TruyenFull.Me

Edit Vao Dong

Bước vào phòng phỏng vấn, Trần Điền Điền đưa bản lý lịch đã in sẵn của mình cho ba giám khảo, đối mặt với ánh mắt soi xét, trong lòng cô căng thẳng vô cùng.

Trước kia phỏng vấn nhiều đến mức tê dại rồi, cũng chẳng còn cảm xúc gì, nếu trượt thì nộp đơn đến nơi khác thôi nhưng lần này lại khác, cô biết người đàn ông mặc vest chỉn chu trước mặt là bạn của Tề Ngang.

Cô không muốn để người ta nghĩ rằng người mà Tề Ngang coi trọng lại kém cỏi, cho dù cô cũng không rõ anh ta có biết mối quan hệ giữa cô và Tề Ngang không.

Người đàn ông xoay cây bút trong tay, ánh mắt rơi xuống bản lý lịch trên bàn, thấy tên cô thì bất chợt ngẩng đầu, nhìn cô thật sâu rồi lại cúi đầu, giọng điệu lười biếng cất lên: "Xin chào, cô hãy tự giới thiệu một chút, đồng thời nói luôn lý do vì sao cô lại hứng thú với mảng lập kế hoạch chương trình giải trí nhé."

Hai giám khảo bên cạnh nghe anh ta mở miệng bèn liếc nhau một cái, biết ý mà im lặng.

Trần Điền Điền âm thầm hít sâu một hơi, nở một nụ cười chuyên nghiệp, đáp: "Xin chào, tôi là Trần Điền Điền, tốt nghiệp Đại học Tây Lâm, trong hai năm vừa qua đã có hai trải nghiệm công việc. Giai đoạn đầu tôi thực tập tại Vạn Hoành Media từ khi còn học năm cuối, từng tham gia công việc tuyên truyền cho một chương trình giải trí vào năm kia. Bản thân tôi rất thích xem đủ thể loại phim truyền hình, điện ảnh, cũng thường xuyên viết review, phân tích phim ảnh trên Weibo..."

...

Thực tế không giống như tưởng tượng lắm, có lẽ vì đã trải qua quá nhiều lần phỏng vấn nên câu trả lời của Trần Điền Điền trôi chảy, mạch lạc.
Dù bầu không khí trong phòng phỏng vấn trang nghiêm và căng thẳng nhưng theo thời gian kéo dài, với từng câu hỏi đưa ra, Trần Điền Điền vẫn bình tĩnh ứng phó, suy nghĩ thấu đáo và trả lời đâu ra đó.

Mười lăm phút sau, khi rời khỏi phòng phỏng vấn, trong lòng cô mới dâng lên chút lo lắng muộn màng.

Cô gái lúc trước nhờ cô giữ hộ hồ sơ vội vàng kéo tay cô, hồi hộp hỏi cô bị hỏi những câu gì.

Trần Điền Điền vừa đi vừa nhớ lại từng câu, tỉ mỉ kể cho cô ấy nghe.

Đang nói chuyện, ánh mắt cô gái đột nhiên bị thu hút bởi một người ở đằng xa.

Một cô gái mặc váy dài trễ vai ôm sát, tay xách túi xách trắng, vừa đi vừa cúi đầu nghịch điện thoại, dáng vẻ quen thuộc nơi này.

"Trời ơi, Tiểu Quỳ!" cô gái đó kéo lấy tay áo của Trần Điền Điền, mắt sáng rực lên vì phấn khích, "Có phải là Hướng Quỳ không!"

Trần Điền Điền "À" một tiếng, nhìn gương mặt xinh đẹp, thanh thoát của cô gái ấy, khẽ đáp: "Chắc là vậy."

"Tôi nghe nói gần đây cô ấy ở Kinh Bắc, sao đột nhiên lại về Bình Nghi vậy?"

Có lẽ vì nghe thấy tiếng xôn xao bên này, Hướng Quỳ ngẩng đầu, cười vẫy tay chào họ rồi nhanh chóng bước vào một phòng nghỉ gần đó.

"Nhưng cô ấy tới đây làm gì nhỉ? Có dự án hợp tác nào à? Không phải cô ấy vốn không thích đóng phim sao?"

Trần Điền Điền không rõ lắm, cũng không nghĩ nhiều, thu lại ánh mắt, ôm hồ sơ đi xuống tầng dưới rời khỏi tòa nhà.

Cảm giác căng thẳng khi phỏng vấn dần tan biến, Trần Điền Điền xách túi dạo quanh gần đó, mua một xiên kẹo hồ lô, tiện thể ghé qua khu ẩm thực tầng B2 của Trung tâm Thương mại Quốc tế. Khi trở về, bầu trời đã nhá nhem tối.

Những ký ức cũ cũng theo đó mà ùa về.

Hướng Quỳ, nữ thần quốc dân mới nổi, nhờ một bộ phim cổ trang huyền huyễn đình đám đầu năm ngoái mà vụt sáng. Nhưng cô ấy không gia nhập showbiz như nhiều người khác mà tiếp tục theo đuổi việc học vẽ. Nghe nói cô ấy vốn định du học, không biết vì sao lại quyết định ở lại trong nước.

Là ái nữ của một gia đình giàu có bậc nhất Bình Nghi, từ nhỏ sống trong giới thượng lưu nên đương nhiên cô ấy chẳng mấy hứng thú với sự hỗn tạp của làng giải trí. Có lẽ nhờ nền tảng gia đình ưu việt, tính cách cô ấy cũng phóng khoáng, không kiểu cách, lúc nào cũng rạng rỡ như chính cái tên của mình.

Trần Điền Điền nhớ đến cô ấy bởi vì thời cấp ba, họ từng học chung tại Nhất Trung.

Cô chỉ đến Nhất Trung đúng một lần và người bạn cùng trường mà cô nhớ được cũng chỉ có mình Tề Ngang.

Giờ cô đã chẳng còn nhớ lý do mình đến Nhất Trung hôm đó là gì, có lẽ là vì khi ấy có bạn hỏi cô có quen Tề Ngang không mà cô lại không dám thừa nhận.

Hôm đó tan học được nghỉ một ngày rưỡi, cô bỗng bốc đồng ngồi tàu điện ngầm, chuyển tuyến tìm đến đó.

Rất tình cờ, cô nhìn thấy Tề Ngang từ xa cùng với một nhóm bạn học lạ mặt, trong đó cô gái nổi bật nhất chính là Hướng Quỳ.

Từ xa, cô thấy cô gái ấy cầm trên tay một ly oden nóng, mặc bộ đồng phục học sinh bình thường, cao chừng mét bảy, đứng giữa đám con trai mà đẹp tựa như nữ chính bước ra từ phim thanh xuân vườn trường.

Sự xuất hiện của cô ấy giống như ánh trăng sáng không tì vết, ngay cả những cô nàng vốn hay tám chuyện cũng chỉ dám mắng Lương Sam Nguyệt giả tạo, chứ chẳng ai nỡ buông lời với Hướng Quỳ, một tiểu thư hào môn chính hiệu.

Lúc ấy họ đang ở trong một quán cà phê đối diện trường, ngồi bên ô cửa sổ tròn, bàn chất đầy đồ ăn vặt.

Trần Điền Điền dừng lại bên kia đường, qua khung cửa kính cô có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Tề Ngang, đôi vai hơi khom lại, bên cạnh anh là cô gái với dáng vẻ học sinh gương mẫu, đang cùng chàng trai bên cạnh trao đổi bài vở.

Ngay giây phút quay người rời đi, Trần Điền Điền nghe rõ giọng trong trẻo của cô gái kia vang lên: "Anh Ngang, lát nữa cậu rảnh không? Bọn mình đi hát karaoke đi, tớ muốn đi lắm, mọi người cùng đi mà, cậu cũng lâu rồi chưa ra ngoài chơi..."

Những âm thanh phía sau dần trở nên mơ hồ, cô nghe không rõ nữa, chỉ cắm đầu bước đi ngày càng xa.

Khoảnh khắc đó, cô như có ảo giác xuyên không, ở một không gian đan xen khác, có một cô gái tính cách từng giống cô nhưng lại ưu tú và rực rỡ hơn, chiếm lấy vị trí bên cạnh anh.

Từ ngày hôm đó, Trần Điền Điền hoàn toàn chôn sâu cái tên Tề Ngang vào đáy lòng, coi như anh chưa từng xuất hiện trong thế giới của mình, cũng không còn muốn gặp lại nữa.

Về đến nhà, Trần Điền Điền mệt mỏi vứt chiếc túi xách trong tay xuống, bé mèo Vỗ Vỗ đang nhào tới bám lấy người mình, nó được nuông chiều đến mức giờ đã nặng mười cân rồi.

Cô đau đớn rên lên một tiếng, ôm lấy hai chân trước của nó bế lên, đưa mắt nhìn vào mắt nó, hỏi: "Ba có nhà không?"

Con mèo "meo" một tiếng.

Trần Điền Điền khựng lại một chút, rồi đổi lời:
"Ý chị là, ba Lục có nhà không?"

Con mèo "meo" một tiếng nữa như đang gật đầu.

Ăn uống xong xuôi, cơn buồn ngủ kéo đến, cô ôm mèo leo lên tầng ba: "Vậy tụi mình đi ngủ thôi, kệ họ."

Cô tắm rửa xong, thay bộ đồ ám mùi đồ nướng rồi bỏ vào máy giặt. Khi bước vào phòng, cô liếc thấy mấy chậu hương thảo đặt bên cạnh cửa sổ sát đất.

Chắc là lúc cô đi phỏng vấn, dì giúp việc nhận hàng rồi để ở đó.

Tắm xong, Trần Điền Điền ngồi ở mép giường lướt điện thoại, đúng lúc đó lại nhận được tin nhắn từ Hạ Gia Nhuận.

【 Kết bạn WeChat lại đi. 】

Giọng điệu vẫn ra lệnh như mọi khi.

Trần Điền Điền nhíu mày, trả lời: 【 Không cần thiết nữa đâu, anh có chuyện gì không? 】

Hà Gia Nhuận: 【 Tôi thật sự rất tò mò, cô làm thế nào mà quen được với Tề Ngang? Sao? Ngủ với cậu ta thấy sướng lắm à? Trước đây tôi còn nghĩ cô là người thành thật, giờ thì hiểu rồi, diễn cho tôi xem đấy à. 】

Trần Điền Điền nhìn chằm chằm những dòng chữ đó, trong lòng lại rất bình thản, cúi đầu trả lời: 【 Nếu không có chuyện gì thì đừng liên lạc với tôi nữa. 】

Hạ Gia Nhuận: 【 Tôi không có chuyện gì? Mấy buổi phỏng vấn mà tôi hẹn trước đều bị hủy hết, cô dám nói không liên quan đến Tề Ngang à? Cô bị làm sao vậy Trần Điền Điền, thật sự tôi cạn lời với cô luôn, mẹ kiếp, cũng giỏi đấy. 】

【 Liên quan gì đến tôi? Là anh tự gây chuyện với anh ấy, tôi chưa từng nhắc tên anh trước mặt anh ấy. 】

Hạ Gia Nhuận: 【 Lúc trước sao cô không cứng rắn như bây giờ? Nếu cô thú vị hơn một chút, biết đâu tôi còn cho cô tiền trả nợ ấy chứ. 】

Trần Điền Điền chẳng muốn phí lời, cô chưa từng nghĩ đến việc nhờ Hạ Gia Nhuận trả nợ giúp. Trong mối quan hệ này, cô tự thấy mình chưa từng làm điều gì sai.

Những món quà ngày thường anh ta tặng, cô đều tiết kiệm, dành dụm mua quà có giá trị tương đương để đáp lễ.

Giờ phút này cô chỉ thấy may mắn vì giữa họ đã dứt khoát rõ ràng.

【 Hạ Gia Nhuận, anh thao túng tâm lý tôi còn chưa đủ sao? Ở bên anh, tôi hết bị bạn bè anh cười nhạo lại đến chính anh coi thường tôi. Nếu không phải vì anh từng nói thích tôi, tôi cũng sẽ không chọn ở bên anh. 】

【 Thật ra chúng ta nên chia tay từ lâu rồi, chỉ là mỗi lần đều do anh né tránh. 】

Trần Điền Điền bắt đầu quen anh ta từ năm nhất đại học. Thực ra, từ đầu năm hai, anh ta đã chán cô rồi. Trần Điền Điền cũng biết rõ, với một người xuất thân trong gia đình khá giả, vừa đẹp trai vừa được nhiều người yêu mến như anh ta, cô chẳng thể nào giữ được lâu.

Năm hai, mối quan hệ giữa hai người càng lúc càng nhạt nhòa, như hai người xa lạ chỉ còn sự quen thuộc.

Đến năm ba, cô gần như đã quên mất mình còn có một người bạn trai.

Một lần, bạn của anh ta gọi cô đến quán bar để đón anh ta về. Trước mặt bao người, cô bị anh ta làm cho mất mặt, bị cười nhạo, còn bị anh ta lôi kéo ép buộc vào khách sạn.

Trần Điền Điền chỉ biết khóc, bị anh ta ôm chặt trong khi bản thân thì run rẩy không ngừng.

Anh ta thậm chí còn chẳng buồn che giấu nữa.

Ngồi trên mép giường, anh ta cười mỉa mai:
"Đúng là hết thuốc chữa, cứ như còn đang sống ở thời phong kiến vậy. Khóc lóc như thế người ngoài nhìn vào còn tưởng tôi cưỡng bức cô."

"Cút đi."

Ngày hôm sau, Trần Điền Điền muốn nói lời chia tay nhưng còn chưa kịp mở miệng, anh ta đã ôm lấy cô, vừa xin lỗi vừa khóc lóc nói rằng tối qua mình uống say nên nhất thời không kiểm soát được, rồi anh ta mua cho cô đĩa nhạc phiên bản giới hạn mà cô ao ước bấy lâu.

Đúng lúc đó, cô nhận được tin bệnh tình của Trần Trấn trở nặng, trong cuộc gọi đầy hỗn loạn ấy, anh họ gần như tuyệt vọng mà hỏi cô: "Một gia đình vốn đang yên ổn, sao lại thành ra thế này?" Khoảnh khắc ấy, Trần Điền Điền cảm thấy như cả bầu trời ập xuống, mệt mỏi đến mức chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này.

Có lẽ... cô vẫn quá luyến tiếc cái ôm đó, nó rất ấm, khiến cô nhớ đến Tề Ngang, người đầu tiên từng cho cô một cái ôm đến từ một người khác phái, dịu dàng mà trầm lặng

【 Chuyện công việc không liên quan đến tôi, Tề Ngang làm gì tôi không quản nổi, tôi ở bên ai cũng không cần anh phải bình luận. 】

【 Là tôi ngu ngốc, lẽ ra ngay từ đầu không nên đồng ý quen anh, Hạ Gia Nhuận, nếu anh không muốn mình lâm vào tình cảnh tồi tệ hơn, không muốn tôi gửi hết những thông tin này cho Tề Ngang thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. 】

Trần Điền Điền gửi tin nhắn xong, không đợi Hạ Gia Nhuận trả lời, cô dứt khoát chặn luôn số điện thoại của anh ta.

Cô tắt điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mượn thế của Tề Nganh để mắng người khác đúng là... sảng khoái không gì bằng.

Nhưng khi nằm trên giường, ôm bé mèo nhỏ trong lòng, cô lại trằn trọc mãi không sao ngủ được.

Có lẽ cảm nhận được chủ nhân đã về nhà, bé mèo vươn mình chui ra khỏi ổ, kêu "meo" một tiếng về phía cửa rồi quay đầu, đôi mắt tròn xoe, long lanh chăm chú nhìn Trần Điền Điền.

Tề Ngang đã về rồi.

Trần Điền Điền mặc bộ đồ ngủ, nhẹ nhàng bước xuống lầu.

Vừa mới tan lớp, Tề Ngang ngồi trên sofa, cúi đầu nhắn tin. Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua bộ đồ ngủ mềm mại trên người cô, khóe môi khẽ nhếch lên: "Ngủ sớm thế? Em vừa tỉnh hay là chưa ngủ?"

Ánh mắt Trần Điền Điền dừng lại trên chiếc áo khoác da màu đen anh đang mặc. Gương mặt anh dưới ánh đèn sắc nét, sống mũi cao, ngũ quan nổi bật. Đôi mày đậm mang theo vẻ kiêu ngạo bẩm sinh, khí chất ấy là sự tự tin đã ngấm vào xương cốt của những cậu ấm xuất thân từ danh môn, ung dung mà lạnh nhạt.

Ánh đèn đổ xuống, đường nét nơi yết hầu của anh rõ ràng, cong mượt. Anh ngồi trên ghế, một chân co lại, trên chân là đôi bốt cao vừa đổi, lớp da phản chiếu ánh sáng tạo thành một tia lạnh lẽo, cả người toát ra một vẻ phóng khoáng, ngông nghênh.

Trần Điền Điền hơi khựng lại rồi khẽ ho nhẹ, bịa ra một lý do: "Em tỉnh rồi."

Dù sao cũng không phải tỉnh ngủ, cô mà chưa tỉnh thì chắc chắn cũng chẳng xuống tìm anh thế này.

Tề Ngang khẽ nhếch môi, ngoắc tay gọi: "Qua đây."

Trần Điền Điền rón rén bước tới, thấy anh lấy từ bên cạnh một chiếc túi nhỏ màu đen đưa cho cô.

"Đồ lưu niệm lần trước anh đi công tác mang về cho em."

Quà sinh nhật thì anh đã chuẩn bị món khác.

Trần Điền Điền cúi đầu nhìn chiếc túi giấy nhỏ màu đen, bên trong là một hộp quà được bọc ruy băng tỉ mỉ. Lớp vỏ ngoài mịn màng chỉ cần chạm tay đã biết giá trị không hề nhỏ.

Cô ngước mắt, khẽ hỏi: "Em mở ra xem được không?"

Cô rất muốn biết bên trong là gì.

Tề Ngang nhếch môi cười: "Mở đi."

Trần Điền Điền nhẹ nhàng tháo ruy băng, mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền ngọc trai xinh đẹp, giữa trung tâm còn có một mặt dây chuyền hình ngôi sao lấp lánh. Trên chiếc hộp đen nhánh không hề có logo thương hiệu nên cũng không thể đoán được giá trị cụ thể.

Chỉ cần nhìn độ bóng và sắc ngọc của chuỗi ngọc trai này, Trần Điền Điền đã biết cả đời này cô cũng chẳng thể nào mua nổi.

Cô nâng chiếc hộp bằng cả hai tay, ngón tay vô thức miết nhẹ lên mặt hộp, ánh mắt dừng trên sợi dây chuyền, cô không lấy ra, cũng không dám chạm vào

Cô muốn nói, bản thân mình vốn dĩ không xứng đeo món đồ này.

Giống như chiếc nhẫn xinh đẹp kia, thứ duy nhất tỏa sáng trên người cô, người ngoài chỉ nhìn thấy một cô gái mặc bộ quần áo bình dân lại đeo trang sức xa xỉ, thế nào cũng nghĩ cô là loại người thích khoe mẽ hoặc tệ hơn thì cho rằng đó chỉ là đồ nhái cao cấp.

Cô muốn mở miệng, muốn nói: "Anh có thể đừng tặng em những món quà đắt giá như thế này được không? Em không thích, đeo trên người chỉ thấy áp lực."

Nhưng trong thế giới của Tề Ngang, có lẽ những món quà như vậy chỉ đơn giản như một ly nước lọc, tùy tay tặng người, nhẹ nhàng không hề bận tâm.

Thế nên, cô ngước lên nở một nụ cười dịu dàng:
"Đẹp lắm, cảm ơn anh, em rất thích."

Tề Ngang rút sợi dây chuyền ra khỏi hộp, cầm lấy khóa từ ở đầu sợi dây, giọng lười biếng mà nhẹ nhàng: "Quay lại đây, anh đeo cho em."

Trần Điền Điền ngoan ngoãn xoay lưng, lưng áp về phía anh. Sợi dây chuyền mát lạnh nhẹ nhàng buông xuống cổ cô, ngón tay anh khẽ lướt qua xương cổ mảnh khảnh mang theo một cảm giác nhồn nhột khiến cô hơi co người.

"Xong rồi." Tề Ngang nói, ánh mắt lướt xuống gương mặt cô, khẽ cười: "Đẹp lắm."

Trần Điền Điền cúi đầu ngắm nhìn sợi dây chuyền, chỉ cảm thấy cổ mình dường như cũng trở nên nặng nề.

Làm sao mà không đẹp cho được.

Cô nhớ tới chuyện Tề Ngang nói ngày mai muốn đi xem phim, vội mở điện thoại hỏi: "Tề Ngang, anh muốn xem phim gì? Em sợ mai khó đặt vé, mình chọn trước đi."

Tề Ngang ngồi tựa vào sofa, lười nhác đáp:
"Gì cũng được, em thích xem gì thì xem."

Rồi anh bổ sung: "Có phim kinh dị nào không? Không phải em thích thể loại đó sao?"

Trần Điền Điền nhìn lướt qua danh sách phim ngày mai, gần đây có một bộ phim kinh dị - trinh thám vừa ra rạp, nam chính là một một diễn viên đẹp đang nổi, còn dàn diễn viên khác cô không quen mặt, chắc là một bộ phim kinh phí nhỏ.

Dạo này không phải Quốc Khánh, cũng chẳng phải kỳ nghỉ hè hay đông nên phim chiếu rạp cũng hiếm.

"Cái này nhé?"

Cô chọn hai ghế ở hàng cuối ở vị trí trung tâm.

"Được thôi." Tề Ngang gật đầu, rồi lại hỏi: "Tối em ăn gì chưa?"

Trần Điền Điền thành thật trả lời: "Ăn rồi, chiều nay em đi phỏng vấn, đói quá nên tiện đường ghé qua phố ẩm thực ở Quốc Mậu Thành."

Tòa nhà Hằng Châu cách Quốc Mậu Thành, nơi sầm uất nhất Bình Nghi cũng không xa, cô đi bộ hơn mười phút là tới.

"Em đi một mình à?" Tề Ngang hơi nhíu mày.

"Ừ, tiện đường mà."

Thật ra từ trước đến giờ, cô đã quen với việc tự mình đi khắp nơi, một mình ngồi ăn buffet ở Hadilao, nhân viên còn tốt bụng đặt một con búp bê ngồi đối diện cho cô, không hẹn được bạn bè, cô cũng tự mua vé đi xem phim hay một mình ghé thăm nhà thiên văn học, vườn thú gần đó hoặc đơn giản là đeo tai nghe, đi bộ lang thang khắp thành phố không mục đích.

Cô đã sớm quen với kiểu sống như vậy rồi.

Tề Ngang nghe vậy thì càng không vừa lòng, giọng đầy bất mãn: "Lần sau nhớ gọi anh, còn nợ anh tiền đó, chỉ biết tự mình đi ăn ngon thôi!"

Trần Điền Điền bật cười khẽ, ánh mắt như có ánh sao lấp lánh.

Cô biết rõ việc Tề Ngang nói muốn cô giúp tiết kiệm tiền chỉ là cái cớ, cho dù anh có phá sản thì số tiền ít ỏi của cô cũng chẳng khác gì muối bỏ bể, căn bản không thể nuôi nổi anh.

"Anh vốn dĩ đâu có thích ăn những thứ đó."

Đêm giao thừa, Tề Ngang đã dẫn cô đi ăn khắp nơi, hôm sau lại bị đau bụng phải lén vào bệnh viện mua thuốc nhưng bị cô vô tình phát hiện ra vỏ hộp thuốc trị đau dạ dày.

Anh làm những việc đó, lúc nào cũng không nói một lời. Chỉ đến khi Trần Điền Điền vô tình nhận ra, trái tim cô mới nhói đau, không ngừng suy nghĩ lung tung.

Tề Ngang nhướng mày nói: "Đi theo em xách túi làm vệ sĩ cho em, chỗ đó anh chưa từng đi, nhân tiện để em dẫn anh đi tham quan."

"Chưa từng đi à?" Trần Điền Điền có chút ngạc nhiên.

"Ừ, bình thường bận nên chẳng đi đâu cả."

Bạn bè hẹn anh, anh cũng rất hiếm khi xuất hiện.

Trần Điền Điền nói: "Vậy lần sau em dẫn anh đi chơi nhé."

Buổi tối, dì giúp việc nấu món Âu cho Tề Ngang, còn Trần Điền Điền ôm mèo chơi. Lúc này cô mới chợt nhớ ra chuyện kết quả phỏng vấn, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, thậm chí còn định dò hỏi Tề Ngang xem ấn tượng của người phỏng vấn về mình thế nào.

Nhưng chỉ trong giây lát, cô lại tự mình gạt đi ý nghĩ ấy, nếu kết quả không tốt, anh cũng chẳng biết nói sao cho phải.

Rõ ràng lúc mới về còn buồn ngủ muốn chết, vậy mà giờ lại tỉnh táo, không làm gì cũng thấy bồn chồn. Nghĩ tới nghĩ lui, cô đi vào thư phòng lấy một cuốn truyện tranh đọc.

Điều khiến cô khá bất ngờ là thư phòng của Tề Ngang lại có cả truyện tranh. Anh rõ ràng chẳng phải kiểu người thích đọc mấy thứ đó, càng không phải loại thích truyện thiếu nữ.

Tề Ngang trả lời: "Mua sách, người ta tặng kèm."

Trần Điền Điền do dự hai giây rồi hỏi: "Anh mua 《 Nước Cộng hòa lý tưởng 》 của Plato mà người ta tặng 《 Thanh mai trúc mã là lính cứu hỏa 》 à?"

Tề Ngang không lên tiếng.

Muốn giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trần Điền Điền bật cười khẽ rồi rút một cuốn truyện tranh cũ từ bên cạnh ra đọc.

Hồi cấp hai, cô từng phát cuồng vì đủ loại truyện thiếu nữ, thể thao và trinh thám cũng là những thể loại cô yêu thích nhất. Gần như mỗi tháng cô lại đổi chồng một lần, khiến Tề Ngang từng không nhịn được mà trách móc cô có dàn "hậu cung" đầy nhà.

Anh còn vô tình hỏi cô, vậy trong dàn "chồng" ấy anh xếp hạng bao nhiêu.

Trần Điền Điền lập tức lớn tiếng, đầy kích động tuyên bố: "Đương nhiên là hạng nhất rồi!!!"

Sau đó, cô dễ dàng dùng tiền tiêu vặt của anh để mua trọn bộ bản sưu tập quý hiếm của bộ truyện khiến cả tuần đó anh sạch bách ví, không còn tiền đi tụ tập với bạn bè.

Bên cạnh là tiếng Tề Ngang gõ bàn phím lạch cạch, cô đọc được một nửa cuốn truyện, thời gian đã vừa qua 11 giờ đêm, bên tai lại vang lên tiếng anh đang nhẹ nhàng nói chuyện trong một cuộc họp video.

Thế là cô lại tiếp tục lật sang trang sau.

Đó là một bộ truyện tranh trinh thám, hình như mới ra mắt trong năm nay, tên là "Ánh sáng mùa hè tắt lịm". Chỉ riêng cái tên thôi đã khiến cô nghĩ đến mùa hè năm đó, mùa hè mà mỗi ngày cô như đang dần chết đi.

"Trần Điền Điền."

Sắp đến đoạn kết rồi.

Trần Điền Điền "ừm" một tiếng, đầu không buồn ngẩng lên.

"Em đọc thêm một chút nữa."

Dù sao ngày mai cũng không phải đi làm, mà suất chiếu phim là buổi chiều, cô có thể ngủ nướng một chút.

Tề Ngang lại gọi cô: "Qua đây."

Trần Điền Điền đành phải gập đánh dấu trang sách lại, đặt sách xuống rồi bước về phía anh. Còn chưa kịp tới gần, cô đã nghe thấy từ cửa sổ vọng vào những tiếng pháo hoa nổ vang.

Bước chân cô vô thức nhanh hơn, ánh mắt không rời khỏi khung cảnh bên ngoài. Những chùm pháo hoa rực rỡ nở bừng trên bầu trời xa, xé toạc màn đêm, còn rực rỡ hơn cả những tòa cao ốc lấp lánh ánh đèn. Từng chùm pháo hoa nối tiếp nhau nở rộ, đan xen, phản chiếu trong mắt cô như một bức tranh lãng mạn tuyệt đẹp.

Mỗi lần pháo nổ là tựa như một nhịp đập trái tim phập phồng, vang vọng theo từng cung bậc cảm xúc.

Cô dường như không cần nhìn đồng hồ hay xem lịch, cũng có thể chợt đoán ra —

Rồi cô nghe thấy tiếng Tề Ngang, vẫn là chất giọng lười nhác quen thuộc ấy, nhưng lần này lại vô cùng nghiêm túc, nói: "Trần Điền Điền, chúc mừng sinh nhật. Mong em luôn vui vẻ, hài lòng với chính mình và mọi điều ước đều thành sự thật."

Tim Trần Điền Điền thoáng chốc trống rỗng.

Đó là cảm giác hỗn độn khó tả, như thể nhìn mảnh đất cằn cỗi bỗng đón được cơn mưa kịp lúc, nhưng sự khô khốc kéo dài quá lâu khiến làn nước đầu tiên chạm vào lại đau đến xé lòng

Trong cuộc đời cô, từng có một lần vào đúng sinh nhật, có người đã vì cô mà bắn pháo hoa.

Đó là năm cô mười lăm tuổi, học lớp chín.

Khi còn nhỏ, để tỏ ra mình trưởng thành hơn, ngay từ năm lớp bảy, cô đã sửa hết tất cả hồ sơ thành mười lăm tuổi, cứ ngỡ rằng chỉ cần ghi mười lăm tuổi, mình sẽ trở thành một người lớn thật sự.

Đêm trước sinh nhật mười lăm tuổi, cô háo hức đến mức không thể ngủ, lúc nửa đêm nghe thấy bên ngoài có tiếng pháo hoa bèn chụp một bức ảnh gửi cho Tề Ngang.

【 Ngang Ngang mau xem nè!!! Pháo hoa đó! Trùng hợp quá đi mất!! Sắp thành thiếu nữ mười lăm tuổi rồi mà còn được thấy pháo hoa nữa, cậu biết điều đó có ý nghĩa gì không? Nghĩa là từ tuổi mười lăm trở đi, chắc chắn mình sẽ gặp thật nhiều may mắn! 】

【 Đứa ngốc nào vậy trời, thầy cô đã dặn rồi là gần đây có lệnh cấm đốt pháo hoa, lát nữa chắc sẽ bị quản lý đô thị đuổi chạy té khói cho mà xem hahahahaha, muốn ra hóng quá đi mất! 】

Nếu không phải vì đã quá khuya, với cái tính ham vui của Trần Điền Điền, chắc chắn cô đã chạy ra ngoài xem rồi.

Bên kia không trả lời, Trần Điền Điền nghĩ chắc anh đã ngủ mất rồi.

Cô vẫn hứng khởi tự lẩm bẩm, gửi thêm cho anh:

【 Nhưng mà thứ này cũng lãng mạn ghê á, chắc chắn là có người bắn pháo hoa cho bạn gái rồi, làm bạn gái của người ta chắc hạnh phúc lắm nhỉ. 】

【 Ây da, lên cấp ba rồi, mình cũng nên yêu sớm một lần thôi? Người ta bảo mối tình đầu là khó quên nhất mà. 】

Tề Ngang khi đó không dám nói, pháo hoa là do chính anh bắn.

Cũng không dám hỏi: "Có thể làm bạn gái tớ được không?"

Thế là... anh đã lỡ mất Trần Điền Điền suốt tám năm trời.

Mối tình đầu của anh, quả thực là mãi mãi không quên.

4848 words.

Lời tác giả:

Tề Ngang bị quản lý đô thị đuổi tận tám con phố. [Lặng lẽ châm điếu thuốc]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me