại nhìn, khóe miệng nhếch lên, còn nháy mắt với Ngô thượng sĩ một cái.

Ngô thượng sĩ: "!"

"Phải rồi, lão gia tử." Tư Không Hình lên tiếng, "Có một câu con muốn chuyển lời, cấp dưới của cha..."

"Á á á á á!!"

Ngô thượng sĩ đột nhiên hét lớn, cắt ngang câu nói của Tư Không Hình. Đồng thời, cũng thành công khiến toàn bộ sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía mình.

Anh ta lấy lại tinh thần. Ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Tư Không thượng tướng, cảm xúc lập tức rơi xuống đáy vực.

Tiết thượng tá nhíu mày: "Kêu loạn cái gì đấy?"

Ngô thượng sĩ run rẩy: "Không... không có gì..."

Tư Không thượng tướng thu ánh mắt lại, quay sang nhìn con trai: "Chuyện gì thì tối nói."

Ông còn có việc, xoay người lên xe. Chỉ để lại người huấn luyện họ Vương ở lại tại chỗ, dẫn bốn thực tập sinh rời đi.

Tuy Tiết thượng tướng không mấy hài lòng với cách xử lý, nhưng dù sao cấp trên trực tiếp cũng đã đích thân ra mặt. Ông không nói gì thêm, dẫn theo người rời khỏi hiện trường.

Chờ mọi người đi hết, Ngô thượng sĩ lập tức chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, bi ai nghĩ: Sự nghiệp của mình, có khi đến đây là chấm hết rồi...

.

Chiều tối, sau khi huấn luyện kết thúc, bốn người đến dùng bữa tối cùng Tư Không thượng tướng như đã hẹn.

Tuy thân phận là thượng tướng, nhưng lời lẽ và phong thái của ông lại chẳng có chút kiểu cách nào. Trái lại, ông tiếp cận họ như một người "cha" thực sự.

Chuyện trò cũng chẳng dính dáng gì tới kỳ thực tập lần này, chủ yếu chỉ là trò chuyện thoải mái. Ông hỏi họ đã quen biết Tư Không Hình như thế nào, còn hỏi đến chuyện đại hội thể thao lần trước.

"Hôm đó ta có việc nên không đến được." Tư Không thượng tướng mỉm cười nói, "Nhưng sau đó nghe nói, các cháu ở Đế Nhất không chỉ giành quán quân, mà còn tóm được tên nội gián của Liên bang đã ẩn nấp từ lâu."

Cũng nhờ thế, Lục thượng tướng, hiệu trưởng của Đế Nhất, lập được công lớn, có thêm nhiều cơ hội để thăng hàm Nguyên soái.

"Vâng." Bạch Việt đáp, "Tất cả là nhờ chỉ đạo của hiệu trưởng Lục."

Trên bàn ăn, phần lớn cuộc trò chuyện đều do Bạch Việt dẫn dắt. Mục Tư Hàn vốn ít nói, còn Thượng Vũ Phi thì không giỏi ứng phó với trưởng bối, vì thế suốt buổi hầu như chẳng mở miệng mấy.

Về phần Tư Không Hình, không biết có phải vì có cha ở đó hay không, mà hôm nay cũng không còn lắm lời như mọi khi.

Thế nhưng khi nghe đến đề tài kia, vừa nhai thức ăn vừa mở miệng: "Lão gia tử, chuyện nội gián Liên bang thì thôi đi. Đế Nhất đoạt chức quán quân cũng chẳng liên quan gì đến Lục thượng tướng cả."

"Mọi công lao đều là của cậu ấy."

Tư Không Hình nuốt xong đồ ăn, đột ngột giơ nĩa chỉ sang Bạch Việt đang ngồi đối diện: "Nếu hôm đó không phải cậu ấy thắng con, thì quán quân chắc chắn đã thuộc về Ám Kỳ rồi!"

Tư Không thượng tướng lắc đầu: "Con đang tự khen mình đấy à."

Tư Không Hình cười: "Coi như thế cũng được."

Bạch Việt nhìn hai người trước mặt.

Quan hệ cha con trông có vẻ rất tốt. Tư Không Hình dưỡng thành tính cách như hiện giờ, phần lớn hẳn cũng nhờ vào sự giáo dục trong gia đình. Anh ta được lớn lên trong tình yêu thương.

Tình thân.

Bạch Việt bất giác liếc sang Thượng Vũ Phi và Mục Tư Hàn đang ngồi bên cạnh.

Đối với hai người này, e rằng đó là một khái niệm xa lạ. Bởi vậy mới lộ ra vẻ lúng túng thế kia.

Bữa tối nhanh chóng kết thúc.

Bạch Việt vốn định nhân dịp hỏi chuyện liên quan đến "báo cáo ẩn danh", nhưng mãi cũng không tìm được cơ hội.

Là người nắm quyền tại khu quân sự này, Tư Không thượng tướng hẳn phải biết đến báo cáo ẩn danh. Vậy thì ông có rõ ràng tình hình không? Rốt cuộc quân khu Hoàng hậu có người mất tích hay không?

Tư Không thượng tướng buổi tối còn có công việc, mà bọn hắn cũng có lịch huấn luyện khác. Ăn xong, tất cả cùng đứng dậy rời khỏi phòng.

Bạch Việt đi sau cùng. Khi sắp bước qua ngưỡng cửa, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn.

Tư Không thượng tướng chú ý đến hắn, ngẩng mắt lên hỏi: "Còn chuyện gì sao?"

"Thưa thượng tướng." Bạch Việt nói, "Tên nội gián mà hôm nay chúng ta áp giải về, ngài đã đích thân xem qua chưa?"

Tư Không Thượng tướng khẽ gật đầu: "Ta có nghe rồi. Ngoài năm người từ trước, lại phát hiện thêm một tên mới? Còn là quân nhân của quân khu Hoàng hậu?"

Bạch Việt im lặng.

Tuy nói rằng lấy thân phận "nội gián Liên bang" để lý giải là đơn giản nhất, nhưng mục đích thật sự của đối phương là gì? Bộc lộ trong hoàn cảnh đó, hoàn toàn không có bất kỳ lợi ích nào.

Còn cả "đường màu trắng" cuối cùng xuất hiện trên người anh ta... cũng khiến người ta không thể không để tâm.

Bạch Việt nhìn thẳng Tư Không thượng tướng, định báo cáo chuyện này.

"Thật ra thì..."

"Nhắc mới nhớ, lần thực tập này kéo dài mười bốn ngày đúng không?"

Lời của Bạch Việt bất chợt bị Tư Không thượng tướng cắt ngang.

Hắn khựng lại một thoáng, nhưng vẫn đáp: "Vâng ạ."

"Đây là một cơ hội hiếm có." Tư Không thượng tướng nói, "Hãy dùng chính đôi mắt của các cậu để quan sát, dùng chính suy nghĩ của mình để phán đoán. Có như vậy mới học được nhiều thứ hơn."

Dùng chính đôi mắt để quan sát, dùng chính suy nghĩ để phán đoán.

Câu nói ấy... như hàm ý điều gì khác.

Đối phương cắt lời hắn, có vẻ là không muốn nghe hắn báo cáo nữa. Bạch Việt không nói thêm gì, xoay người định rời đi.

Đúng lúc đó, giọng nói của Tư Không thượng tướng lại vang lên sau lưng:

"Thằng con trai của ta đúng là đồ không nên thân. Về sau nhờ các cậu trông nom nó giúp."

Bạch Việt khựng bước, quay đầu lại nhìn.

Đối phương khẽ gật đầu: "Xuống đi."

Câu này thoạt nghe như một lời xã giao thông thường.

Bạch Việt đóng cửa lại, bước ra khỏi phòng. Ba người còn lại đang đợi bên ngoài.

Tư Không Hình khoanh tay sau gáy: "Các người nói chuyện gì thế?"

"Không có gì." Bạch Việt nhìn anh ta, mỉm cười, "Thượng tướng bảo tụi tôi phải chăm sóc cậu cho tử tế."

Tư Không Hình lộ vẻ mặt khó tả: "Lão già đó... lại nói hươu nói vượn cái gì thế."

Mục Tư Hàn đứng gần cửa, nghe rõ được đoạn đối thoại kia, nhưng chỉ liếc nhìn Tư Không Hình một cái mà không hỏi gì thêm.

Suy cho cùng, đây vẫn chỉ là nhiệm vụ nội bộ do Đế Nhất phân công. Tư Không Hình là người ngoài, không cần thiết phải bàn luận trước mặt anh ta.

Đêm đến, sau khi kết thúc buổi huấn luyện tối, cả bốn người quay lại ký túc xá. Tư Không Hình vốn định rủ cả bọn đi tắm chung, kết quả bị ba người còn lại từ chối dứt khoát, đành buồn bã đi một mình.

Trong phòng chỉ còn lại ba học viên của Đế Nhất.

Đêm khuya, nhiệt độ hạ xuống đôi chút. Gió lạnh thổi vào, mang theo hơi se sắt.

"Ông ấy không muốn nghe cậu báo cáo." Mục Tư Hàn cuối cùng cũng cất lời hỏi ra nghi vấn nãy giờ, "Tại sao vậy?"

Bạch Việt nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ là vì tai vách mạch rừng."

Thượng Vũ Phi nhíu mày: "Ông ấy biết chúng ta đến đây là vì chuyện gì."

Nếu không, đã chẳng cố tình cắt ngang cuộc đối thoại.

Phán đoán này không phải là không có lý. Nhưng có một chuyện Bạch Việt vẫn không sao hiểu nổi.

Tư Không thượng tướng là người nắm quyền cao nhất ở quân khu Hoàng Hậu, còn điều gì có thể khiến ông ta phải dè chừng?

Hơn nữa, nếu Lục thượng tướng và Tư Không thượng tướng đã là bạn bè lâu năm, nếu có ý kiến với "bản báo cáo nặc danh" thì sao không nói thẳng ra, mà lại phải vòng vo, giao việc này cho bọn hắn đi điều tra?

"......"

Trừ phi, Lục thượng tướng không hề tin tưởng Tư Không thượng tướng.

"Dù sao đi nữa," Bạch Việt nói tiếp, "Vừa rồi bị ngăn cản cũng là đúng thôi. Nhiệm vụ lần này thuộc loại cơ mật, vốn không nên tùy tiện tiết lộ."

Dù đối phương có vẻ rất đáng tin cậy, cũng vẫn vậy.

Bạch Việt nói: "Chúng ta còn mười bốn ngày nữa. Hành sự cẩn trọng."

Hiện tại có hai manh mối.

Một là "bản báo cáo nặc danh". Nếu có thể tìm ra người gửi bản báo cáo này, chắc chắn sẽ thu được thêm nhiều tin tức.

Manh mối thứ hai là tên "nội gián Liên bang" đó. Nếu cần thiết, Bạch Việt muốn gặp lại quân nhân kia một lần nữa, biết đâu sẽ có phát hiện mới.

Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhớ ra một chuyện.

"Lúc ở trên phi thuyền, khi nói chuyện với tôi, quân nhân kia từng nhắc đến một người."

Bạch Việt cố nhớ lại: "Tiết thượng tá."

Quân nhân đó hình như có chút ý kiến với Tiết thượng tá, nhưng đang nói nửa chừng thì như chợt nhận ra lỡ lời, liền nuốt lại.

Có điều, xét đến thân phận thật sự của đối phương vốn không rõ ràng, phản ứng ấy cũng chẳng thể hoàn toàn tin được.

"Dù sao thì," Thượng Vũ Phi bực bội lên tiếng, "cứ moi hết đám đáng ngờ đó ra rồi quẳng kết quả điều tra cho cái lão già kia, để ông ta tự xử lý."

Cái lão già đó.

Dám gọi Lục thượng tướng như vậy, chắc cũng chỉ có Thượng Vũ Phi.

Bạch Việt khẽ cười: "Cũng đúng."

Vốn dĩ, đó chính là điều Lục thượng tướng yêu cầu bọn hắn làm.

Cuộc trò chuyện kết thúc. Dù mục đích thực sự là gì, bề ngoài họ vẫn phải giống những thực tập sinh bình thường, nghiêm túc tuân thủ mọi quy định.

Mười giờ tối tắt đèn, năm giờ sáng dậy tập luyện.

Thấy cũng không còn sớm, Bạch Việt nói: "Tôi cũng đi tắm đây."

Quân khu Hoàng hậu tuy điều kiện khá tốt, nhưng dù sao cũng là doanh trại. Những chức vụ dưới tướng đều phải dùng chung nhà tắm công cộng.

Nghe vậy, Thượng Vũ Phi lập tức bật dậy.

Bạch Việt thấy thế, mỉm cười hỏi: "Đi cùng không?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Thượng Vũ Phi thoáng ngẩn người.

Nghĩ một chút, Bạch Việt quyết định thôi. Dù sao đối phương đến cả việc nhìn hắn không mặc áo cũng không dám.

Hắn quay sang người bạn cùng phòng khác: "Tôi đi trước đây. Sau giờ tắt đèn là ngừng nước nóng, hai người cũng tranh thủ đi sớm đi."

Mục Tư Hàn do dự gật đầu.

Sau đó, Bạch Việt vỗ nhẹ lên vai Thượng Vũ Phi rồi quay người đi ra ngoài. Vừa mở cửa, một cơn gió lùa thẳng vào mặt.

Bầu trời đã sụp tối, khắp doanh trại sáng rực bởi ánh đèn pha trắng chói mắt, rọi cả doanh địa như giữa ban ngày.

Hắn chưa đi được bao xa thì phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã. Ngay sau đó, cổ tay bị níu lại.

"Chờ anh một chút!"

Là giọng Thượng Vũ Phi.

Bạch Việt quay đầu lại, thấy đối phương đang nhìn thẳng vào mình, biểu cảm có chút khó nói.

"Em định cùng đám Alpha đó, không mặc gì mà đứng cùng một chỗ?"

Lời này nghe lại mang chút nghĩa khác.

Bạch Việt sửa lại: "Đi tắm thì cũng đâu thể mặc đồ được."

Tay Thượng Vũ Phi siết càng chặt, bất ngờ kéo Bạch Việt về phía khác.

Bạch Việt khựng lại một bước: "Đi đâu vậy?"

Thượng Vũ Phi nghiến răng: "Đi tìm vị thượng tướng kia. Ở đây chắc chắn phải có nhà tắm riêng."

Bạch Việt thở dài: "Em nói rồi mà, em đã..."

"Không liên quan đến chuyện đó." Thượng Vũ Phi không quay đầu lại, "Riêng chuyện này, tuyệt đối không được."

Xem ra trêu chọc hơi quá đà rồi.

Bạch Việt nhìn y, lên tiếng: "Có một chuyện, không biết anh đã biết chưa."

Thượng Vũ Phi không dừng bước.

Bạch Việt nói: "Nhà tắm, có nhiều gian phòng."

Thượng Vũ Phi lập tức khựng lại, quay đầu nhìn hắn.

"Biết anh sẽ để ý nên em đã hỏi trước rồi" Bạch Việt khẽ cười, "Như vậy chắc không vấn đề gì đâu ha."

.

Thoạt nhìn thì không có vấn đề gì.

Phòng thay đồ tuy là dùng chung, nhưng giờ ai cũng chú trọng đến sự riêng tư, chẳng ai trần truồng đi lại lung tung cả. Mọi người đều sẽ mang đồ lót và đồ thay vào trong phòng tắm riêng.

Hai người vừa đến nhà tắm thì đúng lúc Tư Không Hình vừa tắm xong đi ra.

Anh ta mặc một chiếc quần dài lỏng lẻo, tóc vẫn còn ướt, khăn mặt vắt qua đầu một cách tùy ý.

Thấy Bạch Việt và Thượng Vũ Phi, Tư Không Hình vừa lau tóc vừa nói: "Lúc nãy gọi không chịu qua, giờ lại lén lút kéo nhau đi riêng? Quan hệ của hai người không phải hơi quá tốt rồi sao."

Thượng Vũ Phi: "Liên quan gì đến cậu."

"Hung dữ quá." Tư Không Hình nhún vai, "Đúng là không liên quan thật."

"Cũng tại tôi không học cùng trường với hai người, bị ra rìa cũng bình thường."

Anh ta nửa đùa nửa thật rồi bỏ đi.

Giờ cũng đã muộn, trong nhà tắm không còn nhiều người.

Áo khoác vẫn phải cất vào tủ. Bạch Việt vừa cởi ra thì phát hiện Thượng Vũ Phi đang ngồi trên ghế, không có động tĩnh gì.

Bạch Việt đóng cửa tủ lại: "Không tắm à?"

Thượng Vũ Phi nhíu mày: "Anh đợi em ra."

Bạch Việt: "......"

Hắn bước lại, ngồi xổm xuống trước mặt Thượng Vũ Phi, đối diện trực tiếp với y.

Hơi nước trong nhà tắm tỏa ra từ bên trong, từng làn khói trắng mỏng manh trôi nổi trong không khí, mang theo độ ẩm ấm áp.

Thượng Vũ Phi cứ tưởng Bạch Việt muốn nói gì đó, vẫn kiên nhẫn chờ. Ai ngờ đối phương lại chẳng nói gì, chỉ nhìn y với ánh mắt vừa như cười vừa như không.

Khoảng cách giữa hai người rất gần. Nếu lúc này có ai khác đi ngang qua, nhìn thấy tư thế này, chắc chắn sẽ thấy kỳ lạ.

Sau đó, Thượng Vũ Phi nghe Bạch Việt khẽ nói:

"Đồ nhát gan."

"Rõ ràng thích ăn giấm như vậy, mà cái gì cũng chẳng dám làm."

Giọng nói thanh nhuận hòa cùng hơi nước ẩm ướt, lững lờ trôi vào tai.

Thân thể Thượng Vũ Phi cứng đờ.

Bạch Việt buông câu đó xong liền đứng dậy, bước vào trong khu tắm. Hắn lần lượt cởi từng chiếc cúc áo.

Từ lúc quen nhau đến giờ, mối quan hệ giữa hắn và Thượng Vũ Phi vẫn luôn là hắn chiếm thế chủ động.

Đối phương nóng tính, nhưng cứ động đến chuyện tình cảm lại rụt rè lạ thường. Không rõ là do không muốn tổn thương hắn, hay là sợ hãi bị cự tuyệt.

Bạch Việt đặt quần áo đã cởi vào trong giỏ.

Tuy nhiên điểm này cũng thật là đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me