Edit Tu O Bien A Toi Thanh Nam Than Quoc Dan
Lời vừa dứt, ánh mắt của mọi người liền đồng loạt đổ dồn sang. Tuy học sinh Học viện Quân sự Tổng hợp Đế Nhất đã sớm biết thân phận ấy, nhưng khi tận tai nghe hiệu trưởng đọc ra cái tên này, vẫn không khỏi xúc động ngập tràn.Từ nay về sau, ngôi vị TOP1 của Đế Nhất sẽ càng xứng đáng hơn bao giờ hết.Chỉ trong chốc lát, tất cả ống kính máy quay cũng đồng loạt chuyển hướng.Trên màn hình tivi của từng nhà, thậm chí cả màn hình quảng cáo trên phố, cùng một thời điểm đều hiện lên gương mặt của vị anh hùng ấy.Người ta thấy, học sinh ấy tuổi còn rất trẻ. Diện mạo tuấn tú, so với một quân nhân lại càng giống một nghệ sĩ đang nổi. Nhưng ánh mắt hắn lại sâu thẳm, tựa như vực sâu không thấy đáy, không giống những gì mà người bình thường có thể sở hữu.Bạch Việt bước ra khỏi hàng ngũ.Âm nhạc hào hùng vang lên, khiến lòng người cũng trở nên sôi trào khí thế.Hắn bước lên đài, nghiêm trang chào theo nghi thức quân đội. Lục thượng tướng nhận lấy huân chương từ tay nhân viên lễ nghi, đích thân trao cho hắn.Khoảnh khắc ấy, đèn flash nháy liên hồi, ghi lại giây phút lịch sử này.Huân chương màu bạc, có chút tương tự màu tóc của Bạch Việt."Phát biểu vài lời cảm nghĩ đi."Lục thượng tướng lùi về phía sau.Bạch Việt đứng một mình ở giữa sân khấu. Giây phút này, tất cả ống kính máy quay và ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn. Vạn chúng chú mục.Hắn xoay người, đối diện với mọi người. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào ống kính máy quay.Khoảnh khắc đối diện với đôi mắt màu xám nhạt ấy, khán giả xem trước màn hình đều bất giác tim đập nhanh hơn một nhịp.Ban đầu, Bạch Việt định chỉ nói vài lời khách sáo rồi rời sân khấu, nhưng vô thức, hắn lại chạm phải ánh mắt của Thượng Vũ Phi giữa đám đông.Hắn khựng lại, sau đó nhìn về phía ống kính một lần nữa. Dường như có thể thấy được ở phía bên kia màn hình, ánh mắt của tất cả khán giả đều đang lấp lánh mong đợi, chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn.Nên nói điều gì đây?Khoảng lặng ấy kéo dài hơi lâu một chút, khiến các học sinh bên dưới bắt đầu lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn nhau không hiểu.Bạch Việt khẽ nâng một góc của huân chương lên, nhìn chằm chằm trong giây lát, rồi mỉm cười nói: "Dù có vẻ là lời rất cũ rồi."Huân chương này gánh trên vai trọng lượng sinh mệnh của hơn ba trăm người. Nó không chỉ thuộc về hắn, mà còn thuộc về các đồng đội, cùng những binh sĩ đã ngã xuống trong chiến đấu.Giờ đây hắn có thể đứng trên sân khấu. Nhưng đối với những người đã khuất, ngoài người thân của họ, có lẽ sẽ không còn ai nhớ đến tên họ nữa.Bổn phận của quân nhân là bảo vệ quốc gia, chứ không phải hy sinh.— Hắn định nói điều ấy, nhưng bỗng nhiên dừng lại.Đây là lễ trao huân chương, không phải lễ tưởng niệm. Không bao lâu nữa, hẳn Đế quốc sẽ tổ chức một buổi tưởng niệm chính thức.Còn lúc này, điều mà người xem — nhân dân Đế quốc đang muốn nghe là gì?Trùng tộc xâm lấn, lòng người hoang mang không yên. Dù dưới sự kiểm soát của chính phủ Đế quốc chưa bùng phát thành hoảng loạn, nhưng điều mà họ khao khát có lẽ chính là một sự bảo đảm rõ ràng hơn.Thứ họ cần, là một "anh hùng" có thể đứng ra cam kết cho sự an nguy trong tương lai của họ.Bề ngoài đây là lễ vinh danh; nhưng trên thực tế, cũng là một buổi trấn an lòng dân.Chỉ một câu nói đầu tiên thôi, trong đầu Bạch Việt đã hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Thế nhưng ở thực tế, khoảng thời gian trôi qua chỉ là một giây ngắn ngủi.Hắn ngưng một thoáng, tiếp tục nói: "Dù là lời rất cũ rồi.""Trước tiên, tôi muốn cảm ơn Bộ quân sự. Cảm ơn vì đã trao cho tôi vinh dự này.""Trận chiến giữa chúng ta và trùng tộc vẫn chưa kết thúc. Nhưng xin mọi người yên tâm, là quân nhân, chúng tôi sẽ luôn đặt sự an nguy của nhân dân và Đế quốc lên hàng đầu, trước sau như một.""Cho dù dị tộc có quay lại xâm lược, cũng chỉ uổng công mà thôi.""Chúng tôi sẽ làm như ngày hôm đó, đánh thẳng vào sào huyệt của trùng tộc, không chừa một con nào!"Bạch Việt hai tay chắp sau lưng, lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước."Nhiệm vụ của quân nhân là bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân. Xin mọi người cứ yên tâm ẩn mình sau lưng chúng tôi.""Chúng tôi tuyệt đối sẽ không để bất cứ vuốt nhọn nào của trùng tộc chạm đến người dân, dù chỉ là một chút."Mọi người lặng người lắng nghe. Giây phút này, bất kể là học sinh có mặt tại hiện trường hay khán giả đang theo dõi qua màn hình, đều rơi vào im lặng.Những lời vừa rồi tràn đầy nhiệt huyết, nếu do một người sôi nổi nói ra, có lẽ cả hiện trường đã reo hò vang trời.Thế nhưng giọng của quân nhân trẻ này lại dịu dàng, ấm áp. Cũng là những lời ấy, nhưng từ miệng hắn thốt ra, lại mang một hàm ý hoàn toàn khác.Lặng lẽ như mưa thấm đất.Giây phút này, điều người dân Đế quốc cảm nhận được không phải là máu nóng sục sôi, mà là sự bình yên sâu sắc.Họ không kìm được mà muốn tin, rằng người trẻ tuổi trước mắt này thực sự có thể bảo vệ họ, bảo vệ cả Đế quốc, thậm chí là sự an nguy của nhân loại. Giải cứu họ khỏi nanh vuốt dị tộc.Toàn trường lặng ngắt trong vài giây.Thượng Vũ Phi đứng trong hàng, nhíu mày nhìn người trên lễ đài.Đây là kiểu người được gọi là anh hùng của toàn nhân loại? Nói những lời này trước mặt bao nhiêu người như vậy, cho dù tương lai có sợ hãi muốn rút lui, cũng chẳng còn đường quay lại.Như thể cảm nhận được ánh mắt ấy, Bạch Việt cúi đầu nhìn về phía y. Hai người bốn mắt nhìn nhau.Sau đó, Thượng Vũ Phi thấy Bạch Việt hơi nhếch môi, khẽ cười với y một cái.Thượng Vũ Phi khựng lại. Nhịp tim bất chợt tăng nhanh vài phần.Không ai biết Bạch Việt đang cười với ai. Mãi đến khi thấy nụ cười này, mọi người mới như bừng tỉnh. Học sinh Đế Nhất không kiềm được hét lên gọi tên hắn."A a a a a Bạch Việt!!""Ngầu chết mất! Sau này anh định vào quân khu nào, cho em theo với!"Nghe tiếng hò hét ầm ĩ tại hiện trường, khán giả trước màn hình cuối cùng cũng phản ứng kịp, vội rút điện thoại ra bắn đạn bình luận:【Kính chào quân nhân!】【Bạch Việt, Bạch Việt, Bạch Việt!】Chỉ trong chớp mắt, tên của Bạch Việt đã tràn ngập toàn bộ màn hình, gần như che khuất cả khuôn mặt.Trong tai Thượng Vũ Phi tràn ngập tiếng hò hét, các học sinh xung quanh liên tục vẫy tay. Ai nấy đều cố gắng hết sức để tăng sự hiện diện, mong Bạch Việt có thể chú ý đến mình.Nhưng ánh mắt của Bạch Việt lại vẫn luôn dừng trên người Thượng Vũ Phi.Thượng Vũ Phi hơi khựng lại, vô thức cúi đầu, tay đưa lên xoa sau gáy."Đáng ghét."Dù không muốn thừa nhận, nhưng... ngầu quá mức rồi..Lễ tuyên dương kết thúc. Nhưng đám phóng viên của truyền thông chính thống không có ý định bỏ qua ngôi sao đang lên này.Bài phát biểu trên lễ đài là công khai, nên khó cạnh tranh với các hãng khác về lượt theo dõi, điểm mấu chốt nằm ở cuộc phỏng vấn sau đó.Sau khi rời lễ đài, Bạch Việt không quay lại hàng ngũ, mà đi về phía sau hậu trường. Truyền thông chính thống lập tức nắm lấy đầu mối này, ùn ùn kéo nhau chạy đến phía sau. Thế nhưng điều khiến người ta thất vọng là, họ không tìm thấy người mình muốn.Do đã đoán trước được sự hỗn loạn sau lễ tuyên dương, dưới sự ra hiệu của Lục hiệu trưởng, Bạch Việt đã rời khỏi hiện trường từ sớm.Hiện giờ, hầu hết học sinh và giáo viên đều đang tập trung trong hội trường, bên ngoài gần như không thấy bóng người.Lễ tuyên dương được sắp xếp vào buổi sáng, qua trưa một chút là đám phóng viên chắc sẽ tự rút lui. Bạch Việt gửi tin nhắn cho Thượng Vũ Phi, báo rằng mình sẽ về ký túc xá trước để tránh mặt một lúc.Trên đường về ký túc xá, phố xá rất yên tĩnh. Nắng sớm xuyên qua những tán cây đan chéo, rải ánh sáng lốm đốm xuống mặt đất.Âm thanh ồn ào từ hội trường đã biến mất hoàn toàn. Bạch Việt đi đến gần ký túc xá.Đúng lúc ấy, hắn thấy trước cửa có một bóng lưng quen thuộc, bất giác chậm lại bước chân.Đối phương không rõ vì sao chưa vào trong, mà lại đứng yên trên bậc thang. Ngẩng đầu nhìn lên. Từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa sổ phòng ký túc xá."Mục Tư Hàn?"Bạch Việt chần chừ gọi tên người nọ.Đối phương hơi khựng lại, quay đầu nhìn lại. Khi ánh mắt giao nhau, Bạch Việt liền tăng tốc bước tới."Cậu về rồi à!"Từ lúc rời khỏi doanh trại đến nay đã hơn một tháng, đối phương không điều trị mà quay thẳng về thành phố K, suốt thời gian đó liên lạc hoàn toàn bị cắt đứt. Hắn còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.Tới gần hơn, Bạch Việt mới phát hiện diện mạo Mục Tư Hàn có chút thay đổi."Cậu cắt tóc rồi à."Trước kia tóc cậu ta dài đến gần gáy, giờ chỉ còn ngang tai, để lộ một bên vành tai.Mục Tư Hàn không trả lời câu hỏi đó, chỉ cụp mắt xuống: "Vết thương của cậu, ổn chưa?""Gần khỏi rồi." Bạch Việt mỉm cười. "Sao lại đứng ngoài này?"Mục Tư Hàn: "......""Vào trước đi." Bạch Việt vừa nói vừa đẩy cửa.Mục Tư Hàn đứng yên tại chỗ một lát rồi cũng bước theo vào.Trở lại phòng. Rèm cửa chưa kéo, ánh nắng chiếu thẳng vào trong, ấm áp và trong trẻo.Mục Tư Hàn nhìn quanh căn phòng. So với lúc cậu rời đi, không có gì thay đổi cả.Giọng Bạch Việt vang lên từ phía sau: "Tôi gọi cho cậu mãi mà không được.""......" Mục Tư Hàn đáp, "Xin lỗi, điện thoại hỏng rồi.""Vậy à." Bạch Việt thở phào nhẹ nhõm.Lý do đối phương không tiếp nhận điều trị ở đây hắn cũng đoán được — không muốn để lộ thân phận Omega trong quá trình điều trị. Nhưng cho dù vậy, mang theo một thân thương tích quay lại nơi nguy hiểm như thế, thực sự khiến người ta lo lắng.Nhất là mất liên lạc hơn một tháng. Nếu là hắn, chắc chắn sẽ lập tức đổi điện thoại khác. Có điều, nghĩ lại thì Mục Tư Hàn chắc cũng không để ý đến chuyện đó.Bạch Việt hỏi: "Vết thương đều khỏi cả rồi chứ?"Mục Tư Hàn khẽ gật đầu.Bạch Việt: "Thế thì tốt rồi."Xác nhận Mục Tư Hàn cũng an toàn vô sự. Giờ đây, sự kiện Trùng tộc coi như đã có thể tạm khép lại.Bạch Việt lấy huy chương trên ngực xuống, đặt vào trong ngăn kéo.Mục Tư Hàn đứng bên cạnh, nhìn hành động của Bạch Việt, bỗng nhiên hỏi: "Cậu không còn điều gì khác muốn hỏi à?"Bạch Việt quay người lại, hơi nghiêng đầu.Mục Tư Hàn nhíu mày, có vẻ ngập ngừng không dễ nói ra.Cúi đầu xuống, để lộ rõ sau gáy trắng nõn, thon dài không bị tóc che."Về chuyện Omega."Bạch Việt nhẹ nhàng đóng ngăn kéo lại, hỏi lại: "Cậu có điều gì muốn nói không?""..." Mục Tư Hàn nhíu mày càng sâu."Cậu không thấy buồn cười sao? Rõ ràng là Omega, lại giả làm Alpha trà trộn vào."Là Omega thì dù có thể vào học viện quân sự, nhưng sẽ không bao giờ được ra chiến trường. Bởi vì khi vào giai đoạn phát tình, dù có mạnh đến đâu cũng sẽ kéo chân người khác.Trước đây cũng vậy, nếu không phải Bạch Việt đến kịp, có thể cậu đã làm ra nhiều chuyện khó tưởng tượng hơn.Dù có tự hào về sự tự chủ đến đâu, cũng không thể cưỡng lại bản năng.Cậu ghét chính cơ thể của mình.Bạch Việt nhìn Mục Tư Hàn nói: "Cậu rất giỏi. Nếu tôi là Omega, chắc chắn không thể đạt được trình độ như cậu."Chưa từng trải qua phân hóa lần hai, hắn sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc trở thành quân nhân, càng không thể tự rèn luyện thân thể như Mục Tư Hàn."Chuyện của Trùng tộc trước đây cũng vậy, nếu không có cậu, chúng tôi sẽ gặp rất nhiều rắc rối.""Vả lại, cá nhân tôi," Bạch Việt cười nhẹ, "rất may mắn khi có cậu làm bạn cùng phòng."Nếu không có sự giúp đỡ ban đầu của Mục Tư Hàn trong việc luyện tập, hắn còn chưa chắc đã vượt qua được vòng đầu tiên. Không thể chứng minh được sức mạnh của mình, thì Thượng Vũ Phi cũng sẽ không đổi ý.Hắn sẽ bỏ lỡ buổi tuyển chọn, bỏ lỡ hội thao, tất cả những gì đã trải qua tại Đế Nhất cho đến giờ có thể chỉ như bong bóng xà phòng, tan biến không còn dấu vết.Hơn nữa, với Bạch Việt, sau khi trải qua phân hóa lần hai, giới tính trong mắt hắn là chuyện ít quan trọng nhất.Dù là giới tính của hắn từ Omega thành Alpha, hay Mục Tư Hàn giả làm Alpha dù là Omega, họ vẫn là chính họ, không hề thay đổi.Hắn chỉ biết Mục Tư Hàn là đồng đội quan trọng của mình.Cùng nhau trưởng thành, cùng nhau trải qua máu lửa.Nghe vậy, Mục Tư Hàn ngẩng đầu lên.Đôi mắt xanh băng khác hẳn trước đây, như đang ánh lên một chút ánh sáng: "Cậu nghĩ vậy sao?"Bạch Việt mỉm cười, ánh mắt cong lên: "Phải.""Dù cậu là Alpha hay Omega cũng không thành vấn đề. Tôi hy vọng sau này vẫn có thể cùng cậu làm đồng đội, ở lại Đế Nhất."Nghe câu trả lời đó, nét mặt Mục Tư Hàn không hiện rõ cảm xúc.Cậu chuyển ánh nhìn đi nơi khác, khẽ lặp lại một từ:"Đồng đội."Cậu vốn nghĩ, dù một mình cũng có thể làm mọi chuyện. Cho nên trừ khi có lợi ích, sẽ không giúp ai, cũng không cần ai giúp.Một mình hành động, hiệu quả hơn, cũng không bị người khác quấy rầy.Cậu không cần người ngoài bản thân."..."Lẽ ra phải như vậy.Nhưng suy nghĩ này dần thay đổi kể từ khi gặp Bạch Việt.Đối phương không ngừng kiên nhẫn giúp cậu hòa nhập vào tập thể. Dù cậu liên tục tỏ thái độ từ chối, thì cách cư xử của Bạch Việt vẫn không hề thay đổi.Theo kinh nghiệm trước đây, cậu đáng ra đã sớm bị cô lập. Mà thực ra, điều đó vốn cũng là điều cậu muốn.— Sự tồn tại của con người vốn đã khiến cậu cảm thấy ghê tởm.Dù là Alpha, Beta, hay Omega.Lớn lên ở thành phố K, trong ký ức của cậu, Alpha thì thường áp bức kẻ yếu, ham muốn dục vọng làm mờ mắt. Loại người này chỉ nhìn thấy quyền lực, địa vị và Omega. Sẵn sàng làm mọi cách để đạt được mục đích.Beta hoặc là xu nịnh, sợ kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, hoặc là vô công rồi nghề cả đời. Say rượu nằm bẹp trên đất, dù có bị người khác giẫm lên cũng không thét lên một tiếng.Omega thì chỉ biết khóc. Yếu đuối, bất lực, không biết phản kháng. Mỗi ngày vẫy đuôi xin được sống an nhàn dưới tay kẻ mạnh, rồi lại đem những đau khổ mình chịu đựng trút lên đồng loại. Vòng luẩn quẩn cứ thế tiếp diễn.Nhưng Bạch Việt thì khác.Khác hoàn toàn so với tất cả những người cậu từng gặp.Bên ngoài căn phòng, ánh nắng vàng rọi qua cửa sổ, chiếu lên mái tóc màu vàng của Mục Tư Hàn.Có lẽ thứ cậu thực sự muốn không chỉ là đồng đội.Trước đây đó chỉ là cảm xúc mơ hồ. Nhưng đây là lần đầu tiên Mục Tư Hàn có được một suy nghĩ rõ ràng như thế. Tuy nhiên nhìn qua thì Bạch Việt chẳng có ý gì khác với cậu."Cậu muốn vào quân đội chắc hẳn có mục đích riêng, làm Alpha chắc chắn sẽ đi xa hơn Omega."Bạch Việt nói, "Chuyện này đến đây là kết thúc, từ nay về sau, tôi vẫn sẽ xem cậu là Alpha."Nói cách khác, thân phận của Mục Tư Hàn sẽ không bị lộ.Mục Tư Hàn thở nhẹ một hơi, lại nhìn về phía Bạch Việt: "...Cảm ơn cậu.""Cảm ơn gì chứ." Bạch Việt cười, "Chuyện nhỏ thôi."Dường như bị nụ cười đó truyền cảm hứng, trên mặt Mục Tư Hàn cũng hiện lên một nụ cười nhẹ.Bạch Việt tuy thông minh, nhưng đôi lúc lại ngây ngốc đến không ngờ. Điều cậu muốn cảm ơn không đơn thuần là việc giúp che giấu thân phận.Những lời vừa rồi của đối phương; khi chống lại trùng tộc, đối phương không đánh dấu cậu; và nhiều chuyện nhỏ khác, từ khi nhập học Đế Nhất.Giống như một tia sáng chiếu vào vũng bùn tối tăm và thối rữa.Cậu đứng dậy từ đáy vũng bùn, chạm vào tia sáng đó..Điện thoại reo, Bạch Việt làm động tác xin lỗi rồi bắt máy.Là Thượng Vũ Phi gọi đến.Hắn nghe một lát, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Thấy Thượng Vũ Phi đang đứng không xa, ngước nhìn về phía này."Bây giờ xuống ngay."Chỉ nói vỏn vẹn bốn chữ đó rồi tự động cúp máy.Nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, Bạch Việt nhìn sang người bên cạnh: "Xin lỗi, tôi phải ra ngoài một chuyến."Mục Tư Hàn gật đầu, nhìn hắn vội vã rời đi. Cửa phòng "cạch" một tiếng đóng lại.Căn phòng trở lại yên tĩnh. Mục Tư Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện học trưởng năm hai đó vẫn đứng dưới chân tòa nhà. Ánh mắt nhìn về phía cậu, không hề giấu giếm sự thù địch.Mục Tư Hàn nhíu mày..Bạch Việt bước ra khỏi ký túc xá. Thấy Thượng Vũ Phi đứng không xa, tăng tốc tiến tới. Vừa đến gần, chưa kịp nói gì đã bị một bàn tay nắm chặt cổ tay kéo đi.Bạch Việt loạng choạng một bước.Có phải đang giận không? Tại sao lại vậy?Hắn thẳng người, quan sát nét mặt đối phương.Hiện tại, lý do duy nhất hắn có thể nghĩ tới chỉ có thể là bài phát biểu trên bục giảng vừa rồi.Thượng Vũ Phi không thích cái kiểu "chủ nghĩa anh hùng" của hắn, lại còn nói trước truyền thông, chắc chắn rất khó chịu."Em vừa nãy ở lễ..."Thượng Vũ Phi cắt lời: "Hai người nói gì với nhau?"Bạch Việt ngẩn ra: "Chúng ta á?"Thượng Vũ Phi quay đầu nhìn lại: "Tên đó đã trở lại rồi phải không."Bạch Việt hiểu ra: "Ý anh là Mục Tư Hàn à. Em vừa nói..."Nói về việc mọi người là đồng đội, về sau sẽ cùng nhau phấn đấu gì gì đó.Bạch Việt dừng lời.Nói thật, lúc nói không thấy ngượng, giờ phải kể lại lại thấy hơi xấu hổ thì phải làm sao.Thượng Vũ Phi hiểu nhầm ý ngập ngừng của Bạch Việt, không vui nói: "Không thể nói à?""Không." Bạch Việt đáp, "Chỉ là hơi ngượng."Ngượng á?Thượng Vũ Phi càng bực mình hơn. Y càng tức thì càng im lặng. Lúc này không nói gì thêm, tiếp tục kéo Bạch Việt đi.Ký túc xá trong trường Đế Nhất chia làm ba khu chính, lần lượt là khu dành cho Alpha, Beta và Omega. Vì thế dù khác khóa nhưng cùng là Alpha, hai người cũng ở rất gần nhau.Bạch Việt bị dẫn vào phòng Thượng Vũ Phi. Bạn cùng phòng chưa về.Chỉ trong giây lát, hắn bị đẩy ngã lên giường, Thượng Vũ Phi đè lên, giữ chặt không cho động đậy.Rèm cửa không kéo, đèn cũng không bật. Trong buổi trưa nắng đẹp này, y kia muốn làm gì vậy?"Anh muốn làm bây giờ à." Bạch Việt nói, "Vẫn còn ban ngày mà."Thượng Vũ Phi: "Ai mà quy định ban ngày không được làm chứ!"Thực ra thì đúng là chẳng ai quy định cả.Bạch Việt: "Chỉ là chiều nay em còn có tiết học."Thượng Vũ Phi nheo mắt: "Cúp đi."Bạch Việt nhìn Thượng Vũ Phi, chầm chậm nhấc hai chân lên, vòng lấy eo đối phương rồi đột ngột đè mạnh xuống. Hai người lập tức đổi vị trí trên dưới.Bạch Việt nhìn xuống Thượng Vũ Phi, mỉm cười nói: "Không được, cúp học sẽ bị trừ tín chỉ đấy."Thượng Vũ Phi quay đi, "Hứ."Bạch Việt: "Rốt cuộc anh làm sao vậy?"Hắn ngồi dậy. Thượng Vũ Phi cũng không còn hành động liều lĩnh như lúc trước, mà chỉ nằm ngửa trên giường.Bạch Việt không nghe thấy trả lời, gọi tên đối phương."Vũ Phi?"Thượng Vũ Phi: "......"Bạch Việt: "Học trưởng?"Vẫn không đáp.Bạch Việt nghiêng người tới gần, hai tay chống bên người Thượng Vũ Phi, nhìn gương mặt tuấn mỹ của y: "Nếu anh không nói, em liền hôn anh đấy."Thượng Vũ Phi mím môi, kéo xuống khóe miệng: "Em đang muốn là đe dọa hay khen thưởng?"Bạch Việt nghĩ một chút: "Vậy anh nói cho em lý do, em sẽ hôn anh một cái."Thượng Vũ Phi bất đắc dĩ thở dài, lật người ngồi dậy."Em chuyển ra khỏi ký túc xá đi." Y vòng ay lên đầu gối, cau mày, "Biết tên đó là Omega rồi, hai người không thể tiếp tục ở cùng phòng."Bạch Việt: "Được thôi."Không có một giây do dự, trả lời rất nhanh. Thượng Vũ Phi ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại.Bạch Việt nghiêng đầu: "Sao vậy?""Không, anh tưởng hai người..." Thượng Vũ Phi vẫn còn bàng hoàng.Một Alpha với một Omega chung phòng lâu như vậy, lại còn có chỉ số tin tức tố tương thích cao. Hơn nữa lúc ấy cậu ta còn muốn Bạch Việt đánh dấu tạm thời... y không thể không nghĩ nhiều.Bây giờ lại biết được cậu ta kia là Omega, càng khiến y chắc chắn rằng nghi ngờ của mình không phải vô căn cứ."Tưởng gì?" Bạch Việt cười, "Có phải anh đang nghĩ đến mấy chuyện không tốt không?"Thượng Vũ Phi nhất thời nghẹn lời."Em và cậu ấy chưa từng xảy ra cái gì. Ngay cả việc cậu ấy là Omega cũng chỉ phát hiện cùng anh hôm đó."Mặc dù lần đầu gặp mặt, Bạch Việt đúng là có cảm giác không thích hợp, nhưng sau khi biết Mục Tư Hàn là Alpha, cộng thêm đối phương che giấu rất kỹ, hắn hoàn toàn không nghĩ ngợi gì thêm.Thành thật mà nói, giới tính của bản thân hắn đã rất loạn, cũng thật sự không quan tâm người khác là gì."Còn chuyện em nói với cậu ấy vừa nãy." Bạch Việt nói, "Em chỉ hy vọng cậu ấy có thể tiếp tục ở lại Đế Nhất, không bị cản trở vì thân phận Omega."Bạch Việt nói, tay phủ lên lòng bàn tay Thượng Vũ Phi, nhỏ giọng hỏi: "Anh yên tâm rồi chứ?"Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền sang.Thượng Vũ Phi cụp mắt, lông mày vẫn cau lại: "Em có phải cảm thấy anh rất phiền?"Bạch Việt hỏi: "Vì anh thích ăn giấm lại dễ cáu giận à?"Thượng Vũ Phi: "!"Thượng Vũ Phi: "Em quả nhiên——""Không phải." Bạch Việt cười nhìn Thượng Vũ Phi, "Anh thế nào em cũng thích."Nghe được lời này, trong phút chốc hai bên tai Thượng Vũ Phi đỏ bừng. Rồi như nhận ra điều gì đó, vội vàng lấy tay che lấy tai mình."Em cố tình đúng không!"Bạch Việt: "Là lời thật lòng mà."Hắn đưa tay chạm lên má Thượng Vũ Phi: "Dù rất thích, nhưng chuyện muốn làm thì vẫn đợi đến tối nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me