TruyenFull.Me

Edit Tu O Bien A Toi Thanh Nam Than Quoc Dan

Đang quen một người.

Nghe thấy lời này, Mục Tư Hàn khẽ sững người. Gió từ khung cửa sổ mở hé ùa vào, thổi rèm cửa phồng lên rồi xẹp xuống.

"Quen nhau à." Cậu khẽ lặp lại từ đó một cách trầm thấp.

"Tôi biết là cậu hoàn toàn không có ý gì," Bạch Việt mỉm cười, "Nhưng người kia hay ghen lắm."

Mục Tư Hàn: "......"

Mục Tư Hàn hỏi: "Là người tôi biết à?"

Bạch Việt đang định gật đầu, lại chợt nhận ra như vậy sẽ lộ liễu quá. Người mà hắn và Mục Tư Hàn cùng quen biết không nhiều, trong đó Omega lại càng đếm trên đầu ngón tay. Để tránh vạn nhất, vẫn nên không thừa nhận thì hơn.

Hắn lắc đầu: "Không, là bạn thời cấp ba."

Mục Tư Hàn im lặng một lúc, rồi quay đầu đi: "Vậy à."

Sau đó Bạch Việt nhận được liên lạc từ đội Duy trì trật tự, nói có nhiệm vụ cần xử lý, hắn chào một tiếng rồi rời đi.

Mục Tư Hàn tựa vào bên cửa sổ, dõi mắt nhìn theo bóng lưng Bạch Việt rời khỏi ký túc xá. Bóng dáng ấy ngày một xa, cuối cùng khuất hẳn khỏi tầm mắt.

Cậu khẽ nhắm mắt lại.

...Bạn thời cấp ba.

Bạch Việt nói hắn không quen, nhưng không hiểu sao trong đầu cậu lại bất giác hiện lên bóng dáng người kia.

Theo lẽ thường thì điều đó khá khó tin. Nhưng nếu là Bạch Việt... hình như hắn thật sự không phải người để tâm đến mấy chi tiết này.

Ngón tay Mục Tư Hàn vô thức siết chặt trên bậu cửa sổ.

.

Vì đi thực tập và bị thương nên cậu đã lỡ mất một ít thời gian. Đến khi kịp nhận ra thì đã là cuối học kỳ.

Toàn bộ Học viện Quân sự Tổng hợp Đế Nhất chìm trong bầu không khí học tập căng thẳng, chuẩn bị bước vào kỳ thi cuối kỳ vào tuần sau.

Bạch Việt dù thường ngày rất bận rộn, nhưng chưa từng lơi là việc chính. Chỉ cần ôn tập lại một chút trước kỳ thi, thành tích chắc chắn không thành vấn đề.

Còn Thượng Vũ Phi thì...

Tuy lúc đầu học kỳ y đã thề thốt rằng sẽ chăm chỉ học hành, không để bị nợ môn nữa, nhưng kế hoạch luôn không theo kịp biến hóa. Trừ mấy cuốn sách gặm được một cách kém hiệu quả từ đầu kỳ, sau đó đầu óc y hoàn toàn không đặt vào việc học.

Điều đó dẫn đến một hậu quả tất yếu – chính là địa ngục ôn tập kéo dài suốt một tuần.

Khi Bạch Việt gõ cửa phòng ký túc xá của Thượng Vũ Phi, hắn bắt gặp y đang mang vẻ mặt hầm hầm như muốn giết người, trừng mắt nhìn đống sách vở trải trên bàn. Còn bạn cùng phòng Ngô Tử Hạo thì đứng một bên cổ vũ khí thế.

"Cố lên đại ca! Mục tiêu của chúng ta là qua môn! Chỉ cần tăng thêm năm mươi điểm là ổn rồi!"

"Dồn hết sức cho cú nước rút cuối cùng! Không nợ môn, không bị lưu ban!"

"Em sẽ mãi mãi sát cánh bên anh!"

Thượng Vũ Phi rầm một tiếng đập bàn, bật dậy túm cổ áo đàn em.

"Mẹ kiếp, cho lão tử yên tĩnh một chút!"

Ngô Tử Hạo lập tức rụt cổ: "Vâng vâng."

Bạch Việt nhìn một lúc, bật cười nói: "Hoành tráng thật đấy."

Hai người lúc này mới phát hiện có người đến.

Bạch Việt nói: "Xin lỗi, thấy cửa không khóa nên tôi vào luôn." Hắn giơ túi ni-lông trong tay lên, bên trong đựng trà và nước uống.

"Dừng lại nghỉ chút đi."

Ngô Tử Hạo thấy cứu tinh xuất hiện thì lập tức giơ tay hô to, chạy đến đón.

Chừng này thời gian cũng đủ để cậu ta hiểu rõ, bây giờ người duy nhất có thể trị được đại ca chính là học đệ năm nhất này. Trước đây còn chẳng hiểu vì sao, giờ thì hiểu rồi.

Vì đối phương rất mạnh!

Người có tính cách như lão đại kiểu gì cũng chỉ chịu khuất phục trước kẻ mạnh tuyệt đối. Suốt một năm nay, học đệ này gần như trưởng thành từng ngày có thể thấy bằng mắt thường, không lâu trước còn vừa nhận huân chương hạng hai.

Đúng là lão đại, tầm nhìn quả nhiên không ai sánh bằng. Bây giờ tạo dựng quan hệ tốt, sau này đường đi ắt sẽ dễ hơn nhiều!

Ngô Tử Hạo nhận lấy đồ uống, qua một bên ngồi lựa chọn. Bạch Việt bước vào, liếc nhìn quyển sách của Thượng Vũ Phi. Đối phương phản ứng cực nhanh, lập tức gập sách lại.

"Em đến làm gì."

Ngữ khí mang theo chút hoảng loạn.

Bạch Việt giương mắt nhìn y: "Không phải bảo là không có vấn đề gì sao?"

Mấy hôm trước hắn còn hỏi tiến độ ôn tập của Thượng Vũ Phi, đối phương khi ấy vẫn tỏ vẻ chẳng để tâm.

Hôm nay hắn đến không nhắn trước, kết quả lại bắt gặp tình cảnh này.

Thượng Vũ Phi dời mắt đi chỗ khác: "Tất nhiên là không vấn đề."

"Không vấn đề cái gì chứ." Ngô Tử Hạo xen vào.

"Học đệ, không giấu gì cậu, tuy tôi học cũng chẳng ra sao, nhưng đây là lần đầu tiên thấy đại ca có thành tích tuyệt vọng đến vậy. Trước kia thi lại chỉ là nội dung của một năm, nhưng thi cuối kỳ lần này là của cả năm nhất lẫn năm hai, nói thật là..."

Chưa kịp nói xong, đã cảm nhận được một ánh nhìn mang theo sát ý quét tới.

Thượng Vũ Phi nheo mắt lại: "Nói cái gì?"

"Nói, nói... tôi quên rồi."

Ngô Tử Hạo cười ha hả, cầm lon nước vừa chọn xong đi ra ngoài: "Hai người cứ nói chuyện, tôi hơi nóng, ra ngoài hóng gió chút."

Nói rồi chạy trốn khỏi hiện trường.

Cửa phòng ký túc xá đóng sầm lại một tiếng, trong phòng chỉ còn hai người.

Thừa dịp lúc Thượng Vũ Phi đang nói chuyện với Ngô Tử Hạo, Bạch Việt nhân cơ hội cầm lấy sách của y. Chưa kịp lật được mấy trang thì đã bị giật khỏi tay.

Bạch Việt: "Thật sạch sẽ."

Trên sách giáo khoa, gần như không có lấy một dòng ghi chú.

Thượng Vũ Phi biết mình đuối lý, bực bội vò tóc.

Khi đó còn thề thốt rằng sẽ nỗ lực học hành ở Đế Nhất, để chuẩn bị cho tương lai vào quân đội. Bạch Việt đã làm được, còn y lại bỏ cuộc giữa chừng.

Nhưng y thực sự chẳng có hứng thú gì với việc học, cứ nghe là buồn ngủ, rồi đầu óc bay bổng.

Kết quả là năm nay vẫn giống năm ngoái, ngoài môn thực hành ra thì các môn khác đều nguy kịch. Nếu không thể một lần vượt qua kỳ thi cuối kỳ, cho dù có qua được kỳ thi lại, cũng rất có khả năng sẽ bị lưu ban.

Thật ra Bạch Việt cũng chẳng thấy bất ngờ. Từ tiểu học đến đại học đều học chung, hắn hiểu rõ thành tích của Thượng Vũ Phi tệ hại ra sao.

"Mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu." Bạch Việt nói, "Thành tích không tốt cũng chẳng sao, điều quan trọng bây giờ là đừng bị trượt môn, đúng không?"

Nói xong, lại bổ sung một câu: "Tất nhiên, em biết chuyện này cũng hơi khó khăn."

Thượng Vũ Phi nghẹn lời: "Em nói chuyện thật chẳng nể nang mặt mũi anh gì hết."

"Ai bảo anh giấu em." Bạch Việt đáp, "Em vốn đã biết thành tích của anh rồi."

Thượng Vũ Phi tặc lưỡi: "Mất mặt lắm."

"Trượt môn thì không mất mặt à?" Bạch Việt nhìn y.

Âm lượng của Thượng Vũ Phi nhỏ đi vài phần: "... Cũng mất mặt."

"Tóm lại, từ giờ em sẽ phụ đạo cho anh."

Bạch Việt khẽ cong chân mày mắt: "Chỉ còn một tuần, chuẩn bị tinh thần đi."

Rõ ràng chỉ là giọng điệu rất đỗi bình thản, nhưng chẳng hiểu sao, Thượng Vũ Phi lại nghe ra mấy phần đáng sợ.

.

Buổi học phụ đạo riêng bắt đầu.

Tuy vẫn còn là sinh viên năm nhất, nhưng Bạch Việt đã chủ động tự học trước chương trình năm hai.

Dù sao thì mục tiêu chỉ là không bị trượt môn, với hắn thì dạy ôn tập đã quá dư sức.

Để chắc ăn, hắn còn âm thầm đến hỏi thăm đội trưởng Phó Trình, người nhiều năm liền luôn đứng đầu khối. Có điều để tránh Thượng Vũ Phi phản cảm, hắn không nhắc đến chuyện này với y.

Trước tiên, bắt đầu từ những môn dễ kiếm điểm. Nếu ngay từ đầu đã sa lầy vào các môn khó, nhìn thành tích chậm chạp mãi không tiến bộ, thì chỉ càng khiến y nảy sinh ác cảm với việc học.

Khi Thượng Vũ Phi làm bài tập, Bạch Việt ngồi cạnh ôn bài. Đợi y làm xong đề, hắn sẽ bắt đầu chấm điểm.

Trước mắt là những môn yếu nhất. Thượng Vũ Phi chẳng thể giải thích được gì, Bạch Việt dứt khoát bảo y làm hết đề các môn một lượt.

Một tiếng đồng hồ trôi qua.

"... Xong đời rồi."

Thượng Vũ Phi úp ngược bài thi lại, đưa cho hắn.

Bạch Việt đưa tay đón lấy, kéo thử một cái mà không kéo ra nổi.

Hắn đặt tay lên cổ tay Thượng Vũ Phi, mỉm cười: "Học trưởng, bỏ cuộc đi."

Thượng Vũ Phi im lặng một lát, cuối cùng cũng chịu buông tay.

"Không được cười anh."

"Không cười."

Bạch Việt thực sự không thấy có gì buồn cười. Dù sao thì trong lòng hắn đã chuẩn bị sẵn cho tình huống tệ nhất là y được trứng ngỗng, mà tệ hơn thế thì chắc cũng không đến nỗi nào.

Thế nhưng mười phút sau, khi chấm bài xong, hắn không tránh khỏi rơi vào trầm mặc.

Thượng Vũ Phi thấy thế, lập tức giật lại bài thi, nổi cáu: "Anh đã nói rồi mà mẹ nó——!"

Bạch Việt: "A... xin lỗi."

Biết điểm số là một chuyện, biết mình sai ở đâu lại là chuyện khác. Có vài câu trả lời thật sự khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, thành ra hắn nhất thời im bặt.

Bài thi bị Thượng Vũ Phi bóp trong tay, nhàu nhúm cả lên.

Tuy đối phương không cười, nhưng cái vẻ im lặng ấy chẳng khác nào đang nghĩ y hết thuốc chữa.

Một lúc sau, Thượng Vũ Phi buông tay, hạ giọng nói:

"Em có phải đang nghĩ, anh đúng là đồ đần không."

Bạch Việt đặt tay lên mặt bài thi, nhẹ nhàng kéo ra. Hắn mở ra trải phẳng, chi chít vết đỏ trên giấy hơi chói mắt.

"Không."

"Điểm số là thứ chỉ cần bỏ thời gian ra là có thể cải thiện. So với chuyện học hành, có rất nhiều việc mà anh làm được, còn em thì không."

Bạch Việt cầm một cây bút đưa cho y.

"Anh có để tâm người khác đánh giá điểm số của anh thế nào không?"

Thượng Vũ Phi nhíu mày.

Dĩ nhiên là y không để tâm. Khen hay chê cũng vậy, y chẳng thèm bận lòng. Y chỉ quan tâm đánh giá của Bạch Việt.

Thế nên, phải để người này thấy khuyết điểm rõ mồn một như thế, thật sự khiến y cảm thấy mất mặt.

Bạch Việt không nghe được câu trả lời, nhưng từ sự im lặng của y, hắn đã hiểu ra điều gì đó.

"Đã không để tâm thì không sao cả."

Hắn mỉm cười: "Dù anh có là đồ đần, em vẫn thích anh."

Thích.

Thượng Vũ Phi sững người.

Cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh. Rõ ràng vừa rồi còn mang chút giận dỗi và uể oải, nhưng chỉ cần nghe thấy từ ấy, tâm trạng y lập tức biến thành một trạng thái khác.

Y cúi đầu, tay vô thức che tai: "Em luyện lời thoại này trước rồi đúng không."

So với y, Bạch Việt luôn táo bạo hơn rất nhiều. Trong ký ức, dù là lời tỏ tình năm lớp 12, y cũng chỉ dùng từ "hẹn hò", chứ không hề nói "thích".

Bạch Việt nhìn y che tai.

Tựa như từ hôm đó hắn nói tai y sẽ đỏ lên, người này liền học làm kiểu này. Nhưng kiểu che tai này đúng là giấu đầu hở đuôi.

"Chắc vậy." Bạch Việt vờ như không thấy, khẽ cười một tiếng.

"Em bây giờ không ngại sao?"

Thượng Vũ Phi tự cảm thấy bản thân quá mức khó chịu, lần nào cũng phải để Bạch Việt dỗ dành.

Từ bao giờ đã thành ra như vậy? Hay là vốn dĩ vẫn luôn thế?

Y tặc lưỡi một tiếng: "Bắt đầu đi."

"Ừ." Bạch Việt lại cúi xuống nhìn đề thi.

"Nhưng với loại điểm số này của anh... tối nay có khi em không cho anh ngủ đâu."

Nghe vậy, Thượng Vũ Phi khựng lại.

Thấy thế, Bạch Việt hỏi: "Sao vậy?"

"Không." Thượng Vũ Phi đưa mu bàn tay chạm nhẹ vào chóp mũi, mày hơi chau lại, "Không có gì."

Đệt, rốt cuộc y đang nghĩ gì vậy chứ.

.

Một tuần địa ngục nhanh chóng trôi qua.

Có lẽ là nhờ có Bạch Việt bên cạnh, Thượng Vũ Phi cũng không còn phản cảm chuyện học hành như trước.

Chẳng mấy chốc, điểm thi được công bố.

Lúc phát bảng điểm, khi chủ nhiệm lớp đọc tới tên Thượng Vũ Phi thì không khỏi sửng sốt.

Dù điểm thấp lèo tèo, nhưng toàn bộ môn học đều qua điểm sàn.

Nhưng mà... sao có thể như vậy?

Dạo gần đây, đối phương hết trốn học lại ngủ gật trong lớp, ông cứ ngỡ lần này chắc chắn y phải ở lại học bổ túc—tất nhiên, đối phương cũng có thể tiếp tục không nghe lời rồi chuồn êm.

Nhưng sau đợt này, hình phạt sẽ không còn đơn thuần là giam lỏng và thi lại nữa, mà sẽ bị ghi lỗi, trừ tín chỉ. Với lượng tín chỉ chông chênh hiện tại của Thượng Vũ Phi, khả năng cao sẽ bị lưu ban.

Tuy đối phương năm nay nổi bật không ít, cái nhìn của thầy cô và bạn học đối với y cũng phần nào thay đổi. Nhưng ông là giáo viên chủ nhiệm cơ mà! Thành tích học sinh liên quan trực tiếp tới tiền thưởng của giáo viên đó!

Nghĩ tới chuyện đối phương lưu ban rồi, mình có thể dứt điểm gạt đi được cái "khối u ác tính" luôn chập chờn đèn đỏ này, liền không khỏi sung sướng đến mức ngủ mơ cũng phải bật cười.

Ai ngờ, lại ra kết quả thế này.

Trong một thoáng nghĩ quá nhiều, ông thậm chí quên mất phải đưa bảng điểm ra. Mãi đến khi phía đối diện phát âm thanh không kiên nhẫn, ông mới sực tỉnh.

Chủ nhiệm lớp đưa bảng điểm qua, khẽ ho một tiếng: "Thi không tệ."

Thượng Vũ Phi nhận lấy, tùy ý liếc mắt nhìn qua. Kết quả không khác mấy so với dự đoán.

Bạch Việt giúp y ôn tập trúng đề, căn bản bài nào biết thì làm, không biết thì bỏ trắng.

Y gập bảng điểm lại, ngước mắt nhìn vị chủ nhiệm trước mặt, cười như không cười: "Thầy, năm sau mong thầy tiếp tục quan tâm nhiều hơn."

Chủ nhiệm lớp bỗng cảm thấy áp lực nặng nề.

Sau kỳ thi cuối kỳ, việc học cả năm coi như đã khép lại. Ngoại trừ học viên năm cuối muốn học tiếp hoặc ra ngoài thực tập, phần lớn học viên đều tranh thủ kỳ nghỉ để về nhà.

Bạch Việt ban đầu cũng dự định về nhà một chuyến, nhưng lại đột ngột nhận được thông báo từ Đội Duy trì trật tự, nói rằng để chuẩn bị đón lứa học viên đặc cách mới, họ cần tiến hành các công tác kiểm tra từ sớm.

Lúc này hắn mới nhớ ra năm ngoái cũng có chuyện này. Khi vừa thi đỗ vào Đế Nhất, những học trưởng học tỷ phụ trách dẫn đội gần như đều là người của Đội Duy trì trật tự.

Năm nay, đến lượt hắn đảm nhiệm rồi.

Hắn đành liên hệ với ba mẹ, báo tin này.

"Vậy à." Ba Bạch mẹ Bạch có hơi thất vọng, nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ.

"Giờ chuyện học là quan trọng nhất, thi thoảng gọi video với ba mẹ là được rồi."

Mẹ Bạch cười hớn hở: "Mẹ có xem lễ tuyên dương đợt trước của con đấy. Đại thiếu gia nhà ta một năm không gặp, đúng là càng lớn càng đẹp trai."

Cơ bản lần nào gọi điện cũng sẽ nhắc tới buổi lễ tuyên dương đó.

Bạch Việt có phần ngại ngùng: "Đợi kỳ thi tuyển thẳng kết thúc, con sẽ xem thử có xin nghỉ được không. Còn có Tiểu Ngôn nữa, ban đầu đã hứa nghỉ hè sẽ dẫn em ấy đi chơi."

Nhà họ Bạch tuy không đến nỗi nghèo túng, nhưng nuôi hai đứa con cũng chẳng còn dư dả gì để hưởng thụ. Từ khi vào trường, Bạch Việt dựa vào học bổng và nhiệm vụ tích điểm mà kiếm được không ít tiền. Trừ khoản sinh hoạt thiết yếu giữ lại, còn lại đều gửi hết về nhà.

Tiền tiêu vặt của em trai nhiều hơn trước, nhưng nghe nói vẫn để dành, bảo là đợi anh về rồi mới xài.

"Thằng nhóc đó hả." Ba Bạch thở dài, "Kệ nó đi. Gần đây nó có bạn gái nhỏ rồi, ba thấy nó sống cũng sung sướng lắm."

Bạch Việt sửng sốt.

Tính ra, năm nay Bạch Nhất Ngôn mới vừa tròn mười hai. Giờ học sinh tiểu học phát triển sớm thế sao? Hắn với Thượng Vũ Phi tuy quen biết nhau từ sớm, nhưng cũng là sắp hết cấp ba mới bắt đầu cùng một chỗ.

Hắn thật khó tưởng tượng được, cậu em trai từng là một hạt đậu nhỏ do hắn bồng bế nuôi lớn, giờ lại có người yêu rồi.

"Đừng có nói bậy!"

Giọng của Bạch Nhất Ngôn mơ hồ vang lên từ đầu dây bên kia.

"Em đâu có bạn gái! Là người đó cứ bám lấy em!"

Tiếp đó âm lượng tăng lên, hình như là đã lại gần micro: "Anh, nhớ đó! Anh bên đó xong việc nhất định phải xin nghỉ! Bạn học em không tin anh là anh trai em đâu, em phải dắt người thật tới cho tụi nó lé mắt!"

Lời còn chưa dứt đã nghe một tiếng vỗ tay "bộp".

Ba Bạch nổi giận: "Tí tuổi đầu mà đã ham hư vinh!"

Bạch Nhất Ngôn không phục: "Ba lần trước rủ bạn về nhà uống trà, chẳng phải cũng khoe lấy khoe để, còn đưa album ảnh ra cho người ta xem! Toàn bộ bí mật của anh đều bị ba bán ra hết rồi!"

Ba Bạch: "......"

Bên kia đầu dây điện thoại một mảnh hỗn loạn.

Một năm trôi qua, đã có biết bao chuyện lớn nhỏ xảy đến, cả thể chất lẫn tâm lý của Bạch Việt đều thay đổi hoàn toàn.

Thế nhưng, vẫn luôn có một nơi không hề thay đổi.

— Đó chính là nhà.

Mặc dù tán gẫu toàn là mấy chuyện vụn vặt chẳng đâu vào đâu, nhưng chỉ cần ngồi bên nghe thôi, cũng như thể có thể xoa dịu mọi mỏi mệt của cả một năm dài.

Không liên quan gì tới giới tính, cũng chẳng màng thân phận. Dù bên ngoài hắn đã trải qua những gì, làm nên điều gì, thì vẫn sẽ luôn có một nơi không đổi chờ hắn trở về.

.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Bạch Việt nhận được liên lạc của Lục hiệu trưởng, bảo đến văn phòng một chuyến.

Khi hắn đẩy cửa bước vào, đã thấy đội trưởng Phó Trình đứng sẵn bên trong.

Kể từ sau sự kiện Trùng tộc, Lục hiệu trưởng liên lạc với hắn ngày càng nhiều hơn. Có khi là để phân công nhiệm vụ, có lúc lại chỉ là nói chuyện.

Nhưng giờ có Phó Trình ở đây, chuyện cần nói chắc chắn liên quan tới Đội Duy trì trật tự.

Quả không ngoài dự đoán, đó là về kỳ thi tuyển thẳng.

"Về đợt học viên đặc cách lần này," Lục hiệu trưởng chắp hai tay lên bàn nói, "chúng ta đã xác định danh sách thí sinh, tiếp theo cần chuẩn bị trước."

"Từ bây giờ cho đến khi có kết quả đánh giá, các cậu có thể sẽ không được nghỉ ngơi nhiều. Nhưng tôi tin rằng kỳ thi này cũng sẽ là một cơ hội rèn luyện lớn đối với các cậu."

Tiếp đó, Lục hiệu trưởng bắt đầu tóm tắt sơ lược các nội dung thi đánh giá.

Bạch Việt nghe một hồi, bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Dù hắn là tiểu đội trưởng của năm nhất trong Đội Duy trì trật tự, nhưng từ trước tới nay đều chỉ hành động theo mệnh lệnh cấp trên. Kỳ thi bảo đảm tuyển thẳng này không phải việc của một hai người, mà cần phối hợp toàn đội.

Theo lý mà nói, nhiệm vụ này lẽ ra phải được báo trước cho đội trưởng hoặc phó đội trưởng, rồi mới đến cấp dưới thực hiện.

Nhưng giờ Phó Trình đội trưởng tuy có mặt, mà không thấy phó đội trưởng nào khác. Thay vào đó, chỉ có mình hắn là tiểu đội trưởng được gọi đến.

Lục hiệu trưởng hỏi: "Nghe rõ chưa?"

Phó Trình cúi đầu: "Rõ."

Lục hiệu trưởng gật đầu, rồi nhìn Bạch Việt: "Đang thất thần à?"

Bạch Việt hoàn hồn.

Dù hơi ngạc nhiên, hắn vẫn nhớ rõ những điều vừa nghe. Hắn ngập ngừng hỏi: "Có cần tôi chuyển lời cho các phó đội trưởng không?"

Lục hiệu trưởng: "Dĩ nhiên phải báo, nhưng lần này có chút khác biệt."

Ông mỉm cười: "Lần này, việc hỗ trợ kỳ thi tuyển thẳng sẽ do hai cậu phụ trách."

Trong kỳ thi, giáo viên chủ yếu đảm nhận vai trò giám khảo và chấm điểm, còn mọi công việc khác sẽ do học viên tự xử lý.

Một là để rèn luyện, hai là để nâng cao hiệu quả.

Về mặt công khai, Lục hiệu trưởng giao Bạch Việt làm người phụ trách, thực chất đây cũng là cách thể hiện sự ủy thác vị trí đội trưởng Đội Duy trì trật tự khóa tới.

Đến nửa cuối năm, Phó Trình sẽ lên năm ba, có thể không còn nhiều thời gian dành cho công việc trường lớp, nên cần có người kế nhiệm.

Điều này Phó Trình cũng hiểu rõ.

Việc chọn Bạch Việt không có gì bất ngờ, và bản thân hắn cũng không phản đối.

Điều duy nhất khiến người ta bận tâm, chính là mối liên hệ giữa Bạch Việt và tổ chức mặt nạ.

Nghĩ tới đó, Lục hiệu trưởng lắc đầu, nhìn về phía Bạch Việt: "Năm ngoái ta cũng trực tiếp tham gia kỳ thi tuyển thẳng, nếu cậu có gì chưa hiểu có thể hỏi ta."

Bạch Việt: "Vâng, cảm ơn thầy rất nhiều."

"Chuyện đại khái là vậy." Lục hiệu trưởng nhấp một ngụm trà, "Việc phân công cụ thể, các cậu tự bàn bạc với nhau."

Hai người cùng cúi chào, chuẩn bị rời đi thì Bạch Việt lại bị gọi lại.

Lục hiệu trưởng: "Khoan đã, ta còn chuyện muốn nói với cậu."

Phó Trình thấy chuyện không liên quan đến mình thì liền đi trước.

Bạch Việt nhìn Lục hiệu trưởng lại rót cho mình một ly trà, biết ngay đây là lúc bắt đầu nói chuyện phiếm.

Dù đã quen, nhưng thái độ quan tâm đột ngột của ông vẫn khiến hắn có chút bối rối.

Bạch Việt cầm lấy ly trà: "Cảm ơn hiệu trưởng."

Lục hiệu trưởng hỏi: "Kỳ nghỉ lần này không cho cậu về, bố mẹ cậu có giận không?"

Bạch Việt lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng thưa hiệu trưởng, sau khi kết thúc kỳ thi tuyển thẳng, có thể cho tôi nghỉ vài ngày không ạ?"

Lục hiệu trưởng: "Muốn về thăm họ à?"

Bạch Việt: "Vâng."

Lục hiệu trưởng: "Xem ra mối quan hệ giữa cậu và bố mẹ rất tốt nhỉ."

Bạch Việt cười: "Đúng vậy."

Gương mặt Lục hiệu trưởng giãn ra: "Không thành vấn đề, ta sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm của cậu. Nếu có thời gian, ta cũng muốn đến thăm bố mẹ cậu một lần."

Nếu một thượng tướng cấp cao đột nhiên đến nhà chơi, bố mẹ hắn chắc sẽ sợ đến nỗi chẳng nói nên lời mất.

Bạch Việt: "Ngài coi đây là đi thăm nhà học sinh à?"

"Có thể gọi thế." Lục thượng tướng cũng cười, "Ta chỉ muốn biết, bố mẹ của một học trò ưu tú như cậu sẽ như thế nào."

"Bọn họ chỉ là người bình thường thôi ạ." Bạch Việt đáp.

Có lẽ với người ngoài, họ chỉ là một cặp vợ chồng công nhân viên bình thường nhất. Nhưng với hắn, họ đặc biệt vô cùng.

"Cậu có gen loại S+." Lục thượng tướng nói, "Ta không tin một cặp vợ chồng bình thường lại sinh ra được một đứa con như cậu."

Bạch Việt đùa: "Khả năng là đột biến gen đấy."

Lục thượng tướng nhìn Bạch Việt một lúc lâu. Lá trà trong ly từ từ lắng xuống đáy.

"Ta chỉ đưa ra một khả năng thôi, Bạch Việt,"

Ông nói, "Ba mẹ ruột thật sự của cậu, có thể là người khác?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me