Edit Vao Dong
Khi Trần Điền Điền nhận được tin nhắn này, cô vừa trò chuyện xong với bộ phận nhân sự của một tòa soạn báo giấy. Giờ đây ngành báo in đang ngày một suy tàn, gần đây cô còn thấy tin tòa soạn tạp chí mà cô yêu thích thuở nhỏ đã ngừng phát hành. Thực tế này càng chứng minh ngành nghề này hiện không mấy khởi sắc nhưng cô vẫn thử nộp đơn xin việc.Bên kia thông báo hẹn cô phỏng vấn vào ngày kia, đầu óc Trần Điền Điền rối như tơ vò, với mức lương thế này, cô không biết bao giờ mới có thể trả hết nợ nhưng lương cũng đâu thể tăng chỉ trong một sớm một chiều.【 Xin lỗi, tôi có thể suy nghĩ thêm chút được không? 】【 Được chứ. 】Ngay lúc đó, điện thoại hiện lên tin nhắn từ Tề Ngang, Trần Điền Điền hơi ngẩn người.Cô mơ hồ nhớ hồi cấp ba, trường họ từng có trận giao hữu với Nhất Trung. Khi đó, mấy cô bạn học yếu bét trong lớp trốn học để đi xem, trường mình thua mà trông vẫn hí hửng lắm.Tan học, cả đám bu lại quanh hai cô bạn ấy, nghe họ hớn hở kể về việc Tề Ngang chơi bóng rổ ngầu ra sao.Anh cũng có thể thua à?Có lẽ đối thủ là vận động viên chuyên nghiệp.Trần Điền Điền không giỏi an ủi người khác, đầu óc lướt nhanh các câu từ, rồi bấm giữ để gửi tin nhắn thoại cho anh: "Bóng rổ thôi mà, chỉ là hoạt động giải trí, đừng để tâm quá."Nghĩ ngợi một lát, cô lại gửi thêm một dòng tin【 Anh giỏi hơn rất nhiều người, là người đỉnh nhất trong tất cả những ai em từng gặp. 】Tề Ngang đáp lại: 【 Tất cả những người em từng gặp sao? 】Trần Điền Điền cảm thấy buồn cười.【 Ừm, điều đó có gì đáng nghi ngờ à? Chẳng phải có rất nhiều người muốn làm thân với anh sao? 】Tề Ngang: 【 Vậy em làm thân thử cho anh xem. 】Trần Điền Điền: "......"Lúc đó cô chợt nhớ ra, sắp đến sinh nhật Tề Ngang rồi.【 Sắp tới sinh nhật anh rồi thì phải, anh muốn quà gì? 】Cùng lúc đó, Tề Ngang nhắn lại: 【 Muốn một sợi dây đỏ thủ công do em làm, có khó không? 】Câu trả lời không chút do dự, thẳng thắn xin quà như vậy khiến Trần Điền Điền thoáng sững người.【 Không khó đâu, được mà. 】Cô nghĩ sẽ mua thêm một chiếc mặt dây nhỏ xinh giá hơi cao một chút để gắn vào, như vậy sẽ không bị đơn giản quá.Chỉ là cô nghĩ, đến sinh nhật anh có lẽ những người khác sẽ tặng toàn quà đắt tiền, đều là hàng hiệu, thậm chí có thể còn có một bữa tiệc sinh nhật vô cùng hoành tráng.Đến lúc đó cô sẽ lén giấu món quà của mình vào góc khuất nhất trong đống quà xa xỉ ấy, như vậy sẽ không bị lấy ra so sánh khiến cô lúng túng.Nhưng mà tặng dây đỏ cho con trai sao?Trong lòng Trần Điền Điền thoáng qua một cảm giác kỳ lạ, cô cụp hàng mi dài, nhắn: 【 Sao tự nhiên lại muốn cái đó vậy? 】Tề Ngang: 【 Cậu ta có, anh cũng phải có. 】Trần Điền Điền: 【 Cậu ta? 】Tề Ngang lúc này đang lái xe về nhà, ngồi ở ghế lái, mím môi, gõ chữ với lực rất mạnh: 【 Cái thằng ngốc đã thắng anh hôm nay đó. Cậu ta có gì mà thắng anh? Anh không cam lòng, cậu ta có gì thì anh cũng phải có cái đó. 】Lần đầu tiên Trần Điền Điền thấy Tề Ngang giận đến mức chửi thề, lại còn hơi trẻ con như thế.Khiến cô bất giác nhớ lại hồi cấp hai, lúc anh đau răng mà vẫn giành kẹo với cô.Lòng so bì của con trai nào cũng mạnh thế sao? Hay tính cách của Tề Ngang vốn luôn như vậy?Trần Điền Điền cũng bị sự bướng bỉnh này khơi dậy tinh thần cạnh tranh: 【 Được, em nhất định sẽ làm một sợi dây đỏ đẹp hơn của cậu ta. 】Để anh trở thành người—Chiến thắng.Sau khi gửi tin nhắn xong, Trần Điền Điền đang lướt Weibo thì thấy vài từ khóa hot bỗng chốc leo lên top, cô ấn vào xem thì phát hiện độ hot không phải tự nhiên cao đến vậy, có lẽ là ai đó mua hotsearch.Chuyện tranh đấu thương nghiệp như thế này vốn đã quen thuộc nhưng lần này rõ ràng đối phương không chỉ mua hotsearch mà còn thuê cả thủy quân, muốn chết cũng phải dìm người ta chết hẳn, độ hot không ngừng tăng vọt.#Tập đoàn Cẩm Lâm – Hoắc Thính Nho biển thủ công quỹ
#Trợ lý cũ của Hoắc Thính Nho tố cáo bị uy hiếp – quy tắc ngầm
#Ảnh mờ ám ẩn danh
#Cảnh nóng vượt giới hạn
...Hàng loạt các từ khóa tiêu cực chiếm sạch toàn bộ đầu bảng, mỗi từ đều chói mắt, nặng nề và đầy khiêu khích. Trần Điền Điền ấn vào cái đầu tiên, bài top là thư từ luật sư do tài khoản chính thức của tập đoàn Cẩm Lâm đăng tải, kèm theo một bài thanh minh dài cả ngàn chữ, tuyên bố sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý đến cùng.Cô không biết trong đó bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu là giả nhưng chỉ riêng mấy cái cáo buộc đó, nếu có chứng cứ cũng đủ để khiến Hoắc Thính Nho ngồi tù mọt gông.Trong topic, cư dân mạng nhao nhao bàn tán, càng nhiều người hóng chuyện thì độ nóng lại càng tăng.【 Ai vậy? Người trong giới giải trí à? 】【 Wtf, Hoắc Thính Nho? Không phải là người trong công ty tôi sao, ăn dưa tận mặt luôn. 】【 Thật hả trời? Ảo ma Canada, công ty tụi tôi bao nhiêu người thầm mến ảnh, luôn nghĩ ảnh là kiểu đàn ông cấm dục chuẩn mực, tự giữ mình!! Ai ngờ sau lưng lại như này? 】【 Quả nhiên là biết người biết mặt không biết lòng... 】【 Chết tiệt, buồn nôn đến muốn nôn hết cơm hôm qua ra, tôi còn từng lấy anh ta làm tiêu chuẩn chọn chồng đây này... 】【 Thế giới này còn đàn ông tốt không? Hay là khi tiến hóa nhân loại quên mất tiến hóa nửa dưới của đàn ông rồi? yue! 】【 Thêm một tin tức đến từ âm phủ. 】Sóng sau xô sóng trước, người ăn dưa thì càng lúc càng nhiều nhưng phía sau là gì... Trần Điền Điền cũng dần cảm thấy lạnh sống lưng.【 Nghe phong thanh là anh ta đắc tội với cô vợ cưng một nhân vật tầm cỡ nên mới bị phanh phui ra hết. Người ta ra tay là muốn dồn anh ta vào đường cùng, nói trắng ra là đại gia ra mặt trừ hại cho dân. 】...Dưới bài viết toàn là bình luận mắng nhiếc, thậm chí nhóm công ty mà cô từng tham gia cũng bắt đầu bàn tán. Có lẽ vì chuyện lan quá rộng, quản trị viên dứt khoát giải tán nhóm luôn.Phàn Thiên Hỷ lúc này nhắn tin cho cô.【 Hoắc Thính Nho tiêu đời rồi, em còn muốn làm việc ở Cẩm Lâm không? 】Trần Điền Điền thở ra một hơi: 【 Không ạ. 】【 Yên tâm đi, không ai biết em có liên quan gì đến chuyện này cả. 】Chắc là do Tề Ngang cố tình bịt miệng mọi người, chuyện trước kia với Lưu Dương cũng bặt vô âm tín.【 Hơn nữa, Lưu Dương cũng đã bị công ty sa thải rồi... Cũng đúng thôi, bà chủ nhỏ nhà TJA như em sao phải đến Cẩm Lâm làm thuê chứ. 】Trần Điền Điền không trả lời, lại thấy Phàn Thiên Hỷ gửi thêm tin: 【 Lần trước xin lỗi em, rõ ràng nói là sẽ đưa em về. 】【 Không sao đâu, bản thân chị còn lo không xong nữa mà. 】Phàn Thiên y: 【 Chúc em mọi điều tốt lành. 】Trần Điền Điền: 【 Vâng. 】Cô day day ấn đường, bỗng cảm thấy mệt mỏi, cô không ngờ đến mọi chuyện lại đến mức này.Điện thoại lại vang lên một tiếng "tinh", cô cầm lên xem, là một lời mời phỏng vấn đến từ công ty Tổ Chức Giải Trí Tinh Nhạc. Trước đây từng làm trong công ty truyền thông, Trần Điền Điền nhớ đây là một công ty chuyên về kế hoạch các chương trình tạp kỹ, gần đây các chương trình hot trên các nền tảng đều là sản phẩm của họ. Tuy mới niêm yết chưa lâu nhưng lại là nơi "ngọa hổ tàng long", nổi tiếng nửa giới giải trí.Những chương trình tạp kỹ khác thì nghệ sĩ nổi tiếng, còn nhà này thì chính cái tên công ty đã đủ thu hút khán giả.Nghe thấy tiếng động dưới lầu, Trần Điền Điền gập điện thoại lại rồi xuống nhà. Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, cô đã thấy Tề Ngang đang ôm một bó hoa baby, ánh sáng dịu dàng từ bó hoa khiến không gian kiểu Âu lạnh lẽo trong phòng khách trở nên ấm áp và nhẹ nhàng hơn.Trần Điền Điền ôm Vỗ Vỗ đi xuống lầu, nhìn chằm chằm bó hoa trong tay anh rồi hỏi: "Không phải anh đi chơi bóng rồi à?"Tề Ngang chỉ lặng lẽ ôm bó hoa đưa cho cô, Trần Điền Điền đành phải đặt bé mèo xuống ghế sofa rồi nhận lấy hoa. Cô nhìn anh lục lọi trong đống đồ, cuối cùng lấy ra được một chiếc bình hoa cũ kỹ, hoa văn trên đó trông như một món đồ cổ."Vào xuân rồi." Tề Ngang ngẩng mắt nhìn cô, lời nói như có hàm ý.Mấy hôm trước đã lập xuân, hôm đó có lẽ là trận tuyết cuối cùng trong năm.Trần Điền Điền cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua từng cánh hoa, đưa lên mũi ngửi thử, thoảng qua một mùi hương dịu nhẹ, tò mò hỏi: "Loại hoa này giữ được mấy ngày?"Tề Ngang nghĩ một lúc: "Hai ba ngày? Anh chưa từng mua hoa bao giờ.""Héo rồi thì lại mua thôi."Trần Điền Điền "ừm" một tiếng.Vậy sao bây giờ lại mua?Nghĩ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu lên hơi chậm một nhịp, nói: "Là tặng em à?"Tề Ngang đang đổ nước vào bình hoa, giọng nói lơ đãng: "Em thấy sao?"Có thể chỉ là vật trang trí thôi, Trần Điền Điền bỗng cảm thấy hơi ngượng, cúi đầu không nói gì nữa, thậm chí để che đi sự lúng túng, cô định đi vào bếp rót ly nước.Không nghe thấy tiếng động gì, Tề Ngang đặt bình hoa xuống, quay đầu liếc nhìn cô một cái, giọng trầm thấp mà rõ ràng: "Là tặng em đấy, em không thích sao?"Trần Điền Điền "à" lên một tiếng, dừng lại rồi suy nghĩ nói: "Cũng không thể nói là thích hay không thích."Cô đưa bó hoa cho Tề Ngang, nhìn anh cắm hoa vào bình, cả phòng khách như được phủ lên một sắc tím lãng mạn đầy dịu dàng."Cảm ơn anh, đây là lần đầu tiên em được tặng hoa, đẹp thật." Trần Điền Điền ngước mắt nhìn anh, ánh nhìn trong trẻo.Hai giọng nói va vào nhau.Tề Ngang hỏi: "Em thích hoa gì?"Về tên các loài hoa, Trần Điền Điền chỉ biết đến hoa hồng, nguyệt quý và hoa baby đang cầm trong tay. Có khi đến cả nguyệt quý, hoa hồng và tường vi cô còn chẳng phân biệt nổi."Hướng dương? Có tính là hoa không?""Em cũng không biết nhiều về hoa lắm.""Cậu ta không..." Tề Ngang khẽ cau mày, đột ngột ngưng câu giữa chừng.Trần Điền Điền mân mê bó hoa, trong đầu nghĩ liệu cắt bớt cành thì hoa có giữ được lâu hơn không, nhưng rồi lại nhớ ra: nó vốn đã bị ngắt khỏi cành rồi.Tề Ngang nhìn cô gái đang cúi đầu tỉ mỉ chỉnh sửa bó hoa, trong lòng như có tảng đá đè nặng, cổ họng nghẹn lại, quai hàm căng chặt thành một đường thẳng.Cô từng yêu đương kiểu gì vậy?"Sau này anh sẽ mua."Trần Điền Điền ngẩng đầu, nghe thấy giọng anh lạnh xuống cùng với vẻ mặt kia thì ngơ ngác "hả" một tiếng.Sắc mặt Tề Ngang rất khó coi, giọng nói còn như mang theo lửa giận bị đè nén hơn cả lúc nhắn tin, như đang cố gắng kiềm chế điều gì, hỏi cô: "Mỗi ngày tặng em một thứ, được không?"Trần Điền Điền nhất thời không biết nói gì, mắt đảo một vòng rồi gật đầu: "Em sẽ chăm sóc hoa thật tốt, cố gắng để nó sống lâu một chút."Ai chọc giận anh vậy?Đáng sợ thật.Không muốn dây dưa quá nhiều về chuyện hoa, thấy Tề Ngang chuẩn bị lên lầu, Trần Điền Điền vội vàng hỏi: "Công việc... là anh tìm giúp em sao?"Tề Ngang dừng bước, điều chỉnh lại cảm xúc rồi "ừm" một tiếng.Trần Điền Điền cúi đầu, hít sâu một hơi rồi nói:
"Tề Ngang, em thật sự rất cảm ơn anh đã giúp em dạy cho Hoắc Thính Nho một bài học nhưng công việc là chuyện riêng của em, nó không giống những việc khác."Cô đang ở nhà anh, ăn ở miễn phí từng ngày, đến giờ cũng chẳng biết phải trả ơn thế nào cho đủ. Nhưng cô rất rõ trong đầu rằng số tiền cô nợ, cô sẽ trả hết, công việc cô cũng sẽ tự mình tìm lấy.Cô muốn cố gắng dùng những gì mình có để đền đáp lại cho Tề Ngang, dù có thể là không bao giờ đủ.Cô chỉ là... không muốn dựa dẫm vào anh quá nhiều, cô không muốn một ngày nào đó nếu anh không còn ở bên, cô lại trở thành người phụ thuộc vào người khác trong mọi việc."Anh giúp em tìm việc là quá dựa dẫm rồi sao?" Tề Ngang hơi cau mày, quay lại ngồi xuống sofa đối diện cô, khuỷu tay chống lên đầu gối, mắt ngước lên nhìn cô.Anh biết Trần Điền Điền chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận, những lời này anh đã nghĩ trước từ lâu rồi."Ông chủ công ty là bạn anh, cậu ấy rất coi trọng lợi ích. Nếu em làm việc không nghiêm túc thì vẫn sẽ bị đuổi như thường.""Anh chỉ giới thiệu giúp em thôi, ngày mai em vẫn phải tự mình đi phỏng vấn, quy trình cũng chẳng khác gì người bình thường cả. Nếu em muốn đứng vững, thì phải dùng chính thành tích của mình để khiến người khác im miệng."Trần Điền Điền cảm thấy lời anh nói không phải không có lý nhưng trong đầu cô vẫn không ngừng vang lên câu nói của Phan Thiên Hỷ: "Bà chủ nhỏ của TJA." Nhưng những thứ đó, vốn không nên là của cô.Cô nói: "Nhưng mà, Tề Ngang, những gì anh cho em—"Quá nhiều rồi.Cô cảm thấy mình dường như đang quá giả tạo.Chẳng phải đã nói là kết hôn theo hợp đồng sao?Cô như thể cứ không ngừng đòi hỏi, vậy thì có gì khác với Khâu Lê chứ?Thậm chí cô còn tệ hơn, bởi cô đã gián tiếp lợi dụng cuộc hôn nhân này.Cô tay trắng không có gì, cũng chẳng có gì xứng đáng để trao lại cho Tề Ngang.Bỗng trong đầu cô thoáng qua một ý nghĩ, tim cô chợt siết lại, đầu cúi gằm xuống, không dám ngẩng lên nhìn anh."Vậy em có nghĩ là anh cũng không nên nhận bất cứ thứ gì từ ba anh không? Dù gì thì giữa hai người cũng chẳng có máu mủ, ông ấy yêu mẹ anh chứ không phải anh. Anh hoàn toàn có thể tự dựa vào mình. Nhưng cuối cùng anh vẫn nhận, vậy có hèn hạ không?"Trần Điền Điền cau mày: "Không có đâu."Chuyện đó không giống.Tề Ngang khẽ cười: "Trần Điền Điền, chí khí của em chỉ đến thế thôi à? Anh còn tưởng em định nói gì ghê gớm lắm."Anh bước đến, khớp tay nhẹ gõ lên đầu cô một cái.Không đau, chỉ là một cái chạm khẽ.Anh gần như thở dài, giọng điệu có chút lười nhác: "Với anh, em có thể tham vọng thêm một chút nữa.""Làm gì cũng được sao?"Tề Ngang khựng lại một giây, có lẽ anh nên hỏi câu này vào lúc đã cởi sạch đồ."Ừ, gì cũng được.""Dựa vào đâu?" Trần Điền Điền ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh, không kiềm được mà thốt ra.Giọng anh vẫn điềm đạm như nước: "Dựa vào em là Trần Điền Điền."Trần Điền Điền ngẩn người nhìn anh, tim như khựng lại một nhịp, như thể có thứ gì đó trong cô vừa được gắn lại đúng chỗ."Dựa vào em là Trần Điền Điền."Câu nói đó như vang vọng trong đầu, từng nhịp, từng nhịp, vang lên bên tai cô.Cuối cùng, cô đồng ý nhận công việc đó, cô muốn kiếm tiền, cô có khao khát, có tham vọng, cô không muốn để cuộc sống mình mục nát, ẩm thấp và bế tắc.Ngày kia là buổi phỏng vấn, cô có hơi căng thẳng. Nếu trượt thì chẳng phải là bẽ mặt Tề Ngang sao? Cô không dám tưởng tượng anh đã phải dùng lời hay ý đẹp đến mức nào để giúp cô có được cơ hội này.Vì chuyện phỏng vấn, Trần Điền Điền còn hẹn với Hoàng Chu Chu cùng nhau ra ngoài mua một bộ đồ công sở chỉn chu hơn. Gần đây Chu Chu đang làm việc ở một công ty giải trí, vốn dĩ cô ấy học chuyên ngành âm nhạc từ đại học, chỉ là Trần Điền Điền không ngờ cô ấy thực sự muốn vào giới giải trí.Khó khăn lắm mới thu xếp được thời gian đi chơi với Trần Điền Điền, Hoàng Chu Chu còn bảo muốn tiện thể dạo quanh gần đó một chút.Trời không quá lạnh, Trần Điền Điền đặc biệt lấy từ tủ đồ ra một chiếc áo khoác có cúc sừng trâu mà cô rất ít mặc, phối với chân váy hoa nhí và mặc quần tất bên trong, tổng thể rất hợp với tiết trời này.Bộ đồ này là quà sinh nhật chia tay cuối cùng do một bạn cùng phòng học thiết kế thời đại học may riêng cho cô, sau đó bạn ấy đã sang Milan du học.Đáng tiếc là chẳng bao lâu sau, Trần Điền Điền bước vào kỳ thực tập, cảm thấy đi làm nên ăn mặc nghiêm túc một chút, mà cuối tuần lại không ai rủ đi chơi nên gần như chẳng có dịp mặc lại lần nào.Giờ nhìn vào gương, cô thấy bản thân như có thêm phần dịu dàng đằm thắm, khác hẳn phong cách ăn mặc thường ngày của mình.Ngũ quan của cô vốn không có điểm gì nổi bật, không biết có phải nhờ ăn ở nhà Tề Ngang tốt quá hay không mà khí sắc ngày càng khá, đôi mắt sáng bừng, khuôn mặt cũng trở nên đầy đặn hơn khiến cô toát lên khí chất vừa sống động lại vừa bình lặng.Khác hẳn với dáng vẻ trước đây, luôn lấm lem u ám, rụt rè và hay cúi đầu.Có một khoảnh khắc, Trần Điền Điền chợt nghĩ đến chính mình của ngày xưa, cô vốn không hay soi gương, cũng không biết bản thân từ lúc nào đã dần dần thay đổi thành như bây giờ.Nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong gương, cô tiện tay cầm lấy chiếc túi nhỏ rồi xuống nhà chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Tề Ngang vừa từ trường trở về.Sáng nay anh có một tiết học nên rời nhà từ sớm, trên người vẫn còn mặc đồng phục trường đại học Nghi, có lẽ sau tiết học còn có hoạt động nào khác.Một bộ vest xanh đậm kết hợp với quần tây khiến anh trông càng thêm dáng vẻ công tử nho nhã, cà vạt ở cổ được anh kéo lỏng ra, động tác vô tình mà lại mang chút khí chất vừa bất cần vừa quyến rũ.Tề Ngang tiện tay đặt chìa khóa xe xuống, ánh mắt vừa lướt tới cô thì lập tức dừng lại, nhìn cô chằm chằm.Cửa đang mở, ánh sáng mười giờ sáng chiếu nghiêng lên nửa khuôn mặt cô gái như phủ một lớp ánh sáng mờ ảo, làn da trắng hồng, đôi mắt sáng long lanh khiến anh không dời mắt nổi. Anh khẽ hắng giọng hỏi: "Em định ra ngoài à?"Trần Điền Điền siết chặt dây túi xách trong tay, khẽ gật đầu: "Ừm."Ánh mắt của anh lúc này... có chút kỳ lạ.Cô cúi đầu liếc nhìn lại bộ đồ mình đang mặc, bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên lắm.Cô vốn rất ít khi mặc váy, bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến cô đột nhiên mất tự tin, không nhịn được mà hỏi: "Có đẹp không?"Sao anh lại nhìn cô như thế?Tề Ngang gật đầu, giọng điệu nghiêm túc: "Anh thích cái váy này."Trần Điền Điền sững lại một giây.Cái váy?"Vậy... cho anh mặc."3676 words.
#Trợ lý cũ của Hoắc Thính Nho tố cáo bị uy hiếp – quy tắc ngầm
#Ảnh mờ ám ẩn danh
#Cảnh nóng vượt giới hạn
...Hàng loạt các từ khóa tiêu cực chiếm sạch toàn bộ đầu bảng, mỗi từ đều chói mắt, nặng nề và đầy khiêu khích. Trần Điền Điền ấn vào cái đầu tiên, bài top là thư từ luật sư do tài khoản chính thức của tập đoàn Cẩm Lâm đăng tải, kèm theo một bài thanh minh dài cả ngàn chữ, tuyên bố sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý đến cùng.Cô không biết trong đó bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu là giả nhưng chỉ riêng mấy cái cáo buộc đó, nếu có chứng cứ cũng đủ để khiến Hoắc Thính Nho ngồi tù mọt gông.Trong topic, cư dân mạng nhao nhao bàn tán, càng nhiều người hóng chuyện thì độ nóng lại càng tăng.【 Ai vậy? Người trong giới giải trí à? 】【 Wtf, Hoắc Thính Nho? Không phải là người trong công ty tôi sao, ăn dưa tận mặt luôn. 】【 Thật hả trời? Ảo ma Canada, công ty tụi tôi bao nhiêu người thầm mến ảnh, luôn nghĩ ảnh là kiểu đàn ông cấm dục chuẩn mực, tự giữ mình!! Ai ngờ sau lưng lại như này? 】【 Quả nhiên là biết người biết mặt không biết lòng... 】【 Chết tiệt, buồn nôn đến muốn nôn hết cơm hôm qua ra, tôi còn từng lấy anh ta làm tiêu chuẩn chọn chồng đây này... 】【 Thế giới này còn đàn ông tốt không? Hay là khi tiến hóa nhân loại quên mất tiến hóa nửa dưới của đàn ông rồi? yue! 】【 Thêm một tin tức đến từ âm phủ. 】Sóng sau xô sóng trước, người ăn dưa thì càng lúc càng nhiều nhưng phía sau là gì... Trần Điền Điền cũng dần cảm thấy lạnh sống lưng.【 Nghe phong thanh là anh ta đắc tội với cô vợ cưng một nhân vật tầm cỡ nên mới bị phanh phui ra hết. Người ta ra tay là muốn dồn anh ta vào đường cùng, nói trắng ra là đại gia ra mặt trừ hại cho dân. 】...Dưới bài viết toàn là bình luận mắng nhiếc, thậm chí nhóm công ty mà cô từng tham gia cũng bắt đầu bàn tán. Có lẽ vì chuyện lan quá rộng, quản trị viên dứt khoát giải tán nhóm luôn.Phàn Thiên Hỷ lúc này nhắn tin cho cô.【 Hoắc Thính Nho tiêu đời rồi, em còn muốn làm việc ở Cẩm Lâm không? 】Trần Điền Điền thở ra một hơi: 【 Không ạ. 】【 Yên tâm đi, không ai biết em có liên quan gì đến chuyện này cả. 】Chắc là do Tề Ngang cố tình bịt miệng mọi người, chuyện trước kia với Lưu Dương cũng bặt vô âm tín.【 Hơn nữa, Lưu Dương cũng đã bị công ty sa thải rồi... Cũng đúng thôi, bà chủ nhỏ nhà TJA như em sao phải đến Cẩm Lâm làm thuê chứ. 】Trần Điền Điền không trả lời, lại thấy Phàn Thiên Hỷ gửi thêm tin: 【 Lần trước xin lỗi em, rõ ràng nói là sẽ đưa em về. 】【 Không sao đâu, bản thân chị còn lo không xong nữa mà. 】Phàn Thiên y: 【 Chúc em mọi điều tốt lành. 】Trần Điền Điền: 【 Vâng. 】Cô day day ấn đường, bỗng cảm thấy mệt mỏi, cô không ngờ đến mọi chuyện lại đến mức này.Điện thoại lại vang lên một tiếng "tinh", cô cầm lên xem, là một lời mời phỏng vấn đến từ công ty Tổ Chức Giải Trí Tinh Nhạc. Trước đây từng làm trong công ty truyền thông, Trần Điền Điền nhớ đây là một công ty chuyên về kế hoạch các chương trình tạp kỹ, gần đây các chương trình hot trên các nền tảng đều là sản phẩm của họ. Tuy mới niêm yết chưa lâu nhưng lại là nơi "ngọa hổ tàng long", nổi tiếng nửa giới giải trí.Những chương trình tạp kỹ khác thì nghệ sĩ nổi tiếng, còn nhà này thì chính cái tên công ty đã đủ thu hút khán giả.Nghe thấy tiếng động dưới lầu, Trần Điền Điền gập điện thoại lại rồi xuống nhà. Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, cô đã thấy Tề Ngang đang ôm một bó hoa baby, ánh sáng dịu dàng từ bó hoa khiến không gian kiểu Âu lạnh lẽo trong phòng khách trở nên ấm áp và nhẹ nhàng hơn.Trần Điền Điền ôm Vỗ Vỗ đi xuống lầu, nhìn chằm chằm bó hoa trong tay anh rồi hỏi: "Không phải anh đi chơi bóng rồi à?"Tề Ngang chỉ lặng lẽ ôm bó hoa đưa cho cô, Trần Điền Điền đành phải đặt bé mèo xuống ghế sofa rồi nhận lấy hoa. Cô nhìn anh lục lọi trong đống đồ, cuối cùng lấy ra được một chiếc bình hoa cũ kỹ, hoa văn trên đó trông như một món đồ cổ."Vào xuân rồi." Tề Ngang ngẩng mắt nhìn cô, lời nói như có hàm ý.Mấy hôm trước đã lập xuân, hôm đó có lẽ là trận tuyết cuối cùng trong năm.Trần Điền Điền cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua từng cánh hoa, đưa lên mũi ngửi thử, thoảng qua một mùi hương dịu nhẹ, tò mò hỏi: "Loại hoa này giữ được mấy ngày?"Tề Ngang nghĩ một lúc: "Hai ba ngày? Anh chưa từng mua hoa bao giờ.""Héo rồi thì lại mua thôi."Trần Điền Điền "ừm" một tiếng.Vậy sao bây giờ lại mua?Nghĩ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu lên hơi chậm một nhịp, nói: "Là tặng em à?"Tề Ngang đang đổ nước vào bình hoa, giọng nói lơ đãng: "Em thấy sao?"Có thể chỉ là vật trang trí thôi, Trần Điền Điền bỗng cảm thấy hơi ngượng, cúi đầu không nói gì nữa, thậm chí để che đi sự lúng túng, cô định đi vào bếp rót ly nước.Không nghe thấy tiếng động gì, Tề Ngang đặt bình hoa xuống, quay đầu liếc nhìn cô một cái, giọng trầm thấp mà rõ ràng: "Là tặng em đấy, em không thích sao?"Trần Điền Điền "à" lên một tiếng, dừng lại rồi suy nghĩ nói: "Cũng không thể nói là thích hay không thích."Cô đưa bó hoa cho Tề Ngang, nhìn anh cắm hoa vào bình, cả phòng khách như được phủ lên một sắc tím lãng mạn đầy dịu dàng."Cảm ơn anh, đây là lần đầu tiên em được tặng hoa, đẹp thật." Trần Điền Điền ngước mắt nhìn anh, ánh nhìn trong trẻo.Hai giọng nói va vào nhau.Tề Ngang hỏi: "Em thích hoa gì?"Về tên các loài hoa, Trần Điền Điền chỉ biết đến hoa hồng, nguyệt quý và hoa baby đang cầm trong tay. Có khi đến cả nguyệt quý, hoa hồng và tường vi cô còn chẳng phân biệt nổi."Hướng dương? Có tính là hoa không?""Em cũng không biết nhiều về hoa lắm.""Cậu ta không..." Tề Ngang khẽ cau mày, đột ngột ngưng câu giữa chừng.Trần Điền Điền mân mê bó hoa, trong đầu nghĩ liệu cắt bớt cành thì hoa có giữ được lâu hơn không, nhưng rồi lại nhớ ra: nó vốn đã bị ngắt khỏi cành rồi.Tề Ngang nhìn cô gái đang cúi đầu tỉ mỉ chỉnh sửa bó hoa, trong lòng như có tảng đá đè nặng, cổ họng nghẹn lại, quai hàm căng chặt thành một đường thẳng.Cô từng yêu đương kiểu gì vậy?"Sau này anh sẽ mua."Trần Điền Điền ngẩng đầu, nghe thấy giọng anh lạnh xuống cùng với vẻ mặt kia thì ngơ ngác "hả" một tiếng.Sắc mặt Tề Ngang rất khó coi, giọng nói còn như mang theo lửa giận bị đè nén hơn cả lúc nhắn tin, như đang cố gắng kiềm chế điều gì, hỏi cô: "Mỗi ngày tặng em một thứ, được không?"Trần Điền Điền nhất thời không biết nói gì, mắt đảo một vòng rồi gật đầu: "Em sẽ chăm sóc hoa thật tốt, cố gắng để nó sống lâu một chút."Ai chọc giận anh vậy?Đáng sợ thật.Không muốn dây dưa quá nhiều về chuyện hoa, thấy Tề Ngang chuẩn bị lên lầu, Trần Điền Điền vội vàng hỏi: "Công việc... là anh tìm giúp em sao?"Tề Ngang dừng bước, điều chỉnh lại cảm xúc rồi "ừm" một tiếng.Trần Điền Điền cúi đầu, hít sâu một hơi rồi nói:
"Tề Ngang, em thật sự rất cảm ơn anh đã giúp em dạy cho Hoắc Thính Nho một bài học nhưng công việc là chuyện riêng của em, nó không giống những việc khác."Cô đang ở nhà anh, ăn ở miễn phí từng ngày, đến giờ cũng chẳng biết phải trả ơn thế nào cho đủ. Nhưng cô rất rõ trong đầu rằng số tiền cô nợ, cô sẽ trả hết, công việc cô cũng sẽ tự mình tìm lấy.Cô muốn cố gắng dùng những gì mình có để đền đáp lại cho Tề Ngang, dù có thể là không bao giờ đủ.Cô chỉ là... không muốn dựa dẫm vào anh quá nhiều, cô không muốn một ngày nào đó nếu anh không còn ở bên, cô lại trở thành người phụ thuộc vào người khác trong mọi việc."Anh giúp em tìm việc là quá dựa dẫm rồi sao?" Tề Ngang hơi cau mày, quay lại ngồi xuống sofa đối diện cô, khuỷu tay chống lên đầu gối, mắt ngước lên nhìn cô.Anh biết Trần Điền Điền chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận, những lời này anh đã nghĩ trước từ lâu rồi."Ông chủ công ty là bạn anh, cậu ấy rất coi trọng lợi ích. Nếu em làm việc không nghiêm túc thì vẫn sẽ bị đuổi như thường.""Anh chỉ giới thiệu giúp em thôi, ngày mai em vẫn phải tự mình đi phỏng vấn, quy trình cũng chẳng khác gì người bình thường cả. Nếu em muốn đứng vững, thì phải dùng chính thành tích của mình để khiến người khác im miệng."Trần Điền Điền cảm thấy lời anh nói không phải không có lý nhưng trong đầu cô vẫn không ngừng vang lên câu nói của Phan Thiên Hỷ: "Bà chủ nhỏ của TJA." Nhưng những thứ đó, vốn không nên là của cô.Cô nói: "Nhưng mà, Tề Ngang, những gì anh cho em—"Quá nhiều rồi.Cô cảm thấy mình dường như đang quá giả tạo.Chẳng phải đã nói là kết hôn theo hợp đồng sao?Cô như thể cứ không ngừng đòi hỏi, vậy thì có gì khác với Khâu Lê chứ?Thậm chí cô còn tệ hơn, bởi cô đã gián tiếp lợi dụng cuộc hôn nhân này.Cô tay trắng không có gì, cũng chẳng có gì xứng đáng để trao lại cho Tề Ngang.Bỗng trong đầu cô thoáng qua một ý nghĩ, tim cô chợt siết lại, đầu cúi gằm xuống, không dám ngẩng lên nhìn anh."Vậy em có nghĩ là anh cũng không nên nhận bất cứ thứ gì từ ba anh không? Dù gì thì giữa hai người cũng chẳng có máu mủ, ông ấy yêu mẹ anh chứ không phải anh. Anh hoàn toàn có thể tự dựa vào mình. Nhưng cuối cùng anh vẫn nhận, vậy có hèn hạ không?"Trần Điền Điền cau mày: "Không có đâu."Chuyện đó không giống.Tề Ngang khẽ cười: "Trần Điền Điền, chí khí của em chỉ đến thế thôi à? Anh còn tưởng em định nói gì ghê gớm lắm."Anh bước đến, khớp tay nhẹ gõ lên đầu cô một cái.Không đau, chỉ là một cái chạm khẽ.Anh gần như thở dài, giọng điệu có chút lười nhác: "Với anh, em có thể tham vọng thêm một chút nữa.""Làm gì cũng được sao?"Tề Ngang khựng lại một giây, có lẽ anh nên hỏi câu này vào lúc đã cởi sạch đồ."Ừ, gì cũng được.""Dựa vào đâu?" Trần Điền Điền ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh, không kiềm được mà thốt ra.Giọng anh vẫn điềm đạm như nước: "Dựa vào em là Trần Điền Điền."Trần Điền Điền ngẩn người nhìn anh, tim như khựng lại một nhịp, như thể có thứ gì đó trong cô vừa được gắn lại đúng chỗ."Dựa vào em là Trần Điền Điền."Câu nói đó như vang vọng trong đầu, từng nhịp, từng nhịp, vang lên bên tai cô.Cuối cùng, cô đồng ý nhận công việc đó, cô muốn kiếm tiền, cô có khao khát, có tham vọng, cô không muốn để cuộc sống mình mục nát, ẩm thấp và bế tắc.Ngày kia là buổi phỏng vấn, cô có hơi căng thẳng. Nếu trượt thì chẳng phải là bẽ mặt Tề Ngang sao? Cô không dám tưởng tượng anh đã phải dùng lời hay ý đẹp đến mức nào để giúp cô có được cơ hội này.Vì chuyện phỏng vấn, Trần Điền Điền còn hẹn với Hoàng Chu Chu cùng nhau ra ngoài mua một bộ đồ công sở chỉn chu hơn. Gần đây Chu Chu đang làm việc ở một công ty giải trí, vốn dĩ cô ấy học chuyên ngành âm nhạc từ đại học, chỉ là Trần Điền Điền không ngờ cô ấy thực sự muốn vào giới giải trí.Khó khăn lắm mới thu xếp được thời gian đi chơi với Trần Điền Điền, Hoàng Chu Chu còn bảo muốn tiện thể dạo quanh gần đó một chút.Trời không quá lạnh, Trần Điền Điền đặc biệt lấy từ tủ đồ ra một chiếc áo khoác có cúc sừng trâu mà cô rất ít mặc, phối với chân váy hoa nhí và mặc quần tất bên trong, tổng thể rất hợp với tiết trời này.Bộ đồ này là quà sinh nhật chia tay cuối cùng do một bạn cùng phòng học thiết kế thời đại học may riêng cho cô, sau đó bạn ấy đã sang Milan du học.Đáng tiếc là chẳng bao lâu sau, Trần Điền Điền bước vào kỳ thực tập, cảm thấy đi làm nên ăn mặc nghiêm túc một chút, mà cuối tuần lại không ai rủ đi chơi nên gần như chẳng có dịp mặc lại lần nào.Giờ nhìn vào gương, cô thấy bản thân như có thêm phần dịu dàng đằm thắm, khác hẳn phong cách ăn mặc thường ngày của mình.Ngũ quan của cô vốn không có điểm gì nổi bật, không biết có phải nhờ ăn ở nhà Tề Ngang tốt quá hay không mà khí sắc ngày càng khá, đôi mắt sáng bừng, khuôn mặt cũng trở nên đầy đặn hơn khiến cô toát lên khí chất vừa sống động lại vừa bình lặng.Khác hẳn với dáng vẻ trước đây, luôn lấm lem u ám, rụt rè và hay cúi đầu.Có một khoảnh khắc, Trần Điền Điền chợt nghĩ đến chính mình của ngày xưa, cô vốn không hay soi gương, cũng không biết bản thân từ lúc nào đã dần dần thay đổi thành như bây giờ.Nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong gương, cô tiện tay cầm lấy chiếc túi nhỏ rồi xuống nhà chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Tề Ngang vừa từ trường trở về.Sáng nay anh có một tiết học nên rời nhà từ sớm, trên người vẫn còn mặc đồng phục trường đại học Nghi, có lẽ sau tiết học còn có hoạt động nào khác.Một bộ vest xanh đậm kết hợp với quần tây khiến anh trông càng thêm dáng vẻ công tử nho nhã, cà vạt ở cổ được anh kéo lỏng ra, động tác vô tình mà lại mang chút khí chất vừa bất cần vừa quyến rũ.Tề Ngang tiện tay đặt chìa khóa xe xuống, ánh mắt vừa lướt tới cô thì lập tức dừng lại, nhìn cô chằm chằm.Cửa đang mở, ánh sáng mười giờ sáng chiếu nghiêng lên nửa khuôn mặt cô gái như phủ một lớp ánh sáng mờ ảo, làn da trắng hồng, đôi mắt sáng long lanh khiến anh không dời mắt nổi. Anh khẽ hắng giọng hỏi: "Em định ra ngoài à?"Trần Điền Điền siết chặt dây túi xách trong tay, khẽ gật đầu: "Ừm."Ánh mắt của anh lúc này... có chút kỳ lạ.Cô cúi đầu liếc nhìn lại bộ đồ mình đang mặc, bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên lắm.Cô vốn rất ít khi mặc váy, bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến cô đột nhiên mất tự tin, không nhịn được mà hỏi: "Có đẹp không?"Sao anh lại nhìn cô như thế?Tề Ngang gật đầu, giọng điệu nghiêm túc: "Anh thích cái váy này."Trần Điền Điền sững lại một giây.Cái váy?"Vậy... cho anh mặc."3676 words.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me